Chương 34: Hai người tìm ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi có nhìn thấy bốn người mặc đồ lạ, cưỡi ngựa chạy qua đây không?" Âm thanh thô bạo vang lên bên ngoài cửa xe.

Chính là giọng nói của Sử Mâu Độn.

"Ta không thấy." A Kiều biểu tình không khác gì người thường, đối với người trong giang hồ, mang theo chút sợ hãi trả lời.

"Vị huynh đệ này, đừng sợ, chúng ta không phải người xấu. Ta và sư huynh đang đuổi theo vài người của Ma giáo. Họ lạm sát người vô tội, nếu ngươi nhìn thấy họ, nhất định phải nói cho chúng tôi biết, nếu không sẽ có thêm nhiều người bị hại." Giọng nói của người này tuy cứng rắn nhưng có phần ôn hòa hơn người vừa nãy.

"À, chúng tôi đi trên đường quan lộ này được một lúc rồi, không thấy ai cả." Giọng A Kiều nghe có vẻ bình tĩnh hơn.

Nhiếp Tiểu Phụng thầm cười, A Kiều này hành xử cứ như một người lính lão luyện vậy.

"Hỏng bét, bị bọn chúng lừa rồi, đúng là một lũ gian trá này! Sư đệ, mau đi thôi!" Sử Mâu Độn thanh âm mang theo vài phần tức giận, sau đó giục ngựa, phi nước đại đi trước.

"Những người này ăn mặc không giống người Trung Nguyên. Trong số họ có một người là phụ nữ. Nếu nhìn thấy, hãy cẩn thận." Vạn Thiên Thành nhắc nhở vài câu, rồi vội vàng đuổi theo Sử Mâu Độn.

Buổi trưa, trước khi đi vào quan lộ, nhiều người sẽ dùng bữa trước ở quán trọ trước, cho nên hiện tại không có nhiều người trên đường, A Kiều gọi Nhiếp Tiểu Phụng ra ngoài hít thở không khí.

A Kiều vốn muốn ăn chút gì đó ở trong quán, nhưng Nhiếp Tiểu Phụng lại thấy ở đó ồn ào, không muốn dừng chân, hơn nữa bọn họ cũng không cảm thấy đói nên tranh thủ lên đường.

Sau khi Vạn Thiên Thành và Sử Mâu Độn rời đi, A Kiều đánh xe nhanh hơn.

Nhiếp Tiểu Phụng dựa vào thành xe ngựa, thầm nghĩ, bọn họ đang truy đuổi ai? Minh Ngục từ lâu đã bị phá hủy, những người trong Minh Ngục cũng bị giết hết bảy, tám phần, còn ai xứng đáng để Sử Mâu Độn ra tay truy sát?

Đi được một lúc, A Kiều gõ cửa xe, nói: "Chúng ta dừng lại bên đường một lát, đun chút nước nóng, ăn chút gì lót dạ nhé, cũng sắp đến giờ cô uống thuốc rồi."

Nhiếp Tiểu Phụng hồi thần lại, nói một tiếng: "Được."

A Kiều đánh xe ra khỏi đại lộ, đi vào đường rừng, Nhiếp Tiểu Phụng xuống xe, A Kiều buông ngựa ra trước, buộc dây cương thật dài cho ngựa ăn cỏ, sau đó đi nhặt chút củi, y từ trong xe lấy ra một cái ấm đất, bắt đầu đun nước.

Nước bắt đầu sôi, hơi nước bốc lên, A Kiều đem bánh hấp và thịt bò hơ trên hơi nóng.

Trong khi A Kiều đang bận rộn, Nhiếp Tiểu Phụng nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh xe, chỉ trong chốc lát, mùi thơm của bánh hấp và thịt bò từ từ bay đến chóp mũi, A Kiều cầm đũa gắp một cái bánh bao hấp đưa cho Nhiếp Tiểu Phụng, nàng nhận lấy, từ từ ăn.

A Kiều cũng cầm một chiếc bánh hấp kèm mấy miếng thịt, đang định ăn thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng, lúc này từ trong bỗng có một bóng người bay ra, A Kiều phản xạ cực nhanh đứng chắn trước mặt Nhiếp Tiểu Phụng.

Bóng người đó chạy đến trước mặt hai người, cầm lấy một cái bánh hấp, cười khúc khích, nói: "Ta đói!"

Nhiếp Tiểu Phụng từ phía sau A Kiều nhìn sang, là một cô nương trẻ tuổi, dáng người cao, gầy.

Nàng ấy đội một cái mũ gấm, trên người mặc áo màu sặc sỡ, để lộ hơn nửa vai cùng với đôi chân dài trắng như ngọc.

Dư Anh Hoa!

Nhiếp Tiểu Phụng lúc này mới nhớ ra, nguyên lai người Vạn Thiên Thành và Sử Mâu Độn đang truy đuổi chính là người của Phù Dung Bang.

A Kiều nhìn thoáng qua rồi vội vàng dời mắt đi.

Người đến từ Trung Nguyên, sẽ không bao giờ ăn mặc như vậy.

Nàng ấy một tay cầm bánh hấp, tay còn lại cầm một sợi roi dài, trên mặt hiện lên ý cười quyến rũ, nhưng trên mi mày lại mang theo một tia tàn nhẫn.

Nàng ấy vừa ăn bánh vừa nhìn chằm chằm bọn họ, thấy A Kiều không dám nhìn mình, nàng ấy nuốt xuống ngụm bánh trong miệng, cười duyên nói: "Đại ca ca, mượn ngươi cái bánh bao ăn nhé."

A Kiều không dám nhìn nàng, lúng túng nói: "Ngươi đã ăn hết rồi, còn đòi lại được sao?"

Dư Anh Hoa nghe xong liền cười khanh khách, trêu chọc: "Nếu như vậy, ta đây sẽ không khách khí." Nói xong vung roi dài xuống đất một cái rồi thu lại, ngồi trên mặt đất, tay kia lại cầm một cái bánh bao, kẹp thật nhiều thịt.

A Kiều không thể ngăn cản, thôi thì cho nàng đi, dù sao bánh bao mua cũng không ít, nghĩ vậy, A Kiều xoay người nói với Nhiếp Tiểu Phụng: "Chúng ta vẫn còn, nên cho nàng ấy vài cái đi."

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng chán ghét, nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống tiếp tục ăn bánh hấp, thấy nàng cũng không phản đối, A Kiều trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn.

Dư Anh Hoa thấy Nhiếp Tiểu Phụng chỉ ăn bánh hấp vô vị, trong khi A Kiều lại đang ăn thịt, giữa hai lông mày hiện lên sự bất mãn, chỉ vào mặt A Kiều, nói: "Tại sao ngươi không cho nàng ấy ăn thịt?"

A Kiều bật cười, nói: "Sức khỏe của nàng không tốt, không thể ăn mặn"

Dư Anh Hoa không tin nên quay sang hỏi Nhiếp Tiểu Phụng: "Hắn nói có thật không?"

Nhiếp Tiểu Phụng giương mắt nhìn nàng ấy một chút, thấy nàng ấy có ý đứng ra bênh vực mình, cảm thấy buồn cười. Trước kia nàng ấy giúp Thiên Tướng cướp đi con của nàng, lại luôn miệng đòi đánh, đòi giết, cho nên nàng đối với nàng ấy một chút cũng không lưu tình. Dư Anh Hoa làm cho nàng chịu không ít khổ, cho nên cuối nàng đã diệt trừ nàng ấy, để nàng ấy chết trong tay Vạn Thiên Thành.

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng hừ một tiếng, không muốn trả lời, có lẽ cái chết của Dư Anh Hoa đã tiêu tan hận thù trong lòng nàng, bây giờ gặp lại nàng ấy, tuy rằng không có sát ý nữa, nhưng cũng nàng không muốn cho sắc mặt tốt.

Nhìn thấy nàng lạnh lùng phớt lờ mình, Dư Anh Hoa cảm thấy mất mặt, nói thầm: "Không biết điều."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe được, bèn cười lạnh, nói: "Khẩu khí thật lớn."

Dư Anh Hoa đang tức giận, vừa muốn lớn tiếng chửi người thì bỗng nghe thấy mấy con ngựa từ quan lộ phóng tới, Dư Anh Hoa lập tức đứng dậy, nhìn thấy con ngựa A Kiều buộc lại, muốn cỡi đi, A Kiều phản ứng nhanh, túm lấy dây cương, không vui nói: "Đây là ngựa của chúng tôi."

Dư Anh Hoa rút roi ra, chỉ vào y, hung dữ nói: "Buông ra, ta đang vội."

A Kiều không sợ nàng, nói: "Có việc gấp cũng không thể cướp đồ của người khác."

Nghe thấy tiếng vó ngựa ngày càng gần, Dư Anh Hoa móc bạc ra, vội la lên: "Ta cho ngươi bạc."

A Kiều vẫn kiên trì nói: "Không được, chúng tôi sẽ không có ngựa đi."

Dư Anh Hoa tức giận giậm chân, trì hoãn đã lâu người cũng đã đuổi tới, người đó phóng xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt nàng, nói: "Tiểu thư."

Dư Anh Hoa giơ roi lên, ngang ngược nói: "Ai bảo ngươi đi theo ta?"

Một trong ba người nói: "Tiểu thư, cô đi một mình quá nguy hiểm, không thể tùy hứng tách khỏi chúng tôi."

Dư Anh Hoa quất roi bốp bốp về phía ba người, oán giận nói: "Cha ta đã hứa với ta, cho ta ra ngoài chơi, các ngươi còn đi theo làm gì?"

Người bên trái trong ba người vội vàng nói: "Tiểu thư, bang chủ gửi thư đến, bảo người nhanh chóng trở về."

Dư Anh Hoa giậm chân, nói: "Không về, không về." Nói xong lại một roi quất qua, lần này quất lên ba người họ, thừa dịp ba người ngã qua bên phải, nàng cướp ngựa của một trong ba người, cưỡi ngựa bỏ chạy, chỉ nghe thấy tiếng hét của nàng: "Không được cướp ngựa của họ."

Ba người nhìn thấy liền vội vàng đuổi theo phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro