Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai len lỏi qua các khe cửa, chiếu sáng căn phòng nhỏ bé nơi Pooh đã ngủ qua đêm. Cậu khẽ mở mắt, nhận thấy không gian xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường. Pavel đã rời đi từ lúc nào, để lại cậu một mình trong căn nhà lạnh lẽo này.

Pooh ngồi dậy, kéo lại chiếc chăn đã rơi xuống khỏi người, ánh mắt dò xét xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng ngay sau đó, bụng cậu bỗng chốc réo lên từng cơn, nhắc nhở rằng cậu đã không có gì bỏ vào bụng từ tối qua.

“Đói quá…” Pooh lẩm bẩm, tay xoa nhẹ bụng như muốn trấn an cơn đói. Cậu không ngờ rằng một cậu bé như mình lại phải đối mặt với những tình huống oái ăm như vậy, nhưng đây là cái giá phải trả để tiếp cận Pavel.

Không thể ngồi yên chịu đói, Pooh quyết định đi tìm thứ gì đó để ăn. Cậu lục tung căn bếp nhỏ bé, mở từng ngăn tủ, từng cánh cửa, nhưng tất cả chỉ là những vật dụng nấu ăn đã cũ và ít nguyên liệu khô còn sót lại. Pooh nhíu mày, nhưng không nản lòng. Cậu đã từng sống một cuộc sống khó khăn trước đây, và nấu ăn từ những nguyên liệu cơ bản không phải là điều xa lạ với cậu.

Pooh nhanh chóng bắt tay vào việc. Cậu lấy một ít gạo, vài quả trứng, và một ít rau củ còn sót lại. Với sự khéo léo của mình, cậu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng đơn giản nhưng ấm cúng. Tiếng nồi niêu xoong chảo vang lên khắp căn bếp nhỏ, hòa cùng mùi thơm của thức ăn khiến không gian trở nên ấm áp hơn.

Chẳng mấy chốc, Pooh đã chuẩn bị xong một bữa ăn đơn giản với cơm, trứng chiên và một ít rau xào. Cậu bày biện chúng lên bàn, tự nhủ rằng đây là phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực của mình. Cậu ngồi xuống, bật chiếc tivi nhỏ trong phòng lên, và bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình một cách thoải mái như đang ở nhà.

Trong lúc nhấm nháp từng miếng cơm, Pooh vừa xem tin tức buổi sáng, vừa suy nghĩ về kế hoạch của mình. Cậu biết rằng hôm nay, với việc Pavel đã ra ngoài làm việc, là cơ hội tốt để cậu hành động. Nhưng Pooh không vội vã. Cậu hiểu rằng, nếu hành động quá sớm, cậu có thể khiến Pavel nghi ngờ và phá hỏng tất cả kế hoạch. Thay vào đó, cậu quyết định sẽ kiên nhẫn, chờ đợi thời cơ tốt hơn, khi cậu đã đủ thân thiết với Pavel để có thể ra tay mà không bị nghi ngờ.

Cả ngày hôm đó, Pooh dành thời gian để dọn dẹp căn nhà, tìm hiểu từng ngóc ngách trong đó. Cậu tỉ mỉ ghi nhớ mọi chi tiết, từ cách bố trí của các phòng cho đến nơi cất giữ những vật dụng quan trọng. Cậu biết rằng, chỉ khi nắm rõ địa hình, cậu mới có thể hành động một cách an toàn và hiệu quả nhất.

Đến tối, khi trời đã tối mịt và Pooh đã hoàn tất việc dọn dẹp, cậu lại bắt tay vào việc chuẩn bị bữa tối. Lần này, cậu nấu một bữa cơm thịnh soạn hơn, với những nguyên liệu tốt nhất mà cậu tìm được trong nhà. Dù biết rằng Pavel có thể không để tâm, nhưng Pooh vẫn muốn tạo ấn tượng tốt, và hơn hết là để thể hiện sự biết ơn của mình vì đã được ở lại.

Khi cánh cửa chính mở ra, Pavel bước vào với dáng vẻ mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên là cậu bé Pooh vẫn còn ở đây, thậm chí cậu còn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, bày biện gọn gàng trên bàn. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp căn phòng khiến Pavel không khỏi ngạc nhiên.

“Sao cậu vẫn còn ở đây?” Pavel hỏi, giọng lạnh lùng như thường lệ.

Pooh quay lại nhìn Pavel, nở một nụ cười nhẹ. “Em đã chuẩn bị bữa tối, anh có muốn ăn không?”

Pavel nhíu mày, bước tới gần bàn ăn. Anh nhìn những món ăn được bày biện cẩn thận, nhưng trong lòng lại dấy lên sự nghi ngờ. “Cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng bị cậu mua chuộc bằng một bữa ăn sao? Hay cậu đã bỏ thứ gì vào đồ ăn để hại tôi?”

Pooh lắc đầu, ánh mắt trong veo của cậu không hề có chút dấu hiệu nào của sự dối trá. “Em chỉ muốn cảm ơn anh vì đã để em ở lại đêm qua. Em biết mình không có gì để đáp lại lòng tốt của anh, nên em chỉ có thể làm bữa tối này thôi. Em không có ý định gì khác.”

Pavel nhìn chằm chằm vào Pooh, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của sự dối trá hay âm mưu trong ánh mắt cậu, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là sự chân thành và vẻ ngây thơ. Dù vậy, anh vẫn không thể dễ dàng tin tưởng. Trong thế giới này, lòng tin là thứ xa xỉ, và Pavel đã học được cách sống mà không bao giờ dễ dàng tin ai.

“Được rồi, tôi sẽ thử một miếng,” Pavel nói, giọng vẫn giữ sự cảnh giác. Anh cầm đôi đũa lên, chậm rãi gắp một miếng thịt và đưa vào miệng. Mùi vị đậm đà, thơm ngon lan tỏa trong miệng khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Pooh thực sự có tài nấu ăn, và bữa cơm này, dù đơn giản, nhưng lại có hương vị đặc biệt.

Thấy Pavel bắt đầu ăn, Pooh lặng lẽ ngồi xuống đối diện, quan sát anh với vẻ chờ đợi. Khi thấy Pavel ăn tiếp mà không có dấu hiệu từ chối, cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cậu, biết rằng bước đầu tiên đã thành công.

“Cậu học nấu ăn ở đâu vậy?” Pavel hỏi, không giấu nổi sự tò mò.

“Em đã tự học. Khi còn nhỏ, mẹ em thường xuyên đi làm xa, em phải tự lo cho mình. Dần dần em học cách nấu ăn để chăm sóc bản thân,” Pooh trả lời, giọng nói trầm buồn khi nhớ về quá khứ khó khăn của mình.

Pavel không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn. Dù trong lòng anh vẫn có chút nghi ngờ, nhưng không thể phủ nhận rằng bữa cơm này thực sự rất ngon. Anh không biết Pooh có âm mưu gì hay không, nhưng ít nhất trong lúc này, cậu bé trông thật vô hại.

Trong lúc Pavel đang thưởng thức bữa ăn, Pooh bắt đầu kể về hoàn cảnh của mình. Cậu nói về việc mẹ cậu đã bỏ rơi cậu, về cuộc sống khó khăn không có nơi nương tựa. Cậu không hề khóc, nhưng trong giọng nói của cậu, sự cô đơn và tuyệt vọng hiện rõ. Cậu chỉ mong có một nơi để ở lại, và sẵn sàng làm bất cứ việc gì để được chấp nhận.

“Em không còn ai khác trên đời này nữa,” Pooh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Pavel, như muốn tìm kiếm một tia hy vọng. “Nếu anh để em ở lại đây, em sẽ làm bất cứ thứ gì anh yêu cầu. Em chỉ cần một nơi để ở, một nơi để cảm thấy an toàn.”

Pavel đặt đũa xuống, ánh mắt lặng lẽ quan sát Pooh. Anh không thể phủ nhận rằng lời nói của cậu đã chạm đến một góc sâu thẳm trong lòng anh, nơi mà cảm xúc đã bị chôn vùi từ lâu. Nhưng anh không thể dễ dàng tin tưởng một cậu bé mà anh chỉ vừa mới gặp. Trong thế giới của anh, lòng tin là thứ dễ dàng bị phản bội, và anh không thể để cảm xúc chi phối quyết định của mình.

“Tôi sẽ suy nghĩ,” Pavel nói, giọng vẫn lạnh lùng. “Nhưng cậu không được phép làm phiền hay gây rắc rối cho tôi. Nếu tôi thấy cậu có bất kỳ hành động nào đáng nghi, cậu sẽ phải rời khỏi đây ngay lập tức.”

Pooh cúi đầu cảm ơn, nhưng trong lòng cậu biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên. Cậu đã làm mềm lòng được Pavel một chút, nhưng con đường phía trước vẫn còn rất dài. Cậu phải tiếp tục kiên nhẫn, tiếp tục chơi trò chơi này cho đến khi cậu có đủ niềm tin của Pavel để thực hiện mục tiêu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro