CHƯƠNG 11: HOA QUỲNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mở mắt ra lần nữa tôi đang nằm trên chiếc giường gỗ, dù không êm ái nhưng vẫn hơn là nằm trên đất ẩm hơi sương. Tôi định bò dậy mà cơn đau toàn thân đột ngột kéo tới khiến tôi không cử động nổi, lần này đau quá, đau giống như đang ngâm mình trong chảo dầu râm ran nóng bỏng.

"Chị Quỳnh tỉnh rồi ạ, để em gọi người!"- Tôi chưa kịp hỏi cô ấy mấy câu, cô đã vội vàng chạy ra ngoài. Chỉ còn tôi nằm rồi nhìn lên trần nhà xa lạ.

"Quỳnh!"- Là giọng Hiếu, tôi cười toe toét, định bụng dang tay ôm lấy anh mà mặt nhăn nhó khổ sở vì đau.

"Nằm yên đi."- Hiếu đến gần kéo chăn lên cổ tôi, tôi cảm thấy tan chảy vì sự dịu dàng này. Nhưng nhìn lại cũng thấy vết thương khắp nơi trên người anh, tôi không kìm được cơn tức giận liền bật dậy nhanh như chớp, cầm lấy tay anh rồi soi cả chân anh.

"Sao anh cũng bị nhiều thế!"

Anh quét mắt qua nhìn tôi, ý là bảo tôi cũng vậy ha. Tôi nắm chặt lấy tay anh lúc Hiếu không đề phòng.

"Đồng chí biết không, tôi xót đồng chí lắm, không hiểu tại sao tôi lại sinh ra cảm giác lo được lo mất với đồng chí như thế. Cái nắm tay mà ngày hôm trước đồng chí gửi cho tôi rồi lại phũ phàng buông ra làm tôi cảm thấy đau lòng vô cùng, đó là lần đầu tôi khóc nhiều như vậy đấy. Còn bao nhiêu lần tôi được đồng chí nắm lấy tay anh như vậy nữa?"

Hiếu chớp mắt, lông mi khẽ rủ xuống, anh chỉ chăm chăm nhìn vào tay tôi đang nắm chặt lấy anh, anh không trả lời được câu hỏi đó, luôn lặng lẽ quan sát tôi. Khoảnh khắc này tôi đã thấy thanh xuân không còn nợ mình điều gì nữa, dữ dội, tươi sáng, xinh đẹp. Tôi đã động lòng trước anh rồi, hối hận cũng đã muộn.

Mọi người ồ ạt vào thăm tôi, hết bộ đội rồi đến dân bản. Các anh đều khen tôi lợi hại, biết tôi nằm một mình cũng chán nên thường pha trò và đưa tôi đi khắp nơi thăm quan bản Lim, rồi tối đến đốt lửa trại nhảy múa cùng dân bản. Trưởng làng cũng đến đưa cho tôi cả một bình rượu to đùng, đáng tiếc Lùng không cho tôi uống vì còn đang bị thương. Mấy ngày này cậu tất bật chạy tới chạy lui, hết lo cho tôi rồi lại đến các chiến sĩ khác. Anh Hoàng cũng đến kể cho tôi về tình hình ở chiến trận, các anh đã phá được đồn A'sơ Vịnh rồi, chỉ tiếc để xổng mất thằng Ních-rơ, nó chạy nhanh quá.

"Em dùng hết đạn rồi."- Tôi lấy khẩu súng ngắn anh Hoàng đã đưa trả lại cho anh, nhưng anh không cầm nó mà chỉ rưng rưng ôm tôi vào lòng. Lần đầu thấy anh khóc, tôi vỗ lưng an ủi, nhân tiện thừa thời cơ chạm vào đầu anh.

"Em thắng nhé!"

Anh ôm tôi chặt hơn: "Em thắng rồi, em đã chứng minh cho anh thấy... vậy nên... đừng liều lĩnh như thế nữa nhé?"

Tôi biết anh lo cho tôi lắm, không chỉ anh mà còn các chiến sĩ khác nữa. Đội trưởng C1 đứng ngoài cửa, bê cho tôi một bát cháo to.

"Chào thủ trưởng ạ! Tôi đã nấu xong cháo cho cô Quỳnh, thuốc thì Lùng bảo sẽ mang lên sau a."- Anh Minh cười chào tôi rồi đưa cho tôi ăn. Tôi nhìn anh rồi lại nhìn bát cháo.

"À, cô không được bỏ đâu nhé, anh Hiếu bảo cô kén ăn kinh khủng nên bát cháo này tôi đã phải lọc thịt nạc rồi rang lên mới nấu để cô dễ ăn đó!"

Tôi nhìn anh Hoàng cầu cứu, tôi không muốn ăn tí nào. Nhưng dù anh rất thương tôi nhưng ăn vẫn phải ăn, sức khỏe quan trọng hơn! Minh còn ngồi xuống kể về chiến công hiển hách của tôi. Sau khi đẩy xe lửa vào đồn địch A'sơ Vịnh thì bọn chúng từ trong kéo ra ngoài như ong vỡ tổ tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn, chúng đè lên nhau mà chạy, lửa lan khắp đồn địch khiến chúng không còn chỗ nấp, phải đối đầu trực diện với quân ta. Nhờ vậy mà đã để lộ điểm yếu, chúng quá non kém, ngu ngốc, hèn hạ nên rất nhanh đã bị bắt lại, một số đã chết. Chuyến này đại công cáo thành. Tôi mỉm cười, sực nhớ ra trong túi áo còn một thứ quan trọng, tôi liền sờ soạng khắp người, cởi áo trấn thủ, lấy ra một xếp giấy. Nhờ có thứ này lên lúc chạy viên đạn của Pháp không xuyên đucợ qua người tôi.

"Các anh chưa kiểm tra người em à?"

Anh Hoàng lắc đầu, "Biết là có gì đó rất dày sau lớp áo trấn thủ, nhưng lúc băng bó anh đã dặn Lùng không được động đến chỗ đó."

"Tại sao ạ?"- Tôi ngây ngô hỏi, quên mất việc mình là một đứa con gái.

Hoàng mới lấy bộ quần áo anh vừa đi mượn về đưa cho tôi, "Các cô gái không ai dám thay quần áo cho em cũng là bởi vì lúc ấy em giữ chỗ tài liệu kia rất chặt, như là đang bảo vệ nó vậy. Anh đã bảo với cô Sương rồi, cô ấy sẽ giúp em thay quần áo, nữ trang của người Thái chắc cũng sẽ hợp với em thôi."

Tôi để ý khi anh nói câu này, giọng có chút không nỡ, ngày mà chúng ta rời xa đã gần đến thế ư? Khi các anh ra ngoài hết, tôi cười xoa bộ quần áo đẹp, chủ nhân của nó chắc hẳn phải yêu cái đẹp và cũng là một mỹ nhân.

Hoàng nói chuyện với trưởng làng, bộ đội cùng đồng bào thắm thiết tình quân dân. Tôi bước xuống thềm, mọi người đều mong chờ nhìn lên. Tôi biết họ tưởng tưởng tôi mặc bộ trang phục dân tộc kia trông sẽ ưu nhã và xinh xắn. Có lẽ đã làm họ thất vọng rồi, tôi vẫn quân trang đầy đủ lon ton đi xuống. Tôi chạy đến chỗ anh Hoàng cười tươi, chào trưởng làng thêm lần nữa.

"Con chào ông ạ, chào thủ trưởng!"

"Em hay quá ha, chào ông và anh nhưng mắt lại nhìn về phía Hiếu."- câu nói vạch trần của anh làm tôi có chút e thẹn.

Tôi ra chỗ Hiếu, ngồi cạnh bên anh, anh vẫn chuyên tâm vót củi khô. Các cô gái nhìn anh không rời mắt, tôi cũng như vậy, nhưng chỉ có mình tôi là có đặc quyền đến gần anh.

"Đồng chí Hiếu ơi∼ Tôi lại vừa tìm thấy điểm chung của chúng ta đấy. Trước đây từng nói với anh điểm chung đầu tiên của chúng ta là gì rồi đúng không?"

Anh im lặng.

Tôi ngang bướng nắm cằm anh, "Nói mau"

"Tôi yêu Tổ quốc, cô cũng vậy?"- Anh không phản kháng.

Tôi cười gật gù chỉ vào chậu nước phản chiếu hình ảnh của cả hai, "Ừm. Điểm chung thứ hai đó là, anh rất đẹp, tôi cũng đẹp, hai chúng ta hợp quá đi ấy!"

Tôi nghe thấy tiếng bộ đội cười ở phía sau liền quay qua lườm họ. Hiếu cầm dưới đất lên một chậu cây đưa cho tôi. Tôi không biết lên nói gì, giờ bảo là thích lắm thì có giả trân quá không nhỉ.

"Hoa quỳnh đấy"

Gì cơ, tôi mở to mất xem xét chậu cây, hoa đâu nhỉ?

Hiếu xoa lá cây, "Về đêm nó mới nở."

"Oa, cô Quỳnh may mắn quá nha, tôi thấy đồng chí Hiếu từ rừng mang về nó đấy, lại còn tự mình làm chậu hoa này trồng tặng cô. Mới đầu cứ tưởng cậu ta sẽ tặng cho cô gái nào cậu ta ưng trong bản, hóa ra người xinh đẹp nhất trong lòng Hiếu vẫn luôn là cô!"

Tôi cong khóe miệng, tai anh đã đỏ bừng, trời ạ, ngại mà cũng đáng yêu thế này, tôi ôm cây hoa trong lòng.

"Anh có biết ý nghĩa của cây hoa này là gì không?"

Hiếu nhìn tôi khẽ lắc đầu, tôi thì thầm bên tai anh,

"Anh mãi mãi thuộc về em."

Hiếu kinh ngạc nhìn chậu hoa trên tay tôi, tôi cười tỏ vẻ đắc thắng. Thật ra ý nghĩa của hoa quỳnh biểu tượng cho một tình yêu son sắt thủy chung của lứa đôi. Tuy không biết trong lòng anh có ý gì với tôi hay không, nhưng tôi rất tận hưởng những sự ưu ái mà anh dành cho tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro