Lạc Băng Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủy lao ẩm thấp, không có lấy một tia ánh sáng, mùi máu tanh ám nồng cả không khí, thân thể như sắp tan ra thành bã cũng không hít nỗi một ngụm khí thối tanh ấy. Thẩm Cửu mặc kệ, mặc cho có muốn cũng không thể chết, mặc cho cái thân thể đang héo tàn từng ngày, cứ dùng con mắt còn lại của mình đờ đẫn nhìn vào thời không. Như dù còn một con mắt mà như thể mù, tai chưa điếc cũng như đã phế tàn, bấy giờ Thẩm Thanh Thu như một cái xác không hồn không hơn không kém.

Huyền Túc đã nát cứ đặt trước mắt, không hẳn là Huyền Túc đầy đủ, chỉ là vài mảnh kiếm Lạc Băng Hà hứng thú nhặt về cho y xem, không trách được không nguyên vẹn lưỡi chuôi. 

Kiếm gãy người vong, không nên là như thế. Hắn vì lẽ gì lại đâm đầu dẫu biết rõ, một đi sẽ không thể trở lại, vì cớ gì ? Vì đôi chân của kẻ tàn phế này ? Vì bức huyết thư xấu xí kia ? Hay...Vì cái lương thiện áy náy của chính mình ?

Nhớ năm ấy mòn mỏi nhiều năm, ngóng trông người đêm ngày, ta vốn đã có thể trốn khỏi nơi đó, nhưng cố chấp ở lại chỉ để đợi người qua. Người đã không đến. Nay, ta mong người đừng tới, người lại cứng đầu tìm đến ta. Bức huyết thư sơ sài và một cái bẫy lộ liễu quá mức cũng đủ để lấy đi cái mạng ấy.

Người từng hứa sẽ trở về, người đã không, từng hứa sẽ tin ta, cũng chưa từng. Nhưng thế nào vẫn nửa vời ôn nhu đối tốt với ta, khiến ta hận lắm vẫn không thể ghét bỏ người.

"Nhạc Thanh Nguyên, huynh có phải rất hận ta ? Để ta khổ đau cùng cực cũng không thể ghét huynh"

Thẩm Thanh Thu không hiểu, Thẩm Cửu lại càng không hiểu. Con người có thể ngu ngốc tới nhường nào, cố chấp tới nhường nào ? Rằng một chưởng môn ôn hòa chói chang, tiền đồ như gấm kia vì sao lại giao thân mình vào cõi vĩnh hằng vì một kẻ phế nhân ? Ngu ngốc, quá ngu ngốc. Lúc ta cầu người, người không đến, lúc ta đuổi người, người quyết bám theo.

Nhạc Thanh Nguyên, ta mong ngươi, kiếp sau đừng gặp lại nhau. Ngươi quá tốt, ta không muốn lại hại chết ngươi.

Nói rồi, dùng tất cả sức lực còn lại trên đời, Thẩm Thanh Thu dùng mảnh Huyền Túc nuốt trọn, kết thúc một kiếp đời khổ đau.

.

.

.


"Sư tôn, người sao có thể dễ dàng chết đi như thế, ta không cho phép." Lạc Băng Hà nói mà mặt khẽ cười, nhưng ánh mắt gã lại hung kinh khủng.

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy hắn như muốn nhổ ra một búng máu, lại nhìn quanh, tứ chi thế mà lại xuất hiện, nhưng chi chít vết khâu, tứ chi và thân người da dẻ không đồng màu, như thể được tháo ra nối lại. Nhưng lưỡi vẫn cứ trống không, nơi có đáng ra lưỡi lại không có gì,  khiến cho muốn chửi lấy mấy câu đều không thể.

Thân người ê ẩm lâu đã quen, tính thất thường của Lạc Băng Hà cũng đã mau chóng đặt ra sau đầu, chỉ không ngờ, hắn thế mà lại nối lại tứ chi cho y. Xúc động còn chưa tới, đau đớn đã chạy lên đỉnh đầu.

Lạc Băng Hà nhẹ tênh xé đi tay trái vừa nối không lâu, vết khâu chưa lành đã toát ra, khiến hai bả vai Thẩm Thanh Thu nay nhìn không ra dạng. Hắn thong thả ung dung, như hắn chỉ đang chặt cá thái rau. Từng múi cơ cứ thế rách toạt ra theo tủy xương vặn vẹo cưỡng chế tách khỏi chủ thể. Vùng da chỗ ấy như giấy nát mà cứ thế xé ra, gân cốt cũng theo da bị phá hủy hoàn toàn.

Cơn đau xâm lấn triệt để đại não Thẩm Thanh Thu, dù đã từng nếm qua cảm giác này, nhưng vẫn không thể thích nghi nỗi, bả vai như tan thành khói bụi mà bay đi, Thẩm Thanh Thu đau như thể hồn phi phách tán, mặt lập tức bị rút hết máu, chỉ để hai dòng lệ cứ không tự chủ mà chảy ra, miệng thảm thiết rống vang hòa với tiếng cười hả hê của Lạc Băng Hà .

.
.
.
.
.
.
.

Nó quá thật, như cắt đứt phăng dây lí trí cuối cùng, Thẩm Thanh Thu nằm trên giường mà lệ nóng tuôn như suối, ướt cả một mảng chăn, y cuộn mình khó chịu trong chăn mềm, thân nhiệt cứ thế hạ ngày càng thấp.

Tới khi tỉnh lại vì bị Thiên Lang Quân đánh thức, nước mắt vẫn không ngừng được.Lâu lắm rồi, những cơn ác mộng ấy mới lại xuất hiện, đây không phải linh cảm tốt.

Thân người ê buốt cố gắng gượng dậy, nắm lấy tay Thiên Lang Quân mà đứng lên.

"A Cửu, ngươi mơ thấy thứ gì không tốt ?" Thiên Lang Quân không khỏi lo lắng, vừa dìu y ra khỏi giường vừa hỏi.

"Là tên súc sinh đó" Y người vịn mồ hôi lạnh, tay chân vẫn như ám lại cảm giác nhíu đau ấy mà đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người Thiên Lang Quân tiến ra.

Nhắc tào tháo tào tháo liền tới.

Thẩm Viên thế mà bỏ cha theo zai, dẫn sói về nhà.

Lạc Băng Hà quang minh chính đại qua cửa chính đi vào.

Vừa nhìn thấy, sợ hãi ban nãy chưa vơi đi liền bùng phát. Cảm giác như được khảm vào tận xương, dẫu tâm ma máu vốn đã không còn mà thân thể cứ quặn đau. Bả vai bắp đùi cũng như thế mà nhói lên không dứt. Đau tới đỗi mà không kìm được run lên, chỉ có thể nhờ Thiên Lang Quân chống đỡ để không ngã xuống.

.
.

"Tiểu súc sinh, ba đời rồi, ngươi vẫn không buông tha ta..."

Nói rồi nhịp đập lên quá cao, khí trong phổi như bị rút cạn, đầu óc như bị chèn ép muốn vỡ ra. Không chịu được, Thẩm Cửu lịm đi trong lòng Thiên Lang Quân.

"Trúc Chi Lang! Mau gọi Mộc Thanh Phương tới đây!"Thiên Lang Quân vội vã hét lên, Trúc Chi Lang dùng tất cả khả năng chạy đến Thiên Thảo Phong đưa Mộc phong chủ đến.

"Cha !! Thiên sư bá, cha con !!!" Thẩm Viên liền buông tay chạy về phía Thẩm Cửu.

"A Viên, đem lọ dược trong ngăn kéo ra đây " Lời Thẩm Cửu nói ngắt quãng thều thào như cầu xin.

Nhạc Thanh Nguyên liền đi tới ngăn kéo tìm, chỉ thấy một lọ nhỏ dán nhãn "Sà mộc"*

*một vị thuốc có khả năng hạ huyết áp và trấn tĩnh, gây ngủ

Uống một ngụm dược,nhịp đập dần hạ, nhưng người vẫn chưa tỉnh lại.

Lạc Băng Hà chứng kiến không khỏi bàng hoàng, lo lắng nhưng cũng chẳng thể tiến tới, sợ người liền thổ huyết chết tươi

"Mộc phong chủ tới rồi !!" Trúc Chi Lang la lớn.

Mộc Thanh Phương đã ép mình tới trúc xá nhanh nhất có thể, hông mang không biết bao nhiêu loại dược liệu.Không chần chừ mà hớt hải chạy về phía Thẩm Cửu đang nằm trong vòng tay Thiên Lang Quân.

Bắt mạch sắc mặt Mộc Thanh Phương như xanh mét. Hỏi cả ba người.

"Ban nãy Thanh Thu sư huynh có ăn hay uống thứ gì lạ không? "

"Ban nãy đệ ấy uống một loại dược tên là Sà Mộc" Nhạc Thanh Nguyên nghiêm trọng trả lời.

"Huynh có nhớ dược ấy màu sắc thế nào không ?"  Sắc mặt Mộc Thanh Phương ngày càng xấu.

" Màu nâu sáng, sệt đặc như trà Công Doanh*" Nhạc Thanh Nguyên nhìn sắc mặt Nhạc Thanh Nguyên mà đoán ý.

*tên cũ của Nhật Bản, ý chưởng môn nói là Matcha ý *

"Sà Mộc, là một loại thuốc an thần giảm huyết áp, độc tính không nhiều...nhưng nếu lời huynh nói là đúng, vậy Thanh Thu sư huynh thật sự quá liều mạng"Mộc Thanh Phương nói mà sắc mặt chỉ có thêm tang thương chứ không hề tốt lên.

"Mộc sư thúc, cha con...liệu có ổn không " Thẩm Viên nhận biết rõ tình hình mà trầm giọng hỏi.

"Điều này, ta không biết chắc...ng hai năm tới, đừng để cha con nhìn thấy Lạc đệ tử" Mộc Thanh Phương nói mà đắng lòng.

Lạc Băng Hà và Thẩm Viên như ngỡ ngàng triệt để, chủ có thể ngậm ngùi đồng ý.

"Ma tôn, tính mạng Thanh Thu huynh bây giờ, phải nhờ đến ngài chiếu cố" Mộc Thanh Phương ngước về Thiên Lang Quân sắc mặt như sắp đổ lệ.

"Dù có phải đem cái mạng già này ra đổi, bản tôn cũng đồng ý với Mộc Phong chủ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro