Chương 8: Trên sân trường, trong quán cũ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song: Nỗi buồn rơi dưới gót giày - Hakoota Dũng Hà.

Tháng 11, Hà Nội bắt đầu trở lạnh. Từng cơn gió mùa chớm gõ cửa nhắc ai ra đường cũng đừng quên mang chiếc áo khoác nhẹ theo. Những chiều thu nắng vàng đã đi ngủ, đắp lên mình chiếc chăn dày bằng mây xám. Cả thành phố dường như cũng hạ nhiệt, bình thản chậm rãi bước vào mùa đông.

Sau vài ngày không liên lạc, anh lại là người chủ động gọi cho cô. Hai người gặp nhau nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến những chuyện đã xảy ra. Cứ như một quy ước ngầm, không ai đào bới lại vết thương quá khứ.

Vào một ngày giữa tháng, anh đưa cho cô xem thư ngỏ của ngôi trường cấp ba hai người từng học. Họ chúc mừng thành công của anh và có ý muốn mời anh về giao lưu vào ngày nhà giáo. Đó là một cách tri ân, cũng là nguyện vọng lớn nhất của anh sau tám năm chưa từng một lần quay lại. Cô cầm lá thư trên tay, đọc đi đọc lại từng con chữ phảng phất hơi thở của nơi ghi dấu thanh xuân, lòng không tránh khỏi khoảng lặng. Vậy là tờ báo của cô lại sắp có một tin bài hấp dẫn về người nghệ sĩ trẻ quay lại thăm trường. Thế nhưng chính cô cũng không rõ xúc cảm của bản thân, vì hơn ai hết cô hiểu rõ, có những hoài niệm sắp trở về cùng hai người trên sân trường cũ.

Ngày nhà giáo, cô cùng anh trở về trường. Khỏi phải nói, mọi người ai cũng đều hân hoan khi đón chào một ngôi sao trẻ. Người vui nhất chắc hẳn là thầy cô của anh khi thấy thằng bé lắm tài nhiều tật năm nào giờ đã không chỉ thành nhân mà còn thành công. Thầy giáo chủ nhiệm cũ tóc đã bạc gần hết, nhìn anh bằng đôi mắt hằn đầy vết chân chim. Những bản kiểm điểm, những sổ đầu bài năm nào chi chít tên, sau tám năm giờ lại đứng ở đây, chỉ là không còn vẻ láu cá ngược ngạo của thời niên thiếu. Thầy nhìn anh, xúc động. Đôi mắt của người lái con đò tri thức ngập đầy hạnh phúc khi nhìn lại những chuyến đò mình đã đưa qua bên kia sông, những khát vọng đã cập bến thành công, những hoài bão đã thành hiện thực. Cánh chim bay đi đến hôm nay trở lại đây, bên bến sông tri thức năm nào từng đi qua để xin tri ân lại người đã dìu dắt mình cũng như bao thế hệ. Thế rồi, thầy lén quay đi, đưa tay áo lên chấm nước mắt.

Theo sau anh vẫn luôn là cô, nhưng lại ở một trạng thái hoàn toàn khác. Cô cũng gặp lại những thầy cô giáo cũ, nhưng không như anh đã đi rất lâu, mỗi năm cô đều về trường vào ngày nhà giáo. Cảm giác bản thân vẫn chưa thể xa nơi này, thầy cô vẫn dõi theo mình trưởng thành thật chậm rãi. Mỗi năm đều như vậy, cô đứng giữa từng thế hệ, nhìn từng gương mặt non nớt rồi sẽ lớn lên và có thể không còn mặc bộ đồng phục kia vào giờ này năm sau nữa. Chúng không biết, bộ đồng phục mà chúng đang nghĩ là rất nóng, rất xấu kia, thực ra lại là một thứ vô giá. Ở trong đó là từng giọt mồ hôi, có thể cả nước mắt và máu nhiệt huyết của những tháng ngày thanh xuân tươi xanh nhất. Những tháng ngày không thể quay lại, chẳng thể xin thêm, rồi sẽ vĩnh viễn nằm lại đó. Để sau này cho dù có mặc lên mình lần nữa, cảm giác cũng không còn được như những năm mười mấy tuổi, ngồi mài đũng trên ghế nhà trường.

Cô lọt thỏm giữa đám đông, nhìn như một bà cô già trong đám trẻ. Ở kia, thầy phụ trách đoàn đang cầm quyển sổ xanh chạy quanh chỉ chỏ. Hai bên thảm đỏ, những nữ sinh mặc áo dài trắng ôm hoa trên tay chuẩn bị lễ tri ân. Trong phòng giáo viên, hẳn là thầy thể dục đang tìm chìa khóa để mở trộm cổng cho cựu học sinh được sớm vào trường. Nghĩ đến đó, cô phì cười. Phải rồi, mỗi năm đều vậy, khung cảnh này, mỗi năm cô đều im lặng mà ghi nhớ triệt để. Cô rất sợ mình sẽ quên, sợ mất đi cái cảm giác thuộc về nơi này. Vì ở trong đám đông những người vẫn rất trẻ kia, quả thực cô lạc lõng. Cho dù có các bạn học cũ đi cùng, cô cũng vẫn sợ một ngày mình sẽ mất dấu thanh xuân ở đây. Bởi có một người đã đem một nửa cùng những kí ức đẹp đi, nửa còn lại nếu không cẩn thận giữ gìn, có lẽ rồi một ngày đẹp trời cô cũng sẽ phát hiện từ lúc nào nó đã ra đi mà bản thân thậm chí còn chẳng hề hay biết.

Ấy là những năm trước.

Năm nay thì không.

Vẫn là những gương mặt non nớt trong bộ đồng phục quen thuộc. Thế nhưng cảm giác của cô giờ đây thật khác. Cô còn trộm nghĩ ngớ ngẩn, nếu hôm nay mình cũng có thể mặc áo dài trắng đứng lẫn giữa sân trường này, biết đâu lại có người nhận nhầm cô thành nữ sinh như tám năm về trước. Bản thân cũng không còn trầm mặc mà nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt cô hôm nay chỉ hướng về một phía.

Trên sân khấu, trước những tràng pháo tay và tiếng cổ vũ huyên náo đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, anh nở nụ cười quen thuộc làm đôi mắt chỉ còn một đường chỉ.

Hôm nay, anh cũng ở đây.

Giống như nhiều năm về trước, anh ở trên sân khấu ngày nhà giáo đánh đàn cho một cô bạn có giọng hát trong veo. Tuy đó không phải là cô nhưng cô vẫn luôn nhìn những ngón tay đã chai sần của anh bấm trên từng dây nhạc.

Nhiều năm về trước hay bây giờ, cô đều mỉm cười như thế.

Trong khi cô đang đứng nhìn và tự cười như một đứa ngớ ngẩn thì bạn học cũ của cô, dưới sự giúp đỡ của các thầy cô giáo cũ đã vào được trường. Chúng nó lén lút từ đằng sau vồ vào người cô, hệt như những năm về trước. Chỉ có điều một vài đứa đã có con để chào các cô chú, thậm chí là hai đứa. Bạn bè công việc đều ổn định, đứa bét nhất cũng đã có nửa kia hay tìm được vài đối tượng chống ế. Chỉ có cô là vẫn lông bông, lương tòa soạn ba cọc ba đồng. Điểm chung duy nhất tìm được giữa chúng nó với cô là tuổi trẻ. Tuổi trẻ đã cùng nhau trải qua.

Bất chợt, đám bạn của cô nhìn thấy anh trên sân khấu. Không ai bảo ai, mặt đứa nào đứa nấy liền tối sầm vào, ánh mắt nếu có thể giết người thì cô đã lập tức tan xác trong vòng vây của mấy bà chằn lửa:

-Mày! – Một đứa hùng dũng quát thẳng vào mặt cô – Vẫn còn lưu luyến cái thằng sở khanh ấy à?

-Đếch hiểu luôn, nó cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì mà bao nhiêu năm vẫn quay lại thế? – Đứa khác tiếp lời.

Rồi mỗi đứa một câu, mang anh ra chặt chém không thương tiếc. Cô thì im lặng chẳng nói gì, chỉ thi thoảng đưa mắt liếc anh đang đứng trên sân khấu. Đến chừng mọi người nhận ra khuôn mặt buồn rười rượi của cô thì mới dừng lại. Lúc này, cô mới nói, đôi mắt cụp xuống:

-Tao có gì với nó đâu. Bên tòa soạn gửi theo thôi.

Cả đám nhìn nhau một lúc, trong lòng vẫn đầy ngờ vực:

-Thế là nó với cái con mà lần trước lên báo đấy à?

-Không biết – Cô nhún vai – Chịu!

-Hay là vẫn với cái con bạch cốt tinh kia? Đùa chứ, nghĩ đến cái mặt con đấy là tao lại muốn chửi thề.

-Chả phải – Cô lại lắc đầu – Chúng nó vừa sang bên kia là chia tay luôn rồi.

Dường như chỉ chờ có thế, cả đám cùng cười phá lên:

-Ối xời, ngon! Tao còn tưởng quả báo bị tắc đường ở đâu, hóa ra đến nhanh thế à. Một con giật bồ, một thằng sở khanh, ông trời có mắt quá đi mất.

-Không mày ạ - Một đứa khác vội ngắt lời – Tao lại thấy hơi phí. Hai đứa đấy bắt cặp với nhau thì bớt bao nhiêu người khổ.

-Ều, ban đầu thằng Nam có như thế đâu nhờ, đúng là chả ai lấy thước đi đo lòng người, cháy nhà mới ra mặt chuột.

-Thế mà vẫn còn dám tìm về đây, thật, mặt dày như cái thớt.

-Thôi đi, chúng mày đừng nhắc lại nữa. Chả phải tại nó thì con An khổ thế này à? Đáng nhẽ mày đang đứng trên kia kìa chứ chả phải nó đâu An ạ. Không thì bây giờ mày cũng có tên có tuổi chứ nhếch nhác thảm hại thế này à?

Đám bà chằn xót bạn, càng chửi càng chua ngoa. Cô nghe mà hai tai ù đi, một tiếng thở dài bị đè trong lồng ngực. Trên sân khấu, anh vẫn vui vẻ rạng rỡ, có lẽ sẽ chẳng hiểu được cảm giác lúc này của cô.

Sau khi buổi lễ kết thúc, sân trường chỉ còn lại mấy đứa học sinh đang nhặt ghế của lớp mình về. Có đứa chưa tìm đủ, chạy dáo dác vòng quanh. Những thanh âm ồn ào khi nãy tan biến cho cả ngôi trường im lặng nghỉ ngơi. Giữa khoảng lặng mênh mông ấy, thi thoảng gió lại xô vào lá làm những người còn lưu luyến nơi này thoáng giật mình. Năm nào cũng thế, ở cuối những ồn ào tấp nập, sân trường chỉ còn lại mình cô và tiếng gió xác xơ. Cô không rõ mình đang tìm cái gì ở đây, cũng không hiểu còn lại gì để có thể tìm được. Là một chút kí ức khi cô cùng anh ngắm nhìn sân trường trước ngày tận thế, hay là khoảnh khắc cô tỉnh lại trên vai anh vào buổi tối mùa đông ấy. Khi cô ngơ ngác, khi anh nắm lấy bàn tay với những ngón dài lạnh khô. Hay đơn giản hơn, chỉ là những kỉ niệm thời niên thiếu ở nơi này cũng bè bạn?

-Chưa muốn về à?

Bất chợt, anh bước đến từ đằng sau, mặc chiếc sơ mi trắng và trên vai là cây đàn guitar quen thuộc. Cô bỗng giật mình, những suy nghĩ ngây ngốc đã từng thoáng qua vào lúc này đều một lần cùng quay trở lại. Viễn tưởng hoang đường về màu trắng tinh khôi. Có phải nếu cô cũng mặc lên mình chiếc áo trắng thì thời gian sẽ quay trở lại, hai người sẽ thêm một lần cùng nhau đứng trên sân trường, bị bác bảo vệ đuổi về để khóa cửa, có phải không? Đáng tiếc là không, cô không mặc áo trắng. Minh chứng rõ ràng rằng đây không phải một đoạn hồi ức, rằng thời gian đã qua đi. Cho dù anh vẫn thế, nhưng cô thì không. Cô, đã đổi thay mất rồi.

Hai người cứ lặng lẽ, đứng nhìn cột bóng rổ cô đơn giữa sân trường.

Sẽ không còn quả bóng nào ở đây cho anh ghi điểm.

Cũng sẽ không còn khoảnh khắc kéo cô vào ngực rồi dụi cằm lên đỉnh đầu cô.

Kí ức đã qua không thể quên còn lỗi lầm đã qua thì không thể sửa chữa.

Lỗi lầm tuổi trẻ đã kéo dài sợi dây duyên nợ giữa hai người.

Khi anh chuẩn bị nói "Về thôi" thì bỗng điện thoại cô có tin nhắn.

Tôi muốn nói rõ chuyện hôm trước. Lần cuối cùng! 3h chiều nay ở quán cũ, tôi đợi.

Trước một số điện thoại lạ và tin nhắn sặc mùi giang hồ thế này, phản ứng của bất kì ai cũng là cho ngay vào danh sách hạn chế. Thế nhưng, gần như lập tức, cô đoán ra người ở bên kia. Và anh, khi thấy sắc mặt biến đổi của cô cũng đã kịp nhìn vào màn hình để nhận ra vài con số quen thuộc:

-Cái gì thế? – Anh hỏi.

Cô không nói không rằng, đút điện thoại vào túi rồi đi về phía cổng trường. Lập tức anh đuổi theo ngăn lại:

-Trả lời anh! Có chuyện gì?

Cô nhìn chòng chọc vào anh với ánh mắt lạnh lẽo rồi thở hắt ra một hơi. Anh thì tiếp tục hỏi:

-Chuyện của anh với Ánh cũng là My kể cho em đúng không?

Không đáp, cũng có nghĩa là thừa nhận.

-My còn nói gì với em? Hai người gặp nhau từ bao giờ?

Anh nắm lấy hai vai cô xoay ra trước mặt mình hỏi bằng giọng rất mất kiểm soát. Đôi mắt mở to, vẻ nôn nóng, lo sợ hiện rõ. Trái lại với anh, cô vẫn rất bình thản, nhìn anh lạnh ngắt:

-Anh với My, với Ánh hay với ai tôi đều không quan tâm. Tôi cũng nói với cô ấy rồi, tôi không hứng thú, không muốn biết và sẽ không nhắc lại nữa. Nếu cô ấy còn chưa rõ thì nhờ anh nhắn lại với cô ấy hộ tôi.

Nói đoạn, cô đưa tay vào giữa hai cánh tay anh đang giữ lấy vai mình hất ra rồi đi thẳng về phía cổng trường, không quay nhìn lại dù chỉ một lần. Có thể vì cô sợ, sợ thấy hình ảnh anh đang đứng lại trên sân với chiếc áo trắng sẽ gợi nhớ lại những tháng năm tuổi trẻ. Sợ bản thân sẽ không thể kìm lòng.

Những chiều đầu đông, bầu trời luôn ủ dột mơ màng. Thành phố chưa kịp quen với những trận gió mùa thay thế cơn heo may nên hình như buồn lắm. Con người cũng đầy vẻ mệt mỏi giữa thời khắc giao mùa, trôi qua sau lớp kính của quán cafe nơi góc phố. Hoàng My cứ mải nhìn dòng người, tay khuấy ly đen nóng trong vô thức. Trong đầu cô lúc này hình như trống rỗng, không hiểu bản thân đang làm gì ở đây, càng không hiểu mình mong gì sau tin nhắn ấy. Tự cô cũng biết, chẳng đời nào Thụy An lại gặp mình một lần nữa chỉ để nói những chuyện mà chính cô ta không muốn nhắc lại. Vậy mà cô vẫn đến đây, thậm chí còn đến rất sớm, và đợi một cách ngớ ngẩn thế này. Nghĩ đến đó tự nhiên lại không nhịn nổi mà phì cười, cười sự ngốc nghếch của chính mình.

Tiếng kêu dữ dội của chiếc chuông đồng treo trên cửa khiến Hoàng My giật mình. Cô vẫn không tin là Thụy An sẽ đến, và nếu có thì cũng sẽ không phải đẩy cửa một cách bạo lực như thế chỉ để bày tỏ sự bất mãn với mình.

Người vừa đến khuôn mặt đầy phẫn nộ, sầm sập đi thẳng về phía cô khiến cô không khỏi ngạc nhiên:

-Cậu đến đây làm gì? – Cô buông chiếc thìa trong tay, đứng dậy khi người ấy đã bước đến đối diện.

-Tớ đến đây làm gì? Thế cậu đến đây làm gì?

Anh hỏi như chuẩn bị phát tiết ra sự tức giận mà tám năm qua cô chưa từng nhìn thấy. Điều đó khiến cô không khỏi hoang mang, hai bàn tay run run toát đầy mồ hôi lạnh. Kí ức về đêm nhạc hội trong Nhà hát Lớn vẫn chưa biến mất.

-Tớ... có hẹn – Cô đánh mắt đi chỗ khác.

-Hẹn? Nhắn một cái tin mệnh lệnh, đào bới lại chuyện cũ của người ta mà cũng là hẹn à? Nếu là cậu cậu có đến không? – Anh cắn môi, đôi mắt dữ dằn nhìn cô – Cậu có thấy cậu hành xử quá trớn rồi không?

Hoàng My lúc này có vẻ cũng không muốn né tránh nữa, cô quay ra nhìn thẳng vào anh, cao giọng cãi lại:

-Tớ quá trớn? Còn cậu thì sao? Cậu quát tớ giữa sảnh nhà hát, lại còn định bỏ về trước khi tớ lên sân khấu. Thế là không quá trớn à?

-Nếu thế thì cũng là lỗi của tớ, chẳng liên quan gì đến An. Cậu hẹn cô ấy đến đây để làm gì?

-Để làm gì cậu biết làm cái gì? Muốn biết sao không đi mà hỏi "cô ấy" của cậu ấy? Tớ tưởng hai người thân thiết lắm cơ mà, chuyện gì của nhau cũng biết cơ mà? Đã nói cho cậu đến đây rồi thì sao không hớt nốt đi? Mà thế này có khi lại hay đấy, đang sợ nói cho cậu biết trước cậu lại phá đám, giờ chẳng rủ cậu cũng tự đến, đợi cô ta đến rồi ba mặt một lời luôn. Chỉ là không biết cô ta gọi cậu đến thay rồi thì còn dám đến nữa không thôi.

Hoàng My nói một lèo không kịp nghĩ, đến đó mới giật mình nhận ra đã quá lời nên đành cắn môi không dám thêm câu nào. Thế nhưng có vẻ đã không còn kịp. Anh đứng trước mặt như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hai nắm tay run run siết lại, cảm tưởng bất kì lúc nào cũng có thể cho cô ăn cái tát. Tất nhiên, anh sẽ không bao giờ đánh cô. Nhưng mối quan hệ bây lâu của hai người, có lẽ lần này anh sẽ không ngần ngại mà đạp đổ. Cô thấy anh nghiến răng, gằn từng chữ:

-Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu nghĩ cậu là ai mà đào bới chuyện cũ của tôi lên thế hả? Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cậu, đến bao giờ cậu mới bỏ được cái tính tiểu thư muốn gì cũng phải làm bằng được mới thôi...

-Im đi!

Giữa dòng cảm xúc đang chực bùng nổ của anh, Hoàng My bỗng gào lên, ngắt lời. Đôi mắt cô đỏ hoe, rưng rưng chuẩn bị trào ra hai dòng lệ.

-Đúng rồi đấy, tôi chẳng là gì, chẳng là ai để có quyền đào bới chuyện cũ của hai người. Tôi chỉ là cái loại tiểu thư đỏng đảnh, muốn gan trời trứng muỗi cũng phải có bằng được.

...

Thế còn anh thì sao? Đã bao giờ anh nhìn lại anh chưa? Nhìn lại xem tám năm qua ai là người ở bên anh chưa? Ai là người đầu trần chạy trong tuyết đi mua dây đàn cho anh, ai là người ngủ gục ở giường anh lúc anh ốm, ai là người từng ấy năm ở bên anh nơi đất khách quê người? Là ai? Có phải tôi không? Anh đã từng quan tâm chưa? Thế mà vừa về đến đây gặp lại đứa con gái ấy là anh sẵn sàng đá tôi lăn quay sang một bên, kệ luôn cả tôi đã dùng tám năm đẹp nhất đời cho anh. Anh nói xem, chuyện ấy thì có liên quan đến tôi không?

Một chiều đông quán vắng chỉ có hai người. Hoàng My nói đến đó thì nước mắt lã chã rơi. Anh lặng im nghe hết, sau cùng buông hai nắm tay nãy giờ siết chặt, bật một tiếng cười nhạt. Thì ra tám năm qua là vậy, có mình anh ngu ngốc nghĩ hai người là bạn. Nhưng một cô gái đã dành hết thanh xuân cho một người thì người đó đối với cô ấy còn có thể chỉ là bạn được hay sao? Hay là anh đã biết nhưng vẫn cố tình giả điếc giả câm để không phải đối diện với tình cảm ấy? Chợt, anh tự hỏi, nếu mình sớm đã đối diện thì liệu mọi chuyện có khác đi không, hay tình cảm vẫn là không thể một lời nói thích là thích, nói quên là quên. Phải rồi, nếu dễ dàng nâng được buông được như vậy, có lẽ anh với Thụy An cũng sẽ không đi đến bước đường hôm nay.

Tiếng chuông đồng lại một lần nữa hiu hắt vang lên. Thụy An đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi, lặng lẽ mở cửa bước vào. Cô chậm rãi đi đến trước mặt hai người, dùng ánh mắt không vui không buồn đã dùng trong tám năm qua, nhìn một lượt. Dường như những xung đột đó, những khúc mắc đó, những ai oán đó của họ, so với trường đoạn cô đã trải qua thì chẳng đáng để phải bàng hoàng.

-Xin lỗi, tôi đến muộn.

Sự xuất hiện của Thụy An khiến hai nhân vật còn lại đều không ngờ. Và có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không ngờ là mình vẫn còn can đảm để đến đây một lần nữa, dù biết lần đối mặt này sẽ chẳng hề yên ả.

-Cô đến là tốt rồi – Giọng Hoàng My vẫn còn nghèn nghẹn – Hôm nay có cả Nam ở đây, coi như tôi xin cô nói rõ ra cho tôi biết mối quan hệ của hai người. Chỉ một lần này thôi.

Hai nắm tay anh lại siết vào, đôi mắt nhắm chặt. Thụy An thì ngược lại, vô cùng bình thản, mỉm cười nhìn hai người rồi gật gù, nói chậm rãi:

-Tôi cũng không muốn kéo dài chuyện này. Lần trước lùm xùm ở Nhà Hát Lớn tôi cũng bị cơ quan cảnh cáo. Thế nên hôm nay không phải vì cô xin tôi, mà là tôi xin hai người cho tôi được yên ổn.

Đến đó thì dừng lại, đôi mắt chuyển hướng, xoáy thẳng vào anh:

-Nếu cô đã muốn biết thì tôi cũng không ngại. Giới thiệu với cô, đây là bạn học cũ, đồng thời cũng là bạn trai cũ của tôi, người đã có mặt cùng tôi trong ba năm phổ thông, ba năm trường nhạc. Đây cũng là người đã đá tôi lăn lóc sau khi có được học bổng từ trường đại học của cô.

Không gian chợt rơi vào khoảng lặng chết chóc. Tuy cũng đã lờ mờ đoán ra nhưng khi biết được sự thật, Hoàng My vẫn bất ngờ thoảng thốt. Anh cúi mặt không lên tiếng còn Thụy An thì giữ nguyên vẻ bình thản:

-Quên nữa chứ, người yêu mà vừa vào trường đã chia tay của anh cũng là bạn học cùng lớp dương cầm với tôi. Người mà bố là tiến sĩ nhạc cổ điển còn nhà thì có hơn nửa cái gia phả thân thế đồ sộ ấy, trong kì thi tuyển chọn cuối cùng kém tôi tận 2 điểm nhưng lại lập tức có bằng tiếng Đức C2 để lấy học bổng, thế mới tài.

Hoàng My như không tin nổi vào tai mình, hai tay run run khi nghe Thụy An tóm tắt giai đoạn khó khăn nhất tuổi trẻ của mình chỉ bằng vài câu ngắn gọn. Thụy An thì vẫn thản nhiên như thể chính mình cũng không nhớ cái cảm giác mất đi học bổng ước vọng suốt ba năm một cách đắng chát, hay cảm giác khi biết anh có bạn gái mới chỉ một ngày sau khi chia tay như thế nào. Kì thực, cô vẫn nhớ rõ ràng từng chút.

-Cô có muốn biết thêm gì nữa không?

Thụy An hỏi lại trước khi cúi chào rồi quay bước. Tiếng chiếc chuông đồng là thanh âm đánh động duy nhất giữa khoảng lặng này. Hoàng My thẫn thờ nhìn theo cho đến khi cái bóng cô đơn ấy biến mất giữa ngã tư. Rồi cô run run quay sang nhìn anh. Anh vẫn cúi mặt, hai tay siết chặt.

-Có thật không? – Cô hỏi, những mong cứu vớt được chút gì đó mà chính cô cũng không biết là gì – Vừa rồi có phải là thật không?

Vừa nói, My vừa lao đến siết lấy hai cánh tay anh lay mạnh. Thế nhưng nhìn khuôn mặt anh thẫn thờ không chút cảm xúc, tự cô cũng đã hiểu câu trả lời.

-Phải!! Đều là thật. Tôi là thằng sở khanh tham vàng bỏ ngãi, bỏ người bạn gái đã mấy năm trời hết lòng vì mình để đến với cái người vừa có tiền, vừa có thế. Rồi sao, rồi khi sang được Đức thì lại bị cô ta đá! Đáng đời tôi chưa? Vừa lòng cậu chưa?

Anh gào lên như muốn trút ra hết toàn bộ dằn vặt, ân hận trong suốt tám năm vừa rồi. Nó cũng là cú chốt hạ khiến Hoàng My sụp đổ hẳn. Thì ra đây là những gì cô muốn biết ư? Là nỗi đau tuổi trẻ của một cô gái, là sự hổ thẹn cắn rứt của một chàng trai. Là vết sẹo họ đã cố giấu nhưng lại bị cô vạch ra cho kỳ được. Mãi mãi về sau, cô phải ghi nhớ lấy bài học: Điều người khác đã không muốn nói, tốt nhất đừng cố biết tận tường. Nó là tổn thương người ta, tổn thương chính mình, là vết rạn không thể lành cho một mối quan hệ.

Hai cánh tay cô từ từ lơi ra rồi buông thõng, cả người đổ xuống ghế. Anh cắn chặt môi quay người lao về phía cửa, không nói thêm lời nào. Tiếng chuông đồng vang lên như thanh âm tan vỡ cuối cùng của cả ba người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro