Chương 38. Di hoa tiếp mộc.(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một năm nữa lại qua đi, mùa xuân âm thầm đến. Ven đường, cây liễu bắt đầu đâm chồi. Mùa đông đã qua, những đàn chim tránh rét ríu rít nhau bay về. Mùa xuân năm nay tới muộn. Vừa tới liền mang theo ánh mặt trời, khiến mọi người có chút khó thích nghi.

Công việc của Tề Tễ năm nay cũng đến muộn như xuân. Muộn nhưng vẫn vất vả.  Vẫn là một ngày vùi đầu với sách, có thể có chút buồn bực. Nhưng cậu không cho mình lấy một giây nhàn tản, so với phiền muộn về Hồ Úy, thì công việc khô khan này vẫn khiến Tề Tễ dễ chịu hơn.

Tề Tễ chưa từng biết, thích một người, người này sẽ cắm rễ vào trong lòng bạn, nó không hỏi bạn muốn hay không, cứ như một cây gai, nhỏ lại sắc nhọn, chôn vào da thịt, không thể rút ra.

Ngày đó đọc tạp chí, một phần tái bút bên trong đó đã viết, một dòng rất nhỏ - Có một thứ tình yêu, gọi là buông tay.

Dối trá!

Tề Tễ xem xong trong lòng chỉ nghĩ đến một từ - Dối trá!

Có thể buông tay, còn gọi gì là yêu?

Tề Tễ không có cách nào đối mặt với việc phải buông tay Hồ Úy, cùng anh bên nhau những tháng ngày ấy, mặc dù không quá dài, nhưng đối với Tề Tễ, nó vô cùng lớn, không có giới hạn, không có điểm kết. Có thể chuyện tình bây giờ đã trở nên như vậy, Tề Tễ cũng không dám nghĩ đến việc vi vọng có thể níu kéo được điều gì. Cậu biết rõ bản thân đã bị loại khỏi sự hoa lệ. Bây giờ, những gì  Hồ Úy dành cho Tề Tễ, chỉ còn dày vò và dằn vặt. Giống như chiên một quả trứng gà, đủ lửa sẽ chín, không đủ lửa sẽ sống, quá lửa liền cháy khét. Muốn ra ngoài, quá không dễ dàng. Hồ Úy đã khăng khăng gạt Tề Tễ sang một bên.

Mãnh Nam lăn lộn mấy mấy lần, nó đùa nghịch theo ánh mặt trời. Mặt trời chiếu về hướng nào nó liền chạy theo hướng đó. Tề Tễ nhìn theo, chợt cảm thấy chính cậu cũng giống Mãnh Nam - Hồ Úy ở đâu, cậu cũng muốn chạy theo tới đó, bởi vì ở cạnh anh rất bình yên. Nhưng Mãnh Nam dường như không đoán ra được quy luật chiếu sáng của ánh mặt trời, cũng như cậu, không hiểu  được tính cách của  Hồ Úy. Mấy lần trực giác đều dẫn đến sai lầm, không thể cứu vãn.

Không đi ra được, không vào trong được, mắc kẹt trong cảm giác tồi tệ nhất. Tề Tễ bị bủa vây ở giữa không có cách nào thoát ra được, mặc cho cảm giác dằn vặt này bóp nghẹt cậu.

Ôn Tự Minh nói với Hồ Úy "Có muốn thêm nhiều công việc hay không?" Mồ hôi Hồ Úy nỗ lực tuôn ra. Không phải trời nóng nực, mà là lạnh toát mồ hôi hột. Anh chịu trách nhiệm công việc cũng không ít, thật sự không ít, lại thêm một chút công việc bên ngoài. Nghe thấy câu kia khiến anh ngạc nhiên - Tôi nghĩ đề cử cậu tiếp nhận vị trí của tôi.

Tiếp nhận? Ông ta? Vị trí?

"Khoảng chừng tháng ba, tôi sẽ tiếp nhận công việc mới." Ôn Tự Minh nhấp một ngụm cafe, trên gương mặt không để lộ chút cảm xúc gì "Đồng thời sẽ dừng lại công việc thiết kế cửa sổ bên này, thay vào đó phụ trách toàn thể mọi phương diện của công ty."

"Ông... thăng chức rồi hả? Chúc mừng!" Hồ Úy không kịp phản ứng, anh cười trừ. Tin tức này đến quá đột ngột, ông ta chưa từng cho anh chuẩn bị. Ông ta... Không còn là cộng sự của anh?

"Đúng, thăng chức." Ôn Tự Minh cười nhạt, "Nhưng tôi vẫn làm ở đây, phòng làm việc đổi đến mặt sau ngôi nhà này." Dường như nhìn thấu sự bất an trong lòng Hồ Úy, Ôn Tự Minh bổ sung, "Vì tôi chuyển đi, nhưng ở đây cần một người phụ trách, tôi không biết ý cậu thế nào."

"Tôi..."

"Chức vị này chắc chắn là vất vả, nhưng đối với cậu tương lai phát triển là cơ hội hiếm có."

Hồ Úy kéo ghế ngồi xuống, tay với lấy bao thuốc, hút một điếu. Vừa nãy Ôn Tự Minh gọi điện thoai nội tuyến cho anh tới đây, anh hoàn toàn không nghĩ là vấn đề này.

"Thời gian còn hai tuần để cậu cân nhắc, cậu không cần phải trả lời tôi ngay lúc này."

"Ông tại sao muốn đề cử tôi?" Hồ Úy hồ nghi hỏi ông ta. "Theo thâm niên, tôi là ứng cử viên khó nhất?"

"Cái nghề này không quan trọng thâm niên." Ôn Tự Minh hờ hững đáp. "Công bằng, tôi thích cách nghĩ, quan niệm và sự nhạy cảm của cậu với nghệ thuật."

"Ha ha..."

"Nhưng, lần này đề cử, tôi vẫn xác định hai người. Nghệ thuật mà không bán lấy tiền cũng không phải nghệ thuật, cậu đang thiếu về thị trường, khiếm khuyết lâu như vậy vẫn chưa giải quyết được."

"Ừ"

"Cửa sổ cũng giống như hàng hiệu để phục vụ khách hàng. Một người khác tôi đề cử là Matthew. Matthew tương đối bảo thủ, cũng thương mại hóa. Các cậu từng người đều có những khuyết điểm mà ưu điểm không thay thế được. Ngoan cố."

"...Ngoan cố không thay đổi...Dùng từ này đúng là..." Hồ Úy cau mày.

"Suy nghĩ một chút đi, nếu như cảm thấy hứng thú, tôi hi vọng cậu có thể biết một bản tự tiến cử cho tôi. Nỗ lực đưa ra ưu thế của cậu."

"Nếu như tôi nghĩ từ bỏ ở đây?" Hồ Úy nhả ra một làn khói, phía sau Ôn Tự Minh tròn mắt, mỗi lần anh đến công ty, đều không muốn nhìn thấy cảnh tụ tập. Với Hồ Úy lúc này, giống như khi bắt đầu.

"Tôi không nghĩ đều đó quá sáng suốt. Tôi đề cử như  vậy, dường như lại đem hai người các cậu lên một mâu thuẫn cao hơn."

"Luôn có một người muốn rời khỏi?"

"Không nhất định là như thế, chỉ là đối với người còn lại mà nói, khả năng phát triển sau này... sẽ không dễ dàng."

Hồ Úy gãi đầu, ném tàn thuốc lá vào thùng rác.

Nhìn giống như một cơ hội lớn, kỳ thực là vực sâu. Hồ Úy  nhận thức được mối quan hệ xấu giữa các đồng nghiệp, mà đối với anh điều đó khó khăn hơn bất cứ công việc nào khác. Khó khăn để đối mặt. Anh luôn luôn nghĩ rằng anh hiểu Ôn Tự Minh. Nhưng thời điểm này anh nhận ra mình đã nhầm lẫn. Ông ta, tại sao sắp xếp điều này? Sự tiến bộ nào đã thúc đẩy ông ta? Tại sao ông luôn mong đợi nhiều hơn ở tôi?

"Tôi chợt nhớ đến cái này." Hồ như muốn đánh vỡ sự im lặng, Ôn Tự Minh chợt nhớ tới điều gì đó, kéo ngăn kéo bàn lấy ra một cuốn Photo book. "Em gái Phong nhờ tôi chuyển cho cậu, trang bìa đề tên: Nhất Hào Nam." Hồ Úy đưa tay cầm lấy, bản in dày đặc các hình ảnh. Trên trang bìa của photo book in hình ảnh một người đàn ông, chính là Hồ Uý nhưng anh lại thấy mơ hồ.

"Những ngày sắp tới bộ ảnh này sẽ được treo ở nhiều nơi, trên bảng, biển, và nơi đông người." Hồ Uý trở lại công việc chụp ảnh, tâm trí hỗn loạn. Bên trong Photo book có rất nhiều cảnh vật, mô hình tuyên truyền cho thương hiệu Luo trong mùa xuân này. Nhiều gương mặt quen thuộc trong Photo book, những siêu mẫu nổi bật trên cả nước.

Hồ Úy chưa bao giờ sợ cạnh tranh, tựa như cuốn Photo book này, so với anh còn nổi tiếng hơn nhiều, anh chỉ dùng một tấm hình đơn giản, một tấm trên ảnh bìa. Anh so với bọn họ đều có chút tự tin hơn, là vì chị Phong đã cố gắng khẩn cầu anh chụp ảnh. Ganh đua vô hạn, Hồ Úy không nói hoảng sợ, mà là...bất an. Anh cùng Matthew cũng như Ôn Tự Minh cùng trên một độ cao nhất định. Matthew đã làm một thời gian dài, kinh nghiệm đa dạng hơn, thiết kế cũng chuyên nghiệp hơn. Hồ Úy có tài năng gì đây? Chỉ dựa vào năng khiếu? Thời đại bây giờ, chính là không thiếu những người có tài nhưng không gặp thời. Thiên Lý Mã(2) không ít, Bá Nhạc(3) mới khan hiếm. Ôn Tự Minh chính là Bá Nhạc sao? Cùng Ôn Tự Minh giao du lâu như vậy, đối với lần này Hồ Úy cũng không thể xác định. Hai người cùng sống chung, trong cuộc sống ông ta đối với anh đều phá lệ chăm sóc, khoan dung,nhiều lần, rất nhiều việc nhỏ, Hồ Úy đều cảm thấy Ôn Tự Minh thái độ đối với anh rất ấm áp. Chỉ là ông ta che giấu cảm xúc rất tốt. Hồ Úy nhiều lần suy nghĩ rời khỏi nhà Ôn Tự Minh, có thể đều là chưa thích hợp mà trì hoãn. Anh lo lắng ông ta đối với anh mà nảy sinh tình cảm. Anh vô tình đáp lại. Anh càng không hy vọng chuyện thăng chức lần này có liên quan đến điều đó. Rất rõ ràng, đây là một nguy hiểm. Ôn Tự Minh rời đi, Hồ Úy sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn.

Nhưng điều khiến Hồ Uý lo lắng hơn cả là - Tề Tễ vẫn im lặng. Người đàn ông đó giống như đã chết, không còn xuất hiện bên anh. Do chính anh đã nói những điều quá cay đắng với cậu? Hồ Úy phiền muộn liên tục tự hỏi chính mình. Có thể vào lúc ấy anh không có cách nào khống chế cảm xúc, không lắng nghe cậu mà chọc giận cậu. Hồ Úy lúc đấy chắc chắn Tề Tễ sẽ níu lấy anh, đây chính là quá tự tin? Hồ Úy cảm thấy Tề Tễ bây giờ giống như một con mèo, sợ hãi. Cậu thế nào cũng sẽ giữ khoảng cách với anh. Càng tệ hơn khi một suy nghĩ khác lại đến, đó chính là, anh không thể chịu nổi, anh không muốn giữa hai người xảy ra cãi cự. Đến bây giờ, Hồ Uý thảng hoặc mơ hồ cảm thấy anh với Ôn Tự Minh còn có thể bắt đầu. Đối với lần này, Ôn Tự Minh hoàn toàn nghiêm túc, ông ta càng bao dung chăm sóc anh, anh càng cảm thấy sự đồng cảm ở ông ta.

Tiếng trang sách được Hồ Úy lật mở kêu xột xoạt, dường như sách với anh đang cùng nhau chìm trong buồn bã. Tại sao anh cứ quấn quýt lấy Tề Tễ như thế? Hồ Úy không lý giải được. Rồi anh nghĩ đó chính là một loại bản năng. Nhưng anh bây giờ, một bước cũng không thể tiến, một bước cũng không. Anh không còn mặt mũi nào để tiến về phía trước, anh không thể lấy lòng cậu, còn muốn được  tôn trọng.

Không được thì thôi. Hồ Úy tự nhủ. Tuy rằng anh cũng không biết phải làm sao.

Bên trong KTV ồn ã, Tề Tễ mấy lần đều cảm thấy không khí hô hấp vẩn đục. Cậu từng chai từng chai rót rượu. Mỗi khi bài hát kết thúc thì vỗ tay nhiệt liệt.

Lương Trạch chọn quán hát K, Tề Tễ vốn không muốn đến, Hàng Hàng nói cậu đến đây đi, cả hai đều cùng có lời mời. Nói chung, để làm một người chết sống dậy, nửa đêm liền bắt cóc Tề Tễ đưa đến KTV.

Hát rồi bản thân sẽ thoải mái, càng gào thét, tâm tình càng dễ chịu.

Trên đường Lương Trạch đã thu xếp hợp lý, có thể tiến vào phòng, Microphone gần như không rời khỏi tay Lương Trạch.

Hàng Hàng vùi trong sofa, vui vẻ nhìn lên buổi biểu diễn solo của Lương Trạch, thi thoảng cùng Tề Tễ nói chuyện. Tề Tễ căn bản không có tâm trạng để nói, chủ yếu là à ừ. Hàng Hàng thấy Tề Tễ vẫn không thể thoát ra, tuy nhiên lại không biết an ủi cậu thế nào. Chuyện tình yêu, chỉ có tự mình mới an ủi được mình. Lần này Tề Tễ không còn nói với Hàng Hàng về Hồ Úy, giống như mọi thứ đều đã kết thúc rồi. Quá khứ không thể kéo dài, người bình thường đều có thể thấy. Hàng Hàng không biết làm sao. Chia ly là một chuyện rất khó để chịu đựng, anh hiểu được thời gian này rất gian khó. Cùng là đích nhưng mỗi người một khác, Có người đi qua sóng gió sẽ là cầu vồng, ví như anh cùng Lương Trạch.. Có người theo sóng gió nhưng hoàn toàn thất bại, ví như Tề Tễ và Hồ Úy.

Lương Trạch vẫn vui vẻ hát, lúc này đến ca khúc "Đừng hái hoa dại ven đường" (4), còn cười hì hì nhìn Hàng Hàng. Hàng Hàng cũng vui vẻ.

Tề Tễ kích động, hai người này đưa cậu đến đây một lời an ủi không nói, còn hát cái gì mà đừng hái hoa dại ven đường. Cậu chính là người đã hái một bông hoa dại, chính là cậu...

"Tề Tễ, đến lượt anh, anh thích nhất Vĩnh Bang!" Lương Trạch đổ nhiều mồ hôi, đi về phía ghế sofa ngồi xuống. Đổ một ngụm lớn Carlsberg lạnh lẽo.

Nam chính trong MV nói một câu "Tôi thật sự yêu em." tiếp theo đàn ghi ta vang lên giai điệu u buồn. Tề Tễ cầm microphone, hai mắt mờ mịt. Anh rất thích Tư Khải hát, sau đó nghe Vĩnh Bang càng thêm có cảm xúc. Tề Tễ đặc biệt yêu thích những ca khúc mang hương vị của thời gian, chúng để cho Tề Tễ sự quen thuộc. Hàng Hàng lấy tay nghéo eo Lương Trạch một cái, Lương Trạch đau đến nghiến răng vặn vẹo nhìn Hàng Hàng. Hàng Hàng nhìn lên một chút rồi nhìn lên màn hình, em làm sao lại chọn cho cậu ấy ca khúc buồn đến vậy. Ca nhi, đây không phải không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì mà! Lương Trạch phải phản ứng thế nào, liền không giải thích được nhìn Hàng Hàng. Hàng Hàng lắc đầu, đưa tay muốn đổi ca khúc, không nghĩ tới Tề Tễ lại bắt đầu hát.

​Tề Tễ  sống mũi hơi đổ mồ hôi, kính mắt hơi tuột xuống. Cậu đẩy kính mắt nhìn chằm chằm màn hình, cậu hát ca khúc quen thuộc.

Em nói sẽ đi cùng với anh
Nhưng hẹn nhỡ,anh phải đi một mình.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi.
Như nhắc anh về sự phản bội nhức nhối
Anh cẩn thận nói không để em lại rơi lệ
Sự mê hoặc anh không biết đúng hay là sai
Tuyết rơi trên đường, một mình anh cất bước
Không cầm nổi một tách cà phê ấm áp
New York Dallas Los angeles
Mỗi con đường cô quạnh đều chỉ có tuyết rơi
Nhớ nhung chờ đợi
Giấc mộng trôi qua
Đường cô quạnh mỗi tấc đều xót xa
Sunrise Moomshake Heartbreaker
Mỗi con đường cô quạnh đều chỉ có tuyết rơi
Cảm xúc lạnh lùng mãnh liệt
Cầm điếu thuốc trên tay
Nơi nào là kết thúc của con đường quốc lộ cô đơn.(5)

Đoạn nhạc dạo, Tề Tễ lấy chai rượu trên bàn, đưa lên uống. Uống quá nhanh. Hầu hết rượu không uống vào trong miệng mà tràn vào cổ áo.

Lương Trạch cuối cùng cũng nhận ra ca khúc cậu chọn là một sai lầm. Cậu điều gì cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là dựa theo thói quen mỗi lần đi hát đều thay Hàng Hàng và Tễ Tễ chọn bài...

Lương Trạch cầm giấy ăn đưa cho Tề Tễ, Hàng Hàng chuyển bài hát.

"Tại sao không cho tớ hát xong?" Tề Tễ giương mắt, nhìn vợ chồng chủ quán thú cưng.

"Tề Tễ..." Hàng Hàng sờ vào mũi.

"Tớ thích bài hát này. Hai người đều biết."

"Em sai rồi..." Lương Trạch bị Tề Tễ dọa một phen.

Giai điệu bài hát tiếp theo vang lên, tùy ý vào dàn nhạc, nếu như còn có ngày mai. Ba người nhìn nhau, nghe giai điệu không nói thêm gì.

Một lúc sau, Tề Tễ đi tới, lựa chọn "Đường quốc lộ cô đơn." Cậu nói, ngày hôm nay muốn hát cho xong bài này.

Lương Trạch nói cần đi vệ sinh rồi nhanh chóng rời đi. Còn lại Hàng Hàng và Tề Tễ mắt to mắt nhỏ trừng nhìn nhau. Hàng Hàng cùng Tề Tễ đối diện không có kết quả, chỉ nghe được khúc nhạc dạo của đàn ghi ta. Anh cảm thấy hiện tại Tề Tễ rất muốn ăn đòn. So với...khúc nhạc dạo đầu bất tận còn hơn thế.

Anh rất muốn mắng cậu. Mắng thật to vào hai tai cậu, giống như một người phụ nữ đã lập gia đình buồn bã, nhưng không thể mắng được.

Anh kiếp trước nhất định đã mắc nợ cậu, Hàng Hàng bất đắc dĩ, khả năng thiếu nợ.

Anh tựa trên ghế sofa, nhìn gò má đỏ ửng của Tề Tễ, để chai rượu xuống, cầm điện thoại.

[Trả lời điện thoại, anh cần nghe]

Hàng Hàng gửi cho Hồ Úy một tin nhắn.

Hồ Úy tan làm về nhà từ sớm. Đầu tiên là vào cửa tắm rửa sạch sẽ trêu đùa cùng Tiểu Thuần. Vừa lúc đó cũng có tiếng mở cửa đi vào. Một người đàn ông không hề liếc mắt liền nói "Cậu đã về rồi, còn sớm mà". Hồ Úy ngẩng đầu lên, sửng sốt 30 giây, không phải Ôn Tự Minh,  một người đàn ông khác. Càng khó hiểu hơn là, có chìa khóa mở cửa đi vào. Hồ Úy nhìn chằm chằm người đàn ông này, một lúc ngờ ngợ, cảm giác rất quen. Nhưng hiện tại không thể nhớ ra gương mặt này. Người đàn ông kia cũng bất ngờ nhìn Hồ Úy hồi lâu, cuối cùng bằng cách nào đó lại đi ra ngoài. Chờ cửa đóng lại, Hồ Úy bỗng nhiên nghĩ tới, từng thấy Ôn Tự Minh cãi nhau với một người đàn ông. Đừng nói là ông ta... Người yêu. Này không... Hiểu lầm mà! Hồ Úy mở cửa chạy ra tìm người, nơi nào có thể gặp? Vội vã gọi điện cho Ôn Tự Minh. Ôn Tự Minh nghe xong chỉ nói một câu "Tôi biết rồi", cái gì cũng không nhiều lời. Hoàng đế không vội, thái giám chết!

Hơn một tiếng sau, nhận được tin nhắn [Trả lời điện thoại, anh cần nghe], ngay sau đó điện thoại liền đổ chuông. Thứ tạp âm hỗn độn qua điện thoại, Hàng Hàng không nói gì, Hồ Úy không hiểu, "Này này" vài lần, nhưng đáp lại là âm thanh đứt quãng cùng tiếng nhạc.

Đường cô quạnh mỗi tấc đều xót xa
Sunrise Moomshake Heartbreaker
Mỗi con đường cô quạnh đều chỉ có tuyết rơi
Cảm xúc lạnh lùng mãnh liệt
Cầm điếu thuốc trên tay
Nơi nào là kết thúc của con đường quốc lộ cô đơn.

Âm giọng bi thương bất thường, từ một cổ họng quen thuộc.

Hồ Úy hút thuốc lá, say mê nghe nhạc.

Điện thoại tắt ngúm. Hồ Úy gọi lại. Hàng Hàng từ chối không nghe. Hồ Úy gọi lại. Hàng Hàng vẫn không tiếp. Hồ Úy vồn vã muốn gọi điện cho Tề Tễ, lúc này có một tin nhắn khác đến.

[Cậu ấy vô cùng yêu anh, lại không biết cách biểu đạt. Cậu ấy đã khiến anh tổn thương rất nhiều. Nhưng trước sau cậu ấy không phải một người xấu. Chuyện của hai người tôi cũng không biết rõ, chỉ muốn nhờ anh. Nếu có chia tay cũng xin thẳng thắn dứt khoát nói cho cậu ấy biết. Để cậu ấy hết hi vọng. Hãy nói ra cho cậu ấy biết. Bằng không cậu ấy sẽ đợi đến cùng.] Hồ Úy nhìn tin nhắn, cảm giác trái tim bị ai đó đâm một nhát. Lần đầu tiên anh cảm nhận được nỗi đau trong tim Tề Tễ. Nỗi đau mơ hồ, cô độc. Cái thứ gọi là tình yêu, chính là thanh kiếm hai lưỡi.

Tề Tễ uống khá nhiều rượu, suy sụp. Hàng Hàng thanh toán, để Lương Trạch đưa Tề Tễ ra ngoài của KTV hóng gió. Điện thoại Tề Tễ không đổ chuông. Từ lúc nhắn tin tới bây giờ, Hàng Hàng không rời tầm mắt khỏi điện thoại Tề Tễ. Anh hi vọng nó có thể vang lên dù chỉ một lần, hi vọng Hồ Úy có thể nói với Tề Tễ một lời. Dù cho sự thật là để Tề Tễ không còn nuôi hi vọng trong vô vọng? Có thể không. Tuy rằng Hồ Úy trả lời hỏi, bọn họ đang ở nơi nào. Hàng Hàng viết rõ Triêu Dương Môn, còn cố ý để lại số phòng. Nhưng Hồ Úy không nói sẽ đến. Bây giờ chuẩn bị ra về cũng không xuất hiện. Khả năng đó chỉ là một câu hỏi xã giao qua loa. Có thể Hồ Úy thật sự mệt mỏi. Lại càng mệt mỏi hơn khi Tề Tễ đem chuyện hai người kể cho đám bạn. Hàng Hàng cảm thấy chính anh không nên liên lạc với Hồ Úy. Anh còn muốn thay cậu cứu vãn gì đây?

Thang máy tới, Hàng Hàng vỗ tay vào trán, từ phía bên trong nhìn qua cửa kính thấy Lương Trạch cùng Tề Tễ. Anh đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc nghe được Tề Tễ nói, "Biển, Lương Trạch cậu xem...Hồ Úy!" Hàng Hàng nghe thấy nghĩ Hồ Uý đến, tinh thần tốt lên một chút, lúc trước đều ủ rũ rồi. Đúng, là Hồ Úy. Hàng Hàng nhìn thấy Hồ Úy. Anh rất khó khăn mới nhìn ra Hồ Úy - trời tối và công nhân đang cố gắng đổi hộp đèn quảng cáo. Người xuất hiện trên Logo K.LO đang được treo chính là Hồ Uý. Mặt Hồ Úy thoắt ẩn thoắt hiện, lúc lên lúc xuống, banner quảng bá quá lớn, công nhân đang cố gắng cố định hộp đèn.

Lương Trạch nhìn Hàng Hàng, mặt bất lực.

"Anh đi lấy xe, hai người chờ ở đây." Hàng Hàng rời đi.

Hồ Úy đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới từ trong nhà đi ra. Lúc rời đi Ôn Tự Minh vẫn chưa về. Anh cũng không còn tâm tư xem ông ta thế nào rồi, tâm tư anh đều đặt vào Tề Tễ.

Có nên đi tìm cậu hay không, đây lại là một vấn đề.

Rõ ràng, anh và cậu tính cách có rất nhiều điểm khác biệt. Quan điểm của anh và cậu cũng khác xa nhau. Quá khứ của anh và cậu cũng không dễ dàng gì, anh và cậu... Quay lại với nhau, sợ rằng còn có thể một lần nữa chia tay vì những chuyện như vậy. Có thể... Nhưng không có những chuyện này, anh không bao giờ biết Tề Tễ lại vì anh mà đau lòng đến thế.

Anh có thể vì cậu mà thực sự rộng lượng sao? Hồ Úy tự hỏi mình như vậy. Cho dù sau đó cậu có cáu giận với anh, anh đều có thể bỏ qua? Anh và cậu bên nhau, chính là một loại ngược đãi bản thân, điều này cũng không phải vấn đề? Anh với cậu, không bao giờ có thể nói một cách công bằng. Anh với cậu,... Là anh luôn cần nhường một bước với cậu. Hồ Úy nghĩ đến rất nhiều điều, càng nghĩ càng thấy anh không nên đến. Nhưng đôi chân thường nhanh hơn suy nghĩ, cuối cùng vẫn cầm áo khoác đi ra cửa. Nghĩ nhiều như thế làm gì? Nếu muốn nghĩ như thế có thể nghĩ đến mấy tháng cũng không thể hiểu rõ?

Bắt taxi cũng rất khó khăn, anh hút hết mấy điếu thuốc mới bắt được một chiếc. Đến Triêu Dương Môn. Phía trước Tiền Quỹ rất vắng vẻ, nhân viên tiếp khách đứng ở bên trong cửa kính cầm cái gương nhỏ, nhìn vào mặt của mình. Người bảo vệ ngoài cửa chỉ huy bãi đỗ xe. Gió lạnh rụt cổ.

Hồ Úy xuống xe, thanh toán tiền. Hút một điếu thuốc, hít một hơi sâu đang chuẩn bị tiến vào trong...

"Hồ Úy! Thật sự là Hồ Úy!"

Một âm thanh vang lên, Hồ Úy giật mình nhìn trong đêm tối. Nhiều người đầu tóc như nhau, Hồ Úy nhìn thấy suy nghĩ một chút - Lương Trạch.

Anh nghĩ lại câu nói "Thật sự là Hồ Úy" cũng rất rõ ràng, anh hiểu rằng do ánh sáng đường khiến họ nhận ra anh. Anh không chú ý tới hộp đèn công nhân đang treo ven đường.

***

Chú thích:

(1) Di hoa tiếp mộc: Chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.

(2) Thiên Lý Mã và (3) Bá Nhạc: Thiên Lý Mã là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa nhưng rất ít người biết đến. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. Bá Nhạc sống vào đời nhà Chu thời Xuân thu, cùng thời với Hàn Xương Lê (thường gọi là Hàn – Dũ ). Hàn – Dũ là một trong những "Đường Tống bát đại gia", đại thi hào đời Đường này đã đưa hình ảnh Bá Nhạc và Thiên Lý mã vào văn học qua những tác phẩm kinh điển của mình, từ đó hình ảnh Bá Nhạc trở nên nổi tiếng khắp Trung Hoa và được lưu danh muôn đời.

(4) Đừng hái hoa dại ven đường: Ca khúc do Đặng Lệ Quân thể hiện

(5) Lời ca khúc: Đường Quốc lộ cô đơn - Ngũ Tư Khải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei