Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Enie

Hai người đánh nhau, đến tai người lớn.

Ba Trần Hoán nổi tiếng là bao che cho con, biết con trai bị thương. Không hỏi rõ ngọn nguồn đã trực tiếp tống Lục Thời Yến vào cục cảnh sát.

Bà cụ cũng vì vậy mà chết ở bệnh viện, Lục Thời Yến cũng không được nhìn mặt bà lần cuối.

Vì thế giữa Lục Thời Yến và Trần gia có thù oán một mạng người.

Sau khi hắn trở về Lục gia, Trần gia là mục tiêu trả thù đầu tiên của hắn.

Mà Trần Hoán sau khi biết thân phận thật sự của Lục Thời Yến, đầu tiên là đưa tôi về bên cạnh ba mẹ tôi.

Tôi còn nhớ rõ lúc tạm biệt ở sân bay, hắn vẫn tươi cười tự đắc nói với tôi: "Tịch Bảo, ngoan ngoãn chờ anh cưới em về nhà."

Đáng tiếc, tôi chờ được lại là tin tức Trần gia phá sản.

______

Trên xe, Trần quản gia nhìn vết thương trên mặt Trần Hoán, sắc mặt nghiệm túc: "Thiếu gia, là ai to gan dám đánh nhau với cậu?" Có muốn tôi phái người đi giáo huấn một chút không?"

Tôi nghe được lời này mí mắt giật giật.

Chẳng trách Trần Hoán lớn lên lại kiêu ngạo thành cái dạng này, tất cả là do người trong nhà chiều hư.

Tôi sợ quản gia đi điều tra mọi chuyện, vội vàng trả lời: "Là con đánh."

Quản gia ho khan vài tiếng: "Là nha đầu Lâm Tịch đánh sao, vậy coi như tôi chưa nói gì."

Trần Hoán thấy tôi chịu mở miệng nói chuyện, lập tức mò tới, đem bên mặt bị thương chìa ra trước mặt tôi.

Vẻ mặt đáng thương vô cùng nói: "Tịch Bảo, mặt anh đau quá, em thổi thổi cho anh được không?"

Tôi duỗi tay đẩy mặt hắn ra.

Hắn lại giống như con chó lớn vùi đầu trên vai tôi làm nũng.

"Tịch Bảo, Tịch Bảo, để ý anh đi."

Quản gia ngồi phía trước truyền đến tiếng cười, tôi xấu hổ đến đỏ cả mang tai: "Trần Hoán, anh bỏ em ra."

"Tịch Bảo, cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro