Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng phủ lên mọi thứ một tấm màn vàng dịu dàng. Trời đã sáng, nhưng căn phòng vẫn còn chìm trong sự yên bình của giấc ngủ. Pavel nằm trên chiếc ghế sofa, đầu anh vẫn tựa lên đùi của Pooh. Hơi thở của anh đều đặn và sâu, thể hiện rằng anh vẫn đang say giấc nồng. Cậu nhóc Pooh, dù đã tỉnh dậy, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi yên lặng, không muốn làm phiền Pavel. Ánh mắt cậu lướt qua gương mặt anh, nơi những dấu vết của sự mệt mỏi hôm qua vẫn còn in hằn, nhưng giờ đây, chúng dường như đã bị sự bình yên của giấc ngủ làm dịu đi.

Pooh cẩn thận rút chân mình ra khỏi đầu của Pavel, từng chút một, như thể sợ rằng chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể làm anh tỉnh giấc. Khi chiếc gối thay thế vị trí của đùi cậu, Pavel vẫn tiếp tục ngủ một cách bình yên, không hề bị quấy rầy. Pooh đứng dậy, khẽ vuốt lại vạt áo của mình, ánh mắt không rời khỏi Pavel trong giây lát. Cậu biết rằng anh rất cần giấc ngủ này sau một đêm dài với nhiều chuyện xảy ra.

Pooh bước nhẹ nhàng vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân. Dòng nước mát lạnh chảy xuống, khiến cậu tỉnh táo hơn. Cậu nhìn mình trong gương, ánh mắt kiên định và tập trung. Kế hoạch của cậu vẫn đang tiến triển tốt, nhưng cậu cũng hiểu rõ rằng Pavel là một người không dễ để làm quen, và cậu phải thật cẩn thận với từng bước đi của mình.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Pooh quay trở lại phòng khách. Pavel vẫn ngủ say trên sofa, gương mặt của anh giờ đây trông thật bình yên, không còn vẻ lạnh lùng hay căng thẳng như khi anh tỉnh giấc. Pooh rót đầy một ly nước lọc, đặt lên bàn cạnh sofa, kèm theo một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ ngắn gọn nhưng chân thành: "Anh hãy nghỉ ngơi thêm một chút, em ra ngoài một lát. Khi tỉnh dậy nhớ uống nước nhé!"

Cậu nhìn lại lần cuối trước khi rời khỏi căn phòng. Pavel vẫn nằm yên, không hề hay biết gì về việc cậu đang chuẩn bị ra ngoài. Pooh bước ra cửa, nhẹ nhàng khép lại để không gây tiếng động. Cậu biết rằng Pavel cần sự yên tĩnh, và việc rời đi mà không làm phiền anh là cách tốt nhất cậu có thể làm lúc này.

---

Khi Pooh bước ra ngoài, cảnh vật trước mắt cậu trải ra một bức tranh bình yên của buổi sáng sớm. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, nhuốm lên mọi thứ một màu vàng ấm áp. Những con đường vắng lặng, chỉ có vài người dân đang bắt đầu ngày mới. Cây cối bên đường rì rào trong gió nhẹ, lá cây xào xạc như một bản nhạc dịu dàng. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây cao, tiếng của sự sống bắt đầu một ngày mới tràn đầy hi vọng.

Pooh bước chậm rãi trên con đường quen thuộc, hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Những hàng cây xanh mướt nối dài hai bên đường, tạo thành một mái vòm tự nhiên che mát cho lối đi. Ánh sáng chiếu qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường. Những đóa hoa dại mọc ven đường đang nở rộ, tỏa hương thơm nhẹ nhàng khiến lòng người cũng trở nên thư thái hơn.

Cậu thầm nghĩ về kế hoạch của mình khi từng bước chân nhẹ nhàng chạm xuống đường. Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng, dù chậm nhưng rất ổn định. Việc gần gũi với Pavel không hề đơn giản, nhưng cậu cảm thấy mình đang tiến gần hơn tới mục tiêu. Pavel, với tất cả sự cẩn trọng và hoài nghi, dường như đã bắt đầu mở lòng với cậu, dù chỉ là một chút. Nhưng cậu hiểu rằng, chừng đó là chưa đủ. Cậu cần phải tiếp tục, cần phải nhanh chóng trở nên thân thiết với anh hơn, để loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ mà Pavel còn giữ lại.

Pooh dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ, nơi cậu thường xuyên ghé qua để mua những thứ cần thiết. Cậu bước vào trong, ánh mắt đảo qua các kệ hàng, chọn lấy những loại thực phẩm cần thiết cho bữa sáng và vài thứ khác để dự trữ. Khi thanh toán, cậu mỉm cười chào người bán hàng như mọi khi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.

Rời khỏi cửa hàng, Pooh tiếp tục đi bộ đến bệnh viện. Đó là một nơi quen thuộc, nơi mà cậu đã từng đến thăm người tiền bối của mình. Người ấy đang trong tình trạng không tốt, nhưng đối với Pooh, đây là một cơ hội để thể hiện lòng trung thành và sự quan tâm của mình. Cậu biết rằng việc này cũng là một phần trong kế hoạch lớn hơn, nhưng đồng thời, nó cũng là điều mà cậu muốn làm từ tận đáy lòng.

Khung cảnh trên đường đi vẫn thật yên bình và tĩnh lặng. Những ngôi nhà với mái ngói đỏ tươi, những bức tường phủ đầy cây xanh và hoa lá tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của một buổi sáng sớm. Ánh nắng chiếu qua từng ngôi nhà, tạo nên những bóng râm mát mẻ trên đường. Không khí trong lành hòa cùng với mùi hương nhẹ nhàng của hoa cỏ khiến lòng người trở nên nhẹ nhõm và thư thái.

Pooh bước vào bệnh viện, một nơi khác biệt hoàn toàn với khung cảnh yên bình bên ngoài. Không khí trong bệnh viện luôn mang một sự lạnh lẽo và căng thẳng nhất định. Cậu nhanh chóng tìm đến phòng của tiền bối, bước vào với sự tôn trọng và quan tâm. Người tiền bối nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt và yếu ớt. Dù vậy, khi thấy Pooh, ánh mắt của anh sáng lên một chút, như thể sự xuất hiện của cậu mang đến một chút an ủi trong những ngày tháng đau đớn này.

Pooh ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay thon gọn của tiền bối, truyền cho anh ta sự ấm áp và động viên. Cậu không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ lắng nghe những lời thì thầm yếu ớt từ người con trai từng là một trong những người mạnh mẽ nhất mà cậu biết. Đây là một phần của nhiệm vụ, nhưng cũng là một phần của tình người. Pooh biết rằng, dù tất cả chỉ là một kế hoạch, nhưng có những thứ mà cậu không thể giả tạo. Sự quan tâm này là thật, và cậu muốn tiền bối cảm nhận được điều đó.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Pooh quay trở lại con đường cũ, trở về với ngôi nhà của Pavel. Khung cảnh yên bình lúc sáng sớm vẫn còn đó, nhưng trong lòng cậu giờ đây đã chất chứa nhiều suy nghĩ. Kế hoạch của cậu đang tiến triển tốt, nhưng cậu biết rằng Pavel vẫn còn nhiều hoài nghi. Sự nghi ngờ của anh là điều mà cậu phải đối mặt, và cũng là thách thức lớn nhất trong kế hoạch này.

Pooh bước đi, từng bước chân đều mang theo sự quyết tâm. Cậu biết rằng, để thành công, cậu cần phải tiến nhanh hơn, cần phải làm Pavel tin tưởng hoàn toàn vào mình. Điều đó sẽ không dễ dàng, nhưng Pooh đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thử thách. Khi ánh nắng buổi sáng dần trở nên chói chang hơn, cậu nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc đều quý giá, và cậu không thể lãng phí bất kỳ giây phút nào trong việc đạt được mục tiêu của mình.

Và như thế, Pooh tiếp tục bước đi, với tâm trí tập trung vào kế hoạch, đồng thời cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng của buổi sáng sớm thổi qua. Mọi thứ dường như đang đứng về phía cậu, và cậu biết rằng, với sự kiên trì và quyết tâm, cậu sẽ đạt được những gì mình mong muốn. Nhưng trước hết, cậu phải nhanh chóng làm thân với Pavel hơn nữa, để loại bỏ mọi nghi ngờ và đạt được sự tin tưởng mà cậu cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro