Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Enie

"Anh quát em?" Tôi hất tay Trần Hoán ra chất vấn.

Nhìn thấy tôi tức giận, hắn hoảng sợ, vội vàng kéo tay tôi: "Tịch Bảo, anh không phải quát em, là anh tức hỏng đầu óc, nên nói chuyện thanh âm lớn một chút thôi."

Tôi rút tay về, không thèm nghe hắn giải thích, mặt không cảm xúc đi ở phía trước.

Trần Hoán đi phía sau gấp đến độ chạy quanh trái phải hướng tôi xin lỗi.

"Tịch Bảo, anh thừa nhận, đều là anh sai, anh không nên nói chuyện lớn tiếng với em."

"Em đừng không để ý tới anh, anh trở về quỳ bàn phím được không?"

Tôi đương nhiên không có tức giận thật, chỉ là muốn dời đi lực chú ý của tên 'Husky' này.

Tên hỗn đản này không biết, tôi đang cứu mạng hắn.

Dựa theo trong cốt truyện, đêm nay hai người này cũng không phải chỉ bị một chút bầm tím đơn giản như vậy.

Lục Thời Yến là nam chính trong cuốn truyện vườn trường này, thân là người thừa kế của gia tộc hào môn số một Giang Thành, chỉ là từ nhỏ bị lưu lạc bên ngoài nhận hết khinh nhục.

Được một bà cụ mắt mù nhặt về nhà, nuôi dưỡng hắn lớn lên, hai người sống nương tựa lẫn nhau tình cảm thâm hậu.

Mà Trần Hoán lại là đối thủ một mất một còn của Lục Thời Yến thời đại học.

Bắt đầu từ ngày khai giảng, Trần Hoán đã nhìn hắn không thuận mắt.

Đại thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh sẽ không cho phép người khác cuồng vọng hơn hắn.

Ngày sinh nhật 18 tuổi, ba Trần cho Trần Hoán một mảnh đất, nói ra cũng thật trùng hợp, nhà của bà cụ lại nằm trong mảnh đất đó.

Trần Hoán muốn dẹp bỏ xóm nghèo kia đi để xây công viên trò chơi, bà cụ nói thế nào cũng không chịu dọn đi. Nhưng là tên con trai hỗn đản của bà đã ký đơn đồng ý, cầm tiền chạy.

Trần Hoán cảm thấy nhà bọn họ chính là muốn ăn vạ để đòi thêm tiền, vì thế trực tiếp cưỡng chế, đuổi người ra ngoài, phá huỷ đi nhà ở.

Bà cụ tức đến mức bệnh tim phát tác, phải vào bệnh viện.

Lục Thời Yến tính tình lạnh nhạt quái gở, chỉ đối với chuyện liên quan đến bà mới làm hắn mất lý trí, sau khi nghe được tin tức liền trực tiếp đi tìm Trần Hoán đánh nhau.

Hai người vốn đã không vừa mắt nhau, lúc tức giận lên đánh nhau càng không biết nặng nhẹ.

Lục Thời Yến bị kích thích đến tàn nhẫn, nhặt nửa thanh thép trên đất liền thọc Trần Hoán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro