Chương 35: Thân thế A Kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Kiều bảo vệ ngựa của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh Nhiếp Tiểu Phụng, nói: "Tiểu Thiện, ta hâm thuốc lại cho cô, uống rồi, chúng ta nhanh chóng lên đường."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn về hướng nhóm người vừa rời đi, đó là đường đến Giang Lăng phủ, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Đêm nay chúng ta ở lại Giang Lăng phủ sao?"

A Kiều cầm chén thuốc đã nấu buổi sáng, đi đến đống lửa, đáp: "Đúng vậy."

Nhiếp Tiểu Phụng trầm mặc một lát, A Kiều rót nước nóng vào túi nước, hâm nóng nước thuốc rồi đưa cho Nhiếp Tiểu Phụng.

Nàng bưng chén thuốc, nói: "Nếu không ở Giang Lăng phủ, chúng ta còn có thể ở đâu?"

A Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không ở Giang Lăng phủ, chúng ta chỉ có thể ra khỏi thành tìm một thôn làng xin tá túc lại. Nhưng ta nghĩ vẫn phải đến Giang Lăng để bốc thêm thuốc, thuốc của cô sắp hết rồi."

Khi Nhiếp Tiểu Phụng nghe nói tá túc, trong lòng hơi khó chịu. Nhiều ngày qua, đôi khi bọn họ cũng ghé nhà dân xin ngủ nhờ, những nhà cho họ tá túc đều là nông dân bình thường, nhà cửa không lớn nên không có phòng dư, bọn họ chỉ có thể ngủ lại ở phòng chứa củi, cái này cũng không tính là gì, nhưng phòng chưa củi chỉ có một gian, hai người ở chung có hơi bất tiện.

Nhiếp Tiểu Phụng một hơi uống cạn chén thuốc, nói: "Chúng ta đến Giang Lăng phủ đi."

Vạn Thiên Thành, Sử Mâu Độn và Dư Anh Hoa, bọn họ không nhất định sẽ gặp nhau!

Trời đã tối, Nhiếp Tiểu Phụng và A Kiều vào phủ Giang Lăng, lúc hai người đi vào, cũng là lúc đóng cửa thành.

Tuy cổng thành đã đóng, nhưng buổi tối ở đây không có giờ giới nghiêm, cho nên trên đường vẫn có nhiều người qua lại. Thậm chí chợ đêm ở đây còn rất náo nhiệt.

A Kiều vội vàng tìm quán trọ, an bày cho Tiểu Thiện xong rồi đi bốc thuốc.

Nhiếp Tiểu Phụng thu dọn một chút, liền đi xuống lầu, đi được một nửa, ngoài cửa có hai người mệt mỏi phong trần đi vào.

Nhiếp Tiểu Phụng khựng lại, thật sự sợ cái gì thì sẽ xảy ra cái đó.

Vạn Thiên Thành và Sử Mâu Độn vừa đi vừa nói chuyện, khóe mắt Vạn Thiên Thành nhìn thoáng qua người phụ nữ đội màn che mặt đang đi xuống lầu.

Tiểu nhị vội vàng đi tới chào hỏi, Vạn Thiên Thành cùng Sử Mâu Độn theo Tiểu nhị tìm chỗ ngồi.

Nhiếp Tiểu Phụng chậm rãi đi xuống lầu, dưới lầu có rất nhiều người, có người đang ăn cơm, có người đang giục đồ ăn, có người đang gọi món, rất ồn ào.

Một người đàn ông từ hậu sảnh đi ra, trong tay bưng khay, vô tình chạm vào Nhiếp Tiểu Phụng.

Tiểu nhị hét lên một tiếng, Nhiếp Tiểu Phụng bị va phải nên không vững, mắt thấy cái khay trong tay tiểu nhị sắp rơi vào người mình. Nhiếp Tiểu Phụng thầm mắng một câu, thật xui xẻo!

Mọi người nghe thấy tiếng động, đều nhìn về phía nàng.

Lúc này có người phi tới, đỡ lưng nàng, cái khay bay tới cũng được đặt trên bàn, nước trà trong chén không hề đổ ra ngoài.

Mọi người đều sửng sốt, sau đó có người hét lên: "Thật lợi hại." Mọi người mới hoàn hồn lại, liên tục vỗ tay khen ngợi.

Người đứng sau Nhiếp Tiểu Phụng cất giọng: "Quá khen." Sau đó nói với nàng: "Cô nương không sao chứ?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhận ra giọng nói của gã, lập cách xa gã một bước.

Màn che mặt hơi vén lên, Vạn Thiên Thành chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt thanh tú của nàng, cùng với cái cằm xinh đẹp lộ ra lúc nàng suýt ngã.

Nhiếp Tiểu Phụng không lên tiếng, Vạn Thiên Thành cũng không coi trọng, quay sang trách Tiểu nhị: "Còn không xin lỗi, nước trà rất nóng, làm phỏng người không phải chơi."

Người Tiểu nhị sắc mặt trắng bệch, liên tục xin lỗi, chủ quán cũng chạy tới xin lỗi. Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy phiền, xoay người muốn rời đi.

"Ngươi bị câm à? Mọi người đều đã xin lỗi ngươi!" Sử Mâu Độn thô lỗ hét lên.

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh, quay người, lạnh lùng nhìn Sử Mâu Độn, đang định nói gì đó, A Kiều ôm một túi thuốc đi vào, vừa vặn nghe được lời này, y vội vàng đi tới, bất mãn nói: "Ngươi mới nói cái gì?"

Vạn Thiên Thành nhận ra A Kiều: "Thì ra là ngươi."

A Kiều trong lòng bất mãn, nên sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: "Ban ngày gặp các người, còn tưởng là chính nhân quân tử, lòng đầy chính nghĩa, không ngờ chẳng qua chỉ là kẻ ỷ thế hiếp người, bắt nạt nữ tử chân yếu tay mềm."

Vạn Thiên Thành vội vàng nói: "Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi."

Mọi người xong, cũng đến nói giúp, kể lại chuyện đã xảy ra.

A Kiều nghe xong, liền nói: "Nói như vậy, sau khi nàng bị dọa thất kinh hồn bạc vía, thì bị người ta mắng thành người câm điếc."

Mọi người cũng cảm thấy gã đàn ông lúc nãy nói chuyện quá khó nghe, nhưng thấy gã mang theo vũ khí, biết gã là người trong giang hồ, nên không ai dám nói gì.

Sử Mâu Độn đứng lên, không chút do dự, oán trách: "Được sư đệ ta cứu giúp, không biết cảm ơn, còn không coi ai ra gì, người không biết lý lẽ, không có giáo dưỡng như thế, không nên bị mắng à."

(Đại hiệp gì mà bụng dà hẹp hòi, tiểu nhân bỉ ổi!)

Vạn Thiên Thành vội vàng nói: "Không sao, không sao, vị cô nương này bị doạ, về tình có thể hiểu được."

Sử Mâu Độn không đồng ý nói: "Sư đệ, ngươi quá thương hương tiếc ngọc."

(Chẳng lẽ thô bỉ giống ngươi! Mắc ghét, mắc ói!)

Mọi người nghe xong, có chút thương hại nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, lời này nói, chính là người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết.

Thân hình cao lớn của A Kiều đứng chắn trước mặt nàng, giận dữ nói: "Ngươi đã ở trước mặt mọi người thốt ra những lời thô lỗ như vậy, xem ra ngươi cũng chẳng phải hạng tốt lành gì."

"A Kiều, ngươi nói ai không phải người tốt?" Một nhóm người mặc áo giáp đi vào, nhìn thoáng qua liền biết là quân binh đóng quân gần đó.

Một người trong đó dẫn đầu đi vào, nhìn bốn phía, liếc thấy Sử Mâu Độn, liền nói: "Là ngươi? Vừa rồi là ngươi đập bàn đó à. Mẹ nó! dám bắt nạt huynh đệ của ta."

Sử Mâu Độn không nghĩ đến sẽ liên quan đến người của quan phủ, nhất thời sắc mặt khó coi.

Người trong giang hồ như bọn họ đều bị quan phủ hạn chế một phần, tỷ như bọn họ ở Hoài Dương mở phái lập tong, cần phải tìm người kéo quan hệ với quan phủ, bằng không ngay cả địa bàn cũng không có.

(Yếu mà bày đặt ra gió, không có gan mà đòi ăn hùm! Thấy ghét! ghét quá điiiii)

Chủ quán vội vàng đi tới, nói: "Hùm Tam Tướng quân, đây đều là hiểu lầm, là hiểu lầm đó."

Người kêu Hùm Tam đi tới bên cạnh A Kiều, nói: "Hiểu lầm? Suýt chút nữa thì động tay, mà còn hiểu lầm à, Hùm Tam này há dễ bị lừa như vậy."

Chủ quán lau mồ hôi, nói: "Thật sự là hiểu lầm thôi, là do tiểu nhị của chúng tôi không cẩn thận đụng vị cô nương này, vị khách quan này đã đỡ nàng." Ông ta chỉ vào Vạn Thiên Thành, nói: "Chúng tôi đã xin lỗi nhưng nàng không có phản ứng, nên vị anh hùng này đã nói vài lời."

Hùm Tam nhìn A Kiều, rồi nói: "Ta nghe ngươi nói có kẻ danh tiết rất tệ."

Sắc mặt Sử Mâu Độn càng trở nên khó coi. Đây không phải Hoài Dương, không phải địa bàn của gã, gã sợ tên này sẽ làm gì đó bất lợi nên không dám manh động.

(Có tiếng mà không có miếng.)

Chủ quán sợ trong tiệm của mình xảy ra chuyện, cuống quýt nói: "Hùm Tam tướng quân bớt giận."

Hùm Tam một thân tràn ngập mùi máu, quắc mắt nhìn Sử Mâu Độn.

Sử Mâu Độn nhìn khí thế của người nọ, biết y từng ra trận giết người, nên tức giận vơi đi một chút.

Vạn Thiên Thành trong lòng kính phục, ngưỡng mộ những người lính chinh chiến trên sa trường, bèn lên tiếng giảng hoà: "Sư huynh tôi bụng dạ ngay thẳng, nói chuyện không câu nệ tiểu tiết, có chỗ đắc tội, xin thứ lỗi."

Nhìn thấy gã có thái độ chân thành, khí thế trên người Hùm Tam mới dịu lại.

A Kiều nói: "Bỏ đi, Tam ca."

Hùm Tam xua tay nói: "Nếu là hiểu lầm, vậy coi như xong."

Hùm Tam lại nói với A Kiều: "Tứ đệ, ngươi đến Giang Lăng, cũng không biết tới tìm ta, ở đây làm gì? Đến chỗ ta đi."

Nói xong vẫy tay kêu chủ quán đến tính tiền.

A Kiều xấu hổ nói: "Ta không biết Tam ca từ quân doanh trở về, vốn định gửi một lá thư đến phủ của huynh."

Hùm Tam sảng khoái nói: "Hôm nay là ngày hưu mộc*, nếu không nhìn thấy ở đây có người cãi nhau, vào xem một chút, chắc đã bỏ lỡ ngươi rồi. Đi thôi, mang theo đệ muội đến nhà ta."

Khụ! Khụ! A Kiều thiếu chút nữa bị sặc, nhưng lại không tiện giải thích.

Nhiếp Tiểu Phụng đối mặt với biến cố này , quả thực không nói nên lời! Không ngờ A Kiều lại có thế lực như vậy.

Chú thích
Hưu mộc: là ngày lễ được nghỉ phép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro