Chương 26: Xuống núi một chút!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thành Nhĩ Hải đã mưa hai ngày liên tiếp, cơn mưa tầm tã kéo dài vẫn chưa có ý tạnh.

Sáng sớm, A Kiều dẫn Chu đại phu vào nhà.

Hai ngày qua, Nhiếp Tiểu Phụng toàn thân đau nhức, uống thuốc cũng không khỏi, sáng nay lại hôn mê bất tỉnh, A Kiều rất lo lắng đi mời Chu đại phu tới.

Dì Hoàng mở màn cho Chu đại phu đi vào, nhìn thấy người trên giường, ông không khỏi giật mình. Mới không gặp hai ngày, khuôn mặt của người trên giường tiều tụy đi thấy rõ, người cũng gầy đi một vòng. Chu đại phu vội vàng bắt mạch cho nàng.

Vốn dĩ cơ thể của nàng ban đầu đã không được tốt, máu huyết ứ đọng, thân thể nhiễm hàn rất nặng, nếu gặp tiết trời âm u hoặc mưa ẩm ướt, sẽ khiến cho nàng đau đớn không tả xiết.

Chu đại phu chẩn mạch xong, suy nghĩ một lúc mới viết ra đơn thuốc đưa cho A Kiều, kêu y đi bốc thuốc.

Mọi người bận rộn đến trưa, Nhiếp Tiểu Phụng uống thuốc xong mới từ từ tỉnh lại.

Dì Hoàng và A Kiều thở phào nhẹ nhõm, tiễn Chu đại phu ra ngoài, sau đó dì Hoàng vào bếp nấu cháo cho nàng ăn lót dạ.

Nhiếp Tiểu Phụng nằm trên giường suy nghĩ suốt đêm, ngày hôm sau liền đưa ra quyết định.

Nàng nửa nằm, nửa dựa vào đầu giường nói với A Kiều: "Giúp ta gửi thư đến núi Ái Lao."

A Kiều cũng lo lắng cho nàng, hỏi: "Liệu La thần y có đến không?"

Hai ngày trước, Tiểu Thiện trách mắng thần y trên phố, dì Hoàng nói với y nếu thần y tức giận thì phải làm sao đây?

Nhiếp Tiểu Phụng yếu ớt nói: "Ta sẽ viết một lá thư, ngươi nhờ Chu đại phu gửi dùm."

A Kiều cho rằng Nhiếp Tiểu Phụng muốn xin lỗi thần y, liền tìm giấy bút cho nàng viết. 

A Kiều cũng biết chữ, thấy nàng chỉ viết được mấy chữ, có chút bối rối hỏi: "Chỉ nhiêu đây thôi à?"

Nhiếp Tiểu Phụng cầm giấy, thổi cho khô mực, hỏi lại: "Cái gì?"

Đây không phải là khiêu khích sao? A Kiều nghĩ thầm, nhưng vẫn nhận lấy thư, nói với nàng: "Không có gì, ta đi đây."

A Kiều cầm bức thư đến tìm Chu đại phu, trong lòng không nắm chắc là có gửi được hay không.

"La thần y nói nếu Tiểu Thiện có việc gì thì có thể liên lạc với ông ấy." A Kiều nói.

Chu đại phu nghĩ đến bộ dáng tiều tụy của Tiểu Thiện, tuy rằng hốc hác, nhưng nhìn kỹ thì có chín phần giống hệt đệ tử của thần y, ông hơi do dự nói: "Nếu thần y đã nói như vậy, ta kêu Tiểu Bạch gửi thư giúp ngươi."

Chu đại phu sau đó viết thêm một lá thư nói về bệnh tình của nàng, A Kiều nhờ Chu đại phu viết vài lời hay, để mời La thần y đến. Chu đại phu viết xong, sai Tiểu Bạch thả chim bồ câu gửi hai bức thư đi.

Hai lá thư đưa lên núi, một lá thư viết chữ rất đẹp nhưng vỏn vẹn chỉ có một câu. La Huyền nhíu mày nhìn, mãi cũng không hiểu có ý gì, nhưng hắn vẫn gọi Thiên Tướng đến lấy áo mưa cho hắn xuống núi.

Trời đang mưa, sao sư phụ lại xuống núi?

Tiểu Phụng biết tin chạy theo hắn, hỏi: "Bệnh của bệnh nhân rất nặng sao?"

La Huyền cầm lấy áo mưa làm bằng xơ dừa Thiên Tướng đưa, thuận miệng đáp: "Chu đại phu chỉ tìm ta khi có trường hợp khẩn cấp thôi."

Tiểu Phụng có chút bất an nói: "Trời đang mưa, đường núi rất khó đi."

La Huyền mặc áo mưa vào, đáp: "Tính mạng của bệnh nhân đang bị đe dọa."

Nhìn thấy hắn mặc áo mưa một cách tùy tiện, Tiểu Phụng không nhịn được đi tới, đưa tay muốn sửa lại cho hắn.

La Huyền hơi sửng sờ, chợt nhớ tới mấy ngày trước, Tiểu Phụng nói với hắn, nàng đã mười sáu tuổi rồi, khi đó hắn chỉ là thở dài một hơi, từ nhỏ đến lớn, đôi lúc nàng cũng sẽ đòi hắn mua cho những món đồ của nữ hài tử, nhưng bây giờ đứng trước mặt hắn, La Huyền chợt nhận ra đóa phù dung non nớt năm nào, nay đã là thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.

La Huyền thoáng giật mình, vội tránh tay nàng, đội mũ tre, đi vào trong mưa.

Bàn tay giơ lên của Tiểu Phụng lơ lửng giữa không trung, nàng cảm giác trái tim mình trống rỗng, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người.

Thiên Tướng cũng mặc áo mưa vào, tiễn hắn ra đến cổng.

Tiểu Phụng nhìn thấy hắn sắp đi, nàng không nỡ xa hắn, vì thế chạy ra.

La Huyền đứng dưới mưa dặn dò Thiên Tướng vài câu: "Chắc ta sẽ ở dưới núi vài ngày, ngươi ở lại trên núi chú ý cẩn thận, nếu có chuyện gì phải lập tức báo cho ta."

Thiên Tướng ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Tiểu Phụng chạy đến, nói: "Sư phụ, con có thể xuống núi với người không?"

La Huyền thấy nàng không mặc áo mưa, cũng không mang theo ô chạy ra, nước mưa làm người nàng ướt đẫm, quần áo đơn sơ không thể che giấu được dáng người của thiếu nữ, hắn dời mắt đi nơi khác, lạnh lùng nói: "Không."

Tiểu Phụng vẫn đứng dưới mưa, nước mưa đánh nào mặt khiến cho hai gò má nàng tái nhợt, trái tim La Huyền đập loạn, ngữ khí trở nên nặng nề hơn: "Cả ngày chỉ muốn xuống núi, tâm trí tán loạn, sắp tới ta sẽ không cho ngươi xuống núi nữa, Thiên Tướng, đưa nàng trở về."

Thiên Tướng sợ sư phụ tức giận sẽ mắng nàng nhiều hơn, vội vàng kéo nàng. Tiểu Phụng bị La Huyền mắng, trong lòng mất mát, tức giận hất tay Thiên Tướng ra, chạy trở về.

Thiên Tướng ngơ ngác đứng đó, La Huyền thở dài nói: "Đi vào đi." Nói rồi hắn đi xuống núi.

...

Nhiếp Tiểu Phụng toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng, nàng dựa đầu vào gối, nửa tỉnh nửa mê.

Dì Hoàng mấy lần vào xem, rồi trở ra kêu A Kiều đi nấu nước nóng đem đến, suốt đêm đều túc trực bên giường nàng. Nhiếp Tiểu Phụng tuy nhắm mắt nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, biết có người ở bên chăm sóc cho mình, lòng nàng sót xa, biết nói thế nào đây, những người này không thân thích với nàng, nhưng họ đối xử với nàng còn tốt hơn người thân...

Người thân của nàng, kẻ bỏ rơi, người muốn giết nàng, kẻ làm nàng đau khổ...

Khóe mắt Nhiếp Tiểu Phụng nóng rực, nếu họ đã không cần nàng, vậy nàng cũng không cần thiết phải quan tâm đến họ nữa.

Ngày thứ năm mươi khi đến thế giới này, Nhiếp Tiểu Phụng đã hạ quyết tâm, nàng muốn thay đổi sai lầm tuổi trẻ của mình, nàng không muốn những chuyện mình gặp phải sẽ tiếp tục xảy ra trong tương lai.

Lời nói của Tiểu Phụng cách đây vài ngày khiến cho nàng phải suy nghĩ lại, nếu có thể thay đổi vận mệnh của mình, mọi chuyện có tốt hơn không?

Về phần cái gì tốt hơn, Nhiếp Tiểu Phụng nghiêng đầu nhìn người đi vào, trên mặt lạnh lùng thối lui, ý cười hiện lên trong đáy mắt.

Nếu chính mình khi còn trẻ đã nói muốn thay đổi, vậy nàng nhất định sẽ thay đổi mọi thứ thật tốt, để mọi chuyển đều có chuyển biến tốt đẹp. Vạn nhất, nếu chính mình chết đi, có thể trở về mười tám năm sau, đối với La Huyền không còn tình yêu nữa, cũng không có hai đứa con gái bất hiếu kia, như vậy kết cục huyết nhục tương tàn đã không còn tồn tại nữa. Chính mình hiện tại chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều...

Nghĩ như vậy, Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy nhiệt huyết trong người mình đang sôi trào, hy vọng sống trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nỗi đau da thịt lẫn tâm hồn ngày đêm dày dò, càng khiến cho nàng hạ quyết tâm: "Để chính mình trẻ tuổi không có bất kỳ tâm tư nào đối với La Huyền nữa, cũng là một chuyển biến tốt đẹp! Muahaha"

Trước giường, người đàn ông theo thói quen nhíu mày bắt mạch cho nàng, sau đó ra ngoài kê đơn thuốc.

Nhiệt huyết sôi trào trong lòng dần dần an tĩnh ở lại, Nhiếp Tiểu Phụng vui vẻ chìm vào giấc ngủ bình yên.

(Có điềm rồi đó La huynh.)

Sau trận mưa lớn đêm qua, hôm nay bầu trời đã trong xanh trở lại, buổi sớm Tiểu Phụng tự giác đi đến thư phòng làm bài, sau đó sắp xếp lại những quyển sách sư phụ để ở trên bàn.

Nàng biết tối qua mình hành động quá bốc đồng, nhưng mỗi khi nghĩ đến tương lai của hai người, trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi và bất an.

Tiểu Phụng dọn dẹp thư phòng, đem những quyển sách sắp xếp ngay ngắn lên kệ xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Tướng ở bên ngoài gọi: "Tiểu Phụng, ngươi xong chưa? Chúng ta đi bắt cá."

Tiểu Phụng vừa định đồng ý thì vô tình làm đổ chiếc hộp trên giá sách. Tất cả đồ đạc trong hộp đổ ra sàn. Nàng vội vàng quỳ xuống sắp xếp lại.

Đây đều là những bức thư của Chu đại phu gửi cho sư phụ, tên bệnh nhân và các triệu chứng đều được viết trên đó. Tiểu Phụng bỗng nhặt lên một lá thư, nhìn nó rất lâu.

Thiên Tướng đợi bên ngoài một lúc, nhưng không đợi được câu trả lời của Tiểu Phụng, y bước vào thấy nàng quỳ trên đất, trong tay cầm một mảnh giấy đang run bên bần bật, y vội chạy đến kéo nàng đứng dậy, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Phụng vẫn còn chìm trong cảm xúc hoang mang, không trả lời.

Thiên Tướng an ủi: "Chỉ là mấy chỉ thôi mà, thấy ngươi sợ hãi như vậy, ta còn tưởng sư phụ tức giận." Nói xong, y nhặt chiếc hộp trên mặt đất lên, muốn lấy mảnh giấy trong tay Tiểu Phụng, nói.

"Đưa cho ta, ta sẽ cất nó."

Nhưng người nọ vẫn nắm chặt không buông.

Thiên Tướng ngạc nhiên nhìn Tiểu Phụng, thấy nàng vẫn còn sửng sờ, y tò mò nhìn xem trong giấy viết gì.

"Xuống núi một chút." Chữ viết rất đẹp, ngoài trừ nét chữ có hơi ngông cuồng thì hoàn toàn giống với chữ viết của Tiểu Phụng.

Thiên Tướng nghi hoặc nói: "Đây là thư gửi đến ngày hôm qua."

Tiểu Phụng buông lỏng tay, nén lại sự hoang mang trong lòng, hỏi: "Làm sao ngươi biết là hôm qua gửi đến?"

Thiên Tướng nói: "Hôm qua ta đã nhận được hai lá thư, một trong số đó không phải loại giấy Chu đại phu thường dùng, chính là lá thư này. Người viết nó là ai? Tại sao chữ viết giống ngươi đến vậy?"

Tiểu Phụng nhất thời bối rối, bởi vì nàng biết rõ người viết lá thư này. Tại sao người đó yêu cầu sư phụ xuống núi? Nàng có thể nói gì với sư phụ? Sư phụ xuống núi chữa bệnh, liệu có đi gặp nàng không?

Đầu óc Tiểu Phụng quay cuồng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nàng siết chặt nắm tay nói với Thiên Tướng.

"Thiên Tướng ta muốn xuống núi."

Thiên Tướng cất hộp đi, vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu Phụng, sư phụ đã nói không cho ngươi xuống núi..."

Tiểu Phụng hiện tại không nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ muốn xác nhận sư phụ có đi tìm người đó không. Mỗi khi nghĩ đến sư phụ ở cùng một chỗ với người đó, trong lòng nàng vô cùng tức giận, sư phụ không phải là sư phụ của người đó, người là sư phụ của nàng, sư phụ của người đó là La Huyền của mười tám năm sau.

Tiểu Phụng càng nghĩ càng loạn, nàng tức giận nói: "Ta có việc phải làm, nhất định phải xuống núi."

Thiên Tướng vẫn lắc đầu: "Sư phụ biết ngươi làm như vậy sẽ tức giận."

Tiểu Phụng lo lắng nói: "Ta không quan tâm, ta muốn xuống núi."

Trần Thiên thấy nàng kích động, liền nói: "Ngươi muốn xuống núi làm gì? Ta giúp ngươi nhé?"

Tiểu Phụng càng ngày càng cáu kỉnh: "Ngươi không giúp được ta, ta phải tự mình xuống núi."

Thiên Tướng nhìn thấy khuôn mặt nàng tái nhợt vì tức giận, bất đắc dĩ nói: "Ta có nên gửi thư cho Sư phụ, hỏi ý kiến của người không?"

Tiểu Phụng vội vàng dừng lại, ngăn cản: "Không được! Sư phụ biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý."

Thiên Tướng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Tiểu Phụng bước đến, ngữ khí cầu xin: "Thiên Tướng, giúp ta lần này có được không, ta thực sự có chuyện."

Thiên Tướng thấy nàng sắp khóc, nói: "Được rồi được rồi, ta sợ ngươi luôn."

Tiểu Phụng vội vàng xuống núi, suýt trượt chân mấy lần. Thiên Tướng đỡ nàng, bảo nàng đi chậm lại.

Đi hơn một canh giờ, hai người đi vào thành Nhĩ Hải, Tiểu Phụng bước vào Tây Lưu Thục, đứng trước cửa nhà dì Hoàng.

Thiên Tướng đi theo phía sau, nói: "Đây không phải là nhà của dì Hoàng sao?"

Tiểu Phụng hỏi: "Đã gặp bệnh nhân chưa?"

Thiên Tướng lắc đầu nói: "Chưa từng, ta đưa cơm cho sư phụ mấy ngày, nhưng không lần nào thấy bệnh nhân cả."

Tiểu Phụng nắm chặt tay đang định đẩy cửa,

Dì Hoàng từ cửa đối diện đi ra, nhìn thấy bọn họ liền nói: "Các ngươi đang tìm ai?"

Tiểu Phụng quay người lại, Dì Hoàng hơi bất ngờ, sau đó cười nói: "Hóa ra là đệ tử của thần y, hai người tìm thần y à? Ông ấy đang ở nhà của Tiểu Thiện, bên này."

Lời nói của dì Hoàng khiến trái tim Tiểu Phụng bị đả kích.

Sư phụ thật sự ở đây!

Thiên Tướng nghe dì Hoàng nói sư phụ cũng ở đây, y cảm thấy sợ, nói với Tiểu Phụng: "Tiểu Phụng, chúng ta đừng đi, sư phụ sẽ tức giận nếu biết chúng ta lén lút xuống núi."

Tiểu Phụng phớt lờ lời nói của Thiên Tướng.

Tiểu Phụng đẩy cửa viện đi vào, Thiên Tướng thầm kêu "hỏng bét!" rồi đuổi theo phía sau.

Tiểu Phụng xông vào phòng, nhìn thấy sư phụ đang ngồi ở trên giường, nói chuyện với chính mình mười tám năm sau...

Trong nháy mắt, cảm giác bị phản bội khiến cho Tiểu Phụng cực kì phẫn nộ, chính nàng của mười tám năm sau, đã phản bội nàng!

La Huyền nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người tới, hắn kinh ngạc đứng dậy, nói: "Tiểu Phụng?"

Tiểu Phụng hai mắt đỏ bừng vì tức giận, nhìn mình trên giường hỏi: "Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro