C28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Hàn Phái bị thương nằm viện chỉ có mấy người biết, tất cả mọi người ở Hàn gia đều không biết, ngay cả Hàn Sầm cũng không được thông báo.

Thu Lam sau khi về nhà cũng không nhiều lời, bởi vì cô biết quan hệ của ba mẹ cô với ba mẹ Hàn Phái rất tốt.

Tình huống của tài xế cũng đã ổn định, đang được người nhà chăm sóc.

Đến giữa trưa Phương Mộ Hòa gọi điện thoại cho Tần Thư, hỏi cô: “Vẫn ổn chứ?”

Tần Thư biết chữ ổn này là chỉ Hàn Phái, “Không phải anh có WeChat của anh ấy sao? Tự mình quan tâm đi, về sau kiểu gì cũng phải đi lại, có nhiều bạn bè tốt hơn là có nhiều kẻ địch đúng không?”

Phương Mộ Hòa: “Không thân, không cần thiết.” Lại nói: “Anh chỉ xác định xem cậu ta có việc gì hay không thôi, nếu có việc, chắc chắn em sẽ khổ sở.” Tâm tình của cô không tốt, anh cũng sẽ không dễ chịu.

Tần Thư thở dài: “Anh và Hàn Phái không phải không có cạnh tranh gì sao?”

Phương Mộ Hòa: “Chuyện làm ăn ai nói chắc được, ai biết ngày mai có còn là bạn bè hay không?” Anh và Hàn Phái vốn dĩ không nghĩ tới muốn trở thành bạn bè, lại nói làm bạn bè cũng cần có duyên phận, anh và Hàn Phái không có cái duyên này.

Chuyện làm ăn rắc rối anh lừa tôi gạt, anh cũng không muốn nói quá nhiều với Tần Thư, “Anh cũng không có chuyện gì khác, em bận đi, anh cúp đây.”

Trước khi cúp điện thoại, Tần Thư thấp giọng nói: “Mẹ Phương, cảm ơn anh.”

Phương Mộ Hòa biết cô cảm ơn cái gì: “Ừ, đối xử tốt với Hàn Phái đi, đừng làm mình làm mẩy, Hàn Phái không phải là anh với Bặc Nhất, từ nhỏ chiều em quen rồi, sự nhẫn nại của cậu ta là có giới hạn, đừng để chưa cùng nhau đi đến già, em đã dùng hết sự kiên nhẫn của cậu ta.”

Tần Thư gật đầu, chưa bao giờ nghe lời anh như lúc này: “Vâng, em biết rồi.”

Phương Mộ Hòa hiểu cô: “Bây giờ thì biết, mà chưa biết chừng đến chiều em lại quên không còn một mảnh, không phải lỗ tai biết, mà phải để vào trong lòng, khắc vào trong đầu!”

Tần Thư: “…”

Phương Mộ Hòa bên kia còn đang bận, “Cúp đây, em đi chăm sóc con rể của anh đi.”

Tần Thư: “…” Vừa muốn nổi bão, bên kia đã cắt đứt trò chuyện.

Buổi sáng Hàn Phái bị Tần Thư mạnh mẽ kéo đi làm kiểm tra toàn thân, kiểm tra kết quả rất tốt, một ngày trôi qua anh cũng khônh xuất hiện biểu hiện không khỏe nào, nhưng cô vẫn không yên tâm.

“Anh lại nghỉ ngơi một ngày đi, xác định không có việc gì thì xuất viện.” Tần Thư dựa trên đầu giường, hai chân gác trên vai Hàn Phái, thảnh thơi ăn vải Hàn Phái bóc cho cô.

Hàn Phái lại bóc một quả đưa đến bên miệng cô, “Không cần, sáng mai anh về công ty.”

“Vậy tối nay không làm việc, nghỉ ngơi cho tốt, được không?” Tần Thư dùng ngữ khí thương lượng nói với anh.

Hàn Phái nhìn cô, gật đầu.

Tần Thư vui vẻ thu chân về, “Anh lên giường nằm đi, em đi mua cho anh chút quần áo tắm rửa, anh còn cần gì không, em đi mua cho anh luôn.”

“Không cần mua, em về nhà lấy đi.” Hàn Phái đứng dậy lấy túi mà trợ lý mang đến, từ trong đó rút ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ vào khu chung cư.” Lại nói cả mật mã vào nhà với cô.

Tần Thư cầm thẻ gõ gõ lên lòng bàn tay, cười nói: “Anh cứ giao cả nhà cho em như vậy, người ta sẽ xấu hổ lắm.” Nói xong còn nhướng mày.

Hàn Phái cười: “Dì giúp việc cũng có ở đó, em đừng nghĩ nhiều.”

Tần Thư: “…” Cô híp mắt nhìn anh.

Sau đó lại bị Hàn Phái thu thập một trận.

Tần Thư tới chung cư của Hàn Phái lấy quần áo ngủ cho anh, lại lấy cả quần áo mai anh mặc đi làm cho vào trong túi, khi đi ngang qua dương cầm trong phòng khách, nhìn thấy lọ hoa hồng.

Hoa hồng cắm trong bình hoa, có bông kiều diễm ướt át, lại có những bông sắp héo tàn.

Cô đổi nước cho bình hoa, trên dương cầm vẫn còn quyển sách kia ở đó.

Nhìn quyển sách vài giây, Tần Thư thuận tay mang cả nó đến bệnh viện.

Từ nhà Hàn Phái ra, sắc trời đã tối, đêm khuya đã kéo xuống tấm màn của mình.

Tần Thư trở về chung cư một chuyến, tắm xong lại mang theo máy tính, lúc này mới đến bệnh viện.

“Sao em lại mang cả máy tính đến?” Hàn Phái lúc này mới chú ý đến tóc cô còn chưa khô, biết cô muốn làm cái gì, “Cũng không phải anh không thể cử động, em không cần ở đây cùng anh, nghe lời anh, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tần Thư nhìn anh: “Nếu em bị thương nằm ở chỗ này, nhất định anh sẽ không ném em một mình nằm đây mà về nhà ngủ, vậy nên anh cũng đừng khuyên em.”

Cô mua cho Hàn Phái chút đồ ăn, sau đó mở máy tính bắt đầu làm việc.

Đêm khuya hơn 12 giờ, phòng bệnh chỉ có những tiếng lật sách.

Cuối cùng Tần Thư rốt cũng làm xong công việc hôm nay, cô click mở giao diện tin tức chuẩn bị đọc lại các tin tức tài chính hôm nay chưa kịp xem, khi ngẩng đầu lại thấy Hàn Phái đang nghiêm túc đọc sách, chính là quyển sách mà cô mang đến, cũng là quyển mà anh thích nhất.

Cô hỏi: “Quyển sách này anh đọc mấy lần rồi?”

Hàn Phái ngước mắt: “Hai mươi mấy lần, không có việc gì thì lại đọc lại.” Có những đoạn anh đã nhớ kỹ trong lòng.

Tần Thư gật gật đầu, nói với anh: “Em cũng đọc rất nhiều lần rồi.” Lại nói: “Nhưng phiên bản kia của anh em chưa thấy qua, bản của anh cũng đã xuất bản được hơn 60 năm rồi mà còn được bảo quản tốt như vậy.”

Hàn Phái: “Ừ, trước đây anh còn có bản đầu tiên, nhưng sau đó lại bị bạn học làm mất.”

Tần Thư nghe xong cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao cũng là bản xuất bản đầu tiên, quá khó tìm.

Hàn Phái đặt sách xuống hỏi cô: “Em xong việc rồi à?”

Tần Thư gật đầu: “Vâng, em đọc tin tức một chút rồi đi ngủ.”

Hàn Phái ý bảo cô tắt máy tính đi, “Đã nhìn máy tính cả một đêm rồi, em lên giường đi, anh đọc cho em nghe.”

Tần Thư ở nhà đã tắm rồi, cô cất máy tính rồi trèo lên giường nằm xuống.

Giường của cô cách giường của Hàn Phái không xa, nhưng cũng không gần, cô cố tình giữ một chút khoảng cách.

Hàn Phái tắt đèn phòng, chỉ để lại ngọn đèn trên đầu giường anh, anh mở tin tức tài chính, đọc hết các tin quan trọng cho cô.

Tần Thư mệt mỏi một ngày, tin tức kinh tế tài chính lại buồn tẻ, vừa nghe được mấy cái đã ngủ rồi.

Hàn Phái đứng dậy, chỉnh lại chăn cho cô.

Cô nào có tới chăm sóc người, rõ ràng là đến thêm phiền cho anh.

Anh cười cười, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô vài cái.

Sau Nguyên Đán lại càng bận, bận đến người ngã ngựa đổ.

Hàn Phái và Tần Thư chỉ có buổi sáng có thể nhìn thấy nhau một chút, thời gian buổi tối đều bị công việc chiếm hết, có khi một ngày cũng không gọi cho nhau được lần nào.

Hàn Phái vì nguyên nhân thân thể mà ban đêm không thể đi chạy, vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng.

Trải qua một khoảng thời gian này điều trị, đã khôi phục không tệ lắm.

Sáng sớm, Hàn Phái theo thói quen gửi tin nhắn cho Tần Thư: 【 Em muốn ăn gì? 】

Sau khi xuất viện, mỗi ngày anh sẽ đưa bữa sáng cho Tần Thư, anh vẫn chờ ở chỗ mà hai người cùng phải đi qua.

Tần Thư tật xấu nhiều cực kỳ, ngày hôm trước không thể quyết định hôm sau muốn ăn cái gì, cho dù là định rồi cũng sẽ đổi, cho nên đều là sáng sớm Hàn Phái hỏi cô.

Tần Thư trả lời: 【 Em không biết. 】

Hàn Phái: 【 Ừ, em dậy đi. 】 anh đã mặc xong quần áo xuống lầu.

Dì đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, ông nội đang ở nhà ăn xem báo chí, chào hỏi xong, Hàn Phái ngồi xuống ăn cơm.

“Sáng nay cậu chuẩn bị món gì ạ?” Dì chủ động hỏi.

Hàn Phái suy nghĩ một lát: “Chờ lát nữa tôi tự làm.”

Dì cười nói ‘Vâng’ rồi lại trở về phòng bếp.

Ông nội giở báo, rồi lại dừng tầm mắt trên mặt Hàn Phái.

“Sao vậy ông?” Hàn Phái cảm giác được ánh mắt của ông nội nên anh ngẩng đầu lên.

Ông nội do dự nửa giây: “Cháu có muốn đi kiểm tra thân thể hay không?”

Sắc mặt Hàn Phái khẽ biến, anh cho rằng ông nội đã phát hiện ra thân thể anh khác thường, hoặc là từ nơi khác nghe được chuyện anh xảy ra tai nạn xe cộ, không xác định được anh cũng không dám hỏi thẳng.

Anh cười nhạt hỏi thử một câu: “Ông thấy cháu chỗ nào không bình thường ạ?”

Ông nội: “Hiện tại bệnh tiểu đường không riêng gì người lớn tuổi mới bị, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi bị bệnh này, hiện giờ sáng nào cũng thấy cháu thêm cơm mà không thấy cháu béo lên.”

Ông nội lại cẩn thận đánh giá Hàn Phái một phen, rất xác định: “Trong khoảng thời gian này còn gầy đi.”

Hàn Phái: “…”

Giờ còn hoài nghi anh có bệnh tiểu đường, nhưng cũng may, không phải chuyện tai nạn là được.

Ông nội lại nói tiếp: “Dạo này còn lười, mỗi sáng bơi lội nửa giờ, bao nhiêu năm sét đánh cũng không đổi, bây giờ không những ăn nhiều, lại còn lười vận động, tinh lực cũng giảm.”

Điển hình là điềm báo sinh bệnh.

Hàn Phái cười: “Cơm sáng là mang cho Kỳ Kỳ ạ.” Còn vì sao không bơi lội anh cũng không nói, nhiều lời ngược lại sẽ bị phát hiện có điều dị thường.

Ông nội sửng sốt: “Mỗi ngày cháu mang nhiều một phần là mang cho Kỳ Kỳ ad?”

Hàn Phái gật đầu: “Dạo này cô ấy rất bận, cũng chỉ có một lúc buổi sáng là bọn cháu có thể gặp nhau.”

Biểu tình trên mặt ông nội nhẹ nhàng không ít, “Chuyện tốt.” Khó được khi Hàn Phái chủ động như vậy, quả thật là ngoài dự kiến của ông, ông lại hỏi: “Ở chung với Kỳ Kỳ thế nào rồi?”

Hàn Phái: “Còn đang theo đuổi ạ.”

Tươi cười trên mặt ông nội lại sâu thêm, “Xem ra sang năm là có thể kết hôn.”

Hàn Phái: “…”

Ăn cơm xong, Hàn Phái đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Tần Thư, mấy hôm trước tay anh còn đau nên để cho dì làm, hôm nay anh đã có thể tự làm rồi.

Tần Thư ăn ít, bữa sáng cũng dễ chuẩn bị.

Làm xong, Hàn Phái đi lên lầu.

“Muốn bơi lội à?” Ông nội hỏi anh.

Hàn Phái có lệ ‘vâng’ một tiếng, anh ở thư phòng xử lý mấy cái văn kiện, thấy sắp đến giờ, anh mới đứng lên dạo một vòng lên sân thượng của biệt thự.

Khi xuống lầu, ông nội đã đọc báo xong, đang ở trong viện đánh Thái Cực.

Hàn Phái xách theo túi đựng bữa sáng ra cửa, “Hàn Phái.” Ông nội dừng lại gọi anh.

“Dạ?” Hàn Phái để túi vào ghế sau, “Chuyện gì vậy ạ?”

Gia gia: “Có phải cháu lại đến nhà kính ngắt hoa của ông không?”

Hàn Phái đứng hình một lát rồi cười cười: “Ông nội, cháu lại không phải trẻ con 3 tuổi, ngắt hoa của ông làm gì?”

Trên sân thượng của biệt thự có nhà kính trồng hoa, rộng vài trăm mét vuông, bên trong là các loại hoa được đích thân ông nội trồng, có rất nhiều chủng loại quý hiếm, đặc biệt là nguyệt quý và hoa hồng, rất nhiều loại mà ngay cả cửa hàng hoa cũng không bán.

Ông nội buồn bực lẩm bẩm: “Xem ra ông già đến hồ đồ rồi, mấy hôm trước hoa sắp nở, đến nay lại chả thấy bông nào, cả nụ hoa cũng không có.”

Hàn Phái: “…”

Ông nội xua xua tay: “Đi làm đi.” Ông lại tiếp tục đánh Thái Cực.

Vẫn là ven đường kia, Hàn Phái đợi mười mấy phút thì ô tô của Tần Thư đến.

Bên này không thể dừng xe lâu, mỗi lần hai người gặp nhau cũng chỉ một hai phút.

Chỉ vì một hai phút này, mỗi ngày Tần Thư dậy sớm nửa giờ, trang điểm tinh xảo, mỗi ngày một kiểu tóc, đến quần áo cũng chưa lặp lại ngày nào.

Mỗi ngày Hàn Phái nhìn thấy cô đều sẽ kinh ngạc. 

Hàn Phái đưa bữa sáng cho cô, lại ngắm cô thêm vài giây.

Tần Thư cười: “Nhìn không rời mắt được đúng không?” Sau đó ghé lại gần mặt anh: “Nào, ngắm cho kỹ đi, sắc đẹp thay cơm, nhìn thêm một lát là trưa không cần ăn cơm luôn, tiết kiệm lương thực.”

Hàn Phái không tiếng động cười, xoa xoa đầu cô, nhắc nhở nói: “Tối ngày kia là tiệc cuối năm của công ty anh, em điều chỉnh thời gian của em một chút nhé.”

Tần Thư gật đầu, “Được, ngày đó cho dù bận cũng phải đi cổ vũ anh.” Duỗi tay sờ sờ ngực anh: “Anh còn đau không?”

Hàn Phái: “Không.” Anh cầm tay cô xuống: “Đừng sờ lung tung.”

Tần Thư cười, ánh mắt có một tia hư hỏng, lại lần mò lên ngực anh.

Hàn Phái: “…” Anh nhéo mu bàn tay cô, nhẹ nhàng đánh hai cái, lại nói với cô: “Từ tuần sau bắt đầu chạy bộ cùng anh.”

Vừa nghe đến chạy bộ, Tần Thư cười còn khó coi hơn khóc, không cần suy nghĩ đã cự tuyệt: “Em về nhà chạy, máy chạy bộ ở nhà lâu không dùng sẽ hỏng mất, vừa hay giảm béo với Nhan Ngạn.”

Hàn Phái nhìn cô, liếc mắt một cái đã rõ trong lòng cô nghĩ gì, “Không được, cứ quyết định như vậy đi.”

Tần Thư cực kỳ không tình nguyện bĩu môi, lại trừng anh liếc mắt một cái.

Hàn Phái cúi đầu hôn cô, “Lái xe chậm một chút.”

Hai người tách ra, một người hướng đông, một người hướng tây.

Chờ khi đèn đỏ, Tần Thư vội mở túi xách ra, mỗi ngày đều có một đóa hoa tươi.

Sáng nay là một đóa hoa hồng xanh, trên cánh hoa còn vương vài giọt nước.

Cô đưa lên khẽ ngửi, một mùi hương nhàn nhạt.

Đặt hoa sang một bên, lại mở hộp bữa sáng.

Hai hộp giữ ấm, trên cùng là một miếng bánh mì, dùng sốt cà chua viết lên hai chữ ‘ không biết ’, còn có một cái dấu chấm câu.

Khóe miệng Tần Thư nhếch lên, buổi sáng anh hỏi cô ăn cái gì, cô nói không biết.

Anh liền làm một bữa sáng ‘không biết’ cho cô.

Tới công ty, Tần Thư thay quần áo đồng phục, sau đó thay nước cho bình hoa.

Bình hoa pha lê là Hàn Phái mua cho cô, mỗi sớm anh sẽ đưa cho cô một đóa hoa tươi, thiết chu, hoa hồng, nguyệt quý còn có bách hợp, mỗi ngày không trùng lặp.

Từ khi có những bông hoa tươi này, toàn bộ văn phòng đều có mùi hoa nhàn nhạt.

Mùi hương thấm vào ruột gan.

Khi ở toilet đổi nước lại gặp được Doãn Nhất Kiều, “Chào buổi sáng.” Doãn Nhất Kiều bắt đầu dặm lại trang điểm, vừa rồi ăn cơm sáng khiến soi môi phai đi không ít.

Tần Thư cười chào hỏi với cô: “Doãn tổng, chào buổi sáng.”

Từ trong gương, Doãn Nhất Kiều nhìn vào bình hoa của cô vài lần, nhận ra cái bình hoa này lại nhiều lời một câu: “Bạn trai tặng à?”

Tần Thư: “Vâng.”

Doãn Nhất Kiều cười cười: “Thật có lòng.”

Còn muốn đi đưa tài liệu cho Hạ Cánh Nam xét duyệt, Doãn Nhất Kiều đi trước, Tần Thư ở toilet đùa nghịch hoa của mình, dùng ngón tay vẩy vài giọt nước lên cánh hoa.

Hạ Cánh Nam đã tới từ sớm, gần như mỗi ngày anh là người đầu tiên đến công ty.

Khi Doãn Nhất Kiều gõ cửa đi vào, anh đang dùng máy bàn gọi điện thoại, truyền đến ân thanh nhắc nhở không có người nghe máy.

“Hạ tổng, tài liệu tôi làm xong rồi đây.” Doãn Nhất Kiều mặt không biểu cảm đặt túi tài liệu lên bàn anh, mấy ngày nay ngày nào cũng tăng ca, nhìn thấy anh ta mắt cô thiếu chút nữa thì tối sầm lại.

Cũng may là ly hôn rồi, nếu không thì về nhà cũng đánh nhau.

Người này quá biến thái, cái gì cũng phải yêu cầu thật hoàn mỹ.

Mỗi đêm về đến nhà, tâm tình cô đều cực kỳ buồn bực, chồng cô còn hỏi có phải lại gây gổ với Triệu Mạn Địch không, còn nói cô đừng cường thế làm gì, mọi người đều là đồng nghiệp, hà tất phải làm cho quan hệ căng thẳng như vậy.

Cô nói không phải với Triệu Mạn Địch, là Hạ Cánh Nam.

Chồng lại trấn an cô, đừng phí tâm tư vào việc tức giận, thương thân thương tâm, còn không bằng ngẫm lại làm thế nào để lợi hại hơn Hạ Cánh Nam, về sau lên làm lãnh đạo của Hạ Cánh Nam, sau đó dùng các loại biện pháp ngược chết Hạ Cánh Nam.

Cô lúc ấy cũng đáp ứng chồng, ở trước mặt chồng, cô chính là một cô gái nhỏ, ngẫu nhiên còn sẽ làm nũng, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Cánh Nam, cô lại muốn lao lên xé xác anh ta, không thể nào khống chế được.

Cô và Hạ Cánh Nam đời này đã định là oan gia, cho nên dù là mối tình đầu, cho dù là tình cảm tốt đến mức tốt nghiệp xong đã kết hôn, nhưng sau đó vẫn không tránh được kết cục ly hôn.

Cô và Hạ Cánh Nam có lẽ là khi Nguyệt Lão ngủ gà ngủ gật nối sai dây tơ hồng, chờ Nguyệt Lão tỉnh lại, bọn họ trở lại quỹ đạo nhân sinh ban đầu.

Cho nên cô cảm thấy mặc kệ là chia tay hay ly hôn, cũng không phải trời sập xuống, mà là người đã đi nhầm, kịp thời quay đầu lại, trở về con đường chính xác của mình.

Cô và chồng hiện tại cũng cãi nhau, là các loại giận dỗi trong mối quan hệ nam nữ, có khi cô sai còn chủ động xin lỗi chồng.

Nhưng khi ở cùng Hạ Cánh Nam, cô cơ bản sẽ không nhường anh, càng sẽ không chủ động xin lỗi, lúc nào cũng cảm thấy xin lỗi là thua khí thế, là mất mặt.

Cho đến khi tái hôn cô mới hiểu được, cô và Hạ Cánh Nam chỉ thích hợp làm đồng nghiệp hoặc đối thủ cạnh tranh, bởi vì cả hai đều quá mạnh mẽ, ai cũng sẽ không nhường ai.

Doãn Nhất Kiều nhìn về phía Hạ Cánh Nam, điện thoại gọi không thông, mặt không biểu tình, cũng không xem tài liệu của cô, trong giây phút này, cô hạ quyết tâm, sinh thời nhất định phải trở thành sếp của anh ta, nhất định phải chỉnh chết anh ta.

“Hạ tổng, không có chuyện gì khác chứ?” Cô lạnh lùng hỏi.

Hạ Cánh Nam nhìn tài liệu kia, hơi gật đầu, “Em đi làm việc đi, lát nữa anh xem sau.” Tiếp tục gọi dãy số kia, ấn loa, bên kia vẫn là không ai nghe.

Vừa rồi gọi máy bàn trong văn phòng Tần Thư, lúc này lại gọi di động cũng không có ai nghe máy.

Tần Thư tới sớm, anh biết.

Doãn Nhất Kiều hỏi nhiều một câu: “Tìm Tần Thư à?” Công ty mỗi ngày tới sớm cũng chỉ có ba người bọn họ.

Hạ Cánh Nam gật đầu: “Ừ.”

Không cần nghĩ cũng biết là tìm Tần Thư thúc giục tài liệu, Doãn Nhất Kiều bênh vực kẻ yếu: “Cô gái nhỏ mỗi ngày đi sớm về khuya như vậy, hai phần ba thời gian trong ngày đã bị anh áp bức rồi, thời gian yêu đương cũng không đủ, anh không thể để đến thời gian đi làm lại tìm cô ấy sao? Để cô ấy tự do một lát?”

Hạ Cánh Nam không khỏi nhìn cô, “Em có ý gì?”

Doãn Nhất Kiều: “Tần Thư đang yêu, lúc này đang ở toilet đổi nước cho hoa, anh cũng để cho người ta thở một hơi đi.” Lại bỏ thêm câu: “Bạn trai tặng.”

Hạ Cánh Nam ngẩn ra, bạn trai?

Từ khi cô đi làm, có ngày nào là không tăng ca đến nửa đêm mới về?

Buổi sáng cũng hầu như đến cùng lúc với anh, trước khi đi làm không có bạn trai, hiện tại lại có? Cô tuổi này, còn chưa tốt nghiệp, cũng không đến mức đã đi xem mắt.

Doãn Nhất Kiều không chú ý đến biểu tình của anh, chỉ lo nói chuyện của mình: “Anh cũng nên làm việc thiện đi, anh không thể mỗi ngày làm việc 16-17 tiếng thì cũng bắt mọi người phải liều mạng như anh, anh không kết hôn cũng không sao, nhưng cô gái nhỏ nhà người ta đang tuổi yêu đương, anh không thể chậm trễ cô ấy.”

Hạ Cánh Nam vờ như không chút để ý hỏi: “Bạn trai là nhân viên công ty chúng ta à?”

Doãn Nhất Kiều: “Cái này không rõ lắm, hẳn là vậy.”

Ngày hôm qua cô ở toilet thấy Hà Phi đang đổi nước cho bình hoa kia, sáng nay lại là Tần Thư đổi, Tần Thư còn nói là bạn trai tặng, vậy thì cơ bản chính là Hà Phi, nhưng chuyện không chắc chắn cô cũng không dám khẳng định.

Hạ Cánh Nam gần như đã khẳng định được là ai, mỗi trưa ăn cơm, anh đều nhìn thấy Tần Thư và một chàng trai trẻ đi ăn cùng nhau.

Chính là người ngồi bên cạnh cô, tên là Hà Phi.

Tần Thư ôm bình hoa đã được thay nước quay về văn phòng, nửa đường vừa lúc gặp được Hà Phi, anh ta mới tới, “Đến sớm thế.” Anh cười: “Về sau việc này cứ để tôi làm.”

Tần Thư hất cằm với một đóa hoa hồng đỏ: “Đóa hoa của anh hôm nay nở rất đẹp.”

Từ khi cô có hoa, lại nói với Hà Phi là bạn trai sáng sớm tặng cho cô, bởi vì bận mà hai người chỉ có lúc sáng sớm gặp nhau một lát.

Hà Phi nghe xong rất có cảm xúc, anh với bạn gái yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã sắp được sáu năm.

Nhà bạn gái là người bản địa, có nhà, anh ở nhà đi thuê, tới gần cửa ải cuối năm, cả hai đều bận, hai người cũng không có thời gian gặp mặt, có khi gặp mặt lại còn cãi nhau.

Nghe xong chuyện của bạn trai Tần Thư, anh cũng quyết định mỗi ngày tặng bạn gái một đóa hoa hồng.

Sáng sớm cửa hàng bán hoa không mở cửa, buổi tối hôm trước anh đi mua rồi đặt trong bình hoa của Tần Thư một đêm, sáng sớm hôm sau mang đi tặng cho bạn gái.

Bạn gái cũng làm trên đoạn đường tài chính này, cách ngân hàng đầu tư Hải Nạp không tính là xa.

Chỉ là một đóa hoa mười mấy đồng tiền này lại có thể khiến bạn gái vui vẻ cả ngày.

Tình cảm của hai người còn tốt hơn lúc tình yêu cuồng nhiệt thời đại học.

Tới văn phòng, Hà Phi từ trong bao lấy ra một cái túi giữ tươi, bên trong là một đống hạt nhỏ nhỏ, anh mở ra lấy một chút thả vào bình hoa.

“Anh thả cái gì thế?” Tần Thư hỏi.

Hà Phi: “Bạn gái tôi đưa cho đường cát trắng, cô ấy nói thả vào hoa sẽ tươi hơn, còn bảo tôi đặc biệt cảm ơn cô.”

Tần Thư cười: “Bạn gái anh cũng thật đáng yêu.”

Hà Phi ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Là rất đáng yêu, còn rất lương thiện.”

Anh nói: “Nhà cô ấy vẫn luôn không đồng ý chúng tôi ở bên nhau, muốn cô ấy tìm một người bản địa, cô ấy vẫn luôn kiên trì, chúng tôi vẫn đang tích cóp tiền, tranh thủ sang năm trả trước một khoản mua nhà.”

Tần Thư: “Cố lên.”

Hà Phi lại nhéo một chút đường cát trắng thả vào bình hoa, đem số còn lại cho cô: “Về sau mỗi lần thay nước thả một chút vào trong.”

Tần Thư cất đi rồi lấy bữa sáng ra ăn.

Hà Phi nhìn đồng hồ, bạn gái anh một lát nữa mới đến đi làm, anh lấy cái kéo ra tỉa tót cho bông hoa một chút.

“Không phải đã rất đẹp rồi sao, còn cần phải tỉa à?”

Hà Phi: “Cành hoa hơi dài, tôi cắt đi một chút, bình hoa của cô ấy không cao bằng bình của cô.”

Khi Hạ Cánh Nam tới, nhìn thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười, Tần Thư ăn bữa sáng, Hà Phi tỉa cành hoa, ánh nắng mặt trời lúc sáng sớm chiếu vào trên bàn làm việc.

Tuổi trẻ, lãng mạn.

Rất thoải mái dễ chịu.

Anh ho nhẹ hai tiếng.

Tần Thư và Hà Phi ngẩng đầu, “Hạ tổng.” Tần Thư yên lặng cất bữa sáng đi, nếu có người ngoài, cô vẫn sẽ thu liễm một chút, sẽ không ngang ngược nói chuyện với Hạ Cánh Nam.

Hạ Cánh Nam nói với Tần Thư: “Đến văn phòng tôi một lát.” Khi xoay người rời đi, lại nhìn Hà Phi một cái.

Hà Phi chớp chớp mắt, cảm thấy cái liếc mắt kia của Hạ tổng rất có thâm ý.

Mấy ngày nay anh làm việc rất nghiêm túc, không hề phạm sai lầm mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sbhf