Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Một vùng đất hoang tàn," Sanguinius nói, giọng buồn bã. "Một vùng đất hoang tàn trên một hành tinh hoang tàn."

Horus không thể không đồng ý. Ông ta và Sanguinius đang đứng cùng nhau trên một đống đổ nát, quan sát vùng đồng bằng đã bị hủy diệt. Mức độ phóng xạ có thể gây chết người, bầu không khí đầu độc con người chỉ trong vòng vài phút. Không khí gợn sóng có màu nâu và xanh lục, với những tầng mây cầu vồng ứ đọng như dầu loang lơ lửng, như thể những đầm lầy biết bay. Các miệng núi lửa chồng lên nhau. Họ bị bao quanh bởi tàn tích của các động cơ chiến tranh. Đang có hàng ngàn xe tăng trên đồng bằng. Xác của chúng đen xì, rách nát và tan chảy đã hợp nhất với nhau, tạo thành một mạng lưới kim loại đông đặc kéo dài đến tận chân trời.

"Chúng ta gần như đang nhìn vào một tác phẩm điêu khắc," Sanguinius nhẹ nhàng nói. "Gần như một tác phẩm nghệ thuật được thiết kế có chủ đích. Tôi không biết Fulgrim sẽ nghĩ gì."

Sau một lúc im lặng, Thiên thần tiếp tục. "Không, tôi không nghĩ cậu ta sẽ đánh giá cao cảnh tượng này."

Trong giây lát, Horus tự hỏi liệu Sanguinius có đang nói đùa hay không. Ông ta liếc nhìn Thiên thần và thấy khuôn miệng nhăn nhó cùng vẻ cau mày lo lắng.

"Một vùng đất hoang tàn," Sanguinius lại nói.

"Tệ hơn cả mặt trăng của Baal nữa sao ?" Horus hỏi.

"Đúng thế. Những bãi chất thải kia là sản phẩm của thời đại sa ngã, là vũng lầy mà Cha chúng ta đang muốn nhân loại rũ bỏ chúng. Đây không phải là điều mà chúng ta nên làm." Ngài chỉ về phía sau lưng. "Và chúng ta không làm loại công việc này."

Họ cách các bức tường bên ngoài của tổ ong chính Galaspar vài kilomet. Nhiều tháng sau khi chiến tranh kết thúc, khói vẫn bốc ra từ khu kiến trúc cao chót vót. Chóp hình nón của tổ ong đã bị sụp đổ, thành phố bị biến dạng bởi cuộc tấn công của Mortarion. Họ đang ở sai phía của tổ ong để xem toàn bộ mức độ thiệt hại, nhưng Horus đã đánh giá nó trong chuyến bay xuống bề mặt hành tinh trên chiếc Stormbird Wolf"s Eye. Sự tàn phá là rất khủng khiếp.

Đây đó là những đống xác chết, những xác người chất cao như một ngọn đồi hoặc cao hơn cả một ngọn núi. Các đống xác cao khoảng mười lăm mét trở lên. Những công nhân mặc đồ chống phóng xạ trèo qua chúng, họ đang làm cái nhiệm vụ mà Horus không rõ là gì. Những ngọn đồi mới mọc lên khi ngày càng nhiều xác chết được chở ra khỏi tổ ong bằng xe chở hàng hoặc bị máy ủi đẩy tới từ vùng đồng bằng.

"Cậu ta đã làm gì thế này?" Sanguinius nói

"Đó là lý do chúng ta đến đây để tìm hiểu," Horus trả lời.

"Chúng ta có thể thấy rằng đây là một vụ thảm sát."

"Nó có vẻ ngoài đúng như vậy." Horus cố gắng tỏ ra thận trọng.

"Vẻ ngoài như vậy sao?"

"Đừng quên lý do tại sao Mortarion được gửi đến đây. Cuộc chiến để bắt Cụm sao Galaspar phải quy thuận có thể còn kéo dài hơn và tốn kém hơn nhiều."

Sanguinius nói: "Tôi không hiểu tại sao Galaspar lại có thể đắt giá hơn thế".

"Chính xác," Horus nói. "Chúng ta vẫn chưa thấy. Chúng ta không thể phán xét nếu không đủ tất cả thông tin. Và chúng ta chỉ mới đến đây thôi."

"Đến để nhìn thấy hàng núi xác chết."

"Tôi biết," Horus nói. Ông ta nhăn mặt và đặt tay lên vai Thiên thần. "Tuy nhiên, sự phán xét của chúng ta không được vội vàng. Tôi hiểu sự cám dỗ này. Hãy tin tôi, tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi tin rằng đó là lý do tại sao Cha lại cử chúng ta đến gặp Mortarion. Chúng ta có thể kiểm tra những cảm xúc đầu tiên của nhau mà không gây ra sự xúc phạm."

"Anh nghĩ chúng ta cũng có thể kiểm tra Mortarion à?"

"Tôi không biết. Điều tôi muốn bây giờ là hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao."

Horus dang rộng vòng tay để đón nhận sự tàn phá xung quanh.

"Đây có thể là cách thực thi việc quy thuận tốt nhất có thể đạt được, dựa trên bản chất của Hội Order."

"Anh có thực sự tin điều đó không?" Sanguinius hỏi. Khi Horus do dự, anh ta tiếp tục. "Liệu Cha có gửi chúng ta đến đây nếu Ngài thấy vui mừng về những gì đã xảy ra không?"

"Tôi biết mình muốn tin vào điều gì," Horus nói. "Đó là một chặng đường dài để hiểu biết và thấu hiểu."

"Anh nói đúng. Nhưng cũng đúng khi chúng ta hiểu được hết ý nghĩa của sự hoang tàn này"

"Đồng ý, và tôi nghĩ thật tốt khi chúng ta có thời gian để suy ngẫm về điều đó trước khi Mortarion đến."

Sanguinius mỉm cười. "Tốt hơn là nên kiểm tra những cơn xúc động đầu tiên của chúng ta?"

Horus mỉm cười đáp lại. "Tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên chào đón cậu ta một cách bình tĩnh, phải không?"

"Tôi nghĩ cậu ta khó có thể có tâm trạng tốt khi được triệu tập trở lại." Sanguinius lại nhìn những người công nhân đang tụ tập trên những ngọn đồi xác chết. "Họ đang làm gì vậy?" Thiên Thần lẩm bẩm.

Họ đã nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ Storm Eagle từ rất lâu trước khi họ nhìn thấy nó. Bầu không khí dày đặc như bùn, và chiếc Gunship Finality hiện ra trước mắt như một vệt lửa trong bóng tối. Những đám mây bùng cháy khi nó đi qua. Mặt đất rung chuyển dưới sức ép của động cơ tên lửa điều hướng khi nó bay chậm lại, chuẩn bị đáp xuống con mồi mà chủ nhân của nó đã giết. Nó hạ cánh cách những chiếc Gunship chở các Primarch khác một đoạn ngắn..

Con tàu dường như không được trang trí gì so với những con tàu anh em của nó trong các Quân Đoàn khác. Dải biểu tượng màu xanh ô liu trên cánh của nó làm cho màu xương của phần còn lại của thân tàu càng rõ ràng hơn. Đó là một cỗ máy được gia công rất thô sơ. Horus nghĩ rằng đó là một cỗ xe ngựa thích hợp cho người em trai của mình, và điều đó khiến ông thấy buồn.

Cửa hông mở ra và Mortarion bước ra một mình. Cậu ta bước qua làn khói và tro bụi của vùng đồng bằng để tiến về phía các Primarch.

"Hãy để tôi ra chào cậu ấy trước đã," Horus nói.

Sanguinius gật đầu.

Horus sải bước xuống sườn núi và băng qua đống đổ nát để gặp vị thủ lĩnh của Death Guard.

Bộ giáp của Mortarion, giáp trụ của người Barbaran là một đồ tạo tác bằng cách nào đó khiến đồng thau trông không rực rỡ mà thay vào đó, nó lại phù hợp với màu xương đã mòn của Finality.

Đó là đồng thau của những tượng đài, của quan tài, của sự tưởng nhớ những thứ đã mất. Cậu ta đang mặc một chiếc áo choàng màu xám với chiếc mũ trùm đầu kéo lên trên đầu, và trong bóng tối của nó, nét mặt của cậu ta sắc bén như một điềm báo. Cậu ta gầy gò, không có tóc và đôi mắt trũng sâu. Những nếp nhăn in hằn trên má càng làm nổi bật sự hiện diện của hộp sọ, như thể làn da của cậu ta là một lớp giấy da cũ kỹ, căng cứng, một tấm màn mỏng che phủ thực tế đen tối bên dưới. Cậu ta trang nghiêm như một bình minh tang thương. Nửa dưới khuôn mặt của cậu ta được bao phủ bởi máy thở. Nó được làm bằng đồng thau giống như bộ áo giáp của cậu ta. Khí độc thoát ra sau mỗi lần thở ra. Mortarion hít thở bầu không khí của Galaspar pha trộn với không khí độc hại của Barbarus.

Horus nghĩ, như thể dù Mortarion có đi đâu, cậu ta cũng chưa bao giờ thực sự rời khỏi cái thế giới độc hại đã nuôi lớn mình.

Ánh mắt của Mortarion lướt qua Horus tới Sanguinius, rồi quay lại. Đôi mắt ông ta lấp lánh sự nghi ngờ.

"Tôi rất vui khi được gặp cậu," Horus nói khi đến gần.

Mortarion dừng lại.

"Anh ở đây để chào đón tôi, trong khi tôi nên là người chào đón anh đến Galaspar?"

"Tôi ở đây để chào đón cậu như một người anh em, và tôi nghĩ cậu biết điều đó. Cậu cũng biết rằng không ai trong chúng tôi tuyên bố rằng thế giới này hay bất kỳ thế giới nào khác phải tuân theo sự quy thuận."

Ông ta đưa tay ra. "Hãy nói với tôi rằng cậu cũng rất vui khi gặp tôi đi, Mortarion."

Ngài thấy rất vui khi được gặp Horus. Điều đó là sự thật, và khi ông ta bước tới ôm chầm lấy ngài. Ngài nhanh chóng thoát khỏi cái ôm đó, không phải vì thù hận mà vì bản thân ngài không thích cử chỉ đó. Một cái ôm là lời hứa hẹn về sự đoàn kết và an ủi. Điều đó khiến nó trở thành một lời hứa ảo tưởng. Điều đó đã biến nó thành một lời nói dối. Ngài biết rằng Horus không nhìn mọi việc theo cách đó. Điều đó không thay đổi sự thật của mọi thứ. Horus đang nói dối, không chỉ với Mortarion. Ông ta đang nói dối chính mình.

Mortarion đặt nhiều quan tâm hơn vào nghi lễ đầu độc của mình. Chia sẻ một lượng độc tố đậm đặc với một trong những chiến binh của ngài là thừa nhận thực tế cuộc sống của họ. Ngài và những Chiến Binh của mình sát cánh cùng nhau, chiến đấu bằng sự đoàn kết, nhưng không bao giờ giả vờ rằng sự thật cuối cùng của chiến tranh là bất cứ điều gì khác ngoài cái chết. Trong cốc rượu độc, không có lời hứa nào là không thể giữ được. Đó là sự chấp nhận rủi ro và cái tất yếu của sự kết thúc.

Mortarion nhìn phía sau Horus, lên dốc đổ nát đến nơi Thiên thần đang đứng đợi. Mortarion không hài lòng lắm khi gặp anh ta. Sanguinius bị ảo tưởng về sự cao quý cuốn hút đến mức Mortarion cảm thấy Thiên thần luôn từ trên cao nhìn xuống khi anh ta đi vòng quanh một lý tưởng không thể đạt tới. Tại sao Cha của họ lại chỉ thị cho Thiên thần đến Galaspar? Tại sao không phải là một người khác, ví dụ như Perturabo? Cậu ta có thể là một đồng minh. Và Sanguinius và Horus rất thân thiết với nhau. Mortarion cảm thấy mình cũng có mối liên kết với Horus, nhưng ngài biết nó không mạnh bằng mối liên kết giữa Horus với Thiên thần. Ngài đang phải đối mặt với một mặt trận thống nhất, dù hai người kia có thừa nhận điều đó hay không.

"Chà," ngài nói với Horus. "Tôi đến đây để giải trình cho chính mình à?"

"Đúng vậy," Horus nói. "Tôi cũng không thấy vui khi nói ra điều đó."

"Vậy thì tôi càng ít muốn nghe hơn," Mortarion ngắt lời.

Ngài tiến lên đống đổ nát để đến chỗ Thiên thần.

"Sanguinius," Giọng ngài đều đều và lạnh lùng. "Thế các anh nghĩ tôi đã làm gì ở đây?"

"Vấn đề không phải là chúng tôi đang nghĩ gì," Sanguinius nói.

"Chúng tôi đến để lắng nghe, không phải chỉ để quan sát," Horus nói. "Chúng tôi đến để hiểu rõ mọi thứ"

"Đừng hạ thấp tôi, Horus. Tôi không nghĩ anh sẽ cư xử tốt hơn tôi trong tình cảnh như thế."

"Tôi không hạ thấp cậu. Nếu tôi làm vậy thì tôi đã sai và tôi phải được chỉ ra lỗi của mình. Nhưng tôi luôn nghiêm khắc với lời nói của mình, người anh em ạ. Tôi cần hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây. Cả hai chúng tôi đều muốn vậy."

"Anh nói như thể kết quả của cuộc chiến là một điều bí ẩn vậy. Tôi đến đây để yêu cầu Galaspar phải quy phục. Tôi đã thành công."

"Galaspar là điều chưa từng có tiền lệ," Sanguinius nói. "Nó không giống như các chiến dịch quy phục khác."

"Tôi cũng đồng ý điều đó," Mortarion nói với Thiên Thần.

"Do đó, chắc chắn phải học được nhiều điều từ nó." Sanguinius dừng lại một cách có chủ đích . "Cho tất cả chúng ta."

Anh có nghĩ mình đang rất tế nhị không, Sanguinius? Tôi hy vọng là không.

"Tôi rất sẵn lòng giúp anh thấu hiểu," Mortarion nói. Ngài gằn từng chữ, lạnh lùng nhìn Thiên thần.

Sanguinius nhìn lại phía sau. "Vậy hãy giúp tôi hiểu điều này," anh ta chỉ vào một trong những ngọn đồi xác chết. "Những người phàm đó chẳng hạn. Họ đang làm gì vậy?"

"Họ đang đếm xác những người đã chết trong Hội Order," Mortarion nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi đã ra lệnh như vậy."

Sanguinius lắc đầu. Anh ta mở miệng định nói gì khác nhưng Horus đã xen vào.

"Đây chính xác là điều chúng ta đến đây để tìm hiểu," Horus nói. Ông ta gật đầu với Sanguinius, người đang nhún vai, tạm thời bỏ qua sự phản đối của mình. "Chúng tôi có thắc mắc về chiến dịch và về những gì cậu đã để lại. Sự rõ ràng sẽ giúp chúng ta. Cậu cũng đồng ý chứ, Mortarion."

"Tôi tin vào sự rõ ràng," Mortarion nói với ông ta, vẫn nói với giọng đều đều và lạnh lùng.

"Vậy thì cậu sẽ giúp chúng tôi hiểu rõ chứ?"

"Tôi sẽ làm vậy." Bất chấp thái độ phòng thủ, ngài vẫn cảm thấy háo hức ở mức nhất định. Vâng, họ nên hiểu. Đúng, họ nên biết toàn bộ sự thật về Galaspar. Hãy để họ phán xét ngài ngay sau đó. Có lẽ Cha cũng sẽ hiểu rõ hơn. "Tôi không có gì phải che giấu."

"Chúng tôi không có ý ám chỉ cậu như thế," Horus nói.

"Điều khiến chúng tôi lo lắng không phải là sự trung thực của cậu," Sanguinius nói.

"Vậy thì sao, sự phán đoán của tôi à?"

"Chính xác."

Họ nhìn nhau trong im lặng. Horus cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng đó.

"Sẽ rất hữu ích, nếu những remembrancer của chúng ta có cơ hội nói chuyện với một số thành viên của Hội Order. Tù nhân đang được giữ ở đâu?"

"Không có đâu," Mortarion nói.

"Cậu thả họ ra à?" Horus giật mình hỏi.

Mortarion khịt mũi. "Dĩ nhiên là không. Không có tù nhân nào vì không ai trong Hội Order còn sống."

"Cậu đã giết hết bọn họ," Sanguinius nói, dường như thấy cần phải nói ra sự thật hiển nhiên.

"Đúng."

Lời khẳng định của Mortarion gây ra vào một khoảng im lặng khác. Nó kéo dài đủ lâu để các anh trai của ngài thấy có vẻ bất an.

"Hội Order có lưu giữ hồ sơ," Mortarion nói, phớt lờ sự khó chịu. "Kho lưu trữ của bọn chúng thật phi thường. Những thứ còn sót lại sau chiến tranh đều được bảo tồn. Tôi tin rằng nó sẽ cung cấp cho anh những thứ mà anh cần."

"Nên như vậy," Horus nói.

Sanguinius nói: "Chúng ta có thể tổ chức hội đồng ở trên chiến hạm Lưỡi Hái Tử Thần nếu cậu thích,"

Ngữ điệu của Sanguinius bây giờ nghe có vẻ cảm thông. Ánh nhìn trong mắt anh ta khiến Mortarion nhớ đến nỗi buồn của Cha, và ngài không thích điều đó.

"Không," Mortarion nói. Ngài chỉ vào tổ ong bị phá hủy. "Hãy để sự hiểu biết của chúng ta được tiến hành ở đó. Đó là nơi trận chiến ở Galaspar bắt đầu và là nơi nó được quyết định. Hãy đến đó đi, những người anh em của tôi. Hãy xem tất cả những gì cần xem. Các anh muốn biết tôi đã tiến hành cuộc chiến như thế nào và tại sao phải không? Rồi các anh sẽ hiểu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro