Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộ Vân Sơn cử động chậm rãi dường như có chút yếu ớt, Chu Thanh hạ quyết tâm không thèm quan tâm đến người khác, cứ như vậy chuyên tâm vào canh gừng trong bát, không khỏi ngước mắt lên, tiếng đập xuống đất "rắc" một tiếng. !

Chu Thanh nhướng mày, lại giương mắt lên, trong phòng không có bóng dáng của Mộ Dư Sơn, trong lòng thoáng qua một tia không hiểu, hắn vội vàng leo lên mép bồn tắm nhìn xuống dưới. đủ rồi, Mộ Vân Sơn như con chó trên mặt đất vừa bò vừa chạm đất, giống như chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy no rồi.

Đưa tay búng nước lên mặt, Chu Thanh đùa bỡn: "Sao lại nằm trên mặt đất, có phải là  gập eo... Quá sức không?"

Thật lâu sau, Mộ Vân Sơn quay đầu sang một bên, giọng nói yếu ớt: "Chu Thanh, giúp ta một tay..."

"Trên mặt đất thoải mái lắm sao." Chu Thanh đầy mặt khinh thường: "Ngươi không thấy ta đang tắm rửa sao, ngươi tiếp tục nằm đó đi." Hắn hất tóc một cái, làm cho nóng rực cả người .

Mộ Vân Sơn chật vật chống tay ngồi dậy, đầu rũ xuống, không nói tiếng nào, trông bơ phờ. Thấy trong hắn kỳ quái, Chu Thanh nhịn không được cúi gằm mặt xuống hỏi thẳng, vì vậy hắn liếc mắt nhìn y, nhưng ánh mắt này lại khiến y nhìn ra được điều gì đó.

"Sao tóc ngươi ướt thế này?"

Y nhìn thấy mái tóc dài ngang lưng của Mộ Vân Sơn đang rũ xuống má thành từng sợi, khiến khuôn mặt hắn trông rất khó coi. Chu Thanh vươn tay chọc vào mặt hắn, kinh ngạc kêu lên: "Lạnh quá!" Y lại nhéo nhéo vạt áo trước của hắn, "Ngươi ướt hết rồi sao?

Chẳng trách Chu Thanh không để ý, trong căn phòng cực lớn chỉ có ngọn đèn dầu cỡ hạt đậu leo lét, Mộ Vân Sơn lại đang mặc quần áo sẫm màu.

Mộ Vân Sơn hất tay Chu Thanh ra, yếu ớt nói: "Ta đã cứu ngươi ra khỏi cái ao kia. Nếu ngươi có thể đi tắm rửa, nhất định không phải là ma."

Chu Thanh chớp chớp mắt, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn lại, "Ngươi kéo ta ra khỏi mặt nước!?"

"Bằng không, ngươi cho là ai?" Mộ Vân Sơn liếc mắt nhìn Chu Thanh, sau đó nằm ngửa trên mặt đất, ngực kịch liệt phập phồng, hắn lẩm bẩm nói: "Ta không biết ta đã ăn cái gì... Ta chỉ ăn vài miếng thịt . Nó hoàn toàn khác với ở Lạc Dương. "

Chu Thanh không quan tâm là mình đang tắm, y dựa nửa người ra khỏi bồn tắm với khuôn mặt ửng hồng, đột ngột nói: "Nếu ngươi kéo ta ra khỏi nước, sao ta không thấy ngươi." Lúc đó, Diêm Hoán nói ngươi đang đi với Diêm Mạn đó  ... "

"Đương nhiên phải tìm chỗ nói chuyện với Diêm Mạn, nếu không thì làm sao có thể hoàn thành vở kịch.Mộ Vân Sơn lạnh giọng, quay đầu nhìn Chu Thanh, "Vở kịch này không phải ngươi đã sắp xếp rồi sao, dù có trục trặc thì ta cũng phải cắn răng chịu đựng mà tiếp tục diễn, đúng không? "

Mộ Vân Sơn thật sự cảm thấy mình vô tội, thật lâu sau mới lôi được Chu Thanh cùng đứa nhỏ ra khỏi mặt nước, đứa nhỏ thì không sao, nhưng lại bị hoảng sợ. Hắn bất lực, nhưng xảy ra chuyện Diêm Mạn sẽ dẫn hắn đi thay quần áo sạch sẽ, đơn giản là lợi dụng lúc không có ai trên đường, hắn đã nói cặn kẽ lời thoại  đã soạn với Diêm Mạn.

Thoạt đầu, Diêm Mạn còn tưởng hắn nói đùa, nhưng chưa nói hết lần thứ hai, hắn bị tát một cái như trời giáng, kèm theo lời nói hùng hồn có một không hai của nữ nhân "Ta không muốn gặp lại. Ngươi ở đây!" "Mộ Vân Sơn mặc dù rất đau cũng không khỏi cảm thấy vui mừng, chiêu này thật sự có tác dụng, cuối cùng hắn đã thoát khỏi một gánh nặng lớn!

Bất quá khi trở về Chu Thanh sống dở chết dở cũng sẽ cho hắn vài câu khen ngợi, nhưng vừa mở cửa ra, dáng vào mặt hắn là cái mông nóng bỏng .

Chu Thanh thất kinh.

Mộ Vân Sơn bộ dáng lúc này rõ ràng đang nói với hắn bằng ngôn ngữ cơ thể, "Ta tức giận, ngươi có thể tự mình làm."

Lúc đầu Chu Thanh muốn bỏ qua, Mộ Vân Sơn đúng là tức giận, hắn nhìn ra được, nhưng tức giận không phải việc của ta, không phải ta là người có lợi khi tống khứ Diêm Mạn kia đi, vậy tại sao phải bận tâm.

Nhưng sau này nghĩ lại, thời tiết gần đây không thể đoán trước được, ngày nóng và đêm hơi lạnh, Mộ Dư Sơn nằm trên mặt đất trong bộ y phục ướt sũng, cho dù thân thể có tốt đến đâu cũng sẽ bị cảm lạnh.

Như xác nhận ý nghĩ của y, Mộ Vân Sơn ho khan hai tiếng, rất đúng lúc.

Trái tim Chu Thanh thắt lại.

Rốt cuộc, y cũng rút mình lên khỏi mặt nước ...

Chu Thanh hắng giọng, "Làm sao vậy, Tiêu Sơn Tử?"

"Mặc y phục ướt như vậy, cẩn thận bị cảm, sao cũng không vào cùng tắm rửa?" Chu Thanh thề mà nhìn trời nói những lời này.

Mộ Vân Sơn cười tủm tỉm: "Ngươi không phải muốn ta tiếp tục nằm sao?"

Nghe vậy, nụ cười mà Chu Thanh kéo ra cuối cùng lập tức biến mất, "Ngươi thích thì tiếp tục nằm đi!" Nói xong, y xoay người quyết định coi người ta như không khí. Bây giờ người ta thật không biết xấu hổ, y đã "mời gọi" thế này rồi thì còn biết làm gì nữa, chẳng lẽ lại trần truồng trèo ra ngoài mời người ta vào?

Mộ Vân Sơn bĩu môi, đứng dậy bắt đầu cởi quần áo.

"Ngươi không nằm nữa sao?" Chu Thanh liếc mắt một cái, ác ý nói.

Sau ba lần tháo đai y phục cũng đã rơi xuống hết , Mộ Vân Sơn duỗi tay ra, kéo eo y ấn vào mép xô, ngay ngắn nhảy vào trong bồn tắm.

"Chà!" Nước phun khắp nơi, và sương mù bốc lên.

"Chết tiệt!" Chu Thanh bị nước xô đẩy đến mức suýt nữa lắc lư bên ngoài, "Nhúc nhích một chút cũng không được!

"Ta chưa từng quen nhẹ nhàng tay chân." Mộ Vân Sơn buông tóc, đặt tay lên vành xô, hít sâu một hơi rồi thất vọng thở dài, vẻ mặt tràn đầy "Thật thoải mái. ! "

Chiếc bồn tắm này được chuyển từ phòng của Diêm Hoán, ban đầu nó được thiết kế cho hai người, nó được làm với kích thước lớn, chỉ cần hai người vào là đủ. Chu Thanh nghĩ vậy, vì vậy y bằng lòng để cho Mộ Vân Sơn với tắn nước nóng ké . Nhưng không biết Mộ Vân Sơn có quá cao hay không, hắn duỗi thân ở trong nước, chân hai người đan chặt vào nhau.

Mộ Vân Sơn lãnh đạm tận lực tận hưởng thú vui tắm rửa, mà Chu Thanh nơi đó có chút tiếc nuối.

Bởi vì y cảm nhận sâu sắc rằng trong sự va chạm và ma sát của bốn chân, ở một nơi nào đó trên cơ thể y, một số phản ứng tinh tế đã xảy ra.

Đừng nghĩ là lạ, khi một người nam nhân bị đoạn tụ,  hoặc kiêng cữ lâu ngày, lại khỏa thân tắm trong bồn tắm vịt quan và tiếp xúc thân mật với một người nam nhân có thân hình và ngoại hình hoàn hảo, nếu y vẫn giữ được thể chất trong sáng. thì người đó nên vào sách đỏ rồi . Giống như một người đàn ông bình thường đã lâu không gần gũi một người phụ nữ đột nhiên trần truồng nằm trên giường với một mỹ nhân nóng bỏng vậy nếu người đàn ông này không đáp lại, thì anh ta không phải là Lưu Hiểu Khánh, mà là người đàn ông đến cái đó cũng nhấc lên không được.

Tính chất sinh lý của cơ thể Chu Hoài Thanh là bình thường.

Cho nên, trong sự va chạm da thịt kỳ lạ này, Chu Hoài Thanh liền có nhiều cảm giác khó nói .

Chu Thanh sắc mặt đỏ bừng, cũng may hắn thân ảnh ẩn ở trong nước, Mộ Vân Sơn không nhìn thấy, nếu không mặt mũi của hắn đã bị ném tới Siberia.

"Tắm rửa xong rồi, mau ra ngoài đi, đây là phòng của ta." Biện pháp cuối cùng, Chu Thanh hạ lệnh đuổi khách.

Mộ Vân Sơn vận động cơ thể, đổi thành tư thế thoải mái, "Không vội, nước còn nóng, đừng keo kiệt."

Không nhúc nhích thì không sao, nhưng khi bọn họ di chuyển, nơi riêng tư của hai người chạm vào gần như bị cọ xát, nhiễm điện, đánh nát não của Chu Thanh thành mây khói.

"Ngươi ..." Giọng nói của Chu Thanh bắt đầu run rẩy, "Đừng đụng vào ta..."

Mộ Vân Sơn dường như nhận ra điều gì đó kỳ lạ, quay mặt đi nói: "Ngươi sao vậy?"

"Chân... đừng dính vào tôi, đừng xấu hổ." Chu Thanh vùi nửa mặt vào trong nước, ôm lấy thân mình thành một quả bóng.

"Ngươi không sao chứ, mặt Ngươi đỏ như vậy rồi." Mộ Vân Sơn đưa mặt lại gần như muốn tham gia cuộc vui, Chu Thanh chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú không ngừng hiện ra trước mắt, thậm chí còn đem cả người đến gần. Y toàn thân run rẩy.

"Chu Thanh!" Mộ Vân Sơn đột nhiên một tay nắm lấy vai hắn, tay kia thò vào trong nước, vừa phải nhéo vừa vặn nơi đã sưng tấy của hắn.

"Hư~ hư~ ..." Chu Thanh hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt đỏ bừng lập tức lan tràn ra toàn thân, hắn đẩy mạnh Mộ Vân Sơn, giọng nói đột nhiên vang lên: "Buông ra!"

"Quả nhiên ..." Mộ Dư Sơn đem đầu ghé vào lỗ tai Chu Thanh,  thổi hơi vào trong tai của y, "Ngươi thật là dụ ta."

"Mẹ kiếp, ma xui quỷ khiến thế nào, đây là phản ứng sinh lý hoàn toàn bình thường của ta!" Chu Thanh khuỵu gối, đá về phía bụng của Mộ Vân Sơn, không ngờ bàn tay đang cầm huyết mạch của Mộ Vân Sơn đột nhiên động đậy, cả người xụi lơ, bàn chân vừa đá một nửa lập tức mềm nhũn ra.

Mộ Vân Sơn cười nhìn hắn, "Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ không nghĩ nhiều, tính thời gian Sở Dương hẳn là không động ngươi mấy tháng, kỳ thật rất bình thường, ta sẽ không nói." . "

"Ta giết ngươi, tin hay không!" Quên Sở Dương đi, hắn còn uy hiếp ta! Chu Thanh cảm thấy nhân phẩm của mình chưa từng bị thử thách, hiện tại thân thể của chính mình nằm trong tay đối phương, hắn chỉ có thể dùng lời nói thay dùng sức, sợ rằng chỉ cần động thủ lớn cũng không có. để dành phần còn lại của cuộc đời mình.

"Chu Thanh." Mộ Vân Sơn vẻ mặt đột nhiên rất nghiêm túc, "Không sao, ngươi không cần nương tay, ta sẽ giúp ngươi."

"Gì?"

"Ngươi giúp ta giải quyết Diêm Mạn, ta còn chưa cảm tạ ngươi, lần này ta sẽ giúp ngươi." Giọng nói của Mộ Vân Sơn trở nên vô cùng dịu dàng trầm thấp, hắn nói nhỏ bên tai Chu Thanh: "Ngươi coi ta là Sở Dương mà làm đi không cần phải chịu đựng, nếu nhịn quá sẽ làm tổn thương thân thể. "

Sau đó, các ngón tay của hắn bắt đầu cử động nhẹ.

Từng đợt kích thích tràn vào đầu óc Chu Thanh, hắn cảm thấy sắp trợn tròn mắt, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, thở hổn hển. Ngón tay của Mộ Vân Sơn khéo léo vô song, mạnh mẽ, chính xác, không hề ủ rũ hay ủ rũ, chỉ cần nhẹ nhàng đâm vào, trái tim Chu Thanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và một tiếng rên rỉ trầm thấp không ngừng phát ra từ cổ họng, các ngón tay nắm lại càng lúc càng siết chặt hơn, ngón chân co quắp lại, trên mu bàn tay xuất hiện những đường gân xanh.

Mộ Vân Sơn nhìn chằm chằm Chu Thanh vẻ mặt mờ mịt, nhất thời ngẩn ra.

Màn sương dày đặc xoay quanh, cuối cùng đọng lại thành những giọt nước nhỏ trên làn da hồng hào của Chu Khánh , có lẽ sau khi ngâm nước lâu, làn da trên cổ y gần như trong mềm dẻo, mịn màng như lòng trắng trứng vậy. khiến người ta có cảm giác muốn ăn một miếng.

Mộ Vân Sơn bị sốc và đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Mà Chu Thanh cũng nhíu mày, lập tức cắn chặt môi dưới, Mộ Vân Sơn cảm thấy thứ trong tay hơi sưng lên, tinh dịch trắng đục phun ra.

Hắn buông tay ra, ngơ ngác nhìn người trước mặt rồi đột nhiên nhảy ra khỏi bồn tắm như chạy trốn, nhặt bộ y phục ướt sũng vứt trên mặt đất, thản nhiên quấn quanh eo, mặc kệ nước chảy róc rách khắp người, ba bước hai bước nước chảy ào ào ra khỏi nhà.

Và từ cánh cửa rộng mở, tiếng gầm kinh thiên động địa của Chu Thanh đã vang lên: "Mu-yuan-shan-you-no-get-good-die!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro