Chương 4: Chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chi có biết ru em bé không?"

Tôi vừa đứng dậy đi đến tủ thuốc thì chợt sững người, chầm chậm quay lưng lại nhìn Hưng, ánh mắt vô cùng khó hiểu và phán xét với câu hỏi cậu ấy vừa đưa ra.

"Cậu nói gì cơ?"

"Chi có biết..."

"Không, không biết." Tôi lắc đầu nguầy nguậy, trực tiếp ngắt lời để từ chối lời đề nghị kì cục này.

Thế Hưng sau đó cũng chẳng hỏi nữa, cậu ấy vui vẻ kéo chăn lên để che nửa khuôn mặt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay thời tiết rất tốt và ổn định, dù vẫn còn khá nhiều tia nắng len lỏi vào căn phòng nhỏ nơi chúng tôi đang ở cạnh nhau. Nhưng nếu nhìn kĩ ra khung cửa sổ vẫn sẽ cảm nhận được làn gió nhẹ thổi qua khẽ lay vài cọng tóc mai của tôi. Bên dưới sân trường là những đợt học sinh nhễ nhại mồ hôi giữa tiết thể dục, khiến cho khoảng thời gian lúc nãy bỗng trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Thật sự rất muốn khoảng khắc này sẽ kéo dài mãi mãi...

Đợi cho Thế Hưng ngủ say tôi mới bắt đầu rón rén trở về lớp để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì giọng nói khản đặc từ phía trong đột nhiên vang vọng, "Chi định bỏ tao à?"

"Hả?" Tôi hốt hoảng quay đầu lại, chợt nhận ra khi ở cạnh Hưng dường như bản thân toàn bị cậu ấy hù cho khiếp vía, và lần này cũng không phải ngoại lệ.

"Lúc nãy đã hứa rồi mà."

"..."

Không khí bỗng chốc trầm mặc đến khó chịu. Trong lúc tôi lắp bắp cố nghĩ ra lí do để an ủi cậu ấy thì lại một lần nữa bị giọng nói phát ra sau lưng làm cho giật thót. Nhưng lần này là đến từ cô y tế của trường tôi.

"Ai bị sốt nào, sốt sao không về mà ngồi đây?"

Cô... cô y tế tới rồi! Đúng là vị cứu tinh!

Cô Lan bước đến giường bệnh, đặt tay lên trán Hưng, "Hơi nóng, hình như hạ sốt rồi, em đắp khăn cho cậu bạn này sao?"

"Vâng."

"Được, em làm tốt lắm. Sắp chuyển tiết rồi đấy, nhớ lên sớm nhé."

Cô ấy vừa dứt lời tôi đã không nói không rằng mà chạy biến về lớp. Xin lỗi Thế Hưng, tôi không thể giữ lời hứa với cậu được, việc học quan trọng hơn.

Cứ ngỡ hôm nay thời tiết đẹp như vậy thì tôi cũng sẽ may mắn theo. Nhưng dường như tôi đã lầm, mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Vừa bước vào lớp tôi đã nhận ra có gì đó không ổn, mấy bạn nữ thì cứ nhìn chăm chăm tôi, ánh mắt vô cùng thù địch. Tôi không hiểu bản thân đã làm gì sai, nhưng cũng không dám mở miệng lên hỏi mọi người mà cúi đầu đi đến bàn của mình, trong lúc ngồi xuống tôi cũng vừa hay nghe được mấy lời thì thầm to nhỏ từ những bạn nam cùng lớp, cái gì mà...

"Mộc Trang khóc à? Tại sao lại khóc?"

"Nghe nói là bị mất cắp đồ, mà suốt tiết này chỉ có mỗi Diệp Chi là ở trong lớp thôi."

"Tao nghĩ bạn đó không làm đâu, khuôn mặt trông ngây thơ thế cơ mà? Vả lại còn học giỏi nữa..."

"Khùng quá, học giỏi nhưng đâu có nghĩa là không biết cắp vặt đâu?"

Tôi hiểu ra được đại khái vấn đề, chắc là họ lại nghi ngờ tôi lấy trộm đồ trong lớp nữa rồi. Từ đầu năm học tôi đã nói với mẹ rằng mỗi tiết thể dục cứ để tôi đi xuống cùng các bạn, dù sức khoẻ tôi có hơi yếu thật nhưng nếu như vậy thì vẫn sẽ tránh được vài rắc rối. Lí do mà tôi đề nghị cũng là vì bản thân từng dính phải mấy vụ này không ít lần. Mỗi lần như vậy tôi đều phải nghĩ cách minh oan cho bản thân.

Còn ngay lúc này... chắc chỉ có mỗi Hưng mới giải oan được cho tôi. Nhưng cậu ấy vẫn còn sốt nên tôi cũng chẳng muốn làm phiền, chuyện vẫn chưa lớn đến nỗi lấy Hưng làm lá chắn, cứ đợi thêm chút nữa vậy.

Có lẽ Thuỳ Dương vẫn chưa biết trong lớp xảy ra việc gì, vừa đi lấy sổ đầu bài về đã vội nói to: "Các bạn trật tự đi. Cô sắp vào lớp rồi đấy."

Lớp tôi sau đó cũng lờ đi câu nói ấy, cứ để mặc cho Dương kêu lên liên hồi, đến khàn cả cổ mà lớp vẫn chẳng thấm thá gì.

Tôi thấy thương bạn liền níu tay áo cô ấy, lắc đầu bảo: "Đừng nói nữa, kệ bọn họ đi."

Khoảng mất phút sau Thuỳ Dương lại tiếp tục khuyên nhủ các bạn đừng nói chuyện, làm tốt bổn phận của một người lớp phó, nhưng lớp tôi hình như vẫn chưa làm tốt trách nhiệm của học sinh, cứ như vậy mà ồn ào an ủi Mộc Trang.

Bỗng nhiên tất cả mọi người trong lớp im bặt, ngoài tiếng khóc thút thít của Trang thì tôi chẳng còn nghe thấy một giọng nói nào cất lên nữa. Cứ ngỡ là giáo viên đến, tôi tò mò ngẩng đầu lên xem xét thử thì thấy một cảnh tượng còn đặc sắc hơn chuyện ăn cắp vặt của Trang.

Minh Phúc đang nắm cổ tay Thuỳ Dương!

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự khó xử trên khuôn mặt lớp trưởng. Cậu ấy trước đây tính cách vô cùng hiền lành và dễ bảo. Có lẽ lí do duy nhất để khiến Phúc trở thành lớp trưởng là vì cậu ấy học quá giỏi. Còn lại tất cả mọi thứ đều phải nhờ đến Thuỳ Dương quản lớp. Nhưg hôm nay cô bạn tôi bị đau họng, vậy nên Phúc bực mình có vẻ cũng là vì lí do đó.

Trước đây tôi đã thấy họ có gì đó hơi kì lạ rồi. Nhưng vì nghĩ linh cảm của bản thân là sai nên tôi cũng chẳng dám hỏi, cứ để số mệnh quyết định. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ Phúc đã thích bạn thân của tôi rồi.

Nhìn kĩ thì... cũng đẹp đôi đó chứ!

Tôi để bút xuống, mỉm cười nhìn trò hay mà không một lời ngăn cản. Lớp trưởng sau đó đã kéo tay "người thương" của mình đi xuống. Theo khẩu hình miệng và qua lời bọn bạn kể lại hình như là. "Chưa tới lượt cậu, việc này của lớp phó kỉ luật!"

Cả lớp lại bắt đầu nháo nhào lên, người hú hét người huýt sáo đầy ẩn ý khiến Thuỳ Dương nhà tôi ngượng chín cả mặt rồi. Cô ấy buông tay Phúc, nghiêm túc nói với thái độ vô cùng trách nhiệm:

"Nhưng nếu lớp ồn thì sẽ bị trừ điểm thi đua đó. Cô Thuỳ không thích điều đó đâu."

"Nhưng... mày có thể nhờ tao mà..." Phúc lúc nãy còn hùng hổ đầy khí thế thì bây giờ lại lí nhí trông rất giống mèo con.

Cặp đôi gà bông này... đáng yêu thật.

Tôi lắc đầu mỉm cười, trực tiếp cúi đầu ôn lại bài học mà không để ý đến họ nữa. Đợi đến khi giáo viên bộ môn Toán củ chúng tôi bước vào thì cả lớp mới bắt đầu nghiêm túc trở lại.

Lúc này Mộc Trang mới đứng lên, vừa nước mắt lưng tròng vừa nức nở nói với cô Ngọc: "Cô ơi, con mất điện thoại rồi ạ."

"Chị mất thì đi hỏi đứa ở lại lớp cuối cùng đấy chứ hỏi tôi làm gì?" Cô Ngọc để xấp đề cương cho kì thi sắp tới lên bàn, nhíu mày nói.

"Bạn... Diệp Chi tiết trước ở lại lớp đấy ạ. Con kiểm tra cặp bạn ấy được không ạ?" Trang lau nước mắt, vô tội hỏi.

Gì cơ? Mất điện thoại thì liên quan gì đến tôi. Tôi có làm gì cô ấy đâu? Hồi năm cấp 2 bắt nạt tôi còn chưa đủ hay sao?

Phan Mộc Trang - Cô ấy chính là một trong những người nắm đầu băng nhóm bắt nạt bạn học của trường tôi vào năm cấp hai. Và tất nhiên nạn nhân không ai khác chính là tôi đây. Tôi không hiểu vì sao bản thân luôn là mục tiêu của mọi cuộc đánh nhau, có lẽ là do tôi hiền hay phải chăng họ biết mẹ không quan tâm tôi nên mới tự do bắt nạt như vậy.

Lúc trước là do tôi ngu nên mới không đáp trả, nhưng giơ tôi biết bản thân không làm gì sai cả. Tại sao tôi lại phải sợ cơ chứ?

Vừa định đứng dậy lên tiếng thì Thuỳ Dương đã nhanh hơn tôi một bước, cô ấy đứng bật dậy phản bác: "Mày bớt đi được không? Chi làm gì mày à sao hết lần này đến lần khác mày đều nhắm vào Chi thế?"

Cô Ngọc ngồi xuống gằn giọng nói rõ: "Chuyện này phải tìm hiểu kĩ càng trước khi đưa ra kết luận. Lục cặp bạn kiểm tra cũng không phải cách hay, lỡ con để quên ở đâu đó thì sao? Con thử tìm lại xem."

"Thưa cô, trong lớp chỉ có bạn ấy thì không phải Chi còn có thể là ai?"

"Tiết trước Thế Hưng cũng không học đấy thôi." Thuỳ Dương vẫn vô cùng ấm ức, cô ấy vẫn đang rất cố gắng minh oan cho tôi.

"Cậu ấy bị sốt, còn tôi cũng ở phòng y tế cả buổi." Tôi cứ nhìn chăm chăm vào Mộc Trang, mắt đỏ lên như thể sắp khóc, nhưng vẫn mạnh dạn nói hết một câu để giải oan cho bản thân và cả Thế Hưng, vì cậu ấy cũng chẳng liên quan gì đến việc này cả.

"Có bằng chứng không mà nói thế? Đừng tưởng bản thân thánh thiện mà lấy Thế Hưng ra làm lá chắn. Mày ở phòng y tế làm gì? Người bệnh là Thế Hưng mà?" Mộc Trang đập bàn, tức giận bước đến quát tháo.

Cô ấy nhanh chóng bước đến bàn tôi, dứt khoát đẩy chiếc ghế trống kế tôi, sau đó mới tự tiện đụng vào cặp một cách thô bạo. Có vài người vừa định bước lại can ngăn thì cũng phải khựng lại vì giọng nói còn to hơn cả Mộc Trang lúc nãy phát ra từ ngoài lớp học.

"Tao làm chứng, Diệp Chi ở lại để CHĂM SÓC thằng này đấy."

Giọng nói đó là của Thế Hưng, tôi hướng mắt ra dãy hành lang, vừa hay nhìn thấy Hưng đang dựa vào cửa lớp, khuôn mặt đỏ ửng lên, mồ hôi nhễ nhại.

____________________________

Ảnh của hiện tại ngầu quá mấy chị em ơiii. Vậy nên phải vote nha, mấy hôm nay xả chương liên tục luôn ó.

VOTE!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro