Chương 30: Ta pha trà cho người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi Ái Lao ban đêm luôn yên tĩnh, trái ngược với thành Nhĩ Hải lại rất sôi động về đêm.

Khi Nhiếp Tiểu Phụng giật mình tỉnh dậy, chợt nghe thấy cách vách có tiếng người khóc và tiếng người ồn ào, náo loạn hơn nửa đêm mới ngừng lại.

Nhiếp Tiểu Phụng vốn ít ngủ, lần này càng không ngủ được.

Ngày hôm sau, Nhiếp Tiểu Phụng mang theo vành mắt thâm quầng rời khỏi giường, tự mình làm vài món ăn đơn giản lót dạ, sau đó nấu thuốc. Đang lúc nàng đang suy nghĩ đến chuyện mua ngựa, A Kiều vội vàng đi vào, nói: "Tiểu Thiện, bệnh đau tim của dì Hoàng lại tái phát, ta đã cho dì uống thuốc, nhưng vẫn thấy không yên lòng, nên muốn đi gọi Chu đại phu, cô giúp ta chăm sóc dì Hoàng một chút được không?"

Nhiếp Tiểu Phụng thấy sắc mặt y vô cùng gấp gáp, vội vàng đi tới nhà dì Hoàng ở đối diện.

Ngày thường hai người đối với nàng rất tốt, nàng mặc dù máu lạnh những cũng không thể không giúp đỡ.

Nhiếp Tiểu Phụng đi đến bên giường Dì Hoàng, nhìn sắc mặt bà vàng vọt, hơi tím tái, hiển nhiên là ngạt thở, nàng vội vàng cởi lỏng vạt áo trước ngực cho bà.

Một lúc sau, nghĩ là thuốc có tác dụng, dì Hoàng dễ chịu hơn một chút, liền thở ra một hơi.

Nhiếp Tiểu Phụng mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao bà phát bệnh, nên cũng không hỏi, nhưng dì Hoàng tựa như tìm được người để giải bày tâm sự, buồn bã đem chuyện nói ra: "Tối qua chắc con cũng nghe được hai mẹ Tiểu Hoa làm ầm lên."

Nhiếp Tiểu Phụng vô cùng xấu hổ, dì Hoàng tiếp tục nói: "Đôi vợ chồng già thường xuyên đến đây chơi với ta, đều đã làm cha mẹ, ai cũng đau lòng cho con mình, nhưng A Kiều mệnh khổ, bị chậm trễ."

Nhiếp Tiểu Phụng im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt nàng chợt lóe lên, nhìn thấy A Kiều đã đứng ở cửa một lúc mới đi vào, theo sau là La Huyền.

Dì Hoàng thấy nhiều người, nên không nói gì nữa.

A Kiều thần sắc tự nhiên nói: "Chu đại phu đi không nhanh, vừa vặn có La thần y ở đây."

La Huyền bước tới kiểm tra cho dì Hoàng một lượt.

Sau khi châm cứu xong, khí sắc trên mặt dì Hoàng dần dần khôi phục lại, La Huyền lúc này mới thở phào, nói: "Không sao rồi."

A Kiều nghe vậy rất cảm kích.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy không có việc gì liền rời đi, La Huyền cũng theo nàng đi ra ngoài.

Tốt nhất là nên rời đi, tránh cho A Kiều thêm xấu hổ.

Nhiếp Tiểu Phụng cùng La Huyền một trước một sau đi vào trong sân nhà nàng. La Huyền ra hiệu bảo Nhiếp Tiểu Phụng ngồi xuống, để hắn bắt mạch cho nàng.

Lúc bắt mạch, Nhiếp Tiểu Phụng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, La Huyền không tự nhiên, giương mắt nhìn nàng, nghe thấy nàng chế giễu: "Ngươi cảm thấy Tiểu Hoa có nên thích A Kiều không?"

La Huyền bị nàng hỏi đột ngột nên hơi bất ngờ, lại nghĩ đến A Kiều thường ngày đối với nàng ân cần, nên chắc nàng đang ghen, nghĩ thế La Huyền càng thêm xấu hổ, loại vấn đề này, hắn không biết nên trả lời như thế nào?

Nhiếp Tiểu Phụng có chút lãnh đạm, nói: "Ngày hôm qua mẹ Tiểu Hoa mang theo Tiểu Hoa đi gặp người ta, dì Hoàng nói là một chàng trai chạc tuổi nàng, mẹ Tiểu Hoa cũng cảm thấy không tệ, liền muốn an bài cho nàng. Sau khi Tiểu Hoa biết chuyện, tối hôm qua không nhịn được cãi nhau với mẹ nàng, bảo là nàng thích A Kiều, muốn gả cho y, nhưng mẹ nàng lại không muốn, cho nên hai mẹ con liền náo loạn cả đêm."

La Huyền nghe thấy nhưng không lên tiếng.

Nhiếp Tiểu Phụng châm chọc nói: "Ngày thường, mẹ Tiểu Hoa cũng cảm thấy A Kiều không tệ, có năng lực lại chịu khó làm lụng, nên rất thích y. Nhưng khi nghe Tiểu Hoa muốn gả cho A Kiều, mẹ Tiểu Hoa sống chết không muốn, ngươi có biết vì sao không?"

La Huyền tựa hồ cũng nhận ra được, hắn cúi đầu, trầm mặc.

Nhiếp Tiểu Phụng có chút oán hận nói: "Bởi vì Tiểu Hoa có mẹ, mẹ nàng đau lòng ho nàng, sợ nàng về già sẽ không có bạn. Mẹ Tiểu Hoa còn nói, nhà giàu nạp thiếp mới tìm đên tiểu cô nương, còn vợ chồng bình thường đều là nam nữ cùng tuổi."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn thẳng vào La Huyền, ngữ khí mang theo chút tiếc nuối, nói: "Hóa ra trong mắt thế tục, tuổi tác chệnh lệch thì không thể thành đôi."

La Huyền biết trong lời nói của nàng có hàm ý, nhưng đây là chuyện riêng tư của người khác, hắn cũng không tiện nhiều lời, liền tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nhân duyên do trời định."

Hắn mở hòm thuốc, đưa cho nàng ba bình Tử Ngọc đan, nói: "Ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc mới, bổ sung thêm chút thuốc bồi bổ cơ thể, ngươi nhớ phải uống mỗi ngày, không thể ngưng thuốc được."

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn chuyển đề tài, cũng không nói thêm nữa.

La Huyền ở một bên viết đơn thuốc, Nhiếp Tiểu Phụng thu lại cảm xúc của mình, bình tĩnh hỏi: "Đây là ngày chẩn mạch cuối cùng à?"

La Huyền sai khi viết xong, mới nói: "Cần tịnh dưỡng nhiều hơn, ngươi có thể sống thêm một năm nữa."

Nhiếp Tiểu Phụng cầm lấy đơn thuốc, nhìn chữ viết trên đó một chút, rồi liếc nhìn hắn, nói: "Cái này còn phải xem năng lực của thần y."

La Huyền dặn dò xong, hắn không để ý đến lời khiêu khích của nàng, đứng dậy nói: "Còn phải xem ngươi có hợp tác hay không."

Nhiếp Tiểu Phụng không để ý đến hắn nữa, La Huyền cũng rời đi!

Tiểu Phụng vốn tưởng rằng La Huyền giống như lần trước, sẽ rời đi nhiều ngày, nhưng không ngờ hắn sáng sớm xuống núi, chạng vạng đã trở về. Nàng đang ở phòng bếp nấu cơm chiều, Thiên Tướng chạy vào nói sư phụ đã về, bảo nàng chuẩn bị cơm cho sư phụ. Tiểu Phụng rất kích động, bất ngờ bị hơi nóng trong nồi làm cho giật mình, nắp nồi rơi xuống, khiến cho hai người họ sợ hãi, ngay cả La Huyền đi vào lấy nước nóng cũng bị dọa.

Tiểu Phụng thổi vào bàn tay bị phỏng, Thiên Tướng vội vàng chạy tới nắm lấy tay nàng, thấy tay nàng đỏ lên một mảng, liền nói: "Chờ một chút, ta đi lấy thuốc."

La Huyền nhìn tay Tiểu Phụng bị Trần Thiên Tướng nắm lấy, có chút trầm mặc, nhưng cũng không nói gì.

Trần Thiên Tướng nhìn thấy hắn ta đi vào, nắm lấy tay Tiểu Phụng, nói: "Tiểu Phụng đã bị bỏng."

Ánh mắt La Huyền rơi vào bàn tay đỏ bừng của Tiểu Phụng, hắn mím môi nói: "Đi lấy thuốc mỡ."

Trần Thiên Tường nhanh chóng rời đi.

La Huyền đứng cách Tiểu Phụng vài bước, Tiểu Phụng hai mắt đỏ hoe nhìn hắn.

La Huyền có chút không đành lòng, thầm thở dài một hơi, nói: "Sau này cẩn thận một chút."

Tiểu Phụng nghe vậy, nói: "Sư phụ không còn giận con nữa."

La Huyền mỉm cười, nói: "Không còn giận nữa, ngày đó vi sư giáo huấn ngươi là bởi vì ngươi một mình xuống núi, nếu ngươi đã biết sai rồi, vi sư cũng bỏ qua."

Tiểu Phụng dường như không tin, nói: "Nhưng ngày hôm sau sư phụ không để ý tới con, người xuống núi, khi trở về cũng không để ý Tiểu Phụng."

La Huyền dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Vi sư không có hẹp hòi như vậy."

Tiểu Phụng thấy sư phụ nói thật, liền vui vẻ lên: "Con còn cho rằng người sẽ không để ý đến Tiểu Phụng nữa."

La Huyền chắp tay sau lưng, bàn tay ở phía sau nắm chặt, ngữ khí có hơi nghiêm khắc: "Nếu ngươi đã bái ta làm sư, ta đương nhiên sẽ không bỏ rơi ngươi. Bất quá, vi sư đã làm sư phụ của ngươi, cũng là trưởng bối của ngươi, nếu ngươi làm sai, vi sư tự nhiên sẽ trách phạt, dẫn dắt ngươi đi trở về con đường đúng đắn, đây là trách nhiệm của người làm sư."

Tiểu Phụng nghe La Huyền nói một câu "vi sư" hai câu cũng "vi sư", cảm thấy có gì đó không ổn, niềm vui trên mặt dần dần nhạt đi.

Hai người trầm mặc một lúc, La Huyền đi ngang qua nàng, đang định cầm ấm nước lên. Tiểu Phụng nhanh hơn một bước, cầm lấy ấm nước, nói: "Để con pha trà cho người."

La Huyền không từ chối, gật đầu nói: "Ngươi bôi thuốc rồi, hẳn pha trà cho vi sư."

Tiểu Phụng nhấc ấm nước đang sôi, vết bỏng trên tay bắt đầu đau nhức như lửa đốt.

Khi Trần Thiên Tường đi vào, La Huyền đã rời đi, Tiểu Phụng một mình ngồi bên đống lửa, lặng lẽ thêm củi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro