Chương 1: Đùa bỡn sư tôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đùa bỡn sư tôn.


Trong bóng tối một đôi mắt hồ ly mở ra.

Rõ ràng đôi con ngươi trong trẻo rất sáng, trắng đen tương phản phân minh, lại có thể tràn ngập tử khí u oán, ngoan độc hung hiểm khó nói thành lời. Trong ánh mắt đẹp như sao ấy, tiếc thay chỉ chứa đựng một cỗ sát khí trầm trọng. Cho dù bất động thanh sắc, khát vọng muốn vấy máu vẫn hiện rõ mồn một qua đôi mắt hồ ly tà mị.

Tiếng cửa khẽ đẩy ra, sau đó một người mặc đạo bào tuyết trắng từ tốn tiến vào. Tào Kính thu hồi thần tình, khép mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa bỗng nhiên như biến thành một con người khác. Hắn ngẩng đầu nhìn người đã đứng trước mặt, chờ đợi đối phương lên tiếng trước.

Tạ Ân quả nhiên không keo kiệt từ ngữ với hắn: "Ngươi nghỉ ngơi đã nửa tháng, vẫn còn khó chịu lắm sao?"

Tào Kính nằm trên giường, chăn khoác ngang nửa người, một bộ dạng lười nhác không che giấu nổi. Hồ tộc bọn hắn đều không có thói quen hoạt động quá nhiều, nếu không muốn nói là không có việc gì thường sẽ nằm ì một chỗ, nhàn hạ phẩy đuôi, nhã nhặn vẫy tai. Về điểm này Tào Kính không thể trực tiếp nói với Tạ Ân, nói rằng "Ta lười biếng thôi" được. Với sự hiểu biết của Tào Kính về Tạ Ân, cho dù Tạ Ân có yêu thích 'hắn' đến đâu, nhất định cũng sẽ đánh hắn một trận, lúc đó e rằng dù có nằm một tháng cũng không đủ.

Tào Kính vờ xoa lồng ngực, ho khan mấy tiếng: "Cũng đỡ rồi."

Tạ Ân không khách khí gạt chăn mền ra, ngồi xuống ở mép giường, ánh mắt dịu dàng, bao hàm đôi chút khẩn trương: "Đau ở đâu? Ta giúp ngươi truyền linh lực, sau đó uống thêm dược trị thương."

Chưa đợi Tào Kính trả lời, bàn tay Tạ Ân đưa ra muốn cầm lấy cổ tay thon gầy trắng bệch đang thả lơi trên nệm, định kiểm tra giúp hắn một chút, nào ngờ bị hắn theo phản xạ hất ra. Sự việc diễn biến quá nhanh, đến lúc Tào Kính suýt chút nữa động thủ, mới kịp thức thời sững lại. Hắn cảm thấy phản ứng của mình không phù hợp, liền cúi gằm mặt không nói.

Lần cuối cùng Tào Kính nhìn thấy Tạ Ân ở thế giới kia, chính là lúc gã đang truy sát mình. Vì muốn chạy trốn Tạ Ân, Tào Kính liều mạng xông vào cấm địa Trường Hiên Quan, ai ngờ chỗ đó vậy mà tồn tại vết nứt thời không, khiến hắn trực tiếp bị kéo tới nơi này.

Hầu hết thời gian đều là Tạ Ân đuổi giết hắn, Tào Kính làm sao quen với một Tạ Ân dịu dàng quan tâm đang ở trước mặt. Đến cả tưởng tượng hắn cũng không dám tưởng tượng đến, vậy mà lại có ngày xảy ra chuyện động trời này, Tạ Ân nảy sinh tình cảm với 'hắn'.

Xuất thân tiên môn thế gia, bản thân là một cao khiết chi sĩ, Tạ Ân luôn luôn lãnh đạm với chuyện phong nguyệt trong giang hồ, thanh tâm quả dục thủ chân luyện hình. Tạ Ân cô độc xa cách, ngay cả Tạ Kỳ Kỳ ái nữ của Tạ Ân cũng không quá thân cận, mà Tạ Kỳ Kỳ ấy, là do mẫu thân của nàng ta bày kế mới có được.

Trên thế giới này, chuyện Tào Kính cho rằng khó có thể xảy ra nhất, chính là chuyện đang xảy ra.

Tạ Ân vậy mà đi yêu đồ đệ của mình.

Xét về cả tình lẫn lý đều sai trái. Việc Tạ Ân cùng 'hắn' yêu đương cũng giống như phụ tử loạn luân, trong cái nhìn của người đời, còn ghê tởm đáng phê phán hơn cả chuyện ông lão tám mươi cưới thiếu nữ chưa đến mười sáu. Tào Kính cũng không ngoại lệ, hắn cảm thấy rất buồn nôn.

Tạ Ân càng đối tốt với Tào Kính, hắn càng cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

Tạ Ân lại không hay biết điều đó, cứ cho rằng Tào Kính trong người không khỏe, đối với mình sinh ra trách móc vô cớ, bởi vì 'hắn' thường rất hay... dỗi hờn. Ban đầu Tạ Ân còn ngủ cùng giường với Tào Kính, nhưng bởi vì hắn quá mức căng thẳng không ngủ được, Tạ Ân đành nhường phòng mình cho hắn, tìm đại một phòng trống khác nghỉ ngơi.

Im lặng một lúc, quả nhiên Tạ Ân lại lên tiếng, có thể thấy được gã đối với hắn nhân nhượng bội phần: "Vậy vi sư rời đi trước, đợi ngươi khá hơn rồi quay lại."

Tạ Ân đứng dậy muốn rời đi, Tào Kính liền vươn tay kéo lấy tay áo tuyết trắng điểm hoa văn màu xanh ngọc bích của gã: "Sư tôn, dạo này ta rất hay quên, có thể nhắc lại..."

Tào Kính vô cùng hiếu kỳ muốn biết...

Tạ Ân dừng bước: "Nhắc lại cái gì?"

Tào Kính ấp úng nói không thành lời: "Nhắc lại... là... chuyện... kỳ thực.... giữa chúng ta, ai mới là kẻ bắt đầu trước vậy?"

Tuy rằng câu nói không rõ đầu đuôi, Tạ Ân vẫn hiểu Tào Kính đang nói tới chuyện gì, sắc mặt trầm xuống không vui, ngữ điệu cũng lạnh hơn khi nãy: "Ngươi quên?"

Tào Kính xấu hổ ho khan: "Chính là bị thương nặng quá... sẽ để lại di chứng."

Tạ Ân liền mặc kệ phản kháng, chụp lấy cổ tay hắn kiểm tra, nhưng lại không tìm thấy điều gì bất thường, vừa mới tiến vào biển thức hải lập tức bị một nguồn nội lực khủng khiếp vây kín, mãnh liệt tấn công.

Phía trước chằng chịt gai nhọn đen thẫm, đan bện vào nhau như tấm lưới gai góc khổng lồ, Tạ Ân chưa kịp xác nhận đây là thứ gì đã bị tấn công, hung ác cùng mãnh liệt đánh ra.

Tạ Ân bị đánh bật lui về nửa bước.

Tào Kính vội hô lên: "Sư tôn, ta khỏe rồi! Không cần truyền!"

Tạ Ân ngẩn người, cũng không chạm đến hắn nữa.

Luồn nội lực cường đại ấy so với Tạ Ân còn mạnh hơn vài phần, một thứ nguy hiểm huyền bí như vậy lại xuất hiện bên trong người Tào Kính, thật sự dọa Tạ Ân đến phát ngốc. Tạ Ân sợ, liệu rằng thứ ấy sẽ tổn hại đến Tào Kính?

Nhìn thấy biểu tình ngây ra của Tạ Ân, Tào Kính biết tu vi bị mình áp chế bên trong, lúc bất cẩn đã bị Tạ Ân dò tới. Ở thế giới này Tạ Ân vẫn còn bị kẹt tại Nguyên Anh hậu kỳ, có lẽ do nhiều tác nhân, nhưng phần lớn không thể phủ nhận, là vì tâm gã chứa nhiều tạp niệm... Tu vi của Tạ Ân ở đây so với Tào Kính thấp hơn không ít, ban đầu là vì bị thương không đánh lại, về sau, hắn cảm thấy đùa giỡn một kẻ cao ngạo như Tạ Ân mới thú vị, đem tự tôn của một người như vậy giẫm nát rồi giết chết dần mòn, thế mới xứng đáng với những gì Tạ Ân gây ra cho hắn.

Tào Kính dồn linh lực vào lòng bàn tay, tích tụ một quả cầu bạo kích định đánh phủ đầu.

Nào ngờ, Tạ Ân lại nhìn sâu vào mắt hắn, đầy một vẻ dịu dàng đau thương: "Vì sao phải che giấu? Vi sư sẽ chữa trị cho ngươi. Giữa chúng ta có việc gì không thể nói, ngươi như vậy, chẳng khác nào không tin tưởng vi sư."

Đối diện Tạ Ân, thiếu niên trước mắt bỗng nhiên trở nên ngây dại, đôi mắt hồ ly rung động chớp chớp vài cái mới lấy được thanh tỉnh, quả cầu bạo kích trong giây phút mất tập trung nhẹ nhàng thất tán. Tào Kính như vừa bị thứ gì cướp đi hồn phách, đến khi hoàn hồn trở lại, cũng đã quên luôn việc mình vừa định tấn công người kia.

Vậy là Tạ Ân nghĩ hắn bị thứ gì xâm nhập?

Cũng phải, Tào Kính đoán 'hắn' tu vi vốn cũng không cao, làm gì có chuyện tự mình đè ép đem linh lực giảm xuống thấp hơn. Tạ Ân làm sao điên cuồng tới mức nghĩ ra tường hợp quỷ dị như vậy. Phát hiện này làm Tào Kính yên tâm hơn đôi chút, cũng dâng lên mấy phần vui mừng.

"Sư tôn, ta không sao. Cũng không có phát sinh việc gì khác thường. Chẳng qua lần đó bị người của Ma Tộc tấn công, lúc tỉnh lại đã bị như vậy, thiết nghĩ cũng không gây hại, nếu không ta đã chết rồi phải không ?"

Tạ Ân không cho là đúng, nhưng không muốn làm Tào Kính sợ, đành nói nước đôi: "Cũng chưa hẳn, vi sư sẽ tìm hiểu một chút."

Thấy Tạ Ân quả quyết, Tào Kính không cản trở nữa. Cứ để cho Tạ Ân tìm hiểu, e rằng có tìm hiểu đến hết đời cũng không ra, hơn nữa loại linh lực kia không hề liên quan tới Ma Tộc, mà là bí pháp thất truyền của Hồ tộc bọn hắn.

Phen này làm phiền Tạ Ân phải phí hoài tâm sức rồi.

"Sư tôn, ta thật sự bình phục, chỉ là muốn ngươi chăm sóc ta lâu thêm một chút." Lúc nói lời này, ánh mắt Tào Kính dịu đi nhiều, lại khẽ nghiêng nghiêng đầu, bày ra bộ dáng chuyên chú ngắm nhìn sườn mặt của Tạ Ân "Là đệ tử không phải, cam nguyện chịu phạt."

Tạ Ân nhìn hắn, Tào Kính lại cong môi cười, đôi mắt xinh đẹp híp lại thành hình bán nguyệt.

Giống như mọi người đàn ông khác, Tạ Ân không chịu được mềm mỏng thỏ thẻ. Nhưng vừa nãy chỉ mới cầm tay một chút đã bị phản kháng, thì nói gì tới chuyện thân mật như trước, nghĩ vậy liền mím môi quay đầu, một nước đi thẳng ra tới cửa, trong chớp mắt đã vội vàng rời khỏi...

"..."

Tào Kính mặt đen như đít nồi, cảm thấy danh dự hồ tộc bị sỉ nhục trầm trọng, lầm bầm tức giận: "Ta còn chưa tán tỉnh nam nhân bao giờ, ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì."

Sau khi khôi phục lại cuộc sống 'bình thường', ban ngày Tào Kính ra ngoài, làm mấy việc lặt vặt trong môn phái, mà ở thế giới kia loại đệ tử bị ghét bỏ như hắn không cơ hội được động vào, đồng thời quan sát xung quanh một chút nắm bắt tình hình. Chưởng môn của Trường Hiên Quan vẫn là Hạng Liên Thành sư huynh của Tạ Ân, đệ tử thân truyền chưởng môn vẫn là Trác Bất Phàm, huynh đệ kết nghĩa của hắn trước khi nhập môn, mà hắn, từ một đệ tử nhỏ nhoi bị người đá qua kẻ đạp lại, nay ngang nhiên trở thành đồ đệ sủng ái nhất của Tạ Ân, nắm giữ địa vị quan trọng được người người kính trọng.

Nơi này so với thế giới của Tào Kính nói giống rất giống, nói khác lại khác vô cùng. Có những chuyện không thay đổi, lại có những chuyện đổi khác hoàn toàn, nhất là đống sự việc hỗn độn diễn ra xung quanh hắn. Tỉ như mối tình đầu của hắn, Tạ Kỳ Kỳ con gái của Tạ Ân, lại đối với hắn vô cùng căm ghét.

Chính xác là vô cùng vô cùng căm ghét ghét ghét.

Rõ ràng nàng đã cùng hắn liên thủ đối phó với Tạ Ân, mà tại đây, cũng chính nữ nhân đó, lại dùng ánh mắt coi thường ghét bỏ nhìn chằm chằm vào hắn, làm hắn rốt cuộc không biết đã đắc tội nàng cái gì. Tào Kính còn nhận được thêm một đả kích khác, đó là Tạ Kỳ Kỳ cùng Trác Bất Phàm huynh đệ của hắn kết thành đạo lữ, hoàn toàn không coi sự tồn tại của hắn ra gì.

Một Tạ Kỳ Kỳ xảy ra chuyện thôi thì không nói, ngay đến cả Liên Vân Nguyệt cũng không cần hắn. Liên Vân Nguyệt chính là thê tử chung chăn gối của Tào Kính ở thế giới kia. Liên Vân Nguyệt đệ nhất mỹ nữ của Tuyết Liên phong, dung mạo xuất trần, tính cách cao quý lạnh lùng, nàng đối với Tào Kính tình nghĩa sâu nặng, nhiều năm thầm mến, nhưng do tính cách kiêu ngạo mà im lặng, về sau đứng ra giúp hắn chống lại sự bất công của Tạ Ân mà thổ lộ dần dần.

Còn Liên Vân Nguyệt đứng trước mặt Tào Kính, nàng một chút ý tứ khác thường cũng không ban cho hắn, chỉ nhã nhặn nói: "Tào sư đệ, đệ đến đây có phải để cướp tuyết liên hoa nấu canh cho Tạ sư thúc? Tuyết liên có thể thu hoạch trong năm nay, đầu năm đều đã bị đệ cuỗm sạch rồi, không chừa lấy một đóa, dưỡng tới mức da dẻ Tạ sư thúc còn nõn nà hơn cả bọn ta. Đệ tốt nhất là nhanh về đi."

Tào Kính: "...không phải, cái kia..."

Liên Vân Nguyệt: "Các sư muội, đóng cửa, thả linh thú."

Tào Kính: "..."

Buổi tối Tạ Ân lại muốn ra ngoài ngủ, Tào Kính thấy cứ tiếp tục như vậy rất bất thường, bèn giữ gã lại, nói là hiện tại thương thế đã lành không cần phải tiếp tục ngủ riêng. Ngoài dự liệu bị Tạ Ân lắc đầu, thẳng thắn từ chối.

Tào Kính nhíu mày: "Vì sao?"

Tạ Ân đáp: "Ngươi ngủ không ngon. Hơn nữa đêm nay ta có hẹn đánh cờ cùng chưởng môn, sẽ về trễ, ngươi cứ ngủ riêng cho thoải mái."

Nghe tới hai chữ chưởng môn, sắc mặt Tào Kính càng thêm sa sầm. Hạng Liên Thành chính là kẻ có vị trí cao nhất trong lòng Tạ Ân. Từ trước tới nay chưa từng có ai tác động được tới quyết định của Tạ Ân, nhưng Hạng Liên Thành lại có thể dễ dàng làm điều đó, Tạ Ân vốn là tu ma, bị Hạng Liên Thành tẩy não thế nào, trong chớp mắt cắt đứt sạch sẽ quan hệ cùng đồng đạo Ma tu, mà trở thành trưởng lão một phong của chính phái cho tới ngày nay.

Dựa vào thái độ của Tạ Ân khi nhắc tới chưởng môn, có thể thấy rõ, dù ở bất kỳ không gian nào, Tạ Ân cùng Hạng Liên Thành vẫn có giao tình rất tốt. Tốt đến mức mờ ám.

Tào Kính đột ngột nhảy dựng khỏi giường, phất tay làm bàn trà vọt thẳng tới cửa, chắn ngang đường đi ra ngoài. Tạ Ân còn đang chưa biết Tào Kính muốn làm gì, đã thấy một tiểu tức phụ mặt mày u ám gầm gừ với mình.

"Không cho ngươi đi gặp hắn."

Vỗn dĩ đã có 'hắn' rồi, Tạ Ân vẫn còn mon men vụng trộm với Hạng Liên Thành được sao? Muốn cắm sừng 'hắn' ư, đã có hắn ở đây, Tạ Ân nghĩ cùng đừng hòng!

Tạ Ân không hề ngạc nhiên: "Ngươi lại thế nữa. Đã nói bao nhiêu lần, ta cùng chưởng môn không có gì."

Tào Kính bắt lấy cánh tay Tạ Ân, kiên quyết lôi gã vào giường: "Nếu đã không có gì, hủy hẹn một hôm cũng chẳng sao."

Tạ Ân vẫn không đồng ý: "Chưởng môn sư huynh đang đợi, ta..."

Tào Kính cắn răng, đem y phục lung tung cởi ra, mặt mày vừa đỏ vừa tím, không biết là giận hay thẹn thùng: "Đợi đợi cái đầu heo! Hôm nay ta muốn ngủ với ngươi, ý tứ rõ ràng, ngươi còn muốn đi sao?"

"..."

Tạ Ân trầm mặc hồi lâu, ừm một tiếng, có vẻ đã từ bỏ ý định 'hồng hạnh xuất tường'. Tào Kính còn đương bối rối không biết phải làm gì tiếp theo sau đó, Tạ Ân đã cởi y phục chỉ còn mặc nội bào, lên giường nằm ôm lấy Tào Kính, cư nhiên khép mắt ngủ say.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Kính đen đến mức không thể đen hơn. Hắn bất đắc dĩ nằm trong lòng Tạ Ân, quả nhiên vẫn ngủ không được, tâm trí tỉnh táo, cứ kích động lại không biết mình kích động vì cái gì, khẩn trương như vậy để làm gì... Bỗng nhiên nhớ tới lời Liên Vân Nguyệt nói lúc sáng, Tào Kính len lén luồn tay vào nội bào của Tạ Ân, trộm sờ vùng da trước ngực. Cảm thụ thực sự rất tốt, mềm mại nõn nà, lực độ đàn hồi vừa phải, chỉ sờ thôi cũng đủ khiến hắn khô nóng cả người.

Tào Kính cấp bách thu tay về, đánh ra một luồn bạch quang làm tắt đèn, cả căn phòng tức khắc chìm vào bóng tối. Tào Kính nằm trong lòng lắng nghe hô hấp đều đều bình ổn của Tạ Ân, bị mùi hương da thịt quấn quít tra tấn khứu giác, ẩn vào màn đêm, đôi mắt hồ ly lóe lên vài phần dữ tợn, rồi dần chuyển thành nhếch môi cười gằn.

Tạ Ân không muốn, phải chăng bị phát hiện rồi ư?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam