Chương 36. Đấu tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Tổng Đà Chủ: Tớ chắc mùng hai sẽ về]

[Kỳ tích: Ừ]

[Tổng Đà Chủ: Năm nay cậu xác định không đến chỗ cô dì chú bác rồi hả?]

[Kỳ tích: Ừ]

[Tổng Đà Chủ: Cùng một nhà làm gì?]

[Kỳ tích: Đợi]

[Tổng Đà Chủ: ...]

[Kỳ tích: Ha ha]

[Tổng Đà Chủ: Chuyện Hồ Úy... Tớ cảm thấy, cậu nên tìm anh ta thẳng  mặt hỏi rõ ràng đi]

[Kỳ tích: Không thể]

[Tổng Đà Chủ: Làm sao cậu biết anh ta đã cùng người khác rồi?]

[Kỳ tích: Rõ ràng]

[Tổng Đà Chủ: Hmm]

[Kỳ tích: Cậu thở dài cái gì?]

[Tổng Đà Chủ: Có chút phiền]

[Kỳ tích: Sao?]

[Tổng Đà Chủ: Không hiểu tại sao người hiện đại vẫn mong chờ Tết]

[Kỳ tích: Đây là kế thừa truyền thống văn hóa]

[Tổng Đà Chủ: Thời đại thay đổi, ăn Tết chỉ làm hoang phí, Tết chỉ của những đứa trẻ.]

[Kỳ tích: Dù cho thời đại thay đổi, cổ truyền vẫn cần phải kế thừa, là duy trì bản sắc dân tộc, làm một dân tộc sâu sắc]

[Tổng Đà Chủ: ... Tớ không có ý kiến gì]

[Kỳ tích: Kế thừa truyền thống luôn có sự hấp dẫn?]

[Tổng Đà Chủ: Như kết hôn ư?]

[Kỳ tích: = =]

[Tổng Đà Chủ: Cậu nghiêm túc như thế làm gì, đây không phải là trêu cho cậu cười à]

[Kỳ tích: Tớ nở nụ cười.]

[Tổng Đà Chủ: Cậu ... cậu]

[Kỳ tích: Cảm ơn đã an ủi tớ]

[Tổng Đà Chủ: Cứ ở đó mà đấu tranh đi, rồi chết vì suy nghĩ!]

[Kỳ tích: Lời đề nghị này thật ~~ tớ nỗ lực làm được!]

[Tổng Đà Chủ:...]

Tề Tễ cuối cùng cũng khiến Hàng Hàng tức giận bỏ đi. Hàng Hàng muốn cùng Lương Trạch về nhà ăn tết, nói là mùng 2 trở về, nhưng với nhiều năm chơi cùng nhau, Tề Tễ hiểu không mở hàng đầu năm rất khó với Hàng Hàng.

Ăn tết là loại truyền thống kế thừa, Tề Tề vừa giáo dục Hàng Hàng một chút. Ăn tết là cái gì? Chính là người nhà đoàn tụ, bữa tiệc đêm giao thừa, pháo đốt, bánh tết, sủi cảo. . . . . . Các loại. Nói chung, vui mừng, giàu có, an khang.

Tề Tễ trong đầu nghĩ tới 18 lần, cũng không biết Tết năm nay cậu sẽ như thế nào.

Kết quả là...

Cậu không hạnh phúc.

Suy nghĩ không bằng hành động, quảng cáo đã nói thế. Tề Tễ đốt thuốc, bắt đầu "tổng vệ sinh". Sở dĩ thêm dấu ngoặc kép, là bởi vì, trên thực tế, giúp việc theo giờ đã đến, ngôi nhà Tề Tễ đã rực rỡ hẳn lên rồi. Mà bây giờ Tề Tễ nói câu "Tổng vệ sinh" kỳ thực quét không ra rác. Cậu chính làm đem đồ đạc của Hồ Úy thu dọn.

Không phải là ăn tết sao? Ăn tết làm sao? Cậu không vui vẻ đón tết. Cũng không cho anh vui vẻ đón tết!

Tề Tễ quyết định, cho dù hôm nay đêm 30 cậu cũng không sợ, cậu, tìm đến tận nhà!

Từ khi đi theo Hồ Úy, phát hiện anh và Ôn Tự Minh ở cùng một chỗ, Tề Tễ nội tâm trải qua mấy giai đoạn: Phỏng đoán, quan sát, không cam lòng, ảo não. Cậu ở lì trong nhà không ra khỏi cửa, suy đoán về mối quan hệ của hai người bọn họ. Cậu không cam lòng, lại theo dõi hai người bọn họ them những lần khách nữa. Tề Tễ không thể ngưng suy nghĩ về việc họ ở cùng nhau. Cố gắng thế nào cũng không từ bỏ được hình ảnh đó. Muộn phiền mà nói, đối mặt như thế đủ để nhấn chìm chính mình dưới đáy sâu của tuyệt vọng. Không có cách nào vượt qua.

Tề Tễ không biết cuối cùng cậu là thế nào. Sự thật cũng đã rõ ràng - bất luận cậu có hiểu lầm Hồ Úy hay không, anh ấy cũng đã có người khác rồi. Cậu còn muốn đấu tranh giành giật cái gì? Cậu đuổi anh đi, cậu khiến anh đau lòng, lẽ nào còn muốn chờ đợi anh sẽ quay trở về với cậu? Cậu biết hi vọng bây giờ rất xa vời. Dù vậy Tề Tễ không có cách nào để dừng lại. Trong truyện xưa đều viết như thế này, trải qua khổ đau, còn yêu nhau sẽ quay trở về. Tề Tễ hiểu thực tế không bao giờ là những câu truyện, cho dù lòng có tha thiết chờ đợi, người cũng không quay về như lúc xưa.

Cậu thu dọn hành lý của Hồ Úy, cậu quyết định sẽ đem chúng đến "nhà mới" của anh. Sau đó chân thành nhận sai lầm của mình, nói với anh tất cả đều là lỗi của cậu. Cuối cùng là thành tâm mong anh hạnh phúc.

Là cậu muốn? Cậu muốn buông tay kết thúc?

Làm sao cậu có thể? Cậu có đủ mạnh mẽ để nói điều này với Hồ Úy? - Cậu không thoải mái, anh ấy cũng không thoải mái.

Trong thâm tâm cậu vấn muốn Hồ Úy trở về.

Khi cậu gõ cửa, Hồ Úy còn ngạc nhiên hơn, cả trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khi cậu thừa nhận sai lầm của mình, Hồ Úy cẩn thận lắng nghe. Khi cậu ôn nhu nói đều là lỗi của cậu, Hồ Úy muốn rơi lệ cảm động. Khi cậu chuẩn bị rời đi, Hồ Úy muốn đuổi theo cậu. Cuối cùng, hai người ôm nhau. Cuối cùng, Hồ Úy dứt khoát rời bỏ Ôn Tự Minh. Sau tất cả, vẫn là Happy ending.

Tề Tễ nghĩ đến những điều đó cảm thấy rất vui vẻ, đã lâu rồi cậu không cảm thấy vui vẻ như thế này.

Những ngày gần đây, Tề Tễ suy nghĩ rất nhiều. Cậu yêu Hồ Úy. Bởi vậy, cậu muốn "rộng lòng" quên đi quá khứ của anh. Cậu muốn "thoải mái" thể hiện sự si tình của cậu, cậu muốn "rộng lượng", "bao dung".

Cậu hiện tại muốn...

Trong phút chốc, Tề Tễ muốn đánh đổi tất cả, chỉ cần có thể mang anh trở về.

Hắt xì.

"Cái thứ mấy trong tối hôm nay rồi hả?" Ôn Tự Minh quay đầu nhìn Hồ Úy. "Bị cảm rồi?"

"Không, không biết tại sao như vậy..."

Hồ Úy tựa vào ghế, nhắm mắt. Hôm nay là 30 tết, anh cùng Ôn Tự Minh bên nhau. Ra ngoài đặt bữa tiệc đêm giao thừa. Lúc ăn cơm liền hắt xì vài cái. Ăn xong ra về cũng hắt đến năm cái. Nghĩ mãi cũng không biết tại sao.

Anh lấy một điếu thuốc. Vừa rút ra liền bị Ôn Tự Minh giật lấy bao thuốc. "Đừng hút, nếu bị cảm thật rất không tốt cho cổ họng."

Hồ Úy nhìn Ôn Tự Minh một lúc, bất đắc dĩ đem bật lửa trong tay cất lại vào túi áo. Ôn Tự Minh đối đãi với anh bằng hai con người rất khác nhau. Hồ Úy tiếp xúc lâu cảm nhận bên trong con người ông ấy hồ như có hai nhân cách. Khi làm việc, ông ta chú trọng từng chi tiết nhỏ, vô cùng tỉ mỉ. Trong cuộc sống, ông ta hiền hòa, rất phong độ. Mà bất luận đang làm việc hay trong cuộc sống, ông ta đều chân thành và chuyên nghiệp. Trước những tình huống khó xử luôn được ông ta xử lý cực kỳ tốt. Không giải thích vòng vo cũng không lảng tránh. Bằng một cách rất tự nhiên liền khiến cả hai tránh khỏi lúng túng.

Trước ngày 30 tết, Hồ Úy có hỏi Ôn Tự Minh có phải về nhà ăn Tết. Ôn Tự Minh cười nhàn nhạt trả lời, từ lâu đã không còn ai trong gia đình. Chuyện của ông ta, Hồ Úy biết một chút, người này hiếm khi đề cập đến vấn đề cá nhân. Nhưng khi hỏi đến cũng không lảng tránh. Trước khi biết điều này, Hồ Úy khó tưởng tượng được Ôn Tự Minh lại mồ côi. Nghe nói, mẹ của ông ta sinh ông ta không bao lâu sau đó liền bị suy tim mà qua đời. Sau đó cha ông ta không tái hôn. Hai người đàn ông nuôi nhau mà lớn lên. Năm ông 27 tuổi, cha ông qua đời vì ung thư gan. Trước khi đi cũng mãn nguyện vì gia đình hạnh phúc. Ở bên trong Ôn Tự Minh, Hồ Úy cảm thấy ông ta đối với gia đình đều xuất phát từ nội tâm tình cảm chân thành. Ông ta nói, tuy rằng tôi với mẹ không có chút ký ức, nhưng cha tôi luôn cầm tập ảnh của mẹ, thời thanh mai trúc mã của hai người, đã cùng nhau trải qua rất nhiều gian khó, nhưng cho dù thế nào cũng chưa một lần rời xa nhau. Mẹ tôi từ nhỏ tim đã yếu. Sau khi kết hôn bác sĩ cũng khuyên không nên mang thai, nhưng rồi mẹ vẫn quyết định sinh tôi. Nhờ sự kiên trì và mạnh mẽ của mẹ, tôi mới có mặt trên cõi đời này. Cha tôi nói, tôi là lễ vật mẹ để lại cho cha.

Hồ Úy luôn cảm thấy bọn họ là một gia đình kỳ diệu, tương thân tương ái, không bao giờ đổi thay.

Ôn Tự Minh nói, nhờ mẹ mà tôi hiểu được tình cảm gia đình rất tuyệt vời, điều này cũng khiến tôi cũng muốn kết hôn và có một gia đình hạnh phúc. Chỉ là, rất lâu sau đó, ông ta phát hiện bản thân yêu nam nhân. Rất lâu sau đó, ông ta phát hiện, hôn nhân của ông đã tan vỡ. Cuộc sống chắc chắn không phải luôn luôn là một cơ hội, nó không phải là toàn những điều tuyệt vời, cũng không có thời gian để diễn tập, sai lầm dù xảy ra ở thời điểm nào, có sửa được hay không thì vẫn mãi là sai lầm.

Hồ Úy không biết tại sao cậu chuyện của Ôn Tự Minh lại làm anh xúc động nhiều như vậy. Anh bắt đầu hiểu được tình cảm của con người ở sâu bên trong thật quan trọng. Mặc dù không thể thoát được quy luật của vạn vật - nhưng hữu thủy hữu chung, có hi vọng, lại để lại cho người ta những dư vị dài lâu.

Tại sao anh lại thích Tề Tễ mà không phải Ôn Tự Minh?

Chuyện này Hồ Úy cũng không hiểu.

Không có gì để nghi ngờ, Ôn Tự Minh khôn ngoan, từng trải, hấp dẫn, quyến rũ từ trong ra ngoài. Mặc dù bên trong tim ông ta vẫn còn hình bóng một người khác, nhưng Hồ Úy tin bọn họ không phải không có cơ hội để bắt đầu.

Tề Tễ có gì đây? Bướng bỉnh, ngoan cố, nghi ngờ, ngây thơ. Có thể...

Chính là cái người này, chính là khuôn mặt này, dừng lại ở bước chân của cậu, anh cứ đứng bên cạnh cậu, không cách nào rời đi. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh rung động một người sao? Cuối cùng tại sao lại rung động vì cậu? Là cậu cười ôn hòa? Là cậu tri thức nho nhã? Là cậu luôn tỉ mỉ xây dựng tư tưởng lãng mạn? Là anh nhận ra trái tim anh và cậu hòa cùng nhau? Là cậu...?

"Cậu có muốn ăn đồ vặt gì không?" Sắp tới cửa hàng tiện lợi, Ôn Tự Minh hỏi.

"Không cần đâu, đi siêu thị mua cũng không ít."

"Vậy đươc, ăn đêm cũng cho cậu chuẩn bị, một lát nữa đi xem dạ hội."

"Hai ta sao như hai lão già?"

"..."

Xe chuyển lái vào hầm để xe của tòa nhà. Hồ Úy ở trên chờ đợi nhìn thấy một chiếc Passat. Anh cười, nhìn thấy xe liền nghĩ đến Tề Tễ.

Tề Tễ đã chờ trước cửa nhà Ôn Tự Minh đến hai tiếng - không có ai. Cậu không nghĩ mình nhầm địa chỉ. Tuy rằng đây là lần đầu tiên lên lầu. Phía dưới tầng đề thông tin không sai chứ?

Người đàn ông kia quả nhiên là Ôn Tự Minh. Không nghi ngờ chút nào. Nhưng cả hai người có thể làm gì? Về nhà Ôn Tự Minh ăn tết sao? Như vậy Hồ Úy?

Tề Tễ hiện tại mới ý thức được vấn đề. Ăn Tết, cậu biết hai người họ đã sắp xếp về với gia đình? Nhưng khe cửa có ánh sáng đèn hắt ra? Đi xa sao không tắt đèn? Có nhiều khả năng, Tề Tễ không có chút thông tin gì, chỉ biết chờ đợi. Một là gặp. Hai là không.

Cậu vốn tưởng rằng đêm 30 mọi người sẽ ở nhà ăn bữa tiệc đêm giao thừa. Sau đó cùng nhau thức đón giao thừa. Tuy nghĩ vậy nhưng cậu vẫn lao đi. Rồi cậu nghĩ đến Hồ Úy đích thân xuống bếp săn sóc cho một người đàn ông khác. Nghĩ tới đó Tề Tễ cực kỳ tức giận. Rồi cậu lại nghĩ anh cùng người đó ngồi trên ghế sofa, cùng nhau xem lễ hội mùa xuân.

Cậu gần như không còn chịu đựng được.

Những ngày này Hồ Úy không xuất hiện, Tề Tễ một mặt tĩnh tâm, một mặt lại bất an. Cậu chỉ cảm thấy sợ hãi. Tề Tễ nghĩ không chừng bây giờ họ đã về nhà cha mẹ Ôn Tự Minh, hoặc lên tàu hay máy bay để đi du lịch.

Vậy sao đèn không tắt? Trong lúc vội vã đã quên sao?

Những suy đoán cứ như thác lũ tràn về tâm trí Tề Tễ, trừ việc nghĩ tới hai bọn họ đã đến sao hỏa, thì bất cứ điều gì cậu cũng nghĩ đến. Nhưng một lòng không cam chịu.

Cậu nhìn đồng hồ một lần nữa, bảy giờ bốn mươi.

Thang máy vang lên một tiếng, là bảy giờ năm mươi.

Theo cửa mở...

Ôn Tự Minh bước ra thang máy, trực tiếp đi về phía cậu. Dưới ánh đèn hiên, nhìn thấy hai vali hành lý lớn. Tiến gần hơn một chút...thấy một người. Một người đàn ông xa lạ, chưa từng gặp qua, ngồi trước cửa nhà ông. Vì không nhìn thấy người trước, Ôn Tự Minh trong lòng chó chút giật mình, thấy hai cái vali liền nghĩ... Có phải anh ấy quay trở về?

Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải. Đây không phải gương mặt ông quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa. Đây là một người đàn ông phong nhã, còn trẻ, đeo mắt kính. Biết rằng trên đời này không có chuyện tốt như vậy mà... anh ấy, tuyệt nhiên không bao giờ quay trở về.

Đây cũng là lần đầu tiên Tề Tễ nhìn thấy Ôn Tự Minh. Từ con người ông ta toát ra vẻ thanh tuấn, cao lớn và manh mẽ. Phong cách thời trang cũng đậm chất nghệ thuật. Cùng sau lưng ông ta là Hồ Úy... Đột nhiên, cậu cảm thấy hai người thật sự rất hợp.

Cậu thua rồi, thua thật rồi. Tề Tễ cảm thấy hoảng loạn. Cậu không hề nghĩ tới việc cậu và Ôn Tự Minh có thể gặp nhau. Vì ghen tuông, vì oán giận, mà con người Ôn Tự Minh trong Tề Tễ là kẻ mặt rỗ, độc ác,... Tại sao cậu có thể nghĩ Hồ Úy sẽ chọn một người xấu xí đến thế? Người như anh sau khi rời bỏ con ếch sẽ tìm đến một con thằn lằn?

"Tề Tễ..." Hồ Úy nhìn thấy Tề Tễ liền ngây người.

Ôn Tự Minh nghe thấy tiếng Hồ Úy, quay sang nhìn Tề Tễ rồi lại nhìn Hồ Úy.

"Cậu...làm sao...Lại ở đây?"

Không thể chịu thua, không thể chịu thua, Tề Tễ liên tiếp dặn lòng mình. Vào lúc này không ai có thể giúp cậu, nếu là cậu cậu cũng không giúp nổi. Đây chính là giơ cao chờ bại trận.

Theo kế hoạch hành động!

"Tôi... Đem hành lý đến cho anh." Tề Tễ cố gắng bình tĩnh.

Cuộc đời vốn chẳng bao giờ giống như kế hoạch được định sẵn. Hồ Úy thay vì hỏi Tề Tễ "tại sao" như cậu đặt ra giả thiết, anh hỏi: "Làm sao cậu biết tôi ở đây?"

Tề Tễ bất ngờ.

"Cậu, cậu theo dõi tôi?"  Đây là lý do duy nhất Hồ Úy có thể nghĩ đến.

Ôn Tự Minh nghe được câu chuyện, cũng mơ hồ đoán được chính là người đàn ông này. Nhưng giữa hai người bọn họ dường như sắp diễn ra tranh cãi.

"Hai người...vào nhà nói chuyện đi." Ông ta bất đắc dĩ lên tiếng.

"Cậu không phải theo dõi tôi?" Hồ Úy nghĩ tới chếc xe Passat đỗ dưới tầng.

"Tôi...Đừng nói những điều đó, chính là tôi muốn đem hành lý cho anh. Tôi biết hai người... Sống cùng một chỗ, tốt vô cùng, ông ta so với tôi sẽ phù hợp với anh hơn, tốt hơn tôi rất nhiều...Tôi biết tôi hiểu lầm anh, tôi biết anh rất khó để tha thứ cho tôi, đều là lỗi tại tôi, tôi không nên vô cớ đã trách lầm anh như thế... Tôi thật sự rất yêu anh, vì vậy tôi hi vọng anh sẽ hạnh phúc... Không cần phải để ý đến tôi, thời gian ở cùng anh, tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc..."

Hồ Úy nghe xong, không một chút cảm động như Tề Tễ nghĩ, nếu không phải nhờ Ôn Tự Minh nhanh tay giữ Hồ Úy lại, quả đấm đã trọn vẹn trên người Tề Tễ.

"Cậu biết cậu là cái gì không? Cậu...Cậu so với khốn nạn còn khốn nạn hơn! Mẹ kiếp... Tề Tễ..." Hồ Úy dùng sức đẩy Ôn Tự Minh, anh nhất định phải cho cậu một đấm!

Cậu bây giờ có hạ tiện không? Theo dõi anh, nghi ngờ, rồi nghĩ mình là thánh nhân.

Tề Tễ hoảng loạn. Hồ Úy... Hồ Úy muốn đánh cậu? Chuyện này...Không giống kế hoạch một chút nào.

"Tề Tễ ta cho ngươi biết, con mẹ nó ngươi chính là một... Khốn kiếp! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi có thái độ gì? Ừ, ta không sạch sẽ, nhưng so với ngươi ta không đê tiện! Ai cũng có những thời điểm sai lầm, những gì ta trải qua cả đời này ngươi cũng không nếm được. Ta cảm thấy xấu hổ. Ta có tư cách, còn ngươi thì không! Ta làm sao có thể yêu thích loại người như ngươi? Ngươi vì lợi ích cá nhân, không hề thiện tâm, vậy không phải khốn kiếp thì là gì."

"Hồ Úy, đừng nói nữa!" Ôn Tự Minh ngăn Hồ Úy, đưa tay bịt miệng anh lại. Hầu hết mọi thời điểm, lời nói còn mang đến sự tổn thương lớn hơn cả hành vi.

"Ông đừng ngăn tôi, ngày hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng. Tề Tễ, ta cho ngươi biết, ta không cần trừng phạt của ai. Cuộc đời ta, ta tự có trách nhiệm. Ta làm gì ta rõ, đời ta nhiều chuyện phải hối hận lắm. Nhưng bây giờ, hối hận nhất chính là, đã đem lòng yêu một kẻ khốn mạt như ngươi! Ta cười nhạo chính ta, cười cho sự ngu dốt mấy ngày trước còn muốn đi tìm ngươi, còn muốn giải thích với ngươi. Bây giờ cái gì cũng không cần rồi! Thấy ngươi ta chỉ thấy ghê tởm!"

Tề Tễ hoàn toàn sững người, đối mặt với sự tức giận và chỉ trích của Hồ Úy. Nghi ngờ tạo ra cho chúng ta rất nhiều kẻ địch, nó không sợ sệt ai. Hại người hại mình. Nghi ngờ là thuốc độc của tình yêu.

Ôn Tự Minh kéo Hồ Úy vào nhà, Tề Tễ chơ vơ một mình bên ngoài. Chỉ còn hai va li hành lý của Hồ Úy.

Bên trong nhà, Ôn Tự Minh hôn lên môi, lên trán Hồ Úy. Xoa xoa dọc sống lưng anh không ngừng, để anh bình tĩnh lại.

Ngoài cửa, Tề Tễ bị Hồ Úy trách móc,như người mất lối, nửa bước khó rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei