Sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng sáu, sắp vào mùa thu, trên đường gió thổi rất lạnh, thời tiết cũng dần trở nên u ám, buổi sáng vẫn còn có nắng và nhiều mây mà buổi trưa đã bắt đầu có mây đen tích tụ, đến chiều thực sự có mưa lớn.

Lương Thuỵ bị sốt, buổi sáng thức dậy thấy đầu choáng váng, trên người không còn một chút sức lực nào, anh liền nhờ Tiểu Phong giúp anh xin nghỉ học, sau đó nằm trên giường cả buổi sáng.

Không muốn đo thân nhiệt, cũng không muốn uống thuốc.

Căn nhà vắng tanh không có lấy một bóng người.

Hai ngày trước, ba Lương đã đến Bắc Kinh tham gia hội nghị y tế toàn cầu, Lương Văn thi đấu bóng rổ, còn mẹ Lương đương nhiên là đi theo cổ vũ con trai mình.

Trong những ngày sắp tới sẽ không có ai trở về đây.

Lương Thuỵ cũng không muốn quấy rầy bọn họ, chỉ bị sốt nên không thể chết được, ngủ một giấc là được rồi.

Vì thế anh đã ngủ bỏ qua bữa ăn sáng và bữa ăn trưa, không thể phân biệt được là ngày hay đêm, ý thức luôn ở trong trạng thái mơ hồ, trong lúc đó điện thoại hình như đã vang lên hai tiếng, anh khó chịu cau mày, lấy chăn che đầu, không thèm để ý.

Tiếng chuông reo một lúc rồi dừng lại.

Tiếp theo là một vài tiếng rung.

Hình như ai đó đã gửi tin nhắn văn bản.

Lương Thuỵ đều không biết gì cả.

Gần ba giờ sau, anh bị đánh thức bởi sấm sét bên ngoài, cửa sổ không đóng lại nên mưa bắn tung tóe, khiến mặt anh ướt đẫm và lạnh.

Lương Thuỵ khó chịu mở mắt ra, chật vật muốn xuống giường, thần kinh đau nhức, bước chân nặng trĩu đi đến đóng cửa sổ, quay lại cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn để xem giờ giấc, kết quả hiện ra mấy tin nhắn văn bản và cuộc gọi nhỡ.

15 cuộc gọi nhỡ từ Lương Văn.

22 cuộc gọi nhỡ từ Cố Nhiên.

30 cuộc gọi nhỡ từ Hạ Tịnh Nhiễm.

Anh hơi sửng sốt, Lương Văn không thèm nói chuyện mà gọi nhiều tới vậy.

Anh vào đọc tin nhắn wechat

"Thuỵ Thuỵ, cậu có ở nhà không?"

Lương Thuỵ cố hết sức lướt xuống đọc tiếp.

"Thuỵ Thuỵ, tớ đến nhà cậu tìm cậu này, mau ra ngoài đi!"

"Cậu đang ngủ hay là cậu không muốn gặp tớ"

"Tớ mặc kệ, tớ sẽ đợi đến khi cậu đi ra mới thôi, cậu mau ra mở cửa đi!

..................

Cánh cửa được mở ra

Không lâu sau, Thuỵ Thuỵ đã đứng trước mặt cô, đôi mắt đen láy nghiêm nghị nhìn cô, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng bất thường, đôi môi tái nhợt đến mức không còn màu sắc nào, mặt lộ ra bệnh tình.

Hạ Tịnh Nhiễm sửng sốt

- Cậu...

Vừa mới chỉ nói được một chữ, chàng trai liền nhào tới ôm lấy cô mà không nói một lời nào, hai tay ôm chặt lấy eo cô, mái tóc đen vùi vào cổ cô, hơi thở nóng rực khác thường.

- Này, có chuyện gì với cậu vậy?

Cả người Hạ Tịnh Nhiễm cứng đờ, cơ thể chàng trai nóng bỏng gần như đặt toàn bộ trọng lượng lên người cô, giống như không còn chút sức lực nào.

Hạ Tịnh Nhiễm cau mày, đưa tay sờ lên trán anh.

Nóng quá.

Hóa ra là anh bị sốt!

Cô nghe đám Tiểu Phong nói Lương Thuỵ chỉ bị cảm lạnh nhẹ, còn tưởng là ho khan chảy nước mũi, không ngờ rằng lại bị sốt nghiêm trọng như vậy.

Hạ Tịnh Nhiễm vỗ vỗ vai anh hỏi.

- Tớ dìu cậu vào nhà!

Lương Thuỵ ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nàn trên người cô, nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp một tiếng

- Ừ

- Cậu đo thân nhiệt chưa, bao nhiêu độ?

Hạ Tịnh Nhiễm bưng chậu nước nóng tới, lấy khăn ướt đặt lên trán anh.

Lương Thuỵ ngoan ngoãn nằm trên giường, rũ mắt nói

- Chưa.

- Uống thuốc chưa?

- Chưa.

Khóe miệng Hạ Tịnh Nhiễm giật giật

- Đừng có nói với tớ là cậu vẫn luôn nằm như vậy đến bây giờ đấy nhé?

- Ừ.

Hạ Tịnh Nhiễm ơn giản bị đánh gục

- Ba mẹ cậu đâu?

- Không có ở đây.

Hạ Tịnh Nhiễm biết bọn họ không có ở đây, ý là cô muốn hỏi bọn họ đi đâu và khi nào trở về!

Cô nhìn anh đang thảm thương siết chặt chăn bông, như cải thảo vàng không ai thương không ai yêu, chẳng giống thiếu gia gì cả.

May mà cô xuất hiện kịp những lúc anh cần.

- Cậu nằm ngủ chút đi, tớ...

- Cậu định đi à?

Lương Thuỵ nhạy cảm ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu lại mang theo một tia khẩn trương.

Hạ Tịnh Nhiễm nhẹ nhàng dỗ dành

- Không đi, tớ đi nấu cháo cho cậu.

Lương Thuỵ trầm mặc hai giây rồi ngủ thiếp đi

Hạ Tịnh Nhiễm nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi thẳng vào phòng bếp, khi còn bé em gái cô thường xuyên bị bệnh, cô đều phụ trách chăm sóc, cho nên việc này đối với cô giống như xe chạy quen đường.

Lương Thuỵ khi bị bệnh và lúc bình thường thì như hai người khác nhau, có chút trẻ con, cho anh uống thuốc thì chê đắng muốn cho thêm đường, nấu cháo cho anh ăn thì lại chê nóng, muốn cô vừa thổi vừa đút từng miếng cho ăn, dỗ dành.

Anh ngủ còn muốn cô phải nắm tay, nếu không anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô và nhất định không chịu dời mắt.

Những điều này Hạ Tịnh Nhiễm đều thấy anh rất đáng yêu.

Dỗ dành một lúc thì anh lại ngủ tiếp.

Cô thở phào nhẹ nhõm ngồi ở bên giường nhìn chàng trai đang ngủ say, nhìn thấy anh nắm chặt tay cô, tâm trạng cô có chút phức tạp, nhất là khi nhìn thấy vết bầm mờ nhạt trên bả vai anh

Hạ Tịnh Nhiễm hơi mím môi, cô không biết có nên nói cho Lương Văn biết hay không.

Cô nhỏ giọng thì thầm.

- Thuỵ Thuỵ, rốt cuộc cậu đã trải qua những gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro