Chương 32: Ngươi và nàng đang nói gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì chuyện của Tiểu Phụng, khiến cho La Huyền trong lòng buồn bực, buổi trưa không ngủ được nên đã ra ngoài đi dạo, không ngờ lại bắt gặp Tiểu Thiện đang nói chuyện với Tiểu Phụng.

Hắn không hy vọng nữ nhân này có bất kỳ liên quan gì với Tiểu Phụng, nàng ấy quá phức tạp và độc đoán, còn giống hệt Tiểu Phụng, hắn luôn cảm thấy Tiểu Thiện sẽ ảnh hướng đến Tiểu Phụng, vì  vậy, hắn lập tức hét lên: "Tiểu Phụng, qua đây."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe thấy La Huyền gọi Tiểu Phụng, theo bản năng quay người, nhưng nửa chừng thì dừng lại, trơ mắt nhìn Tiểu Phụng đi ngang qua mình.

Cái tên này đã không còn là của nàng nữa.

Nàng thậm chí còn mất cả tên của mình.

Cảm giác cô đơn bao trùm lên bóng lưng thẳng tắp của Nhiếp Tiểu Phụng, nàng quay người lại, nhìn Tiểu Phụng từng bước đi về phía La Huyền.

La Huyền đợi Tiểu Phụng đến gần mình mới hỏi: "Ngươi và nàng đang nói gì?"

Tiểu Phụng có chút sợ hãi nói: "Không có gì..."

Không có gì? La Huyền liếc nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, đang định tiếp tục hỏi, thì nghe thấy tiếng cười Nhiếp Tiểu Phụng, sau đó là giọng nói bất cần của nàng: "Đồ đệ của ngươi cùng ta nói mấy câu, ngươi đều phải quản đông quản tây, thật là lắm chuyện."

La Huyền nghẹn họng, ra hiệu cho Tiểu Phụng đứng sau lưng mình, sau đó mới cất giọng nặng nề: "Ngươi lên núi Ái Lao bằng cách nào?"

Trên núi Ái Lao có rất nhiều trận pháp lớn nhỏ, tuy rằng đa số không được kích hoạt hết, nhưng nếu không có võ công thâm hậu, chắc chắn sẽ không lên được. Võ công của Tiểu Thiện toàn bộ bị cưỡng ép phế bỏ, sao có thể lên núi?

Nhiếp Tiểu Phụng rất có hứng thú nói: "Núi Ái Lao không cao lắm, ta muốn lên thì lên thôi."

Nói dối, tất cả đều là nói dối!

La Huyền tức giận nhìn nàng, tiến lên phía trước một bước, nói: "Trận pháp trên núi Ái Lao, ngươi phá giải bằng cách nào?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Thế nào? Chỉ có ngươi là được biết trận pháp thôi à, còn người khác thì không được nghiên cứu kỳ môn độn giáp sao?"

La Huyền bị nàng nói đến cứng họng, hồi lâu cũng không nói nên lời, đúng là trong giang hồ kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, nhưng nếu nàng ấy lời hại như vậy, sao hắn chưa từng nghe nói qua?

Nhìn thấy hắn đăm chiêu, Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng thoải mái, đắc ý nói: "Trận pháp này của ngươi, đối với ta mà nói, chỉ như đi trên đất bằng."

La Huyền không để ý tới sự khiêu khích của nàng, tiếp tục hỏi: "Cô xông vào núi Ái Lao của ta, tìm đồ đệ của ta, là có ý gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười như không cười, không đầu không đuôi đáp: "Đương nhiên là vì ta thấy nàng cùng ta lớn lên giống nhau, nên ta tới tìm nàng nói chuyện nhân sinh."

Nói chuyện nhân sinh? Đúng là nói dối mà không biết suy nghĩ.

La Huyền biết nàng nói không phải sự thật, lạnh mặt nói: "Miệng nói đầy lời giả dối."

Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh, nói: "Tin hay không thì tùy."

La Huyền tức giận nói: "Ngươi!"

Nhìn hai người nói chuyện qua lại, Tiểu Phụng có chút lo lắng, nói: "Sư phụ, nàng thật sự không có ác ý. Nàng tò mò vì sao con giống nàng, nên chúng con chỉ nói với nhau vài câu."

La Huyền nghe xong, đáy lòng nghi ngờ càng sâu, hắn biết tính tình của Tiểu Phụng yêu ghét rõ ràng, lại vô cùng cố chấp, nếu nàng ghét một người, sẽ triệt để chán ghét người đó. Hắn nhớ rõ hai người chỉ gặp nhau có hai lần, mỗi lần đều không thoải mái, thậm chí còn suýt đánh nhau, tại sao lần này Tiểu Phụng lại nói thay nàng ấy?

Tiểu Phụng vừa mở miệng, Nhiếp Tiểu Phụng liền biết thôi hỏng rồi, La Huyền đối với nàng lòng nghi ngờ quá sâu, thời thời khắc khắc đều đề phòng nàng, hắn cho rằng nàng ma tính quá nặng cần phải giáo hóa. Cho đến nay, hắn luôn hoài nghi nàng cùng Ma giáo có quan hệ, nên tự nhiên sẽ đề phòng nàng gặp Tiểu Phụng, bây giờ Tiêu Phụng thay nàng nói chuyện, hắn nhất định sẽ nghi ngờ Tiểu Phụng!

Bất quá, Nhiếp Tiểu Phụng cũng không có ý định bảo vệ nha đầu ngu ngốc này, đã đến lúc để nàng nhận ra cái bản tính thay đổi thất thường của La Huyền rồi.

Nhiếp Tiểu Phụng cười cười, chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói: "Coi như ngươi có lương tâm, còn có thể thay ta nói chuyện. Không uổng công ta thay ngươi mắng sư phụ ngươi một trận."

La Huyền nghe xong, nghi ngờ càng sâu hơn: "Ngươi đến núi Ái Lao, rốt cuộc muốn làm gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng giễu cợt nói: "Ngươi nghi thần nghi quỷ như vậy, sao xứng gọi là anh hùng? Người võ lâm đều là người mù sao?"

La Huyền đột nhiên biến sắc, Nhiếp Tiểu Phụng nhìn thấy, cười nói: "Nói vài câu tra hỏi ngươi, ngươi liền đùng đùng nổi giận, lòng dạ thật là nhỏ mọn, quả nhiên những gì ta nghe thấy đều là lời đồn nhảm nhí."

La Huyền không thể chịu đựng được nữa, vẻ mặt càng thêm sắc lạnh, cả giận nói: "Ngươi xông vào địa bàn của ta, còn quỷ quyệt giảo biện, ngươi cho rằng núi Ái Lao dễ bắt nạt sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng tặc lưỡi mấy cái, nói: "Lấy địa bàn ra nói chuyện, ngươi muốn giết ta à?"

La Huyền rất tức giận. Người này ăn nói chanh chua, một chút giáo dưỡng cũng không có!

Nhiếp Tiểu Phụng đứng ở đó, sống lưng thẳng tắp, ngâng đầu, không chút sợ hãi nhìn La Huyền. Tiểu Phụng thấy nàng bá khí như vậy, trong lòng không khỏi hâm mộ, nàng đối với sư phụ luôn răm rắp nghe theo, tuy có lúc sẽ bướng bỉnh nóng nãy một chút, nhưng sau đó đều thuận theo người, chưa bao giờ dám nói chuyện với sư phụ ngang hàng như vậy.

Tiểu Phụng thần sắc phức tạp nhìn hai người họ.

Hai người nhìn nhau một lúc, trong mắt Nhiếp Tiểu Phụng có hận ý, có khiêu khích và còn có chút hàm ý không thể giải thích được.

La Huyền là người đầu tiên dời mắt đi, sau đó lại nhìn Tiểu Phụng, trong lòng không khỏi run lên.

Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng nói: "Nếu không giết ta, vậy ta xuống núi đây."

La Huyền cùng Tiểu Phụng nhìn theo thân ảnh của Nhiếp Tiểu Phụng biến mất, hai người đều trầm mặc, Tiểu Phụng chua sót, bất an lén nhìn La Huyền.

La Huyền bắt gặp ánh mắt của nàng, hắn thu hồi suy nghĩ, lạnh lùng nói: "Nàng ấy đã nói gì với ngươi?"

Tiểu Phụng cắn răng nói: "Chỉ nói dung mạo giống nhau..."

La Huyền nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau hắn thất vọng, nói: "Tiểu Phụng, ngươi chưa bao giờ nói dối ta."

Tiểu Phụng trong lòng hụt hẫng, nàng giận dỗi nói: "Con chưa bao giờ gạt người, nhưng sư phụ thì sao? Sư phụ đối với nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, mặc cho nàng hết lần này đến lần khác chế nhạo người, rốt cuộc người cùng nàng có quan hệ gì?"

La Huyền nhíu mày, không vui nói: "Ta có thể có quan hệ gì với nàng?"

La Huyền nói xong lời này, mới cảm thấy không ổn, hắn mím môi, nói: "Chuyện của vi sư không cần ngươi quản." Dứt lời, vung tay áo, bỏ đi.

Tiểu Phụng im lặng đi theo hắn, trái tim bất giác co rút đau đớn. Mười tám năm sau, lời nói của nàng với sư phụ khiến nàng hiểu được sự khác biệt về địa vị.

Có lẽ điều khó hiểu nhất là những cảm xúc chợt đến rồi chợt đi không lý do, vô cớ trầm mê, cũng vô cớ tỉnh táo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro