Cháp 15->18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ha....

Một tiếng thốt lên rất nhỏ từ cái miệng bé xinh của Y Linh. Tiếng thốt rất kì quặc.

Cô bé chầm chậm đứng dậy, rồi lại chầm chậm quay ra phía đằng sau.

Y Linh thật sự hốt hoảng.

Và chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chưa đầy ba giây, Y Linh cầm cặp chạy. Cô bé chạy rất nhanh qua mấy người còn còn đang đứng đó với bộ mặt khó hiểu. Mấy người đó bất lực nhìn theo bóng dáng Y Linh chạy, chỉ trong chốc lát cô bé đã biến khỏi tầm mắt của họ. 

- Ê, có phải con bé vừa nãy chạy ra ngoài là cái đứa lần trước cậu ôm phải không?

- Ôm đâu mà ôm, vớ vẩn. Cái thằng Eragon phóng đại lên đấy! 

Gia Huy nhíu mày lườm hai cậu bạn đang cười ngặt nghẽo.

- Đúng xừ rồi, còn chối!

Rồi hai cậu bạn càng cười lớn hơn.

- Ờ đấy, thì đã làm sao?

- Sướng quá còn gì nữa. Bọn này ghen chứ sao!!!

Hai cậu bạn đó sẽ không dừng cười nếu như cô bán hàng quay trở lại.

Trên tay của cô ấy là một bát bánh trôi bé xinh còn đang bốc khói nghi ngút. Hương thơm ngầy ngậy của nước hoa bưởi lan tỏa trong không khí. Gia Huy đưa mũi hít hà rồi đỡ lấy bát bánh trôi từ tay cô ấy.

Người phụ nữ nhíu mày nhìn ba cậu bạn với ánh mắt khó hiểu.

- Mẹ !!!!!

Cả ba cậu nhóc cùng đồng thanh gọi người phụ nữ ấy. 

Họ gọi cô ấy là mẹ.

Người phụ nữ đó chỉ khẽ gật đầu, xong cô ấy lại ngước ra hướng cửa, như tìm ai đó.

- Cô bé lúc nãy vừa ngồi đây đâu? 

Cô ấy hỏi, mắt vẫn nhìn về phía cửa.

- Ơ, bạn ấy tự nhiên chạy rồi!

Gia Huy đưa tay lên xoa xoa đầu, miệng mỉm cười với cô ấy.

- "Tự nhiên" ??? - Cô ấy thôi nhìn về phía cửa mà quay ra nhìn thẳng vào mắt cậu bạn - Con không đùa đấy chứ, Gia Huy?

Rồi cô ấy lại quay ra nhìn hai cậu bạn còn lại. Cậu nhóc nào cũng lặp lại cái hành động ngờ nghệch ấy của Gia Huy, kiểu như gãi đầu gãi tai vẻ ngượng nghịu.

- Chắc không phải ba đứa lại doạ cô bé đó sợ quá bỏ chạy đấy chứ?

- Bọn con nói thật mà mẹ!

Cả ba người không hẹn mà lại cùng nói một lúc.

- Thôi được rồi, sao hôm nay chỉ có ba đứa tới thế? Nhất Hy đâu con?

Người phụ nữ mỉm cười một cách hiền từ, nụ cười của cô ấy ấm áp hơn bao giờ hết. Một cậu bạn kéo chiếc ghế bốn chân ra, và một cậu bạn khác bám nhẹ vào hai vai rồi ấn cô ấy ngồi xuống.

Hành động đó chứa đầy tình cảm yêu thương.

- Thiên, Minh cảm ơn hai con!

Cô ấy nhìn hai cậu bạn, môi vẫn nở nụ cười ấm áp.

- Hy nó bận việc gì ấy mẹ ạ, tan học là đã không thấy nó đâu rồi. - Gia Huy nhăn răng ra cười một cách ngốc nghếch - Mà con đói lắm, mẹ còn cái gì ăn được không ạ???

- Bát bánh trôi đó!

Thiên nói rồi đẩy bát bánh trôi ra phía trước mặt Gia Huy.

- Cậu cũng biết nhường cơ á?

- Thì nhường cậu ăn bát nguội trước, tớ gọi bát sau ăn cho nóng cũng được!

Rồi Thiên nhìn Minh, hai ánh mắt chạm nhau rồi phát ra tiếng cười lớn.

- Thôi nào, để mẹ lấy mỗi đứa một bát mới, thật là....

Cô ấy lại cười, như thể mọi thứ hiện diện trong mắt của cô ấy đều trở nên đáng yêu vậy.

* * * * * * * * * * * * *

Y Linh chạy thật nhanh ra khỏi quán trước sự ngơ ngác của ba cậu bạn. 

Cô bé thầm nhủ số mình thật đen đủi vì chưa kịp ăn một miếng bánh trôi nào đã phải chạy thục mạng thế này.

Vừa xấu hổ vừa bực mình.

Y Linh trở về nhà với cái bụng đói cồn cào.

Về đến nhà, Y Linh quăng cái cặp lên sofa trong phòng khách rồi chạy thẳng vào trong bếp, mở tủ lạnh ra.

Mắt cô bé mở thật to khi nhìn vào chiếc tủ lạnh.

NÓ - TRỐNG - KHÔNG!!!

- Hơ.... - Cô bé cười ngơ ngác. - Sao lại đúng lúc như thế cơ chứ???

Đã gần một rưỡi, ông Thịnh Phong lại không có ở nhà lúc này. Vì thế cô bé chán nản ra ghế sofa nằm xem tivi.

Chỉ vì cái tính lười biếng nên Y Linh mới quyết định nhịn đói. Bởi nhà cô bé nằm sâu trong mọt con ngõ, muốn mua đồ ăn thì phải ra tít ngoài mặt đường mới có cửa hàng. Thế nên là, thà không ăn gì cho xong, nếu không có khi xỉu trước khi tìm thấy đồ ăn mất.

Nhưng cô bé cũng quên mất một điều cực kì quan trọng, đó là Y Linh bị chứng viêm niêm mạc dạ dày. 

Cô bé bắt đầu cảm thấy tức tức ở vùng bụng. Và theo phản xạ, Y Linh đưa tay lên xoa xoa bụng. Nhưng càng lúc cô bé càng thấy đau, rồi cô bé chuyển từ xoa sang bóp.

Y Linh dùng hai bàn tay bóp hai bên eo mình, cô bé ấn mỗi lúc một mạnh, nhưng thử mọi cách đều vô ích. 

Thân người cô bé khẽ run rẩy, rồi lại cảm thấy lành lạnh. 

Càng lúc càng đau.

Gương mặt Y Linh lúc này thật khó coi. Sắc mặt tái nhợt đi, môi cô bé mím chặt. Mồ hôi lấm tấm trên trán và ướt nhẹp cả hai lòng bàn tay. Những giọt nước mắt đã bắt đầu ứa ra. Cô bé cầm chặt chiếc điều khiển ti vi trong tay rồi đấm liên tục vào vùng bụng.

Y Linh bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.

. . . . . . . . . . . . .

Trời đã vào thu nên cũng bắt đầu tối sớm.

Ông Thịnh Phong trở về nhà vào lúc sáu giờ.

Căn nhà hoàn toàn im lặng. 

Không có bất kì một ánh điện nào trong ngôi nhà.

Chưa vào nhà ngay, ông Thịnh Phong rút điện thoại ra và gọi vào số của Y Linh. Hai lông mày cau lại, đôi mắt đã có chút sự giận dữ. Ông nghĩ rằng giờ này cô bé chưa về nhà.

Tất cả là sáu cuộc điện thoại, nhưng không một cuộc nào có người cầm máy.

Không những không tức giận mà ông Thịnh Phong bắt đầu thấy lo lắng cho cô bé.

Tra chìa khóa vào ổ, ông Thịnh Phong mở cửa vào nhà, và ông nghe thấy tiếng TV trong phòng khách. Không kịp cởi giày, ông Thịnh Phong chạy thẳng vào trong phòng khách rồi bật điện lên.

Y Linh nằm trên sofa.

Gương mặt ông Thịnh Phong sa sầm.

Và rồi lao đến bế Y Linh lên rồi lại lao ra khỏi nhà. Hành động của ông nhanh chóng chỉ trong chốc lát. Đặt cô bé nằm ở ghế sau của ô tô, ông nhanh chóng lái xe tới bệnh viện thành phố.

Thật may rằng Y Linh chưa tẩy trang, nếu không phút nóng vội của ông Thịnh Phong sẽ làm hại cô bé mất.

Lúc này đây, Y Linh đã được đưa vào phòng cấp cứu. Ông Thịnh Phong cũng muốn vào trong, nhưng ông đã bị hai y tá ngăn lại. Việc duy nhất ông có thể làm bây giờ là chờ đợi. Ánh mắt đã có phần dịu đi, thậm chí có nét mệt mỏi. Ánh mắt đó giờ chỉ có một điểm dừng duy nhất là tấm biển có hai chữ màu đỏ in đậm " cấp cứu".

Hai chữ này luôn khiến cho người ta phải lo sợ, bởi một khi bước vào căn phòng này chính là đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Nhớ lại lúc nãy, hình ảnh một người đàn ông bế một cô gái vào bên trong bệnh viện với một khuôn mặt lo lắng tột độ, điều đầu tiên người ta nghĩ đến đây là một đôi tình nhân. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào hai người này, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, bế trên tay một cô gái với gương mặt không cân xứng với người con trai đó, họ không khỏi lắc đầu thất vọng.

Ngay khi hai cô y tá trẻ chạy ra, ông Thịnh Phong bế cô bé thật nhanh đến trước mặt họ. Kéo một chiếc băng ca ra, rồi họ bảo ông đặt cô bé nằm xuống. Một vị bác sĩ nữa cũng đi ra, và họ đẩy chiếc băng ca vào phòng cấp cứu.

Ông Thịnh Phong không kịp nói một câu nào. Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào ông một cách kì lạ. 

Cánh cửa phòng cấp cứu từ từ mở. Vị bác sĩ lúc nãy đang đi ra. Mới mười lăm phút trôi qua, vậy mà cứ như là mấy tiếng đồng hồ rồi vậy. Ông Thịnh Phong đứng dậy, đi lại phía bác sĩ:

- Con bé sao rồi? - Gương mặt ông Thịnh Phong hết sức bình tĩnh, không một biểu hiện gì khiến vị bác sĩ kia thấy kì lạ.

Vị bác sĩ nhíu mày nhìn ông Thịnh Phong, gương mặt cũng bình thản.

- Cô bé không sao? Cậu có phải người nhà bệnh nhân không?

- Phải. Con bé có vấn đề gì không bác sĩ?

- Em gái cậu không làm sao, nhưng dù sao tôi cũng muốn nói chuyện với bố mẹ hai anh em cậu.

Bác sĩ chầm chậm nói, gương mặt của ông tỏ rõ thái độ như đang nói chuyện với một cậu nhóc vậy.

Ông Thịnh Phong chết lặng.

Ông bố trẻ không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.

- Để tôi nói cho ông biết, tôi là bố của con bé. Tôi bốn mươi tuổi rồi đấy! Ông tìm được thêm một ông bố nào nữa cho con bé ở đâu à?????

Mặc dù không hề tức giận, nhưng ông Thịnh Phong vẫn phải làm khuôn mặt mình đang rất bực mình để ông bác sĩ biết mình đang nói thật.

Miệng của vị bác sĩ đó giật giật, ông đưa tay lên tim của mình, đấm nhẹ nhẹ vài nhịp lên đó.

- Xin...xin lỗi anh, tôi không hề biết!

Vị bác sĩ đó miệng tuy mỉm cười, nhưng môi của ông ta vẫn không ngừng co giật.

- Tôi muốn biết là con gái tôi có sao không?

- À, tình trạng cô bé bây giờ đã ổn. Cô bé bị viêm niêm mạc dạ dày, anh có biết không?

- Vâng, vậy tình hình bệnh của con bé có xấu đi không?

- Tình trạng cô bé vẫn bình thường, chỉ là bị ngất là do ngày hôm nay cô bé không ăn uống gì, bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô bé về phòng bệnh thường. Cô bé cần ở lại viện thêm một, hai ngày để kiểm tra. Anh theo tôi ra làm thủ tục nhập viện rồi tôi sẽ khái quát về bệnh của cô bé. Có lẽ cô bé sẽ cần làm thêm một vài thủ tục kiểm tra nữa.

Ông Thịnh Phong chỉ thở dài một tiếng sau khi nghe về tình hình của Y Linh. Không có nguy hiểm gì là ổn rồi. 

Liếc nhìn vào cô con gái đang nằm bên trong một lần nữa rồi ông mệt mỏi cất bước theo vị bác sĩ kia.

Hai chị y tá đẩy chiếc băng ca có Y Linh nằm bên trên ra khỏi phòng cấp cứu. Chiếc xe được đẩy từ từ đi ra khỏi khu cấp cứu.

Một chiếc băng ca khác được đẩy qua.

Hành lang im lìm ngoài tiếng bánh xe va chạm với mặt đất.

Hai chiếc xe đẩy đối ngược nhau, như bắt đầu cho một sự khởi đầu đầy sóng gió.

Chiếc băng ca đi qua.

Tiếng bước chân người gấp gáp.

Tiếng hô gọi truyền dài trong hành lang.

Dãy hành lang bống như trở nên hun hút và sâu thẳm.

Một đám người áo đen hoà cùng trong đám người áo trắng. Họ vây xung quanh chiếc băng ca và đẩy nó đi một cách nhanh chóng.

Người nằm trên băng ca. Chiếc áo trắng tơi tả, lấm lem vết bẩn với một vài vết máu trên chiếc áo vẫn chưa khô.

Cánh tay buông thõng khỏi chiếc băng ca, máu theo đó chảy xuống tạo thành những đường gân kì dị.

Máu nhỏ giọt xuống đất, rồi biến thành những vết loang lổ rất đậm.

Gương mặt người đó, người đang nằm trên chiếc băng ca kia, trắng đến mức người ta phải ngỡ rằng cậu ta không còn dấu hiệu của sự sống. Ngực cậu ta vẫn phập phồng, nhưng nhẹ đến nỗi như có thể nó sẽ dừng lại bất cứ lúc nào vậy. Mi mắt khẽ rung rung, chốc chốc lại nhíu lại như thể nỗi đau đang dần xâm nhập vào bên trong cơ thể.

Không có tiếng gào thét đau đớn, không có tiếng khóc than. Tất cả sự lo lắng được dồn nén lại để không cất nên thành lời.

Người nằm trên băng ca đó chính là Rồng.

Hai chiếc xe đó đi ngang qua nhau, hai con người vẫn đang nằm bất tỉnh. Rắn đi qua, đưa mắt nhìn theo chiếc băng ca có Y Linh.

Chiếc băng ca có Rồng nhanh chóng được đưa vào bên trong phòng cấp cứu. Đèn lại sáng, cánh cửa lại một lần nữa khép lại. Một hàng dài người áo đen đứng đợi ở bên ngoài. Áo quần của họ cũng xộc xệch, lấm lem. Cứ như họ vừa trở về từ chiến trường vậy. Nhưng đúng là, họ vừa trải qua một cuộc hỗn chiến kinh khủng, với một băng nhóm khác chỉ bởi băng nhóm đó muốn độc chiếm đất của Golden Bar. Bọn họ thua thảm hại, thế nhưng băng đảng Golden cũng thiệt hại đáng kể. Người bị thương nặng nhất lại là Rồng, bởi vì cậu ấy đã lao ra đỡ một nhát dao cho Thiên.

. . . . . . . 

Y Linh được đưa về phòng hồi sức. Bố cô bé đã yêu cầu viện trưởng của bệnh viện để cô bé được nằm ở phòng bệnh đặc biệt. Xong xuôi mọi chuyện, ông Thịnh Phong nhờ một cô y tá giúp chăm sóc cô bé. Chị y tá bị vẻ bề ngoài của ông Thịnh Phong làm cho luống cuống, quên mất sự nghiêm túc của một y tá mà thề thốt rồi hứa đảm bảo sẽ chăm sóc thật chu đáo cho Y Linh. Ông Thịnh Phong không tin tưởng lắm, nhưng ông chỉ đi khoảng một tiếng nên đành nhờ cô y tá này.

Ông trở về nhà trong tâm trạng hoàn toàn mệt mỏi. Bản thân ông cũng chưa ăn uống gì, nhưng những nỗi mệt mỏi về thể xác cũng như tinh thần ông đều cố nén lại. Ông dồn mọi sự quan tâm chăm sóc cho cô con gái bé bỏng duy nhất của mình. 

. . . . . . . . . . . . . . . . . 

Tại bệnh viện, cửa phòng cấp cứu vẫn khép chặt.

Bên trong không có một động tĩnh.

Đây không phải lần đầu tiên có thành viên của Golden bar bị như thế này, và cũng không phải lần đầu tiên Rồng bị thương nghiêm trọng như thế này. Có lẽ vì thế mọi người cũng đã quen với cái cảm giác phải chờ đợi ngoài phòng cấp cứu này rồi.

Răn đã ra khỏi đó. Đi lúc nào không ai biết. Không ai buồn để ý vì bây giờ họ đang lo lắng cho cái người đang nằm sau cánh cửa phòng cấp cứu kia.

Rắn đi tìm Y Linh.

Khi cánh cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại, Rắn đi luôn. Cậu đi theo hai chị y tá đang đẩy chiếc băng ca có Y Linh đang nằm. Rồi Rắn đứng đợi ở ngoài cho đến khi hai chị y tá đi ra ngoài.

Rắn đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng như một cơn gió.

Gương mặt cậu bình thản, và rồi cậu khẽ tiến gần đến cô bé.

Y Linh nằm trên giường. Cô bé đang ngủ. Chiếc kính đã được chị y tá đặt trên cái bàn bên cạnh. Lớp hoá trang vẫn còn đó, chỉ là nó đã mờ nhạt đi. 

Rắn chăm chú nhìn vào gương mặt bợt nhạt của cô bé, có chút thương cảm.

Và rồi, cậu bất giác đưa tay lên, chạm nhẹ vào má của Y Linh.

Rồi thật nhanh thu cánh tay về. Trên môi xuất hiện một nụ cười khó hiểu. Rồi cậu lại lặng lẽ rời khỏi phòng của cô bé.

Rắn vừa đi khuất khỏi dãy hành lang cũng là lúc ông Thịnh Phong quay trở lại.

Lại đi về phía phòng cấp cứu, nơi mà đám người áo đen vẫn đang ngồi mệt mỏi chờ đợi.

- Eragon vẫn chưa ra?

- Chưa anh ạ! - giọng Thiên trầm xuống hẳn, cậu bạn trả lời mà vẫn gục mặt xuống đầu gối mình.

Rồi đột nhiên Gia Huy đứng bật dậy, giọng cậu đầy sự giận dữ:

- Anh, lúc đó rõ ràng là Nhện biết thằng đó đang cầm dao lao tới, nhưng anh ta lại không hề cảnh báo, cũng không ra giúp cậu ấy. Anh ta cố tình làm như vậy!!!

Gương mặt Rắn không hề biểu lộ cảm xúc, vẫn là một vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, cậu nói với giọng đều đều:

- Ừ! Được rồi! Anh sẽ báo lại với " Ông chủ". Có lẽ lần này Rồng không nhẹ đâu! 

- Nhện vốn dĩ đã không ưa gì Rồng rồi, lần này là anh ta mượn việc công chả thù riêng mà! - Minh cũng tức giận như Gia Huy, đôi mắt cậu giận dữ nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

- Được rồi, ngày hôm nay đã rất mệt,các cậu quay về Golden đi, mọi chuyện ở đây để tôi lo. Gia Huy đừng để mẹ Rồng biết chuyện về cậu ta. Cậu biết nên xử lí thế nào rồi.

Đôi mắt Rắn kiên định, giọng nói không giống khẩu lệnh, nhưng lại đầy sự quyết đoán.

Nhưng không ai nghe theo lời Rắn.

- Bọn em sẽ ở lại! 

Tất cả đứng dậy, tiếng nói đầy quyết tâm gần như đồng thanh cùng một lúc.

- Thôi được!

Rồi tất cả lại ngồi xuống, cùng chờ đợi.

----------------------

Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã mở. Một người đàn ông mặc áo Blouse bước ra với dáng vẻ chậm chạp.

Huy, Thiên , Minh là người chạy ra đầu tiên túm lấy áo vị bác sĩ kia.

Mặt ông bác sĩ tái đi. Mấy cậu bạn thi nhau hét vào mặt ông bác sĩ....

- Cậu ta sao rồi????? Rồng sao rồi??

- Liệu cậu ta có chết không??? Có bị tàn tật suốt đời không????

- Ông nói đi, ông muốn chúng tôi cho quay lại phòng nằm như cậu ta không???

Vị bác sĩ đó không nói gì, nhưng cơ thể ông ta run lên bần bật.

- C...các cậu bình tĩnh.....

- Ông bảo chúng tôi phải bình tĩnh làm sao? Ông có phải bác sĩ không? Sao lại không thông báo tình hình bệnh nhân gì cả.

- Các cậu lui ra đi, để tôi nói chuyện với bác sĩ!!!! - Rắn lớn tiếng, có vẻ như cậu đã bực mình.

Mấy cậu bạn lúc này mới vội bỏ tay ra, vuốt vuốt lại áo cho ông bác sĩ , mỉm cười với vị bác sĩ đó ròi mới lùi lại ra phía sau Rắn.

Lần này vị bác sĩ chủ động nói trước.

- Tình hình trước mắt cậu ấy đã qua nguy hiểm. Các vết thương phần lớn chỉ là vết thương ngoài da, mà cơ thể cậu ta lành nên sẽ nhanh bình phục mà không để lại sẹo. Chỉ có vết thương ở vùng bụng là nặng nhất, nhưng cũng không đang lo. Cậu ta cần một thời gian tĩnh dưỡng và không vận động mạnh. Đây không phải lần đầu cậu ấy bị thế này đúng không?

- Vâng! Như vậy có nghĩa là cậu ấy không sao rồi phải không? Cảm ơn ông nhiều, bác sĩ.

Rồi Rắn quay lại nói với đám người mặc áo đen:

- Các cậu ở lại đây, tôi ra làm thủ tục nhập viện rồi quay về thông báo cho Ông chủ. Không ai được rời đi đâu biết chưa. Nếu mệt có thể chia làm hai ca cũng được. Rất có thể bọn chúng nó đang cho người tìm các bệnh viện đấy. Huy, Thiên, Minh có chuyện gì phải báo cho anh ngay.

- Dạ, bọn em biết rồi, anh đi đi!

* * * * * * * * * * * *

Sáng sớm ngày hôm sau, Y Linh thức dậy trong tình trạng hoàn toàn không hay biết gì.

Mới có năm giờ mười lăm, vẫn còn rất sớm.

Cơ thể cô bé nhức mỏi, đầu óc vẫn cứ ong ong, quay cuồng. Y Linh bước xuống giường, nhưng lại loạng choạng ngồi ngay xuống. Cơn chóng mặt kinh khủng. Mãi một lúc, cảm giác đó mới qua đi. Cô bé đứng thẳng người dậy, vươn vai mấy cái, rồi lại xoay văn hông.

Cảm giác người đã khá hơn, ít nhất thì cơn mệt mỏi cũng qua đi. Y Linh nhắm mắt lại lần nữa rồi khẽ thở dài.

Khi mà cô bé vừa làm xong công việc vệ sinh cá nhân thì cũng là lúc ông Thịnh Phong bước vào.

- Sâu con dậy rồi à?

- Sao con lại ở trong bệnh viện? - Y Linh nhăn nhăn cái mũi, giọng nói vẫn có vẻ khó nhọc.

- Con không nhớ gì à? Hôm qua con bất tỉnh nên bố đưa con vào đây. Mà con đã ăn gì chưa?

- Bố hỏi lạ, con vừa dậy, với lại cũng làm gì có gì đâu mà ăn cơ chứ. Mà thôi, bố đưa con về đi, sắp đến giờ con phải đi học rồi.

- Bố viết đơn xin nghỉ học cho con rồi, con phải ở lại bệnh viện ít nhất một ngày nữa để theo dõi.

Y Linh không chịu nổi, hét ầm lên.

Cô bé chán ghét nơi bệnh viện này lắm rồi, không muốn ở lại cái nơi bệnh tật này thêm một chút nào nữa. Và rồi Y Linh năn nỉ bố cho về nhà và đi học. 

Sau một hồi chật vật, tranh luận và năn nỉ, cuối cùng cô bé cũng thuyết phục được bố.

- Con ngồi đây chờ nhé. Tuyệt đối không được đi ra khỏi phòng. Bố ra kia làm thủ tục xuất viện cho con.

Với tính cách của Y Linh, không ra khỏi phòng mới là lạ. Làm sao cô bé có thể ngồi yên trong căn phòng ngột ngạt như thế này được cơ chứ.

Ông Thịnh Phong vừa bước ra ngoài, khuất sau đoạn hành lang là cô bé Y Linh cũng nhảy vọt ra luôn, không quên đeo cái kính ngốc nghếch kia vào.

Y Linh đi dọc các hành lang, qua phòng bệnh nào cô bé cũng ngó qua một chút. Thỉnh thoảng cô bé lại vô ý va phải một bệnh nhân, rồi lại vội vàng rối rít xin lỗi.

Từ tầng bốn......

..............Đi xuống tầng ba.

Rồi lại đi xuống tầng hai.......

Cô bé chạy lên xuống theo hình zic zắc, cứ chạy xuống đầu bên này, rồi lại hí hửng đi xuống đầu bên kia.

Chợt Y Linh đứng sững lại.

Trước mặt cô bé bây giờ là một đoàn người áo đen. 

Cậu bạn tên Eragon đang ngồi trên xe lăn. Khuôn mặt trắng hơn bao giờ hết, sắc môi khô trắng nhợt khẽ mím lại. Ánh mắt cậu ta như vô cảm, lãnh đạm nhìn về phía trước.

Như chưa nhìn thấy cô bé.

Như không nhìn thấy cô bé.

Cho đến khi Gia Huy, Thiên và Minh đang đẩy chiếc xe lăn nhìn thấy cô bé liền dừng lại.

Cả đoàn người áo đen dừng lại, giữa hành lang bệnh viện.

Gia Huy là người vui nhất, vẫy vẫy vẫy tay với Y Linh:

- Chào bạn "HAY - XẤU - HỔ", bạn cũng ở đây à? Trùng hợp nhỉ?

Đôi môi Y Linh khẽ mấp máy, không nói len thành lời.

- Thằng hâm kia, đi thôi! - Rồng gõ nhẹ nhẹ lên thanh để tay trên xe lăn, giọng cậu bạn khàn khàn và rất nhỏ.

Thấy Gia Huy vẫn đang toe toét cười và không hề có dấu hiệu đang nghe mình nói, Rồng bắt đầu cau mày, giọng nói lớn hơn một chút.

- Cậu còn không mau tránh ra!!!

Chính xác là lúc này Y Linh đang cảm thấy có sức nóng phía trong cơ thể mình. Đầu cô bé bốc hoả. Đôi môi chợt khẽ mím lại, và một lần nữa, Y Linh hành động theo bản năng mà quên mất lí trí.

- Này thì..........Cái thằng sợ con gái......!!!!

Cùng một lúc với câu nói đó là cái hành động hết sức liều lĩnh của Y Linh. Cô bé chạy đến gần với Rồng và .....tặng cho cậu ta một cú đấm vào lưng.

Không gian dường như chết lặng.

Không một ai lên tiếng.

Không một ai dám tin rằng Y Linh đã vừa hành động như thế ...... mà đặc biệt lại là với Rồng.

Sắc trắng nhợt trên mặt của Rồng giờ thay vào đó là vẻ tím tái vì tức giận. Cậu ta nghiến răng, giọng nói lộ rõ vẻ cự kì tức giận, chỉ với hai tiếng:

- C-H-Ế-T - T-I-Ệ-T !!!!!!

Có vẻ như Y Linh đã ý thức về hành động của mình vừa gây ra. Và rồi cô bé....bỏ chạy.

Uỵch.... một dáng người dong dỏng, cao lớn đã chặn đường Y Linh.

Hay nói cách khác là cô bé đã đâm vào người ấy.

Y Linh thấy trước mắt mình tối tăm. Cô bé suýt ngã ngửa vì cú va đập bất ngờ này. Nhưng bất chợt hai cánh đó nhẹ nhàng đỡ lấy cô bé, cái cảm giác bàn tay ai đó man mát chạm vào da thịt thật thích, nhất là trong lúc thân nhiệt Y Linh đang nóng như thế này. 

Y Linh mở to đôi mắt nhìn về phía trước. Màu mắt kì lạ khi ngạc nhiên lại càng kì lạ hơn. 

Cô bé đã biết mình đâm vào ai rồi, và cũng biết là không thể chạy được nữa, thế là Y Linh đứng im, nhắm chặt hai mắt lại. 

Một giây.......

Hai giây....

Rồi ba giây.........

Không một ai nói một lời nào cả. Y Linh lúc này đầu đã cúi hẳn xuống để tránh cái ánh mắt lãnh đạm của Rắn, hai tay cô bé đưa ra sau lưng, hai bàn tay cứ cấu rồi lại xoa xoa vào nhau. Y Linh không biết bây giờ mình nên làm gì cả ngoài việc chịu trận thảm hại như thế này.

Và rồi Y Linh ngỡ ngàng.

Một cái xoa đầu nhè nhẹ của Rắn, Y Linh thấy trong người như có điện giật. Và rồi theo cảm tính của Y Linh, cô bé nghiêng đầu tránh né bàn tay đó.

Rắn bất ngờ.

Bàn tay khẽ dừng lại trên không trung, rồi sau đó nhanh chóng rút về.

Y Linh mím môi, tránh qua người Rắn rồi chạy qua. Cô bé chạy rất nhanh, tí nữa còn đâm vào một chị y tá nữa. Rắn chỉ quay đầu lại nhìn theo cô bé kì lạ đó rồi lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mấy cái khuôn mặt ngây ngô kia. Đám người áo đen như bị đóng băng, mắt họ cũng chăm chăm nhìn vào Rắn, bởi họ cảm thấy con người Rắn thật kì lạ. 

Chính xác là chưa bao giờ họ thấy Rắn cư xử như thế , nhất là đối với một cô gái.

- Anh, bạn ấy vừa đánh Rồng!

Gương mặt của Gia Huy có vẻ tiu nghỉu khi Y Linh chạy đi. Cậu nhóc cảm thấy cô bạn này thật buồn cười, và cũng muốn gặp cô bạn này nhiều lần nữa. Như lúc này đây cậu nhóc cảm thấy thật tiếc khi cô bé bỏ đi như thế.

Rắn cười, nhưng khuôn mặt của cậu vẫn lãnh đạm.

- Anh biết rồi. Sẽ có lúc cô bé ấy bị tổ chức của chúng ta tóm được và xử tội.

Rắn cũng đang suy nghĩ về cô bé Y Linh, thật là một cô bé hay khiến người khác cảm thấy buồn cười.

Và Rắn cứ mãi nghĩ về đôi mắt ấy, đôi mắt màu đặc biệt, khi sợ hãi cũng thật đặc biệt, khi cười cũng đặc biệt, và khi tức giận cũng rất rất đặc biệt.

Rồng quay mặt đi, che giấu nỗi tức giận tận sâu trong lòng. Cú đấm đó thật sự không đau, nhưng bị một đứa con gái đấm như thế giữa nơi đông người quả thực là một việc khó có thể chấp nhận được. Nhưng cậu nhóc không hề giận Rắn, chỉ là thấy tức Y Linh thôi.

Y Linh đã quay lại phòng bệnh của mình. Cô bé còn đang thở gấp thì ông Thịnh Phong cũng bước vào. Đang định nói gì đó, nhưng nhìn thấy điệu bộ thở không ra hơi của cô bé, ông Thịnh Phong chợt nhíu mày.

- Con vừa đi đâu về à?

- Con vừa đi vận động một tí cho khoẻ người ấy mà, bố không phải lo đâu.

Rồi cô bé nhăn răng ra cười, cái mũi chun lại, y như là một con mèo vậy.

- Bố đã bảo đợi trong phòng rồi cơ mà. Bố không thể tin được là con lại "chăm" đột xuất như thế đấy.

Y Linh bĩu môi, đôi mắt lườm yêu bố cô bé.

- Đừng có làm bộ mặt như thế, trông đã xấu rồi lại càng xấu hơn. Kinh lắm!

Ông Thịnh Phong không thèm nhìn cô bé, giọng nói đều đều như đang mỉa mai. Nhưng thực chất chỉ là trêu cô bé thôi, Y Linh biết là như vậy mà vẫn còn nói dỗi:

- Bố tưởng con thích "xấu" như thế này chắc? Còn hơn bố cưa sừng làm nghé, nhiều tuổi rồi mà còn bày đặt làm điệu.

- Người nghệ sĩ nó phải như thế! Ai nói con bố nhiều tuổi? Mới ba sáu thôi, vịt giời ạ. Tôi đưa cô vào viện người ta còn hiểu nhầm là anh em đấy. Cô già thì có.

- Ai tin được lời bố?

Y Linh lại bĩu môi, nguýt một cái rồi đẩy cửa ra khỏi phòng. Cô bé đã sắp đồ xong, cũng chả có gì, chỉ có bộ đồ cũ vừa thay ra bằng bộ hôm qua bố mang đến.

- Sáu giờ mười lăm rồi bố, về nhanh cho con kịp giờ học nào.

Y Linh thò đầu vào trong cửa , tay đập đập vào cánh cửa. Ông Thịnh Phong cũng nhanh chóng đi ra khỏi đó.

* * * * * * * * * * * * * *

Đúng bảy giờ Y Linh có mặt ở lớp học.

Lúc nãy trên đường đi ông Thịnh Phong đến điên cái đầu vì hai chữ "NHANH LÊN" của Y Linh. Là bố của cô bé mà ông Thịnh Phong còn khâm phục tần suất nói của Y Linh.

KHÔNG - NGỪNG -NGHỈ !!!

Sau khi từ bệnh viện về nhà, và từ nhà cô bé lại được bố đưa đi ăn sáng. Lần này đến lượt ông Thịnh Phong làm cô bé cảm thấy bực mình chỉ với mỗi một câu "ĐÃ NO CHƯA?"

Thật là khó hiểu hai bố con Y Linh.

. . . . . . . . . . . . . . . .

Lớp học vẫn như thế. Y Linh thấy có cảm giác như lâu lắm rồi mới đến lớp học.

Có lẽ là do đã xảy ra quá nhiều chuyện. Toàn những chuyện kì lạ nữa.

Như một người vô hình, Y Linh lặng lẽ bước vào lớp. Không một ai để ý đến sự xuất hiện của cô bé. Nhưng Y Linh cảm thấy chuyện đó quá bình thường, bởi cô bé quá quen với cái cảm giác được gọi là bị cô lập rồi. Thế nên là, chỉ cần im lặng và bước về chỗ ngồi thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, và không có chuyện gì xảy ra cũng đồng nghĩa với việc sẽ không có rắc rối.

Y Linh ngồi xuống, lui vào chỗ của mình. Có lẽ Shin và Sulim chưa đến. Cô bé cũng cảm thấy như lâu lắm rồi mình chưa gặp họ.

Thật lạ !

Y Linh cảm thấy trong người mình vẫn hơi mệt. Cô bé gục mặt xuống bàn, lấy hai tay làm gối.

Và rồi cô bé lại nghĩ tới chuyện hồi sáng, nghĩ tới cái cảnh mà mình và đám người áo đen kia gặp lại, rồi họ sẽ xử mình thật ra trò.

Cô bé bất giác bật cười.

Chỉ nghĩ đến cú đấm mình dành tặng cho cậu bạn ngồi xe lăn buổi sáng cũng đủ làm cô bé thấy buồn cười như thế nào, rồi cả cái vẻ mặt khó coi và không thốt nên lời. Tất cả mọi chuyện như là tưởng tượng vậy. Tốt nhất là không nên gặp lại họ, nếu không mình sẽ chuốc đủ rắc rối vào người. Rồi cả Rắn, một con người với muôn vàn sắc thái biểu cảm kì lạ nữa.

Thật mọi chuyện không đáng tin !!!

Mà cũng từ lần bước ra khỏi Golden Bar, Y Linh cũng chưa nhận một hợp đồng đi diễn nào cả.

* * * * * * * * * * * * * *

Trường học gần đây thật yên bình, yên bình nghĩa là không có rắc rối gì xảy ra với cô bé Y Linh. 

Nhóm người của Golden Bar cũng không thấy xuất hiện.

Thế nên là Y Linh cũng tạm thời quên đi được những con người kì lạ đó. Cô bé cũng ít nói chuyện với Shin và Sulim. Hai người đó bây giờ đã hoà đồng hơn với lớp. Có nghĩa là, học sinh trường Chu An đã quen với họ như là những học sinh bình thường khác chứ không phải là những thần tượng nổi tiếng.

Y Linh đang mơ màng.

Với một người quá - nhàn - rỗi như Y Linh, không có việc gì để làm sẽ ngồi làm những công việc của một người nhàn rỗi, chẳng hạn như ngủ hoặc ngồi suy nghĩ vẩn vơ. Chính vì thế nên giờ đây cô bé đang gục mặt xuống bàn, đeo headphone và miệng lẩm nhẩm theo bài hát. 

Bỗng nhiên……..

Y Linh cảm thấy tê tê ở phía đùi.

Có điện thoại, chính xác là một tin nhắn.

Điện thoại này chỉ có mỗi số của bố, cũng chỉ có bố mới có số của mình – suy nghĩ như vậy nên Y Linh mặc kệ, không thèm đọc, cứ để im nó nằm trong túi quần.

Thế nhưng chiếc điện thoại lại rung một lần nữa sau khoảng năm phút với tin nhắn đầu tiên. Nhưng sự lười nhác lại một lần nữa khiến cho Y Linh không muốn đọc tin nhắn. Và có chút bực mình, Y Linh giật phăng tai nghe ra vất lên bàn. 

Nhưng khi suy nghĩ lại, cô bé lại lấy điện thoại ra.

Cô bé nhíu mày khi nhìn vào màn hình điện thoại.

Tin nhắn được gửi đến từ một số lạ.

Số điện thoại đặc biệt, với đuôi là năm số năm. Y Linh đột nhiên có một linh cảm mạnh mẽ.

Ngón tay chạm nhẹ lên góc trái màn hình có chữ “đọc”. Một tin nhắn hiện ra. Gương mặt Y Linh có chút hốt hoảng.

Chỉ một dòng tin nhắn vỏn vẹn : “Thái Y Linh là em phải không?”.

Y Linh thấy tim mình đập mạnh, bởi cô bé đang hồi hộp.

Người đầu tiên mà Y Linh nghĩ đến là Rắn. Nhưng làm sao người ấy lại biết số điện thoại của mình được cơ chứ, cô bé lại lo sợ đây là một trò đùa của một kẻ nào đó muốn lấy cô bé ra làm trò cười.

Rồi Y Linh nhớ ra vẫn còn một tin nhắn trước chưa đọc. Vậy là cô bé thoát tin nhắn cũ và vào tin nhắn mới.

Vẫn cái số đuôi năm số năm ấy……

……..Và một nợi dung khó hiểu.

Một hàng dài dấu chấm than (!).

Phải mất đến một phút suy nghĩ Y Linh mới nhắn tin lại, với một chữ ngắn ngủi :”Ai?”.

Rồi cô bé ngồi xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, nóng lòng đợi tin nhắn lại. Không để cô bé phải đợi lâu, tin nhắn phản hồi rất nhanh. 

“Chắc em chưa quên. Rắn”.

Một lần nữa Y Linh lại bất ngờ.

“Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”.

“Chuyện đó không quan trọng, anh tình cờ có được thôi :D”.

Vớ vẩn, làm gì có chuyện “tình cờ” đến mức đấy cơ chứ.

“Thế anh có chuyện gì không?”

“ Gặp nhau nhiều lần, coi như là có duyên. Anh thấy em rất đặc biệt, anh muốn nhận em làm em gái nuôi được không?”

“???????” – Y Linh thấy con người này thật kì lạ. Càng ngày càng kì lạ.

“Em gái !!!!”.

Y Linh không nhắn lại, cẩn thận để điện thoại vào trong ngăn bàn. Cô bé nghi Rắn đang có ý đồ gì đó. Thế là Y Linh ngồi thần người ra suy nghĩ.

Đến nỗi mà Sulim đã ngồi bên cạnh lúc nào cô bé không hề biết.

- Này! Làm gì mà nghĩ thần mặt ra vậy? Trông ngố lắm! 

Sulim vỗ vỗ vào tay Y Linh, đôi mắt liếc nhìn vẻ mặt của cô bé đầy thắc mắc. Y Linh cũng quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bạn, và lại dùng cái ánh mắt kiểu bất cần của mình nhìn vào đôi mắt ấy:

- Trông ngố lắm hả???

- Ừ, đấy là tôi không thích dùng từ “ngu”.

- Mặt cậu có vẻ giống hơn đấy.

Y Linh không nhìn cũng biết biểu cảm trên khuôn mặt cô bạn bây giờ như thế nào. Cô bé lại gục mặt xuống bàn và đeo tai nghe vào.

Được một lúc sau thì chuông vào lớp.

Cô bé chán nản bỏ tai nghe ra, rồi lén quay liếc Sulim một cái.

Y Linh thấy giật mình, bởi cô bạn đang chống cằm nhìn mình, miệng tươi cười như hoa. Trời tuy đang vào thu mát mẻ mà cô bé cũng thấy rùng mình. Hiếm khi bắt gặp tâm trạng người nào không ổn định như thế.

Y Linh nhanh chóng quay mặt đi, tủm tỉm cười. 

Lại nghĩ đến chuyện của Rắn, cô bé lại nghĩ đến cơn thịnh nộ mang tên Thịnh Phong nếu như biết chuyện này. Y Linh lại chép miệng, vì nếu như cô bé không nói thì còn lâu bố mới biết được.

Máy điện thoại lại rung.

Y Linh lại giật mình, vì lần này hồi rung rất dài. 

Không phải là tin nhắn. Y Linh móc cái điện thoại trong ngăn bàn ra, quay lưng lại với Sulim và xem số.

Vẫn số đuôi năm số năm đó, cô bé đang phân vân không biết mình có nên nghe.

- Này!

Shin bất ngờ đặt bàn tay lên vai cô bé. Y Linh khó chịu quay mặt lại, liếc xéo cậu bạn một cái rồi cầm chiếc điện thoại ra ngoài, vừa kịp ra đến cửa thì gặp cô giáo, cô bé cũng xin phép luôn.

Khi đã chắc chắn rằng không có ai ở xung quanh đấy, ngón cái Y Linh lại khẽ chạm lên màn hình.

- Alô ! - Giọng cô bé nói vào điện thoại rất khẽ.

- Tưởng em không dám nghe máy cơ chứ ? Ha ha ha….

Điệu cười khinh khỉnh, một chút châm biếm và hài hước khiến Y Linh không những không sợ mà còn bực mình.

- Anh gọi có chuyện gì không hay chỉ là để cười thôi ?

- Ừm, tan học anh đợi em trước cổng trường !

- Để làm gì? - Y Linh lại thấy hoang mang dần, giọng cô bé hơi lớn.

- Bình tĩnh, thủng tai tôi rồi, cô nương. Nếu em không ra đừng trách bọn anh bạo lực.

- Nhưng mà để làm gì? Mà “bọn anh” mà anh vừa nhắc đến là ai?

- À, mấy đứa lần trước, bọn nó bằng tuổi em đấy. Mà anh muốn nhận câu trả lời của em. Em làm em gái anh, được chứ?

- À…à..cái đó tôi thấy nó hơi vô lí nên tôi sẽ suy nghĩ. Mà đừng có đứng trước cổng trường tôi đấy.

- Không được đâu, bởi vì bây giờ anh đang đứng đây rồi!!!!!

_______Tút________

Rắn tắt máy luôn.

Y Linh muốn phát điên. “Sao mình cứ phải vướng vào ba cái vụ linh tinh này cơ chứ?????”

Cô bé quay trở lại lớp học với khuôn mặt không - thể - miêu - tả. Bản thân cô bé cũng đang thấy nóng hết cả mặt, nóng bốc lên tận đỉnh đầu luôn. Sắc đỏ còn rõ hơn cả lớp phấn nâu trên mặt.

Sulim và Shin nhìn thấy khuôn mặt này của Y Linh thì không ai dám hỏi han gì cho cô bé. Y Linh vào chỗ, lấy sách vở ra một cách thô bạo.

* * * * * * * *

Cuối cùng cái giờ tan học quái ác cũng đã đến.

Y Linh còn chưa tưởng tượng ra thảm cảnh gặp mặt mấy cậu bạn ngoài cổng trường đó sẽ như thế nào, với cái cậu bạn ghét – con – gái mặt luôn khó đăm đăm, với ba cậu bạn lúc nào miệng cũng cười toe toét, với cậu con trai tên Rắn tính tình khó đoán, là một con người khó hiểu.

Nói chung đó là một “Tổ chức” khó hiểu nhất mà cô bé từng gặp. Hay nói cách khác là “duy nhất”.

Trong khi các học sinh khác hối hả chen nhau qua cái cổng trường bé tí – đó là so với số lượng học sinh của trường – thì cô bé Y Linh cứ tiến một chút lại lùi một chút.

Đôi mắt ngó nghiêng không ngừng.

Mặt Y Linh nhăn nhó cực độ.

Và rồi cô bé phát hiện ra, tay mình đã bị ai đó cầm.

Chắc chắn là tay con trai, Y Linh nhìn xuống tay mình, rồi từ cánh tay đó nhìn lên. 

Cô bé chỉ kịp “Ơ…ơ” mấy tiếng đã bị lôi đi một cách thô bạo.

Đến khi ra khỏi cổng trường, cách xa đó một đoạn khá dài, và rồi là bây giờ đứng trước mặt của mấy người đó, mấy người mà đã xuất hiện trong suy nghĩ của Y Linh suốt từ nãy đến giờ.

Người nắm tay Y Linh là một cậu bạn hết sức dễ thương, cậu ta đang nở một nụ cười cũng hết sức dễ thương, bàn tay vẫn chưa buông khỏi bàn tay Y Linh.

Cậu bạn có nụ cười dễ thương đó tên là Gia Huy. Như lúc này đây, cậu ta híp đôi mắt lại và cười toe toét như một đứa trẻ con vậy:

- Chào bạn HAY - XẤU - HỔ, Chúng ta lại gặp nhau rồi!

Y Linh nhìn cậu bạn rồi mỉm cười lại, rồi cô bé từ từ nâng cánh tay lên.

Một điều không tưởng đã xảy ra. Y Linh dùng sức cắn thật mạnh vào bàn tay của Gia Huy khiến cậu nhóc vội vàng thả tay cô bé ra rồi xuýt xoa.

Y Linh nhân cơ hội đó vùng thật mạnh rồi bỏ chạy. Chưa đầy ba bước Y linh lại đâm sầm vào một người nữa. Cô bé nhanh chóng nhận ra đó là cái tên “nhát con gái”. Y Linh chỉ vừa kêu lên một tiếng “a” khe khẽ thì tên đó kéo một cậu bạn khác chắn về phía trước.

Thiên bị đẩy về phía Y Linh. Khiến hai người va vào nhau một cách đau điếng. Thiên nhanh tay đỡ lấy cô bé suýt ngã về phía sau.

Đây chính là thảm cảnh Y Linh đã tưởng tượng ra ban nãy.

- Chết chưa, ai bảo chạy? CÓ gì mà bạn phải xấu hổ cơ chứ?

Gia Huy đứng nhe răng ra cười một cách khoái chí, tay vẫn xoa xoa chỗ bị Y Linh cắn lúc nãy.

Y Linh tung một đấm vào bụng Thiên, rồi lại vùng chạy.

Nhưng một cánh tay nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của Y Linh lại.

Cô bé lại cau có quay lại nhìn, và rồi Y Linh dừng lại.

- Đừng chạy nữa !!!

Giọng của Rắn hết sức nhẹ nhàng, Y Linh thấy tim mình đập thình thịch.

- Cậu ta cắn đau quá !

Gia Huy bước đến bên cạnh Y Linh, dơ chỗ bị cắn cho Rắn xem rồi lại chỉ tay vào mặt Y Linh.

Quả thực một vết răng to tướng.

- Bị đấm mà không đau chắc ? 

Thiên cũng nhăn nhó không kém. 

Liếc lại khuôn mặt của Rồng thì chỉ thấy cậu ta nhếch môi cười một cái. Minh cũng cười toe toét, vì chỉ có mỗi cậu bạn là không bị làm sao.

- Thôi nào, chúng ta đi thôi!

Rắn kéo tay Y Linh đi theo. Không hiểu sao cô bé lại không vùng chạy nữa, cũng chẳng chống đối hành động đó của Rắn.

Y Linh đi theo một cách ngoan ngoãn. Thấy vậy, Gia Huy chạy lên đi song song với Y Linh , cậu bạn nhìn cô bé, lại mỉm cười rồi nói một câu gì đó rất khẽ, chỉ vừa đủ cho Y Linh nghe thấy:

- Nếu hỏi số phận của cậu là gì thì xin trả lời là “ Cậu luôn đụng vào Rắn và va phải Rồng, rồi bị đẩy ra và lại được một người anh hùng như tớ cứu”. He he.

Y Linh nhìn cậu bạn, mím môi một cách bất lực.

Nhưng có lẽ cậu bạn nói đúng, từ lúc bắt đầu gặp bọn họ đến giờ luôn trong tình cảnh như vậy.

Y Linh lên xe của Rắn. Còn lại mỗi cậu bạn một chiếc xe riêng. 

Năm chiếc xe máy màu đen đi trên đường.

Năm cậu con trai và một cô gái.

Và địa điểm dừng chân là Golden Bar………..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro