MR. N. VÀ NHỮNG MR. CANH CONG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XIN MỜI CÁC BẠN CÙNG THEO DÕI TƯỜNG THUẬT TIẾP THEO

MR. N. VÀ NHỮNG MR. CANH CONG
         
      Để bạn đọc có thêm tư liệu cho hình dung về những gì bố tôi đã phải trải qua, xin quý vị hãy đọc đoạn trích dưới đây, bổ sung thêm vào những gì tôi đã kể, nhưng dưới góc quan sát khác bao quát hơn những điều mà cả già Tâm và tôi chưa từng nghe. Bằng hiểu biết của mình, tôi không thấy có chi tiết nào trong đó là sự bịa đặt vu vơ của tác giả, như vài ý kiến từ đâu đó, mặc dù có thể ông hơi cường điệu. Chỉ xin nhắc lại lưu ý được tôi nói từ đầu,bố tôi trong tiểu thuyết là Mr.N.
Việc ngồi lì hàng nửa ngày, chầu chực để được gặp một đại nhân nào đó, từ lâu đã là công việc của Mr.N. Việc đó không còn là sự cố liên quan đến thời gian, mà giống như một thử thách lòng kiên nhẫn. Không có thành công nào dễ dàng. Vả lại, người được ban bổng lộc sẽ cảm thấy có giá trị cao hơn rất nhiều khi biết rằng suýt nữa thì nó về tay kẻ khác nếu mình ra về sớm hơn.
Mr. N. có thừa sự kiên nhẫn của một người am hiểu thời cuộc, hiểu tường tận con đường phải đi, cộng với bản tính cam chịu của người biết mình ở vị thế của kẻ muốn trên vạn người thì phải dưới vài người, vì thế, ông không bao giờ cảm thấy bực bội khi mắt hoa đi vì đói, trong khi mông và đùi tê cứng do ngồi lâu. Ông chấp nhận vô điều kiện thực tế cuộc sống dành cho những người ở từng lớp như ông. Để gặp được người cần gặp, ông phải được dắt qua cả một con đường hầm hun hút, liên tục có những khúc quanh ngẫu hứng, nơi người ta ngồi chờ la liệt. Vì thế, nếu kẻ chỉ đường chưa đến, đôi khi chỉ vì hắn đã kín lịch, hoặc còn mải với những món sộp hơn, thì cứ phải chờ. Chờ vô điều kiện. Không được phép hỏi, hay nêu yêu cầu, nếu không muốn bị coi là kẻ thiếu tinh tế. Vì thế, việc của anh ta là tìm cách để nhún nhường, ép mình xuống như con gián. Tiếp theo phải có khả năng thực hành kế sách thả mồi bắt bóng. Rồi nữa, phải biết nói những lời có cánh để tâng bốc kẻ khác. Nhưng phẩm chất cuối cùng mới là quan trọng: không được coi thường từ con kiến trở đi. Một con kiến vống chẳng ai để ý, lại có thể làm hỏng cả cơ nghiệp, thành vật chắn mà ngay xe tăng cũng không thể vượt qua.
Vì thế, những ngày đầu, ông phải cầu thân, lấy lòng những Mr. Canh Cong không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác. Họ được thuê chỉ để thể hiện điều đó là xong bổn phận. đơn giản vì họ quá quen với việc ai đó đã chờ đợi trong cảnh người ra người vào không ngớt. Vả lại, chờ đọi để được ban thưởng, thì cứ để y ngồi, không việc gì phải thương xót! Họ gồm mấy gã đàn ông, cao to lực lưỡng, mặt như được đúc bằng đồng và một thê đội chó. Với những gã đàn ông, Mr. N. dễ dàng biến họ thành “tay trong” nhờ từng tập phong bì. Ngày nào cũng như ngày nào, những cái phong bì luôn nói thay lời chào đầy tình anh em với họ. Một thứ ngôn ngữ tuyệt vời, không thành lời nhưng có khả năng xuyên thấu con tim ngay cả một kẻ máu lạnh chỉ quen xỉa dao vào yết hầu người khác. Khó khăn lại ở mấy con chó. Chúng chả thiếu thứ gì, lại là chó thuộc hạng danh gia vọng tộc, nên không dễ mà hối lộ được chúng.
Ngày đầu tiên Mr. N. luôn có cảm giác luôn có hàng chục cặp mắt chó bao vây ở tứ bề. Ông rất bất an ở điều đó, nhưng lũ chó chẳng hề thể hiện sự đe dọa nào rõ ràng. Thỉnh thoảng con chó, có vẽ là thủ lĩnh trong đội cận vệ, lại ngáp nhẹ một cái, tuồng như nó quá chán khi cứ phải nằm nguyên ở một tư thế. Vài con khác lại nóng tính hơn, khi không giấu được mối ác cảm với kẻ ngồi lì trên ghế phòng chờ hết ngày này sang ngày khác, ngay cả chạy ra ngoài ăn vội vàng khi đến bữa cũng không dám, khiến chúng chẳng con thời gian và tâm trí đâu để tí tởn bởi dù sao vẩn phải cảnh giác. Có con hé mắt nhìn, gầm gừ trong cổ họng, như muốn hỏi con khác: “sao cái thằng chó kia gan cóc tía thế nhỉ, thử đớp cho một cái vào gấu quần xem có vãi tè ra rồi chạy mất dép không? Nó nghĩ chủ mình nhiều thời gian thế hay sao? Ngữ nó có mà xách dép không đáng”. Tất cả chỉ dừng lại ở cảm giác kèm theo chút tưởng tượng. Nhưng Mr. N. cứ thấy những ánh mắt chó rất đáng sợ. Ông biết rằng, không gây được mối quan hệ tốt đẹp với những ngài cẩu đặc tuyển kia thì thế nào cũng có ngày gặp nạn. Nhưng bằng cách nào bây giờ? Có hôm còn lại một mình, cảm thấy có gì bất nhã, Mr. N. cố nặn ra trò gì đó để lấy lòng mấy anh bạn tứ chi. Nghĩ mãi cuối cùng ông cũng tìm ra cách: thử cầu cạnh bằng ngôn ngữ của chó để may ra biết được chúng muốn gì.
Nhân lúc mấy gã đàn ông chui vào ga ra ô tô chơi tả lá, giao lại việc trông mom cho bầy chó, Mr. N. bèn lân la đến gần con đội trưởng. nó chẳng hề tỏ vẻ cảnh giác, cứ việc áp má xuống đất, hai mắt chỉ hơi hé hé.
- Gâu gâu… gâu gâu…!
Mr. N. vừa dứt lời, lập tức bọn cẩu đều nghển cả lên nghe ngóng rồi bật dậy ở tư thế sẵn sàng xé nát kẻ khiêu khích, miệng tru tréo những tiếng rợn tóc gáy. Mr. N. sợ túm hết cả người. May mà có mấy gã Canh Cong kịp lao ra quát trấn an những tên trợ thủ, ra hiệu cho chúng chưa có chuyện gì nghiêm trọng.
- Ông trêu tức chúng rồi đấy, người ta bảo rằng chửi cha không bằng pha tiếng, ông quên rồi sao. Có khác nào ông vừa nhại chúng nó. Chúng nó mà điên lên vì nghĩ vừa bị ông giễu cợt thì ông liệu thần hồn.
- Ồ, tôi thì lại nghĩ mình đang bày tỏ sự tôn trọng chúng. Tôi muốn nói với chúng rằng, mình có thể là bạn, thay vì cứ cảnh giác nhau. Cũng giống như khi sang nước nào, mình cố nói bằng tiếng của họ, chả nhẽ vì thế mà họ cũng tức sao!
- Nếu ông nói những điều phạm húy mà không biết thì sao. Tôi hỏi ông có biết ngôn ngữ của chó không mà dám nói liều? Giả sử mấy câu ông vừa “sủa” thành câu chửi: Này lũ chó, tiên sư bố chúng mày, thì sao?
- Tôi hiểu rồi. Sơ suất. Sơ suất. Tôi sẽ không nói gì nữa.
- Thế cũng lại không ổn. Bọn kia thấy ông định nói gì, bỗng im như thóc, chúng sẽ hiểu là ông coi chúng chỉ là giống chó, không đáng để mở miệng. đành rằng nó là chó trăm phần trăm, nhưng nó cũng muốn có danh phận. Gọi ông ổng tên cúng cơm của nó, có phải là việc làm lịch sự không? Giống như khi ông gọi: Này mấy ông bảo vệ, mấy ông cửu vạn, mấy ông giúp việc…thì rõ ràng không sai, nhưng chúng tôi chạnh lòng lắm chứ. Cũng như khối kẻ tự coi chữ nghĩa đầy mình, làm chức nọ chức kia, ra oai ra dáng lắm, chỗ nào sang trọng cũng cố lọt cái mặt vào, nhưng đích thực chỉ là nô tài. Ông gọi họ là nô tài được chắc? Trong trường hợp vừa rồi, nếu là tôi thì tôi cũng thù ông. Nhưng tôi thù ông thì sẽ nói ra mồm, còn bọn cẩu kia mà thù thì chúng sẽ rình, chờ ông sơ hở là thịt. Thà chúng nổi cáu, gầm rú lên, còn đỡ đáng sợ. Nổi cáu xong thì thôi, chứ găm mối thù thì càng ngày càng cắn sâu vào tim  gan, tích tụ chứ không can đi, để đến lúc nào mà phát nổ thì còn hơn núi lửa…Bọn tôi còn dè chứng chúng nữa là ông. Trông thế thôi, cứ đem mấy mạng người đổi lấy mạng chó chắc gì ông chủ đã xuôi. Mà hỏi thật, ông chủ tôi làm gì mà ông cầu cạnh ghê thế? Tôi có  thấy ông ấy làm gì đâu!
- Vậy tôi phải làm gì để chúng vừa lòng? – Mr. N. rõ ràng là lảng tránh trả lời người hỏi – nói không được, im lặng cũng không được, tôi phải làm gì đây. Làm ơn mách cho tôi đi, đừng để bọn chúng nó thù tôi như ông nói. Tôi chỉ muốn kết bạn với chúng thôi. Nói thẳng ra tôi muốn làm đẹp lòng chúng mà sao lại khó đến thế. Ông làm ơn đi…
- Sao không nói ngay từ đầu. Bọn chó nào khi tưởng mình là quan trọng thì cũng hung tợn, thích ra oai nhưng ưa nịnh. Cấm ông được suy diễn tứ  từ chó sang người đấy nhé! Ông phải tìm cách để chúng thấy là ông đặt chúng ở vị trí rất cao. Cao lương mĩ vị với chúng không thiếu, ông biết rõ mà. Chúng đang ở trong loại biệt thự hàng đầu, có mấy lạnh bốn mùa, có bể tắm mát xa, có nước hoa hảo hạng để xực, như ông thấy. Nhưng chúng cũng đang bị đi đày đấy. Ông thử nghĩ xem, sức vóc trai tráng, lại ăn uống tẩm bổ như thế mà cái khoản kia bị hãm, thì khổ biết là nhường nào. Ông, và chúng tôi liệu có nhịn được không? Ông thế nào không biết, chứ chúng tôi thì không thể chịu nỗi. Chắc chắn là không? Vậy mà cái bọn kia, chỉ ăn rồi nằm dài, dái xệ xuống tận đất, nhìn cảnh thiên hạ tí tởn với nhau ngay trước mặt suốt ngày này sang ngày khác, đủ thấy chúng uất hận đến đâu. Nhưng chúng hiểu rõ ở đời không thể được cả nên chúng phải cam chịu. Chủ của chúng nuôi chúng đê bảo vệ, nên giữ chúng phải luôn ở trạng thái sung mãn, vì thế cấm tiệt cái món làm nhão cơ kia! Chỉ cần thả ra cho theo cẩu gái một hôm là đến ruồi đậu mép, chẳng buồn ngáp, nói gì đến việc xé nát con mồi! Tóm lại, bọn chúng chỉ thiếu bạn tình thôi. Nhưng không thể mang vào đây một nàng cẩu. Thứ nhất không ai cho phép. Nhưng giả sử được phép, thì nàng cẩu cũng khó mà toàn thây trong vài phút. Đám kia sẽ lao vào nàng, xé nát nàng ra vì không con nào chịu mất phần, gây cảnh máu me là thứ tối kị ở đây. Vì thế, ông hãy mang cho chúng một con búp bê chó, kiểu như búp bê tình dục ấy, nhưng là chó, tất nhiên phải là chó cái . Thửa được loại của Nhật lá nhất. Nó lại biết cử động, biết phát ra tiếng rên theo lối động đực, biết ngoe nguẩy đuôi như mời ông anh đến mà thọc vào… Ông cứ thử mà xem, chúng không bò đến liếm chân nịnh bợ ông ngay, tôi xin mất cái đầu này.
Nghe như chuyện hài, nhưng ngẫm ra đó là cách quá hay. Mr. N. bèn tức tối sai người đến tận những đầu mối chuyên búp bê tình dục hạng sang, để đặt một nàng búp bê chó. Đúng là thị trường tự do, cái gì cũng được đáp ứng ngay một khi có nhiều tiền. Không mấy khó khăn, cuối cùng Mr. N. cũng đặt  riêng được một nàng búp bê tình dục chó như mấy gã bảo vệ mách, chuyển từ Nhật về theo đường hàng không vừa mới được nâng hạng lên bốn sao. Nàng tầm tuổi teen, lông trắng nõn nà, điểm xuyết màng nâu nhạt hình trái tim ở ngực. Nàng mông nẩy, ngực căng, mặc áo đỏ, thắt nơ vàng, dáng kiều yểu điệu. Suy ra thì thấy, chó Nhật sướng hơn chó ta nhiều. Vừa thả xuống đất, bật công tắc ngầm giấu ở dưới bụng, nàng đã lõn cõn chạy, miệng rên ư ử như lên cơn đói tình, đuôi ngoáy ngoáy, trông rất bắt mắt. Ngay lập tức mấy chú hung cẩu rung bắn toàn thân, vươn mình dậy, canh chừng nhau như muốn hỏi: Ở đâu ra cái cô hoa hậu kia nhỉ? Khi biết là nàng đến chẳng vì riêng ai, thì con nào con ấy lao vọt ra, nằm phủ phục xuống, miệng xều rớt rãi, nhìn người đẹp bằng cao su như muốn ăn sống nuốt tươi. Người đẹp hầu như chẳng nhìn thấy các đấng nam nhi, cứ lao thẳng về phía trước, khiến lũ chó phải rẽ ra bằng động tác bò lùi để không mang tiếng là bất nhã. Con đội trưởng ra mặt nạt đám đàn em chớ có khinh suất. Nhưng bản năng ham muốn mạnh hơn mọi ý thức về kỷ luật, kể cả kỷ luật ở mức treo cổ, nên những con chó khác bỏ ngoài tai, thi nhau bày tỏ sự ve vãn. Mỹ cẩu thì cứ tiếp tục vô tâm, đỏng đảnh và hồn nhiên, như thử thách sức chịu đựng có hạn của những kẻ khác giới. Hai chân sau của nàng cứ bải ra, thật là khiêu khích và có phần lõa lồ. “ Đồ điếm!” Có vẽ như lời chửa rủa đó vừa buộc ra từ miệng một con chó đực đang sùi bọt mép “Ông sẽ cưỡng hiếp mày” – Một tiếng khác. “Chơi some đi anh em ơi, của trời không nên hưởng một mình”. Những ánh mắt chó đỏ ngầu lên canh chừng nhau, rồi bất ngờ, gần như đồng loạt, cả bầy hung cẩu lao vào mục tiêu. Con nhanh chân thì ôm được cô nàng búp bê từ phía sau, nơi đắc địa nhất để hành sự. Con nào chậm chân hoặc lép vế thì đành nằm ngửa ngoạm vào bụng nàng, không chịu kém miếng. Trong phút chốc nàng mỹ cẩu gần như biến mất giữa đám quần cẩu giống đực hùng hục như một đàn sư tử đói mồi. Chúng rú rít, gầm gừ, ôm quặp, uốn cong người, lên cơn cực sướng, phun nước bọt ra tứ tung. Khi đám chó đàn ông vừa thở hồng hộc vừa tản ra như những mảnh cao su bẹp rúm, rách nát, bê bết bụi đất và ướt đẫm thứ nước nhầy nhầy như cháo yến bổ dưỡng mua một tặng một.
Chứng kiến màn quần giao đầy bạo liệt, Mr.N. và mấy gã đàn ông tỏ ra vô cùng thích thú. Bọn hung cẩu thì con nào con nấy trở nên hiền khô, nhìn đời đầy vẻ bao dung. Trong thâm tâm chúng rất biết ơn người vừa cho chúng thực sự được sống. Đã quá! Thế mới là cuộc đời tươi đẹp chứ! Chúng mong ông ta còn lâu mới xong việc để ngày ngày cứ phải qua ngồi trên chiếc ghế kia. Biết đâu lại có ngày ông ta hào phóng…
Thế là từ hôm ấy, Mr.N. trở thành bạn thân của bầy chó canh cổng. Ngày nào chúng cũng mong ngóng ông. Mỗi khi Mr.N. ngồi chờ trên chiếc ghế quen thuộc, những con chó, thay vì cảnh giác với ông, con nào con nấy thi nhau biểu lộ thái độ cầu cạnh, làm thân, cầu xin ông thương xót. Nhờ thế mà suốt cả đợt hàng tuần trời chờ đến lượt mình được Chúa gọi, ông có thể ra vào khu biệt thự ấy giống như một người về chính ngôi nhà của mình.
(Xin đón đọc tường thuật tiếp)
(Trong lúc theo dõi, xin bạn đọc góp ý về chính tả. Xin cám ơn!)Ư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro