đời mình là một giấc chiêm bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đôi lúc em nhớ mình trong những tháng ngày xưa cũ, trầm mặc và lặng im

em lại nghe thấy tiếng em khóc tận đáy thùng sơn rỗng ở chốn hoang vu vũ trụ, những âm vực ngổn ngang gầm thé tựa triệu triệu phiến pha lê va vào nhau và dần dà đổ nát

ấy vậy mà con suối nguồn trong em vẫn chưa bao giờ ngơi nghỉ niềm khát khao được thấu suốt, được vỗ về. nhưng em chỉ dám nghĩ đến thế là cùng vì những ngôi sao xa thực kia đã bị sức mạnh của vầng thái dương bạo tàn giết chết. song, những hình ảnh cuối cùng của chúng hay em gọi bằng một danh từ mĩ miều hơn, là lưu ảnh thuộc về những vì sao xa chẳng hạn, vẫn còn ghim vào đôi mắt chứa cả thảy những buồn thương chỉ chực chờ chảy vội xuống gò má

em vẫn nhớ bọn mình vẫn chỉ là tinh cầu bé nhỏ đến cùng cực ấy đang chồng chềnh trôi đi trong miên man một đại dương ngân hà. nơm nớp lo sợ rồi rày đây mai đó, những đợt sóng cao bờm và hung tợn, táo bạo và độc ác sẽ nuốt lấy ta vào lòng để rồi xô đập đến một triền cát vàng miên mải

em đã nghĩ đời mình là một giấc chiêm bao. mà, đời ai chẳng phải là một giấc chiêm bao. dù kẻ đó có là em, hay là anh đi chăng nữa thì chúng ta vẫn đang mơ và xoay vần trong những cơn mơ. bảo là mơ, vì anh ạ, ta đã bao giờ sống thực với lòng mình chưa hay phải nép hồn ta vào khuôn khổ để nấc đo của nhân loại thôi làm ta xây xước

nên em đành sống kiếp khắc khoải mà thôi. sống dù chẳng biết đây là mơ hay thực, sống để biết mình là ai, sống để tuyệt diệt ý chí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro