Ngoại truyện 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Thiên thật sự muốn phát điên với con người tên Tuyết Phương kia. Anh không biết cô có gắn thiết bị theo dõi trên người anh không mà ở bất kì nơi đâu, bất kì chỗ nào anh cũng có thể đụng phải cái bản mặt của cô.

Anh thật sự thấy rất phiền nhưng cô thì không như vậy. Cô còn nói mỗi lần nhìn anh cọc rất vui.

Có lần cô không xuất hiện khoảng một tuần. Thời gian đó anh cảm thấy dễ thở vô cùng, không cần phải bị cô hành mà có thể về thẳng nhà luôn. Nhưng sau đó đâu lại vào đấy, cô vẫn xuất hiện làm phiền anh và dĩ nhiên anh không vui vì điều đó.

Về sau cứ thỉnh thoảng cô sẽ không xuất hiện một vài ngày rồi sau đó lại "ám" anh tiếp. Lần mà cô "ở ẩn" lâu nhất là cỡ một tuần. Anh cũng có thắc mắc nhưng không nhiều đến mức chủ động hỏi cô.

Có đợt cô xuất hiện trở lại sau vài ngày "ở ẩn", anh thấy tay cô có vết thương, giống như bị dao cắt phải. Rồi có lần anh thấy cô đi có chút khó khăn, đi chậm thì không sao nhưng lúc anh đi nhanh cô liền đi nhanh theo, anh thấy rõ ràng mặt cô nhăn lại vì đau.

Rồi cô lại có thêm điểm đáng ngờ là lúc nghe điện thoại đều cố ý tránh mặt anh hoặc nói rất nhỏ. Cảnh Thiên bèn xâu chuỗi lại những gì anh quan sát được kèm thêm việc cô là lưu manh, trong đầu anh liền xuất hiện kết quả của những lần cô biến mất có thể là do đi đánh nhau, đi trộm cướp hay bị người ta đuổi đánh gì đó.

Nghĩ đến đây anh càng cảm thấy khó chịu hơn. Một cô gái trông thanh tú, xinh xắn thế này mà lại là lưu manh, thật đáng tiếc.

Hôm nay Tuyết Phương kéo Cảnh Thiên đi dạo ở phố đi bộ. Cảnh Thiên miễn cưỡng đi nên cũng không có hành động gì đặt biệt, chỉ đơn giản là đi bộ ở phố đi bộ. Tuyết Phương lẽo đẽo theo anh ở phía sau quyết định ôm lấy cánh tay anh. Cảnh Thiên khó chịu muốn rút ra nhưng bị cô ôm quá chặt nên thôi.

Thấy anh không thèm rút ra nữa, Tuyết Phương khẽ cười, hỏi vu vơ: "Này, tôi theo anh lâu như vậy rồi, anh đã có chút rung động nào với tôi chưa?"

"Tôi đâu có ép cô theo!" Cảnh Thiên trả lời một cách "cục súc".

"Anh vô tình đến vậy à?" Giọng Tuyết Phương có chút buồn.

"Đây là lời thật lòng."

Tuyết Phương khịt mũi không biết là thật hay đang làm nũng nữa. Cô quyết không bỏ cuộc hỏi anh tiếp: "Vậy nếu tôi tiếp tục kiên trì anh có đổ tôi không?"

"Tôi đã nói rồi, thà ế tôi cũng không thèm một đứa con gái lưu manh như cô."

"Anh nói vòng vèo vậy làm gì? Trả lời có hay không là được rồi!"

Cảnh Thiên không trả lời ngay, vẻ mặt có chút đâm chiêu như đang suy nghĩ làm Tuyết Phương có chút mong chờ.

Và câu trả lời của Cảnh Thiên là: "Không!"

Câu trả lời của anh, cô nghe. Đúng lúc này điện thoại cô có thông báo tin nhắn đến, cô không lấy ra coi, chỉ khẽ buông tay anh ra rồi nhìn thẳng mặt anh, mặt hơi cười: "Ồ, vậy thôi!"

Giọng cô có chút nghẹn: "Tôi phải đi rồi. Tạm biệt!"

Nói dứt lời, cô không để anh có thời gian phản ứng mà quay ngoắc người vừa bước đi vừa lấy điện thoại ra xem rồi bỗng cô tăng tốc chạy đi mặc kệ Cảnh Thiên đứng phía sau nhìn theo cô.

Ánh mắt của anh lúc này nếu cô thấy được chắc sẽ mừng lắm. Mà Cảnh Thiên cũng không biết ánh mắt lúc này của mình như thế nào đâu. Có bất ngờ, có khó hiểu, có tiếc nuối. Không biết sao anh lại có cảm giác cô sẽ lại biến mất như những lần trước. Nhưng nếu như vậy thì cũng có gì lạ đâu? Anh sẽ được thoải mái khoảng một tuần trước khi cô trở lại.

Nghĩ vậy Cảnh Thiên cũng bước đi. Chỉ là sao anh thấy có chút hụt hẫng. Đây là lần đầu tiên cô ra về trước anh, có chút không quen.

Quả thật hôm sau cô không xuất hiện, Cảnh Thiên cũng không có tiệc xã giao gì cả nên về thẳng nhà. Tắm rửa ăn cơm xong, Cảnh Thiên nhìn đồng hồ thì giật mình, còn chưa tới tám giờ. Bình thường đi với Tuyết Phương thì về tới nhà đã là tám giờ rồi nên anh cảm thấy không có thời gian. Nhưng hôm nay thời gian lại dư giả đến nỗi không biết phải làm gì.

Những ngày sau đó Tuyết Phương cũng không xuất hiện, thời gian trôi chầm chậm và một tuần trôi qua. Cảnh Thiên đã chuẩn bị tâm lí để tối nay bị cô làm phiền rồi. Mà lần này cô đúng một tuần lễ luôn đó chứ, những lần trước chắc cũng cỡ năm sáu ngày thôi.

Nhưng mà cô đã không xuất hiện. Nói thật anh có chút hụt hẫng. Nhưng mà anh lại có một suy nghĩ mới. Đối với anh thì Tuyết Phương là một cô gái lắm chiêu trò và biết đâu bây giờ cô đang nấp ở đâu đó để hù anh thì sao?

Cảnh Thiên nhấc chân bước đi. Anh thấy giờ này vẫn còn sớm, không có gì phải vội nên đi rất chậm rãi. Đến lúc ngồi vào xe rồi khởi động máy mà anh cũng chậm rãi hơn thường ngày. Có điều, Tuyết Phương vẫn không xuất hiện.

Anh không lái xe đi ngay mà đậu ở đó một lát, cười một cách mỉa mai. Anh thầm nghĩ rằng cuối cùng cô cũng chán rồi chứ gì! Cái gì mà sẽ "ám" theo anh đến khi nào anh chịu thì thôi? Giả dối!

Mà vậy thì anh nên vui mới đúng chứ. Nghĩ vậy nên anh đạp chân ga chạy thẳng về nhà, định là sẽ tắm rửa ăn cơm xong rồi ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng mà Cảnh Thiên thức dậy trong sự mệt mỏi vì đêm qua anh ngủ không được, gần sáng mới chợp mắt được hai ba tiếng. Anh vệ sinh cá nhân, thay đồ, ăn sáng trong khó chịu. Nguyên nhân mà đêm qua anh ngủ không được đó là luôn nghĩ đến Tuyết Phương.

Anh đã tự nhủ là lo chi cho mệt, nay mai sẽ lại xuất hiện "ám" anh tiếp thôi nhưng được một lát thì lại nghĩ không biết cô có gặp chuyện gì không vù hôm bữa khi cô ra về trông cô rất lạ.

Cảnh Thiên đến công ty trong khi tâm trạng bồn chồn không yên và nó kéo dài suốt cả tuần vì đã hết tuần thứ hai rồi mà Tuyết Phương vẫn không xuất hiện. Cô giống như bốc hơi khỏi cuộc sống của anh vậy.

Hôm nay còn chút việc chưa làm xong nên Cảnh Thiên lấy điện thoại gọi về nhà để báo khỏi đợi cơm. Lúc ấn nút gọi thì điện thoại hiển thị câu hỏi dùm sim một hay sim hai. Lúc này Cảnh Thiên mới sực nhớ đến một chuyện. Đó là khi trước Tuyết Phương bảo anh cho cô số điện thoại mà anh không cho nên một hôm cô đột nhiên xông vào phòng làm việc của Cảnh Thiên, chộp lấy điện thoại anh ở trên bàn rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra cô cười hí ha hí hửng trả lại điện thoại cho Cảnh Thiên. Khi đó Tuyết Phương biết anh sẽ nổi giận nên liền chạy ra khỏi phòng. Chừng năm phút sau điện thoại anh reo lên, tên người gọi đến là Darling.

Cảnh Thiên biết là ai nên ấn nút nghe rồi chửi cô một tăng. Ai dè chửi xong cô không giận mà cười: "Tôi xin số anh một cách lịch sự mà anh không cho nên tôi mua cho anh một số mới mà chỉ có tôi biết thôi. Tôi không thèm gọi cho anh bằng số mà người ta thường gọi đâu, chán chết!"

Sau đó Cảnh Thiên định lấy sim đó ra nhưng bận việc nên quên mất, vả lại cũng lười nên thôi cũng kệ. Thậm chí anh còn không nhớ là điện thoại mình có lưu số của cô nữa nhưng bây giờ có lẽ không kệ được nữa rồi.

Cảnh Thiên vào danh bạ, tìm tên Darling nhưng mãi không gọi đi mà chỉ ngồi nhìn. Một lát sau, anh quyết định gọi đi, bất quá thì nói là nhầm thôi.

Một hồi chuông, hai hồi chuông, ba hồi chuông mà vẫn chưa có người trả lời khiến Cảnh Thiên bắt đầu sốt sắng, định cúp máy thì có người bắt máy: "Alo?"

Cảnh Thiên cảm thấy giọng cô hôm nay có vẻ êm nhỉ, không có cảm giác lách cha lách chách như mọi khi. Điều này khiến anh quên việc trả lời.

Chừng nửa phút sau đầu dây co người lên tiếng, nó bắt đầu với một tiếng cười: "Sao, anh nhớ tôi rồi à?"

Thật ra Tuyết Phương không biết là anh gọi đến vì cô đang bận với mớ thông tin trên laptop. Khi có chuông điện thoại cô không nhìn mà ra lệnh với người đang bên cạnh: "Ê nhóc, nhận điện thoại giùm chế, mở loa cho chế luôn."

Nhưng cô "alo" xing cũng khá lâu rồi mà không ai trả lời nên mới tò mò dời mắt khỏi laptop sang điện thoại. Phải nói là cô khá bất ngờ khi người gọi đến là anh.

Cảnh Thiên lấy lại phản ứng khi nghe cô nói, chầm chậm lên tiếng: "Tôi đang rảnh, lâu quá không thấy cô "ám" tôi nữa nên gọi thử xem cô bỏ cuộc rồi hay sao?"

Tuyết Phương "xì" một tiếng: "Nhớ thì nói là nhớ, sao phải ngại?"

"Tôi nói thật đấy!" Giọng Cảnh Thiên vẫn rất cứng rắn.

"Ừ, tôi không theo đuổi anh nữa. Lỡ tôi làm anh có tình cảm với tôi xong tôi đột nhiên biến mất bất chợt thì anh sẽ đau lòng mất thôi."

"Ý cô là sao?" Cảnh Thiên thấy bất an.

"Thì là..."

Tuyết Phương chưa kịp nói thì cậu thanh niên bên cạnh đến nói với cô: "Chị, họp thôi!"

Cô gật đầu, nói với Cảnh Thiên có việc rồi cúp máy. Về phần Cảnh Thiên, anh bắt đầu thấy hối hận vù đã gọi cô. Không chứng minh được gì mà giờ còn lo lắng hơn. Phải chị cô lạnh nhạt với câu trả lời hôm bữa của anh thì hay rồi,anh sẽ cho rằng cô đang giận nên không xuất hiện. Còn đằng này...

Không được. Anh nhất định phải gặp được cô để làm rõ mọi chuyện.

Những ngày tiếp sau đó, Cảnh Thiên chủ động gọi cho Tuyết Phương ngày càng nhiều. Nhưng hình như cô đang có chuyện gì đó nên trả lời rất hời hợt. Mặc dù vẫn có nét đùa giỡn trong đó nhưng không còn đậm nét nữa. Hơn nữa đối với cô, chuyện anh chủ động gọi cho cô như vậy mà cô để yên thì quả thật là bất thường.

Hơn nữa hình như cô rất bận, nói với anh chừng một hai câu là cúp. Những lần đó anh đều nghe tiếng của một người đàn ông gọi cô. Điều này làm anh khó chịu.

Hôm nay, anh gặp đối tác ở một trung tâm thương mại xong trời cũng đã tối, bên ngoài lại có mưa nên anh quyết định đi uống một tách cà phê rồi về. Bất chợt ở phía bên quầy cà phê ồn ào thu hút sự chú ý của Cảnh Thiên.

"Đứng lại, đứng lại con kia!"

Cảnh Thiên nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy một đám người phía sau đang đuổi sau một cô gái. Mà cô gái đó là...Tuyết Phương.

Đúng, chính cô ấy, anh không thể nào lầm được. Mà, tóc cô cắt ngắn đi rồi. Anh thấy hơi tiếc nhưng nhờ vậy anh mới nhìn rõ được mặt cô.

Không kịp lấy cà phê đã gọi, Cảnh Thiên ngay lập tức đuổi theo ra ngoài. Đương nhiên là không kịp vì lúc đuổi theo Tuyết Phương và đám người kia đã chạy ra gần tới cửa rồi. Anh chỉ kịp nhìn thấy Tuyết Phương nhảy lên một chiếc xe mày đen rồi chiếc xe phóng đi ngay lập tức.

Đám người đuổi theo cô cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo. Khung cảnh này không khác gì một bộ phim hành động.

Cảnh sát nhanh chóng xuất hiện để lấy lời khai của người dân. Riêng Cảnh Thiên vẫn đứng im chỗ đó mà suy nghĩ. Không lẽ cô biến mất để làm mấy chuyện này. Cô...việc gì phải làm mất việc như thế này chứ.

Cảnh Thiên ngủ không được, nhìn đồng hồ đã quá nửa đêm càng thấy bực bội bèn ngồi bật dậy, cầm điện thoại do dự một hồi mới quyết định gọi. Không ngờ Tuyết Phương còn thức, cô gần như là nghe điện thoại ngay lập tức: "Nửa đêm giật mình nhớ tôi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro