Chương 13: Bắt cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì Hoàng đi ra ngoài, Nhiếp Tiểu Phụng nhàn nhã ngồi dưới gốc cây lớn trong sân đón gió, sau khi chấp nhận sự thật mình đã trở về quá khứ, nàng phải suy nghĩ cẩn thận xem mình nên làm gì trong hai năm tới? Nàng có thể làm gì khác không? Đi du ngoạn hay là trả thủ cho mẹ, hay là giết chết những kẻ từng là kẻ thù của nàng?

Nhưng làm thế nào trả thù được đây? Nàng giơ tay lên, khẽ cười khẩy.

Hiện tại nàng yếu đuối vô cùng, võ công thì không còn, lại chỉ sống được hai năm.

Liệu nàng có nên sống thay mẹ và thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mẹ không? Hay là nên sống cuộc sống cuộc đời của riêng mình?

Nàng ngơ ngác nhìn góc sân già trong sân, tám năm sống trên núi Ái Lao ngày càng rõ ràng trong tâm trí nàng, tình yêu và hận thù giữa nàng và La Huyền đan xen chồng chất lên nhau.

Ngươi có còn muốn chăm sóc con cái trên núi không? Nhiếp Tiểu Phụng nghĩ.

Mấy ngày trước không thể rời khỏi giường, La Huyền mỗi ngày đều ở chỗ này, Tiểu Phụng ở trên núi nấu cơm, ngày ngày kêu Thiên Tướng mang xuống núi cho hắn vì sợ hắn không hợp khẩu vị đồ ăn dưới núi.

Nàng lúc nhỏ lo cho hắn như thế, quan tâm hắn đến thế, vậy mà hắn nỡ đối với nàng tàn nhẫn biết bao.

Mỗi ngày nhìn qua cửa sổ thấy La Huyền nhàn nhã ăn uống, nhìn những món ăn Tiểu Phụng cất công chuẩn bị, nàng dường như có thể thấy được hình ảnh thiếu nữ mồ hôi đầm đìa chuẩn bị những món ăn này, trên môi còn nở nụ cười ngốc nghếch...

Nghĩ đến điều này, trong lòng nàng thực sự không thể chịu được mà muốn lao ra ngoài, muốn ném hết đồ ăn xuống đất, trong miệng gào thét: Cho ngươi ăn! Cho ngươi ăn này!

Ngu ngốc! quá ngu ngốc!

Nhiếp Tiểu Phụng rất chắc chắn, nàng không những muốn đánh mà còn muốn bóp chết nha đầu ngu ngốc đó.

Nàng còn đang mãi mê suy nghĩ, A Kiều đã theo Dì Hoàng đi vào.

Nghe thấy giọng Dì Hoàng kinh ngạc hỏi: "A Kiều, sao hôm nay con trắng tay vậy?"

A Kiều lau mồ hôi, đến giờ vẫn chưa hết sợ hãi, giọng hơi run run: "Con... suýt chết."

Nhiếp Tiểu Phụng dừng lại mới suy nghĩ hỗn độn của mình, quay đầu nhìn y.

Dì Hoàng giật mình, vội nhìn y rồi nói: "Bị thương ở đâu?"

A Kiều xua tay nói: "Không phải, là thần y đã cứu con."

Y uống một bát nước, bình tĩnh lại nói: "Trên núi có sói nhiều, con phải đi nói với Thành chủ kêu mọi người chú ý, đừng đi sâu vào trong núi."

Dì Hoàng luôn miệng niệm "A Di Đà Phật" vài lần rồi nói: "Ừ, con đi nhanh đi."

Ngay khi A Kiều chuẩn bị rời đi, Nhiếp Tiểu Phụng đã ngăn y lại, hỏi: "Là sói à?"

A Kiều nói: "Đúng vậy, nguyên một bầy hơn hai chục con, có một con sói trắng dẫn đầu, đôi mắt nó xanh lục, nhìn rất là gớm."

Nhiếp Tiểu Phụng lặp lại: "Sói trắng?"

Sau đó sắc mặt nàng tái nhợt, sói trắng!

Trong ngồi nhà đổ nát có vài con sói nhảy lên bức tường phóng vào trong sân, trong số đó có một con sói toàn thân trắng như tuyết, ngoài trời đổ tuyết, nó gần như hòa vào trong làn tuyết rơi.

Hai mắt nó nhìn nàng chằm chằm, dì câm sợ hãi đến mức run rẫy, đứa nhỏ trong bụng nàng cựa quậy, khiến bụng nàng co giật đau đớn, nàng cắn răng cầm lấy cây gậy, giơ ra phía trước tự về vì sợ sói sẽ xông đến.

...

A Kiều rời đi, Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy trong lòng đau đớn.

Người đàn ông cao lớn như A Kiều còn sợ nói chi là một cô gái chỉ mới mười mấy tuổi đầu! Khi đó nàng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, không biết võ công,...đêm đó là đêm tuyết rơi lạnh lẽo nhất nhà đá, nàng ôm cây gậy trong ngực, chịu đựng cơn đau trong bụng, chỉ biết đứng đó. Nàng ước gì sư phụ có thể xuất hiện ngay lập tức nhưng chờ mãi, chờ mãi người vẫn chẳng thấy đâu...

Nhiếp Tiểu Phụng nhớ lại quá khứ, cảm thấy La Huyền quá lạnh lùng, hiện tại bản thân nàng lúc trẻ đang nhảy vào hố lửa.

...

"Tiểu Phụng, trong suối này có cá." Thiên Tướng hét lên.

Tiểu Phụng đem quần áo đã giặt sạch bỏ vào thùng, nghịch ngợm nói: "Đừng có la lớn, ngươi không sợ cá bỏ chạy à."

Vừa nói, nàng vừa tìm một cành cây gần đó rồi đi về phía vùng nước nông nơi Thiên Tướng đang đứng.

Nàng xắn ống quần lên, để lộ bắp chân trắng nõn và mềm mại, chỗ này không sâu, nước chỉ ngang bắp chân nàng.

Thiên Tướng cầm cành cây muốn đâm cá vào, nhưng y liên tục thất bại, người bên cạnh luôn miệng thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên!"

"Bên kia, bên kia..."

Thiên Tướng nhìn chằm chằm vào mặt nước nói: "Đừng sốt ruột, đừng gấp mà."

Một con cá bơi tới, Thiên Tướng nắm thời cơ đâm trúng nó rồi đem ra khỏi mặt nước, trên mặt hớn hở nói với Tiểu Phụng: "Ta bắt được rồi, bắt được rồi nè."

Tiểu Phụng vui vẻ nhận lấy cá, nói đùa: "Có cá để ăn rồi."

Thiên Tướng thấy nàng vui vẻ, y cũng vui theo, nói hùa: "Ta đương nhiên giỏi rồi."

Tiểu Phụng hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Ta cũng có thể làm được."

Nói xong, nàng lấy con cá đưa cho Thiên Tướng.

Thiên Tướng cầm lấy con cá, nhìn Tiểu Phụng cầm cây đâm xuyên qua mặt nước, nàng không có võ công nên tay chân không nhanh nhẹn bằng hắn, qua mấy bận mà vẫn không đặng con cá nào, Tiểu Phụng tức giận vứt luôn cái cây làm cho nước văng lên khắp cả người Thiên Tướng.

Nước suối mát lạnh dính lên người càng mát mẻ dễ chịu, nàng nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Trần Thiên Tướng, bèn cúi xuống hất nước tạt vào y.

Trần Thiên Tướng ôm con cá, liên tục né tránh, trong miệng không ngừng nói: "Đừng làm cá sợ."

Tiểu Phụng hét lên: "Ngươi cười nhạo ta?"

Thiên Tướng né những giọt nước bắn vào mặt mình, nói: "Không có, không có."

La Huyền lên núi vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này, hai nam nữ thanh niên đang chơi đùa dưới suối, tiếng cười, tiếng nước chảy róc rách và những giọt nước rải rác phản chiếu ánh nắng chói chang khiến cho khung cảnh của hai người càng thêm chói lòa...

Hắn đứng đó một lát, Thiên Tướng nhìn thấy La Huyền trước tiên, liền kêu lên: "Sư phụ."

Tiểu Phụng vội vàng quay người lại, nhìn thấy La Huyền cách đó không xa, vội vàng đi đến chỗ cạn, chộp lấy đôi giày của mình mang vào.

Quần áo trên người nàng ướt đẫm, trên mặt có giọt nước lăn xuống, dáng người và khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ không hề bị che giấu bởi bộ quần áo đơn giản mà nàng đang mặc.

Giọng nói của Thiếu nữ trong trẻo mà dịu dàng truyền vào tai.

"Sư phụ, Sư phụ."

Nụ cười của nàng đẹp đến nỗi La Huyền không dám nhìn thẳng, hắn đưa mắt nhìn sang Thiên Tướng, thấy Thiên Tướng mang theo cá và thùng đồ đi tới, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng ngữ khí vẫn như bình thường, ra lệnh: "Trở về thay đồ đi."

Nói rồi liền đi trước, Tiểu Phụng và Trần Thiên Tướng ở phía sau.

Tiểu Phụng lè lưỡi và làm mặt với Thiên Tướng.

La Huyền phớt lờ tiếng cười khúc khích phía sau mình, bước đi trong im lặng.

Về đến nhà, Tiểu Phụng thay quần áo xong thì đi tìm La Huyền. Quả nhiên, nàng tìm thấy hắn trong đan phòng, sư phụ đang phân chia dược liệu.

Nàng đi vào, hỏi: "Sư phụ, trước khi về người đi hái thuốc?"

La Huyền ậm ừ nhưng không ngẩng đầu lên.

Tiểu Phụng rất có hứng thú hỏi: "Người hái ở đâu vậy?"

La Huyền đáp: "Ngọn núi ở phía tây thành Nhĩ Hải."

Tiểu Phụng nghe xong liền bị hấp dẫn nói: "Nó có giống với núi Ái Lao của chúng ta không?"

La Huyền phân chia dược liệu xong, đi ra ngoài. Tiểu Phụng đi theo hắn đến trong sân, nghe hắn nói: "Không giống, nơi đó có chỗ không thể tiếp cận."

Tiểu Phụng khẽ "ồ" một tiếng, nàng lấy nước đặt lên bàn đá, nhìn La Huyền rửa tay rồi hỏi: "Ở đó có vui không?"

La Huyền nhấc tay ra khỏi chậu nước, nhìn nàng nói: "Không."

(La đại ca, sao e cảm thấy chữ "không" này mang nhiều hàm nghĩa quá!)

Tiểu Phụng đưa khăn tay cho hắn, tiếp tục hỏi: "Thành Nhĩ Hải thì sao? Thiên Tướng nói Nhĩ Hải là một nơi náo nhiệt."

Trong giọng nói của thiếu nữ không giấu được sự mê mẩn, La Huyền ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt khao khát của nàng, có chút không vui, hỏi: "Bài khóa của ngươi làm thế nào rồi?"

Tiểu Phụng cảm nhận được hắn không vui, khẽ mím môi nhìn hắn, cũng không dám hỏi nữa.

La Huyền đặt khăn vào chậu nước, nói: "Sáng sớm mai đến thư phòng, ta muốn kiểm tra xem ngươi đã học được những gì rồi."

Tiểu Phụng cúi đầu, thấp giọng "dạ" một tiếng.

La Huyền không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Tiểu Phụng nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng hụt hẫng, sau đó lại vui vẻ.

Sư phụ đã về rồi!

...........

Comment của Fan Trung: Nhìn Tiểu Phụng và Thiên Tướng bắt cá, sư phụ ghen tị

Comment của Fan Trung: Sư phụ ghen tuông đến mức chỉ cho phép nàng ở bên cạnh mình, lão già tánh kì!

Comment của Fan Trung: Oh My God! Hắn đã bất giác yêu một người mà không hề hay biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro