Nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tịnh Nhiễm lờ mờ.

Cho nên, anh cho rằng cô đưa nước cho anh cộng thêm chụp ảnh thu hình chỉ là hy vọng có được cái huy chương vàng trong tay anh?

Suy nghĩ của nam thần chính là không giống người thường...

Hạ Tịnh Nhiễm liếm liếm khóe miệng.

Nhìn bóng lưng của anh, mà rất nghe lời không đi theo sau nữa.

Cô đứng tại chỗ một hồi, xoay người chậm rãi đi về phía Tiêu Tiêu.

Vừa đi vừa nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Anh đi về phía trước, trên mặt không mang bất kỳ cảm xúc gì.

Trên người có mùi ánh mặt trời, xen lẫn chút mùi mồ hôi.

Đặc biệt dễ ngửi.

Lúc đeo huy chương cho cô, đầu ngón tay còn không để ý mà chạm vào sợi tóc của cô.

Lúc nói chuyện, hơi thở nhàn nhạt phả vào mặt.

Hạ Tịnh Nhiễm cầm cái huy chương vàng kia, trên mặt đột nhiên truyền tới cảm giác nóng hừng hực.

Trái tim lửa đốt của cô bắt đầu tăng tốc độ đập mạnh.

Một bên khác.

Một bạn nữ lập tức hỏi

- Sao cậu đưa huy chương cho cậu ta chứ?

Lương Thuỵ dừng một chút, thản nhiên nói

- Vì cậu ấy thích.

..........

Buổi chiều sau khi đại hội thể thao kết thúc, Hạ Tịnh Nhiễm và Tiêu Tiêu cùng đến căn tin ăn cơm.

Bởi vì buổi tối còn có hoạt động văn nghệ, cô sợ mình sẽ đổ mồ hôi, nên không trở về tắm, mà về thẳng lớp học.

Sau bài phát biểu dài đằng đẵng, âm nhạc sống động vang lên bên tai.

Vừa đi đến phía sau sân khấu tìm Thất Thất, cô lập tức thấy Lương Thuỵ đứng ở một bên giúp các đàn anh đàn chị.

Ánh mắt của Hạ Tịnh Nhiễm sáng ngời, gọi anh một tiếng

- Lương Thuỵ!

Lương Thuỵ không để ý tới cô, anh dựa vào tường, nét mặt có hơi lười biếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Hạ Tịnh Nhiễm lấn tới, nhân cơ hội giải thích

- Hôm nay lúc cậu thi đấu, Thất Thất nhầm lẫn cậu với Lương Văn

Lương Thuỵ nhướng mắt lên một chút.

Hạ Tịnh Nhiễm suy nghĩ một chút, bổ sung nói

- Nhưng cho tới bây giờ tớ không gọi cậu ấy là nam thần.

Anh cũng không quá để ý, thờ ơ hỏi

- Vậy cậu gọi ai?

Nghe nói như vậy, lòng của Hạ Tịnh Nhiễm đập bịch bịch bịch không ngừng.

Khi đó anh nghe được mình gọi "Nam thần"?

Anh thật sự nghe được?

Hạ Tịnh Nhiễm nuốt nước miếng, theo bản năng mở to mắt.

Vào thời khắc mấu chốt, cô kinh sợ.

Muốn nói, nhưng lại không dám nói.

... Không được, không được như vậy.

Theo đuổi con trai không được kinh sợ!

Hạ Tịnh Nhiễm cắn răng, kiên quyết nói ra

- Cậu đó.

Lương Thuỵ yên lặng không nói.

Sau khi nói ra, sự hồi hộp lập tức trôi qua.

Dũng khí của hạ Tịnh Nhiễm trong nháy mắt tràn đầy, cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc lặp lại một lần nữa

- Tớ gọi cậu

Cô dè dặt ngẩng đầu, nhìn nét mặt của anh.

Nhìn không giống tức giận...

Hạ Tịnh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đồng thời cũng chú ý tới ánh mắt của anh từ đầu đến cuối cũng không đặt trên người cô, Hạ Tịnh Nhiễm nhất thời có hơi buồn bực.

Cô bất mãn nhỏ giọng trề môi trách móc

- Nhìn tớ một chút thôi, tớ lại không thu tiền cậu.

Nghe nói như vậy, Lương Thuỵ bỗng cảm thấy hơi buồn cười.

Anh rốt cuộc cũng cúi đầu, nghiêm túc nhìn cô.

Ánh mắt đi từ đôi môi đỏ hồng của cô, quét qua sống mũi xinh xắn, cuối cùng dừng trên đôi mắt đen láy trong suốt của cô.

Trong sáng, giống như khảm ngọc lưu ly.

Ướt át mang theo nụ cười, giống như đang quyến rũ người khác.

Trái tim tê rần phút chốc.

Anh vội vàng rời mắt.

Thấy Lương Thuỵ không trả lời, Hạ Tịnh Nhiễm sửa lại cách hỏi

- Khó coi sao?

Mấy giây sau.

- Ừ.

Từ cổ họng của Lương Thuỵ phát ra một tiếng nặng nề.

Hạ Tịnh Nhiễm cũng không để ý, ngẩng đầu lên cười

- Khiếu thẩm mỹ của cậu thật kém.

Lương Thuỵ không để ý tới cô.

Anh rủ mắt xuống, lông mi dày che giấu cảm xúc của anh.

Ánh sáng tối tối làm cho người khác không nhìn rõ nét mặt của anh.

Mờ mờ ảo ảo.

Nhưng động tác lại rõ ràng, làm cho không ai có thể bỏ qua.

Hạ Tịnh Nhiễm thấy anh giơ tay lên.

Động tác rất chậm, bình thản ung dung sờ lên phần gáy.

Vừa chạm liền bỏ xuống.

..............

Cô lại nhớ đến hôm đó

Trong phòng học lớp 10

Lương Thuỵ cúi thấp đầu làm bài, Hạ Tịnh Nhiễm ngồi trước mặt anh, nghiêng người nhìn anh.

Rồi sau đó cầm một quyển sách bài tập, cong môi cười

- Vậy cậu giảng cho tôi bài này đi.

Động tác của anh dừng một lát, sờ lên cổ, nói khẽ

- Tôi không biết.

.....

Một hôm khác

Ở trạm xe gần nhà, vào lúc chờ xe.

Biểu cảm của Lương Thuỵ có hơi xoắn xuýt

- Cậu có WeChat không?

Lương Thuỵ do dự một chút, đưa tay lên sờ gáy

- Không có.

...........

Mặt của Hạ Tịnh Nhiễm trong nháy mắt giống như là lửa đang cháy, đỏ rực.

Trầm mặc chốc lát.

Hai người đứng mặt đối mặt, nhưng cũng không nhìn đối phương.

Nhưng lại tỏa ra một luồng không khí không ai có thể nào quấy rầy được.

Xung quanh không hề yên tĩnh.

Bên tai ngoại trừ tiếng nói truyện của nhân viên hậu trường, thì còn quanh quẩn tiếng hát tình cảm của thiếu nữ trên sân khấu.

Một tiếng lại một tiếng.

Như là sự mập mờ lưu luyến xung quanh.

Từ đầu đến cuối không muốn rời đi.

Hạ Tịnh Nhiễm lấy dũng khí, ngẩng đầu.

Vừa định nói chuyện, lại chợt chú ý tới bên tay phải Lương Thuỵ còn vài người bạn học đứng.

Lúc này đang hứng thú nhìn hai người bọn họ.

Nhiệt độ trên mặt Hạ Tịnh Nhiễm tăng nhanh.

Cô quả thật không chịu nổi, không nói gì trực tiếp đi về phía khán đài.

Lương Thuỵ trầm mặc.

Hạ Tịnh Nhiễm hít thở bình ổn lại, nhưng gò má vẫn còn đỏ ửng. Cô ngồi trên khu vực khán đài, bên cạnh có Tiêu Tiêu và Tiểu Ngọc

- Cậu ấy vừa mới nói tớ đẹp, tớ cảm thấy tớ sắp không thở được.

Tiêu Tiêu vừa mới uống nước xong thiếu chút nữa phun ra ngoài

Hạ Tịnh Nhiễm nói cho cô ấy quá trình lúc đó.

- Cậu chắc chắn cậu ấy nói cậu đẹp?

Mặc dù câu trả lời của nam thần là phủ nhận.

Nhưng mà động tác của anh...

Hạ Tịnh Nhiễm muốn nói với cô ấy, nhưng lại chỉ muốn một mình độc hưởng bí mật này.

Rất nhiều chuyện liên quan tới Lương Thuỵ, cô chỉ muốn một mình mình biết.

Nhưng mà về chuyện anh nói dối sẽ sờ cổ này, vẫn chỉ là suy đoán của cô.

Lần sau sẽ dò xét một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro