Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cuộc hành trình trở về mặt đất từ sảnh máy phát điện thật dài. Với việc các máy nâng trọng lực hiện không hoạt động, con đường duy nhất để cả đại đội đi lên là phải cuốc bộ. Ở phía đông bắc của hội trường, một cái hầm đi thẳng lên, những bậc thang kim loại quấn quanh các bức tường của nó theo một đường xoắn ốc vô tận, chóng mặt. Cứ khoảng mười lăm mét, cầu thang lại đi qua một trục thông gió hoặc một cửa ra vào bảo trì chật hẹp.

Barrazin dẫn đầu nhóm lên cầu thang. Calas Typhon theo sát phía sau.

"Một chặng đường dài quay trở lại cuộc chiến, First Captain," Typhon nói.

"Tôi chia sẻ sự thất vọng của anh, Chiến Binh. Tôi hy vọng sẽ gặp kẻ thù của chúng ta ở nửa chặng đường."

Barrazin di chuyển nhanh hơn, như thể hắn cảm nhận được một cuộc chiến giả định sắp sửa xảy ra. Typhon bắt kịp với tốc độ của hắn ta. Hắn có niềm tin vào vị Captain này. Hắn ta đã lãnh đạo Đại Đội rất tốt qua lò mổ Protarkos và hắn không bao giờ lùi bước. Typhon đã không chắc chắn rằng một nửa Death Guard của Terran có thể tàn nhẫn như tình huống này, mà Mortarion đã yêu cầu. Hắn hiểu rằng kinh nghiệm dày dặn hơn của người Terran có nghĩa là chưa có Đại Đội Trưởng nào đến từ Barbarus, nhưng hắn ta đã cảnh giác, nghi ngờ rằng họ sẽ tỏ ra mềm yếu. Barrazin đã chứng minh rằng hắn ta đã sai. Đại đội Một đã chiến đấu như một, và nó chiến đấu như một cánh tay nối dài của Mortarion. Tinh thần của hắn đã truyền vào Quân đoàn.

Chúng ta đều là con trai của Ngài ấy.

Âm thanh của một vụ nổ phát ra từ phía xa hơn, bị bóp nghẹt sau những bức tường, nhưng vẫn quá gần để có thể gây ra bởi bất kỳ lực lượng Death Guard nào khác đang chiến đấu ở phía trên của tổ ong. Trục bắt đầu rung chuyển, chấn động ngày càng dữ dội và nhiệt độ không khí tăng vọt. Barrazin dừng lại. Đó là khoảnh khắc bất an đầu tiên mà Typhon nhìn thấy ở hắn ta.

"Cái gì vậy?" Typhon hỏi.

"Tôi không biết."

Tiếng ầm ầm trở nên chói tai, kèm theo đó là tiếng rít của một con mãng xà điên loạn.

Ở độ cao ba mươi mét, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng trục.

"Ra khỏi cầu thang mau!" Barrazin ra lệnh. "Đi đến bất kỳ điểm thoát nào gần nhất! Chắc hẳn bọn chúng đã cho nổ tung một trong những nhà máy lọc dầu của mình!"

Một khối quặng nóng chảy lao xuống trục, một con quái vật lao tới để nuốt chửng cả Đại Đội.

Cửa bảo trì gần Typhon nhất cách đó vài mét. Hắn chạy nhanh xuống cầu thang, nhảy bốn bậc một lần. Barrazin ở ngay phía sau, hét vào đám đông, thúc giục cả đại đội tăng tốc độ. Sức nóng của quặng rơi xuống như một bức tường. Typhon đang ở trong cổ họng của một ngọn núi lửa. Các giác quan tự động của mũ bảo hiểm của hắn ta hét lên cảnh báo. Tiếng quặng hú gầm rít ở ngay sau lưng, còn cánh cửa thì quá xa.

Các bức tường của trục tách ra. Một vết nứt mở ra bên phải Typhon, và hắn lao mình vào đó. Khi hắn nhảy lên, tiếng hét đau đớn của Barrazin vang lên, và sau đó dòng lũ màu cam nóng chảy ập xuống hắn. Typhon đập mạnh vào các cạnh của khe nứt, đau đớn đến mù quáng, rồi lao vào bên trong, đâm vào cấu trúc đã vỡ của bức tường. Một dòng quặng bám theo hắn. Typhon lao qua, kim loại vỡ vụn, và hắn rơi vào bóng tối, những dòng quặng rơi theo sau. Hắn va vào một đống kim loại nhàu nát, và mảnh vỡ rơi xuống người mình. Hắn nhảy lùi về phía sau, nặng nề chống lại khối lượng lớn, gồng mình chống lại việc bị nghiền nát và bị đốt cháy.

Cuối cùng, sự sụp đổ kết thúc, và quặng rò rỉ qua các vết nứt bên dưới hắn , ánh sáng rực rỡ của nó chuyển sang màu đỏ ủ rũ.

Kim loại kêu cọt kẹt trên áo giáp, ấn hắn xuống như bàn tay của thần thánh. Typhon ổn định hơi thở và cố gắng di chuyển. Hắn không thể nhìn thấy gì cả. Ống kính tầm xa của hắn cho thấy các hình ảnh nhiệt rải rác và không có gì khác. Tuy nhiên, khi hắn bò về phía trước, có một khoảng trống phía trước. Chỉ vừa đủ để hắn lách qua, nhưng đó là một con đường và hắn đã đi theo nó.

Tiếng vox cào vào tai Typhon với những tiếng rè rè khó chịu. Hán nghĩ mình đã bắt được một đoạn truyền tin, một hoặc hai âm tiết của ai đó đang hét lên. Hắn cố gắng trả lời lại. Không ai trả lời. Hỏa hoạn và thiệt hại đã làm cản trở thông tin liên lạc. Hắn chỉ có một mình.

Typhon không biết mình đã rơi bao xa, hắn đã đi dọc theo con đường duy nhất có thể. Nó vặn vẹo và góc cạnh, lúc đi lên, lúc đi xuống, và ngoằn ngoèo tới lui cho đến khi hắn hoàn toàn mất phương hướng. Trong lúc đó, hắn tiến qua bóng tối hoàn toàn. Hắn đang ở trong tình trạng lấp lửng của sự hủy hoại.

Sau một khoảng thời gian, không gian xung quanh mở rộng ra và hắn có thể di chuyển nhanh hơn. Một con dốc bất ngờ khiến hắn ngã xuống. Hắn lao qua không khí thoáng đãng một thời gian ngắn, sau đó hạ cánh xuống một nơi có cảm giác giống như một chiếc máng trượt. Hắn trượt dọc theo chiều dài của nó, bắn tung tóe qua vùng nước lợ.

Khi dừng lại, cuối cùng cũng có chút ánh sáng, đủ để thấu kính của hắn khuếch đại và cho biết mình đang ở đâu. Hắn đã hạ cánh xuống nơi có vẻ là một căn phòng chứa chất thải khổng lồ. Hai bên bờ phủ đầy những đồi rác rưởi, vật chất mục nát và mảnh vụn, dốc xuống một hồ chứa bùn hôi thối, đầy những mảnh vụn trôi nổi. Mùi hôi thối ngột ngạt, dày đặc đến mức có thể nhai được. Một lớp sương mù phát quang màu xanh lá cây mỏng nổi trên mặt đất bẩn thỉu.

Chiếc máng đã thả Typhon xuống nửa con dốc. Hắn nhìn lên. Cách vị trí của mình vài trăm mét, sàn nhà đã được san bằng. Điều đó đã cho hắn hy vọng về một lối thoát.

Hắn bắt đầu leo lên, trượt chân khi những mảnh vụn nhầy nhụa dịch chuyển dưới chân. Đi được nửa đường, ngọn đồi bên cạnh sụp đổ, và một thường dân lao ra từ dưới đó.

Một kẻ ăn xác thối. khó có thể nhận ra đó là một gã đàn ông. Làn da đầy bụi bẩn của hắn ta có vẻ nhợt nhạt và xốp như nấm. Nó bám chặt vào thân hình dài thượt của hắn , quá chặt, làm tôn lên chiều dài của tứ chi và góc cạnh của các khớp xương. Hộp sọ của hắn ta dài và hói. Hắn không có răng, và cái lưỡi đen đủi của hắn liếm vào đôi môi mỏng, thối rữa. Đồng tử của hắn đã mở rộng để lấp đầy đôi mắt, biến chúng thành những quả cầu màu đen lấp lánh. Chúng nhìn chằm chằm vào Typhon. Tay hắn thả khối vật chất đang nhỏ giọt mà hắn đang nhai xuống, và hắn nghiêng đầu. Hắn đã mỉm cười.

"Chào mừng, chào mừng," sinh vật đó lẩm bẩm, giọng nói hắn ta đầy đờm dãi và thích thú. "Nếu ngươi đã đến đây thì cuối cùng ngươi cũng đã đến rồi." Hắn cười khúc khích, hài lòng với cách phát biểu của mình. Hắn chỉ vào Typhon. "Ta biết ngươi ! Ta biết ngươi !"

"Ta không nghĩ là ngươi biết," Typhon nói và bắt đầu đi tiếp.

"Nhưng tôi nói có là có!" Gã đàn ông cười lớn. "Điều đó có đúng không?" Dường như gã đang tự hỏi chính mình, Typhon, hoặc một ảo tưởng trong tâm trí đang mục nát của hắn. Hắn tự trả lời bằng một bài hát vô nghĩa.

"Có lẽ không, có thể vậy, những sợi chỉ có thể xoắn lại và xâu chuỗi như vậy."

Typhon leo lên. Gã đàn ông cố gắng theo kịp. "Nhưng," hắn ta nói.

"Nhưng nhưng nhưng. Câu hỏi không phải là làm sao ta biết ngươi. Câu hỏi đặt ra là tại sao những kiến thức như vậy lại đến với ta. Câu trả lời là vì: "Ngươi đã từ chối hiểu rõ chính mình."

Typhon đông cứng lại. Bàn tay hắn co giật với sự thôi thúc muốn chĩa súng vào kẻ ăn xác thối kia. Gã đàn ông nghiêng đầu sang phía bên kia và mỉm cười lần nữa, như thể đọc được suy nghĩ của hắn, và Typhon cảm thấy có thứ gì đó cố gắng đâm vào đầu mình.

Kẻ ăn xác thối này là một psyker, và còn hơn thế nữa. Đây là lý do tại sao Mortarion cấm phép phù thuỷ. Đây là hậu quả của việc không kìm nén được những căn bệnh psychic. Hắn biết mình nên tiếp tục. Nhưng một sự tò mò ngang ngược đã giữ hắn lại. Không có ai khác ở đây, không có ai nhìn thấy hắn trò chuyện với một dị nhân. Thêm vài giây nữa cũng không có hại gì.

"Ý ngươi là gì?" Typhon hỏi.

"Ý ta là gì à?"

"Tại sao ngươi nói ta từ chối biết bản thân mình?" Lời buộc tội làm hắn khó chịu. Hắn không cần phải biện minh cho mình với sinh vật này. Tuy nhiên, hắn muốn kẻ ăn xác thối kia nhận mình đã sai.

"Ta đã nói thế à?" Áp lực rời khỏi đầu Typhon khi gã đàn ông chuyển cuộc thẩm vấn sang chính mình. "Vâng, ta đã làm vậy. Điều đó thật thô lỗ. Đó không phải là điều đáng nói. Thật là phức tạp và lộn xộn làm sao." Tên psyker lắc đầu, tự tát thật mạnh vào má mình rồi bỏ chạy. Sau vài bước, bóng dáng hắn ta biến mất dưới một lớp bùn hôi hám.

Typhon nhìn chằm chằm vào nơi sinh vật đó vừa đứng. Lân quang xoáy lên rồi dịu đi. Ruồi nhặng vo ve trong một đám mây giận dữ.

Typhon trèo lên, rũ bỏ cơn đau nhói ở thái dương. Khi lên đến đỉnh dốc và lê bước trên nền nhà bằng phẳng, hắn lại gần hơn một lần nữa với tiếng ồn ào của chiến tranh. Bên ngoài bức tường của buồng chứa chất thải, tiếng động cơ gầm gừ và tiếng nổ vang lên. Có một cánh cửa lồi trên bức tường đối diện với Typhon, và hắn chạy về phía đó.

Bức tường nổ tung và một chiếc xe tăng phun lửa xông vào căn phòng, rồi một chiếc khác phía sau nó. Ngọn lửa đầu tiên phun vào hắn ở cự ly gần.

Mọi thứ đều chuyển sang màu đỏ. Một cơn gió khủng khiếp nâng hắn lên không trung và ném xuống đất. Choáng váng, hắn không nghe thấy gì trong nhiều giây dài. Sau đó, cơn đau trong đầu hắn biến mất và hắn có thể suy nghĩ rõ ràng trở lại. Tiếng động cơ cũng biến mất. Thay vào đó là tiếng nổ lách tách của ngọn lửa.

Typhon đứng dậy. Cánh cửa buồng chứa chất thải đã bị bật tung. Giữa hắn và lối ra là đống đổ nát âm ỉ của xe tăng. Hắn không thể biết đã có bao nhiêu. Chúng dường như đã bị đâm vào nhau, biến thành một khối kim loại xoắn lại, hợp nhất. Promethium bị đốt cháy chảy thành dòng từ đống đổ nát.

Ngươi đã từ chối biết hiểu chính mình.

Những lời nói đó đã không còn là ký ức, mà giống như lời thì thầm bên tai hắn hơn.

Hắn chạy ra khỏi phòng, vừa để thoát khỏi tiếng thì thầm vừa để tìm các anh em của mình. Hắn bước ra một hành lang rộng, và hai nhóm Chiến Binh tiến đến chỗ hắn từ hai bên.

"Cái bẫy của anh đã thành công rồi, người anh em ạ," một người nói. "Bọn chúng đã có thể đã chặn chúng ta thêm một thời gian."

"Cơ hội và sự bùng nổ," Typhon nói. "Anh cũng sẽ làm như vậy thôi, người anh em."

Dối trá. Các ngươi sẽ không nên làm vậy.

Và ta cũng vậy. Không bao giờ nữa.

o0o

Một thời gian sau khi đại đội của Barrazin phá hủy các máy phát điện, việc càn quét của Death Guard qua tổ ong diễn ra nhanh chóng. Họ có thể nhìn thấy, còn kẻ thù thì không. Họ đâm xuyên qua hàng phòng ngự, những cơn ác mộng bước ra ngoài đời thật.

Mortarion cảm nhận được nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng của binh lính trong Hội Order như thể đó là một phương tiện vật chất mà ngài lướt qua. Nó được dệt nên từ tiếng la hét và từ cái chết của chúng. Các hóa chất chiến tranh của Order không đủ để các nô lệ vượt qua sự bất lực mà chúng cảm thấy trước những gã khổng lồ mặc áo giáp hành quân qua họ. Những tên chỉ huy không bị đánh thuốc mê, và sự sụp đổ của bọn chúng diễn ra nhanh hơn và tai hại hơn. Bọn chúng luôn là kẻ tạo ra nỗi sợ hãi khi dẫm gót chân lên người dân Galaspar. Trở thành nạn nhân của một vụ thảm sát là điều mà tâm trí chúng không thể chịu đựng được. Nhiều tên trong số chúng không có đèn phát sáng nên chúng đã hét lên hoảng sợ trước khi bị Mortarion lao tới.

Trong khoảng thời gian đen tối đó, Mortarion không còn tiến hành chiến dịch chống lại kẻ thù có vũ trang nữa. Ngài đang tiêu diệt một tổ côn trùng. Và khi ngài và Deathshroud leo lên cao hơn, các đơn vị của Death Guard đã tập hợp lại. Ngài lắng nghe tiếng vox và đọc các bức ảnh hiện ra. Barrazin chắc hẳn vẫn ở phía dưới rất xa vì không có liên hệ nào từ Đại đội của hắn ta. Cuộc hành trình trở về từ máy phát điện của hắn sẽ còn dài vì tất cả các máy nâng trọng lực đều bị vô hiệu hóa. Những Chiến Binh còn lại đều đang nhắm tới một mục tiêu duy nhất.

Tổ ong gần như là của ngài. Bọn Order đang trong tình trạng hỗn loạn.

Khi Mortarion đến chân ngọn tháp trung tâm, đi qua sảnh chính của một nhà máy tĩnh lặng, việc phòng thủ trở nên căng thẳng đến mức tuyệt vọng và điều đó không có gì khác biệt. Các nguồn ánh sáng di động giúp những quân lính có cơ hội nhìn thấy đường về phía trước một lần nữa, và bất chấp sự khiếp sợ của Death Guard, họ vẫn tấn công.

Chúng tiến quân với số lượng lớn hơn trước, điều mà Mortarion không nghĩ là có thể xảy ra. Những con số thật kỳ cục. Những làn sóng người giống như những bức tường hơn. Nó không thành vấn đề. Mục tiêu đã ở trong tầm mắt, còn những con số thì không liên quan. Bọn Order đã hết thời gian. Mortarion và tiểu đội của ngài đã vượt qua đám binh lính, chém họ ra từng mảnh. Có quá nhiều người trong số họ, không khí trở thành một làn sương mù dày đặc của máu và thịt bốc hơi.

Những cỗ máy khổng lồ của nhà máy, nơi hàng trăm người phải làm việc như nô lệ và chết mỗi ngày là những hình thù rộng lớn, tối tăm ở rìa tầm nhìn của Mortarion. Sàn nhà ngổn ngang binh lính đông đúc như giòi. Ngài chém Silence tới lui. Những cơ thể nổ tung trước mặt ngài. Ngài nhìn thấy nhiều binh sĩ hơn đang tràn vào hội trường từ phía xa, một chuyển động màu đỏ thẫm trong tia hồng ngoại.

Bọn chúng không quan trọng. Tất cả đều vô nghĩa.

Chỉ trong vài phút, ngài đã băng qua tầng nhà máy qua màn sương mờ đẫm máu.

"Barrazin," Mortarion hét lên, cố gắng liên lạc với First Captain của mình một lần nữa.

"Ngươi đang gặp phải mức độ kháng cự nào?"

Tersus đã báo cáo rằng họ phải đối mặt với số lượng tương tự như Mortarion, cũng như các tiểu đội khác đang áp sát chân tháp.

Barrazin không trả lời. Một giọng nói khác đã trả lời thay.

"First Captain Barrazin đã chết, thưa Ngài Mortarion. Đây là Typhon. Đại Đội đang tập hợp lại và tìm kiếm vị trí của Ngài. Có một số kháng cự, nhưng chúng tôi đã phá vỡ chúng. Đã lâu rồi chúng tôi không gặp phải kẻ thù nào. Tổ ong là của chúng ta."

Mortarion nhăn mặt khi mất Barrazin. Hắn ta là một sự hiện diện thống nhất mạnh mẽ. Nhưng Death Guard còn hơn cả các sĩ quan của nó, và điều cần thiết là nhiều người trong số họ phải đến từ Barbarus.

"Đã hiểu, Chiến Binh," Mortarion nói. "Bây giờ ngươi đã là Trung Sĩ, Calas Typhon."

Tổ ong là của chúng ta.

Vẫn chưa. Không phải trong khu vực này. Khu vực quan trọng nhất. Đây là nỗ lực cuối cùng nhằm ngăn chặn Death Guard tiếp cận trung tâm chỉ huy. Chúng đang cố gắng làm những gì ngươi đã nói trước đây, Barrazin. Chúng tìm cách bóp nghẹt chúng ta bằng xác chết. Chúng hy vọng có thể tự nhốt mình vào bức tường phía sau người chết. Ta xin lỗi vì ngươi đã không thể biết ngươi đã đúng.

Mortarion chuyển kênh vox để nói chuyện với tất cả quân đoàn của mình.

"Bọn Order đang tuyệt vọng, nhưng đừng nhầm lẫn sự tuyệt vọng của chúng với thất bại. Chúng đang chơi đùa để câu giờ. Chúng ta sẽ không để chúng giành chiến thắng trong sự chậm trễ."

Bên ngoài nhà máy, một trong những nhánh dẫn tới một cầu thang rộng. Nó được xây dựng để đưa hàng trăm công nhân từ các tầng trên xuống trong dòng chảy nô lệ diễu hành nhanh chóng. Bây giờ nó đã đầy binh lính. Chúng có thời gian để thực hiện một loạt đạn dữ dội bằng súng laze trước khi Mortarion đáp trả bằng Lantern, và Deathshroud tung ra một loạt đòn tấn công bằng súng phun lửa cầm tay của mình. Promethium chứa hóa chất đốt cháy lâu hơn và dữ dội hơn, đồng thời giải phóng một đám mây khí làm tan chảy lá phổi chỉ sau một hơi thở. Trong sự im lặng sau đó, khi leo lên những bậc thang bê tông đá bốc khói, Mortarion đã ghi âm.

Các hội trường của tổ ong không còn vang vọng những lời tuyên truyền lặp đi lặp lại của Order. Barrazin đã giết chết giọng nói đó. Mortarion đã tạo một tin nhắn mới.

"Hỡi các công dân của Galaspar," ngài nói, "sự giải phóng của các ngươi đã đến gần. Death Guard đã đến vì bọn Order. Chúng ta là sự diệt vong của chúng. Đừng chống lại chúng ta. Đừng sợ bóng tối. Ở lại đằng sau cánh cửa. Ở trong nơi trú ẩn. Hãy đợi bình minh lên và các ngươi sẽ được tự do."

Khi hoàn tất, ngài gửi bản ghi âm qua các kênh vox của Đại đội.

"Ta muốn mọi tiểu đội phát thông điệp này lặp lại qua vox-casters. Hãy làm như vậy miễn là còn kẻ thù để chiến đấu."

Chỉ huy các đơn vị đều đồng loạt thừa nhận mệnh lệnh. Các báo cáo được đưa ra nhanh chóng khi ngày càng có nhiều đội tái gia nhập để tạo thành đội hình lớn hơn.

Sau đó, một tiếng ầm ầm truyền qua tổ ong. Mortarion cảm thấy nó dưới chân mình khi ngài đến gần đầu một cầu thang khác, một cầu thang khác đã được tẩy sạch khỏi sự sống. Sự rung động ổn định, không tăng cũng không giảm. Một thứ gì đó to lớn đang chuyển động.

Đây là biện pháp đối phó của Order. Cái này mới là quan trọng.

Ngài lao lên bậc thang cuối cùng. Nỗi sợ hãi xâm chiếm ngài khi nghĩ rằng bất chấp mọi điều ngài đã làm, rốt cuộc ngài vẫn chưa đủ nhanh.

Cầu thang kết thúc ở cửa sắt. Ngài đập nát chúng chỉ bằng một đòn duy nhất và xông vào căn phòng bên ngoài. Khi ngài bước vào, những rung động dừng lại bằng một cú sốc mạnh duy nhất vào cột sống của khu vực tổ ong này. Nguồn gốc của cú sốc dường như rất gần. Rất gần. Khi Mortarion bước vào căn phòng, ngài có cảm giác rằng những người lính bên trong đều đã chứng kiến điều gì đó trước đó và ngài đã bỏ lỡ nó.

Nỗi sợ hãi lớn dần.

Cả căn phòng là một phòng canh gác, được xây để chứa một nghìn người, và hiện đang có một nghìn người hiện diện. Tháp pháo ở hai bên cánh cửa nặng nề trên bức tường đối diện. Mortarion nhận ra chức năng của căn phòng ngay lập tức. Đó là một địa điểm phòng thủ cuối cùng. Ở đây không có gì ngoại trừ không gian, không gian để tập hợp những quân phòng thủ và tấn công chống lại những kẻ xâm nhập trong một đòn tấn công cuối cùng. Các bức tường và trần nhà không được trang trí. Không có đồ đạc gì cả. Chỉ là không gian, trong đó giết chóc và chết.

Chỉ có một vài quân phòng thủ là binh lính. Những kẻ khác là những người đột biến, da thịt của họ bị biến dạng thành những hình thù khiến Mortarion đặc biệt căm ghét họ. Nhiều hộp sọ của chúng sưng to đến mức chúng làm cong cần cổ nơi chúng tựa vào, và một số thậm chí còn phải di chuyển bằng bốn chân. Nhiều người cũng có con mắt thứ ba ở giữa trán. Đám đông rên rỉ, mỗi thành viên của nó chìm đắm trong sự tra tấn chỉ để được tồn tại. Khi bọn chúng gào thét, không khí vặn vẹo. Tầm nhìn của Mortarion tới các cánh cửa và tháp pháo bị bóp méo, và những giọt máu không biết từ đâu rơi xuống

"Bọn Psyker," Mortarion rít lên. Những kẻ khốn khổ của nhân loại, hiện thân của phép phù thủy, chỉ phù hợp với sự thương xót của sự huỷ diệt.

Những tên lính hét lên và quất roi, cùng lúc với các tháp pháo khai hỏa, hàng trăm dị nhân lao vào ngài. Giờ đây Mortarion và Deathshroud là tâm điểm nỗi đau của họ. Họ la hét và xé toạc những vết thương trên vật chất. Sàn phía trước đang gợn sóng và bắt đầu hóa lỏng. Những vết nứt trong không khí phóng ra những tia sét axit. Một cơn bão xoắn ốc phát nổ ở trung tâm căn phòng, chặn bước tiến của Mortarion. Cơn bão giống như một sự xúc phạm đặc biệt, một sự đáp trả đối với kẻ mà ngài đã tung ra quả lựu đạn xoáy của mình.

Khe nứt ngày càng rộng hơn khi Mortarion cố gắng di chuyển xung quanh nó. Một vết nứt trong thực tại xuất hiện phía trước, và sự va chạm sôi sục của vật chất và warp đã cuốn trôi năng lượng chết người của chúng lên người ngài. Vết thương sâu, lưỡi hái tâm linh quay lại tấn công ngài. Bề mặt áo giáp của ngài bong tróc và chảy xệ. Con người ngài, từ làn da đến cốt lõi bắt đầu bệ rạc. Tâm hồn ngài quằn quại, tâm trí ngài co giật bởi những ký ức đau đớn bùng nổ, tất cả đều rời rạc, và tất cả đều có thật như căn phòng nơi ngài chiến đấu. Quá khứ và hiện tại hợp nhất và ngài đấu tranh để phân biệt chúng. Nỗi đau từ cơn bão cũng là nỗi đau khi ngài gục ngã, ngập trong chất độc, trước pháo đài của người cha nuôi trên Barbarus.

Cơn bão gầm lên, và nó cuốn lấy một trong những Deathshroud, kẻ biến mất không một tiếng kêu trong miệng khe nứt. Mortarion gầm gừ và chống trả, bằng ý chí và sức mạnh, chống lại nỗi đau, và ngài tiếp tục tiến về phía trước, máu và thịt hóa lỏng bay thành dòng phía sau ngài.

Ta sẽ không gục ngã trước phép phù thủy.

Không quá gần với mục tiêu. Không đủ cho một cuộc tấn công. Ngài đã xóa bỏ phép phù thủy trên Barbarus. Ngài cũng sẽ làm được ở đây.

Ngài lảo đảo bước tiếp, mặc dù ngài cảm thấy mình sắp tan rã. Ngài đã đến rìa cơn bão và bắn xung quanh nó bằng Lantern. Những cái đầu nổ tung sau mỗi cú nổ của nó, và cơn bão rung chuyển. Rìa của vết nứt co lại, và quá khứ bắt đầu mất dần sự kìm kẹp trong ngài, quay trở lại thành ký ức. Ngài lao về phía trước và nhiều dị nhân hơn đã lọt vào tầm bắn của ngài. Ngài bắn hết bọn chúng, và lúc này cơn bão bắt đầu dịu đi. Bây giờ ngài có thể nhìn thấy các tháp pháo, và trong khoảng thời gian ngắn trước khi mục tiêu của chúng tìm thấy mình, ngài đã bắn vào chúng trước. Các vụ nổ năng lượng làm tan chảy các nòng pháo, và các tháp pháo nổ tung, thiêu rụi hàng chục psyker trong một đòn.

Cơn bão biến mất. Thở hổn hển vì cơn đau từ vết thương, Mortarion buộc mình không được loạng choạng. Một khe nứt chạy dọc giữa tấm giáp ngực và xuyên qua lõi dẫn đến giác quan cơ bản nhất của con người ngài. Ngài cảm thấy như bị xẻ đôi, như thể mình sẽ bị xé ra làm đôi nếu chỉ nhầm một bước, và tổn thương về thể xác vẫn là vết thương nhỏ nhất.

Ngài gầm gừ và căng mình để ra đòn trừng phạt. Các dị nhân giờ hét lên sợ hãi, và không gian căn phòng rung chuyển vì kinh hoàng trước bước tiến của ngài. Các Terminator đã vung súng phun lửa của họ vào những binh lính. Họ phóng ra một luồng lửa rộng, và nó quét qua các psyker. Mortarion tiến về phía trước, được bao quanh bởi những tấm màn promethium đã bốc cháy, và ngài thu hoạch máu của các phù thủy đột biến bằng lưỡi hái Silence. Trước khi ngài đi được nửa căn phòng, cánh cửa bên trái và bên phải bật tung, và thêm nhiều đội Death Guard tham gia cuộc chiến. Chẳng mấy chốc, vẫn còn nhiều người nữa đến, dưới sự chỉ huy của Tersus. Trong vòng chưa đầy một phút, không có gì sinh ra trên Galaspar còn sống trong căn phòng. Axit xanh chảy nhỏ giọt trên sàn nhà tĩnh lặng. Không khí im bặt, rồi im bặt.

Mortarion tự cho mình sự xa xỉ là đứng yên một chỗ. Ngài hít thở sâu và có mục đích, đẩy nỗi đau của mình vào nền tảng ý thức, nơi chúng sẽ phải ở lại cho đến khi chiến tranh kết thúc.

Ngươi có thể chiến đấu tiếp không? Ngài tự hỏi.

Được !!!

Vậy thì hãy chiến đấu nào.

Các tiểu đội tiếp tục đến. Ta nên thấy hài lòng, Mortarion nghĩ. Những Chiến Binh của ngài đều đã tập kết đến điểm này, bất kể họ đi theo con đường nào, gần như cùng một lúc.

Ngài ước mình cảm thấy hài lòng thay vì sợ hãi.

Chúng ta đã rất nhanh.

Lẽ ra chúng ta phải nhanh hơn.

Mortarion tiến đến cánh cửa phía xa. Chúng đã bị thiêu rụi do các tháp pháo bị phá hủy, nhưng dường như vẫn còn nguyên vẹn. Bộ điều khiển của chúng đã bị hủy hoại, nhưng chúng đã bị đốt cháy bởi súng las. Bọn Order đã tự mình làm việc này.

Tersus tới chỗ ngài. "Ngài có nghĩ trung tâm chỉ huy ở phía bên kia không?"

"KHÔNG. Ta chắc chắn khả năng bảo vệ của nó sẽ tốt hơn thế này. Tuy nơi này cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt."

Hai Chiến Binh gắn bom phá hủy vào giữa cửa ra vào. Bom Melta phát nổ, sức nóng biến kim loại thành màu xanh lam. Nó chảy như sáp nến, và những cánh cửa bung ra, để lộ những gì chúng đang che giấu.

"Chúng chẳng dùng để bảo vệ cái gì cả," Tersus bối rối.

Chỉ có sự sụp đổ nặng nề của bê tông đá ở phía bên kia.

Mortarion nheo mắt lại. Đôi môi ngài mím lại trong vẻ nhăn nhó giận dữ.

"Đúng vậy. Một sự chậm trễ để bảo vệ một sự chậm trễ khác," ngài rít lên. "Chúng đã làm rất tốt. Đây là đường lên trung tâm chỉ huy. Trục đã bị sập hoàn toàn và đó là điểm đi vào duy nhất. Chúng tạo ra một rào cản, và sau đó ngăn cản chúng ta nhìn thấy rào cản đó. Trời đã gần sáng. Từng giây từng phút đều quý giá đối với chúng ta, và chúng đã đánh cắp thời gian khỏi chúng ta."

Ngài gầm gừ, rồi nói, "Ta muốn những tin tình báo."

Một trong những chiến của Tersus chạy tới và quét cấu hình mới bên trong tòa tháp.

"Nhìn này," Mortarion nói và chỉ vào màn hình. "Không có gì ngoài bê tông đá rắn phía trên chúng ta. Nhưng hãy xem số đo thiệt hại ở trung tâm. Có một cái trục ở đó. Không còn nữa."

"Vẫn còn chỉ số năng lượng và tín hiệu hoạt động đến từ phía trên," Tersus nói.

"Đúng. Trong một khu vực rất kín. Đó là mục tiêu của chúng ta và là mục tiêu chúng ta phải sớm đạt được."

Ngài chưa kịp nói xong thì Nevak bước vào. Nevak là một trong những lính canh được Death Guard bố trí ở thành lũy bên ngoài của tổ ong. Khi Mortarion nghe thấy giọng của Nevak, ngài biết, tất cả đã quá muộn.

"Thưa Ngài Mortarion," Nevak nói. "Có sự chuyển quân từ phía tây bắc. Lực lượng cơ giới của địch đang đến gần."

o0o

Đó là một cuộc hành quân dài xuyên đêm.

Arravus Tosarrat, Kiểm Soát Viên Cấp Cao của Peitharchia, liên tục phải kiềm chế không ra lệnh cho xe tăng phóng hết tốc lực về phía trước. Nhưng điều đó có nghĩa là bỏ lại bộ binh ở phía sau. Hắn sẽ không làm điều đó. Hắn sẽ đến Protarkos với toàn bộ sức mạnh thống nhất của tổ ong. Và quân đội của các tổ ong khác sẽ không bị bỏ lại quá xa. Peitharchia là tổ ong lớn theo sau Galaspar và là tổ ong gần Protarkos nhất. Vinh quang của đòn phản công đầu tiên sẽ đến với nó và đến với kẻ cầm quân. Ngoài ra, nhờ vị trí của Peitharchia, Tosarrat có quyền tổng chỉ huy trên toàn mặt trận.

Tất nhiên, việc đánh bại kẻ thù cuối cùng sẽ là công lao của Kiểm Soát Viên Tối Cao Stevang, nhưng hắn ta tính toán rằng vai trò của Tosarrat trong việc cứu viện Protarkos sẽ phục vụ tốt cho vị trí của hắn trong Hội Order.

Tosarrat mặc một bộ đồ môi trường kháng độc để có thể ngồi trên cửa tháp pháo đang mở của xe tăng. Bộ đồ rất nóng và khó chịu. Nó cũng giúp hắn ta sống sót. Không khí rất độc, có thể giết chết hắn ta trong vài phút. Hắn muốn cưỡi chiếc xe tăng đến nơi mà hắn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình.

Cảnh tượng thật hoành tráng. Xe tăng của hắn ở giữa hàng đầu. Bên trái, bên phải và phía sau hắn là hàng nghìn, hàng nghìn chiếc xe tăng nữa, những hàng ngũ của chúng trải dài đến mức hắn có thể nhìn thấy theo cả ba hướng. Giữa các hàng ngũ, lính bộ binh đang hành quân, sức lực của họ luôn ở mức cao với các hóa chất chiến tranh. Lực lượng được chia thành các đại đội gồm một nghìn xe tăng và một trăm nghìn binh sĩ, mỗi đại đội có một vị tướng riêng. Có hàng triệu người trong số họ. Quân đội bao phủ đất đai. Mặt đất rung chuyển với tiếng ầm ầm của xích xe tăng và tiếng bước chân trên đôi giày bốt.

Và còn có hàng triệu người nữa không xa phía sau. Quân đội của các tổ ong khác đã tập hợp kịp lúc. Bọn họ sẽ hội quân với hắn không lâu sau khi hắn đến được Protarkos. Cơn thịnh nộ tổng hợp của các tổ ong sẽ tấn công những kẻ xâm lược và quét sạch chúng khỏi Galaspar. Không gì có thể đứng vững trước điều này. Với một đội quân như vậy, Tosarrat có thể vượt qua các thành phố và cán bẹp bọn chúng.

Đó là những gì chúng tôi sẽ làm. Stevang đã rõ ràng. Bất chấp tất cả để tiêu diệt kẻ thù. Nếu điều đó đồng nghĩa với san bằng các bức tường của Protarkos, vậy thì hãy đánh sập chúng.

Đêm thật dài với đầy sự mong đợi. Tosarrat đã ngồi trong tháp pháo suốt nhiều giờ trong bóng tối, không thể nhìn xa hơn vài trăm mét phía trước được chiếu sáng bởi đèn pha của xe tăng. Chẳng có gì để nhìn ngoại trừ sự đơn điệu của những đống rác nứt nẻ. Cơn gió ăn mòn đã bào mòn mặt đất đến tận đáy, và trong ánh đèn hồ quang khắc nghiệt của xe tăng, cảnh quan bị tẩy trắng đến mức chỉ còn trơ xương và da thịt nứt nẻ. Nhiều giờ trôi qua dài vô tận. Các báo cáo từ Protarkos thật nghiệt ngã.

"Chúng tôi sẽ đến nơi," Tosarrat hứa với Stevang. "Bình minh sắp đến và chúng tôi sẽ đến kịp."

Chưa đầy một giờ sau, màn đêm đen kịt dần nhường chỗ cho màu xám, rồi đến ánh sáng màu nâu bẩn thỉu. Động cơ của xe tăng dường như kêu to hơn, như thể chúng đang háo hức chào đón bình minh. Tosarrat nghiêng người về phía trước, cố gắng nhìn xa hơn. Không khí tràn ngập chất độc hình lăng trụ. Bụi va vào kính bảo hộ của hắn ta.

Hình bóng của Protarkos hiện ra từ bóng tối. Nó bắt đầu như một cái bóng, sau đó biến thành một con vật khổng lồ. Tosarrat há hốc mồm khi nhìn thấy con tàu khổng lồ cắm vào phần tầng thượng của nó như một con dao găm vào tim. Cảnh tượng đó buộc hắn không dám tin vào mắt mình trong một lúc.

Nếu kẻ thù có thể làm được chuyện này thì...

Hắn rời mắt khỏi con tàu, lại quét ánh mắt về phía đội quân vô tận phía sau. Điều đó làm hắn yên tâm. Những gì kẻ xâm lược đã làm được không quan trọng. Hạm đội của chúng đã bị chặn lại bởi lực lượng phòng thủ của hành tinh, vì vậy bọn chúng không phải là bất khả xâm phạm. Bây giờ là lúc trừng phạt chúng vì dám đặt chân lên Galaspar.

Tosarrat thả mình xuống bên trong cái xe tăng chật hẹp và hôi hám của hắn.

"Chúng ta còn liên lạc được với Kiểm Soát Viên Tối Cao không?"

"Liên lạc được, thưa Kiểm Soát Viên Cấp Cao." sĩ quan thông tin đưa chiếc điện thoại cho hắn.

"Chúng tôi đã tới chỗ của Ngài rồi," Tosarrat nói với Stevang.

"Và chúng ta đã sống sót qua đêm hôm qua." Kênh truyền tin nhiễu loạn. Dù vậy, Tosarrat vẫn có thể nghe thấy sự căng thẳng và nhẹ nhõm đang lẫn lộn với nhau trong giọng nói của Stevang. "Anh đã mang lại chiến thắng cho chúng ta."

o0o

Cùng Tersus ở bên cạnh, Mortarion chạy đến điểm quan sát của Nevak. Nó mới bị đánh chiếm gần đây và không mất nhiều thời gian để tiếp cận. Lối vào nó thông qua một cái lỗ xuyên qua các bức tường bên ngoài của chân đế tòa tháp. Ở độ cao này gió rất mạnh. Chất độc trong không khí của Galaspar hòa quyện với không khí của Barbarus trong thiết bị thở của Mortarion, khiến mối quan hệ giữa thế giới này và Barbarus ngày càng chặt chẽ hơn, làm tăng thêm nhu cầu giải phóng người dân nơi đây.

Mặt đất rất khó nhận ra trong sương mù ô nhiễm. Mặc dù vậy, quân tiếp viện của Order khó có thể bỏ sót. Một tấm thảm côn trùng đang chuyển động dường như bao phủ vùng đất phía tây bắc cho đến tận chân trời. Một đội quân có quy mô và sức mạnh khủng khiếp.

Ở khoảng cách gần là một số pháo phòng thủ hành tinh. Chúng khai pháo trước sự chứng kiến của Mortarion. Tiếng pháo nổ vang dội khắp mặt đất. Tiếng trống trận khiến hạm đội của ngài phải tránh xa.

Các khẩu pháo giật lùi, và các thiết bị nạp đạn khổng lồ lắp đạn mới vào. Những chuyển động chậm rãi, nặng nề, lặp đi lặp lại đã biến những khẩu pháo thành những con quái thú trong thần thoại, những con quái thú thay phiên nhau ném lửa vào các vị thần. Ở nơi xa xa ngoài tầm nhìn, vọng lại tiếng vang của những tiếng nổ khác. Hội Order vẫn còn móng vuốt sau tất cả những vết thương mà Mortarion đã gây ra cho nó.

Ngài nhìn lại và nhìn lên chóp đỉnh tháp. Nó đã sụp đổ.

Tersus nói, "Nó chưa bị chúng ta phá hủy phải không?"

"Nó chưa hề bị phá hủy," Mortarion nói.

Mục tiêu của Đệ Tứ Kỵ Sĩ đã thành hiện thực. Death Guard đã tấn công tổ ong cao nhất có thể mà không tiêu diệt được mục tiêu. Nhìn vào phần đế thấp của tòa tháp, ngài nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

"Bọn chúng đã thu lại nó. Đó là sự rung động mà chúng ta đã cảm nhận được trước đó."

Death Guard đã chiếm được toàn bộ tổ ong, ngoại trừ địa điểm đó và đó lại là địa điểm quan trọng nhất.

"Chúng ta phải chọc thủng tuyến phòng thủ cuối cùng này trước khi lực lượng đó bắn sập tổ ong cùng với chúng ta ở trong nó. Chúng ta cần sự hỗ trợ của hạm đội."

Ngài đang nghĩ về vị trí mà cụm tín hiệu hiển thị trên chỉ số tình báo. Phải có khoảng ba mươi mét bê tông đá rắn hoặc hơn giữa trung tâm chỉ huy ẩn và vị trí của Death Guard. Sẽ mất hàng giờ để vượt qua. Đến lúc đó thì đã quá muộn. Phải có đường khác nhanh hơn.

Cụm phát tín hiệu nằm khá gần đỉnh chóp.

Mortarion kiểm tra bên ngoài tòa tháp. Các tháp pháo phòng thủ xếp dọc theo nó và các bức tường khác của tổ ong. Những tháp pháo ở dưới vị trí này đều trơ ra do bị cắt điện. Những tháp pháo trên ngọn tháp quay đi quay lại tìm kiếm. Chúng đang được cung cấp năng lượng bằng máy phát điện đặt trong boong-ke từng là chân tháp. Trạm canh gác của Nevak nằm dưới mái che bằng bê tông đá nhô ra, khuất khỏi các tháp pháo. Những khẩu súng này rất mạnh, được thiết kế để bắn hạ những chiếc máy bay đang tiến đến gần tổ ong. Chúng không được xây dựng để tiêu diệt những chiến binh đang leo tường. Nhắm mục tiêu sẽ rất khó khăn.

Nhưng không phải là không thể. Đặc biệt nếu những kẻ cai trị Order không quan tâm đến việc các bức tường bị hư hại. Sẽ không như vậy nếu lớp bảo vệ của chúng đủ dày.

Tersus hẳn đã nhìn theo ánh mắt của ngài. "Tấn công từ bên ngoài?" Hắn ta hỏi.

"Đúng," Mortarion nói. "Trên đỉnh và xuống qua mái nhà."

"Điều đó vẫn sẽ mất thời gian."

"Đúng, nhưng không nhiều lắm."

Ngài hướng sự chú ý trở lại đội quân đang tiến đến và biết mình phải làm gì. Ngài nói: "Một lực lượng nhỏ hơn có thể tạo sự khác biệt. Nếu cuộc phản công có thể bị trì hoãn trong một thời gian ngắn."

Một lực lượng nhỏ sẽ tấn công trung tâm chỉ huy, trong khi số Chiến Binh còn lại sẽ xuống để cầm chân xe tăng. Nếu bộ giáp hạng nặng không bị trì hoãn và nó có cơ hội dùng toàn bộ lực bắn vào bên ngoài tòa tháp thì cuộc đi lên sẽ thất bại. Nếu việc đi lên không thành công và trung tâm chỉ huy không bị chiếm giữ thì mọi thứ sẽ bị mất. Cuộc tấn công vào toàn bộ Hệ thống Galaspar xoay quanh việc kéo dài thêm một chút thời gian đi lên.

Mortarion bóp chặt tay. Ngài đã đoán trước được khả năng mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Dù vậy, sự cần thiết vì phải làm điều này vẫn khiến ngài tức giận. Ở Barbarus, ngài đã không thể hoàn thành công cuộc giải phóng nếu không có sự can thiệp của Cha vì ngài không thể leo lên pháo đài ở độ cao độc hại nhất mà không bị gục ngã. Đây sẽ là một chuyến đi leo núi khác mà ngài sẽ không thể hoàn thành. Sẽ là một niềm đam mê nếu được dẫn đầu một tiểu đội thực hiện cuộc leo núi. Ngài không cần thiết cho việc đó. Ngài cần ở lại nơi mà trận chiến sẽ khốc liệt nhất, nơi mà lực lượng lớn nhất của Death Guard phải được điều động, và nơi mà các quyết định chỉ huy sẽ là quan trọng nhất. Ngài phải ở bên dưới, trên mặt đất, chiến đấu với ít hơn mười nghìn quân để chống lại hàng triệu kẻ thù trên một chiến trường rộng mở.

"Ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ," ngài nói với Tersus.

"Tôi biết, thưa ngài Mortarion."

"Lập một tiểu đội. Ta không thể tha thứ cho ngươi nữa."

"Một tiểu đội là đủ."

"Ngươi hiểu tầm quan trọng của việc ngươi chiếm được căn cứ trung tâm đó không?"

"Tôi có."

"Không thể chậm trễ được nữa." Mortarion không cảnh báo hắn ta về việc ngần ngại sử dụng phosphex. Tersus đã tới chân tháp nhanh gần như cùng lúc với Mortarion. Ngài tin tưởng battle-captain của mình sẽ làm những gì phải làm.

"Sẽ không chậm trễ đâu," Tersus nói. Lời hứa thật chân thành.

"Tốt." Đã đến lúc phải đi. Ít nhất có một sự khác biệt giữa Galaspar và Barbarus. Sẽ không có sự can thiệp từ một người Cha ở đây. Chiến thắng hay thất bại sẽ chỉ thuộc về mình ngài mà thôi.

Vài phút sau, trong cơn thịnh nộ, Mortarion lao xuống từ ngọn núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro