Chương 36: Cô nương giận ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Tiểu Phụng cầm gói đồ đi theo A Kiều.

A Kiều đi được vài bước, liền quay đầu nhìn Sử Mâu Độn, lạnh lùng nói: "Ta chưa bao giờ nói chuyện với mãng phu*, bất trung bất nghĩa* như ngươi."

Sử Mâu Độn tức giận đến mức sắc mặt trở nên tím tái, ngay lúc sắp bùng nổ, thì A Kiều đã dẫn Nhiếp Tiểu Phụng đi trước, đẩy Sử Mâu Độn sang một bên, sắc bén nói: "Người trong thiên hạ đều truyền tai nhau rằng người trong giang hồ tính tình nóng nảy, không biết kiềm chế, ta vốn không tin, bởi vì ở cạnh La thần y một thời gian, thấy ngài mỗi thời mỗi khắc đều toát ra khí chất của người quân tử, nho nhã lễ độ, hôm nay gặp ngươi, ta xem được mở mang tầm mắt."

Sử Mâu Độn nghe y nhắc đến La Huyền, trên mặt ngạc nhiên, có hơi nghi ngờ không chắc, hỏi: "Các ngươi biết La Huyền?"

A Kiều nhe răng cười, nói: "Tất nhiên."

Mượn khí thế của người nhất định không được khách khí. Nhiếp Tiểu Phụng đương nhiên biết đạo lý này, nàng hất cằm, nói: "Trước khi chúng ta xuất phát, hắn còn cho chúng ta rất nhiều đan dược." Mặc dù là nàng đòi, nhưng tốt xấu gì cũng là hắn cho.

Sử Mâu Độn lại nhìn hai người, không ngờ hai người bình thường lại có thể vừa có quan hệ mật thiết với quan phủ, vừa có quen biết với người trong giang hồ.

"Nguyên lai đều là người một nhà, ta và La huynh là chỗ bạn tốt, chỉ là ta có việc bận rộn nên lâu rồi không có cùng hắn gặp nhau." Vạn Thiên Thành vội chuyển đề tài, cười nói: "Không biết hai vị quen biết La Huynh như thế nào? Có thể nói một chút cho chúng ta biết không?"

Nhiếp Tiểu Phụng biết gã đang thăm dò thật giả, cười khinh khỉnh, nói: "Thời gian trước La Huyền đến núi Kỳ Sơn hái thuốc, sau đó ở lại thành Nhĩ Hải chữa bệnh cứu người, còn dành thời gian nghiên cứu dược tính của dược liệu mới."

Vạn Thiên Thành trong lòng nắm chắc, bèn cười nói: "La huynh vẫn giữ thú vui nhàn rỗi như xưa."

Nhiếp Tiểu Phụng thấp giọng cười lạnh.

Vạn Thiên Thành lại nói: "Một thời gian nữa rãnh rỗi, ta sẽ đến núi Ái Lao tìm La huynh nói chuyện, không biết có may mắn gặp được hai vị không?"

Ai muốn gặp các ngươi!

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng mắng, ngoài mặt châm chọc nói: "Gặp để cho các người khi dễ nữa à?"

Vạn Thiên Thành xấu hổ, nói: "Đều là hiểu lầm."

Hùm Tam không buồn xem họ đấu võ mồn, thấy Tiểu nhị đã dắt xe ngựa ra, trực tiếp mở miệng nói: "Từ Giang Lăng đến đến Đăng Châu, đều được Thủ Hộ quân chúng ta bảo vệ, kẻ nào dám động đến Tứ đệ, cũng chính là động tới đại ca Ngô Giới của chúng ta, và cả Hùm Tam này."

Uy hiếp trắng trợn như vậy, đúng là không coi ai ra gì.

Sử Mâu Độn, hết lần này đến lần khác không làm được gì, nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của chúng nhân trong quán, gã đành nuốt xuống tức giận vào bụng.

"Ngô Giới – Ngô tướng quân, là đại tướng quân dẫn dắt Thủ Hộ quân chống giặt Kim có dã tâm xâm chiếm lãnh thổ Trung Nguyên, được người người hết lòng yêu mếm, trong lòng nhân dân, danh vọng rất cao. Không chỉ có vậy, bọn họ còn có quyền thế ngập trời, Ngô tướng quân nắm trong tay hơn mười vạn binh mã, còn giữ chức Mật Sứ, binh sĩ đóng quân ở Hoài Dương, cũng thuộc quyền quản lý của Thủ Hộ quân." Vạn Thiên Thành không mềm không cứng nói.

Cho nên, Sử Mâu Độn chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Tiểu Phụng cùng A Kiều rời đi.

Bởi vì Hùm Tam nhiệt tình mời, nên A Kiều cùng Nhiếp Tiểu Phụng đi theo hắn về phủ đệ, y an bày cho nàng xong, thì bị Hùm Tam kéo đi uống rượu.

A Kiều thấy huynh đệ tốt tâm trạng cũng vui theo, sai người đem cơm tối đến cho Nhiếp Tiểu Phụng, sau đó nấu thuốc cho nàng xong thì đi uống rượu với Hùm Tam.

Vì đã nhiều ngày nàng không được ngủ ngon. Nhiếp Tiểu Phụng cơm nước xong rồi uống thuốc, sau đó mới thoải mái lên giường nằm, đánh liền một giấc.

Sáng hôm sau Nhiếp Tiểu Phụng dậy sớm, vừa dọn dẹp xong, Trương Thị - vợ của Hùn Tam đi đến, Trương Thị nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng thì hơi ngẩn người, sau đó nhiệt tình nói: "Tối qua hai huynh đệ bọn họ uống rượu suốt đêm, hiện tại còn đang ngủ say trong thư phòng, muội không cần lo lắng cho A Kiều."

Nhiếp Tiểu Phụng tối qua đội màn che mặt đến, Trương Thị không nhìn rõ dung mạo của nàng, sáng nay mới nhìn rõ, trong lòng thầm khen A Kiều cưới được một người vợ xinh đẹp.

Nhiếp Tiểu Phụng nghe được lời này, trong lòng nàng nhẩm tính thời gian, chậm một ngày cũng không trễ ngày giỗ của mẹ, nên cũng không có vì vậy mà không vui.

Trương Thị cùng nàng nói chuyện một hồi, Nhiếp Tiểu Phụng cùng bà câu được câu không, khó lắm mới đợi được nha hoàn tới tìm, Trương Thị nói có việc cần xử lý, liền cùng nàng cáo từ.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy người đi rồi, mới mệt mỏi xoa mi tâm của mình.

Không thể rời đi, Nhiếp Tiểu Phụng không có việc gì làm, dứt khoát mặc quần áo trở lại giường ngủ tiếp, nàng ngủ không được sâu giấc, ước chừng nửa canh giờ liền bị tiếng gõ cửa của A Kiều đánh thức.

A Kiều đẩy cửa đi vào, cả người đầy mùi rượu, mang theo hơi men, áy náy nói: "Xin lỗi, tối qua ta gặp lại huynh đệ, hơi vui nên uống nhiều, làm chậm trễ hành trình của cô."

Nhiếp Tiểu Phụng mặc dù có chút trách, nhưng cũng không biết nên nói gì, nàng từ trên giường đứng dậy, chắp tay sau lưng, nói: "Khi nào thì đi?"

A Kiều có chút chần chờ, thấy bộ dáng của Nhiếp Tiểu Phụng hận không thể rời đi ngay lập tức, liền nói: "Ngày mai được không? Sẽ kịp đến ngày giỗ của mẹ cô nương."

Nhiếp Tiểu Phụng ngay từ đầu đã nói cho A Kiều biết mục đích của chuyến đi lần này, Nhiếp Tiểu Phụng biết y đi theo mình, nên có một số việc chắc chắn sẽ không thể giấu được.

Nhiếp Tiểu Phụng suy nghĩ một chút, lãnh đạm nói: "Nếu như lại xảy ra chuyện như vậy, ta có thể tự mình rời đi."

A Kiều nhất thời luống cuống tay chân, bời vì vẫn còn hơi say, nên mặt mày y đỏ lè, khóe miệng hơi nhếch lên, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.

Nhìn thấy y như vậy, Nhiếp Tiểu Phụng không nói nữa, chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, A Kiều thử đến gần nàng, có chút ủy khuất hỏi: "Cô nương giận à?"

Trong mắt Nhiếp Tiểu Phụng, nàng chỉ đang nói sự thật, nhưng nhìn người đàn ông cao lớn như A Kiều bày ra bộ dáng đáng thương với nàng, khiến cho nàng có chút câm lặng.

Trước giờ Nhiếp Tiểu Phụng nàng luôn làm việc quyết đoán, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn tàn nhẫn có tàn nhẫn, nói trở mặt liền trở mặt, nàng đã sớm quen với tác phong làm việc như vậy. Nhưng hiện tại, A Kiều trước giờ luôn đối tốt với nàng, hết lần này đến lần khác liều mạng cứu nàng, nên nàng mới nhượng bộ, bằng không nàng đã sớm ở trước mặt Hùm Tam nói ra thân phận của mình.

Nhiếp Tiểu Phụng không lên tiếng, A Kiều đến gần thêm một chút, thấp giọng nói: "Ta sẽ không làm chậm trễ cô nương bái tế mẹ cô."

Nhiếp Tiểu Phụng ngửi thấy mùi rượu trên người y, mày đẹp cau lại, ánh mắt ra hiệu cho y cách xa mình một chút.

A Kiều sợ nàng tức giận, nên nói tiếp: "Tiểu Thiện, đừng tức giận, sẽ không có lần sau."

Nhiếp Tiểu Phụng đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần không chậm trễ chuyện của ta, ngươi muốn làm gì cũng được."

A Kiều đi tới bên giường, cong người nằm xuống, lẩm bẩm: "Vậy sao cô còn nói muốn tự mình đi."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe ra y bất mãn, nàng xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Ta cảm thấy ta đối với ngươi đã đủ khách khí rồi."

A Kiều đột nhiên mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Tam ca của ta tên là Hùng Quang, biệt hiệu là Hùm Tam đại tướng quân, huynh ấy là tiên phong đại tướng quân của Thủ Hộ quân, chúng ta đã uống máu ăn thề, kết bái thành huynh đệ vào sinh ra tử."

Nhiếp Tiểu Phụng nhướng mày, im lặng nghe A Kiều nói tiếp: "Cô không cần sợ đắc tội với hai người trong giang hồ kia, Tam ca ta nói không sai, Thủ Hộ quân ở Giang Bắc và Giang Nam có thế lực rất lớn, người trong giang hồ cũng không làm gì được chúng ta."

Nhiếp Tiểu Phụng đã sớm biết A Kiều không phải người bình thường, y không hề che giấu thực lực của mình, nàng biết y nhất định có chỗ dựa, chỉ là không nghĩ tới chỗ dựa của hắn lại lớn đến như vậy.

Chú thích:

Mãng phu: Chỉ người đàn ông thô lỗ, lỗ mãng

Bất trung 不中 : Có nghĩa là hành vi không hợp đạo. 

Trong bài viết, tác giả dùng chữ  cũng là bất trung: nhưng có nghĩa là không trung thành, không hết lòng. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có đoạn "Thực kỳ lộc nhi sát kì chủ, thị bất trung dã, cư kì thổ nhi hiến kỳ địa, thị bất nghĩa dã." Có nghĩa là: Ăn lộc vua mà giết hại vua, thế là bất trung, ở đất ấy mà hại dân đất ấy, thế là bất nghĩa.

Bất nghĩa: Làm việc phi nghĩa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro