Chương 39. Làm lại từ đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vào đi... vào ngồi đi, cùng Tề Tễ...Uống một chén." Tề Tễ nhìn theo Hàng Hàng ra khỏi xe, ngây người một lúc, có đúng là Hàng Hàng vừa nói với Hồ Úy như vậy. Gió đêm thổi lạnh tới mức Tề Tễ nửa phần tỉnh rượu, cậu kéo chặt cổ áo, lấy hết cam đảm nhìn về phía Hồ Úy. Sự xuất hiện của Hồ Úy lúc này có thể coi là sấm sét đánh giữa trời quang. Nếu không phải Hàng Hàng nói anh gọi Hồ Úy tới, Tề Tễ chắc chắn tin mình bị ảo giác, sau đó khóc lóc om sòm. Vào giờ phút này, nhịp tim của cậu không thể kiểm soát, cùng với bệnh tim đau thắt, khiến cơ thể không thể tỉnh táo.

Hồ Úy không lên tiếng. Đi về phía trước, hành động ngầm biểu hiện sự đồng ý.

Tề Tễ chạy nhạnh đuổi theo. Lễ tân lại phải mở to cánh cửa một lần nữa. Cậu cảm thấy hơi xấu hổ.

Vào phòng lớn ngồi vào chỗ của mình, gọi rượu, không ai nói chuyện, đều cúi đầu uống rượu. Bởi vì không phải cuối tuần, nên bar không có nhiều người lắm. Vì vậy phòng lớn trong bar Tiền Quỹ ngoại trừ âm nhạc cùng âm thanh của tiếng cười vài bàn xung quanh, không còn âm thanh nào khác.

Hồ Úy hút một điếu thuốc. Không thấy Tề Tễ mở miệng nói ra điều gì, lười biếng dựa vào ghế sofa. Nhắm mắt. Như đi vào cõi mộng. Bên tai là tiếng nhạc vô vị, nhảy nhót thời thượng, trước mắt xất hiện một hình ảnh rất lâu anh không gặp. Anh từng cho rằng, gương mặt này đã biết mất hoàn toàn khỏi ký ức, nhưng thời khắc này lại hiện lên rất rõ ràng.

Đó là một cô gái mặt hoa da phấn. Nàng đeo bảng hiệu tựa như nụ cười trên gương mặt, làm cho người khác có cảm giác rất gần gũi nhưng lại quá đỗi xa xôi. Nàng mang vẻ đẹp của một người phụ nữ Thượng Hải tỉ mỉ, ôn hòa cùng ẩn nhẫn bao dung. Cha anh từng vô tình nói, 19 tuổi nàng đã đến Tây Bắc, đàn ông đàn bà ở đây đều chú ý đến nàng. Nàng hoàn toàn khác với tất cả mọi người, hoàn toàn không hợp. Nàng cao quý mà tao nhã.

Sự quyến rũ thật giống một loại sai lầm của bản thân. Hồ Úy nghĩ đến mẹ, cảm thấy sâu sắc.

Bà năm ấy rời nhà đi, đến nay không chút tin tức.

Hồ Úy hơi mất hứng, anh hoàn toàn không hiểu tại sao trong lúc này lại nhớ tới một người hoàn toàn không liên quan. Từ ngày bà rời bỏ anh mà đi, anh kiên định cho rằng anh và bà không hề liên quan.

Tề Tễ chăm chăm nhìn vào gò má Hồ Úy. Anh vẫn như vậy nhắm mắt suy nghĩ không để ý đến xung quanh. Khiến Tề Tễ muốn nói điều gì đó cũng không còn dũng khí. Thật sự mà nói, cậu không biết Hồ Úy sẽ đến, cũng không biết Hồ Úy muốn nghe cậu nói gì, nguyện ý của cậu anh có để tâm. Cuối cùng, là cậu đơn phương mong muốn ngồi cạnh Hồ Úy. Ngồi bên anh, nhưng, lạnh như băng.

Thời điểm Hồ Úy mở mắt ra, chính là điếu thuốc đã tàn. Anh ném điếu thuốc vào gạt tàn, cầm lấy chén rượu trên bàn, mơ hồ lúng túng nhìn ra cửa sổ. Thế giới này thật khiến người ta mê man. Dù là hoàng hôn hay bình minh đều mơ hồ. Muốn nhận biết rõ ràng, cần chờ đợi. Thành phố này buổi sáng hay buổi chiều đều khó nhận biết, tất cả đều làm một mảng trời mờ mịt, khiến người ta không phân rõ được phương hướng.

"Hồ Úy..." Thời gian im lặng rất lâu trôi qua, Tề Tễ quyết định lên tiếng. Im lặng không cứu được thực tại, sẽ chỉ làm cho nước tràn ly. Hồ Úy cầm chén rượu nghiêng mặt, bình tĩnh nhìn Tề Tễ. Sau những bất an xao động, anh không nghĩ nhìn thấy cậu lại ôn hòa đến vậy.

"Mấy ngày nay tôi nghĩ rất nhiều. Anh nhớ chuyện." Hai tay cậu đan vào nhau lộ vẻ bối rối, sau đó phải nói thành lời đối với cậu, thật khó để bắt đầu. "Giữa chúng ta thành ra thế này... Đều là lỗi của tôi. Tôi không tin tưởng anh, luôn nghi ngờ anh. Tôi... Tôi không phải vì hành động này mà tìm cớ... Chỉ là, tôi thật sự muốn nói với anh, ở trước mặt anh, tôi chưa bao giờ có đủ tự tin... Tôi vốn không phải một người dễ dàng đối mặt với một người khác, trên nhiều khía cạnh, đều có sự hoài nghi với chính mình. Đi cùng với anh, tôi luôn cảm thấy có áp lực, anh xuất chúng như vậy, anh..."

"Chính là tôi, tôi cũng không muốn có gì đó khác biệt. Tôi cũng là người bình thường. Có thể so với những gì cậu muốn, còn bình thường hơn rất nhiều. Tôi sẵn sàng để sống với cậu, nó thực sự là những gì tôi không thể nói rõ ràng, là cậu làm cho tôi cảm thấy thoải mái, tôi nghĩ rằng cậu đang có, một cuộc sống tốt."

"Tôi..."

"Tôi không nghĩ rằng có bất cứ ai trên đời này có thể làm tổn thương tôi, ngoài cậu làm tổn thương tôi, Tề Tễ. Tôi đã rất cố gắng để làm cuộc sống của chính mình tốt lên, muốn có thể gìn giữ tình cảm với cậu..."

"Hồ Úy" Tề Tễ dứt khoát cắt đứt lời Hồ Úy "Tôi biết vô tình hay cố ý cũng không khác nhau vì tổn thương vẫn là tổn thương, nhưng tôi muốn nói, nếu như có thể, một chút tôi cũng không muốn..." Tề Tễ chưa từng cảm thấy xắp xếp ngôn ngữ lại khó khăn như vậy. "Chính là tôi... Chính là tôi thật sự đã bỏ ra tất cả tình cảm của mình, tôi cũng thật lòng hi vọng ở bên cạnh tôi anh được khỏe mạnh, vẫn luôn tốt, tôi..."

"Đừng nói những điều này nữa, quá khứ cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ cậu cũng biết rõ quá khứ của tôi, khuyết điểm của tôi, nơi nhục nhã của tôi,..."

"Hồ Úy anh đừng nói những lời như vậy...Anh nói như vậy..."

"Tôi chỉ đang nói sự thật, không phải sao?"

"Hồ Úy, tôi nghĩ..."

"Hả?"

"Làm hòa được không."

Hồ Úy nở nụ cười "Khi đấu tranh cậu trở thành một người rất khác?"

"Thật sự, điều tôi nói là thật lòng. Trong lòng tôi đã nghĩ như vậy. Sau này tôi sẽ không như vậy nghi ngờ anh, tôi đều tin tưởng anh..."

"Tôi phải tin vào những điều không thể" Hồ Úy thản nhiên đáp.

Tề Tễ cúi thấp đầu xuống. Không còn một chút khí lực để chạy trốn.

"Còn muốn uống rượu sao?" Hồ Úy lắc lắc cốc, hết rồi.

Tề Tễ gật gù, Hồ Úy đi tới quầy bar.

Trong phòng lớn càng lúc càng vắng vẻ. Mấy bàn liền trước mắt cũng rời đi. Tề Tễ ngẩng đầu lên, nhìn kỹ theo bóng lưng Hồ Úy. Một phần lưu luyến đi vào trong lòng.

"Cậu, đừng uống rượu nữa." Hồ Úy trở lại, mang theo một chai nước lọc để trên bàn.

Đợi đến khi Hồ Úy ngồi xuống, Tề Tễ không kiểm soát được nắm chặt ấy bàn tay lạnh của Hồ Úy. Không nói một lời, chính là chết cũng không buông tay.

"...Tôi...Đây là nơi đông người." Hồ Úy ngại ngùng một chút.

Tề Tễ không lên tiếng, cũng không buông tay, trái lại, tay kia còn xiết thật chặt vào tay Hồ Úy tới cuối cũng không muốn rời.

"Có người này..."

"Tôi... Không thể để mất anh." Một lúc rất lâu, Tề Tễ ngập ngừng nói.

"Cậu đã mất rồi." Hồ Úy cầm chén rượu lên uống.

"Mất cũng không buông tay."

"Nhất định phải buông tay ra."

"Chuyện đến nước này, không thể nào." Tề Tễ lắc đầu liên tục.

"Cậu không buông ra, làm sao có thể bắt đầu lại?" Hồ Úy đặt chén rượu xuống, với bao thuốc, đốt một điếu. Sau đó quay mặt sang nhìn Tề Tễ, cười dịu dàng.

"Cái...cái gì?" Tề Tễ nghe thấy liền ngẩng đầu, mắt trợn to tròn xoe, đăm đăm nhìn Hồ Úy.

"Buông tay, không nói cho cậu biết đây là chốn đông người sao?" Hồ Úy nhả ra một hơi khói.

"Anh...đùa giỡn tôi?"

"Không, tôi nói thật."

"Không thể tin tưởng tôi sao?"

"Đúng, không thể."

"Ừm, đúng thế, anh cũng nói tôi đã đánh mất anh."

"Chính xác trăm phần trăm. Đã đánh mất đi."

"Anh để tôi buông tay."

"Đúng, buông tay."

"Này...anh..."

"Thêm một lần nữa. Tôi có thể chắc chắn, một lần nữa bắt đầu chuyện yêu đương này. Coi như hai chúng ta vừa mới quen, không có những ngày không vui trong quá khứ. Thử...bên nhau lần nữa." Hồ Úy nắm chặt tay trái Tề Tễ.

"Anh...Vẫn đang đùa giỡn tôi."

"Không."

"Anh muốn, khiến tôi khó chịu."

"Không, là sự thật."

Hai mắt Tề Tễ như có lửa, ngọn lửa này không rõ ý nghĩa. Nhìn vào Hồ Úy còn có chút run rẩy.

Nỗi run rẩy này không có ý nghĩa báo trước, Hồ Úy cũng không để tâm. Mãi đến khi Tề Tễ bất chợt hôn lên môi anh. Một nụ hôn táo bạo, cuồng nhiệt, nóng bỏng,...

Hồ Úy lúng túng, đời này anh chưa bao giờ lúng túng như thế. Anh chỉnh lại cà vạt trên áo mình. Ngại ngùng tránh ánh mắt của cô lễ tân - Cảm thấy xấu hổ!

Hai người đi ra cửa, Tề Tễ nói một câu, hòa vào trong gió "Hãy bắt đầu một câu chuyện mới đi. Một mối tình đầu nồng nhiệt. Nụ hôn lúc nãy, cũng là nụ hôn đầu."

Hồ Úy rất muốn nhanh chóng kéo Tề Tễ đi, chiếc xe chen lấn đi lên...chờ đến lượt.

Tề Tễ vui vẻ một chút, một cách tự nhiên dắt tay Hồ Úy, "Ta về nhà đi."

"Cậu về nhà." Hồ Úy hút thuốc, nhìn lên hộp đèn in hình chính mình.

"Anh...không về cùng tôi?"

"Không."

"...Tại sao..."

"Lần đầu gặp mặt đã lên giường, xui xẻo." Hồ Úy cười.

Tề Tễ ngây người.

"Đi về phía trước đi, nơi này không dễ bắt taxi lắm."

"Tôi đã nói với anh thật sự!" Tề Tễ nhìn Hồ Úy.

"Tôi cũng không nói ở lại cùng cậu, không đi."

"..."

"Khăn quàng cổ cuốn chặt một chút, đeo mà tựa như không mang." Hồ Úy dừng bước, đứng trước người Tề Tễ, cẩn thật quàng lại khăn quàng cổ cho cậu.

"Theo tôi về nhà đi."

Tề Tễ quyết định nhân dịp này làm nũng, cậu ngẩng mặt lên, dùng gò má dụi vào Hồ Úy. Hồ Úy thấy trong miệng cậu nhàn nhạt vị say. Ôm lấy Tề Tễ. Hôn khẽ lên đôi môi của cậu.

"Không có anh ở trong nhà, cảm giác rất trống trải..." Tề Tễ ngây người, "Tôi... tôi đều nói sau này sẽ không như vậy rồi..."

"Tôi nói tôi không tin tưởng."

"Lại trở về vấn đề cũ." Tề Tễ cúi đầu ủ rũ.

Hồ Úy ôm ngang vai Tề Tễ, cùng cậu rảo bước trên đường "Chờ tôi mua được cái nhà rồi, mua xong sẽ rước cậu đến, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai ta còn yêu nhau, ngược lại muốn cậu trưởng thành hơn, tôi sẽ dùng hết yêu thương này chờ đợi."

"Anh này" Tề Tễ vò đầu "Còn nói tôi như đại cô nương, ai như vậy! Tôi sẽ giữ chặt anh không buông.!"

"Là học cậu đó." Hồ Úy cười.

Tề Tễ cũng không nói cái gì nữa , cảm thấy trên vai khá nặng vì cánh tay Hồ Uý. Hồ Uý kéo sát cậu vào anh, hai người càng lúc càng gần. Giống như, con mèo Tiểu Thuần có ý an ủi chủ nhân. Hồ úy đầu tiên là nghĩ đến Tiểu Thuần sau là Mãnh Nam.

"Mãnh Nam... Còn tốt chứ?"

Tề Tễ không ngờ Hồ Úy lại nói sang chuyện khác "À...Vẫn tốt, chỉ là... Ăn không tốt lắm, ha ha"

"Ít lời bóng gió"

"Anh thật sự muốn mua nhà?"

Lúc này Hồ Úy nói không đầu không đuôi "Hả?"

"Anh không phải vừa nãy đã vẽ ra một tương lai rất đẹp..."

"Ha ha... Không biết đúng không. Nếu tôi không bán mình thì làm gì có tiền. Mà dù thế nào cũng phải có một vị trí để ngồi chờ đợi như trước đây." Hồ Uý sóng vai cùng Tề Tễ đi tới. Đi ngang qua từng cái từng cái hộp đèn quảng cáo in hình anh. Anh từng khát vọng bước vào thế giới này, anh sẽ không hốn hận tiến vào. Cũng không hối hận đã rời đi.

​"Anh nói tôi làm sao có thể không tự ti đây, anh chói mắt như thế. . . . . ."

​"Ha ha. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa."

​"Anh còn muốn nắm kim đâm tôi tới khi nào?"

"Một lúc thôi.'

"..."

"Thật sự, cậu cũng không sai." Hồ Úy đứng lại, nhìn thấy chiếc taxi từ xa chạy tới "Quá khứ cũng là quá khứ của tôi, tôi lẽ ra nên chịu trách nhiệm."

Xe càng ngày càng đến gần, Hồ Úy vẫy vẫy tay, "Lên xe đi."

"Hồ Úy..."

Hồ Úy đưa tay lên xoa một lọn tóc của Tề Tễ. "Về đến nhà gửi cho tôi một tin nhắn."

Tề Tễ thấy xe dừng lại, cũng không tiện nói gì nữa "Điện thoại cho anh được không?"

"Được." Giây phút đó, Hồ Úy nhìn Tề Tễ cười, như mặt trời nửa đêm tỏa sáng, ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei