CHƯƠNG 29: ĐAU HẾT CÕI LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cười lên sằng sặc mặc cho bọn người kia mắt cắt không còn giọt máu nào cả. Y lập tức vận công đem hết ba công lực thượng thừa là Tuyệt Kim Giáp, Bạch Phù Hồ và Bạch chỉ Tiên mà phối hợp cùng nhau. Khắp người Tiêu Chiến phát sáng tạo ra một trận bão trắng xóa với sức mạnh kinh người. Y vận hết sức lực trong người mà tống hết trận bão công lực kia về đám người kia. Bọn chúng bị lực đạo này mà cả người văng lên cao rồi nổ toang giữa không trung mà rơi xuống. Nhà kho cũng bị lực đạo này mà đổ tan hoang. Tường gạch đất đá cũng vỡ nát. Tất cả bọn chúng và cả Vương Hạo Hiên đều chết sạch sẽ, trên người quần áo rách tả tơi, máu nhuộm đỏ người. Cảnh tượng trước mặt mấy chục con người chết sạch thật khiến bất kỳ người nào nhìn thấy đều kinh khiếp…..

Tiêu Chiến sau khi tung lực đạo và bọn kia đã chết hết thì quay lại tiến về phía Vương Nhất Bác đang nằm. Dấu hoa đào thứ tư đã nổi rõ. Y biết mình chỉ còn chút ít thời gian nữa thôi rồi sẽ biến mất. Miệng y máu đã chảy đến không thể dừng lại. Nhưng y vẫn cố chấp muốn cứu mạng người bên cạnh thêm một lần nữa. Dù sao y đã trái luật trời rồi, bây giờ dẫu có sai thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả. Và thực sự bây giờ Tiêu Chiến cũng không cần gì cả, y chỉ muốn cứu lấy người trước mặt. Y lập tức tháo miếng ngọc bội trắng trên cổ treo vào cổ Vương Nhất Bác mà nghẹn ngào.

“Nhất Bác ngoan! Anh tặng lại em miếng ngọc bội này! Nó sẽ hộ thân cho em!”

Nói rồi y vận hết tất cả công lực còn lại trong người y đã tích cóp trong hơn 2000 năm mà đẩy hết vào người Vương Nhất Bác. Y chỉ mong công lực ít ỏi này có thể đánh thức nguyên thần đã vỡ nát trong người hắn một lần nữa dù y chẳng biết còn được hay không. Nhưng y vẫn cố chấp làm cho bằng được. Đến khi công lực của y đã cạn kiệt thì dấu hoa đào cuối cùng cũng nổi lên. Y thấy người mình bắt đầu phát sáng nhưng ánh sáng này chẳng còn giống ánh sáng lúc nãy nữa. Ánh sáng này làm cho người Tiêu Chiến xuất hiện những đốm sáng lấp lánh và y thấy người mình bắt đầu tiêu tán linh thức. Nhìn người trước mặt vẫn còn nằm đó chẳng động đậy mà mình thì đã sắp đi rồi, y liền rơi lệ. Y sờ lên khuôn mặt của người kia mà nghẹn ngào. Ánh mắt ướt đẫm liền cất giọng đau đớn.

“Tạm biệt em Nhất Bác! Cầu mong em có thể vượt qua!”

“Anh phải đi rồi! Kiếp này chỉ gần em được như vậy! Sau nãy mãi mãi cũng chẳng thể bên em được nữa!”

“Nhưng em hãy tin, anh luôn yêu em mãi, cả cuộc đời anh! Cả đời cả kiếp này không thay đổi! Chúc em một đời bình an!”

Tiêu Chiến vừa nói xong thì cả người y lập tức biến thành những đốm sáng mà bay tán loạn. Một lúc sau những đốm sang kia cũng bay tít lên trời cao mà chẳng để lại một dấu vết gì nữa…………

Chẳng biết Vương Nhất Bác cảm nhận được Tiêu Chiến hay sao đó. Tuy không tỉnh nhưng trong tiềm thức vẫn thấy được Tiêu Chiến và nghe được giọng nói của y. Khi Tiêu Chiến bay lên mất hút, khóe mắt của Vương Nhất Bác lập tức rơi lệ. Những giọt lệ vương cả máu mà chảy ra hai bên khóe mắt. Hắn đang khóc. Hắn cảm nhận được người kia nên đau lòng mà khóc mặc dù bản thân chưa hề tỉnh lại. Thật đau đớn biết bao…..

Trác Thành đứng sau cánh cửa kia khi Tiêu  Chiến đến bên cạnh Nhất Bác. Khi linh thức của y đã lấp lánh những đốm sáng và y khắp rời khỏi thì Trác Thành vô tình nhìn thấy. Y bị hình ảnh đó làm cho khiếp sợ mà không dám bước đến gần. Nhưng khi nghe Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác mấy câu thì y đau hết cả cõi lòng. Y định chạy ra nhưng chẳng còn kịp nữa. Tiêu Chiến đã biến thành những đốm sáng mà bay đi mất rồi. Y chạy theo gọi đến khản giọng.

“Tiêu Chiến! Tiêu chiến! Xin đừng đi!Xin đừng đi!”

“Tiêu Chiến!”

Nhưng cho dù Trác Thành có gọi như thế nào đi nữa thì người đã biến mất chẳng còn bất kỳ dấu hiệu nào tồn tại trên đời nữa cả. Y chạy nhanh đến chỗ Vương Nhất Bác thì thấy hắn một thân máu tươi. Cả người bị bốn năm viên đạn găm vào.  Y nhìn Vương Nhất Bác mà kinh khiếp, tự nghĩ rằng với từng này đạn trong người thì làm sao còn sống. Nhưng khi y áp lên ngực hắn liền nghe được nhịp tim yếu ớt, y lại thất kinh hơn nữa. Một tía sáng lóe trong đầu của Trác Thành báo cho y biết Vương Nhất Bác vẫn có thể còn sống. Trác Thành lập tức gọi cho Vương gia và cấp cứu. Gọi xong y lập tức cúi xuống dỡ Vương Nhất Bác vào lòng mà cất giọng nghẹn ngào.

“Nhất Bác! Nhất Bác à! Tôi đến rồi! Cậu hãy cố lên nào!”

“Cậu nhất định sống được! Tôi tin điều đó! Vậy nên hãy cố lên nào!”

Trác Thành ôm hắn trong tay mà khóc nức nở. Y không nghĩ người bạn này của mình mới một tiếng trước còn gọi mình mà một tiếng sau đã nằm đây chẳng còn hơi thở. Người hắn yêu thì tan thành mây khói trước mắt không thể ở lại. Thật không có nỗi đau lớn hơn thế này nữa. Y nhìn hai người họ, một tan biến, một ngừng hơi thở nằm đó mà đau xót thay trong lòng. Y thầm trách sao ông trời lại đối xử vời họ tàn tệ như vậy. Thật quá đau lòng mà….

Đội cảnh sát chống tội phạm và cục trưởng Vương cũng lập tức đến hiện trường. Ông nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm đó, cả người đầy máu thì thất kinh. Ông lập tức quỳ xuống đỡ lấy cháu mình trong tay mà lay gọi nức nở.

“Nhất Bác! Nhất Bác! Cháu làm sao vậy? Sao người lại nhiều máu thế này!”

“Nhất Bác à! Cháu đừng dọa chú! Cháu tỉnh lại đi!”

Ông lại nhìn xung quanh đó liền thấy một cảnh tượng kinh hãi. Tất cả bọn buôn ma túy và cả Vương Hạo Hiên đều chết thảm trên nền nhà, tất cả đều máu me be bét không còn lành lặn nữa. Tất cả đội chống tội phạm thấy cảnh tượng kia cũng sợ hãi một trận. Trên sàn toàn là máu và thi thể ngổn ngang. Họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà khủng khiếp như vậy. Họ đoán chắc đã có một vụ nổ bom, nhưng chẳng ai biết đã có một cảnh tượng phi thực tế xảy ra ở nơi này 1 tiếng trước…..

Vương Huynh ôm chặt Vương Nhất Bác trong lòng mà run rẩy. Khóe mắt ông lệ đã chảy dài. Ông không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng ông biết Vương Nhất Bác đang vô cùng nguy kịch. Ông tự hỏi nếu cha mẹ hắn mà biết chuyện này liệu có chịu nổi không. Trong người Vương Nhất Bác bây giờ có ít nhất phải 4,5 viên đạn găm vào. Thử hỏi với từng đó đạn thì làm sao mà sống nổi kia chứ…

Trác Thành đứng bên cạnh chỉ biết gạt đi những dòng nước mắt. Y là người chứng kiến toàn bộ sự việc kỳ lạ kia. Nhưng y cũng biết đây là thế giới hiện đại, làm gì có ai tin vào chuyện đó. Nhưng y thoáng thấy miếng ngọc trên cổ Vương Nhất Bác có chút sáng nhẹ thì y đã biết Tiêu Chiến đã treo nó vào cổ cho hắn. Y tin với miếng ngọc này, mạng của Vương Nhất Bác sẽ có hy vọng….

…………………………………..

Vương Nhất Bác cũng được đưa ngay lập tức vào bệnh viện quốc tế Bắc Kinh. Cả Vương gia nghe lin liền lập tức náo loạn. Cha mẹ Vương cùng em gái Vương Nhất Bác và quản gia, người nhà đều chạy hết vào bệnh viện. Họ thật sự không tin được chuyện này lại xảy ra. Họ đang vô cùng lo sợ…

Cha mẹ Vương nghe tin là sốc không chịu nổi. Họ lập tức chạy vào bệnh viện. Họ đang ngồi ngoài hành lang mà run rẩy vô cùng. Họ không biết tại sao Vương Nhất Bác lại bị thương nặng đến như vậy nữa. Ánh mắt chưa rời khỏi phòng cấp cứu, họ sợ hãi vô cùng. Sợ rằng sẽ không được gặp lại Nhất Bác nữa, sợ hắn cứ vậy bỏ gia đình mà đi………..

Vương Nhất Bác đang ở trong phòng cấp cứu. Tất cả các bác sĩ đang tập trung cao độ để cấp cứu cho hắn. Vương Nhất Bác đã được gắp ra khỏi cơ thể 5 viên đạn, 1 viên trúng vào phổi, hai viên vào hai mạn tim, 1 viên vào lá lách, tình trạng là ngàn cân treo sợi tóc. Bác sĩ nhìn tình trạng của y đã lắc đầu vào nhau tất cả, nhịp tim chỉ còn lại 30 và chầm chậm rồi dừng lại, nhịp thở đã chuẩn bị về đường thẳng. Kíp bác sĩ đã bó tay rồi. Ngay khi họ chuẩn bị bước ra khỏi phòng cấp cứu thì trời bên ngoài lập tức mưa lớn. Trời mưa ào ạt xối xả đập vào cửa kính của bệnh viện nghe chát chúa vô cùng. Mọi người trong bệnh viện hết sức ngạc nhiên vì trời đang trong lành mát mẻ tự nhiên lại đổ mưa xối xả. Mưa ầm ầm ào ạt xối cả một khoảng trời. Đâu có ai biết được, hồ ly kia đã tan biến nhưng vì quá đau lòng cho Vương Nhất Bác mà ở đâu đó vẫn khóc nấc lên, đổ lệ xuống nhân gian. Trời mưa đó chính là nước mắt của người kia thương tiếc cho Vương Nhất Bác mà rơi xuống. Mưa càng lớn thì người kia càng đau lòng thống khổ. Điều này chỉ có hắn biết, ngoài ra chẳng còn ai biết cả………………

Trời sau khi mưa một trận thật lớn thì cũng thưa dần mà ngừng lại. Kíp bác sĩ cứ vậy mà nhìn ra trời mưa ngạc nhiên không biết tại sao trời lại như vậy. Họ không để ý rằng cả người Vương Nhất Bác lập tức lóe sáng trong vài giây rồi vụt tắt. Kíp bác sĩ còn chưa hết ngạc nhiên về thời tiết bên ngoài thì một hiện tượng nơi phòng cấp cứu đã làm họ thất kinh. Máy thở của Vương Nhất Bác lập tức kêu lên, nhịp tim quay về bình thường, từ 30 lên 90, cả chỉ số sinh tồn cũng chạy về mức bình thường. Tất cả 20 bác sĩ ở trong phòng kia lập tức hốt hoảng. Họ không tin vào mắt mình nữa. Người trên giường cấp cứu kia đáng lẽ đã chết vì các chỉ số đã dừng lại rồi. Nhưng sao giờ lại trở lại bình thường một cách ngoạn mục thế này. Họ cảm thấy đây là một hiện tượng kỳ diệu nhất trong ngành y học tồn tại mấy trăm năm nay. Hiện tượng này giống như tái sinh vậy, không có tiền lệ trong y học từ trước tới giờ…..

Các bác sĩ lập tức kiểm tra hết cả người của Vương Nhất Bác. Họ sững sờ khi các vết thương đã bắt đầu lành lại, cơ thể hắn bắt đầu ấm lên. Họ đều ôm lấy mặt và mở to mắt ra như không tin chuyện trong phòng cấp cứu này nữa. Tất cả họ đều nhìn nhau mà thốt lên.

“Trời ơi! Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?”

“Thật không thể tin được? Bệnh nhân chết rồi mà bây giờ lại sống lại!”

“Thật là quá kỳ diệu!”

Cả kíp bác sĩ ôm lấy nhau vô cùng hạnh phúc. Cuối cùng bệnh nhân kia đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Hay nói đúng hơn, tử thần cũng chê hắn và hắn đang cải tử hoàn sinh…..

Tin tốt được lập tức báo ra cho gia đình. Tất cả mọi người đều ôm nhau khóc nức nở. Bác sĩ nói rằng đáng lí Vương Nhất Bác đã chết rồi, nhưng không hiểu sao vào phút cuối, mạch tượng lại trở lại, tim đập lại, cả người ấm lên. Bác sĩ không giải thích được. Chỉ biết nói cho gia đình vui thôi. Mà đúng thật như vậy, tất cả mọi người nghe vậy thì chỉ biết ngạc nhiên một trận chứ họ đâu biết nguyên nhân. Chỉ có Trác Thành ngồi ở một bên cạnh là cong môi nở một nụ cười….

………………………………………………….

Tiêu Chiến đã biến mất khỏi nhân gian. Lúc y dùng hết công lực để giết hết bọn người kia và truyền hết linh lực vào người Vương Nhất Bác thì cả thiên giới đã rung chuyển một trận. Thiên đế tất nhiên bạch hồ ly kia đã phạm luật trời rồi. Ngài chỉ biết nhìn ra xa mà lắc đầu. Trong lòng có chút thương xót cho hồ ly nhỏ nhưng bản thân cũng không thể làm gì được cả…………

Bạch Nhược Tuyết từ sau trận vận công thực hiện bùa chú thì nguyên thần bị tổn thương nghiêm trọng. Cô được Chu Đông Hoa mang về ngôi nhà trong vườn đào mà trị thương. Nguyên thần cũng dần được phục hồi. Cô đã tỉnh lại và có chút tỉnh táo. Vậy nhưng hôm nay, khi vừa mới đặt chân bước ra vườn đào, trận rung chuyển của tam giới đã đánh động đến cô. Dường như cảm giác được một trận đau buốt trong tim gan, cô lập tức khuỵu xuống giữa vườn đào. Miệng hộc ra toàn máu tươi. Mắt cô đã bình thường nhưng giờ lại phát sang lên nhìn rất kỳ lạ. Linh tính báo cho cô Tiêu Chiến đã phạm luật trời, rằng tất cả các ấn ký đã nổi lên hết và Tiêu Chiến đã rời khỏi nhân gian rồi.

Tiêu Chiến đã tiêu tán khỏi nhân gian. Nhưng không hiểu sao y vẫn về được Thanh Khâu. Giống như y về để từ biệt cô cô của y vậy. Bạch Nhược Tuyết đang nằm trên đất, cảm nhận được linh lực yếu ớt của Tiêu Chiến ở quanh đây thì lập tức chống người đứng lên mà chạy đi. Vừa chạy đi cô vừa hét gọi.

“Chiến Chiến! Con đang ở đâu? Chiến Chiến!”

Cô chạy khắp quanh khu vườn và chẳng cần tìm kiếm thêm nữa. Tiêu Chiến đang nằm trước mặt cô rồi. Y mặc một bồ đồ áo sơ mi trắng của dương gian, cả người y đỏ nhuộm màu máu, thân thể của y lấp lánh và chuyển thành trong suốt. Linh thức của Tiêu chiến đã tiêu tán hết rồi. Chẳng qua y cố chấp xin ở lại một chút để gặp người thân mà thôi. Bạch Nhược Tuyết bước đến quỳ trước mặt Tiêu Chiến rồi ôm lấy Tiêu Chiến. Cô bật khóc nức nở.

“Chiến Chiến à! Sao con lại làm như vậy? Tại sao không nghe lời ta! Con ơi!”

“Cô cô à! Con không hối hận chuyện con đã làm. Con rất yêu người đó. Cả đời cả kiếp của con, con sẽ luôn yêu người đó. Con xin lỗi cô cô vì làm người thất vọng rồi!”

“Chiến Chiến à!”

“Nếu có kiếp sau hay những kiếp sau nữa, con vẫn yêu người đó không thay đổi! Con xin lỗi cô. Tạm biệt cô cô. Kiếp sau nếu  còn thì con vẫn nguyện làm cháu của cô cô!”

Tiêu Chiến vừa nói xong thì cả thân thể lập tức biến thành những đốm sáng mà tập trung lại một chỗ rồi tập trung vào một đóa hoa sen bên cạnh hồ nhỏ gần đó. Đóa hoa này nhận hết linh thức vỡ nát kia vào liền lập tức héo rũ. Bạch Cô cô đau lòng vô cùng, cô đặt đóa hoa sen héo kia vào hồ Bạch Linh Can, cấm địa bất khả xâm phạm của Thanh Khâu. Nơi này lưu giữ nguyên thần của tổ tiên nhà họ Bạch, khi xưa chỉ có Tiêu Vân và Bạch Nhược Mẫn là tiêu tán hết nguyên thần trên sông Nhược Thủy nên không có mà thôi…..

Bạch Nhược Tuyết thả bông sen héo rũ kia vào mặt hồ bên cạnh ông bà tổ tiên rồi bật khóc nức nở. Đứng bên cạnh cô là Chu Đông Hoa. Hắn lúc nãy thấy Bạch Nhược Tuyết chạy ra vườn đào kêu  tên Tiêu Chiến thì đã biết có chuyện không lành rồi. Khi hắn chạy đến nơi thì đã thấy Tiêu Chiến mờ nhạt sắp tan biến. Hắn nhìn thấy cảnh đó liền đau lòng một trận. Giọt lệ rơi xuống tiếc thương cho đứa cháu tội nghiệp nhưng bản thân không thể làm gì cả….

Chu Đông Hoa đứng bên cạnh Bạch Nhược Tuyết rồi ôm lấy cô mà an ủi.

“Nhược Tuyết à! Nàng đừng buồn nữa! Tiêu chiến đã đi rồi! Nàng hãy nén đau lòng đế nó có thể ra đi thanh thản!”

“Ta làm sao nén được đau lòng đây! Ta làm không được! Ta đau lòng như muốn chết đi! Ta phải làm sao bây giờ! Làm sao đây!”

“Nhược Tuyết à! Nàng cứ đau lòng như vậy, Tiêu Chiến sẽ lưu luyến mãi, nó sẽ không nhắm mắt được! Cố lên nào!”

“Đông Hoa à! Ta hối hận vì đã để nó xuống nhân gian, hại nó mất mạng thế này. Ta không bao giờ quên được nó đâu. Ta sẽ nhớ nó suốt đời ta!”

“Được rồi! Nàng hãy cứ nhớ, nhưng đừng khóc nữa! hãy gắng lên cho Tiêu Chiến biết được sẽ vui!”

“Đông Hoa!!!”

Bạch Nhược Tuyết cứ vậy mà dựa vào Chu Đông Hoa mà khóc nức nở. Cô biết từ nay về sau chẳng thể được gặp cháu mình nữa. Cô đau lòng vì sao vận mệnh nghiệt ngã lại cuốn lấy Tiêu Chiến để đến bây giờ mạng cũng không giữ được thế này. Thật là ai oán biết bao………….

…………………………………………….

6 tháng sau

Trác Thành và Vương Thúy Quyên đang ngồi bên giường bệnh của Vương Nhất Bác. Kể từ sau sự việc kinh hoàng đêm đó, hắn đã được cứu sống nhưng bản thân vì quá đau lòng mà chẳng muốn tỉnh lại nữa. Vương Nhất Bác dường như đã cảm nhận được Tiêu Chiến biến mất khỏi cuộc đời hắn rồi. Vậy nên hắn cũng chẳng muốn sống nữa. Nhưng Tiêu Chiến đã dùng hết tình yêu mà y có để giữ lại mạng sống của Vương Nhất Bác để bây giờ hắn vẫn nằm ở đây. Vương Nhất Bác không biết 6 tháng nằm ở đây thì 6 tháng đó đã có biết bao nhiêu trận mưa rào rơi xuống. Chỉ cần nhịp tim hắn hạ một chút, trời lại lập tức đổ mưa xối xả và khi nhịp tim hắn trở lại bình thương thì trời đột nhiên lại tạnh hẳn. Biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ diễn ra xung quanh hắn nhưng hắn nào biết. Chỉ có Trác Thành ở bên là biết rõ. Y thật vô cùng ngạc nhiên và cảm động về tình yêu của hai người. Trác Thành biết rõ Tiêu Chiến đã hồn bay phách tán nhưng vẫn cố chấp quay về phù hộ cho hắn tai qua nạn khỏi, không cho hắn rời khỏi thế gian. Tình yêu mà  Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác là một tình yêu vĩnh cửu. Nhưng duyên của Tiêu Chiến tại trần thế đã hết, y đã tan biến đi rồi để hắn một mình cô độc trên thế giới này………….

Trác Thành biết câu chuyện của hai người. Lại biết hắn giữ được mạng sống là đều nhờ vào Tiêu Chiến cả. Y nhìn thấy hai người họ đến chết không rời như vậy thì cảm động quá đỗi. Y đang chờ Vương Nhất Bác tỉnh lại rồi sẽ đem câu chuyện kia mà kể cho hắn nghe để hắn biết người kia vì hắn mà hy sinh những gì. Và cũng để cho hắn biết yêu thương người kia mà sống thật tốt, bảo vệ lấy bản thân mình…..

Trác Thành nắm lấy tay Vương Nhất Bác mà nghẹn ngào.

“Nhất Bác! Cậu bé ngốc! Đừng cố chấp nữa mà hãy tỉnh dậy đi! Cậu nằm quá lâu rồi đó!”

“Cậu cố chấp như vậy đủ rồi! Cả nhà đang chờ cậu! Em gái cậu đang ở đây nè!”

Vương Thúy Quyên ngồi bên cạnh thấy Trác thành nói vậy thì rơi nước mắt. Cô cũng nắm lấy tay anh hai mà nức nở.

“Đúng vậy đó anh hai! Anh hãy tỉnh lại đi! Cha mẹ và em đều rất nhớ anh và thương anh!”

“Anh hai à! Mọi chuyện đã qua rồi! hãy mau tỉnh lại!”

Không biết có phải hắn đã nghe được lời thỉnh cầu từ Trác Thành và em gái mình nên chân tay đã bắt đầu cử động. Họ thấy hắn có phản ứng thì lập tức gọi cho bác sĩ. Đội ngũ bác sĩ chẳng thể nào quên được hắn. Hay nói cách khác, hắn chính là bệnh nhân kỳ lạ nhất ở cái bệnh viện này. Là bệnh nhân xác định chết 100% nhưng trong một khắc lại sống sót thần kỳ. Vương Nhất Bác chính là hiện tượng duy nhất mà y học không thể giải thích được.

Nghe nói đến chuyện hắn cử động chân tay, tâjp thể bác sĩ lập tức đến ngay. Họ bắt đầu thăm khám toàn thân cho hắn và sau khi xong liền nở một nụ cười. Họ hướng đến Trác Thành và Thúy Quyên  cất giọng niềm nở.

“Chúc mừng gia đình! Bệnh nhân sắp tỉnh lại rồi! Chỉ vài ngày nữa thôi cậu ấy sẽ tỉnh hẳn!”

Trác Thành và Thúy Quyên nghe thấy vậy thì mừng rỡ. Họ ôm chầm lấy nhau. Bao nhiêu lo lắng và đau lòng theo đó mà vỡ tan. Trác Thành và Thúy Quyên từ khi Vương Nhất Bác vào bệnh viện, cũng đã sớm bên nhau chăm sóc Nhất Bác và đã có tình cảm với nhau. Họ bây giờ chính là một cặp yêu nhau rồi. Nghe thấy bác sĩ nói vậy Thúy Quyên liền ôm chặt Trác Thành rồi nghẹn ngào.

“Anh nghe thấy không! Bác sĩ nói anh hai em sắp tỉnh rồi! Trời thật có mắt mà!”

“Đúng vậy! Cậu ấy nhất định khỏe lại thôi! Cậu ấy có thần hộ mệnh mà!”

Vương Thúy Quyên không hiểu câu nói đó nhưng Trác Thành lại biết rất rõ và vì biết rõ nên y cười rất tươi………

……………………………………….

Vương Nhất Bác đã tỉnh lại sau hơn 6 tháng nằm trên giường bệnh. Hắn tỉnh lại mà cha mẹ cùng gia đình vui mừng biết bao. Nhưng khi hắn tỉnh lại thì hắn lập tức khóc lớn. Mọi người không biết vì sao. Trác Thành đành xin phép mọi người được ở riêng với hắn và bắt đầu tâm sự. Khi chỉ còn hai người, Vương Nhất Bác lập tức nắm lấy tay Trác Thành mà nghẹn ngào.

“Trác Thành! Cậu có thấy Tiêu Chiến đâu không? Sao tôi không thấy anh ấy đâu cả?”

“Nhất Bác à! Lúc đó cậu bị bắn 5 viên đạn vào người. Cậu đã chết đi rồi. Tiêu Chiến nổi trận lôi đình đã vận công giết sạch mấy chục tên buôn ma túy đó. Cảnh tượng khi đó khủng khiếp lắm. Bọn chúng đều chẳng toàn thây. Nhà kho đó bị thổi bay vì công lực quá lớn. Tiêu Chiến sau khi giết sạch bọn kia thì chạy đến bên cậu. Y thấy cậu đã chết liền mang cho cậu miếng ngọc bội vào cổ. Sau đó y dùng hết linh lực còn lại trong cơ thể truyền vào người cậu. Tiêu Chiến sau đó biến thành những đốm sáng mà bay lên trời. Tôi chứng kiến hết nhưng vì sợ quá nên chẳng dám đến gần. Tôi thực sự xin lỗi!”

“Thật vậy sao? Anh ấy đã đi rồi sao?”

Vương Nhất Bác vừa nói vừa ôm mặt khóc nức nở. Hắn khóc như vừa đánh mất thứ quý giá nhất cuộc đời. Tiếng khóc nghe xé lòng, rứt ruột tâm can. Tiếng khóc của hắn mang theo sự đau đớn, nhưng cũng đầy bất lực. Trác Thành ở bên muốn trấn an hắn nên vẫn tiếp tục câu chuyện.

“Nhất Bác! Cậu hãy nén đau buồn lại để Tiêu Chiến được yên lòng. Cậu biết không, anh ấy rất yêu thương cậu đó. Khi cậu vào bệnh viện, bác sĩ đã kết luận cậu chết rồi nhưng ngay khi bác sĩ định bước ra ngoài thông báo gia đình thì trời lập tức đổ mưa lớn, mưa xối xả cả bầu trời, ngay sau đó thì điều kỳ diệu xảy ra, chỉ số sinh tồn của cậu đã trở về hết. Và trong 6 tháng này, mỗi khi nhịp tim cậu hạ bất thường thì trời lại lập tức mưa lớn như hôm đó, sau khi mưa xong thì nhịp tim cậu lại quay về bình ổn. Các bác sĩ chẳng thể giải thích được. Họ chỉ nghĩ cậu được trời đất phù hộ mà thôi!”

Vương Nhất Bác nghe nói vậy thì càng đau lòng hơn. Nước mắt hắn càng chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Hắn nói trong nghẹn ngào.

“Trời mưa là anh ấy đang khóc đó. Mưa đó gọi là mưa hồ ly. Anh ấy từng nói với tôi như vậy. Khi hồ ly khóc, trời lập tức đổ mưa rào. Có lẽ anh ấy thấy tôi nguy hiểm nên mới khóc lớn mong trời đất thương tình cho tôi.”

“Vậy mà tối hôm đó, tôi còn nói với anh ấy mấy câu đau lòng. Rồi chạy ra ngoài bỏ anh ấy một mình để anh ấy bị bắt đi. Tôi thật đáng chết, đáng hận. Tôi sai rồi, đã rất sai. Đáng ra biết anh ấy sắp rời đi thì ở bên anh ấy, nhưng tôi lại chẳng làm được như vậy!”

“Cậu đừng tự trách mình mà. Tôi tin anh ấy hiểu được tâm ý của cậu. Tôi tin anh ấy rất yêu thương và mong bình an cho cậu. Vậy nên hãy cố gắng sống tốt để không phụ lòng anh ấy, cậu hiểu không?”

Trác Thành nói xong thì Vương Nhất Bác đã khóc đến nghẹn ngào. Hắn không trả lời, chỉ gật đầu xuống. Trác Thành ôm lấy Vương Nhất Bác mà an ủi. Y tin một ngày Vương Nhất Bác sẽ vượt qua được chuyện đau lòng này. Mọi người đều chờ đợi hắn và luôn dang tay ra với hắn……………

Vương Nhất Bác sau khi bình phục thì được cả nhà đưa về Vương gia. Cha mẹ hắn thấy con trai khỏe lại và lành lặn thì mừng rơi nước mắt. Họ còn chưa hết sợ hãi vào cái đêm cách đây 6 tháng. Hôm đó họ chạy vào bệnh viên và được bác sĩ thông báo bệnh nhân vô cùng nguy kịch, cả nhà hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu. Hôm đó cha mẹ hắn nghe được những lời kia thì đông cứng cả người. Họ không hiểu, không tin mình vừa nghe thấy gì cả. Họ mới gặp hắn hôm trước thì hôm sau đã nghe thông tin như vậy thật khiến họ kinh hồn bạt vía. Họ lại được bác sĩ thông báo Vương Nhất Bác bị bắn đến 5 phát đạn vào người. Cả nhà họ Vương lúc đó đã chết lặng đi. Họ không nghĩ một người bị bắn hai viên mà còn sống, đây đến những 5 viên thì còn gì nữa mà mong chờ. Cha mẹ Vương khi đó như ngồi trên một đống lửa,cả cõi lòng hỗn loạn rối bời. Họ không nghĩ được bất kỳ điều gì cả. Họ cứ nghĩ mình sẽ cứ như vậy mà mất đi đứa con trai giỏi giang, dũng cảm………….

Sau đó họ lại nghe bác sĩ nói hắn đã từ cõi chết trở về một cách khó hiểu mà y học chẳng thể giải thích được. Lúc đó họ mừng lắm, họ cứ nghĩ hắn được ông bà tổ tiên nhà họ Vương phù hộ nên lập tức chạy về Vương gia thắp sáng cả từ đường. Từ đó đến nay không ngày nào từ đường đó không sáng rực rỡ! Cha mẹ Vương nghĩ hắn số lớn mạng lớn nên trời đất vẫn thương, họ đâu biết rằng để giữ lại được cái mạng mong manh này, Tiêu Chiến đã dùng hết nguyên thần của y còn lại trong người để Vương Nhất Bác sống còn y thì tiêu tán bay đi không còn cơ hội tồn tại nào nữa…….

Vương Nhất Bác ở lại trong Vương gia và được cha mẹ chăm sóc rất cẩn thận. Thế nhưng ngày nào hắn cũng buồn bã chẳng thể vui lên được. Cha mẹ Vương biết bên cạnh Vương Nhất Bác có Tiêu Chiến, cậu thanh niên mà nhà họ Vương vô cùng yêu quý. Họ thắc mắc không biết Tiêu Chiến đã đi đâu rồi. Họ lập tức hỏi Vương Nhất Bác. Khi hắn được nghe hỏi về Tiêu Chiến, hắn không cầm được lòng mà khóc nức nở. Cha mẹ Vương ngạc nhiên lắm nhưng Trác Thành liền trả lời hộ là “Tiêu Chiến đã chết rồi”. Cha mẹ Vương nghe vậy thì chết lặng. Họ bây giờ mới hiểu được tại sao Vương Nhất Bác tỉnh lại rồi nhưng ngày càng buồn bã. Họ cũng vô cùng thương tiếc cho Tiêu Chiến, nhất là mẹ Vương và Thúy Quyên. Hai người này vô cùng thích Tiêu Chiến nên khi nghe y đã chết vì cứu Vương Nhất Bác thì họ không cầm lòng được mà khóc nức nở. Họ biết từ nay muốn gặp được Tiêu Chiến là điều không thể nữa. Họ tiếc thương cho một thanh niên đẹp như hoa như ngọc lại thông minh dịu dàng, ngoan ngoãn. Họ không biết khi nào Vương Nhất Bác mới quên được Tiêu Chiến mà sống cuộc sống bình thường trở lại. Có thể phải rất lâu vì họ biết Vương Nhất Bác rất yêu Tiêu Chiến…

Vương Nhất Bác sau một thời gian ở lại Vương gia dưỡng thương thì nhớ căn biệt thự của mình. Hắn lập tức xin phép cha mẹ về lại nhà. Họ không đành lòng để hắn đi nhưng thấy hắn quyết tâm quá nên đành mềm lòng. Vương Nhất Bác nhớ nhà là vì Tiêu Chiến đã từng ở cùng hắn trong ngôi nhà đó. Hai người đã có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ tại nơi này. Họ cùng nhau ăn uống, cùng nhau nói chuyện đến vui vẻ và cùng nhau tận hưởng những những giây phút ngọt ngào tại đây.

Vương Nhất Bác trở về căn nhà của mình. Đã lâu hắn không ở nên bụi cũng bám lấy một tầng. Hắn bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ lại ngôi nhà. Hắn nhớ Tiêu Chiến đã vô cùng chăm chỉ khi ở nhà một mình mà nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ bóng loáng. Hắn giờ mới biết y vô cùng chăm chỉ chịu khó. Mặc dù nhiều lần làm hắn nổi điên nổi đóa nhưng người này tính tình thật tốt biết bao….

Vương Nhất Bác cất bước lên tầng 2 nơi có phòng hắn và phòng của Tiêu Chiến. Nói là phòng của Tiêu Chiến nhưng y chẳng bao giờ ngủ bên đó. Y toàn sang phòng hắn “ngủ nhờ” không à. Lý do y đưa ra rất đơn giản. Y nói y muốn gần bảo bối của y nên mới sang ngủ. Lúc đó Vương Nhất Bác hiểu lầm câu nói này mà giận dữ tím mặt. Nhưng sau khi hiểu ra và bắt đầu yêu Tiêu Chiến thì hắn lại muốn mượn cớ này mà ngủ  cùng Tiêu Chiến. Lý do hắn đưa ra cũng ấu trĩ không kém “Tôi muốn anh gần bảo bối của anh, có như vậy anh mới không bị suy yếu!”

Vương Nhất Bác lại nhìn ra khu vườn của mình. Cây tùng trước mặt dường như cao thêm một bậc và tán dường như rộng ra một vòng. Hắn nhìn cây tùng lại cười đến đau lòng. Cây tùng đó có thể là kỷ niệm hắn không thể nào quên. Lần đâu tiên hắn gặp Tiêu Chiến chính là trên cây tùng này. Hôm đó hắn nhìn thấy y vắt vẻo trên thân cây tùng cả người lại mặc đồ trắng đã dọa gần chết hắn. Hôm sau đó Tiêu Chiến lại lôi hắn bay ra cây tùng thật khiến hắn hoảng hồn một phen. Từ đó trở về  sau, chỉ cần nghĩ đến cây tùng hắn lại sợ, sợ mình gây lỗi sẽ bị người đó bực mình mà ném mình lên đó chơi. Bây giờ hắn nhìn lại cây tùng này thì thấy trong lòng đau lắm. Hắn nghĩ bây giờ chỉ có nhìn cây tùng này hắn mới nhìn thấy được người kia thôi. Nó chính là kỷ niệm không thể quên trong cuộc đời hắn…..

“Tiêu Chiến à! Sau này anh muốn dọa em thì chỉ cần ngồi lên cây tùng đó. Em nguyện chờ anh cả đời dưới gốc cây tùng! Em hứa!”

Vương Nhất Bác nói là nói như vậy, hy vọng cũng chỉ là hy vọng thôi. Hắn biết Tiêu Chiến chẳng thể nào quay trở về nữa. Nhưng nếu bây giờ hắn chấp nhận sự thật đó hắn sẽ chết mất. Chi bằng cứ tự lừa dối bản thân đi, có như vậy hắn mới có chút hy vọng cho cuộc sống này, có chút động lực để sống tiếp quãng đời còn lại……………..

Vương Nhất Bác nhìn hết những đồ đạc trong nhà, chỗ nào cũng có hình bóng cửa Tiêu Chiến cả. Những lọ nước hoa trong tủ cũng nhắc cho hắn nhớ hồ ly ngốc từng tháo hết nắp ngồi chơi làm hắn tức điên một trận. Hắn giờ nhìn mấy lọ nước hoa kia chỉ cười buồn…..

“Tiêu Chiến à! Anh cũng nghịch thật đó, tháo hết nước hoa của em. Anh có biết hôm đó em đã tức giận đến thế nào không. Em giận đến muốn khóc luôn ấy! Em thật là ấu trĩ mà!”

Vương Nhất Bác đi sang phòng của Tiêu Chiến. Hắn bước đến mở cánh tủ ra. Trong tủ tất cả quần áo còn nguyên, ngay cả bộ y phục cổ trang vẫn còn. Hắn nhìn bộ quần áo cổ trang kia mà nhớ lại, ngày trước vì bộ đồ này mà hắn sợ đến khiếp vía. Hắn cứ nghĩ Tiêu Chiến mà diễn viên cổ trang của một đoàn làm phim nào nữa kia. Sau đó hắn mới biết một thiên thần đã hạ giáng xuống nhà hắn…

Hắn lại nhìn những bộ đồ quần áo kia rồi cũng nhớ lại, quần áo đó là do hắn mua cho Tiêu Chiến để tân trang cho y trở thành người bình thương. Hắn còn nhớ rõ hôm đó y đã rất vui vì được mua quần áo mới. Và hắn cũng nhớ lần đầu tiên y mặc những đồ này vào người, hắn đã rung động trong lòng một chút…

Vương Nhất bác bước xuống căn bếp quen thuộc. Nơi đây là nơi Tiêu Chiến dành nhiều thời gian nhất. Y nấu ăn rất giỏi và cũng rất thích nấu ăn. Hắn còn nhớ lần đầu tiên Tiêu Chiến đến đây, y đã tự nhiên mà lục lọi nhà hắn rồi nấu ăn giống như nhà này là nhà của y vậy. Tiêu Chiến còn bảo hắn nên ăn nhiều đừng khách sáo nữa cơ. Vương Nhất Bác lúc đó vừa sợ nhưng cũng vừa khó chịu vô cùng….

Vương Nhất Bác lại ra chiếc xích đu trước sân. Đây là nơi mỗi tối Tiêu Chiến thường ra đây dạo mát và ngồi chơi. Y rất thích cái xích đu này. Mỗi lần ngồi lên, y đều thích thú mà đu đưa đôi chân dài đến vui vẻ. Vương Nhất Bác còn nhớ rõ, chiếc xích đu này kỷ vật tình yêu của hai người. Chính tại nơi này vào ngày thất tịch, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã hôn nhau say đắm. Hôm đó Tiêu Chiến chính thức đồng ý nhận lời yêu Vương Nhất bác. Hôm đó hắn đã vui mừng đến phát điên. Và cũng chính hôm đó hắn và người kia đã lần đầu tiên cảm nhận cơ thể của nhau. Cuộc yêu của họ nồng nàn đã kéo cả hai người chìm sâu vào tình yêu ngọt ngào không thể dứt ra. Hôm đó hắn nhớ trăng đã rất sáng. Ánh trăng chính là thứ chứng kiến tình yêu ngọt ngào nhưng mãnh liệt của họ. Họ nói yêu nhau dưới ánh trăng và họ cũng “yêu” dưới ánh trăng này………

 ........................❤❤❤........................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro