Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thực tế, với vóc dáng của Mộ Vân Sơn, nhìn ngang và dọc trông không giống một người mỏng manh yếu đuối , nhưng Chu Thanh vẫn ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt mờ mịt cùng biểu cảm rối bời của hắn , trong lòng y không khỏi thấy đau lòng liền đưa tay cởi đồ Mộ Vân Sơn.

Mộ Vân  Sơn vội vàng giữ cổ tay Chu Thanh lại, kinh ngạc nói: "Ngươi tại sao lại cởi y phục của ta?"

“Nhìn thân thể của ngươi đi!” Chu Thanh thản nhiên đáp: “ngươi không thấy đau toàn thân sao? Trong trường hợp này, toàn thân rất có thể là do bị thương phải kiểm tra thật tốt. để khỏi bệnh nặng. Mau, Ngoan cởi quần áo đặt  lên giường đi. "

Mộ Vân Sơn kinh ngạc nói: "Vừa mới kiểm tra xong, ngươi tại sao phải cởi quần áo ta?"

Chu Thanh hai mắt híp lại, ánh mắt sắc bén mang kinh nghiệm nghề nghiệp của một bác sĩ phẫu thuật sáng lên, " ngươi xấu hổ sao? Nếu ta không kiểm tra tốt, ngươi sẽ bị gãy xương đâm vào da, nghiêm trọng hơn là có thể đâm vào lục phủ ngũ tạng, à, đến lúc đó ngươi có thể lên trời mà tán tỉnh Cửu Thiên Tiên Nữ rồi! "

Hắn nói xong cũng không nói thêm, Mộ Vân Sơn còn đang ngẩn người, Chu Thanh lật tay cởi y phục.

“Không còn đau nữa… Ta không còn cảm thấy đau ở đâu nữa!” Mộ Vân Sơn, người vẫn còn ốm vừa nãy, lập tức nhảy lên khỏi mặt đất, đeo thắt lưng lùi lại: "Ta chỉ là muốn trêu chọc ngươi, ngươi như thế này là thế nào?!"

“Lừa ta?” Chu Thanh chớp chớp mắt, trong lòng chợt hiểu ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười ý tứ.

"Không, không, không, ta không biện hộ ... Cú đá đó thật sự rất đau ..." Mộ Vân Sơn xoa xoa mặt, "Hết rồi, hình như chỗ đó sưng tấy lên rồi, lỡ bị như thế này thì nữ nhi nhà nào dám lấy ta nữa. ? "

Chu Thanh lông cau mày, y lạnh lùng nói: "Một người tài đức vẹn toàn như ngươi, cả đời này làm một kẻ độc thân, thật là uổng phí gương mặt tốt!"

Mộ Vân Sơn thở dài, cuối cùng giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: "Được rồi, là lỗi của ta, ta không nên đối xử với ngươi như vậy, ngươi  có thể vừa đánh vừa mắng ta, nhưng hãy nghỉ ngơi một lát rồi tính sổ ta sau , ta thực sự mệt mỏi lắm rồi. "

Chu Thanh nhìn trán lấm tấm mồ hôi của hắn, trong lòng dịu lại, cũng không xem thêm nữa, hắn vốn không phải người cẩn thận, cho nên để qua đi.

Mộ Vân Sơn yên tâm ngồi vào bàn, nhấp một ngụm trà, lau mồ hôi, thở dài, vẻ mặt đầy thất vọng.

“Có chuyện gì vậy, Đại thiếu gia lo  thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi không chịu gả cho mình nên rầu rĩ thành bộ dạng như thế này sao?” Chu Thanh ngồi xuống đối diện hắn, chống cằm, bày ra bộ dạng đang xem một vở kịch hay.

Hắn có lẽ đã nhìn rõ tình huống vừa rồi, xem ra Diêm Hoán thật sự là trung thành với Mộ Vân Sơn nếu hắn từ chối mối duyên này cũng thật đáng tiếc . Chu Thanh gõ ngón tay lên bàn và nói thẳng: "Ta nghĩ nàng ấy thật tốt, nàng ấy có khuôn mặt đẹp, dáng người có đường cong thật đẹp, nếu ngươi và nàng ta thành thân người ta sẽ sinh cho ngươi hài tử thật là bụ bẫm, đúng là gia đình hạnh phúc a. "

Mộ Dư Sơn trừng hắn một cái: "Ngươi biết !"

"Chẳng lẽ là ngươi không thích loại đó?" Chu Thanh cười hắc hắc: "Ngươi không thích loại chim nhỏ này. Chẳng lẽ là thích mạnh mẽ như hổ?"

“Chu Thanh, đừng nói những lời này nữa ai nghe được sẽ bảo ngươi hạ lưu .” Mộ Vân Sơn sắc mặt càng ngày càng ảm đạm, giống như là đụng vào sẽ bị cái lạnh giá ấy khiến cho đóng băng, Chu Thanh cũng không phải người biết nói chuyện ,  cuộc nói chuyện của hai người bị bóp nghẹt một hồi, Chu Thanh đang suy nghĩ có nên chuyển đề tài nói sang chuyện khác không, nhưng Mộ Vân Sơn đột nhiên vỗ bàn đứng lên, lôi kéo Chu Thanh tay nói: "Không được, ngươi phải giúp ta nghĩ xem."

Chu Thanh trong nháy mắt bối rối: "nghĩ cái gì?"

“Ta nợ ngươi một ân.” Mộ Vân Sơn lời nói thật cao hứng, “Chỉ cần Diêm Hoán không bắt ta ở lại đây, khi đó ta có tự do muốn làm gì thì làm , nếu ngươi có bất truất cần giúp đỡ , thì ta sẵn làm con dao trong tay ngươi trải qua lửa nước , dù là vực sâu hay chảo dầu ta sẵn sàng chiến đấu thay ngươi ! "

Chu Thanh không biết tại sao Mộ Vân Sơn lại quyết định giúp mình, thật ra hắn cũng là vô lực đối phó với loại tiểu tử mang tâm hồn của cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu kia.

“ Tiểu Sơn Tử .” Chu Thanh lẩm bẩm, “ Ngươi chưa bao giờ nói một câu dứt khoát như vậy từ khi ta đưa ngươi ra khỏi đại lao. Hôm nay ngươi bị gì vậy ”.

Mộ Vân Sơn mặt mũi tràn đầy chí khí anh hùng: "Dù sao ngươi cũng là thê tử của ta, hoặc là chạy trốn hoặc bị Diêm Mạn ép chết, xin hãy cho ta một quyết định, có đi hay không."

"Ngươi thực sự sợ nàng ấy đến mức không muốn lấy cô ấy sao?"

"Nếu ai đó nói với nàng ấy tâm ý chạy trốn này của ngươi ngày mai chắc nàng ta sẽ khóc lóc gây rối hoặc là treo cổ bắt ngươi cưới nàng ta mất ."

Chu Thanh sờ sờ cằm, cười ranh mãnh.

"Vì ngươi, được rồi, ta sẽ là cây gậy lớn để chiến đấu với vịt quan. "

Sau khi trả lời hắn, Chu Thanh giải thích rõ ràng về việc Mộ Vân Sơn sẽ chọc tức Diêm Mạn,Mộ Dư Sơn vội vàng muốn trút bỏ được gánh nặng lớn đó, tự nhiên biết hết những gì mình nên nói và không nên nói .

Hầu hết đàn nam nhân tuấn tú đều có hai thuộc tính bẩm sinh, một là mê hoặc và hai là tự ái. Đừng nhìn vẻ ngoài xuề xòa và luộm thuộm của Mộ Vân Sơn ngày thường, mà đánh giá hắn một cách vội vàng, ngủ này toát ra một cái sức hút khó cưỡng khiến người khác không chủ động được mà muốn đến gần tiếp xúc .

Mộ Vân Sơn thẳng thắn cho biết, trước đây hắn đã từng gặp nhiều nữ nhân khuynh nước khuynh thành, thấy người nào ưng mắt thì lên nói chuyện thử, nếu hợp thì đi xa hơn và tán tỉnh ngay tại chỗ. Cuối cùng, một nữ nhân dù có cao sang đến đâu cũng không thể thoát khỏi bàn tay của hắn ta, vì vậy dần lâu đã nảy sinh thói quen xấu “thấy nữ nhân kiều diễm thì phải tán tỉnh, móc hầu bao”.

Lúc đầu gặp Diêm Hoán  và Chung Tái Hoa, thấy Chung Tái Hoa có vẻ ngoài nổi bật nhất ở thành Thọ Châu nên tìm cách cưa cẩm khiến chồng Diêm Hoán tức giận nên cả hai đánh nhau suốt từ trong thành ra ngoài phố, trời đất giao tranh cho đến khi trăng sao khan hiếm, nỗi chua xót sầu thương khôn nguôi đồng cảm với nhau.

Diêm Hoán là một người đàn ông mạnh dạn, y hơn Mộ Vân Sơn hai tuổi, sau khi nhận ra người huynh đệ xứng đáng này, y kéo hắn đến ngôi nhà của họ ở Diên Lĩnh, được coi là  huynh đệ của chủ nhà, và tất nhiên Mộ Vân Sơn đã không từ chối, vì vậy, mọi chuyện bắt đầu ngay tại đây.

Trong đại sảnh ngày hôm đó, nụ cười ngọt ngào của Diêm Mạn cùng dáng người mặc y phục màu lục nhạt khiến Mộ Vân Sơn rất thích, hơn nữa còn uống một chút rượu nho nhỏ, nên mạnh dạn bước đến bên cạnh Diêm Mạn, bồi hồi nỗ lực. đã được hiển thị đầy đủ nhất.

Diêm Mạn ban đầu phớt lờ hắn, nhưng sau đó thấy người nam nhân cao ráo, đẹp trai, lịch thiệp và là khách của anh trai mình nên đáp lại, và họ nhanh chóng làm quen với nhau, nhưng cuối cuộc trò chuyện, Mộ Vân Sơn không thể không kiềm chế được, càng ngày càng tiến đến gần, ngạo mạn đặt một tay lên vai Diêm Mẫn.

Diêm Mạn là ai, cô em gái đáng quý được Diêm Hoán chiều chuộng và nuôi nấng,  là một thiếu nữ tuổi mới lớn, chưa từng trải sự tình bao giờ. .

Tuy nhiên, Mộ Vân Sơn hoàn toàn không quan tâm đến chuyển biến tâm lý của con gái mới lớn, sau khi uống rượu xong, anh ta trực tiếp đi vào phòng mà Diêm Hoán sắp xếp cho hắn ngủ.

Những cơn ác mộng lần lượt ập đến kể từ ngày đó.

Tin đồn giữa hắn và Diêm Mạn loan truyền cả núi Diên Lĩnh,  Diêm Mạn không ngừng tung ra vô số cuộc tấn công mạnh mẽ bao vây và đánh chặn Mộ Vân Sơn. Mỗi lần Vân Sơn đi tắm đều không phải chỉ có một mình. :))))

Đúng là Diêm Mạn rất xinh đẹp, nhưng tình huynh đệ của Mộ Vân Sơn chưa đến mức có thể chia sẻ chuyện đời tư với nàng, chưa kể tình cảm của anh dành cho Diêm Mạn cũng là tốt nhất "một cô gái sôi nổi chỉ có thể nhìn thấy. Từ xa mà không gần ". Khi cô gái không thể cưỡng lại được bạn đuổi theo và hò hét suốt ngày với đôi mắt đầy sao, bạn mới thực sự cảm nhận được điều đáng sợ nhất trong cuộc đời là gì.

“Cho nên, lần đó ngươi chỉ ở trên núi Diên Lĩnh này ba ngày rồi lặng lẽ trốn xuống núi?” Chu Thanh cười hỏi.

Mộ Vân Sơn gật đầu.

“Không hổ là vậy khi Diêm Hoán kêu chúng ta lên núi trông rất kỳ quái. Ta hiểu rồi.” Chu Thanh nhấp một ngụm nhỏ từ trong tách trà, “Diêm Mạn là một cô gái tốt, ngươi thật sự không suy nghĩ lại sao. ? "

“Tuyệt đối không cần nghĩ ngợi lung tung.” Mộ Dư Sơn dứt khoát nói, “Sau này tắm rửa phải cẩn thận, đề phòng có người đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào!

“Phốc!” Chu Thanh phun ra một ngụm trà, cười cho đến khi ngả người ra sau.

"Diêm Mạn này thực sự là một người tuyệt vời! Một người tuyệt vời! Hahahaha!"

“Cười đủ chưa?” Vẻ mặt của Mộ Dư Sơn đỏ chót có thể so sánh với gan lợn.

“Đủ rồi.” Chu Thanh che miệng, da thịt trên mặt vẫn không ngừng run rẩy.

"Vì đã cười đủ rồi, hãy nghĩ cách. Loại chuyện này không thể chờ đợi được nữa, chúng ta phải nhanh chóng quyết định."

"Hai ngày nữa là đến Lễ hội đèn lồng ở Thọ Châu. Diễn ra như vậy là có cách. Không ngờ Diêm Mẫn lại có năng lực và ngoan cường như vậy, nên loại thuốc này cần phải uống nhiều hơn." Mộ Vân Sơn móc ngón tay ra hiệu đưa đầu lại gần, hai người thì thào nói, sắc mặt Mộ Vân Sơn thay đổi mấy lần, hắn sững sờ nói: "Cái này ... cái này sẽ quá ... quá rồi..." "

“ Ngươi còn sợ ta lợi dụng ngươi sao, tính ra, ngươi đã nhờ ta giúp đỡ, nếu không làm chuyện này thì làm sao có thể cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Diêm Mẫn đó?” Chu Thanh vỗ về ngực và nói, "Vấn đề này, ta chắc chắn 100% rằng tất cả những bông hoa đào thối của bạn sẽ được phân tán."

Mộ Vân Sơn trầm tư một lát vẻ mặt kỳ quái, sau đó liếc mắt nhìn Chu Thanh vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi giậm chân, "Được, ta sẽ nghe lời ngươi!"

Vở kịch mà Chu Thanh và Mộ Vân Sơn đóng cùng nhau được lấy bối cảnh ở khu vườn sau của ngôi nhà tranh Diên Lĩnh, nơi có một cái ao nhỏ.

Trong lời nói của Chu Thanh, hắn vì lợi ích của mà từ bỏ sự ngây thơ của mình, Mộ Vân Sơn vừa nghe đã trợn tròn mắt, bây giờ lên tàu hải tặc này càng khó hơn, phương pháp này có vẻ thực sự hiệu quả, nên hắn đành phải chịu đựng sự sỉ nhục và gánh nặng.

Lễ hội đèn lồng là một lễ hội mang đậm phong tục dân gian ở Thọ Châu. Ngay cả những tên cướp núi cũng ngồi ở cửa bưng chén trà nhấm nháp, gần đến giờ thì xốc lại quần áo rồi đi trên đường đến lễ hội.

Xung quanh cái ao nhỏ đã có mấy chiếc bàn dài và ghế dài, mọi người lịch sự trong hàng ghế ngồi, vây quanh Chung Tái Hoa và Diêm Hoán ở trung tâm, những người còn lại ở ngoại vi. đi bộ qua rừng và treo những chiếc đèn lồng tự chế trên cành cây.

Chu Thanh nhìn thấy Mộ Vân Sơn từ xa - kỳ thực quần áo không dễ thấy với dáng vẻ của Mộ Vân Sơn, nhưng Chung Tái Hoa và Diêm Hoán rất dễ nhìn ra, Diêm Mạn bên cạnh họ cũng dễ dàng tìm thấy, vì Mộ Vân Sơn ngồi cạnh họ nên cũng rất dễ tìm.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mộ Vân Sơn, Chu Thanh lại muốn bật cười, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng thẳng vẻ mặt mà sải bước đi tới, khi Diêm Hoán nhìn thấy hắn, lập tức xua tay, để hắn đi qua chỗ ngồi của mình.

Y cũng thô lỗ, đi qua đám đông một cách bất cẩn, và ngồi bên cạnh Diêm Hoán.

“Này, anh Chu hôm nay không được khỏe, sao sắc mặt lại xấu như vậy.” Diêm Hoán nhìn sắc mặt của Chu Thanh nói.

“Không sao, có lẽ là do trời lạnh, nghỉ ngơi sẽ tốt thôi.” Chu Thanh nói một cách cầm chừng, chớp mắt nhìn Mộ Dư Sơn trong khi Diêm Hôán không thèm để ý.

Mộ Vân Sơn nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu.

Diêm Hoán đương nhiên không biết Chu Thanh sắc mặt tái nhợt là vì chuyện hôm nay, để phù hợp với kế hoạch của mình, để không bị người khác nhìn thấy, hắn giả bộ ho khan hai tiếng, hắn nói với Vân Sơn : "Hoán ca, ta xin lỗi, ta có thể phải rời khỏi đây về phòng nghỉ ngơi một chút, vì vậy ta không thể đi cùng mọi người để có một khoảng thời gian vui vẻ."

“Không thành vấn đề, thân thể là quan trọng nhất.” Diêm Hoán vỗ vai quan tâm.

Chu Thanh cười nhẹ, đưa mắt nhìn ánh đèn lồng lung linh phía xa, trong lòng bắt đầu đếm thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro