Phân ban

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Thuỵ và Lương Văn đã khoác ba lô rồi.

- Chúng ta đi công viên giải trí đi!

Hạ Tịnh Nhiễm cắn môi, nhét sách vào trong túi, đáp

- Được rồi, cùng lắm thì chết thôi.

Ba người đứng dưới bức tường bao quanh trường ở phía sau núi, ngẩng đầu nhìn bức tường phủ trắng tuyết.

Lương Văn và Lương Thuỵ ném ba lô sang bên kia tường trước, sau đó mới bắt đầu trèo lên. Hai người đều là những kẻ có dây thần kinh vận động, Lương Văn thậm chí còn từng tham gia huấn luyện nhảy cao hồi cấp hai.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đứng trên bờ tường, vừa nhìn ra ngoài đã đồng thanh kêu "A!" lên, vừa quay lại đã thấy Hạ Tịnh Nhiễm ném ba lô qua bên kia. Lương Văn và Lương Thuỵ tròn mắt, sau đó cùng bật cười sặc sụa, cười tới độ lảo đảo như sắp ngã.

Hạ Tịnh Nhiễm đứng phía dưới có chút sốt ruột giục

- Hai cậu bị thần kinh à, mau kéo tớ lên!

Hai chàng trai vừa cười vừa kéo cô lên, Hạ Tịnh Nhiễm vừa đứng trên tường nhìn ra bên ngoài thì đã muốn khóc.

Bên kia có một vũng nước, ba lô của ba người đang nằm lọt thỏm trong đó, Lương Văn vẫn cười khùng khục không đứng dậy nổi. Cậu ta còn vừa cười vừa rên

- Chết rồi, chết rồi, tớ đau bụng quá.

Tuyết phủ trắng xoá con đường, ba người họ mất gần nửa tiếng vất vả vòng từ phía sau núi qua cổng trước, giày cũng thấm ướt, tay cầm chiếc ba lô ướt nhẹp nhỏ nước tý tách dọc đường.

Nhưng bù lại hôm nay Hạ Tịnh Nhiễm chơi rất vui. Không có áp lực, lại được ở cạnh người mình thích.

Cô lại phát hiện ra một điều, thật ra Lương Thuỵ cũng không mấy lạnh lùng.

Hạ Tịnh Nhiễm tận hưởng niềm vui chưa đủ thì kết quả hôm sau cả ba người bị Lưu Giang gọi lên phòng giáo viên.

Lương Thuỵ đứng ra nhận hết trách nhiệm về mình.

Trong tất cả các thầy cô dường như ai cũng có thái độ hết sức tiếc tài với Lương Thuỵ, đặc biệt là giáo viên môn toán, luôn tìm ra những đề khó để Lương Thuỵ đến phòng giáo viên làm.

Vậy mà Lưu Giang lại phạt anh chạy bộ 10 vòng quanh sân bóng. Còn Lương Văn và Hạ Tịnh Nhiễm chỉ bị kiểm điểm nhẹ.

Thời gian dần trôi, không thể nói rõ là nhanh hay chậm.

Khi ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ lần nữa, mùa đông đã rét buốt rồi. Không cần phải chạy bộ sáng sớm, không cần học thể dục, đóng tuyết lâu tan hơn, phòng ký túc cũng ngày càng lạnh, phương thức ngủ dậy của Tiêu Tiêu đã đổi từ thò một chân ra khỏi chăn đến thử mở một mắt để cảm nhận nhiệt độ.

Học sinh đi học muộn ngày càng nhiều, có quá nhiều người không thể dậy nổi trong tiết trời lạnh cóng này. Dù rằng đối với Hạ Tịnh Nhiễm, dậy sớm là một việc rất đau khổ, nhưng cô vẫn kiên trì ngày nào cũng đi tự học.

Nước nóng ở trường thiếu hụt trầm trọng, dòng người xếp hàng đợi lấy nước dài như một con rồng lớn. Một hàng người thở ra luồng khí trắng, run rẩy khuất phục trước sức mạnh của mùa đông.

Lương Văn hoàn toàn rơi vào trạng thấy ngủ đông, tám mươi phần trăm thời gian lên lớp đều ngủ gật, không ngủ thì mắt cũng đờ đẫn, muốn nói chuyện thì phải ba mươi phút sau cậu ta mới chịu ngẩng đầu lên, trả lời với đôi mắt hẵng còn nhắm tịt, hơn nữa tám chín phần mười là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Ấy vậy mà trong mùa đông, Lương Thuỵ lại có tinh thần hơn nhiều, phong thái sắc bén toát ra từ anh càng trở nên rõ nét trong tuyết trời lạnh giá, tựa như một lưỡi dao bén nhọn.

Anh vẫn thường ở lại dạy kèm cho Hạ Tịnh Nhiễm sau khi tan học, vẫn đưa vở cho cô mượn. Mà những lúc này, Lương Văn sẽ nằm ngủ bên cạnh, sau khi dạy Hạ Tịnh Nhiễm xong, Tiểu Thuỵ mới gọi cậu ta dậy, sau đó kéo cái kẻ đang run lẩy bẩy đó về nhà.

Nhờ sự giúp đỡ của Lương Thuỵ, thành tích của Hạ Tịnh Nhiễm cũng được nâng cao đôi chút. Có một lần kiểm tra, thậm chí cô còn vượt mặt cả Lương Văn để đứng thứ hai về điểm số. Lương Văn vì thế kêu gào ầm ĩ, rồi lần kiểm tra sau, tổng điểm của cậu ta hơn Hạ Tịnh Nhiễm những ba mươi điểm.

Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ.

Chủ nhiệm Lưu Giang phát đơn nguyện vọng phân khoa tự nhiên, xã hội.

Vừa phát xuống, Tiêu Tiêu bên cạnh hiếu kỳ hỏi

- Này, không phải nói Lương Thuỵ chọn khoa tự nhiên sao? Cậu không đi theo cậu ta?

Hạ Tịnh Nhiễm nói sâu xa, dạy bảo nói

- Theo đuổi đàn ông cũng phải lý trí một chút. Sau khi tớ chọn khoa văn, thì có thể làm học bá rồi.

Kỳ thi cuối cùng trước khi nghỉ đông, trên bảng xếp hạng thành tích cả năm học, thành tích của lớp 10A3 là xuất sắc nhất. Phía sau mười cái tên top đầu toàn trường đều có ghi "10A3".

Hạng nhất: Lương Thuỵ , 10A3.

Hạng sáu: Lương Văn, 10A3.

Hạng bốn: Hạ Tịnh Nhiễm, 10A3.

Sau khi tan tiết, Chiêm Văn Lệ gọi Hạ Tịnh Nhiễm vào phòng giáo viên.

Phòng giáo viên không lớn lắm, bảy tám giáo viên dùng chung một phòng, chỗ ngồi của Lưu Giang ngay ở vị trí gần cửa sổ, Hạ Tịnh Nhiễm vừa đi vào, liền bị mấy thầy cô khác mặt không cảm xúc liếc nhìn, khiến Hạ Tịnh Nhiễm càng thêm quẫn bách, cúi thấp đầu lặng lẽ không tiếng động đi sau lưng Chiêm Văn Lệ.

Chiêm Văn Lệ ngồi xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Tiễn

- Bài văn của em khá tốt, văn phong cũng tạm được. Em muốn chọn ban tự nhiên à?

Hạ Tịnh Nhiễm gật đầu.

Chiêm Văn Lệ quay sang nói với Lưu Giang

- Tôi nói thầy Lưu này, mấy nữ sinh lớp thầy đều làm sao vậy? Hôm qua Tiêu Tiêu làm ầm lên đòi đăng kí ban tự nhiên. Thầy xem, hôm nay lại thêm một em này.

Lưu Giang lại lấy hai tập danh sách đưa ra trước mặt Hạ Tịnh Nhiễm

- Em xem, điểm môn xã hội của em khá tốt, văn lại đứng top đầu. Nhưng lý hoá lại văng ra khỏi top 100. Hạ Tịnh Nhiễm, em nên suy nghĩ cho kĩ. Sau kì nghỉ thì đưa lại bảng phân ban cho thầy.

Hạ Tịnh Nhiễm trở lại lớp, mới vừa ngồi xuống, Lương Văn đã hỏi cô

- Lưu Giang tìm cậu có chuyện gì thế?

Học sinh trong lớp đều thích lén gọi thẳng tên họ giáo viên.

- Thầy ấy bảo tớ nên chọn xã hội!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro