Chương 93: Đoạn hồn tuyệt ái (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huyền Cung, ngươi tới làm gì?" Vì sao sự tình không giống như nàng dự đoán!
"Sư... muội." Nam tử áo lam đứng ở cửa điện đúng là Huyền Cung đại đệ tử của Huyền Vũ. Hắn không biết bây giờ gọi nàng là sư muội có còn thích hợp không, nhưng, mục đích hắn đến đây chính là... tay run run nắm chặt: "Mộc Lưu đã xảy ra chuyện!"
"Xảy ra chuyện?" Tay ở sau lưng thoáng nắm chặt, Thử Ly cười lạnh lùng: "Mộc Lưu xảy ra chuyện hẳn là phải đi tìm người của tiên giới các ngươi, tìm ta có tác dụng gì chứ?"
"Sư muội, đương nhiên là có tác dụng, bởi vì việc này có liên quan đến ngươi!" Khuôn mặt kinh hoảng tái nhợt của Huyền Cung toát ra cơn giận dữ nhè nhẹ.
"Không được gọi ta là sư muội, ta đã không phải là đệ tử Mộc Lưu ngươi." Thấy dáng vẻ của Huyền Cung, Thử Ly biết việc này có liên quan đến Úc Chỉ Mộc, nhưng... vì sao hắn không đến chứ.
"... Sư... Thử Ly." Huyền Cung bị ánh mắt lạnh lùng của nàng trừng lấy, không còn cứng rắn nữa, thay đổi thần sắc, sắc mặt trầm trọng nói ra mục đích của hắn chuyến này: "Thượng tiên bảo ta đến truyền lời, hắn nói..."
Hắn vẫn không thể nói thắng tên Úc Chỉ Mộc, cho dù những chuyện hiện tại hắn làm căn bản không xứng với tôn xưng "Thượng tiên", cho dù những việc làm hiện tại của hắn thật sự khủng bố khiến hắn thống hận cùng khiếp sợ!
"Hắn muốn ngươi lập tức trở về, nếu không hắn sẽ diệt cả Mộc Lưu!"
Lời vừa nói ra, trong điện liền ồ lên.
Xem ra chuyện thầy trò loạn luân này không như Mộc Lưu truyền ra ngoài, là đồ đệ câu dẫn Úc Chỉ Mộc, mà là, mà là...
Úc Chỉ Mộc vì đồ đệ của mình, lại muốn diệt môn phái của mình!
Nghe vậy, Thử Ly giật mình, tay nắm chặt cứng ngắc. Nhưng âm thanh thốt ra phun ra vẫn lạnh như băng: "Ta đã nói rồi, Mộc Lưu không liên quan đến ta, cho nên, mời trở về đi."
Sư phụ, ngươi cứ luôn xem trọng ta như thế, hay là cho tới bây giờ vẫn tự tin quá đáng như thế?
"Thử Ly, ngươi..." Huyền Cung nhìn Thử Ly trước mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, rồi đột nhiên trở nên tức giận, chật vật suy yếu đi về hướng nàng, muốn mang nàng đi ra ngoài: "Ngươi phải đi!"
Nàng đi mới có thể cứu được người của Mộc Lưu, còn nàng sao còn thờ ơ như thế!
Thử Ly phiền chán vung tay lên, Huyền Cung lập tức ngã xuống đất, lại nhìn xung quanh một vòng, thấy vẻ mặt mọi người trong điện rõ ràng đều mang biểu cảm xem kịch vui, càng thêm phiền chán nhắm mắt, miệng bình tĩnh nói ra.
"Ma tôn, giao dịch dừng ở đây, còn lại ta tự mình giải quyết."
Dứt lời, giơ tay lên, mang theo Huyền Cung rời khỏi đại điện.
Nhìn nhân vật chính của hôn lễ hôm nay cứ như vậy rời đi, mọi người vẫn còn ngẩn ngơ chưa phản ứng lại được, đều ngơ ngác nhìn ngoài điện.
Cái gì giao dịch? Ma tôn sao lại không đi tìm tân nương của mình về? Sao cũng không tức giận? Việc này... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Bởi vì Thanh Nguyệt đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ngoài điện, không gọi người đuổi theo Thử Ly cũng không lộ ra cảm xúc gì. Khóe miệng thản nhiên cười, mà ẩn sâu trong đáy lòng là một chút ảm đạm cùng tràn đầy phẫn nộ.
Thử Ly, ngươi thực ích kỷ.
Bởi vì có ngươi, hôm nay giết Úc Chỉ Mộc báo thù cho mẫu thân chỉ có thể là hy vọng xa vời, bởi vì có ngươi, sinh tử của Úc Chỉ Mộc sẽ không liên quan đến người bên ngoài, bởi vì có ngươi, tất cả những hành động đều đã không còn như ước nguyện ban đầu... Nhưng, có phải ta hẳn là may mắn chính mình không trở thành cái Ly Thụ thứ hai?
Khung cảnh vốn bạch chỉ nở rộ, tiên khí quanh quẩn không còn, trên mảnh đất khô cạn đầy vết nứt dưới chân núi Mộc Lưu đã nhiễm đầy máu. Chưa nói đến trên đỉnh núi, đám mây màu trắng từng là biểu trưng cho điềm lành đều trở thành màu đỏ cũng biết tình hình ở chân núi đến mức nào.
Khi Thử Ly cùng Huyền Cung đứng ở dưới chân núi Mộc Lưu, chứng kiến chính là một cảnh tượng đầy máu thế này.
"Làm sao có thể, làm sao có thể nhanh như vậy!" Huyền Cung nhìn dòng máu tươi từ trên núi không ngừng chảy xuống, thân mình đã run rẩy không thành bộ dáng, trên mặt đều là sợ hãi cùng kinh hoảng.
Không phải nói chờ hắn mang Thử Ly trở về sao? Vì sao lại nhiều máu như thế, vì sao!
Còn Thử Ly không nói nên lời, nhẹ nhàng bước nhanh, mặt không chút thay đổi bay lên đỉnh núi.
Thử Ly chậm rãi đi lên Thu Trúc phong, dừng lại ở trên không trung ngoài Kiền Nguyên điện, nhìn một thi thể dưới chân mình, lại dời tới đệ tử chưa chết cùng Nam Hàn Nguyên và Nguyệt Huyền bị nhốt ở trong kết giới không thể nhúc nhích, nhẹ nhàng nháy động lông mi, chậm rãi dời tầm mắt về phía thân ảnh màu trắng kia đứng ở phía trên Càn Nguyên điện.
"Ta đến đây."
Úc Chỉ Mộc nhẹ nhàng điểm mũi chân ở trên nóc đại điện, một thân áo trắng đầy những điểm màu đỏ, một tay chắp sau lưng, một tay rũ xuống, bị tay áo bào hoàn toàn che đậy, đồng tử màu đỏ, lạnh lùng mà sâu không thấy đáy. Hắn nhìn người mà hắn chờ rốt cục đã đến, mặt không chút thay đổi nở nụ cười, tức thì lộ hết vẻ yêu dị.
"Thượng tiên, vì sao lại nhiều máu người như vậy? Ngươi không phải đáp ứng chờ ta dẫn người trở về sao!" Huyền Cung đuổi theo Thử Ly lên núi nhìn Úc Chỉ Mộc đứng ở nơi đó, vẻ mặt hoảng sợ cùng mờ mịt. Đôi chân không biết nên đặt ở vị trí nào mới thích hợp, dưới chân đầy đất máu tươi cùng thi thể kia đều là đồng môn của hắn!
Úc Chỉ Mộc vung tay lên, Huyền Cung vốn đã bị thương lập tức ngã xuống. Lại liếc mắt nhìn một khối ánh sáng vàng xa xa càng ngày càng gần, ý cười càng sâu sắc.
"Ly Nhi, ta nói rồi, nàng sẽ trở về."
Nhìn Huyền Cung bên cạnh ngã xuống đất không dậy nổi, Thử Ly nở nụ cười, cười đến độ yêu dị như Úc Chỉ Mộc: "Đúng vậy, ta đã trở về, nhưng thế này lại như thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ý đến những mạng người không liên quan đến ta sao?"
"Ly Nhi, nàng không cần để ý, bởi vì..." Ngón tay chỉ về hướng kết giới, kết giới phá vỡ, các đệ tử bị giữ bên trong đều rũ lên mặt đất: "Là bọn họ đã làm cho nàng đi Ma giới, cho nên, ta muốn cho bọn họ phải trả giá!"
Nói xong, một luồng sáng trắng đảo qua, những đệ tử áo lam trước mặt đều ngã xuống đất không còn hơi thở.
"Úc Chỉ Mộc, ngươi điên đủ chưa? Nhiều mạng người như vậy còn chưa đủ để nghiệp chướng kia hết giận sao!" Thân thể Nam Hàn Nguyên dĩ nhiên không còn chút khí lực, nhưng ngoài miệng vẫn sắc nhọn mà phẫn hận.
"Chỉ Mộc, nếu Thử Ly đã trở lại, đừng giết người nữa." Nguyệt Huyền nhìn thi thể đầy đất, vô vị khuyên can.
Đủ rồi, hết thảy đã đủ rồi. Bọn họ vừa mới thấy được sức mạnh của hắn, Úc Chỉ Mộc như thế không đơn giản thành ma, mà là tu thành thần, luyện Tinh Đấu chú mà tẩu hỏa nhập ma lại thêm cố chấp tà niệm mà tu thành ma thần.
Úc Chỉ Mộc không nói gì liếc nhìn nhị vị sư huynh hắn một cái, nụ cười trên mặt biến mất.
Các ngươi không có tư cách yêu cầu ta!
"Sư phụ." Thử Ly phi thân đi vài bước đến Úc Chỉ Mộc, mở miệng lần đầu gọi hắn là sư phụ. Xưng hô quen thuộc giống như lúc xưa, nhưng lại mang theo cảm tình vô cùng phức tạp: "Ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao? Vẫn đang lừa mình dối người? Không ai bức ta, là ta tự mình rời khỏi Mộc Lưu tới Ma giới."
"Ly Nhi, Ly Nhi..." Úc Chỉ Mộc nhìn Thử Ly đi đến gần hắn, chỉ nhẹ giọng gọi một lần lại một lần.
"Không được gọi ta là Ly Nhi! Ngươi không tư cách gọi ta như thế, ta không còn là Ly Nhi của ngươi! Là ngươi, là ngươi làm sư phụ ta, lúc ngươi không tin ta mà tưới Thị Cốt thủy lên người ta thì đã tự hủy chính mình."
Nàng nhớ đến sau khi chịu Thị Cốt thủy ăn mòn sư phụ cứu nàng chính là hoàn toàn tín nhiệm nàng, không ngờ lại đổi lấy là đánh nát tiên cốt, mãi mãi giam ở Nam Hải! Lúc nàng trí nhớ hoàn toàn chưa biến mất, cái chết của Tần tỷ tỷ nàng còn chưa hoàn toàn vượt qua được, còn cái chết của Thụ Nhi lại hoàn toàn đánh bại nàng! Thụ Nhi là bằng hữu bà là người thân duy nhất của nàng trong bốn trăm năm, hắn sao có thể giết hắn, sao có thể giết hắn không chút lưu tình! Nàng không hề vĩ đại, không hề kiên cường, từng lần không tin nàng, từng lần thương tổn nàng kéo đến, nàng căn bản không thể chấp nhận được!
"Ly Nhi, nhớ kỹ, ngày ta chưa đuổi nàng xuất sư môn, nàng vẫn còn là đồ đệ của ta, nàng không thể rời khỏi ta."
"Đồ đệ? Rất tốt, ta là đồ đệ của ngươi, nhưng ngươi chớ quên, người làm việc bất chính với ngươi chính là đồ đệ ngươi!" Thử Ly đã đứng trước mặt Úc Chỉ Mộc đưa tay xoa lồng ngực của hắn, nở nụ cười trào phúng đồng thời cũng âm thầm tự giễu.
"..." Bàn tay Úc Chỉ Mộc dưới tay áo đã nắm chặt, thân mình không nhịn được run lên, vì sao ngay cả Ly Nhi cũng nói như vậy.
Là nàng, là nàng nói muốn hắn!
Cúi mắt nhìn về phía bàn tay vỗ về ngực hắn, hít một hơi thật sâu, hương thơm quanh người Thử Ly đều hút vào, nâng giữ chặt eo nhỏ của nàng: "Là nàng nói muốn ta, cho nên nàng không thể rời khỏi ta."
Lúc này, xa xa kia đám sáng vàng đã đến phía trên Mộc Lưu tức thì vây thành vòng, chúng tiên tiên giới nghe được tin tức chạy đến đây đều nhìn thấy thảm trạng nơi này, thở dài mà giận dữ.
"Úc Chỉ Mộc, hôm nay là ngày chết của ngươi."
"Ha ha ha ha..." Nghe tiếng, Úc Chỉ Mộc giương mắt nhìn về phía các tiên nhân cầm trong tay tiên khí, mặt mang vẻ chính nghĩa đến trừ hại cho tiên giới, cười tùy tiện nhưng yêu diễm.
Tiếp theo, Úc Chỉ Mộc chỉ cảm thấy đau xót, bất đắc dĩ lui về phía sau vài bước, buông người trong lòng ra. Hắn giật mình nhìn Ly Thương tạo thành một luồng sáng tim đâm thủng ngực hắn quay trở lại trong tay Thử Ly, nói không nên lời.
Thuận theo thế Thử Ly rời khỏi lòng hắn, trôi nổi giữa không trung ở phía xa, liếc nhìn Úc Chỉ Mộc giật mình sửng sốt, lại nhìn một đám thân ảnh chính nghĩa giả dối, cười duyên mà nói.
"Cám ơn các vị hy vọng hắn chết như thế, đáng tiếc, các ngươi rất không biết tự lượng sức, chỉ bằng các ngươi căn bản không mảy may gây thương tổn đến hắn. Biết không? Hắn à, cao cao tại thượng Mộc Nhiễm thượng tiên, chỉ có lúc động tình mới không có tí phòng bị nào, ha ha ha ha a..."
"À, đúng rồi, sư phụ thân yêu." Tầm mắt lại chuyển hướng Úc Chỉ Mộc, Thử Ly lần đầu ở trên cao nhìn xuống hắn như thế: "Ta tin rằng với năng lực của ngươi, Trầm Hồn hương là cái gì, ngày đó xảy ra chuyện gì, nhất định đã biết không ít từ miệng Nguyệt Lạc. Cho nên, ngươi cảm thấy ta thật sự sẽ ở bên cạnh ngươi sao? A, trừ khi Thụ Nhi cùng ca ca đều sống lại!"
"Đã chết chính là đã chết, ta không thể nói gì nữa." Trên mặt Úc Chỉ Mộc không có áy náy, không có ý hối hận, chỉ ôn nhu cười, lời nói ra không giống như khẩn cầu mà càng như mệnh lệnh: "Ly Nhi, ta chỉ muốn nàng trở lại bên cạnh ta, được không?"
"Được, nhưng ngươi phải là một thi thể!"
"Chính là chết sao?" Nụ cười ôn nhu của Úc Chỉ Mộc trở nên không hiểu, không tiếp tục thi pháp chữa trị vết thương trên ngực mình, một lần nữa đứng thằng ở đỉnh chóp đại điện, nâng tay chỉ về phía trước, lập tức, ánh sáng trắng hóa thành một cái vòng thật lớn, giữ chân đám tiên nhân ở bên ngoài.
Nháy mắt, Thử Ly dĩ nhiên nghe không được giọng của những tiên nhân này, chỉ có thể nhìn thấy biểu tình phẫn nộ hoặc khuyên can hoặc khinh thường hoặc kinh ngạc trên mặt bọn họ. Sau đó dừng ánh mắt lại ở người áo trắng trước mặt, hỏi: "Đây là ý gì?"
Nhìn không gian yêu tĩnh chỉ có hai người bọn họ, Úc Chỉ Mộc cười, nơi này rốt cục cũng im lặng.
"Ly Nhi, động thủ đi."
"..." Lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, vẻ mặt Thử Ly đã không có biểu tình, hừ lạnh một tiếng: "Muốn chết như vậy sao? Tốt lắm, ta thành toàn cho ngươi!"
Dứt lời, Ly Thương rời tay hướng thẳng về hắn, còn hắn cũng không né tránh, mặt mỉm cười tiếp nhận luồng sáng màu tím sắn bén xuyên qua ngực.
"Đòn này trả lại nỗi đau phệ cốt."
Rồi sau đó, lại ra đòn khác, bắn trúng bụng Úc Chỉ Mộccũngkhông né tránh, khuôn mặtkhông biểucảm của Thử Lybắt đầu có vết thương,ánh lên một tia đau đớn: "Đây lànỗi đau đoạn cốt ở HướngHoa điện."
Ly Thương lại xuyên qua hai cánh tay một trái một phải của hắn.
"Hai đòn này là bị giam bốn trăm năm cùng cái chết của Thụ Nhi."
Đứng giữa không trung ánh sáng tím của Ly Thương đột nhiên trở nên mãnh liệt gấp mấy lần, trực tiếp bắn thẳng đến chân trái của Úc Chỉ Mộc. Hai mắt Thử Ly sáng ngời giờ phút này cảm xúc mãnh liệt: "Đây là cái chết của ca ca."
Úc Chỉ Mộc vẫn bất động như trước ngay cả thân hình cũng không có chút hoảng sợ, cảm xúc trên gương mặt không biểu tình của Thử Ly rốt cục hoàn toàn vỡ ra: "Đây là vì ngươi giấu ta chuyện huyết thống gần một ngàn năm!"
Lời nói chưa dứt, ánh sáng tím đại thịnh tốc độ Ly Thương thêm mạnh, đâm thủng chân phải duy nhất còn hoàn hảo.
Bởi vì đòn mạnh này, Úc Chỉ Mộc rốt cục quỳ xuống, nhưng hắn đã thành thần vẫn có chút không chịu đựng được đau đớn, đôi mắt đỏ nhìn Thử Ly toát lên một tia thoải mái.
Ly Nhi đã biết sao? Nhưng thế thì sao chứ? Nàng không phải vẫn phải trở về bên cạnh hắn sao!
Nụ cười ôn nhu giảm đi, Úc Chỉ Mộc chậm rãi đứng dậy, phi thân lên nơi cao nhất trên không trung. Theo động tác của hắn, vết thương trên người do Ly Thương tạo ra trong nháy mắt khép lại, một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi trần được khôi phục lại.
Tư thái tuyệt trần quen thuộc nhất trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh nhạt, thân ảnh thon dài cao ngạo đứng ở trên không trung, dáng vẻ vẫn như nhìn xuống chúng sinh. Như vậy trong nháy mắt, các tiên nhân ở bên ngoài kết giới đều nghĩ đến Mộc Nhiễm thượng tiên, cao cao tại thượng, chúng sinh chỉ có thể ngưỡng mộ cùng kính sợ. Nhưng đôi mắt màu đỏ của hắn khiến bọn họ biết rõ, người trước mắt nào giống với tư thái người trời, cũng không còn như trước, mà thật sự trở thành ma thần!

Một vòng sáng trắng thản nhiên quấn quanh hắn, khẽ vung tay lên, trong kết giới tức thì hoa bạch chỉ rơi xuống đầy trời, tiếp theo màu đỏ tươi từ vạt áo kéo dài lên phía trên, khúc chiết tạo thành một đóa bạch chỉ đỏ tươi, cho đến nơi giao nhau giữa cổ cùng hai má nở ra một đóa hoa yêu diễm cuối cùng.

Lần này, hắn từ trên cao nhìn xuống Thử Ly, giống như những lần trước dùng tư thái nghiêm sư nhìn đồ đệ tùy hứng nghịch ngợm, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng mờ ảo như có như không.
"Ly Nhi, nàng chơi cũng đã rồi, nên trở về bên cạnh sư phụ." Vươn tay, đóa hoa màu đỏ dừng trên bàn tay, lại nhẹ nhàng nắm chặt, lúc mở ra đã trở thành bụi.
Thử Ly kinh ngạc nhìn, nhìn hắn đứng ở nơi đó không chút tổn hại, thấy hắn lại dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, luôn miệng nói nàng nên trở về. Hắn cùng nàng rõ ràng đã không thể khôi phục lại quan hệ thầy trò đơn giản như trước, hắn cùng nàng rõ ràng đều đã không thể trở về như xưa... Còn hắn lại có thể hờ hững nói là nàng đang đùa, còn hắn chỉ là một sư phụ đang chờ nàng chơi đùa đủ rồi trở về! Thật buồn cười, thật buồn cười! Hắn làm sao có thể như vậy, bày ra tư thái như thế sau khi nàng nhẫn tâm giết hắn.
"Ngươi mơ tưởng!" Những chuyện đã qua không thể xem như không tồn tại, những đau đớn đó không thể quên được, nàng đến chính là muốn tự mình giải quyết hết tất cả, nhưng vì sao người trước mắt lại có thể không quan tâm đến những gì nàng chịu đựng, một mặt bảo nàng trở lại bên cạnh hắn, hắn vẫn kiêu ngạo không hiểu nàng!
"Mơ tưởng sao? Ly Nhi, chớ quên, ta là thần, ta muốn lấy danh nghĩa của thần khiến nàng yêu ta!"
Ngón tay Úc Chỉ Mộc chỉ trời, bó bạch chỉ lớn cầm trong tay, nháy mắt đều màu đỏ khắp tay.
Hắn biết đây là yêu, cho nên hắn lấy Tuyệt Hồn hủy diệt tất cả những trở ngại, cho nên hắn lấy thần ý để đòi yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro