17___

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai điệu vang lên thật hay, thật trong trẻo nhưng sao khúc nhạc này nghe lúc đầu thì tựa như mùa xuân hoa nở nhưng dần về sau lại buồn bã bi ai. Khúc nhạc kết thúc, lúc mọi người con đang im lặng cảm nhận khúc nhạc vừa rồi,  thì có tiễng vỗ tay vang lên. Cô nhìn xuốg dưới thấy anh đang vỗ tay nhìn mình. Rồi tiếp đến là tiếng vỗ tay rom rã của Cố lão gia và mọi người. Có những người còn không kiềm chế được khóc sướt mướt.
Cô không hề hay biết lúc này còn có một người nhìn cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời " Là em ?"

 Cố Thành Triển cháu trai của Cố lão gia là một chàng thanh niên có vẻ ngoài anh tuấn, nho nhã đang đứng cạnh ông mình. Từ lúc cô bước lên sân khấu cho tới khi cô dùng cây đàn của bà anh tấu khúc nhạc đó. Anh ta luôn nhìn cô với ánh mắt 'tình ý nồng nàn'. Sau tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, anh liền ngỏ ý:

_"BĂNG NGỌC tiểu thư! Tài nghệ của cô đúng rất tuyệt. Mạng phép hỏi khúc nhạc cô vừa tấu là khúc gì? Chẳng hay cô muốn nhờ ông tôi  thành toàn việc gì ? Cô đừng ngại Cố gia tôi sẽ hết lòng giúp cô."

_" Đó là PHÙ DUNG OÁN do tôi và một người bạn lúc ở Làng Sen cùng nhau sáng tác. Nhưng chưa kịp hoàn thành thì người bạn đó của tôi đã đi xa, hôm nay tôi vừa hoàn thành xong nên đã đàn tặng nó cho ngài ấy. Tôi chỉ muốn ngài sống an vui, hoàn toàn không có ý cần ngài ấy thành toàn việc gì cho tôi. " Cô chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cho ông, muốn làm ông vui vẻ. Ông bà cô đều đã mất nên cô coi Cố lão gia  như một bậc trưởng bối.

_" Cháu tặng ta món quà này. Ta rất thích, như vậy đi, trong mấy mươi năm nay cháu là người duy nhất sử dụng được nó, coi như là người có duyên 'Độc Nguyệt Cầm' này  ta  tặng cháu."

_"Nhưng...."

_" Không nhưng nhị gì hết, nếu cháu từ chối tức là không nể mặt ta. Cố Doãn ta là người xưa nay không nói hai lời."

_"Vậy 'cung kính không bằng tuân lệnh' cháu xin nhận ạ."

Cố lão gia rất có thiện cảm với cô gái này, vừa gặp như đã thân thiết từ lâu. Ông nhìn cô một lúc, lại quay sang nhìn đứa cháu trai bên cạnh mình, như chợt hiểu ra điều gì. Gương mặt phúc hậu cười nhẹ rồi ân cần:

_" Cô gái tốt như thế này, không biết cháu đã có ý trung nhân hay đã được gia đình chỉ định cho mối hôn sự nào chưa?"

Đột nhiên bị người ôm eo. Gịong nói quen thuộc cô không cần nghĩ cũng biết là ai.

_" Đa tạ Cố lão tiên sinh quan tâm. Cô ấy là VỢ tôi."

Cố Doãn cùng cháu trai nghe HÀN LÃNH PHONG giới thiệu nhưng nói là khẳng định chủ quyền thì đúng hơn. Ánh mắt anh như một con dã thú đang đối diện với kẻ muốn cướp vợ mình.

_" À, hóa ra là phu nhân của Hàn tổng. Đúng là rất xứng, cặp vợ chồng này khiến cho người ta phải ngưỡng mộ"
 Cố lão vừa nói vừa cười. Nhưng trong ánh mắt không giấu được vẻ tiếc nuối. Đáng tiếc cô bé này đã là vợ của Hàn Lãnh Phong.
 HÀN LÃNH PHONG là ai chứ, người được mệnh danh là Vua của ĐẾ ĐÔ này, nổi tiếng máu lạnh, hắn muốn đứng nhì không ai dám nói mình đứng nhất. Người phụ nữ của hắn thì ai dám đụng vào. Dù có thích con bé đến đâu thì cũng buông bỏ ý định thôi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro