[đoản] em đi rồi anh sẽ hạnh phúc sao? #3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Theo lời 1 bạn kia rằng #3 Ko ngược nhá:)))

“em muốn ly hôn”

“ly hôn người như cô không phải muốn câu dẫn trèo lên gường của tôi, giờ cũng có tư cách nói hai chữ này”

Lời nói của người chồng mà cô hết mực yêu thương, thì sao chứ không phải đang nhẫn tâm chà đạp lên cô giằng xé trái tim vốn mỏng manh này. Cô yêu thầm anh ngày còn thanh xuân cô vẫn là một cô gái tràn đầy tình yêu mảnh liệt, cái tình cảm đơn thuần của những rung động đầu đời.

Với người sắp chết như cô có lẽ nghĩ thông suốt buông bỏ những thứ cần buông bỏ, có lẽ đó lại là giải thoát tốt nhất cho cả cô và hắn cũng là lối thoát buông bỏ mọi chấp niệm của cô đối với hắn.

“cô lại muốn nháo chuyện gì, chê tiền tôi đưa không đủ hay tôi không thỏa mãn cho cô muốn đi tìm người đàn ông khác dưới thân hắn rên rỉ đúng là con đ* như cô sao có thể thỏa mãn”

Nghe từng lời từng lời sỉ nhục lăng mạ từ hắn tim cô cũng nguội lạnh, cô quen dần những lời nói từ ngữ thô tục đó hắn gắn cho cô cái mát là loại phụ nữ lăng loàn phóng túng.

“em đánh đổi tranh giành là trái tim anh, là tình yêu của anh không phải những thứ phù phiến xa hoa mà anh bang cho em, anh hiểu không”

Dưới sự chất vấn của cô hắn chỉ lạnh nhạt mà cười trong mắt hắn chỉ là những sự khinh bỉ cùng ghê tởm cô

“tôi sợ bẩn, người như cô cũng muốn hạnh phúc nực cười”

“em muốn trước khi ly hôn anh dành ba ngày bên cạnh em làm tròn bổn phận một người chồng thật sự”

Cô như kẻ hèn mọn cầu xin hắn bên cạnh mình cô muốn thỏa mản chính mình, cảm nhận sự âm áp từ hắn dù 1 lần thôi cô cũng cam tâm dù đó là thứ tình cảm giả tạo thương hại từ hắn.

“nếu cô muốn chơi tôi chiều cô, luật sư của tôi sẽ tiếng hành thủ tục cần làm”

Cả người lướt qua cô lạnh nhạt buông vài chữ, hắn chính là sắp được giải thoát khỏi con đàn bà ghê tởm này nếu không phải bị mẹ chèn ép hắn cưới cô. Hắn đã không phải rời xa Lan Anh do ả đàn bà ghê tởm này.
Hắn nên vui mới đúng nhưng sao tim hắn bất giác lại đau lòng khi nhìn khuôn mặt gày gò cả người gầy đi mấy vòng của cô ta có phải hắn điên rồi thế mà lại lo lắn cho cô ta.

Nhìn bóng dáng hắn cô nở nụ cười chua xót, hắn đâu biết người con gái vốn luôn mạnh mẽ trước hắn lại yếu đuối vì hắn mà rơi lệ đến đáng thương. Cả đời cô đã cố gắng mạnh mẽ để bước đến bên hắn, mạnh mẽ hứng chịu cai nghiệt, đến lúc cuối đời cô cũng không muốn yếu đuối trước hắn đó là tôn nghiêm cuối cùng mà cô dành cho chính mình.

“em không mong anh tha thứ cho em chỉ mong anh được hạnh phúc, hạnh phúc bên người con gái anh yêu.”

[...]

Hắn bước xuống vào mắt hắn là bóng hình nhỏ bé cậm cụi bên bếp mồ hôi còn vươn trên trán, nhìn hình ảnh đó hắn bất giác thấy ngôi nhà vốn lạnh lẽo trờ nên ấm áp đến lạ thường.

Nhìn người đàn ông ngây ngốc nhìn mình cô nhẹ bước đến chỉnh chiếc cà vạt mỉm cười. Hắn giật mình thoát khỏi cái suy nghĩ nhìn người vợ vốn chỉ trên danh nghĩa trước mắt, đôi mắt cô ánh lên tia hạnh phúc bàn tay nhỏ chỉnh chiếc cà vạt cảm giác này hắn lại không bài xích mà cảm thấy tim bất giác đập nhanh vài nhịp.

“ bữa sáng em làm xong anh vào ăn đi”

Cô chủ động cầm tay anh kéo đi bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé thì ra tay cô nhỏ đến thế hắn giật mình với cái suy nghĩ ngu ngốc ấy.

“anh ăn cá đi, không phải anh thích nhất là cá sao”

Nhìn người con gái mỉm cười ngọt ngào đưa miếng cá đã tỉ mỉ lấy xương vào dĩa hắn, bất giác chân mài hắn nhíu lại, như cảm thấy người trước mặt khó chịu cô bất giác lo sợ vội đứng dậy.

“em... em xin lỗi, em làm phần khác cho anh”

Sao cô lại ngu ngốc như vậy đến việc hắn chán ghét cô tới chừng nào, càn không thích cô chạm vào bất cứ thứ gì cũng như nhận từ cô. Khiến cô nhớ đến những hành động to gan lớn mật vừa rồi khiến cả người cô bất an lén lút nhìn khuôn mặt người đối diện, chỉ thấy đôi mài hắn châu lại khó chịu.

“không cần, tôi không muốn ăn”

Hắn cất bước muốn rời khỏi đây hắn đang cố trốn tránh cái thứ cảm giác khó chịu nơi tim này. Nó như đang thúc giục hắn bước đến ôm, cô nhìn cô lo sợ đến cả người loạn cả người co lại như chờ cơn thịnh nộ từ hắn khiến hắn lại tức giận.

“anh đã hứa hôm nay sẽ bên em”

“được”

“anh, lâu rồi hai vợ chồng mình không về thăm ba mẹ mình về thăm ba mẹ nha”

“cô lại muốn lôi kéo sự thương hại từ ba mẹ tôi hay là muốn khóc lóc cầu xin, cô nên biết điều đó không cũng vô nghĩa với tôi cơ mà”

Đối diện với ánh mắt chế giễu cười chợt đó cô chỉ im lặng đó là điều cô đang phải trả giá, cô biết chứ với hắn việc hắn không thích không ai có thể ép buộc hắn không phải lúc trước vì mẹ hắn lấy người con gái hắn yêu ra chèn ép hắn, có lẽ ngay cả chạm vào hắn cô cũng không thể nói chi đến danh phận là vợ hắn.

Hắn cất bước đi nhìn khuôn mặt dần tái nhợt cô hắn lại khó chịu. Bỏ lại cô trơ trọi bên căn bếp hai tay cô nắm chặt lấy gấu váy cô nén đi giọt nước mắt, cô thì ra hèn hạ đến thế phải dùng cách này để trói buộc hắn bên cô.

Nếu hắn biết cô vốn chẳn còn bao nhiêu thời gian bên hắn nửa, hắn có vì cô mà đau lòng dù chỉ là một chút hay không, hay cô vốn chỉ là người phụ nữ hèn hạ trong mắt hắn không đáng để hắn quan tâm có khi hắn lại là người mong cô biến mất nhất.

Từng cái cảm xúc tiêu cực muốn chiếm trọn cô, mắt cô nhìn mọi vật nhòa đi cơn đau đầu kéo đến cô khụy xuống sàn cả người run rẩy vì đau đớn, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, bàn tay gầy xanh xao cố tìm kiếm dùng chút lý trí còn sót lại nuốt vội viên thuốc.

Cô thở gấp hai cái cố gắng gượng đứng thắng dậy từng bước vào phòng mình. Ngồi dựa trên ghế cả người cô mềm nhũn không chút sức lực. Khuôn mặt trở nên trắng bệch.

“cô còn ngồi đó làm gì”

“em...em chuẩn bị ngay đây”

Cô đứng dậy người hơi loạng choạng, nhìn cô chật vật từng bước như thế cũng khiến hắn khó chịu miệng muốn nói hỏi cô thế nào nhưng thốt ra từ miệng lại là những lời cay độc.
#meobeotron
#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro