Chương 35. Không quá giới hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúc mừng!"

Trong phòng  tiệc vang lên tiếng mọi người vỗ tay náo nhiệt. Bữa tiệc thịnh soạn cho lễ khởi công cuối năm. Trai thanh gái lịch trên gương mặt tràn đầy nụ cười vui thích.

Hồ Úy không mấy khi thấy không ngon miệng, nhưng hôm nay anh không muốn ăn gì, chỉ uống rượu. Bên cạnh đồng nghiệp Hồ Úy hoàn toàn không có lời nào muốn nói, một bàn toàn nhân viên quản lý, một bàn toàn bộ hậu cần. Cơm, không có cách nào ăn, cũng không muốn ăn.

Toàn bộ khách sạn náo nhiệt, chỉ riêng Hồ Úy cảm nhận được mùi vị cô độc.

Mẹ kế vừa gọi điện bảo anh về nhà ăn Tết, Hồ Úy lại từ chối. Trong suy nghĩ của anh, anh vẫn không muốn quay trở lại nơi đó. Trong điện thoại, hai mẹ con nói chuyện với nhau rất lâu. Tình trạng gần đây, sức khỏe rất tốt, vv. Mẹ kế trách không để bà thanh toán tiền nhà hàng tháng cho anh, anh cười nói, đây là khoản nợ. Mẹ kế nói tại sao gọi đây là khoản nợ. Hồ Úy nói cũng có tiền, vì bà là mẹ của anh, anh không nợ bà 10 tháng tiền thuê nhà, ở những phương diện khác anh còn nợ bà nhiều lắm. Hồ Úy lưu luyến không muốn cúp điện thoại. Anh dù thế nào cũng muốn trở về nhà, trở lại nơi anh sinh ra và lớn lên. Muốn một lần về, đã nhiều năm không gặp mẹ. Có thể, anh một bước cũng không nỡ bước ra đi.

Một năm lại kết thúc, đối với Hồ Úy, năm nay cũng trôi đi như rất nhiều năm trước đây, giống như một giấc mộng. Đầu tiên là những tháng ngày nhàn tản, sau đó là cảm nhận được sự an yên mà Tề Tễ mang đến, cuối cùng thì đánh mất tất cả. Có một công việc, đều làm rất qua loa. Tiền cũng không nhiều, thưởng cũng không bao nhiêu. Tuổi lại lớn thêm, thanh xuân cứ thế lại đi xa hơn một bước.

Hồ Úy cảm giác thèm ăn, anh ăn một ít món khai vị trước bữa tối. Các cơ quan đơn vị liên quan đến công việc và đồng nghiệp gửi thiệp và hoa chúc mừng. Có một số đối tác kinh doanh thân thiết hơn, những cái tên quen thuộc, gương mặt quen thuộc, buộc Hồ Úy phải cúi đầu xuống, anh không muốn có một chút giao lưu nào với họ, có cũng chỉ là âm thanh chúc mừng chúc mừng.

Hồ úy đầy một bụng rượu. Chờ đến khi người đàn ông đầu tiên rời cuộc họp, anh ngay lập tức rời đi.

Đêm gió thổi lạnh căm. Hồ Úy cảm thấy đi bộ thoải mái hơn đi xe. Từ đây về nhà Ôn Tự Minh cũng không xa.

Độ rượu cũng không cao, nhưng Hồ Úy không chịu được, có thể là do anh không ăn gì lại uống rất nhiều. Lúc này gió thổi mạnh hơn. Cảm giác dưới chân như cưỡi gió lướt mây.

Vào cửa, Hồ Úy liên tiếp được Tiểu Thuần nghênh đón. Anh theo Tiểu Thuần chơi đùa một chút, tiếp theo đi đến thùng rác xả rác. Hồ Úy cảm thấy chóng mặt, liền đi tắm rửa sạch sẽ, đi ra thấy Tiểu Thuần quanh quẩn bên chân anh, ngậm một con chuột. Hồ Úy nằm lên ghế sofa, ném con chuột đi xa, chờ Tiểu Thuần bắt về. Anh không biết ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ biết trời đất quay cuồng. Rượu này, ngấm dần về sau.

Hàn huyên, xã giao, đề tài tẻ nhạt, Ôn Tự Minh rời đi khỏi khách sạn. Đầu còn đau. Nhưng ông ta biết rõ đây là điều buộc phải có trong công việc. Trở thành định luật. Huống chi, ông ta còn muốn leo lên vị trí cao hơn, những ngày thế này khó tránh khỏi, sau đó, bữa tiệc thế này cũng không ít.

Lên xe, Ôn Tự Minh không khởi động ngay, ông lấy kẹo cao su. Nhai chóp chép trong miệng. Rượu cũng không uống bao nhiêu, nhưng đối với người tửu lượng thấp, nửa giọt cũng là nhiều.

Hơi hạ cửa kính xuống, Ôn Tự Minh tựa vào thành ghế lái, cảm giác mát mẻ thoải mái.

Hồ Úy trời vừa sáng liền rời đi. Ôn Tự Minh biết, Ôn Tự Minh thấy. Ông không thể để Hồ Úy thay thế vị trí của ông. Một là, Hồ Úy mới vào công ty không lâu. Hai là, người này không thích xã giao, ba là, người này cũng mang tiếng xấu với bộ phận thiết kế.

Hồ Úy, người này cao ngạo nhưng có tài.

Chờ một chút cho rượu giã, Ôn Tự Minh lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đi thẳng về nhà.

Sau khi vào cửa thấy không gian bên trong đặc biệt yên tĩnh, đèn phòng khách sáng choang, nhưng một tiếng động cũng không có. Ôn Tự Minh cởi áo khoác treo lên, thay giày đi về hướng phòng tắm, đi ngang qua ghế sofa nhìn thấy Hồ Úy - Áo ngủ lỏng lẻo gắn vào người, nằm ngửa trên ghế sofa, may mà Tiểu Thuần nằm trên bụng hắn, che vị trí trọng điểm.

Ôn Tự Minh thở dài, tiến vào phòng tắm rửa tay. Đi ra vẫn thấy Hồ Úy ngủ, Ôn Tự Minh nhớ đánh thức để anh vào phòng ngủ. Sau đó lại quên đi, những ngày qua ông bận bịu vô cùng, liền cầm quần áo đi tắm, chuẩn bị nhìn tài liệu cũng ngủ.

Hồ Úy bị điện thoại làm thức giấc, định tắt đi ngủ tiếp nhưng nhìn thấy Chị Phong... Tỉnh rồi, không ngủ.

"Alo?"

Hồ Úy sau khi nói "alo" liền nghe thấy chị Phong cười ha ha. Không cần nghĩ - uống nhiều rồi. Hồ Úy muốn cúp điện thoại, bất đắc dĩ chị Phong nên phải nghe. Anh không chút nào muốn nghe, chị Phong nói liên miên cằn nhằn. Cái gì cũng nói, từ giày cao gót, ăn mặc không thoải mái ảnh hưởng đến xương cột sống, trang phục mùa xuân phát triển xu thế cho  đến, "Hồ Úy, cậu làm người mẫu chụp cho ta một banner tuyên truyền quảng cáo đi." Nghe thấy câu này Hồ Úy kinh ngạc, liền vội vàng hỏi chị đã uống bao nhiêu, chị Phong rất nghiêm túc, nói đều đâu vào đấy. Hồ Uý không nói xen được điều gì, chị Phong nói một hồi rồi kết thúc bằng vâu ' vậy cứ như thế". Chị cúp máy.

Hồ Uý tay nắm điện thoại, cảm thấy hơi bất ngờ và có chút hồ nghi những điều chị Phong nói. Anh châm một điếu thuốc. Ôn  Tự Minh đi ra từ phòng tắm.

"Tôi nói với ông ......" Hồ Uý lên tiếng làm cho Ôn Tự Minh thoáng giật mình - ông nghĩ rằng anh đang ngủ.
"Cậu ......"
"Hả?" Hồ Uý thấy anh mắt ông ta rơi trên cơ thể anh, bối rối. Nhìn xuống cơ thể của anh...... Muốn gì?

"Tôi nghĩ rằng cậu vẫn còn ngủ. Bây giờ, đột nhiên lên tiếng, điều này làm tôi sợ ......"

"Ừm, tôi đang ngủ, kết quả bị chị Phong gọi điện đánh thức." Hồ Uý dựa người vào ghế sofa, để Tiểu Thuần nằm trong lòng anh.

"Ồ? Hai người đã nói gì?"

"Tôi nghĩ rằng chị ta đã uống rất nhiều, đề nghị tôi chụp poster."

"Uống nhiều ư ...... Tôi nghĩ cô ấy vẫn đủ tỉnh táo." Ôn Đảo Minh dựa lưng vào ghế sofa, kéo dài cơ thể lười biếng.

"Hả?" Hồ Uý hút thuốc, nhăn trán.

"Cô ấy đã nói với tôi mấy ngày trước. Có nhờ tôi hỏi xem ý cậu thế nào"

"Không thấy ông hỏi tôi."

"Ừm, tôi đã không hỏi, vì tôi nghĩ cậu không muốn."

"...... Ông ......"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi cảm thấy."

"Ông còn... Rất biết tâm tư tôi?"

"Vì vậy, tôi và cậu một chút nhìn cũng không thấu."

Hồ Úy cười. Tỉnh rượu có chút khát, liền đưa tay cầm cốc nước trên bàn. Anh liếm khóe miệng, nghịch tóc một hồi, ngậm điếu thuốc lá cuộn tròn trong miệng.

Ôn Tự Minh vẫn nhìn Hồ Úy, anh uống rượu gò má ửng hồng, tỉnh ngủ ngồi dậy tóc liền rũ xuống, chiếc lưỡi màu hồng nhạt vô tình đưa ra liếm môi, uống nước khiến yết hầu trập trùng lên xuống...

Hồ Úy uống xong đặt cốc xuống. Quay đầu lại gặp ngay tầm mắt của Ôn Tự Minh. Lúc này anh cũng nhận thức được khả năng Ôn Tự Minh muốn hôn anh. Tiểu Thuần nhảy ra, anh...không có ý định né tránh.

Đôi môi của ông ta rất ấm áp, trong miệng có mùi vị của nước súc miệng, chiếc lưỡi tinh xảo rất giỏi khiêu khích niềm đam mê ái tình. Hồ Úy đắm vào nụ hôn, một tay ôm lấy cổ Ôn Tự Minh, cố gắng tìm cho mình một điểm bấu víu.

Nụ hôn đến khiến cho đại não của Hồ Úy liền trở nên trống rỗng, bất luận hành động gì đáp lại tựa hồ cũng chỉ là bản năng. Một loại thú tính khởi đầu của sự mong muốn.

Hồ Úy thở hổn hển, nụ hôn sâu mất quá nhiều oxy. Anh nhìn vào mắt Ôn Tự Minh. Ông ta cũng nhìn anh, nhìn vào đôi mắt sâu hun hút.

Dây áo ngủ dễ dàng bị kéo ra, bàn tay lớn nắm lấy eo Hồ Úy. Hồ Úy nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn nhẵn nhụi cùng với cử chỉ dịu dàng âu yếm. Anh không thể không thừa nhận, về điều này Ôn Tự Minh rất tinh thông. Khoái cảm ông ta mang đến rất đặc biệt. Rất lâu rồi anh chưa từng có đối thủ như vậy.

Hồ Úy đưa tay lôi quần áo Ôn Tự Minh ra, không thể chờ đợi được nữa, anh ôm lấy đôi vai rộng. Anh khom người, đôi môi ướt át hôn lên bờ vai của ông ta, sau đó hàm răng khẽ ngoạm vào nơi da dẻ đó.

Da thịt Hồ Úy mang đến cho Ôn Tự Minh loại cảm giác như tơ lụa hạng tốt nhất. Bóng loáng, có co dãn. Đường cong của anh hoàn mỹ, mở rộng. Làm cho người ta cảm thấy mê hoặc vô tận.

Ông ta bị anh cám dỗ. Đơn giản nhất... trong khoảnh khắc hai người đàn ông trần truồng cuốn lấy nhau, chỉ còn xót lại ham muốn tính dục.

Tay ông ta trượt càng ngày càng thấp, nó lưu luyến trên bụng phẳng lỳ của Hồ Úy, cái eo thon nhỏ. Sau đó, Ôn Tự Minh hạ thấp người Hồ Úy, đè lên, miệng không chút do dự cắn lên cơ thể anh. Hồ Úy cảm thấy hương vị hoa anh đào.

Hồ Úy rên một hồi, chân cong lên vô ý chạm vào dương vật của Ôn Tự Minh.

Tâm trí trong nháy mắt thức tỉnh, tình ái trong chốc lát này nhắc nhở Hồ Úy có điều gì đó không đúng. Đây không phải hương thơm quen thuộc của anh suốt nửa năm qua, đây không phải mùi vị thân quen của người kia. Trên người ông ta không có mùi sữa tắm hoa quả, trọng miệng ông ta không có mùi thuốc lá nhạt nhẽo. Ông ta...

Không phải là Tề Tễ không được sao?

Vấn đề này như công kích Hồ Úy. Tự lúc nào anh có thêm loại yêu cầu này? Làm tình còn muốn chọn người?

Chuyện này thật sự quá hoang đường. Hoang đường đến tột đỉnh!

Giống như chuyện phân biệt trên dưới, Hồ Úy đang nhiệt tình đón nhận ái dục với người đàn ông này, mấy chục giây sau tâm trí đấu tranh. Anh đầu hàng. Anh đẩy ông ta ra, không chút do dự.

Ôn Tự Minh đang cùng Hồ Úy đối diện, trong cặp mặt kia thấy được mê man.

"Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều, muốn nôn." Hồ Úy nói xong khoác lên áo tắm liền tiến vào phòng tắm.

Tại sao anh phải cố gắng cuốn chặt mình? Anh sợ người khác nhìn thấy sao?

Lúng túng, vụng về. Đời này anh chưa một lần lúng túng!

Chậm rãi ngồi xuống, Hồ Úy nhìn vào bồn cầu, mơ hồ.

Anh đang làm gì đây? Anh điên rồi sao?

Anh coi anh là cô gái mười bảy mười tám như đóa hoa cúc?

Tự luyến?

Có bệnh!

Tâm trí Hồ Úy hoảng loạn. Trong cơ thể rượu vẫn chưa kịp bốc hơi hết, lúc này anh rơi vào hoàn cảnh đối nghịch.

Tôi vẫn luôn hi vọng buổi sáng có người nghe tôi đọc thơ.

Hôm nay quá dài rồi!

Hồ Úy mấy giờ anh về? Tôi đói sắp chết rồi.

Không ngủ, chờ anh về.

Hồ Úy, dậy đi, anh muộn rồi!

Hồ Úy...

Hồ Úy...

Âm thanh của Tề Tễ thời khắc này choán hết phòng tắm, vang vọng từng ngóc ngách nhỏ. Âm thanh đó không ở nơi nào cả. Âm thanh đó khắc sâu trong tâm khảm anh.

Vô cùng tan nát.

Tại sao anh không thể quên được những điều đó?

Cũng chỉ là một con người bình thường, sao anh không thể quên?

Những tháng ngày này cậu không nghĩ tới anh?

Ôn Tự Minh châm một điếu thuốc, nói chung ông hiếm khi hút thuốc, nhưng lúc này, không thể không hút. Một là để thân thể bình tĩnh lại. Hai là để tâm tĩnh lại.

Ông không biết sao mình làm vậy...

Rõ ràng, ông còn đang chờ đợi một người khác.

Là trống vắng quá lâu sao? Là thiếu hơi ấm sao? Hay đơn giản là tính dục gây ra sao? Phải...

Người yêu nhau, trái tim bọn họ dành cho nhau vẫn là ấm áp nhất. Tuy rằng có đôi khi một người bị người kia làm cho nguội lạnh, có thể, lẽ nào ông liền muốn lựa chọn như thế? Không chịu trách nhiệm tiếp tục sống?

Hồ Úy vẫn còn trẻ, trong lòng anh còn chứa đựng ai có ai không biết? Ông là muốn cùng anh chơi đùa sao? Hay muốn cái gì khác? Nhưng không có vấn đề, là không hợp thời.

Thuốc lá đã đốt cháy hết. Ôn Tự Minh dí nát. Mở cửa sổ, nhìn ra ngoài. Một mảng trời không có điểm kết cùng ánh sáng lốm đốm, ông bước đến phòng vệ sinh, gõ vài cái lên cửa.

"Xin lỗi, là tôi không lý trí, không thể chống cự lại mị lực của cậu."

Niềm riêng của họ, giống nhau, cũng cho đối phương một sự mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei