C27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phái vẫn luôn vuốt vuốt sau lưng cho Tần Thư, trán hai người dán vào nhau, anh đau lòng nói: “Nghỉ một lát là đỡ thôi.”

Anh không biết cô chạy năm sáu dặm đường, chỉ cho rằng cô bò thang bộ lên, nhất định rất mệt, đặc biệt là người không thích vận động như cô, nhưng cũng không đến mức cần thở oxi, nghỉ một lát thì không có việc gì.

Lại nói bình dưỡng khí kia, đối với người bình thường mà nói, có dùng hay không cũng giống nhau, không có chút tác dụng nào.

Hai mắt Tần Thư đẫm lệ mông lung, ngực hít thở không thông đau đến sắp không chịu được, gần như là rống lên với Hàn Phái: “Không được! Sao anh nói nhảm nhiều thế!”

Hàn Phái: “…”

Thu Lam nhận ra cô gái trước mắt này, chính là cô gái ngày đó ở quán bar đánh đàn quyến rũ Hàn Phái.

Không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã đến với nhau, hiện tại những cô gái này, chuyện đứng đắn thì không làm được nhưng dỗ dành đàn ông thì toàn là siêu cao thủ, leo thang bộ một chút thôi cũng cần thở bình oxi.

Thật đúng là làm ra vẻ.

Hàn Phái trấn an cảm xúc của Tần Thư, “Được, đầu giường có, lập tức giúp em thở.” Anh quay đầu bảo Thu Lam gọi y tá tới.

Thu Lam liếc mắt nhìn Tần Thư, vẫn là không tình nguyện đi ra ngoài tìm y tá.

Tần Thư ngồi dưới đất, nước mắt lại loạch xoạch rơi xuống.

Hàn Phái sửng sốt, lau nước mắt cho cô, “Y tá tới ngay đây, em kiên nhẫn một chút, đừng có khóc.”

Tần Thư cũng không muốn khóc, lớn bằng từng này rồi cô rất ít khi rơi nước mắt, ngay cả lúc trước Hạ Cánh Nam cự tuyệt cô, cô cũng ẩn nhẫn không rơi một giọt nước mắt nào. 

Đôi mắt cô không tốt, không nên khóc nhiều, nhưng hôm nay nước mắt cứ không thể ngăn được.

Nhìn thấy cánh tay anh lại khổ sở không chịu được.

Người gặp tai nạn là anh, nhưng cảm thấy sống sót sau tai nạn lại là cô.

“Còn khóc!” Hàn Phái nhẹ xoa đôi mắt cô, đôi mắt cô không tốt, anh không thể nhìn cô khóc, vừa rồi nói chuyện ngữ khí cũng khỏi cao hơn một chút.

Tần Thư cũng không biết ủy khuất từ đâu nhảy ra, cô lập tức phát tiết: “Em không khóc cho anh, em khóc cho chính mình!”

Hàn Phái: “…”

Anh đau lòng nhưng cũng không nhịn được bật cười, “Em khóc cho em cái gì.”

Tần Thư ngửa đầu nhìn anh, dùng sức xoa xoa chỗ trái tim, nơi đó vẫn rất đau, cô không nhịn được buông một câu chửi tục: “Mẹ nó chứ, em sắp mệt chết rồi, em chạy hơn hai mươi phút mới đến bệnh viện, lại từ lầu một chạy lên.”

Bao nhiêu năm qua chưa từng chạy nhiều như vậy, cô từ nhỏ đôi mắt không tốt, thể chất cũng kém, chạy bộ quả thực là đòi mạng cô.

Hàn Phái trố mắt, không nghĩ tới cô chạy xa như vậy.

Cũng không biết là miệng vết thương đau hay là đau chỗ bầm tím trước ngực, hoặc cũng là cái khác, dù sao toàn bộ lồng ngực đều căng chặt đến không chịu được.

Loại khó chịu này chỉ có một lần lúc ông nội anh bị đẩy vào trong phòng cấp cứu.

Tần Thư lau lau nước mắt: “Hàn Phái, cũng chính là anh, đổi là những người khác, cho dù đã chết em cũng không chạy như vậy, vì người khác mà đền mạng của em, có đáng không?! Không đáng! Lúc nãy khi em ngồi dưới đất, em thật sự cảm giác em sắp ngỏm, lúc đó em nghĩ, sao em lại ngốc như vậy, lỡ như em ngỏm thật, về sau anh vẫn cưới vợ sinh con, chả còn nhớ em là ai, em cần gì phải liều mạng như vậy!”

Càng nói, cảm xúc càng không xong.

Dọc theo đường đi đã bị dọa, chỉ sợ anh gặp chuyện gì.

Lớn bằng từng này, lần đầu tiên trải qua cảm giác sinh ly tử biệt, nỗi đau này chui vào xương cốt, đau thấu tâm can.

Khi chạy đến phòng bệnh, nhìn thấy anh vẫn khỏe mạnh đứng đó, đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ ủy khuất, chính cô cũng không hiểu cảm xúc trong lòng lúc đó là gì, có lẽ là sợ sẽ thật sự mất đi anh.

Cô biết tai nạn trên cao tốc thì tỉ lệ thiệt mạng rất lớn, bởi vì tốc độ xe quá nhanh, đặc biệt là người ngồi ghế sau, gần như không có ai thắt dây an toàn, một khi xảy ra chuyện, rất dễ không còn mạng sống.

Hàn Phái nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, anh hiểu được cảm xúc kích động của cô, suốt cả một chặng đường dài, không chỉ mệt, mà còn có lo lắng hãi hùng.

Anh từng trải qua tư vị này, lúc ông nội anh bị đẩy vào phòng cấp cứu, anh cũng là một đường chạy đến bệnh viện, lúc ấy thang máy còn không có ai, nhưng anh cũng đã quên mất chuyện có thể đi thang máy.

Anh sờ sờ đầu cô: “Nếu em có chuyện gì thì anh cũng không kết hôn.”

Tần Thư đột nhiên ngẩng đầu, trừng anh liếc mắt một cái: “Đó là hiện tại em còn khỏe mạnh, nếu em thật sự ngỏm rồi, anh sẽ không nói như vậy! Em còn không hiểu đàn ông các anh sao.”

Hàn Phái: “…”

Vốn dĩ trong lòng còn có chút cảm xúc, lại bị những lời này của cô chọc cười.

Hàn Phái lau mồ hôi cho Tần Thư, “Em đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lắm.”

Tần Thư ôm cổ anh bất động, “Không đứng được.” Hai chân không còn là của mình nữa, chỗ trái tim vẫn còn đau nhức, cả người hư thoát không có lực.

Hàn Phái nửa đứng dậy, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy eo cô, muốn ôm cô dậy, lại bị Tần Thư cự tuyệt: “Anh đừng dùng sức, cánh tay anh còn đang bị thương kìa, anh không cần động, em nghỉ một lúc sẽ tự đứng lên.”

Bây giờ cô đến bò cũng không nổi, toàn thân xụi lơ, vừa mệt vừa sợ.

Cô cũng phải bội phục chính mình, sao lại có thể kiên trì chạy lâu như vậy, lúc trước học đại học thi chạy 800m, cô phải dừng lại rất nhiều lần, chạy một vòng là không chạy nổi nữa.

Nhưng hôm nay cho dù mệt sắp chết cô cũng chưa từng dừng lại.

Chỉ sợ tới muộn một giây thì cả đời này cùng anh bỏ lỡ.

Nếu không phải bị thương đặc biệt nghiêm trọng hoặc là đã không có cách nào chữa trị, cô cảm thấy Phương Mộ Hòa không đến mức sáng sớm đã bảo cô đến bệnh viện.

Trên đường tới đây, cô đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cô cuối cùng cũng hiểu được những người nhà gào khóc bên ngoài phòng cấp cứu, bởi vì họ biết không còn hy vọng thì chính bản thân cũng sụp đổ.

Con người cả một đời, có lẽ chỉ có chính mình trải qua loại cảm giác sinh ly tử biệt ngoài ý muốn này, mới có thể chân chính lĩnh ngộ được đạo lý chỉ cần còn sống là được, hết thảy những cái khác không còn quan trọng nữa.

“Anh buông tay ra đi, em không sao, không lạnh, chạy một đường tới đây, trên người em toàn là mồ hôi đây này.” Cô nhẹ nhàng đẩy anh.

Hàn Phái căn bản không nghe, sợ cô ngồi dưới đất lạnh, vẫn ôm chặt cô, kéo cô từ dưới đất đứng lên.

Chân Tần Thư run lên, toàn bộ trọng lượng trên người đều dựa vào anh, sợ làm đau anh, cô lại muốn tự mình đứng vững nhưng lại bị anh ôm vào trong ngực: “Anh không sao.”

Trên mặt Tần Thư toàn là mồ hôi và nước mắt cọ cọ vào ngực anh.

Hàn Phái nửa ôm cô, dịch đến mép giường.

Thu Lam và y tá cùng nhau bước vào, Hàn Phái hỏi Tần Thư: “Có còn muốn thở oxi không?”

Tần Thư: “Muốn, tế bào toàn thân đều đang thiếu oxy, sẽ trở nên xấu xí mất.”

Hàn Phái: “…”

Bị thương là Hàn Phái, nhưng nằm trên giường bệnh thở oxi lại là Tần Thư.

Hình ảnh này, Thu Lam nhìn cảm thấy buồn cười, cô vẻ mặt khinh thường nhìn Tần Thư.

Quả nhiên trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn.

Hàn Phái đứng trước giường, dùng lòng bàn tay vuốt ve lông mày đang nhíu chặt của Tần Thư.

“Còn khó chịu à?” Anh hỏi.

Tần Thư hữu khí vô lực gật đầu, đâu chỉ khó chịu, còn có suy nghĩ muốn chết luôn cho xong, nhưng mà cũng đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi.

Hàn Phái khom lưng, dùng sức nắm chặt tay cô, “Sau này mỗi ngày đi chạy bộ cùng anh.”

Tần Thư trợn mắt, liếc anh: “Anh muốn mưu sát em à?”

Hàn Phái: “…”

Lại lần nữa bị chọc cười: “Với cái thể chất này của em…” Nghĩ đến Thu Lam còn ở bên cạnh, anh cũng không nói gì nữa.

Tần Thư dáng vẻ cực kỳ gợi đòn: “Thể chất của em thì làm sao? Hả?” Còn nhấc chân đá anh một chút.

Hàn Phái không lên tiếng, vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt cô vừa khiêu khích lại khó chịu, anh biết là vì cái gì, Thu Lam ở chỗ này, cô lại bắt đầu không nói lý.

Nhìn cô một lúc, khóe miệng anh kéo ra một nụ cười tươi cực kỳ có hàm ý.

Thể chất làm sao vậy?

Về sau hai người ở bên nhau, chẳng lẽ anh còn phải để mấy bình dưỡng khí ở đầu giường?

Hai tay Thu Lam khoanh lại không lên tiếng nhìn hai người đang ve vãn đánh yêu nhau.

Hai người còn đang làm trò, tầm mắt Thu Lam lại dừng trên cánh tay Hàn Phái, anh nắm lấy bàn tay Tần Thư, Tần Thư rút về lại bị anh nắm lấy, rồi lại rút về.

Tới tới lui lui rất nhiều lần, cuối cùng còn bị Tần Thư đạp vài cái, Hàn Phái không có nửa điểm mất kiên nhẫn, vẫn là muốn nắm chặt tay Tần Thư.

Từ khi nào anh lại nguyện ý dỗ dành phụ nữ như vậy?

Thu Lam hít sâu một hơi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy đau nhói.

Vừa rồi khi Hàn Phái băng bó miệng vết thương, cô chủ động đưa tay cho anh, anh cũng không thèm liếc một cái.

Vừa lúc có bác sĩ tiến vào, Thu Lam quay đầu lại, “Bác sĩ, cô ấy không có vấn đề gì chứ?” Cô cũng không phải quan tâm Tần Thư, chỉ là cảm thấy Tần Thư chuyện bé xé ra to, ở trước mặt Hàn Phái diễn sâu quá mức.

Một khi phụ nữ yếu đuối, bộ dáng như hoa lê đái vũ, đàn ông sẽ mềm lòng, sau đó là đau lòng.

Bác sĩ không lập tức trả lời mà hỏi Tần Thư hiện tại cảm giác thế nào.

Tần Thư nói so với trước đó thì tốt hơn một chút.

Bác sĩ gật đầu, “Về sau chú ý nhiều hơn, có nhiều trường hợp đột ngột tử vong do có thể chất kém còn không thường xuyên vận động, lại đột nhiên vận động kịch liệt khiến cơ thể không thể thích ứng được.”

Hàn Phái dùng sức xoa đầu Tần Thư, sự tự trách và lo lắng trong mắt anh bị Thu Lam thu hết vào trong mắt.

Sau khi bác sĩ rời đi, Tần Thư bỏ mặt nạ dưỡng khí xuống thở dài một hơi.

“Lại thở thêm vài phút đi.” Hàn Phái còn muốn đeo lại lên cho cô.

Tần Thư chắn lại: “Không cần.” Hiện tại đã đỡ hơn, cô muốn xuống giường, “Anh nghỉ ngơi lát đi.”

Hàn Phái: “Anh không sao, em nằm đi.”

“Em có muốn uống nước không?” Thu Lam tiến lên vài bước, khách khí hỏi Tần Thư.

Tần Thư cũng cười: “Cảm ơn chị, không cần đâu.”

Hàn Phái lúc này mới giới thiệu hai người với nhau, “Thu Lam, bạn học của anh, Tần Thư.” Lại không nói thêm gì nữa.

Tần Thư mỉm cười gật đầu, tươi cười trên khóe miệng Thu Lam cứng đờ.

Tần Thư?

Trong đầu Thu Lam đột nhiên nhớ tới ảnh đại diện trên WeChat của Hàn Phái.

Một cây đàn, một cuốn sách.

Đọc lại còn không phải là Tần Thư sao?

Trước đó cô còn buồn bực, từ khi nào mà Hàn Phái lại để bụng với ảnh đại diện trên WeChat như vậy?

Cô nhớ rõ ràng, từ khi Hàn Phái dùng WeChat đến nay, ảnh đại diện vẫn luôn là logo của tập đoàn Vạn Hòa, trước nay chưa từng thay đổi.

Cũng không cần phải ở lại nữa, Thu Lam tìm cớ rời đi.

Rời khỏi phòng bệnh, cô không nhịn được lại gọi điện thoại cho bạn tốt Doãn Nhất Kiều.

“Chị gái à, lúc này mới mấy giờ? Cuối tuần có thể để cho người ta ngủ ngon hay không?” Doãn Nhất Kiều tối hôm qua tăng ca đến 11 giờ rưỡi mới về, lúc này đang cực kỳ buồn ngủ.

Thu Lam cũng không có tâm tư trêu đùa với cô ấy, “Anh ấy có bạn gái rồi.”

Doãn Nhất Kiều sửng sốt, đại khái là còn chưa tỉnh ngủ, hỏi một câu rất không có đầu óc: “Ai có bạn gái?”

Thu Lam không đi thang máy, cô đi thang bộ xuống dưới, tiếng giày cao gót vọng lại trên cầu thang cực kỳ chói tai.

“Thu Lam?” Doãn Nhất Kiều không nghe thấy cô trả lời lại gọi một tiếng.

Thu Lam: “Vẫn còn sống.”

Doãn Nhất Kiều ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương đang phồng lên, “Hàn Phái có bạn gái?”

Thu Lam: “Ừ.”

Lúc này lại nhiều lời cũng vô dụng, Doãn Nhất Kiều nói: “Trên thế giới lại không phải chỉ mỗi Hàn Phái là đàn ông.” Cô mặc áo ngủ đến bên cửa sổ cho tỉnh ngủ.

Lại lấy chính mình làm ví dụ: “Năm đó khi tớ ly hôn cũng như bị lột một tầng da, hiện tại thì sao? Không phải cũng khá tốt à? Thất tình đối với phụ nữ cũng như là lột xác, cậu hiểu không? Đừng coi nó như một đả kích có tính hủy diệt, trên đời này có ai rời đi ai mà không sống được đâu?”

Đây là lần đầu tiên Doãn Nhất Kiều chủ động nói đến chuyện mình ly hôn năm đó, lúc trước vấn đề cô kiêng kị nhất là người khác hỏi đến chuyện ly hôn của cô.

Thu Lam hiểu tâm tình khi đó của Doãn Nhất Kiều nên cô trước nay cũng không hỏi, chỉ yên lặng uống rượu cùng Doãn Nhất Kiều.

Đến nỗi năm đó vì chuyện gì mà Doãn Nhất Kiều và Hạ Cạnh Nam ly hôn, đến bây giờ cô cũng không thể hiểu hết.

Cô hỏi Doãn Nhất Kiều, “Sau đó cậu làm thế nào mà thoát ra được?” Vừa nói xong lại nói: “Thôi, không nhắc tới chuyện không vui.”

Doãn Nhất Kiều cũng không muốn nhắc lại những chuyện đã qua, cô nói sang chuyện khác: “Sao cậu biết Hàn Phái có bạn gái? Gặp rồi à?”

Thu Lam: “Ừ.” Cô đem chuyện Hàn Phái bị thương tóm lược qua, “Gặp được, chính là đêm đó tớ gọi cho cậu kể chuyện gián tiếp thổ lộ với Hàn Phái, lúc ấy cô gái kia ở quán bar đánh đàn, vẻ mặt rất yêu mị.”

Doãn Nhất Kiều cười: “Sao tớ nghe thấy chua thế nhỉ? Cái gì gọi là vẻ mặt yêu mị? Đó phải gọi là gợi cảm có hương vị của phụ nữ, cậu thì hiểu cái rắm gì.”

Thu Lam: “… Tớ nói này, cậu rốt cuộc là bạn của ai?! Sao khủyu tay lại xoay ra ngoài thế!”

Vừa rồi xuýt nữa bị câu nói kia của Doãn Nhất Kiều nghẹn chết.

Doãn Nhất Kiều dừng đùa giỡn, không trêu cô nữa, “Vậy cậu tính sao bây giờ? Tiếp tục lên kế hoạch ngủ với Hàn Phái à?”

Thu Lam không nói tiếp, lặng im sau một lúc lâu rồi thở dài.

“Cho dù da mặt tớ có dày, cũng không có ý định làm tiểu tam.” Cô nói: “Tớ không thể thất tình mà chuyện làm ăn cũng hỏng bét được?”

Cô quá hiểu Hàn Phái, nếu cô thật sự không biết tốt xấu, thì việc kinh doanh với Hàn Phái cũng chặt đứt từ đây.

Ai mà lại chê tiền? Phụ nữ có tiền mới có tự do tài chính, mới có vốn liếng để kiêu ngạo.

Doãn Nhất Kiều vẫn nhịn không được nói cô hai câu: “Cũng không phải tớ nói cậu nhưng mà sao không sớm nghĩ tới đi, để chính mình thành bà thím già rồi mới nghĩ đến chuyện ngủ với Hàn Phái.”

Thu Lam hơi há mồm muốn phản bác vài câu, lại cảm thấy không thú vị, hiện tại nói cái gì cũng muộn rồi.

Khi đi học không cơ hội, hồi cấp hai thì tuổi còn nhỏ, trong nhà quản thật nghiêm, không nghĩ đến nhiều như vậy, chỉ cảm thấy anh đẹp trai, muốn làm bạn với anh, sau người lớn hai nhà quen thuộc, anh và cô đi lại nhiều hơn nhưng cũng chỉ trong giới hạn bạn bè.

Năm lớp 10 không nghĩ tới lại được phân cùng lớp với anh, lớp 11 phân ban, anh chọn lý, khoa học tự nhiên của cô không tốt, vì có thể cùng một lớp với anh, cô dành toàn bộ thời gian của mình cho toán lý hóa.

Lớp 11 được như ý nguyện cùng lớp với anh, nhưng trước nay đều không có cơ hội ngồi cùng bàn với anh.

Lớp 12 năm ấy, anh và bạn cùng bàn mới của anh quan hệ rất tốt, nhưng cô cứ nhìn thấy cô ta lại cực kỳ khó chịu, dẫn đến thái độ với anh cũng kém, mỗi lần anh giảng bài cho cô ta, cô cũng sẽ đến phá rối, cũng hỏi anh.

Hiện tại nghĩ lại, thật là ấu trĩ buồn cười.

Khi đó anh tính toán tốt nghiệp cấp ba sẽ xuất ngoại du học, cô đem toàn bộ tâm tư đặt vào học tập, hy vọng có thể xin đến cùng một trường với anh.

Lên đại học, mỗi người phụ nữ theo đuổi anh đều ưu tú hơn cô, cô nào dám thổ lộ, cũng là mấy năm nay cô mới có hợp tác với anh, liên lạc cũng dần nhiều lên.

Nhưng cũng không phải có thể thường xuyên gặp mặt, có khi ba năm tháng còn không nhìn thấy.

Mấy năm nay hợp tác với anh, cô cũng không thấy bên người anh có phụ nữ.

Cô vẫn luôn cho rằng, cô làm bạn sẽ đổi được sự lựa chọn của anh.

Nào biết, anh lại giống như những người đàn ông khác, coi trọng mấy cô gái trẻ tuổi.

Giọng nói của Doãn Nhất Kiều từ di động lại truyền đến: “Cậu có thể nghĩ thông thì tớ cũng yên tâm rồi, thật sự không cần thiết vì một người đàn ông mà vứt bỏ cả tự tôn của mình.”

Thu Lam ừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu: “Tớ nhìn cô gái kia cảm thấy rất khó chịu, nhất định phải khiến cho cô ta không thoải mái mới được.”

Doãn Nhất Kiều: “Ý gì?”

Thu Lam: “Tớ quyết định, về sau tớ không chỉ an phận nói chuyện làm ăn với Hàn Phái, không có việc gì lại đi tìm Hàn Phái cho cô gái đó tức chết.”

Doãn Nhất Kiều: “… Cậu mẹ nó có chút tiền đồ đi được không?!”

Thu Lam khổ sở cũng nói lời thô tục: “Mẹ nó chứ, tớ không ngủ được với Hàn Phái, chẳng lẽ nói mấy câu cho đỡ tức cũng không được à!”

Doãn Nhất Kiều: “Được được, nói đi, chị tiếp tục nghe đây.”

Trong phòng bệnh.

Tần Thư đưa tay cho Hàn Phái: “Không phải anh muốn nắm sao, này, cho anh.”

Hàn Phái đang thật cẩn thận buông tay áo sơ mi xuống, nhìn cô liếc mắt một cái không nói chuyện.

“Vừa rồi không phải rất hăng hái sao, em không cho anh nắm, anh lại cứ một hai nhất định phải nắm, giờ cho anh cơ hội anh lại không cần, anh người này, ai chiều anh ra cái tật xấu này thế hả?! Thiếu dạy dỗ đúng không!” Tần Thư giả vờ như đang giáo huấn anh.

Hàn Phái: “Thu Lam đi rồi, không ai xem, em không cần diễn nữa.” Vừa rồi Thu Lam ở đây, cô giống như là tiêm máu gà, anh muốn nắm tay cô, cô còn liều mạng đối nghịch.

Ai, không có cách nào, anh phải nhẫn nại tính tình dỗ dành cô.

Tần Thư cười, vẫn đưa tay tới: “Có muốn nắm hay không?”

Hàn Phái chỉnh xong ống tay áo, đánh hai cái lên tay cô: “Vừa rồi ở đâu ra mà giận dỗi nhiều như vậy?”

Tần Thư: “Không thể nhìn anh với người phụ nữ khác ở cùng nhau.” Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Lại đây, tới gần em một chút.”

Hàn Phái cúi người, một tay khác chống ở đầu giường, nửa vây quanh cô ở trong ngực, “Lại muốn làm cái gì?”

Tần Thư nhìn cánh tay bị thương kia của anh, “Có phải vết thương rất sâu không?”

Hàn Phái không nói thật: “Bị thương ngoài da thôi.”

Đôi tay Tần Thư nhẹ nhàng xoa xoa trước ngực anh: “Cơ bắp nơi này bầm tím hết rồi đúng không?” Cô thích xe nên biết sau khi va chạm, nơi này rất dễ bị thương.

Hàn Phái hôn lên đôi mắt cô, “Cũng bình thường.” Hỏi cô: “Em có muốn uống nước không?”

Tần Thư gật đầu: “Anh vừa nói vậy em cũng thấy khát.” Cô xốc chăn xuống giường, “Tự em rót, anh nghỉ chút đi.”

Hàn Phái nhìn chân cô: “Lại không đi tất, có phải mấy ngày anh đi công tác, em cũng ứng phó qua loa như vậy không?”

Tần Thư: “Chỉ hôm nay không đi thôi, biết anh ở bệnh viện, em làm gì có tâm tư đi tất, mặc tạm quần áo đã ra cửa, đầu chưa chải, mặt chưa rửa.”

Cô chỉ chỉ tóc: “Anh không thấy bù xù thế này à?”

Lúc ở trên xe cô tùy tay gom lại, đây là lần thứ hai ở trước mặt anh lôi thôi lếch thếch như vậy.

Hàn Phái rót cho cô nửa ly nước ấm, “Phương Mộ Hòa nói với em à?”

Tần Thư: “Vâng.”

Cô rất cảm kích Phương Mộ Hòa, nếu không phải chính mình trải qua một lần này, có lẽ cô cũng không thể phát hiện ra, Hàn Phái đối với cô, đã quan trọng đến vậy.

Tần Thư không cầm ly nước, cô nắm cổ tay của anh, đưa ly nước đến bên miệng uống mấy ngụm, trong lòng mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô đi toilet rửa mặt một phen, cũng chải vuốt lại đầu tóc của mình.

Khi ra ngoài, Hàn Phái đang dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh thì mở mắt, vươn tay về phía cô, ý bảo cô lại gần bên anh.

Tần Thư ngồi xuống bên cạnh anh, Hàn Phái kéo cô vào ngực, “Lát nữa mua bữa sáng cho em.”

Đến lúc này rồi anh vẫn còn nhớ đã nhận lời mua bữa sáng cho cô.

Tần Thư ngẩng đầu, ôm chặt cổ anh, tiến lại gần hôn lên đôi môi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sbhf