Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bên ngoài đại sảnh là những con đường rộng và nhiều hành lang mê cung hơn, luôn di chuyển lên và luôn chứa đầy những binh lính của hội Order, ném mình về phía trước để bị tàn sát. Tiến độ của Quân Đoàn XIV là rất tốt, nhưng nó không đủ. Một ngày đã trôi qua. Chỉ còn lại một đêm để chấm dứt triều đại của Order ở Protarkos.

Mortarion và Death shroud đã thực hiện một cuộc phục kích khác khi cả Barrazin và Tersus lên tiếng rằng họ cũng đã tìm thấy và thanh trừng các đại sảnh khác.

"Một trong hai căn phòng của các người có căn nào có tuyến đường đi xuống không?" Mortarion hỏi.

"Có," Barrazin nói. "Có những thang máy trọng lực ở đó, đủ lớn để chứa hàng trăm người cùng một lúc . Chúng được sử dụng khi chúng tôi đến, và sắp gửi thêm một đội ngũ khác xuống."

"Nghe có vẻ như bọn chúng đang tuyệt vọng để giữ chúng ta tránh xa các máy phát điện," Tersus nói.

"Sự tuyệt vọng của chúng chỉ đường cho chúng ta hướng tới chiến thắng," Mortarion nói. "First Captain Barrazin, tập hợp lực lượng của đại đội của ngươi và đi xuống. Phá hủy các máy phát điện. Vung lưỡi hái của ngươi vào trái tim của kẻ thù."

"Nhận lệnh, thưa Ngài Mortarion."

Mortarion tiếp tục di chuyển. Hội trường này có một hội trường khác nằm ở chỗ dốc lên trên. Ngài leo lên, và những bức tường của hành lang bị đóng vảy bởi bụi bẩn. Không khí bên trong tổ ong đã kết tụ lại , dày đặc với các thi thể và nỗi đau khổ.

Mortarion nghĩ về một chuyến leo núi khác, thông qua một loại không khí độc hại khác.

Ngài đang nghĩ về Barbarous và Galaspar.

Có một sự khác biệt rất lớn. Galaspar là một hành tinh chất thải công nghiệp. Nó đã bị hủy hoại bởi cư dân của nó. Đó không phải là một thế giới mà sự thù địch với cuộc sống của con người là bẩm sinh. Và bọn Order là một lũ người đầy tội ác. Các Overlord của Barbarus thì lại chơi đùa với những người phàm như các vị thần. Các nhà lãnh đạo của Order không làm những điều như vậy. Không có gì thần thánh về chúng, ngoại trừ sự kiêu ngạo của chúng . Khác với số lượng của chúng, bọn chúng quá yếu ớt.

Vậy tại sao lại phải so sánh chúng?

Vì sự chuyên chế. Sự áp bức hoàn toàn và giả định về quyền sở hữu. Order và các Overlords có cùng quan điểm về cư dân của các hành tinh của chúng. Những người bị áp bức đã ở đó để được sử dụng trong niềm vui của các chủ nhân, và đó là tổng ý nghĩa cho sự tồn tại của họ.

Và có nhiều hơn nữa. Ngài đã không thể giải phóng Barbarus. Hoàng đế đã hoàn thành nhiệm vụ thay ngài .

Galaspar sẽ khác. Galaspar là sự lựa chọn của ngài . Ngài đã thấy sự cần thiết phải can thiệp, và ngài đã đến đây. Ngài sẽ tiêu diệt chế độ chuyên chế này. Mặc dù nó là đế chế của con người, nhưng nỗi kinh hoàng mà nó gieo rắc cũng kinh hoàng như thứ đã ngự trị trên Barbarus.

Đây là nhiệm vụ mà ngài sẽ hoàn thành. Đây là hành động cần phải hoàn thành.

Một nghìn Chiến Binh của Đại đội Một tập trung tại Đại Sảnh. Phải mất chưa đầy một giờ để họ tập hợp lại. Barrazin thấy mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi. Họ đang bị chậm chân và không thể tiến về phía trước. Đây là lúc thuận lợi để bọn Order củng cố hàng phòng thủ của chúng.

Có đủ chỗ trên hai thang máy trọng lực cho năm trăm người trong số họ hạ xuống cùng một lúc. Barrazin bước lên thang máy phía bắc. Hắn ta đá một cái xác chết đã thành bùn nhão sang một bên và ra hiệu cho cuộc thả quân bắt đầu. Với một cú giật, chiếc thang máy rơi xuống trục. Nó rơi xuống nhanh chóng. Barrazin nhìn lên và đoán rằng họ đã đi được hơn ba mươi mét trong vài giây đầu tiên.

Có điều gì đó cần phải nói về công nghệ của Order. Nó sẽ đưa hắn ta đến trận chiến tiếp theo mà không lãng phí thời gian nữa.

"Anh có nghĩ rằng bọn chúng có thể chuyển một lượng lớn quân xuống bên dưới trước khi chúng ta kịp lùng sục căn phòng không, First Captain?" Calas Typhon hỏi.

"Tôi hy vọng vậy," Barrazin nói. "Chúng ta không muốn hội quân mà chẳng làm được gì."

Thang máy đi xuống thậm chí còn nhanh hơn. Barrazin cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi. Những bức tường kim loại của trục mờ đi như lạc về quá khứ. Thang máy đang đưa hắn ta xuống đáy vực sâu của tổ ong. Điều này đầy hứa hẹn.

Và nếu không có thứ gì đáng để bắt giữ hoặc tiêu hủy?

Các tin tình báo quá thuận lợi để điều đó xảy ra.

Khi sự giảm tốc đến, nó thật tàn bạo. Thang máy trọng lực phanh lại vào thời điểm cuối cùng. Barrazin cảm thấy choáng váng. Chắc hẳn nó chỉ dừng lại ở mức suýt làm gãy xương của những người lính phàm trần nếu hắn dám du hành trong đó.

Rõ ràng là Order tin vào tốc độ. Những người lính không đủ sức để vượt qua cuộc đổ bộ đã thất bại và sẽ không phục vụ được mục đích gì trong chiến đấu nữa. Và luôn có nhiều hơn để thay thế chúng.

Luôn luôn có nhiều người trong số chúng để bị tàn sát.

Những Chiến Binh từ Barbarus dưới sự chỉ huy của Barrazin đã tiêu diệt kẻ thù với mục đích mạnh mẽ hơn những người anh em Terran của họ. Họ chiến đấu với ký ức về thế giới quê hương của họ và những gì đã bức hại họ ở đó. Họ biết rằng lòng thương xót là sự yếu đuối và cái chết là sự giải thoát. Chiến dịch ở Galaspar đã xác nhận niềm tin của Barrazin rằng những tân binh đã đúng. Ngay cả trước Galaspar, hắn ta đã ưa chuộng lưỡi hái năng lượng như một vũ khí và biểu tượng của một Death Guard mới. Cũng có sự hài lòng khi hành quân qua những kẻ yếu đuối này. Có sự hài lòng trong cảm giác quyền lực đi kèm với sự hủy diệt lên đầu bọn chúng

Các thang máy dừng lại ở một hội trường tập trung khác. Những Chiến Binh hành quân ra khỏi thang máy, và thang máy lại đi lên để đưa xuống thêm nhiều chiến hữu khác nữa.

Hội trường như một hang động và nó trống rỗng. Ngoài xe nâng, ở đây chẳng có gì cả. Thang máy chiếm gần hết trung tâm căn phòng, có lối đi rộng rãi ở hai bên để chuyển quân nhanh chóng. Trên các bức tường bên trái và bên phải của Barrazin là những cánh cửa lồi rộng lớn. Khi chúng được nâng lên, các lối ra sẽ đủ rộng cho một hàng năm mươi chiến binh của quân đoàn đi qua.

"Trái hay phải đây?" Typhon nói.

Barrazin nói: "Vị trí của chúng ta nằm ở gần giữa các dấu vết năng lượng" Hắn ta nhún vai. "Bên trái đi, hãy xem những món quà nào sẽ chờ đợi chúng ta ở đó."

Hắn chờ đợi hàng nghìn người còn lại đến, và khi họ đã tập hợp xong, hắn dẫn đầu đoàn quân tiến về phía cửa. Cuộc tiến công vừa mới bắt đầu thì cánh cửa đã tự động nâng lên với tốc độ đáng kinh ngạc, các bánh răng kêu gào phản đối. Ở phía bên kia là một dàn đại bác khổng lồ. Các hàng đại bác đan chéo lên nhau. Một bức tường pháo chĩa thẳng vào đại sảnh.

Barrazin ném mình xuống. Tất cả các nòng pháo nổ cùng một lúc. Một cơn bão lửa plasma bùng nổ khắp căn phòng. Nó đốt cháy không khí và đánh sập bức tường đối diện, nung chảy nó thành quặng xỉ ngay lập tức. Chống lại một trong những khẩu đại bác đó, áo giáp của Chiến Binh sẽ chịu được đòn tấn công đầu tiên. Chống lại tất cả bọn họ cùng một lúc, không có cơ hội. Một loạt đạn chói lóa bay cao trên đầu Barrazin chừng vài inch. Các giác quan tự động của hắn lóe lên sắc đỏ, một tia sáng ngắn báo hiệu mối nguy hiểm chết người.

Không phải tất cả Death Guard đều né tránh kịp thời. Không có nơi trú ẩn. Chỉ cần hạ thấp thật nhanh. Những tiếng kêu nghẹn ngào trên vox kể lại câu chuyện về thương vong. Những tiếng thét điện tử giận dữ phát ra từ những chiếc Dreadnought. Không có cách nào thoát khỏi làn đạn đối với họ. Họ phải chịu đựng nó hoặc chết. Một trong số họ, Berax, lao về phía trước trước trong cơn bão sấm sét. Một trong những cánh tay của ông ta, một chiếc lascannon, vung tới lui, bị đứt một nửa đã thành vô dụng. Ông ta vung móng vuốt năng lượng của mình trong cơn giận dữ, đập vỡ các bức tường. Ông ta tiến vào chuỗi hoả lửa đến tận hàng đầu, rồi cuối cùng đã ngã xuống thành một đống đổ nát bốc khói, ngay trước mặt Barrazin.

"Cảm ơn người anh em," Barrazin thì thầm. Lớp vỏ trơ của Dreadnought đã cho hắn ta một nơi trú ẩn để hắn có thể bò về phía trước.

"Cái chết của anh sẽ là cái chết của bọn chúng. Anh đã che chắn cho tôi, và tôi sẽ khiến bọn chúng trả lời. Bây giờ, người anh em, nếu anh có thể nghe thấy tôi nói, sự trả thù dành cho anh sẽ đổ xuống đầu bọn chúng."

Barrazin chộp lấy một quả bom phosphex từ thắt lưng và ném nó qua Dreadnought vào các khẩu đại bác. Cú ném chỉ là ước đoán. Hắn ta không thể nâng mình lên để nhìn thấy mục tiêu, nếu không thì hắn sẽ bị mất đầu trước luồng đạn. Nhưng quả bom không cần phải bay xa và không cần phải chính xác.

Quả bom nổ tung. Ngọn lửa lỏng lan rộng. Nếu có tiếng la hét, Barrazin cũng không nghe thấy. Chắc hẳn đã có tiếng la hét vì súng nổ đã chùn bước. Những người lính điều khiển chúng đang hấp hối. Chất phosphex cháy xuyên qua khung súng, nòng súng rũ xuống rồi rơi chồng lên nhau. Sau đó, ngọn lửa ăn hết nguồn điện của chúng và những cục pin năng lượng phát nổ. Những mảnh đạn khổng lồ chém xuyên qua hội trường, nguy hiểm gần như những tia năng lượng trước đó. Quả cầu lửa mở rộng qua ô cửa và vào trong phòng, bắn ra những tia lửa xanh rực rỡ.

Theo sau đó, Barrazin đứng bật dậy và lao ra cửa, các anh em của hắn theo sau, thậm chí còn nguy hiểm hơn khi một số người trong số họ đã mất tích, con trai của Terra và của Barbarus cùng nhau hợp sức. Hắn ném một cặp lựu đạn rad về phía trước và giơ súng phun lửa lên. Hắn phóng lửa và chất độc hóa học vào không gian bên ngoài khẩu đội đã bị phá hủy, và lần này được tưởng thưởng bằng những tiếng la hét rõ ràng, nghe thấy cái chết của những người lính đã lao tới để cố gắng ngăn cẩn những gì không thể ngăn cản.

Death Guard bước vào một không gian khổng lồ, lớn hơn nhiều lần so với căn phòng mà họ đã rời đi. Không khí nổ lách tách và nồng nặc mùi ozone. Một tiếng vo ve, sâu và mạnh, đủ lớn để loại bỏ tất cả trừ những tiếng động lớn nhất, khiến xương cốt của Barrazin rung lên. Không gian giống như thánh đường chứa đầy những máy phát điện hình trụ nguyên khối. Mỗi cái trong số chúng có đường kính ít nhất là mười lăm mét và cao gấp đôi chiều cao đó. Những ống dẫn dày ba mét, những cành cây của một cái cây làm từ kim loại, xoắn ra khỏi thân máy phát điện và vươn lên tận trần nhà phía trên cao, mang điện đến tổ ong.

Tháp pháo nặng nề bảo vệ các máy phát điện. Chúng được xếp thành hàng dọc theo chiều cao của chúng và chúng nổ súng. Những quả đạn pháo lao xuống Death Guard từ mọi hướng. Những tên lính say thuốc của Order lao về phía trước, hàng ngàn người. Hỏa lực của tháp pháo cũng bắn trúng họ, nhưng họ không nhận thấy đồng đội của mình đang chết. Tâm trí của họ bị thiêu đốt bởi các hóa chất chiến tranh đến nỗi bản năng duy nhất còn lại của họ là tấn công và tiêu diệt những kẻ xâm lược.

"Các tiểu đội xếp thành vòng tròn," Barrazin ra lệnh. "Tập trung vào các tháp pháo. Hãy tản ra và tiêu diệt các máy phát điện."

Đội hình chặt chẽ gồm mười Chiến Binh, cả Death Guard tiến lên. Trong khi một phần ba số anh em chiến đấu trong mỗi vòng tròn gây thiệt hại nặng nề cho những tên lính xung quanh, những người khác hướng súng Bolter của họ trên các tháp pháo, đạn phản ứng hàng loạt đập vỡ kim loại và thịt cho đến khi người điều khiển và vũ khí bị hạ gục, từng cái một.

Các tiểu đội tản ra khắp phòng máy phát điện như một con virus. Khi đi qua từng máy phát điện, họ đặt mìn để phá hủy. Họ di chuyển qua quân phòng thủ như thể lội qua nước, và sàn căn phòng biến thành một làn sóng máu và những thi thể đang cháy âm ỉ.

Barrazin và tiểu đội của hắn ta đang ở giữa hội trường khi chiếc máy phát điện cuối cùng được gài mìn.

"Các mìn nổ đang hoạt động," hắn ta nói với toàn Đại Đội. "Kích nổ chúng ngay bây giờ."

Hắn cười toe toét khi những tiếng nổ vang lên, lan khắp hành lang như một cú quất của một ngọn roi khổng lồ. Nguồn điện từ máy phát điện bị cắt và một cơn bão điện từ nổ bùng nổ khắp hội trường. Nó như dừng lại thời gian. Tia sét lóe lên mạnh và dài. Những binh lính của Order không thể di chuyển hay chiến đấu. Các thấu kính chụp ảnh trên mũ của Barrazin che chắn tầm nhìn của hắn khỏi ánh sáng chói chang, nhưng ngay cả chúng cũng gặp khó khăn trong việc thích nghi với sự thay đổi nhanh chóng, nhấp nháy từ sáng sang tối.

Cơn bão kết thúc bằng một tiếng ầm ầm lớn, tiếng kêu chết chóc của lũ quái vật leviathan. Các máy phát điện đều im lặng. Bóng tối là sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Ống kính ảnh chuyển sang tia hồng ngoại. Barrazin nhìn vào một biển quân địch. Nhiều người chết vì bị điện giật. Những người sống sót đang dao động và lạc lối. Đối với họ, màn đêm dày đặc đến nỗi có thể chạm vào được. Barrazin hình dung ra sự hoảng loạn của họ, nhớ lại những câu chuyện hắn đã được kể về nỗi kinh hoàng ở Barbarus mà những người anh em mới của mình đã trải qua trước khi Mortarion xuất hiện. Bóng tối sẽ lấp đầy đôi mắt của những người lính. Họ sẽ cảm thấy như thể nó đang xuyên qua mũi và miệng, lấp đầy phổi khiến họ không thể thở được. Bóng tối sẽ giống như sự hoảng loạn, và sự hoảng loạn sẽ trở nên tồi tệ hơn khi các hóa học chiến tranh thúc giục họ chiến đấu nhưng lại tước đi khả năng suy nghĩ lý trí của họ.

Trong tình trạng hoàn toàn hỗn loạn, binh lính bắt đầu nổ súng, bắn không định hướng. Chúng đụng độ nhau và giết nhau. Vẫn còn hàng ngàn người trong phòng máy phát điện. Chúng không còn là mối đe dọa nữa. Chúng hầu như không phải là một trở ngại.

"Hãy kết liễu bọn chúng đi," Barrazin ra lệnh.

Cuộc tàn sát diễn ra nhanh chóng.

o0o

Sau chấn động do con tàu va chạm với tổ ong, cuộc chiến đã lùi đủ xa để Stevang và các Kiểm Soát Viên Cấp Cao khác lấy lại được chút bình tĩnh. Tiếng giao tranh vẫn không thể nghe thấy từ trung tâm chỉ huy. Cuộc chiến chỉ tập trung vào các báo cáo từ các sĩ quan chỉ huy lực lượng phòng thủ và dưới dạng các hình ảnh được truyền lại qua ống kính giám sát. Các thấu kính bị phá hủy ở khắp tổ ong, gần như ngay khi những kẻ xâm lược xuất hiện trong khung hình. Tuy nhiên, có đủ thông tin để Stevang hiểu được Order đang thua cuộc nặng nề như thế nào.

Những Kiểm Soát Viên xung quanh ông ta cũng biết điều đó.

"Bọn chúng có thể đã chết hết rồi". Yvas Restavan, Kiểm Soát Viên của Manufactoria cho biết. Hắn ta nói với giọng rên rỉ, cần ai đó xác nhận những gì hắn nói và cho hắn hy vọng. "Những khẩu súng máy hạng nặng và những khẩu đại bác đã hạ gục chúng."

"Đúng," Uvalliat nói. "Nhưng những khẩu súng máy hạng nặng và những khẩu đại bác không bao giờ tồn tại đủ lâu để tạo ra sự khác biệt thực sự." Cô ta thở dài. "Các binh lính của chúng ta chỉ làm chậm chúng lại một chút. Đó là tất cả."

Đèn ở trung tâm chỉ huy nhấp nháy. Chiếc bàn ba chiều và mọi màn hình trong căn phòng tối sầm lại. Ánh sáng duy nhất là những thứ lọt qua mái vòm phủ đầy những vết nứt. Bên ngoài, bão bụi đã lắng xuống nhưng mây vẫn cháy, chiếu sáng màn đêm bằng thứ ánh sáng đỏ bẩn thỉu.

"Ôi không," Restavan rên rỉ. Những người khác không nói gì. Họ đứng yên.

Liệu bọn chúng đến gần chúng ta rồi sao? Stevang thắc mắc. Chúng đến đây sớm thế à?

Sau mười giây trôi qua như cả cuộc đời, màn hình sống động trở lại và ánh sáng quay trở lại. Stevang thở phào nhẹ nhõm. "Kể cho ta biết chuyện gì vừa xảy ra," ông ra lệnh. Giọng điệu mạnh mẽ này làm bản thân ông ta thấy hài lòng.

Một kỹ thuật viên cho biết: "Chúng ta đã mất máy phát điện chính. Trung tâm hiện đang chạy bằng nguồn điện dự phòng."

"Còn phần còn lại của tổ ong thì sao?"

"Hầu hết đã mất điện."

"Chúng ta có thể thấy gì?"

"Gần như không có gì, thưa Kiểm Soát Viên Tối Cao. Chúng ta cũng đã mất các ống kính."

Quai hàm của Stevang nghiến chặt trong thất vọng. Ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc bàn ba chiều khi nó hoạt động trở lại. Thông tin nó hiển thị đã lỗi thời và ngày càng cũ kỹ hơn. Với một tiếng gầm gừ, ông ta đấm vào không khí một cách hung bạo lên trên bàn, và những chữ rune và bản đồ lập thể biến mất. Việc hiển thị cuộc chiến bên trong tổ ong giờ đây đã trở nên vô dụng.

Ông ta hít một hơi, cố kìm nén cảm giác buồn nôn vì sợ hãi.

"Còn bao lâu nữa để quân tiếp viện từ các tổ khác sẽ đến đây?"

Ông ta nghĩ về Peitharchia. Nó là tổ ong gần nhất và đã huy động ngay khi Protarkos bị tấn công. Quân đội của nó phải ở gần. Nó phải ở gần đây....

Trừ khi nó đợi lực lượng của các tổ ong khác tham gia cùng nó...

Không. Không, không có lời nào về điều đó từ Kiểm Soát Viên Cấp Cao Tosarrat. Tất cả các đường truyền của hắn ta đều nói rằng hắn ta đang cố gắng hết sức để dẫn đầu lực lượng của mình. Hắn thậm chí sẽ không chờ đợi. Việc huy động toàn lực của Order sẽ tạo ra một đội quân bao trùm khắp mặt đất.

"Đang tính toán lại thời gian đến từ các báo cáo mới nhất, thưa Kiểm Soát Viên Tối Cao," một điều hành viên khác cho biết.

"Gửi dữ liệu đến bàn."

"Đã gửi."

Đồ họa mới xuất hiện, hiển thị Protarkos và các vùng xung quanh rộng hơn của nó. Các vectơ cho thấy đường tiến quân của quân đội, tốc độ tiến quân và thời gian đến dự kiến của họ.

"Cho tới sáng mai," Uvalliat nói. "Ba giờ nữa."

"Vậy đó là khoảng thời gian chúng ta phải cầm cự," Stevang nói.

"Lâu quá," Restavan buồn bã nói.

"Không phải vậy," Stevang ngắt lời.

Restavan lắc đầu. "Chúng ta không thể sống sót cho đến lúc đó."

"Chúng tôi sẽ làm được," Stevang nói. Điểm yếu của Restavan đã giúp ích cho ông ta. Nó khiến ông có cớ để bắt ai đó phải xấu hổ. Nó cho ông ta cơ hội để chứng tỏ sự vượt trội của mình. "Chúng ta còn ba tiếng dài ở phía trước. Hãy xem chúng ta đang đứng ở đâu và chúng ta phải làm gì để sống sót. Tất cả là Trật tự."

"Tất cả là trật tự," Các Kiểm Soát Viên Cấp Cao lặp lại với mức độ tin tưởng khác nhau.

"Vẫn còn những vùng mà chúng ta có mắt để quan sát. Bọn chúng đang ở đâu ?""

Màn hình ba chiều lại thay đổi. Bản đồ lãnh thổ được thu nhỏ lại và một nửa chiếc bàn chiếu lên bản đồ của Protarkos. Nó hầu như trống rỗng. Các vùng được chiếu sáng là một mảng chắp vá, không có hoa văn rõ ràng. Ngay khi Stevang kiểm tra màn hình, một khu vực khác vẫn tối đen.

"Chúng ta sẽ không thể theo dõi tiến độ của kẻ thù," Uvalliat nói, xác nhận những gì Stevang đang nghĩ. "Không có chút độ tin cậy nào cả. Không có đủ ống kính vẫn hoạt động. Và rất nhiều khu vực trong số này vô dụng đối với chúng ta." Cô chỉ vào một khu vực ở nửa dưới của tổ ong, đối diện với Protarkos nơi con tàu đâm vào. "Chúng ta có mắt ở đây, nhưng không có lý do gì để quân xâm lược tới đó. Chúng ta sẽ phải dựa vào báo cáo từ các sĩ quan."

"Ít nhất chúng ta vẫn còn liên lạc được," Stevang nói.

Iveena Belltav, Kiểm Soát Viên Lao động cho biết: "Không còn bao người đâu. Các sĩ quan gần như chết ngay lập tức khi họ chạm trán với kẻ thù."

Không còn một người sống sót nào trong bất kỳ trận chiến nào, Stevang nghĩ.

"Cái chết của họ đều cùng là thông tin. Chúng đánh dấu bước tiến của kẻ thù." Ông ta cố giữ giọng mạnh mẽ. "Và những khu vực vẫn có điện là thông tin mà chúng ta có thể sử dụng. Nhìn xem."

Ông ta gõ nhẹ vào màn hình và các mũi tên hiển thị tiến trình được ghi lại của kẻ thù.

"Một phần lực lượng tách ra ở đây và đi xuống để phá hủy các máy phát điện."

Quyết định củng cố điểm dễ bị tổn thương đó bây giờ có vẻ là liều lĩnh. Có lẽ tất cả những gì nó đạt được chỉ là thu hút sự chú ý của kẻ xâm lược vào các máy phát điện. Các đơn vị địch khác bị dàn quá mỏng, và điều đó đã cho phép chúng đánh chiếm các khu vực rộng lớn của tổ rất nhanh chóng. Tuy nhiên, đã có một sự thay đổi khi mất điện. Chúng đang di chuyển lên. Chúng dần dần hội tụ về trung tâm chỉ huy.

"Chúng đang hướng tới chúng ta. Sớm hay muộn, do may mắn hay do cố ý, chúng cũng sẽ đến được chỗ chúng ta."

"May mắn?" Restavan ré lên với tiếng cười tuyệt vọng. "Bọn chúng không cần may mắn!"

Stevang phớt lờ hắn ta. "Chúng ta phải cầm chân chúng cho đến khi quân tiếp viện đến."

"Làm thế nào?" Restavan nói. "Không gì có thể ngăn cản bọn chúng."

"Chúng ta vẫn còn hàng triệu người để triển khai," Uvalliat phản đối.

"Trong bóng tối à."

"Các sĩ quan có đèn chiếu sáng di động," Stevang nói. "Họ sẽ phân phát nó. Họ phải làm vậy."

"Nhưng điều đó sẽ giúp ích được gì?" Restavan phàn nàn. "Hàng triệu người đã có ích như thế nào? Không gì có thể ngăn cản được quân xâm lược."

"Chúng ta chỉ cần làm chúng chậm lại là đủ," Stevang nói, chỉ về phía bên kia bàn, nơi quân địch đang tiến về phía Protarkos."

"Chúng ta phải sử dụng số lượng của mình khi còn có thể. Chúng ta đã mất máy phát điện. Điều đó có nghĩa là thứ duy nhất còn lại để bảo vệ là chúng ta." Ông ta biết điều đó sẽ xoa dịu Restavan. "Chúng ta phải di chuyển lực lượng của mình khi còn có thể và tập trung họ để chặn đường kẻ thù ở đây."

Belltav nói: "Sự bảo vệ mà chúng ta có ở khu vực lân cận cũng rất mạnh mẽ. Quân đội có tháp súng hạng nặng."

"Như vậy vẫn chưa đủ," Uvalliat nói với cô ấy. "Không có gì là đủ, ngoại trừ những gì đang đến. Nếu chúng có thể bị giết bởi những súng máy nặng, chúng sẽ bị tiêu diệt trong thời gian ngắn bởi sức mạnh của quân đội chúng ta. Quân tiếp viện phải chĩa pháo vào Protarkos."

"Thiệt hại cho thành phố do một trận pháo kích ở quy mô đó..." Restavan nói.

"Sự hủy diệt sẽ gần như hoàn toàn," Stevang nói. Hàng chục nghìn xe tăng sẽ chĩa đại bác vào thành phố. Ông ta liền nhún vai. "Điều đó không thể tránh được."

"Vậy thì chúng ta sẽ chết cùng với nó. Chúng ta sẽ chết để cứu Galaspar."

Sự dũng cảm của Restavan không lừa được ai. Lần này hắn ta không tìm kiếm sự xác nhận. Hắn rất cần được nói rằng mình đã sai. Mồ hôi sợ hãi hiện rõ trên trán hắn ta. Hơi thở của của hắn nông và dồn dập.

"Chúng ta sẽ không chết," Stevang nói. "Chúng ta có một biện pháp mà chưa thể thực hiện được. Nó sẽ bảo vệ chúng ta khi phần còn lại của Protarkos bốc cháy, và nó sẽ giữ chân kẻ thù đủ lâu để đội quân cơ giới của chúng ta đến."

Restavan trông vừa đầy hy vọng vừa lo lắng. Hắn biết biện pháp đó là gì. Đơn giản là hắn chưa hề nghĩ tới nó cho đến bây giờ, hoặc cân nhắc xem công dụng của nó có thể có ý nghĩa gì.

Trong suốt lịch sử của mình, Hội Order chưa bao giờ lường trước được một cuộc xâm lược tới Galaspar. Đó là một niềm tin rằng bất kỳ kẻ xâm lược nào ở hệ sao bên ngoài sẽ bị tiêu diệt, hoặc tệ nhất là bị tiêu diệt bởi hệ thống phòng thủ của hành tinh. Một kẻ thù từ bên ngoài đế quốc đặt chân lên đất Galaspar là điều không thể tưởng tượng được.

Điều mà người ta nghĩ đến một cách ám ảnh là khả năng xảy ra một cuộc nổi loạn. Điều gì sẽ xảy ra nếu hàng tỷ nô lệ vùng lên? Mọi biện pháp phòng ngừa đã được thực hiện để chống lại giấc mơ tồi tệ đó. Các biện pháp đã được thực hiện để làm cho nó không thể. Vẫn còn nhiều điều nữa được thực hiện để đảm bảo rằng nếu bằng cách nào đó một cuộc nổi dậy xảy ra thì sẽ không có cách nào để nó thành công.

Các đơn vị lao động bị đánh thuốc nên không thể nghĩ tới việc đánh trả. Nếu ma túy thất bại, hoặc là điều mà các Kiểm Soát Viên Cấp Cao đang nắm quyền vô cùng lo sợ, nếu có sự phản bội ở cấp bậc xã hội cao hơn, thì phải có cách đảm bảo rằng cuộc nổi dậy không thể chiếm được bất cứ thứ gì.

"Niêm phong chúng ta lại," Stevang nói.

"Nhưng mà...." Restavan lại bắt đầu.

"Mệnh lệnh đã được ban ra rồi," Stevang nói. "Con súc sắc đã được gieo xuống (*)."

(*)The die is cast = con súc sắc đã gieo -> nghĩa là một sự kiện/sự việc đã xảy ra hoặc một quyết định đã được quyết mà không thay đổi được

Ông ta trao đổi ánh mắt với Uvalliat. Cô đang nghĩ giống như ông, về con cái của họ. Nơi ở của Kiểm Soát Viên Tối Cao nằm ở bên ngoài phần tháp sắp bị phong ấn. Ông ta nhăn mặt. Mọi thứ vẫn chưa ngã ngũ nên chẳng có ích gì khi lãng phí tinh thần vào vấn đề này.

"Nếu bọn trẻ sống sót," ông ta nói, "thì bọn chúng sẽ chứng minh được giá trị của mình."

Cô ấy gật đầu. "Nếu không, bọn chúng không xứng đáng với vị trí của mình."

"Tất cả là trật tự," Stevang nói.

"Tất cả là Trật tự."

Các bức tường và sàn nhà rung chuyển. Bục chỉ huy hạ các Kiểm Soát Viên Cấp Cao trở lại vị trí chìm trong căn phòng, và trần nhà một lần nữa cắt đứt họ khỏi mái vòm. Sự rung chuyển ngày càng mạnh mẽ khi những bánh răng khổng lồ bắt đầu hoạt động. Chúng là những bánh răng quá lớn, hành động quá quyết liệt đến nỗi chúng chỉ có thể được sử dụng một lần. Chúng là một trong những công trình xây dựng khổng lồ nhất trên Galaspar.

Họ quay lại, và một nền tảng khác, nền tảng lớn nhất và bí mật nhất trong tổ ong bắt đầu di chuyển. Được hỗ trợ bởi các hàng cột khổng lồ, nền tảng hạ xuống, đưa tòa tháp xuống, đưa nó vào trong phần đế giống như hầm trú ẩn của nó. Khi trung tâm chỉ huy ở sâu bên trong, phía trên xảy ra nhiều chuyển động hơn và các bức tường của trục dính vào nhau. Sau đó, mọi việc đã hoàn tất, trung tâm và các máy phát điện của nó được bao bọc bởi lớp bê tông đá dày hơn một trăm mét.

Các bánh răng dừng lại với một tiếng rung lắc khiến người ta cảm thấy như đang ở chính giữa chúng. Các Kiểm Soát Viên Cấp Cao nhìn nhau, nhận thức được kết quả cuối cùng của những gì vừa xảy ra. Rời đi một lần nữa không phải là một sự đảo ngược đơn giản. Sự sụp đổ tự gây ra của cỗ máy nhằm đảm bảo nó không thể được sử dụng bởi một thế lực bên ngoài theo bất kỳ cách nào. Có những lối thoát khỏi trung tâm, nhưng quá trình sử dụng chúng rất chậm và tốn nhiều công sức, dự định chỉ được sử dụng sau khi khủng hoảng qua đi.

Những Kiểm Soát Viên và điều hành viên sẽ ở đó trong suốt thời gian đó.

"Bây giờ chúng không thể tới được chỗ chúng ta," Restavan nói, một lần nữa cố tìm kiếm sự trấn an.

"Anh không ngây thơ đến vậy chứ?" Uvalliat nhìn hắn ta một cách khinh thường. "Bọn chúng đã hạ cánh một con tàu bằng cách đâm vào Protarkos. Nếu chúng có thể làm điều đó, chúng có thể tiếp cận chúng ta ngay bây giờ."

"Tất nhiên là bọn chúng có thể," Stevang nói. "Mục đích của chúng ta không phải là trốn tránh. Không thể có chiến thắng trong đó. Mục tiêu là sự chậm trễ. Chúng ta chỉ cần cầm chân chúng cho đến bình minh. Đúng, chúng có thể tiếp cận chúng ta nếu có đủ thời gian. Chúng ta sẽ không để cho chúng làm vậy. Chúng ta sẽ tiếp cận bọn chúng trước."

Ông ta lại nhìn vào dòng người đang tụ tập trên Protarkos, không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với tổ ong. Đây không phải là thành phố của ông ta. Đó là nơi ông ta chỉ huy. Đó là tất cả. Đó là hành tinh thuộc về ông ta.

Ông ta sẽ phá hủy mọi khu vực của Protarkos nếu đó là điều mình phải làm để giữ Galaspar. Đến bình minh, ông ta sẽ có phương tiện hủy diệt đó. Trong khi chờ đợi, ông ta sẽ cho những kẻ xâm lược nếm trải những gì đang đến với chúng. Việc phong tỏa trung tâm chỉ huy chỉ là bước đầu tiên.

Có thêm một tuyến phòng thủ nữa để tấn công quân xâm lược.

"Hãy tập hợp những Kẻ khốn khổ - The Wretched," Ông ta nói.

Sự tồn tại của chúng là một vết nhơ của Hội Order, nhưng chúng chưa bao giờ bị tiêu diệt hoàn toàn. Chúng là một thế lực, tuy thật đáng kinh tởm. Trong giới thượng lưu của Galaspar, luôn có suy nghĩ rằng một ngày nào đó những Kẻ khốn khổ có thể sẽ hữu dụng. Vì vậy, họ đã bị giam cầm và bị tiêu diệt, từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Bây giờ, cái ngày của bọn chúng đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro