Cãi nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Thuỵ biếng nhác ngồi dựa lưng vào ghế.

Vừa nãy nghe hiệu trưởng doạ gọi phụ huynh anh cũng có chút sợ.

Chợt nhớ lại lời của ba Lương ngày đó.

Bất giác trong lòng khó chịu.

Trưa hôm đó, Hạ Tịnh Nhiễm và Lương Văn từ văn phòng xong quay về, vừa ngồi xuống thì Lương Thuỵ ném bút, đứng lên bỏ đi.

Lương Văn khó hiểu nhìn theo bóng lưng có phần tức giận của thiếu niên.

................

Lương Thuỵ và Cố Nhiên chơi bóng rổ trong giờ nghỉ trưa, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên, Cố Nhiên thấy anh ném bóng đi.

Mấy anh em lớn lên cùng nhau, Lương Thuỵ coi như là người trưởng thành sớm trong cả đám, đối nhân xử thế đều rất khoan dung, thế nên lần này đã khiến Cố Nhiên nhìn đến phát ngốc, khó hiểu vỗ bóng, hỏi

- Sao đấy, mày sao vậy? Tráo người không suôn sẻ hả?

Lương Thuỵ không lên tiếng, cướp lấy bóng trong tay Cố Nhiên chạy mấy đường trong sân, lại bực bội chạy ba bước làm một cú úp rổ tuyệt mỹ, cả quá trình chẳng hề nói một câu, lúc này Cố Nhiên mới nhận ra, dường như vấn đề khá nghiêm trọng.

- Mày có chuyện gì hả?

Lương Thuỵ ném bóng đi, hai tay chống trên đồng gối cúi người thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt theo nhịp thở của anh, mồ hôi lấm tấm trên trán trên cổ vẫn đang chảy xuống, thấm ướt sống lưng gầy gò của thiếu niên.

Anh nắm lấy đồng phục trước ngực lau hai gò má, không chút để ý mà lắc đầu

- Không có gì.

Cố Nhiên hừ một tiếng

- Tao với mày lớn lên với nhau từ hồi còn mặc tã, tao còn không thể nhìn ra là mày có vui hay không à?

Cố Nhiên cũng giống bố cậu ấy, giỏi thu xếp quan hệ cá nhân, với ai cũng có thể xưng anh gọi em, lại càng giỏi quan sát kỹ biểu cảm, xử sự rất tinh tế, cũng là người khá làm chủ chuyện.

- Khó chịu hả? Ai chọc mày à?

Quả bóng đang lăn tròn trên sàn thì Lương Văn nhặt bóng lên, ôm bóng đi về phía hai người họ.

Cậu ta chuyền bóng cho Lương Thuỵ, vẻ mặt ta đây rất tự hào về công cuộc đổi người khi nãy

- Xong chuyện rồi đấy, thầy hiệu trưởng cũng không phát hiện. Mày phải cảm ơn tao đó!

Lương Thuỵ nhận lấy bóng, chẳng thèm để ý tới cậu ta

- Tự hào gớm nhỉ!

Anh ném bóng về phía Lương Văn, lực bóng mạnh hơn.

Lương Văn bắt lấy trái bóng

- Không cọc với tao một giờ thì mày chết à?

- Tao không cọc với mày!

Lương Thuỵ nói tiếp

- Phàn nàn cũng chẳng ích gì đâu.

Lương Văn cao giọng

- Tao có phàn này về ba mày đâu.

- Tao cũng chẳng nói gì mẹ mày.

- Mẹ mày là mẹ tao đấy!

Cả hai lời qua tiếng lại, dứt câu nào liền ném bóng qua người kia. Cố Nhiên đứng ở đó chóng hết cả mặt, cậu bắt lấy trái bóng trên tay Lương Văn

- Ngưng chọc ngoáy nhau đi, có được không?

Lương Văn cao hứng cãi lại

- Không phải chọc ngoáy mà là đang chửi!

Cố Nhiên chuyền lại bóng cho Lương Thuỵ

- Thế nào cũng được.

Lương Thuỵ ném quả bóng cuối cùng đi, bóng rơi vào giỏi lưới thì xoay người rời đi.

- Đi thôi.

Cố Nhiên vỗ bóng, đi đằng sau lắc đầu.

..............

Sau giờ nghỉ trưa, trong lớp học hò hét ầm ĩ, Hạ Tịnh Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ, mở đôi mắt lim dim ra, thấy Lương Thuỵ hai tay đút túi vừa ngồi xuống, cô quay xuống hỏi

- Hồi trưa cậu đi đâu thế?

- Chơi.

Cậu trả lời rất đơn giản, rồi cũng chẳng để ý gì đến cô nữa, cúi đầu rút đề thi ra bắt đầu giải.

Hạ Tịnh Nhiễm nháy mắt, nhớ đến chuyện vừa nãy.

Vì để tránh tạo ra hiểu lầm, bất kể anh có thấy hay không, thì cô cũng muốn giải thích.

- Vừa nãy cậu có nhìn thấy không?

Lương Văn không lên tiếng.

- Thuỵ Thuỵ, cậu đừng ghen nha!

- Tớ không có.

Anh cau mày, giơ tay lên sờ cổ.

Hạ Tịnh Nhiễm đột nhiên cảm thấy anh thật là đáng yêu.

Tâm trạng khá hơn trong nháy mắt.

Hạ Tịnh Nhiễm nghiêm túc giải thích

- Tớ chỉ hỏi Lương Văn chuyện hồi bé của cậu.

Cô còn chưa nói hết lời, thì Lương Thuỵ ở trước mặt cô đột nhiên giơ tay lên xoa tóc cô.

Hạ Tịnh Nhiễm còn chưa kịp phản ứng.

Lương Thuỵ đã để lại một câu nói rồi đi.

- Tớ muốn ngủ. Canh giáo viên dùm tớ!

...............

Với Hạ Tịnh Nhiễm mà nói, học tự nhiên thật sự khá tốn sức, may mà tiếng anh với ngữ văn của cô còn bù được ít điểm.

Ngày thứ hai của học kỳ mới, trước khi hết tiết tiếng anh, giáo viên của môn – cô Dương Tĩnh gọi Hạ Tịnh Nhiễm

- Hạ Tịnh Nhiễm, kỳ này em làm cán sự môn anh nhé.

Trước kia Hạ Tịnh Nhiễm cũng từng làm cán sự rồi, không phiền lắm, liền đứng dậy đáp

- Vâng ạ.

Chuyện này quyết định như thế.

Lại là một buổi sáng thứ năm, lớp học ồn ào, học sinh người ăn sáng, người chép bài về nhà, lối đi chật chội người qua người lại.

Hạ Tịnh Nhiễm bận rộn đếm bài tập về nhà các môn của bạn trong tổ.

Ngữ văn, tiếng anh, bài tập về nhà tương đối nhiều, bận rộn tới mức Hạ Tịnh Nhiễm hoa mắt, bài tập trên bàn vứt lung tung lộn xộn.

Bài tập của hai người ngồi sau không được tính trong đó, bởi vì bọn họ lúc nào cũng nộp muộn nhất, có thể nói là chưa đổ chuông thì chưa nộp bài tập.

Hạ Tịnh Nhiễm đặt bài tập về nhà sang một bên. Nhẩm lại bài thơ cổ lát nữa sẽ có thể bị gọi lên bảng trong giờ ngữ văn.

Phía sau có người đẩy đẩy ghế của cô. Cô biết đó là Lương Thuỵ, anh luôn dùng phương thức đặc biệt này để gọi cô, không gọi tên cũng không chạm vào người.

Tay anh rất dài, có thể chạm vào ghế của cô bất cứ lúc nào, nhưng rất khẽ.

Hạ Tịnh Nhiễm quay lại. Lương Thuỵ ung dung nhìn cô, khẽ nghiêng đầu, khuỷu tay chống xuống bàn, đưa vở bài tập ngữ văn đang cầm cho cô.

Anh khẽ hất hàm

- Này, nộp bài tập cho cậu.

Hạ Tịnh Nhiễm gật đầu nhận lấy, sau đó quay lên. Sắp xếp bài tập xong, cô tiếp tục nhẩm lại bài thơ cổ, nhưng chưa được nửa phút, người ngồi sau lại đẩy ghế của cô.

Hạ Tịnh Nhiễm mím môi, lại quay xuống.

Một quyển vở bài táp tiếng Anh chìa ra trước mặt cô.

Lương Thuỵ vẫn như thế, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.

- Bài tập.

Hạ Tịnh Nhiễm vẫn nhận quyển vở, quay lên xếp ngay ngắn.

Cô tiếp tục học thuộc bài thơ, ngừng một lát, bỗng phát hiện quên mất nội dung đã học thuộc phía trên, đành mở sách ra xem.

Thanh ngang trên ghế lại rung rung. Cuối cùng Hạ Tịnh Nhiễm không kìm được, quay người lườm Lương Thuỵ một cái.

Cô khẽ kêu lên

- Thuỵ Thuỵ, cậu làm gì đó?

Giọng điệu bực bội, pha chút nhẫn nhịn và nũng nịu.

Lương Thuỵ cười nhạt, giọng trầm thấp

- Quyển bài tập cuối cùng.

Trước mắt Hạ Tịnh Nhiễm là bài tập tiếng anh của Lương Văn.

Cô nhận lấy, không kìm được khẽ nói

- Cậu không thể nộp hết một lần được sao?

Lương Thuỵ sờ mũi, bỗng nhiên cúi người ghé sát về phía cô.

Cặp mắt long lanh nước, hốt hoảng như chú nai con ngơ ngác vậy.

Lương Thuỵ không lại gần nữa, chỉ một tay thản nhiên chống cằm, nhún vai ra vẻ rất vô tội, khẽ nói

- Mình chỉ muốn cậu quay lại nhìn mình thôi.

Hạ Tịnh Nhiễm đỏ mặt quay lên.

Không ngờ Thuỵ Thuỵ của cô lại đáng yêu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro