𝟹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vào lứa tuổi mới lớn này nổi loạn là chuyện bình thường, không nổi loạn mới là điều bất thường, em lại nằm trong phần nổi loạn ấy và không ít lần khiến gã phải đau đầu. em trở nên nóng tính hơn, cộc cằn hơn ngay cả với người em thích.

"em không đi học đâu. em muốn ở nhà, anh đi ra ngoài đi "

em ôm cái gối lên mặt mình, cáu gắt lên lên tiếng khi gã vào gọi em dậy đi học. tối qua em xem phim đến khuya nên bây giờ thật sự em rất muốn ngủ. mà ai làm phiền giấc ngủ của em thì không xứng đáng được tha thứ.

một lần khác, gã bị giáo viên gọi vào phòng mắng vốn vì em đánh bạn. nguyên nhân là bạn ấy thấy gã đưa đón em mãi nên mới trêu em là đồ không có bố mẹ. em nổi điên lên, đánh bạn đến bầm mắt, trên mặt bạn in năm ngón tay của em luôn.

càng lớn em càng xa cách gã, không giống hồi bé một tiếng taehyung hai tiếng taehyung nữa. kể từ lúc em vào học lớp mười, gã đã thôi kêu em bằng ami hay bé mà thay vào đó là một từ hết sức xa lạ và thể hiện rõ ràng mối quan hệ giữa hai người.

"lão gia và phu nhân đang chờ cô ở nhà "

nghe là biết mình sắp bị mắng, em ngửa đầu ra sau thở dài một tiếng.

sau khi về nhà bị ăn mắng một trận no nê, em uể oải bước lên tầng vào phòng gã rồi từ đó đẩy "cửa" sang phòng mình. em vứt ba lô xuống sàn nhà, đổ cả người nằm sấp lên giường.

ngày hôm nay em thất vọng về họ nhiều lắm. thay vì mắng em tại sao họ không hỏi vì sao em lại hành động như thế? em là đang bảo vệ bố mẹ khỏi những lời đàm tiếu độc địa, bảo vệ cả chính mình nữa kia mà?

em giam mình trong phòng, không chịu xuống ăn tối mà cứ nằm đó khóc vì cảm thấy oan ức, cho đến mệt mà thiếp đi. bố mẹ cũng chẳng màng đến em nữa vì họ cho rằng em nên cảm thấy có lỗi về hành động của mình.

chỉ riêng gã đang lo cho em, ở trường trưa nay vì xử lý vụ việc này mà em đã bị mất một bữa ăn trưa, mất luôn cả giấc ngủ trưa. giờ em lại không chịu ăn thì làm sao chịu nổi...

gã đợi bố mẹ em dùng xong bữa tối, họ lên xe đi dự tiệc thì gã mới xuống bếp múc cho em một bát súp và thêm một ly sữa nóng mang lên phòng cho em.

vừa bước vào phòng em, đập vào mắt gã là hình ảnh em nằm khóc đến tội ở trên giường, gã đặt mâm thức ăn lên bàn, đi đến giường em, quỳ một chân xuống cho vừa tầm, chạm nhẹ lên vai em.

"tôi có mang thức ăn đến, lúc trưa cô chưa ăn gì cả, giờ hãy mau ăn đi "

em ngồi dậy với gương mặt đầy nước mắt, em ôm lấy gã vừa khóc vừa nói.

"em chỉ muốn bảo vệ bố mẹ thôi mà, sao lại mắng em nhiều như thế? từ ngữ họ dùng để mắng em thật sự rất nặng nề"

em ôm chặt gã mà khóc, đến cả vệ sĩ mà còn lo cho em hơn là bố mẹ đẻ. từ trong bản năng của chính mình, gã nhẹ nhàng ôm lấy em, vỗ nhẹ lên lưng em, nuôi em từ bé nên đương nhiên gã thương em nhiều lắm, lúc nãy chính gã còn thấy bố mẹ em thật quá đáng khi mắng em nặng nề như thế, phải chi lúc này em vẫn là cô nhóc con bốn, năm tuổi ngày nào khi đó mỗi lần em khóc gã đều hôn em an ủi nhưng bây giờ thì gã chỉ có thể ôm em như thế thôi thì cũng đã đi quá xa so với bổn phận của gã rồi.

"em muốn ăn....."

em thút thít trong ngực gã lên tiếng, khóc quá nhiều làm em đói. gã đặt mâm thức ăn cạnh giường em rồi đi ra ngoài. ami nuốt từng muỗng súp mà khóc không thôi. cuối cùng, em bỏ mứa một nửa bát súp, sữa cũng không động đến.

em bưng mâm thức ăn xuống nhà, vừa mở cửa ra bên ngoài đã chạm mặt gã vì gã đang gác ở đó. taehyung nhìn nửa bát súp ăn dở kia liền nhíu mày. em đúng là rất biết cách chọc gã giận.

"cô phải ăn cho hết chứ?"

"em nuốt không trôi....."

gã giật lại mâm thức ăn từ tay em, một tay mở cửa phòng rồi đẩy em vào trong, ấn vai em ngồi xuống giường mình, gã bưng bát súp lên, thổi từng muỗng rồi đưa trước miệng em. em ngoan ngoãn há miệng ăn hết, dù sao có người đút cũng đỡ hơn, em chẳng có tâm trạng ăn nên càng không muốn tự ăn. căn nhà này lúc nào cũng chỉ có gã đứng về phía em, trong lòng em lúc này chợt cảm thấy ấm áp hẳn, vì bây giờ gã đang đút cho em mà.

bát súp nhanh chóng vơi đi, gã kiên nhẫn đút em từng muỗng sữa hệt như hồi em còn bé, xong xuôi gã mang cả mâm xuống bếp, đặt vào bồn rửa rồi trở lên thì em đã về phòng mình rồi. vì mặt em đỏ như trái cà vậy.

chập tối tắm xong em định sẽ xem phim để quên đi nỗi buồn ban nãy, ai dè xem xong còn buồn hơn. nữ chính trong phim chết khi chưa kịp nói lời tỏ tình với nam chính, lúc hấp hối nói trong bệnh viện thì mọi chuyện đã muộn rồi, nam chính có con rồi còn đâu....

ami khóc đến ướt hết cả gối, mũi cũng bị nghẹt luôn. em trách tại sao nữ chính lại khờ dại như vậy, bỏ qua biết bao nhiêu cơ hội để nhìn người đàn ông của mình hạnh phúc cùng người con gái khác trong khi chỉ cần một câu nói có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi....

ủa mà hình như em cũng thế, vậy mà đi nói người ta....

ami ngồi bật dậy lau sạch nước mắt cùng nước mũi của mình, em không muốn mình cũng như vậy đâu, nếu thế em sẽ sống trong dằn vặt và hối hận cả đời mất!

nhưng mà em ngại lắm!!! trời ơi mới nghĩ thôi mà mặt lại đỏ lên nữa rồi!!!

gã đang ngủ ở phòng bên kia, đột nhiên bừng tỉnh khi nghe tiếng động của "cánh cửa", trước mặt gã là cô nhóc mặt mếu máo ôm gối trước ngực.

"cho em ngủ với anh nha. nếu không em sẽ chết mất"

em bé vừa nói vừa khóc, tận dụng tàn dư cảm xúc ban nãy nên em dễ dàng khóc trông rất thật, nhìn chẳng có chút gì là giả đến nỗi kim taehyung cũng bị mắc lừa, đôi mắt lờ mờ ngủ ban nãy giờ bỗng trở nên cảnh giác vô cùng, tay phải gã luồn xuống dưới gối lấy khẩu súng gã lúc nào cũng thủ bên mình.

"có ai ở phòng em à?"

gã hỏi em, nhưng đột nhiên nghe xong em lạnh toát sống lưng, cảm giác rùng rợn lan khắp thân mình. em nhảy phốc lên giường gã, nằm nép vào tường.

"không có mà. em lỡ xem phim ma...."

trên đời này ami hèn số hai không ai số một, giống như dọa người mà bị người ta dọa ngược lại ấy. định làm chơi thôi mà ai dè sợ thật.

gã à một tiếng, cất lại khẩu súng vào gối rồi định mang xuống đất nằm. em bèn níu áo gã lại.

"anh đi đâu?"

"xuống sàn ngủ"

gã tỉnh bơ trả lời em.

"không cho. anh nằm ở đây với em"

người ta qua là để ngủ chung với gã mà, bỏ đi như thế còn nên cơm cháo gì nữa. còn gã thì chỉ vì muốn giữ khoảng cách với em thôi, ngày bé thì không sao chứ giờ em đã lớn rồi kia mà, ngủ chung thế này thì.....

thấy gã còn chần chừ, em bèn đánh nước cờ cuối cùng, em được bố mẹ ban cho một đôi mắt đẹp vô cùng, lúc nào cũng lấp lánh nước như mặt hồ trong veo. nhờ ánh mắt đó mà gã đã mềm lòng.

gã đặt súng và gối lại chỗ cũ. nằm ở mép giường, cố tránh xa em hết mức có thể. vậy mà em bé lại nhích gối lại nằm sát cạnh gã, không chừa một chỗ trống rồi đưa lưng về phía gã. nằm gần gã khiến em yên tâm hơn, có lẽ là vì từ bé gã đã bảo vệ em nên em mới cảm thấy vậy chăng?

"anh ngủ ngon, em ngủ trước đây"

đợi tầm hai mươi phút sau, nhịp thở của gã dần đều đặn và rất nhẹ nhàng, ami biết gã đã ngủ sâu rồi em bèn trở mình lại nhẹ nhàng chui vào lòng gã, mùi của taehyung vừa dễ chịu vừa nam tính và cũng có chút....ừm phải nói sao đây nhỉ....có chút gì đó rất gợi....rất hưng phấn....

em lấy hai tay vỗ bép bép vào hai gò má mình thật nhẹ nhàng.

đừng suy nghĩ đen tối nữa, bình tĩnh nào ami. từ từ thì cháo mới nhừ.

em hít thở sâu một hơi rồi cố ép bản thân đi ngủ. đêm đó, em ngủ ngon đến độ "nướng" đến tận mười một giờ trưa hôm sau.

điều đáng nói ở đây là gã cũng thế.

hằng ngày gã đều đặn dậy lúc năm giờ sáng mà không cần đến báo thức, gã sẽ chạy bộ quanh biệt thự rồi đến tập thể hình. vậy mà hôm nay lại cư nhiên ôm em ngủ đến trễ giờ. nhưng rõ ràng đêm qua đi ngủ gã không hề ôm em, sáng ra là hai thân ảnh dính chặt nhau ở mép giường, gã buông em ra nhưng em vẫn còn ôm chặt gã trong tay, còn cọ cọ vào lồng ngực gã như thể đang cọ mặt vào gối ôm vậy, còn chiếc gối ôm gắn liền với em đã bị vứt xó ở góc tường.

"cô chủ "

"....."

"ami "

"....."

"bé con "

"em muốn....."

"ngủ.....anh im lặng đi...."

rồi em lại chìm vào giấc ngủ "nướng " của mình, thậm chí còn ôm chặt gã hơn, gác cả chân lên người gã.

thế là gã phải nằm đó thêm một tiếng nữa, hai tay để lên gối không dám chạm vào em. lúc này mà có người vào thì không biết phải nói sao nữa. vừa đúng một tiếng, em lờ mờ thức dậy, nhận ra bản thân đang ôm gã nhưng lại bị gã bắt gặp, em xấu hổ vội buông gã ra lăn về phía giường bên kia không chú ý nên va trán vào tường.

"a...bể trán rồi...huhu...."

ami định sẽ ngủ dậy trước rồi đi về phòng vậy mà.....cái nết ngủ của em cũng bị trông thấy mất rồi.

"em có sao không?"

gã vội tiến lại chỗ em khi nghe một tiếng va chạm khá lớn.

"a...em không sao. anh đi tắm đi "

em còn quá xấu hổ để nhìn mặt gã. em ôm trán xoay mặt vào trong, nỗi nhục này biết rửa bao nhiêu nước cho hết.

nói về đoạn tình cảm này thì em không chắc mình thích gã từ khi nào, từ lúc em bắt đầu biết thích một ai đó em đã nhận thấy mình có cảm xúc khác lạ với gã rồi, ami biết ngại khi nhìn thấy taehyung, tim em chợt đập rất mạnh khi ở gần taehyung, hơn nữa là em bắt đầu cười tủm tỉm khi nhớ đến taehyung.

vẻ đẹp của gã khiến ami phải thao thức hằng đêm nghĩ về người nằm ở sau bức tường kia, gã quá hoàn hảo về mọi mặt nên vô tình tiêu chuẩn của em cũng tăng lên, em không thể thích nổi các bạn nam đồng trang lứa với mình vì em cho rằng họ còn trẻ con quá.

em không màng đến vị trí của cả hai có cách biệt đến đâu, cũng không quá quan trọng về nghề nghiệp của gã, tự em biết taehyung là một người rất tốt đối với em. hơn nữa gã chính là cực phẩm hiếm có trên đời sao có thể bỏ qua được. ami không muốn giống chị nữ chính kia đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro