Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp nhưng chắc chắn. Pooh biết mình không thể vội vàng, rằng mỗi bước đi đều phải cẩn trọng và tính toán kỹ lưỡng. Cậu đã dành cả tháng ở đây, trong căn nhà của ông trùm băng đảng Pavel, chỉ để chờ đợi một câu trả lời. Và trong suốt thời gian ấy, cậu đã biến mình thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của Pavel. Nhưng tất cả những gì Pooh làm đều có mục đích riêng, và mục đích đó không bao giờ rời khỏi tâm trí cậu dù chỉ một giây.

Từ khi đặt chân vào nơi này, Pooh đã cẩn thận quan sát và học hỏi. Cậu biết mình không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài yếu đuối hay những lời than vãn để ở lại. Pavel không phải là người dễ bị thao túng bởi những cảm xúc đơn giản. Vì vậy, Pooh bắt đầu tự nguyện làm những công việc nhỏ nhặt, từ dọn dẹp, nấu ăn cho đến những việc chăm sóc cá nhân cho Pavel. Cậu luôn lẽo đẽo theo anh, như một chú cún con bám lấy chủ nhân. Khi Pavel mệt mỏi, cậu sẽ đứng ngay sau lưng anh, nhẹ nhàng xoa bóp, đấm lưng để anh thư giãn.

Sự tận tụy của Pooh dần dần trở nên quen thuộc đối với Pavel. Dù anh không nói ra, nhưng mỗi lần cảm nhận được những ngón tay nhỏ bé của Pooh trên vai mình, anh lại thấy dễ chịu một cách khó hiểu. Điều này làm anh có chút bối rối, vì từ trước đến nay, anh luôn tự mình vượt qua mọi khó khăn mà không cần đến sự an ủi hay chăm sóc của bất kỳ ai. Nhưng với Pooh, mọi thứ dường như thay đổi một chút. Dẫu vậy, Pavel không thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh đã bị cậu nhóc này tác động. Anh vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, dù có lúc trong lòng đã cảm thấy xao động.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Pooh đã ở đây được một tháng. Trong suốt khoảng thời gian đó, cậu không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ Pavel. Mỗi ngày trôi qua, cậu lại thêm lo lắng, nhưng không bao giờ để lộ ra ngoài. Cậu hiểu rằng, Pavel là người khó đoán, và quyết định của anh không thể được đưa ra một cách vội vàng. Vì vậy, cậu tiếp tục làm những việc nhỏ nhặt, tiếp tục theo sát Pavel, chờ đợi và hy vọng.

Một buổi tối, sau khi hoàn thành công việc, Pavel ngồi xuống ghế, mắt nhìn xa xăm, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh. Pooh như thường lệ, đứng ngay sau lưng anh, bàn tay nhỏ nhắn của cậu nhẹ nhàng đặt lên vai anh, bắt đầu xoa bóp một cách điêu luyện. Nhưng lần này, cậu không chỉ làm việc trong im lặng như mọi khi. Cậu quyết định mở lời.

“Anh Pavel,” Pooh bắt đầu, giọng nói của cậu nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng. “Em đã ở đây được một tháng rồi… và em thật sự không biết mình nên làm gì tiếp theo.”

Pavel không đáp lại ngay lập tức. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận những ngón tay mềm mại của Pooh di chuyển trên vai mình, nhưng không hề cho thấy bất kỳ cảm xúc nào. Sau một lúc, anh mới mở mắt ra, giọng nói lạnh lùng như thường lệ. “Cậu muốn gì?”

Pooh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em… em chỉ muốn biết liệu anh đã quyết định về việc cho em ở lại hay chưa. Em biết mình không đáng được ở đây, nhưng em thực sự không có nơi nào để đi…”

Pavel im lặng, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt đầy lo lắng của Pooh. Anh hiểu rằng cậu nhóc này không có nơi nào để về, nhưng cũng biết rằng việc giữ cậu lại không phải là điều dễ dàng. Pavel luôn cẩn trọng trong mọi quyết định của mình, và lần này cũng không ngoại lệ. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về sự hiện diện của Pooh, và cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng, dù thế nào đi nữa, cậu đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của anh.

“Cậu thật sự muốn ở lại đây sao?” Pavel hỏi, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Pooh, như muốn tìm kiếm một điều gì đó sâu thẳm trong tâm hồn cậu.

Pooh gật đầu, ánh mắt không hề dao động. “Vâng, em sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu, chỉ cần anh cho phép em ở lại.”

Pavel lại một lần nữa im lặng, cân nhắc những lời của Pooh. Anh biết rằng cậu nhóc này đang tuyệt vọng, nhưng cũng không thể phớt lờ sự thật rằng cậu đã thể hiện sự tận tụy và lòng trung thành trong suốt thời gian qua. Dù vậy, bản chất của Pavel vẫn là một người cứng rắn và thận trọng. Anh không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, nhất là khi người đó chỉ là một cậu nhóc yếu ớt và vô danh.

“Được rồi,” Pavel cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu đầy sự kiên quyết. “Cậu có thể ở lại, nhưng phải tuân thủ mọi quy tắc ở đây. Và đừng nghĩ đến việc phản bội tôi, nếu không, tôi sẽ không ngần ngại loại bỏ cậu.”

Nghe những lời nói ấy, Pooh không thể giấu được sự vui mừng. Dù giọng điệu của Pavel vẫn đầy đe dọa, nhưng với cậu, đó là một sự chấp thuận mà cậu đã mong chờ từ lâu. Trong một khoảnh khắc không thể kiềm chế, cậu lao tới, ôm chầm lấy Pavel, như muốn thể hiện sự biết ơn và lòng trung thành của mình. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, điều mà cậu không nghĩ rằng mình có thể trải qua.

Nhưng phản ứng của Pavel lại hoàn toàn trái ngược. Anh không quen với sự thân mật, và càng không quen với việc bị ai đó ôm ấp. Pavel lập tức đẩy Pooh ra, ánh mắt lạnh lùng trở lại, như thể không muốn để cảm xúc của mình bị ảnh hưởng bởi cậu nhóc này.

“Đừng quá thân mật như vậy,” Pavel nói, giọng điệu đầy cảnh báo. “Tôi đã cho cậu ở lại, nhưng đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ trở nên gần gũi. Cậu chỉ là một người giúp việc ở đây, không hơn, không kém.”

Pooh cúi đầu, nở một nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng cậu hiểu rằng đây chỉ là bước khởi đầu. Pavel đã đồng ý để cậu ở lại, và đó là tất cả những gì cậu cần cho hiện tại. Cậu không cần sự gần gũi, không cần tình cảm từ anh. Điều cậu thực sự muốn là sự tin tưởng, là cơ hội để tiến gần hơn tới mục tiêu của mình.

Tuy nhiên, không phải ai cũng chấp nhận sự hiện diện của Pooh một cách dễ dàng như Pavel. Đặc biệt là các đàn em trong băng đảng, những người luôn coi việc bảo vệ và phục vụ Pavel là nhiệm vụ tối thượng. Họ không thể hiểu nổi lý do tại sao một cậu nhóc vô dụng, ồn ào và có vẻ ngoài yếu đuối như Pooh lại được giữ lại trong căn nhà này. Mỗi ngày, Pooh phải đối mặt với sự khó chịu và những lời xì xào từ những người xung quanh.

Một lần, trong khi Pavel không có ở nhà, một trong những đàn em lớn tuổi và có vị thế nhất trong nhóm đã đến gặp Pooh, ánh mắt đầy ác ý. “Này, nhóc,” hắn nói, giọng đầy sự đe dọa. “Mày nghĩ mình là ai mà có thể ở đây một cách vô tư như vậy? Mày không thuộc về nơi này, và sự hiện diện của mày chỉ gây rắc rối cho tất cả chúng tao.”

Pooh đứng yên, không nói gì, nhưng ánh mắt cậu đầy sự cương quyết. Dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng cậu biết mình không thể để lộ sự yếu đuối trước mặt họ. Cậu cúi đầu, nhưng giọng nói không hề dao động. “Tôi chỉ làm những gì được yêu cầu, và tôi không có ý định gây rắc rối cho bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn giúp đỡ.”

Hắn nhìn Pooh một lúc, rồi bật cười lạnh lẽo. “Đừng nghĩ rằng mày có thể lừa được chúng tao. Mày chỉ là một thằng nhóc vô dụng, và sớm muộn gì cũng sẽ bị đá ra khỏi đây thôi. Tốt nhất là mày nên chuẩn bị tinh thần đi.”

Pooh không đáp lại, chỉ im lặng nhìn hắn rời đi. Nhưng trong lòng cậu biết rằng, cậu đã bị đánh dấu. Tuy nhiên, cậu không để điều đó ảnh hưởng đến mục tiêu của mình. Cậu vẫn kiên trì làm những gì mình cần làm, và chờ đợi

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro