Chương 28: Vì sao xuống núi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Huyền bởi vì tức giận nên đi rất nhanh, hắn đi được một đoạn, không quay đầu lại, ra lệnh: "Thiên Tướng, đi đến Y quán nói Chu đại phu, ta trở về núi có việc."

Thiên Tướng dù có ngốc đến đâu cũng biết sư phụ đang tức giận, y không dám làm trái lời, ấp úng nói: "Sư phụ, là con đưa Tiểu Phụng xuống núi, chuyện này là lỗi của con."

La Huyền nghiêm mặt, quay đầu lại nhìn y, ngữ khí lạnh lùng: "Ngươi mau đi đi, ta đưa Tiểu Phụng về núi trước, ngươi đi nhanh về nhanh."

Thiên Tướng bất an nhìn Tiểu Phụng, mãi một lúc mới rời đi.

Tiểu Phụng nhìn thấy La Huyền như vậy, mới bắt đầu thấy sợ, thấp thỏm nhìn hắn, nhưng La Huyền không hề nhìn nàng, chỉ nhấc chân bỏ đi, bước chân của hắn rất nhanh, Tiểu Phụng chỉ có thể chạy theo hắn.

Sau khi rời khỏi cổng thành, đi vào con đường lầy lội, trên quần và giày của nàng dính đầy bùn đất, có vài lần suýt ngã do đường trơn, nhưng La Huyền vẫn như cũ không mảy may để ý đến nàng.

Khi đến địa phận núi Ái Lao, La Huyền đột nhiên dừng lại, sắc mặt tối tăm, nói: "Lần đầu tiên lên núi, ta đã nói gì? Ngươi hãy nói lại cho ta nghe."

Mồ hôi chảy dài trên trán, Tiểu Phụng sợ hãi trả lời: "Sư phụ nói 'nếu ngươi đã lên núi Ái Lao, không được sự cho phép của người, thì không được xuống núi."

La Huyền cười lạnh: "Hóa ra vẫn còn nhớ."

Nghe thấy hắn tự giễu, trong lòng Tiểu Phụng căng như dây đàn, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt hơn.

La Huyền nói đến đó thì không nói thêm gì nữa, xoay người đi lên núi, Tiểu Phụng vội vã theo sau.

Đường núi khó đi, Tiểu Phụng bước chân khó khăn, mồ hôi đầm đìa, mấy lần suýt ngã.

La Huyền nhắm mắt làm ngơ, không hỏi gì cho đến khi lên núi, vào đến trong nhà, La Huyền đặt hòm thuốc sang một bên, ngồi trên ghế Thái Sư, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng đang cúi đầu đi tới.

Tiểu Phụng quần áo dính đầy bùn đấy, mồ hôi và bụi đất trên mặt trộn lẫn vào nhau, trông nàng vô cùng nhếch nhát.

La Huyền nhìn nàng, không nói tiếng nào. Tiểu Phụng rụt rè đi tới, nhỏ giọng kêu: "Sư phụ."

Hai tiếng "Sư phụ" này như khơi dậy cơn tức giận của La Huyền, đôi mắt hắn cũng vì tức giận mà trở nên u ám, hắn không chút thương tiếc mắng: "Càng lớn càng không biết nghe lời."

Tiểu Phụng không dám nhìn hắn, chỉ thấp giọng phản bác: "Con không có..."

La Huyền ánh mắt trở nên dữ dằn, ngữ khí cũng cao hơn mấy phần: "Không có?" Hắn vừa nói vừa đi chỗ Tiểu Phụng, cao giọng mắng: "Ngươi nhớ rõ những gì ta nói, nhưng vẫn dám xuống núi. Ngươi làm như vậy là có mục đích gì?"

Tiểu Phụng sợ hãi trước khí thế của La Huyền, nàng vô thức lùi lại: "Sư phụ, con chỉ... chỉ..."

La Huyền sắc bén nói: "Chỉ cái gì? Ngươi xúi giục Thiên Tướng đưa ngươi xuống núi, là có mục đích gì?"

Tiểu Phụng bị khí tức trên người hắn ép đến nghẹt thở, mồ hôi vì căng thẳng mà tuông xuống, rơi vào trong mắt, cảm giác cay rát ập đến, khiến nàng không kìm được bật khóc.

La Huyền lúc này mới dừng lại, cơn tức giận dịu xuống đôi phần, hắn phất tay áo, ngồi trở lại ghế Thái Sư: "Vì sao phải xuống núi?"

Nếu là trước đây, Tiểu Phụng đã sớm nói cho hắn biết tình cảm của nàng từ lâu, nhưng hiện tại đã biết trước kết quả, trong lòng nàng như có một con dao đang treo lơ lửng, khiến cho nàng không dám nói ra. Nay lại bị hắn thúc ép, Tiểu Phụng nhẹn ngào rơi nước mặt, cảm giác bức bối khó chịu khiến cho nàng khóc nhiều hơn, lệ nhòe ướt đẫm bên má.

La Huyền vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, chờ nàng đáp lại.

Tiểu Phụng biết hắn muốn biết cái gì, khóc nói: "Con không có mục đích gì cả. Người đã từng nói con "từ nay về sau ngươi cùng võ lâm ở hai đầu đối lập", con vẫn luôn làm được. Hôm nay con xuống núi vì hôm qua người vội vàng rời đi, trời đổ mưa lớn, đường núi trơn trượt, con sợ người gặp nguy hiểm, nên muốn xuống núi tìm người, muốn xem người có ổn không..."

Không có mục đích nào khác ngoài việc quan tâm đến hắn ấy? La Huyền nghi ngờ nói: "Những năm qua, nếu ta có việc gì ở chân núi, ta sẽ nhờ Chu đại phu gửi thư lên núi."

Tiểu Phụng nức nở: "Đang vội nên quên mất."

La Huyền thấy đôi mắt của nàng trong sáng, không hề có ý giả dối, nên sắc mặt dịu đi một chút, nhìn nàng khóc lóc thảm thiếc, hắn sợ nghiêm khắc ép hỏi nàng nữa thì sẽ không tốt, hồi lâu hắn mới nói: "Ta không muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa."

Tiểu Phụng vội vàng gật đầu, hứa: "Con sẽ nhớ lời sư phụ."

Nhìn khuôn mặt giàn dụa nước mắt của nàng, trong lòng La Huyền có chút bực bội, hắng đứng dậy đi ra sân sau, để lại một câu: "Tốt nhất là như thế." Rồi bỏ đi.

Tiểu Phụng nhìn bóng lưng hắn, không ngừng lau nước mắt!

Khi Thiên Tướng trở lại, mọi chuyện đã kết thúc, mặc dù sư muội vẫn đang khóc, nhưng việc họ xuống núi đã kết thúc...

Ngày thứ hai, La Huyền không cho Tiểu Phụng thu dọn đồ đạc của mình nữa, hắn tùy tiện lấy mấy bộ quần áo gói lại rồi xuống núi.

Đến khi Tiểu Phụng phát hiện, La Huyền đã rời đi.

Tiểu Phụng đi từ phòng thiền đi đến thư phòng, từ thư phòng đi đến phòng luyện thuốc, trong phòng đều trống rỗng, giống như trái tim của nàng.

La Huyền xuống núi chăm sóc sức khỏe cho Nhiếp Tiểu Phụng.

Nhiếp Tiểu Phụng vì muốn đến thăm mộ của Mị Nương vào ngày giỗ của bà, nên miễn cưỡng phối hợp điều trị với La Huyền.

Mỗi ngày, nàng đi lại trong sân mười vòng, cho đến khi mồ hôi đổ đầm địa, mời dừng lại. La Huyền thấy nàng vẫn còn chút ý chí, nên đương nhiên cũng nguyện ý cứu nàng, mỗi ngày đều đến bắt mạch, kê đơn thuốc.

Nhiếp Tiểu Phụng nhẩm tính thời gian, nàng đã uống thuốc của La Huyền được bảy ngày rồi, thân thể của nàng tốt hơn trước rất nhiều, sau khi uống thuốc, nàng nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu đi lại trong sân. Nghe dì Hoàng nói.

"Hôm nay ta cùng mẹ Tiểu Hoa đi lễ chùa Vô Hương, con có muốn đi cùng không?"

Đi chùa? Nhiếp Tiểu Phụng hơi nhướng mày, cười cười nói: "Ta không đi đâu, còn có việc phải làm."

Dì Hoàng lấy làm hỏi: "Làm cái gì thế?" Đây là lần đầu tiên Dì Hoàng nghe Nhiếp Tiểu Phụng nói có việc phải làm.

Thấy bà lão tò mò như vậy, Nhiếp Tiểu Phụng cười nói: "Muốn mua một ít đồ."

Dì Hoàng vui vẻ nói: "Con đi một mình không an toàn, để A Kiều đi cùng đi."

Nhiếp Tiểu Phụng cũng định để A Kiều đi cùng nàng, nên nói: "Được."

Hiếm khi nàng dễ chịu như vậy, dì Hoàng càng vui vẻ hơn, nói: "A Kiều của chúng ta rất biết cách chăm sóc người khác."

A Kiều tình cờ mang thuốc đi vào, nghe dì Hoàng nói vậy, hơi bất ngờ: "Dì Hoàng, dì khen cháu đó à?"

Dì Hoàng nháy mắt với y, nói: "Tiểu Thiện bảo con dẫn nàng đi mua đồ, con phải chăm sóc Tiểu Thiện thật tốt nhé."

Nghe vậy, A Kiều hớn hở đáp: "Không thành vấn đề. Con rất quen thuộc với thành Nhĩ Hải."

Dì Hoàng mỉm cười nhìn hai người họ, muốn nói thêm gì đó thì mẹ Tiểu Hoa ở bên ngoài gọi, bà đi vào nhà lấy đồ rồi cùng nàng đi đến chùa.

Sau khi dì Hoàng rời đi, Nhiếp Tiểu Phụng mới thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian này, nàng cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng mỗi ngày đều tốt hơn, nàng có thể hy vọng cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy, có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro