Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kiểm tra cô đưa em trở về biệt thự.

Cô rất hào hứng, căn dặn dì Lan phải chăm sóc em cẩn thận, tuyệt đối phải để em khỏe mạnh mà mang bé con nhà họ Shin!

Trong lòng thật loạn, em cảm thấy vô cùng mê man với con đường tương lai.

Vốn dĩ để hai người nên ngừng triệt để, vậy mà bây giờ lại muốn lòi ra một đứa bé??? Rõ ràng trong lòng cô thích người khác, đã có niềm vui mới, sao không thể bỏ qua cho em là tình cũ?

Không, em vốn không được tính là "Tình cũ" của cô, nói không chừng từ đầu tới cuối cô chưa từng yêu em. Tất cả hết thảy, toàn bộ ngay từ đầu đều là em say mê cô, là em dán lên cô, không trách được ai.

"Haizzz..." Êm ái thở dài, em đổi một tư thế trên ghế quý phi, hai tròng mắt như sương mù kinh ngạc nhìn một chậu lan hồ điệp cách đó không xa.

Nhà ấm trồng hoa ở sân thượng trồng vài giỏ lan quý, trừ hoa lan ra, còn có rất nhiều hoa từ nước ngoài mang về, cùng với mười chậu bonsai cực kỳ đặc sắc, nhiệt độ nhà ấm trồng hoa đã được khống chế điều chỉnh, vĩnh viễn như mùa xuân hợp lòng người.

Bị đón về biệt thự, dưới sự giám sát của Jungwoo, em miễn cưỡng nhét bữa ăn được phòng bếp đặc biệt chuẩn bị vào bụng, sau đó thừa dịp Jungwoo dùng máy vi tính ở thư phòng xử lý việc công ty thì một thân một mình chạy lên nhà ấm trồng hoa ở tầng cao nhất. Tương lai đi như thế nào? Còn có thể kiên định rời khỏi cô không?

Em đã mất phương hướng, hoặc có thể nói em chưa bao giờ tìm được phương hướng. Một bóng đen im lặng bao phủ lại đây, em kinh ngạc, nghiêng mặt nhìn lên, thân hình của người phụ nữ đứng bên cạnh ghế quý phi.

"Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?" Jungwoo lạnh nhạt hỏi, nét mặt bí hiểm.

"Em... Em cảm thấy nơi này rất tốt."

Em theo thói quen cắn môi đỏ, chống người ngồi dậy. Cô sải bước qua, cũng theo em ngồi trên ghế quý phi, đôi mắt lợi hại như mắt chim ưng chớp cũng không chớp nhìn em chằm chằm.

"Lại đây." Cô ra lệnh ngắn gọn.

Noh Jihye không lập tức cử động, khuôn mặt nhỏ biểu hiện đề phòng.

"Lại đây." Cô lại nói, giọng điệu không cho phép chống lại.

Lần này, Noh Jihye cuối cùng ngoan ngoãn hoạt động mông, mới vừa nhích lại gần, cả người đột nhiên bị cô kéo vào trong ngực, em không nhịn được thở nhẹ một hơi, đợi em mở mắt ra, phát hiện mình đã ngồi trên đùi cô.

"Chị chị - " Em cố gắng tìm ra lời lên án.

"Nơi này của em... Sắp có đứa bé của tôi."

Một tay cô đỡ hông em, một tay thân mật dán lên bụng em, nhỏ giọng nói ra. Dáng vẻ và cử động kỳ quái bất ngờ của cô, khiến cho lòng em run mạnh, hại em quên hết những gì định nói, chỉ biết ngơ ngác mặc cho cô vuốt ve bụng mình.

Shin Jungwoo bị điên à!? Hiện giờ còn chưa có ảo tưởng cái gì không biết nhưng nhìn nét mặt hình như là vui vẻ của cô, em lại không nỡ thốt ra những lời đó!

"Tôi muốn em thật khỏe mạnh sinh đứa bé, nếu là con trai, thằng bé sẽ là người nối nghiệp công ty của tôi, nếu là con gái, con bé sẽ là công chúa nhỏ của tôi. Sinh đôi lại càng tốt."

"Hả?" Em trợn to mắt đẹp, tràn đầy không hiểu, một nỗi chua xót đồng thời tràn ngập ngực, không khỏi yếu ớt nói:

"Sau này chị sẽ kết hôn, nhất định sẽ có con của mình, chị đừng giành đứa bé này với em được không?"

Được! Em thừa nhận em rất muốn mang một đứa con của Jungwoo, em đã rất nhiều lần cảm thấy may mắn khi bản thân sinh vào thế kỷ 21 này!

Jungwoo ngẩng khuôn mặt sắc xảo, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em, trầm giọng nói:

"Tôi không cần giành với em, trong bụng em sắp có một hạt giống, mà hạt giống đó chắc chắn có tôi góp phần và chính tôi là người ban nó cho em thì nó chính là con của tôi."

Bên má em ửng đỏ, chân mày xinh đẹp không thể làm gì khẽ chau lại, hình như còn định nói tiếp gì đó nhưng Jungwoo lại nhanh hơn em một bước để lại một câu.

"Đừng nói những lời ngu xuẩn muốn rời khỏi tôi, em không thể rời khỏi tôi. Huống gì hiện giờ sắp có đứa bé, em trừ ngoan ngoãn ở đây dưỡng tốt thân thể, ở đâu cũng không được đi, có nghe thấy không?"

Noh Jihye nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang bên cạnh không muốn đồng ý, cằm lại lập tức bị cô giữ lại, chạm mặt chính là một cái hôn sâu, ép buộc nàng mở miệng nhỏ nhắn ra vì cô, mặc cho cô hấp thu mật ngọt trong môi đỏ của em.

"Ưmh... Chị, chị đáng ghét..."

Chỉ biết hạn chế em cái này, không cho phép em làm cái kia. Đáng ghét! Rốt cuộc cô đối với em là tình cảm gì chứ? Thật sự chỉ coi em như một phụ nữ để phát dục thôi sao? Hay là người mang thai hộ? Nếu thật như thế, vì sao còn cố chấp với em như vậy?

Cô muốn có con chỉ cần một lời thôi, sẽ có hàng tá nữ nhân xếp hàng chờ cô nhưng tại sao lại chỉ bắt buộc em cơ chứ!! Em nếu muốn tranh giành cô thì cũng tranh không lại! Không dễ gì chống đỡ đẩy được ngực cô ra, em thở hổn hển, cố gắng tìm lại giọng nói.

"Em nuôi nổi đứa nhỏ, dựa vào sức lực của chính mình, em có cách chăm sóc đứa nhỏ. Chị thích vị đại minh tinh kia là quyền tự do của chị, em không có quyền hỏi đến nhưng chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, em không muốn làm người thứ ba trong hôn nhân của người khác. Em van chị, chị bỏ qua cho em đi!" Em cố chấp lại giống như chọc giận cô.

Ngũ quan Jungwoo nghiêm trọng, huyệt thái dương nhảy nhảy, đáy mắt bốc lên hai luồng lửa.

"Cái gì gọi là người thứ ba trong hôn nhân? Tôi còn chưa kết hôn, lấy đâu ra bên thứ ba?"

Người phụ nữ này nhất định phải tổn thương em triệt để mới bỏ qua sao? Hốc mắt ướt át khiến cho em chán ghét bản thân mình, hít một hơi thật sâu, em khó chịu nói:

"Chị quyết định lấy vị đại minh tinh kia, báo chí truyền thông đều viết vậy."

"Từ trước tới giờ tôi từng nói vậy sao?" Cô trầm giọng hỏi, bàn tay vòng trên eo em bỗng dưng chặt lại.

"Chị... Ngày đó ở sảnh chính nhà hàng khi bị truyền thông bao vây, chị rõ ràng đã thừa nhận, chị dùng kết hôn là điều kiện đầu tiên để hẹn hò với người ta."

Lòng đang chảy máu! Rõ ràng lúc đó khi vị đại minh tinh kia nói vậy cô đã không phản đối, nếu đã không phản đối thì tất nhiên là đồng ý, em nói sai sao? Em sao có thể bình tĩnh đi đối mặt với chuyện tình cảm của cô với người khác?

Chân mày Jungwoo khẽ nhếch, khuôn mặt nghiêm túc hơi biến hóa kỳ lạ, môi run run.

"Đó là câu hỏi của phóng viên, tôi cũng không thừa nhận. Tôi chỉ im lặng mà thôi, nếu tôi thật sự kết hôn thì dĩ nhiên tôi sẽ kết hôn ở Đài Loan, còn kết hôn với ai tôi chưa hề nói mà!?"

Khuôn mặt nhỏ xinh tươi mơn mởn của Noh Jihye ngớ ra, mắt to như thỏ nhỏ lộ ra vẻ vô tội, lúc sau mới lấy dũng khí hỏi.

"Không phải chị đồng ý kết hôn với vị đại minh tinh kia sao?"

"Tại sao tôi phải lấy chị ta?" Jungwoo không trả lời mà hỏi ngược lại, không vui nơi hai đầu chân mày đã lui, thậm chí đôi mắt như chim ưng lộ ra nụ cười kỳ quái.

"Chị... Chị ta tài giỏi lại là người nổi tiếng."

"Vậy sao? Còn gì nữa không?"

"Chị ta rất thích chị."

Cô nhắm hai mắt lại, thấy toàn thân em không được tự nhiên, lúc này mới trầm tĩnh nói:

"Dáng dấp của em xinh đẹp nếu làm người nổi tiếng còn không được sao? Còn có, em chắc cũng yêu thích tôi, huống chi sắp tới trong bụng của em còn có con của tôi. Jihye à, tôi thấy tôi cưới em là được. Ý em thế nào?"

Cô... Cô nói gì?!

Noh Jihye hoàn toàn bị dọa, trong nháy mắt giống như hóa đá, mở cái miệng nhỏ nhắn, hai má đỏ rực, ngu ngơ ngồi trên đùi cô, động cũng không dám động.

Jungwoo bị phản ứng của em chọc cười, khuôn mặt xinh đẹp tựa nữ thần để sát vào, dùng chóp mũi thân mật mà dây dựa trên khuôn mặt nhỏ mềm mại của em, hơi thở ấm áp của cô như một luồng sóng phả vào bên tai nhạy cảm của em.

"Cần bàng hoàng như vậy sao? Dù sao chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, cảm giác cùng một chỗ với tôi cũng rất tốt không có chỗ nào để chê cả, không sớm thì muộn tôi cũng kết hôn sinh người thừa kế hợp pháp, hiện giờ tôi quyết định để dòng dõi của tôi trong bụng em, tôi rất bằng lòng cưới em, Jihye à."

Không!?

Như vậy không đúng! Tất cả đều không đúng!

Noh Jihye đau đớn mà quay mặt đi. Em khát khao lời cầu hôn của cô cỡ nào, bây giờ cô thật sự mở miệng, em lại chỉ cảm thấy đau đớn vô biên. Tình yêu em muốn không phải như thế này nhưng khát vọng cả đời mơ ước cùng với cô lại đồng thời hành hạ lấy em.

Cô vĩnh viễn không có cách nào bỏ ra tình cảm ngang với em sao? Đây là cái giá lớn em phải thừa nhận khi yêu cô sao?

Người phụ nữ như cô, vĩnh viễn ở trên cao vời vợi, dù ai cũng không cách nào khắc họa bất cứ dấu vết gì trong trái tim cô.

"Jihye à, tôi cảm thấy ngoại trừ gả cho tôi, em còn có con đường thứ hai để đi sao?"

Jungwoo không tiếp nhận từ chối của em, cũng không muốn nghe thấy bất kỳ lời từ chối nào nói ra từ miệng nhỏ của em.

Cô giữ chặt cằm em lần nữa, dùng môi bịt kín miệng như hoa hồng, đầu lưỡi xông vào nơi mềm mại như tơ, quấy quanh cái lưỡi thơm tho của em, hấp thu mật ngọt trong miệng em.

Trong nhà ấm trồng hoa trên tầng thượng, từng đợt tiếng thở dốc mềm mại và tinh tế đan xen nhau vang lên, vây trong đó là mùi thơm mát lây dính mùi tình dục, đơn giản mà mê hoặc lòng người. Cao trào ái ân phủ xuống trong nháy mắt, khoái cảm như luồng điện chui lên, bọn họ run rẩy không thôi.

Hai thân thể làm dịu lẫn nhau vẫn quấn lấy nhau thật chặt, Jungwoo vòng chặt giữ lấy cô gái nhỏ mệt lả trong ngực, môi đầy đặn dính lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của em hôn từng cái một, lẩm bẩm ngôn ngữ thuộc về tình nhân.

Vào giờ phút này, Noh Jihye gần như có thể thuyết phục mình, thật ra em đã sớm tìm được người em thật lòng yêu thương, người em thật tâm tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro