Thi giữa kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỗ ngồi trong kỳ thi giữa kỳ là căn cứ vào thành tích kiểm tra chất lượng để xếp.

Lương Thụy và Hạ Tịnh Nhiễm chỉ cách nhau trước sau có một bàn.

Có anh ngồi trước, Hạ Tịnh Nhiễm an tâm một cách khó hiểu.

Mỗi một đợt thi, khi làm được phân nửa Hạ Tịnh Nhiễm đều ngẩn đầu lên nhìn cậu thiếu niên trước mặt, anh đã thu lại vẻ ngả ngớn của mình bình thường khi ở trên lớp, toàn bộ quá trình đều toàn cúi đầu chuyên tâm làm bài, cột sống sau lưng hơi gập vạch ra một đường cong.

Vào lúc Hạ Tịnh Nhiễm không viết ra lời giải hoặc bị bí thì cô sẽ ngẩng đầu nhìn cậu, rồi bắt đầu tính toán lại.

Nếu như là anh, gặp phải đề bài này thì sẽ làm như thế nào, kết quả càng nghĩ càng sai, mấy buổi thi cũng không làm kịp, đến gần hết giờ còn bối rối điền vào tờ đáp án.

Chờ cô đầu đầy mồ hôi điền hết đáp án, cũng là lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, cô có cảm giác như sống sót sau tai nạn, không nhịn được lau mồ hôi một cái, nộp bài, ngồi tại chõ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy người nào đó vẻ mặt thoải mái quay xuống nhìn mình, biểu cảm hết sức vui mừng.

Hai người ra khỏi phòng thi, Lương Thụy sớm đã nhìn thấu

- Làm không kịp hả?

Cô ủ rũ cúi đầu gật gật

- Có nhiều bài không dám khẳng định, cũng không chắc chắn lắm, mấy câu lớn của cuối cũng không làm được gì.

Trong hành lang đều là bóng dáng của mấy cô cậu học sinh vừa thi xong, hò hét từ lớp học cho đến căn tin.

Vóc dáng anh cao, đứng trong đám người đặc biệt nổi bật, vừa định nói hai câu với Hạ Tịnh Nhiễm thì đã bị bạn học sau lưng gọi

- Lương Thụy, câu nhỏ với câu lớn của bài cuối có đáp án mấy thế?

Hạ Tịnh Nhiễm thầm căng thẳng, ngay cả câu nhỏ đầu tiên cô cũng không giải được, nên không muốn nghe câu trả lời tàn khốc kiểu này.

Cô không kiềm chế được mà ôm chặt cặp vào lòng, bước chân nhanh hơn, nhưng vào lúc này dòng người đang ở thời điểm cao điểm, cho dù cô cố gắng thế nào thì vẫn bị kẹp giữa đám nam sinh đang chậm rãi đẩy đi.

Các nam sinh đều chạy đến căn tin để tranh nhau chỗ, hoàn toàn không có chút phong độ lịch sự nào cả, cũng không để ý là nam hay nữ mà cứ thế chen lấn xông lên

Hạ Tịnh Nhiễm cứ bị người này đẩy người kia xô, cả người lắc lưng muốn rụng rời.

Lương Thụy thấy thế, lập tức đưa tay kéo người đến bên cạnh mình, quay đầu lại nói với nam sinh vừa hỏi kia

- Không làm được.

Hạ Tịnh Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Lương Thụy cười với cô

- Sao?

Hạ Tịnh Nhiễm nhỏ giọng nói

- Rõ ràng là tôi... thấy cậu có làm mà.

- Thi xong rồi, không cần phải dò đáp án.

Anh buông lỏng tay, đút vào túi, hời hợt kéo đi

- Đi, ăn trưa.

- Không đi căn tin ăn à?

- Cậu muốn vào nghe đáp án?

Tiếp theo là buổi thi nửa ngày, Lương Thụy cũng khá để tâm đến tâm tình của cô, vô luận là ai tới hỏi đáp án, cậu cũng chỉ nói là mình không chắc.

Có lẽ ở các môn khác anh cũng không thể chắc, nhưng với bài thi toán, Hạ Tịnh Nhiễm tuyệt đối không tin.

Rồi cũng xong môn sinh học thi cuối cùng, Hạ Tịnh Nhiễm mệt lả cả người, gục xuống bàn thở mạnh như con chó Shar Pei vừa ngoi lên từ trong nước.

Lương Thụy đi đến vỗ đầu cô

- Đi thôi.

Thật ra trong phòng thi này có không ít nữ sinh, đều nhìn chòng chọc Lương Thụy.

Trong lúc thi hóa, Hạ Tịnh Nhiễm phát hiện có không ít cô gái lén đi qua nhìn anh.

Lúc đi vệ sinh cũng nghe thấy có hai nữ sinh thảo luận, bên cạnh cậu chính là Lương Thụy đấy hả, thiệt hay giả vậy? Trong trường có người đẹp trai như vậy sao?

Ngay tại thời điểm Lương Thụy đi tới vỗ đầu cô, có mấy nữ sinh cũng theo bản năng nhìn sang cô.

Không hiểu sao trong lòng Hạ Tịnh Nhiễm lại có cảm giác... kiêu ngạo.

Cô muốn cho cả thế giới biết Lương Thụy là của cô, chỉ của mình cô thôi!

Hạ Tịnh Nhiễm nhanh chóng thu dọn dụng cụ học tập, bịch bịch bịch đi theo sau cậu, trong cả quá trình, cô không nhịn được mà ngẩng cao đầu, vờ như bản thân là con thiên nga.

Trở lại hành lang lớp học.

Lương Thụy có vẻ không vui, Hạ Tịnh Nhiễm nghĩ hình như anh làm bài không tốt nên không hỏi thêm.

Cố Nhiên đi đến từ phía sau, choàng vai bá cổ lấy Lương Thuỵ rồi kéo anh đi chơi bóng rổ.

- Cho tớ mượn Lương Thuỵ nhà cậu nhé!

Lương Thuỵ cau mày, Chu Tư Việt từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng lại bỗng nhấc chân đạp Tống Tử Kỳ phía đối diện một phát

- Đừng nói nhảm.

Hạ Tịnh Nhiễm ngây người đứng đó vì lời trêu đùa của Cố Nhiên. Cô cúi đầu, hai tai đỏ lựng.

Một giọng nói khác lại vang bên tai cô

- Làm gì mà đứng ngẫn ngơ ra thế?

Hạ Tịnh Nhiễm giật mình ngước đầu lên nhìn, thấy Lương Văn trước mặt lại càng hốt hoảng hơn.

Lương Văn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô

- Thái độ gì đấy? Cậu có gì giấu mình à?

Hạ Tịnh Nhiễm ấp úng, cô rất muốn nói cho Lương Văn biết những gì mình thấy hôm đó, lại nhớ đến lời dặn của Lương Thuỵ.

" Cậu hãy quên nó đi và coi như chưa từng thấy điều gì. Nó sẽ rắc rối hơn nếu cậu đi sâu vào đó"

- Thật ra....tớ thích em trai cậu.

Nói rồi cô quan sát biểu cảm của Lương Văn.

Gì vậy, sao cậu ấy không bất ngờ?

Lương Văn cười thành tiếng

- Chuyện đó cả trường này không ai là không biết!

- Trông tớ lộ liễu thế ư?

Lương Văn gật gật đầu, đột nhiên lại cau mày.

Cậu ấy nghiêm túc nói

- Nói đi, tớ biết không phải chuyện đó!

Hạ Tịnh Nhiễm giả vờ ngốc nghếch

- Chuyện gì cơ?

- Hôm cậu nói qua điện thoại, hình như nó liên quan đến mình nhỉ?

Cô xua xua tay, muốn làm cho Lương Văn an tâm nhưng miệng lại nhanh hơn não.

- Không không, không liên quan đến cậu đâu, chỉ là Thuỵ Thuỵ.....

Biết mình đã lỡ miệng, Hạ Tịnh Nhiễm hai tay che lấy miệng. Liếc mắt lên nhìn Lương Văn.

Lương Văn bắt đầu đe doạ cô

- Nếu cậu không nói tớ sẽ đến tìm Tiểu Thuỵ!

Hạ Tịnh Nhiễm kéo tay cậu ấy lại

- Hai cậu sẽ lại đánh nhau mất.

- Vậy thì nói cho tớ nghe đi, là chuyện gì mới được?

Hạ Tịnh Nhiễm quan sát từng chi tiết trên gương mặt của anh rễ tương lại, cô bắt cậu ấy phải hứa không được nói với Lương Thuỵ là mình nói.

Sau đó hồi tưởng lại về ngày hôm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro