Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những binh lính của Order tấn công Death Guard trong một làn sóng khác. Đôi mắt chúng đờ đẫn, nhưng miệng chúng sùi bọt mép vì giận dữ. Chúng bắn súng máy và súng trường las . Những thứ vũ khí không có tác dụng chống lại giáp gốm ceramite của quân đoàn giống như các đợt tấn công vừa nãy. Những loạt tia lửa bùng lên từ toàn bộ chiều dài của hàng ngũ của mười một nghìn chiến binh hùng mạnh, và một làn sóng khác đổ xuống. Đống đổ nát trên mặt đất đang biến mất dưới tấm thảm dệt từ xác chết. Death Guard gần như đã đi tới đầu kia, nơi có nhiều hành lang dẫn vào trung tâm tổ ong.

"Bọn chúng không phải là binh sĩ," Barrazin nói qua kênh Vox với Mortarion và Tersus. "Bọn chúng chỉ là những xác thịt biết đi."

Mortarion vung mạnh Silence một cái, giũ sạch máu thừa và những mảnh nội tạng khỏi lưỡi hái. Ngài liếc nhìn ra sau. Barrazin và Tersus mỗi người đang chỉ huy một phần ba quân đoàn, và các tổ đội của họ trong đội quân đang tách ra để chuẩn bị cho cuộc phân tán lực lượng sắp tới.

"Tôi không nghĩ các sĩ quan chỉ huy của chúng đã từng chiến đấu với kẻ thù thực sự," Tersus nói. "Điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không biết ứng biến."

Ngài đánh giá cao kỹ năng và sự tàn nhẫn của Barrazin, và thực tế là hắn ta, cũng như tất cả các sĩ quan Terran khác, dường như hiểu được Mortarion muốn biến Death Guard thành cái gì. Tersus quan tâm nhiều hơn đến quá khứ của Quân đoàn, nhưng hắn ta đã chỉ huy tốt và truyền cảm hứng cho lòng trung thành của tất cả binh lính của mình. Hắn ta cũng là người có tư duy nhanh nhạy, và đó là phẩm chất mà Mortarion mong muốn trong cuộc chiến giành lấy Protarkos.

Tuy nhiên cho đến nay, Order chỉ sử dụng một chiến lược duy nhất, đó là cố gắng áp đảo đối phương chỉ dựa vào số lượng.

"Có phải bọn chúng muốn đè chết chúng ta trong đống xác chết không?" Barrazin hỏi. "Nếu không, đây chỉ là sự lãng phí thời gian của chúng ta và thịt tươi của chúng. Bọn chúng không làm tôi thấy thách thức một tẹo nào cả."

"Có đấy," Mortarion nói không ngừng trong những nhát chém qua lại chết người của lưỡi hái Silence. Nỗi kinh hoàng mà ngài tạo ra đã cắt đứt làn sương mù do ma túy hóa chất gây ra của những kẻ địch gần ngài nhất, khiến bọn chúng tan vỡ và cố gắng bỏ chạy trước khi chết.

"Hãy nhớ rằng thách thức mà bọn chúng đưa ra chính là sự lãng phí thời gian," Mortarion tiếp tục. "Chúng ta không được phép cho Bọn Order có cơ hội phát huy toàn bộ sức mạnh của mình trên sân nhà."

Ngài tiến quân nhanh hơn. Phía sau và bên cạnh ngài một bước chân, những cận vệ Deathshroud đang hộ tống ngài trong bộ giáp Cataphractii Terminator tiến lên với những bước đi nhịp nhàng và sự im lặng dửng dưng đến đáng sợ. Những lưỡi hái năng lượng của họ đã biến bộ giáp đáng thương của quân lính Order thành từng mảnh vụn. Những lưỡi hái của họ phát nổ, khiến vụn thịt của con người bay tứ tung. Một đợt tấn công mới của kẻ thù bị sụp đổ. La hét, trải qua nỗi sợ hãi lần đầu tiên trong đời, những người lính giẫm đạp lên nhau để cố đào thoát khỏi nơi chết chóc này

Các Deathshroud không để một ai sống sót.

Bên trên xác người, lại có thêm nhiều binh sĩ đến, tuyệt vọng trong cuộc tấn công và đã kinh hãi. Mortarion rút Lantern ra khỏi bao. Ngài nã đạn thật nhanh, băng đạn có dung tích lớn cung cấp năng lượng cho khẩu súng Lantern. Cứ như thể ngài đã tung một loạt pháo kích vào hàng ngũ kẻ thù.

Ngài nói: "Các khẩu pháo của hành tinh đã khai hỏa trở lại và giữ chân hạm đội của chúng ta. Một ngày một đêm để đánh chiếm Protarkos của chúng ta đã bắt đầu. Khi thời khắc đó trôi qua, hàng triệu quân đối phương sẽ áp đảo chúng ta."

Kể từ thời điểm chiến binh Death Guard cuối cùng hành quân ra khỏi chiến hạm Đệ Tứ Kỵ Sĩ, trận chiến chỉ kéo dài vài phút. Đã có hàng chục ngàn kẻ thù nằm chết trong hang động được tạo ra khi chiến hạm đâm sầm vào tổ ong.

Đây là một khởi đầu tốt, nhưng chỉ là một sự khởi đầu.

Có một khoảng lặng khi đội hình của Mortarion tiến đến đầu xa của hang động, nơi có những tầng ong với những hành lang mở dẫn sâu hơn vào tổ ong. Các cuộc tấn công của Order đã tạm thời dừng. Kẻ thù đang ở bên trong những căn phòng đó, đang chuẩn bị sẵn sàng. Bây giờ sẽ có ít không gian hơn. Cuộc chiến đấu sẽ trở nên khó khăn hơn. Và quy mô tuyệt đối của mê cung tổ ong sẽ có lợi cho phe phòng thủ. Đã đến lúc toàn Quân Đoàn phải tản ra.

"Tiến lên," Mortarion gửi tin Vox với mười một nghìn chiến binh. "Những ai cầm vũ khí chống lại các ngươi, không để một ai sống sót."

Death Guard di chuyển vào các sảnh, đội hình ngày càng chia ra nhiều hơn ở mỗi thời điểm. Chẳng bao lâu, hầu hết các chiến binh đã hoạt động theo từng tiểu đội, những đơn vị tàn sát nhỏ gọn đốt cháy tổ ong khi họ tiến quân, chỉ để lại những xác chết phía sau và luôn di chuyển lên phía trung tâm, luôn luôn tiến vào trái tim của Hội Order.

Ngay sau khi Tersus bắt đầu đi dọc hành lang, những chiếc loa vox bắt đầu réo lên ầm ĩ.

"Giết quân xâm lược," một giọng nói hô hào. "Toàn bộ Galaspar phải chiến đấu. Tiêu diệt quân xâm lược. Toàn bộ Galaspar phải chiến đấu." Mệnh lệnh lặp đi lặp lại, chỉ bị gián đoạn bởi một chiếc còi điện kêu lên điếc tai giữa mỗi lần lặp lại đó.

Bọn Order đang ra lệnh tổng động viên.

Thần dân của nó đang tuân theo.

Tersus rẽ vào một góc của hành lang, và trước cánh cửa của một nhà máy khổng lồ, một hội trường mở ra với một không gian rộng hàng trăm mét. Bên trái và bên phải là nhiều tầng ký túc xá có mặt thoáng. Những chiếc thang được thả từ chỗ ngủ chật chội xuống tầng chính. Ở phía xa của khu vực trống trải, có những bậc thang rộng ba mươi mét dẫn lên lối vào của nhà máy, lối vào mở toang, như một cái miệng khổng lồ đang há hốc.

Hàng ngàn binh sĩ lấp đầy hội trường rộng lớn. Thậm chí còn có nhiều thường dân hơn đang trộn lẫn với chúng. Họ nắm chặt những thứ vũ khí tạm bợ, chỉ là dùi cui và dụng cụ lao động. Họ sùi bọt mép, mắt mở to và mê mẩn vì hóa chất.

"Hỡi công dân của Galaspar, bọn ta là những người tới giải phóng các ngươi ."

Tersus sử dụng vox-casters trên mũ trụ của mình để phát giọng nói của mình át tiếng ồn ào của mệnh lệnh lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ của Hội và tiếng gầm rú ngày càng lớn của đám đông.

"Các ngươi không có gì phải sợ bọn ta. Bọn ta đến chỉ vì chủ nhân của các ngươi."

Các dân thường nghe thấy được gì. Họ nổi điên lên bởi các hóa chất, bị thúc đẩy bởi những kẻ hành pháp ở phía sau, họ lao về phía trước cùng với những binh lính. Một làn sóng nhân loại hoang dã ập vào tiểu đội. Không hề có kỷ luật. Họ bắn và cào cấu, họ la hét điên cuồng.

Tersus và những người anh em của mình đã đứng vững trước biển người này. Họ tiếp đất và lao về về phía trước, sử dụng sức mạnh và khối lượng cơ thể. Trong đội hình mũi nhọn, họ tiến vào các khoảng trống. Những Chiến Binh ở bên hai sườn dùng súng phun lửa tiêu diệt những kẻ tấn công. Họ bắn đi các dòng chảy promethium bốc cháy qua lạ tạo ra một bức tường lửa. Những ngọn đuốc sống gào thét, chạy lùi, gieo rắc cái chết.

Làn sóng đã chùn bước, và ngọn lửa hỏa ngục đã cho Tersus và những đồng đội đủ không gian để rút ra súng Bolter của mình. Họ bắn quét qua lại trong một cuộc tấn công liên hoàn, độ chính xác chết người của những quả đạn tạo ra một cơn mưa máu và một cơn bão thịt bị xé nát.

"Chắc hẳn bọn họ đã được tiêm hóa chất chiến tranh," Garro nói khi đội của anh ta đã giết chết hàng trăm binh lính và dân thường chỉ trong vài hơi thở. "Những kẻ này quá vô tri để có thể sợ hãi."

"Quá vô tri để có thể chiến đấu đàng hoàng," Tersus nói thêm. "Ngay cả những tên lính này. Bọn chúng chiến đấu như những con vật."

Khi tiểu đội tiến sâu hơn vào hội trường, ngày càng có nhiều thường dân từ trên cao lao xuống do bị những kẻ hành pháp cầm roi đuổi ra ngoài. Biển người tấn công là vô tận. Tersus đưa ra cảnh báo một lần nữa. Hoặc là mọi người không nghe thấy hắn ta, hoặc họ không thể lắng nghe. Họ lạc lối trong làn khói mù mịt của cơn điên loạn dữ dội của hóa chất. Họ không thể hiểu rằng họ có quyền lựa chọn.

Tersus thương hại bọn họ, nhưng những kẻ tấn công vẫn là kẻ thù, bất kể họ là ai hay lý do chiến đấu của họ, nếu có. Sự vô ích của cuộc tấn công của họ không thay đổi được gì. Họ cầm vũ khí chống lại Death Guard, và thế là họ chết.

"Bọn này thật bất chấp lý trí," Garro nói, giọng điệu có vẻ thất vọng. Áo giáp của anh ta phủ đầy máu.

"Đó là do hóa chất, sự tuyệt vọng và điều hòa. Nó sẽ dừng lại khi bọn Order không còn tồn tại nữa."

Đội hình dàn trải mỏng hơn. Không có lực lượng nào của Order có thể xuyên thủng áo giáp của các chiến binh, nhưng biển xác người đang vùng vẫy là một trở ngại lớn, và mọi trở ngại cho việc chiếm giữ Protarkos nhanh chóng và toàn diện đều phải bị tiêu diệt. Mệnh lệnh của Mortarion rất rõ ràng. Mọi kháng cự đều phải bị tiêu diệt.

Một người đàn ông tấn công Tersus với một chiếc cờ lê. Tersus đã bắn anh ta. Khuôn mặt người đàn ông đau đớn chỉ trong một phần giây trước khi thân xác nổ tung. Những mảnh xương xé toạc cổ họng và mắt của người phụ nữ bên cạnh.

Đội hình tiến lên chậm rãi, dòng người như thác lũ không bao giờ ngừng nghỉ. Những Chiến Binh đã đến được bậc thềm của nhà máy, và cái miệng của nó đã nôn ra thêm hàng nghìn công nhân. Họ lao vào Death Guard với những tiếng kêu tuyệt vọng vô tri. Tersus cảm thấy đau buồn, cả về sự phí phạm lẫn hoàn cảnh của những người công nhân. Đây là những gì Hội Order đã làm với công dân của mình. Hắn liên tục nhắc nhở bản thân rằng đây chính là điều mà Mortarion muốn kết thúc. Cái kết sẽ xứng đáng với vụ thảm sát này. Nó phải như vậy.

Tersus gạt sự thương hại sang một bên. Nó sẽ không thể kết thúc được cuộc chiến hoặc phá vỡ bọn Order. Hắn ta đang làm những gì cần thiết, và bắn khẩu súng một lần nữa, giết chết năm người chỉ bằng một loạt đạn.

Máu chảy thành sông dọc theo sàn nhà. Tiểu đội leo lên các bậc thang, lội vào đợt tấn công dữ dội mới và biến dòng suối đó thành một thác máu . Người dân và binh lính tấn công họ từ mọi phía và chết ở mọi phía. Những Chiến Binh đã để lại một đống thi thể đổ nát phía sau họ. Không khí ngào trộn với máu. Chỗ đứng chân của các phàm nhân rất nguy hiểm, trơn trượt với nội tạng và sắc nhọn bởi những mảnh xương..

Bên trong nhà máy là một khu vực rộng lớn, có hai bể chứa khí ga hình cầu khổng lồ. Các công nhân trèo ra khỏi giàn giáo xung quanh, cử động giật cục và điên cuồng như những loài gặm nhấm hoảng loạn khi vội vã tham gia cuộc tấn công.

Tersus chỉ vào các bể chứa. "Bắn vỡ chúng đi," anh ra lệnh. Anh ta và Garro nổ súng cùng lúc, nhắm vào phía trên đám đông. Đạn phản lực động năng xuyên qua lớp vỏ kim loại của những quả cầu. Vụ nổ của chúng đã gây ra những vụ nổ còn lớn hơn.

Các bể khí ga biến mất trong hơi thở bằng lửa của một con rồng. Death Guard trụ vững, chống chọi với sóng xung kích và ngọn lửa hỏa ngục như đá tảng đón cơn cuồng phong. Một cơn bão lửa cao ngang hội trường thổi qua xưởng sản xuất, lan ra không gian bên ngoài và cuốn trôi các bức tường của các khu ký túc xá đang rộng mở. Con rồng lửa tiếp tục gầm lên, nghiền nát tất cả trước mặt nó. Cả hội trường sụp đổ. Các khu ký túc xá sụp đổ, đè bẹp những người còn ở bên trong. Hàng nghìn tấn bê tông đổ thẳng xuống hội trường. Trần nhà máy bị nứt và những mảnh gạch vụn rơi xuống như mưa. Các vết nứt xẻ đôi bức tường của nó, chúng xếp chồng vào nhau nhưng vẫn chưa sụp đổ.

Tiếng gầm kết thúc trong khói bụi và sự im lặng. Tersus nhìn lại qua lối vào đã bị biến dạng của nhà máy. Hội trường phía sau là một đống gạch vụn. Không còn lại gì của đội quân điên cuồng đang tấn công tiểu đội của hắn. Bên ngoài nhà máy không còn dấu vết của những thi thể bị nghiền thành bột. Họ nằm dưới đống đổ nát. Bên trong, mùi thịt cháy tràn ngập không khí. Hàng ngàn xác chết đen ngòm nằm co quắp trong các góc tường.

Tiếng nói của hội Order đã câm lặng.

Tiểu đội lại bắt đầu tiến về phía trước. Từng mảnh chân tay kêu lạo xạo dưới ủng của Tersus, giòn như cành cây khô. Tro tàn bay lơ lửng xung quanh hắn ta. Nó bám thành lớp dày trên giáp vai của hắn.

Đi qua những miệng núi lửa nơi từng là bể chứa là những cánh cửa nhỏ hơn đã bị bịt kín. Tersus đã chọn cái ở giữa. Một quả bom Melta đã phá hủy cánh cửa, và cả tiểu đội đi qua, tiến vào một khu vực có những dãy hành lang hẹp hơn và những khu ký túc xá khép kín. Như thể sự phá hủy đại sảnh đã diễn ra ở một thế giới khác, tiếng Vox của Hội Order vẫn tiếp tục vang lên ở đây.

Thêm nhiều binh lính xông xuống hành lang và họ chết nhanh chóng. Tersus bắn chết tên cuối cùng rồi dừng lại trước một cánh cửa lớn. Hắn gạt nó sang một bên và được chào đón bằng những tiếng la hét và cầu xin. Hắn đứng ở lối vào một ký túc xá khác, ký túc xá này là một hành lang duy nhất. Trước mặt hắn là hàng trăm thường dân, chen chúc nhau. Họ run rẩy khi hắn bước vào, và nhiều người quỳ xuống, giơ đôi bàn tay bẩn thỉu ra, cầu xin lòng thương xót mà họ chưa bao giờ nhận được trong đời.

"Giết những kẻ xâm lược," những chiếc loa Vox trong phòng hét lên.

"Các ngươi không có gì phải sợ bọn ta cả," Tersus nói.

"Toàn bộ Galaspar phải chiến đấu."

Mọi người nhìn tới nhìn lui Tersus và nhìn vào chiếc loa phát ra giọng nói của chủ nhân họ. Họ dao động giữa hai nỗi sợ hãi về cái chết. Họ ôm chặt lấy nhau. Tersus không nghĩ mình từng thấy một dân tộc nào khốn khổ đến thế này. Họ mặc áo chẽn giống hệt nhau, bẩn thỉu và rách rưới. Họ có mùi đau khổ và sợ hãi. Trong mắt họ không còn chút hy vọng nào

"Đừng đánh nhau nữa," Tersus nói. "Nếu các người không chiến đấu với bọn ta, các ngươi sẽ không bị tổn hại."

Khi nhìn thấy phản ứng của họ, hắn nhận ra đây chắc hẳn là lần đầu tiên họ nhận được một lời hứa thay vì một lời đe dọa. Bây giờ mọi linh hồn trong căn phòng đều quỳ xuống. Họ hét lên những điều mà hắn không thể nghe thấy, vì giọng của họ quá yếu và bị át đi bởi những chiếc loa vox. Hắn dễ dàng hiểu rằng mọi người đang khóc lóc với hắn để tỏ lòng biết ơn.

"Battle-Captain Tersus," một giọng nói vang lên bên tai hắn.

"Nói tiếp đi, Arkus." Arkus đang đi trinh sát phía trước cùng với ba chiến hữu của mình.

"Chúng tôi đã tìm thấy một đại sảnh có thể xâm nhập được. Ngay ngoài ngã ba tiếp theo. Kẻ thù có tới hàng ngàn tên."

"Chuẩn bị đạn dược," hắn ta hét lên. Sau đó, hắn nói chuyện với những người trong ký túc xá một lần nữa, tăng âm lượng vox-caster của mình để giọng nói của mình trở thành một âm thanh bùng nổ đáng sợ. Thứ gì đó còn tệ hơn cả hỏa lực chớp nhoáng sắp được tung ra ở vùng lân cận của họ.

"Nếu các ngươi coi trọng mạng sống của mình, hãy đóng kín cánh cửa này. Các ngươi sẽ nghe thấy tiếng la hét. Đừng mở cánh cửa này ra cho đến khi những tiếng la hét đó dừng lại."

Từ vẻ mặt của họ, hắn nghi ngờ liệu có ai đó sẽ tự nguyện mở căn phòng này lần nữa hay không.

Hắn lùi lại và đóng sầm cửa lại với một tiếng kêu lớn, ngăn cản mọi người khỏi sự quái dị đang ập đến.

Mortarion đã nói: Khi các ngươi tìm thấy các trọng điểm, và kẻ thù đang tập hợp tại nơi đó, hãy sử dụng vũ khí hủy diệt.

Sự cực đoan của chiến dịch đã bào mòn Tersus. Nhưng mệnh lệnh của Mortarion không được phép bất tuân, và đại sảnh này là một trong những trọng điểm nơi mà những kẻ cực đoan đó sẽ được triển khai. Tersus ra lệnh.

"Hãy phóng lựu đạn phosphex," Hắn nói. Giờ đây, ta cũng đã là nỗi kinh hoàng của cái chết.

Đã mất quá nhiều thời gian rồi. Barrazin muốn có cơ hội giáng một đòn mạnh vào bọn quân phòng vệ nhưng điều đó đã không đến. Sau một ngày chiến đấu, quá trình vượt qua tổ ong của họ gần như vô cùng vất vả. Gần như là vì có sự thỏa mãn trong việc tiêu diệt quân lính của Order. Mortarion đã ra lệnh rằng tất cả bọn họ phải chết, và Barrazin đang đảm bảo rằng tất cả bọn chúng sẽ phải chết.

"Tiêu diệt quân xâm lược. Toàn bộ Galaspar phải chiến đấu."

Những đợt tấn công liên tục ập đến, được thúc đẩy về phía trước bởi những chiếc loa vox. Đội hình của Barrazin phải di chuyển trước hàng loạt đợt tấn công liên tục. Không bao giờ có sự tạm dừng. Điều đó kèm với sự quyết tâm của các chiến binh khiến hắn hy vọng rằng tiểu đội của mình đang đi đúng hướng.

Kẻ thù không muốn bon họ xâm nhập được đến chỗ nào đó. Có thể là vậy, hoặc là tiểu đội của hắn ta đang di chuyển đúng ngay một dòng thác lũ đang tuôn ra tới vô tận. Các đợt sóng ào đến và bị phá hủy hết lần này đến lần khác. Trong một thời gian ngắn, sau khi mệnh lệnh của Hội Order gửi đến toàn thể dân chúng bắt đầu được phát sóng, các trận chiến đã trở thành sự hủy diệt trực tiếp của một đám đông. Một số chiến binh mà họ gặp không mặc áo giáp hay đồng phục, và chiến đấu bằng dùi cui, cờ lê hoặc bất kỳ loại vũ khí ngẫu hứng nào có trong tay. Sau một số vụ thảm sát, số lượng các các kẻ có thể chiến đấu được này ngày càng ít đi.

Đi bên cạnh Barrazin, Typhon chỉ vào thi thể của một trong những lính phòng thủ đó. Gã đàn ông nắm chặc chiếc búa tạ của một công nhân.

"Anh có nghĩ đây là thường dân không?"

"Nếu đúng như vậy, lẽ ra họ không nên chiến đấu vì những kẻ áp bức mình. Chúng ta không có thời gian để phân biệt giữa thường dân và các kẻ vũ trang. Chỉ cần bọn chúng giơ tay lên trước mặt chúng ta thôi, chúng sẽ chết."

Họ rẽ một góc vào một hành lang rộng hơn nhiều. Hai tháp pháo tự động đang canh giữ cánh cửa nặng nề phía sau chúng . Barrazin lùi lại đúng lúc những tháo pháo nặng nề nổ súng. Những quả đạn pháo đập vào bức tường bên phải hắn , làm vỡ ra từng mảng gạch lớn.

"Một trọng điểm," Barrazin nói. Cánh cửa kia làm hắn tò mò. "Một loại nghi vấn nào đó, tôi đang nghĩ vậy."

Một nghi vấn ngụ ý một cái gì đó đáng được bảo vệ. Có lẽ một trong những trọng điểm mà Mortarion đã giao nhiệm vụ tìm kiếm. Hắn cười toe toét.

"Vì vậy, bọn chúng có thể làm nhiều việc có hơn là chỉ ném các xác chết vào chúng ta," Typhon nói.

"Tốt cho chúng," Barrazin nói. "Một chút xíu đa dạng." Hắn cao giọng. "Người anh em Avanek, tôi cần ngài."

Một chiếc Dreadnought tiến lên từ phía cuối tiểu đội, những bước chân nặng nề của nó làm nứt nền bê tông đá. Giống như hầu hết các Dreadnought của Death Guard, ông ta là một người Terran. Có rất ít cơ hội cho bất kỳ tân binh nào từ Barbarus phải trải qua loại chấn thương thảm khốc khiến họ trở thành ứng cử viên cho sự biến đổi như vậy. Avanek đã đón nhận sự xuất hiện của Mortarion và những thay đổi mà Ngài ấy mang đến cho Quân đoàn XIV một cách nhiệt tình. Ông ta không còn chút hoài niệm nào về Dusk Raiders. Đối với Barrazin, có vẻ như Avanek thực sự là con trai của Barbarus, người mà qua một sự định mệnh nào đó đã tình cờ được sinh ra trên Terra. Barrazin nghĩ Avanek là đại diện cho tương lai của Death Guard. Ông ta hiểu sự thống nhất mới về mục đích mà chúng ta phải nắm lấy.

Avanek lảo đảo quanh góc tường. Ông ta đáp trả làn mưa đạn dữ dội bằng một trận mưa tên lửa và một vụ nổ từ khẩu pháo plasma của mình. Vụ nổ làm rung chuyển hành lang.

"Sự khó chịu đã bị vô hiệu hóa," Avanek nói, giọng nói kim loại của ông ta đều đều và thô ráp như một bia mộ.

Barrazin lại vòng qua góc. Các tháp pháo đã bị phá hủy và cánh cửa kim loại dày cả mét đã bị xé toạc như thể nó là vải thô. Các binh lính Order từ trong xông ra, súng nổ đỏ rực. Barrazin tấn công bọn chúng, tiểu đội của hắn ta là một nắm đấm thống nhất ở phía sau. Hỏa lực của họ đã đánh bật quân phòng thủ. Súng phun lửa cầm tay của Barrazin quét qua kẻ thù, biến chúng thành những con rối co giật đau đớn, và Death Guard lao thẳng vào pháo đài.

Giờ đây, cái pháo đài nhỏ này là một cái bẫy. Nó không được xây dựng để đẩy lùi bất cứ ai đã tiến vào bên trong. Việc có bất kỳ cuộc nổi loạn nào, bản thân nó đã là không thể, kẻ thù thể vượt qua được các tháp pháo canh là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của Hội Order. Kể cả việc nếu kẻ thù có vũ khí vượt trội như vậy

Pháo đài nhỏ này đã thuộc về Death Guard kể từ thời điểm quân đoàn vượt qua ngưỡng cửa của nó.

Trận tàn sát diễn ra nhanh chóng và toàn diện. Cái hội trường của pháo đài này quá chật chội. Trong bộ giáp Terminator của mình, Barrazin gần như không có chỗ để bước qua, còn Avanek bị kẹt lại ở lối đi chính dẫn đến phía sau cứ điểm. Sải bước dọc hành lang, súng phun lửa khiến cái chết gầm thét phía trước, Barrazin dồn những kẻ phòng thủ vào chân tường cho đến khi không còn nơi nào để chạy, rồi thiêu rụi tất cả bọn chúng.

Phần còn lại của tiểu đội đang thanh trừng các sảnh khác, những cú chém của lưỡi hái năng lượng của họ phủ đầy máu, mảnh xương và những mảnh thịt tan rã lên trên tường. Trong vòng vài phút, cả pháo đài nồng nặc mùi chết chóc, không khí ẩm ướt bốc lên mùi máu tanh. Cả tiểu đội tập hợp lại ở lối đi chính giữa.

Chiếm đất cũng giống như cố giữ được nó. Không cần thiết phải bỏ lại bất kỳ Chiến Binh nào để bảo vệ các điểm đã chiếm được. Không có quân phòng thủ còn sống trên con đường tiến quân của họ.

Có một cánh cửa nặng nề khác ở phía bên kia tiền đồn.

"Hãy xem bọn chúng đang bảo vệ cái gì," Barrazin nói. Hắn kéo lưỡi hái năng lượng của mình xuống chính giữa, cắt xuyên qua tấm kim loại một cách bùng nổ. Hắn tấn công cánh cửa lần nữa, phá hủy nó như thể xé một mảnh vải. Bên ngoài đó là không gian rộng nhất mà Barrazin từng thấy kể từ khi rời khỏi Đệ Tứ Kỵ Sĩ.

"À," Barrazin nói, nhìn vào lối vào và số lượng quân địch đông đảo bên trong. "Hoàn hảo."

Các đại sảnh này là trung tâm đầu não của hệ thống phòng thủ tổ ong. Kẻ thù đang tập trung các trọng điểm, tập hợp hàng chục nghìn binh sĩ và hơn thế nữa cho một cuộc tấn công quy mô lớn. Mỗi cái cũng là điểm nối của nhiều hành lang chính. Không gian rộng lớn cung cấp cho quân phòng thủ phương tiện để tiếp cận toàn bộ góc phần tư của tổ ong một cách nhanh chóng. Tốc độ phản ứng của kẻ thù trước cuộc xâm lược, bất chấp thiệt hại thảm khốc đã khiến Mortarion nghi ngờ Order có một mạng lưới kết nối dọc theo những tuyến đường này. Một số tiểu đội đã xác nhận sự hiện diện của chúng. Thứ mà ngài và các Deathshroud nhìn thấy trước mặt họ có một đội quân Order hoàn toàn khác với những gì mà các đơn vị Death Guard khác đã thấy.

Mortarion cùng mười Deathshroud Terminators vừa xuyên thủng một vách ngăn được phòng thủ nghiêm ngặt khác. Xa về phía trước. không gian của thành phố đã rộng mở.

Mortarion dừng lại ngay bên trong đường hầm. Đại sảnh này thực sự không phải là một căn phòng. Đó là một quảng trường rộng lớn được bao quanh bốn phía bởi những bức tường pháo đài. Một trăm xe tăng xếp thành hàng, các khẩu pháo của chúng đều hướng về phía Mortarion. Những con đường rộng rãi dẫn ra khỏi quảng trường để đưa thiết giáp hạng nặng đến các vị trí đã định, nhưng xe tăng không rời đi mà ngày càng nhiều hơn đang đến. Đây là điểm tập kết của bọn chúng

Một lúc sau, hàng loạt vụ nổ xảy ra sau lưng ngài, đường hầm sụp đổ, chặn đường quay quay lại.

"Không ai có thể rút lui trước khi chết," Mortarion nói. "Kẻ thù đã sai khi nghĩ rằng ta sẽ tìm đường bỏ chạy như vậy."

Rồi ngài nhảy ra khỏi đường hầm, tiến vào khoảng không rộng mở. Hàng xe tăng phía trước đồng loạt lao về phía trước. Vũ khí của chúng là súng phun lửa, và chúng cùng nhau khai hỏa, khiến bức tường ngập trong chất promethium đang cháy.

"Tiến lên!" Mortarion hét lên với các Chiến Binh của mình. "Không có sự trốn tránh. Chỉ có sự trừng phạt mà thôi!"

Ngọn lửa gột rửa ngài. Ngài đang băng qua ngọn lửa hỏa ngục, và sức mạnh của vụ nổ tìm cách đẩy ngược ngài trở lại. Nhiệt độ áo giáp của ngài tăng vọt, và cơn đau chuyển sang màu đỏ thẫm. Ngài lao tới không ngừng, không thương xót, và trong một khoảnh khắc khác, ngài đã có thể nhìn thấy mọi thứ khi bước qua ngọn lửa. Ngài nhảy lên và đáp xuống tháp pháo của chiếc xe tăng trước mặt. Ngài vung lưỡi hái Silence xuống, và lưỡi hái chém xuyên qua tháp pháo. Với hai đòn đánh nữa, ngài đã cắt toang chiếc xe tăng, lớp kim loại bong ra như thể nó yếu ớt như da thịt. Tổ lái kinh hoàng nhìn ngài, và cú đánh tiếp theo của ngài đã giết chết tất cả, máu phun ngập buồng lái khi cơ thể bọn chúng vỡ nát.

Khi nhảy lên chiếc xe tăng tiếp theo, Mortarion theo dõi các cuộc tấn công của Deathshroud. Ở hai bên ngài, các Terminators đang đi theo sự dẫn dắt của ngài, và họ đang tạo ra một con đường xuyên qua kẻ thù phía trước bằng bộ giáp hạng nặng. Tuy nhiên, hiện tại chỉ có tám trong số Deathshroud tham gia vào cuộc chiến. Hai người đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Mortarion tiêu diệt chiếc xe tăng thứ hai giống như cách ngài phá hủy chiếc xe tăng đầu tiên. Trước khi ngài có thể nhảy thêm lần nữa, một động cơ rú lên và một chiếc xe tăng với lưỡi ủi đất giơ cao lao thẳng vào ngài từ phía trước. Nó đâm sầm vào chiếc xe tăng phun lửa và lật ngửa nó. Mortarion lao mình sang trái, nhưng ngài không đủ nhanh. Lực của đòn tấn công của chiếc xe ủi đã nén bình chứa promethium, làm vỡ và đốt cháy nó. Sức mạnh kết hợp của cú húc và vụ nổ đã làm lật chiếc xe tăng phun lửa và nó rơi xuống Mortarion. Hàng tấn kim loại đập anh ta xuống sàn, làm thủng bê tông đá. Ngọn lửa bao quanh ngài, háo hức muốn nuốt chửng ngài lần này. Ngài căng người và nhấc cái xác của chiếc xe lên. Ngài lao về phía trước từ dưới đống đổ nát chỉ để bị bắt bởi một lưỡi thép của một chiếc máy ủi khác. Nó nâng ngài lên cao khi chiếc xe tăng này lao về phía chiếc xe tăng khác. Chiếc xe này có một thanh công phá khổng lồ thay vì một khẩu đại bác, và nó muốn nghiền nát Mortarion giữa các xe tăng.

Mọi thứ đều có màu đen và đỏ. Ngài không thể thở được. Ở đâu đó xa xa, tiếng động cơ rú lên và tiếng bánh xe rít lên để nén chặt vào bê tông đá. Áp lực tăng lên. Ngài đã bị ghim và không có lực đẩy.

Thanh công phá giữ cánh tay trái của ngài sát vào bên hông. Ngài chỉ có thể cử động cánh tay vừa đủ để rút khẩu Lantern ra khỏi bao. Ngài bắn trả lại, luồng năng lượng xuyên qua thanh công phá và vào thân xe tăng. Lại có một vụ nổ nữa, và chiếc xe không còn đẩy về phía trước nữa. Mortarion lại bắn, và chiếc xe tăng tan chảy.

Một chiếc xe tăng khác lao tới từ phía trước và Mortarion lao đi. Ngài đáp xuống một bên và ném một quả lựu đạn graviton vào chiếc xe tăng khổng lồ khi nó lướt qua anh ta. Quả lựu đạn phát nổ và chiếc xe tăng cũng vậy, một trường trọng lực cục bộ nghiền nát nó bằng chính khối lượng của nó. Tiếng la hét của tổ lái bên trong đủ lớn để Mortarion nghe thấy trước khi họ bị dập nát thành bột giấy. Trong vài giây, chiếc xe tăng trở thành một khối kim loại được nén chặt không còn hình dạng.

Ngài nhảy lên một chiếc xe tăng phun lửa khác trước khi nó kịp chĩa pháo về phía mình, và ngài mất một giây để quan sát khắp căn phòng. Hàng ngũ thiết giáp hạng nặng của Order đang tan rã, các phương tiện va chạm với nhau trong nỗ lực tiêu diệt hoặc trốn thoát các chiến binh của Death Guard. Nhưng bọn chúng vẫn chưa bị đánh bại. Số lượng của chúng vẫn còn áp đảo, và thêm hai Deathshroud nữa đã gục ngã dưới bánh xích và pháo của chúng.

Mortarion rút khối thuốc nổ hạng nặng nhất ra khỏi thắt lưng. "Vortex," ngài hét lên, một lời cảnh báo cho cả đội. "Trung tâm căn phòng." Ngài ném một vật hình cầu theo hình vòng cung trên cao.

Nó rơi xuống đúng nơi ngài đã nói và phát nổ ngay phía trên các xe tăng. Nó xé toạc một vết nứt ngay trên đầu mục tiêu. Một điểm vô cùng nhỏ của hư không đã trở thành một cái hố đen mở toang cái miệng đen ngòm của nó trong tích tắc, được bao quanh bởi một vòng xoáy của thực tại bị tra tấn. Các lực xoắn ốc xé toạc xe tăng. Cơn đói của thiên thể đã tiêu diệt các cỗ máy và con người, và cơn lốc ngày càng lớn dần khi nó ăn vào, thống trị toàn bộ khu trung tâm căn phòng.

Tình trạng hỗn loạn quét qua lực lượng của Order. Sự hoảng loạn của các tổ lái đã khiến các xe tăng lao vào nhau trong nỗ lực chạy trốn. Vòng xoáy ngày càng rộng hơn, cuốn theo nhiều xe tăng hơn. Mortarion cảm thấy toàn bộ quảng trường rộng lớn bắt đầu nghiêng về phía cơn bão warp đang gào thét. Sau đó, cơn lốc bắt đầu di chuyển, bò qua quảng trường theo hình vòng cung chậm rãi. Nó rẽ đột ngột giật sang trái và phải, như thể đang lao vào con mồi, rồi tiếp tục hành trình chậm rãi. Thực tại gào thét khi nó chết và rơi vào vòng xoáy, nhưng tiếng kêu chết chóc không lớn đến mức Mortarion không thể nghe thấy tiếng hét của kẻ thù.

Những người lính nhảy ra khỏi những chiếc xe tăng bị mắc kẹt và chết máy và cố gắng chạy trốn. Từ vị trí của mình trên đống đổ nát, Mortarion nói với bọn họ, vox-caster trên bộ giáp gửi giọng nói lạnh lùng khắp quảng trường.

"Các ngươi là nô lệ của bọn Order," ngài tuyên bố. "Các ngươi là nô lệ, nhưng các ngươi thậm chí còn tệ hơn cả nô lệ. Các ngươi đấu tranh để tiếp tục trở thành nô lệ. Vì điều đó, Các ngươi sẽ bị phán xét. Vì điều đó, Các ngươi đã bị lên án. Vì điều đó, đây là bản án của các ngươi."

Ngài giơ lưỡi hái Silence và lao tới chiếc xe tăng gần nhất để chém toạc thân xe của nó. "Hãy kết liễu tất cả," ngài nói với các Deathshroud.

Sử dụng các loại vũ khí Nihilus như lựu đạn xoáy là rất nguy hiểm. Không thể lường trước hậu quả của thứ vũ khí này. Sự chuyển động, thời gian và cường độ của cơn lốc phụ thuộc vào ý muốn của thiên thể. Những quân lính của Order đã hoảng sợ và điều đó đã khiến chúng phải chịu số phận. Mortarion và Deathshroud giữ khoảng cách với vòng xoáy để nó hoàn thành bản án tử hình. Không còn bất kỳ phản ứng có tổ chức nào từ kẻ thù. Những chiếc xe tăng riêng lẻ cố gắng chống trả khi Mortarion lao tới. Chúng vô lực chống đỡ.

Vòng xoáy vẫn còn hiện diện khi chiếc xe tăng cuối cùng đã trở thành xác xe cháy âm ỉ, nhưng nó đang giảm dần. Nó sẽ sớm biến mất và không còn gây nguy hiểm gì nữa cho tổ ong. Ở phía xa của quảng trường, những con đường dẫn lên tầng cao hơn của Protarkos. Ở lối ra cao nhất, Mortarion nhìn lại vụ thảm sát mà ngài đã để lại. Cái chết đã thực sự rình rập cả đại sảnh và thu hoạch toàn bộ mạng sống trong nó.

Tốt.

o0o

"Tại sao chúng ta lại làm điều này?" Scrape hỏi. Không phải lần đầu tiên. Nhưng sau một ngày chạy dọc hành lang theo sau bọn khổng lồ, anh ta cảm thấy rõ ràng mình có quyền được thắc mắc.

Mặc dù có những âm thanh giằng co phía trước và tiếng súng nổ chói tai trong những không gian chật hẹp hơn, nhưng cũng có một cảm giác im lặng gần như có thể cảm nhận được ở nơi những người khổng lồ đã đi qua. Họ đã để lại dấu vết của cái chết sau lưng. Những thi thể bị xé thành thành từng mảnh và bị giẫm đạp dưới những đôi ủng nặng nề. Máu nhuộm đầy sàn nhà. Những vết sẹo của lửa làm đen các bức tường.

"Anh không cần phải theo tôi," Digger nói với Scrape. Cô đã mất dấu Thần Chết một thời gian trước. Mặc dù bóng dáng của Ngài ấy gần như đã khuất tầm mắt cô ngay lập tức, thỉnh thoảng giọng nói lạnh lùng khủng khiếp của Ngài vẫn vang vọng khắp tổ ong và chỉ cho cô biết con đường phải đi. Nhưng thời gian trôi qua, điều đó cũng nhạt dần. Cô không thể bắt kịp. Nhưng cô vẫn tiếp tục cố gắng.

"Nhưng tại sao chúng ta lại làm điều này?" Scrape lặp lại.

"Tôi muốn xem."

"Nhưng mà người mà chúng ta đang bám theo là Thần chết đó."

Tốt. Scrape cũng biết điều đó. Điều đó đã biến nó thành hiện thực.

"Chúng ta nên chạy trốn khỏi Thần chết," Scrape nói, mặc dù anh vẫn đi theo và không quay đi.

"Cái chết đang giết chết Order," Digger nói. "Anh không muốn thấy điều đó xảy ra sao? Tôi thì muốn "

"Tôi sợ."

"Tôi cũng vậy. Nhưng chúng ta có thể làm gì khác đây?" Ý cô ấy là vậy. Tất cả những gì họ có thể làm là làm theo. Ngài sẽ đi đâu nếu không ở đây?"

Scrape không trả lời.

Digger có thể nói thêm rằng cô ấy không nghĩ họ sẽ tìm thấy Thần Chết thêm lần nữa. Scrape có lẽ cũng biết điều đó, và đó là lý do tại sao anh vẫn chạy cùng cô, bằng cách nào đó được an ủi khi nghĩ rằng họ sẽ không đối mặt với đối tượng khiến anh khiếp sợ. Tuy nhiên, họ vẫn có thể đi theo con đường của những người khổng lồ. Điều đó không khó. Họ vẫn có thể chứng kiến những gì những người hầu của Thần chết đang làm với Hội Order.

Họ dừng lại ở một ngã ba, rồi rẽ phải, đi theo cái mùi đồ tể và chất fyceline đã qua sử dụng. Họ chạy qua những bức tường cháy, thịt cháy, xương cháy. Rất nhiều thi thể có những lỗ thủng lớn hoặc không có đầu. Digger đã chứng kiến ngọn lửa cứng đầu gây ra những gì cho con người. Scrape cũng vậy. Tại một thời điểm nào đó, mọi đơn vị lao động đều có. Họ đã thấy những gì nó đã gây ra cho những đơn vị khác đã không tuân theo đúng như những gì họ nên làm. Những vết thương này quá lớn không thể do vết thương do vết đạn gây ra. Vũ khí của Thần Chết thật khủng khiếp.

Digger bị trượt chân và ngã xuống vũng máu. Cô đứng dậy, người đầy máu và có tiếng la hét phía trước. Đó là những tiếng hét sợ hãi và tuyệt vọng. Cô cười toe toét.

"Anh có nghe thấy không?" cô hỏi Scrape.

anh ta gật đầu.

"Hội Order đang la hét," cô nói.

Cô chạy nhanh hơn. Cô không có ý nghĩ sẽ cố gắng giữ một khoảng cách an toàn. Cô lo lắng rằng cô và Scrape sẽ lùi xa đến mức tất cả những gì họ có thể nhìn thấy là những gì còn sót lại sau khi chiến tranh trôi qua. Ít nhất thì nó vẫn chưa kết thúc. Âm thanh của trận chiến kêu gọi cô tiến về phía trước, và luôn có thêm nhiều xác chết để chỉ đường.

Khu vực họ đang di chuyển là một trong những khu ký túc xá, một mê cung gồm những dãy hành lang thấp chạy giữa những nhà kho và phòng giam chật cứng người ở khu vực giữa các nhà máy sản xuất. Những bức tường ẩm ướt, bê tông đá sẫm màu, nứt nẻ và thấm nước. Mọi hội trường đều giống nhau, một mạng lưới vô tận của sự khốn khổ đông đúc. Và Thần Chết đang đến để giết chết chúa tể của sự khốn khổ.

"Cái gì vậy?" Scrape nói.

"Tôi không biết."

Họ chùn bước và dừng lại.

Một âm thanh mới đã bước vào cuộc chiến. Đã có những tiếng nổ chấn động, theo sau là những tiếng la hét tồi tệ nhất mà Digger từng nghe thấy. Và bây giờ có một tiếng ùng ục, rít lên. Nghe như có thứ gì đó đang sống dậy.

"Cô vẫn muốn xem tiếp chứ?" Scrape hỏi.

Digger lưỡng lự. "Có," cô ta đã quyết tâm. Cô phải chứng kiến Hội Order chịu đau khổ. Cô phải nhìn thấy những gì cô chưa bao giờ hy vọng thấy được dù là trong những giấc mơ.

Vì vậy, cô ấy tiếp tục đi và Scrape theo sau. Ở ngã tư tiếp theo, cô rẽ phải, đi theo tiếng rít, một nỗi kinh hoàng sợ hãi lớn dần trong lòng cô. Phía trước vẫn không có người khổng lồ nào cả. Đây chưa phải là con đường đúng đắn nhưng âm thanh lại to hơn. Cô chạy nhanh hơn, chạy nhanh qua tất cả các cánh cửa đóng kín của ký túc xá. Thỉnh thoảng, những ánh mắt sợ hãi xuất hiện khi nhìn vào các khe hở. Digger ra hiệu cho họ. "Theo chúng tôi!" cô hét lên.

Không ai dám làm.

"Tiêu diệt quân xâm lược. Toàn bộ Galaspar phải chiến đấu."

Tiếng gọi đã vang vọng suốt thời gian cô ở trong đường hầm. Ngay cả bây giờ, cảm giác mới mẻ của sự bất tuân vẫn chưa hề phai nhạt. Và nếu không có ai tham gia cùng cô và Scrape, thì họ cũng không tuân theo Order. Một số phải tuân theo vào lúc đầu. Không phải tất cả những người chết cô nhìn thấy trong hành lang đều là binh lính. Nhưng đó chỉ là giai đoạn đầu trong cuộc rượt đuổi của cô qua hành lang. Việc nhìn thấy những tên khổng lồ và sức mạnh của chúng đã tiếp thêm cho các đồng bạn trong đơn vị lao động của cô dũng khí để phớt lờ mệnh lệnh.

"Mọi người đều không vâng lời," cô nói với Scrape khi họ chạy. "Tất cả mọi người!"

Thở hổn hển, anh ta không trả lời. Nhưng lại gật đầu. Ngài ấy cũng rất phấn khích. Đây là một điều bất khả thi đã trở thành hiện thực.

Tiếng rít ngày càng to hơn. Có một luồng ánh sáng xanh và trắng phát ra từ đâu đó phía trước. Digger chưa bao giờ nhìn thấy loại ánh sáng đó trước đây. Cô ấy đi chậm lại. Vẫn có những tiếng la hét, không nhiều như trước nhưng gần hơn.

Digger ngừng chạy. Cô và Scrape đang đi dọc một hành lang chạy thẳng vài trăm mét trước khi kết thúc ở ngã ba. Hai bên có hàng chục cánh cửa dẫn vào khu ký túc xá đang đóng chặt giống như nhà tù. Ánh sáng bây giờ đã sáng rõ. Tiếng ríu rít đó thuộc về một con quái vật khổng lồ. Tiếng hét quá gần.

"Cô nghĩ chúng ta nên làm gì–" Scrape bắt đầu.

Những quân lính dồn dập xung quanh góc bên phải. Scrape hét lên, và Digger nín thở chờ đợi những phát súng sẽ giết chết cô. Nhưng những người lính đó không có vũ khí. Họ không lao tới để tấn công. Họ đang chạy trốn. Họ cứ nhìn lại thứ ánh sáng đang lớn dần.

Tiếng la hét bây giờ đã to gần bằng tiếng rít.

"Chạy !" Digger hét lên. Cô và Scrape lại chạy, quay lại con đường họ đã đến, cô cũng phải ngoái nhìn lại và cô biết rằng mình không bao giờ có thể chạy đủ nhanh.

Con quái vật chảy vào hành lang. Ngọn lửa lỏng màu xanh chảy qua các binh lính, nuốt chửng và làm tan chảy bọn họ. Tiếng hét của họ cào xé tâm trí Digger, và cô cũng hét lên khi biết rằng mình sẽ sớm gia nhập với các quân lính với tiếng kêu cuối cùng còn khủng khiếp hơn.

Ngọn lửa lỏng quá nhanh. Không ai có thể chạy thoát được. Bây giờ nó cách đó không quá một trăm mét. Cô quay sang cánh cửa gần nhất và đập mạnh vào nó. "Cho chúng tôi vào!" cô kêu lên. "Cho chúng tôi vào!" Scrape làm theo gương cô ấy và đập mạnh vào cánh cửa bên cạnh. Khe hở mở ra rồi lại đóng lại.

Họ chuyển sang cánh cửa tiếp theo, rồi đến cánh cửa tiếp theo, tiếng thét của họ ngày càng tuyệt vọng, dòng sông chết chóc ngày càng gần hơn. Nó đã tiêu diệt những người lính cuối cùng. Digger hầu như không thể nghe thấy tiếng kêu của cô ấy ngoài tiếng rít.

Họ sắp chết. Cái chết đã đến với tất cả mọi người.

Digger khóc nức nở. Cô thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy Thần chết mà không phải trả giá cho việc nhìn chằm chằm vào một vị thần đầy cấm kỵ như vậy.

Các đốt ngón tay của cô chảy máu vì bị đập mạnh. Ánh sáng đau đớn gần như bao trùm lấy cô. Khi cô thở, một mùi hôi thối như dao xộc vào mũi và phổi cô. Mắt cô rưng rưng.

Một cánh cửa trượt mở ra. Scrape lao tới, nhưng sự xuất hiện của Thần Chết đã khiến cô bị mê hoặc trong một giây phút chí mạng. Ngọn lửa xanh chạm tới cô, và khi cô di chuyển, những giọt nhỏ nhất từ phía nó bắn tới vuốt ve bên phải của cô.

Sự đau đớn khủng khiếp vượt quá giới hạn. Nó vượt quá những từ ngữ, vượt quá cảm giác. Nó đốt cháy cánh tay và chân của cô. Những ngón tay của cô tan chảy, da thịt chảy ra như sáp nến. Cô hét lên, và tiếng hét chứa đựng thứ gì đó còn hơn cả nỗi đau, bởi vì nỗi đau là một cách diễn đạt quá yếu ớt để có thể mô tả những gì đang xảy ra với cô. Cô đã bị thu hút bởi sự mặc khải, bởi sự ra đời khủng khiếp và đầy than khóc của một tôn giáo.

Cô loạng choạng bước vào căn phòng và ngã xuống, bằng cách nào đó cô vẫn có thể nhìn thấy ngay cả sau khi quằn quại trong ngọn lửa nuốt chửng. Scrape giúp các đơn vị lao động khác đóng sầm cửa lại. Một lúc sau, bên ngoài có tiếng rít. Ngọn lửa xanh đang chảy xuống hành lang.

Ký túc xá rất đông, tất cả mọi người đều đứng trừ Digger. Cùng một lúc, đám đông lùi lại, tránh xa cánh cửa. Người người rên rỉ, nghẹt thở trong sự xô đẩy. Scrape kéo Digger ra khỏi cửa, và tiếng rít ngày càng lớn hơn tiếng hét của cô.

Kim loại đen của cánh cửa phát ra thứ ánh sáng xanh bệnh hoạn. Nhiệt độ trong ký túc xá tăng vọt. Cánh cửa bắt đầu cháy âm ỉ. Sau đó, kim loại bắt đầu cháy, ngọn lửa có màu thối rữa liếm quanh mép khung cửa, từ từ lan rộng hơn theo chiều rộng của nó. Digger vùng vẫy, và đối với cô, dường như kẻ sát nhân trong hành lang đã nghe thấy cô. Tiếng rít ngày một lớn hơn.

Và rồi nó phai dần.

Khi điều đó xảy ra, nỗi đau tồi tệ nhất của Digger đã giảm bớt. Cô không còn bị bỏng nữa và các dây thần kinh ở tứ chi bị tổn thương của cô cũng không còn nữa. Cánh tay phải của cô đã biến mất dưới khuỷu tay. Chân cô đen và rỉ nước. Bị ăn mòn, đúng như cô, phần còn lại của cánh cửa rơi ngược ra khỏi khung với một tiếng kêu vang. Nó tiếp tục cháy âm ỉ trong vũng lửa đang nhỏ dần trên sàn hành lang. Bên kia hành lang, cánh cửa dẫn vào một khu ký túc xá khác cũng đã sập. Nhưng tiếng rít đã dừng lại.

Tiếng hét của Digger biến thành tiếng rên rỉ, và cô có thể thở ra gần như bình thường giữa họ.

Sau vài phút nữa, mùi kinh khủng cũng biến mất. Con quái vật đã đi qua. Vết nhơ của nó vẫn còn.

Digger cuộn tròn như một quả bóng, cánh tay trái ép chặt đầu gối vào ngực. Cô lắc lư tới lui, kêu lên.

Nhưng không phải tất cả tiếng kêu của cô đều là sự đau khổ. Cảm giác của thần linh vẫn ở lại với cô. Những gì cô cảm thấy chỉ là một phần nhỏ của những gì đang xảy ra với Hội Order. Cô nghĩ đến những tên lính đang chạy trốn, nỗi kinh hoàng dường như ập đến với chúng khi chúng bỏ chạy. Chúng đã bị nuốt chửng. Cô ấy đã không làm vậy. Trong cơn đau đớn mê sảng, cô cảm tưởng như rằng ngọn lửa đã đốt cháy xiềng xích của Hội Order khỏi cô.

Tổ ong rung lên. Nó bùng nổ với tiếng sấm của cuộc chinh phục. Ở phía xa, lại có tiếng la hét. Tiếng hét của Digger đã trở thành tiếng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro