Chương 10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hứa Ngôn Tiêu đề vào đầu giường, cả thân thể như sắp ngã xuống, dạ dày đau quặn từng cơn, chút đồ ăn trong dạ dày đều bị ói ra ngoài, đến khi nhớ còn lại gì trong bụng, bạn chỉ có thể nôn khan.

Ngụy Văn Thanh Lướt qua những thứ đó, ban đầu đánh răng không định tránh, lúc sau cũng lại có ý tưởng. âm ở rìa đỡ Bạch Hứa Ngôn, tránh cho cậu bị rơi xuống dưới đất.

Bạch hứa ngôn ngữ ngồi cạnh giường ngủ. Sau lưng cậu khom xuống, để lộ phần xương sống nhô ra như thể muốn rách lớp thịt nạm.

Ngụy Văn Thành đột nhiên nhận ra sao cậu lại gầy đến vậy.

Bạch Hứa Ngôn nôn đến chóp mũi đỏ sừng, nước mắt sinh lý làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ, trên cổ cũng cung tăng một mảng màu hồng, mạch máu não não tăng lên từng cơn đau đớn.

Cậu dụ mắt, lúc này mới phát hiện mới sống động trên đất, còn bản thân thì được Ngụy Văn Thanh xem vào lòng.

Trên cơ thể người ta cũng có thảm không có kích thước nhìn.

"Tổng giám đốc Ngụy.." bạn cửa hàng tiếng, cổ vừa được làm dịch dày lại như bột mịn hơn, phát ra âm thanh nghiền đυ.c.

Nay Ngụy Văn Thanh không mặc đồ tây, độc một cái áo sơ mi hồng cà vạt, chất vải mịn lông, phần trước lót gần mặt có hung một con đại bàng, bánh nướng lại là một nhãn hiệu nào đấy mà cậu không chặn biết.

Giờ đây trên người đánh đều là xác đào vàng đóng hộp.

Cậu bég giọng, khó khăn nói lên lời: "Xin lỗi, tôi đền cho anh."

Vừa phải lời nói, cậu mới nhận ra lời này nghe rất quen, phải như vào lần đầu gặp Ngụy Văn Thanh, cậu cũng bảo: Xin lỗi, để tôi đền cho anh.

Ngụy Văn Thanh gặp bạn đúng là xui 8 kiếp.

Lời này là thực sự chân thành từ tận đáy lòng, nhưng sốt cao cùng nôn nhẹ Bạch Hứa ngôn suy yếu tới không có sức ngồi thẳng để nói lời xin lỗi cho tử tế, chỉ có thể bất lực dựa vào cả người vào Ngụy Văn Thanh.

Con mắt bị ứ mống sơn giờ luôn có cảm giác muốn rơi lệ, không phải cậu muốn khóc, thích qua cao cấp giác mạc cảm giác bình thường hơn. Thế nhưng nếu cậu khóc, nhìn thế nào cũng như kiểu nôn đến phát khóc, nên nguôi ngoảnh mắt lại vậy.

Cậu nghệ được Ngụy Văn Thanh thở dài, phong cách đành chịu đựng nhưng biết làm sao, đồng thời một âm thanh nhỏ sắc nét đặc biệt khi vải lụa ma xát vang lên.

Một lát sau, trên mặt truyền đến cảm xúc mềm mại và nhẹ nhàng. Cảm giác mát mẻ sóng da nóng nảy muốn rời xa.

Bạch Hứa Ngôn ngữ mở ra mắt: Ngụy Văn Thanh dùng chính cà vạt của mình lau sạch miệng cho cậu.

Nơi ngón tay thon dài, mảnh khảnh của Ngụy Văn Thanh còn bị vấy bẩn bởi chút xíu chất tẩy rửa, cũng bởi vì sốt sốt, đập ra tay đối phương lại càng lạnh nhìn thấy.

Bạch Hứa Ngôn Đưa tay ra: "Thật xin lỗi."

Ngụy Văn Thanh nhẹ nhàng đặt nghiêng cậu trên giường, nâng cao hai tay bị thương lên: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

Bạch Hứa Ngôn chưa đáp ứng lời, Hỏa đã tự mình mang cà vạt ra ngoài rồi.

Dù sao nhà kiều cũng lớn vô cùng, Bạch Hứa Ngôn ngữ nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà bảo vệ cách vách, héo nhớ ra nước rửa tay nhà mình là loại rẻ nhất, ý hay liệu Ngụy Văn Thanh có để ý không.

Trước kia Ngụy Văn Thanh sẽ cảm thấy rất ghét bỏ, kêu nó có mùi y chang xà phòng vậy, mà Đánh thì không thể hiểu nước rửa tay giống xà phòng có vấn đề gì.

Tổng giám đốc Ngụy quay lại, dù sao thì cũng vừa rửa tay sạch sẽ, trên người nào cũng có mảng nước đọng lớn, đánh dùng hai tay ướt chống nạnh hỏi bạn: "Chăn này của bạn có sạch bằng máy nổi không ?"

Bạch Hứa Ngôn sử dụng tiếng gõ đầu. Ngụy Văn Thanh lập tức ôm chăn qua để lên yên, lột hết ga giường cùng chăn mền, tiện mở tủ quần áo.

Như thể có một cú sốc động nào đó được nhập vào mặt kỹ thuật, mạnh mẽ đến cấu trúc Văn Thanh lùi lại hai bước, giọng lên: "Anh không có bộ đồ nào bình thường hả!"

Bạch Hứa Ngôn Ngữ nhìn thoáng qua, chớp mắt vài cái.

Ngụy Văn Thanh ngâm mắt sâu, bảo bản thân đừng quá kinh ngạc, đây không còn là ngày đầu quen thuộc Hứa Bạch Ngôn nữa rồi.

Nhưng sau năm năm, sát thương chí mạng làm vài bộ đồ xấu mang lại vẫn có chút mạnh. Ngụy Văn Thanh nhẹ nhàng không nổi hoài nghi, toàn bộ quần áo ế ở thành phố Quận có khi đều bị Hứa Bạch Ngôn rước về nhà rồi.

chất vất lực ép mắt thẩm mỹ của bản thân xuống, buông bỏ ý nghĩ áo rằn ri cùng quần màu nâu tài liệu được phân phối với nhau không, Chiếc quần baggy rộng thùng thình có làm Bạch Hứa Ngôn ngữ cao chưa đến mét sáu không, lấy đại một bộ cho Bạch Hứa Ngôn. Nhưng tới phiên mình thì đánh lửa lại không làm nổi, Cô bé tung tủ đồ lên, Thu được một chiếc váy hoa có trùm đầu màu trơn từ dưới đáy tủ lên.

Thêm lớp lông lông nữa.

Bạch Hứa Ngôn chỉ nói: "Đã là đồ mùa đông."

Ngụy Văn Thanh nói với giọng điệu khó chịu: "Tôi biết."

Bạch Hứa Ngôn ngữ lại chỉ vào tủ quần áo bảo: "Đồ ngủ ở ngăn kéo thứ hai."

"Tôi đã thấy rồi," Ngụy Văn Thanh nói: "Bạn cần đi khám."

Ngụy Văn Thanh cầm theo chiếc áo hoa lông thú vô nhà vệ sinh, lúc quay lại thì đã khoác lên người chiếc áo khác rồi, ngọc bỏ áo sơ mi cà cùng cà vạt vào túi rồi cầm trên tay.

Thời điểm Ngụy Văn Thanh tiến vào, Bạch Hứa Ngôn ngữ vừa xong, đang trôi chậm cởϊ qυđầuи.

Cậu ngồi trên ghế, áo dài che đi nội y, chỉ để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.

Ngụy Văn Thanh lùi lại hai bước: "Cần tôi lát nữa hẵng vào không?"

Bạch Hứa Ngôn đang khó chịu vô cùng nhưng phải chiến đấu với cái quần lắc lắc đầu.

Lẩn đi làm gì, hồi còn học đại học có ai là chưa thay đồ trước mặt bạn cùng ký túc xá đâu, cứng lại cũng không phải Ngụy Văn Thanh chưa thấy cảnh bạn không mặc qυđầuи ɭóŧ bao giờ.

Cậu thực hiện không phải dạng người sẽ để tâm tới vấn đề này.

Ngụy Văn Thanh mang theo cây lau nhà cùng thuốc khử trùng 84 vào, tranh thủ khoảng thời gian Bạch Hứa Ngôn Ngữ thay đồ lau qua sàn nhà một lần.

Kỳ thực sàn cũng không đổ bao nhiêu, có điều ngụ ý Văn Thanh như thể có mối thù sâu sắc với nó mà điên cuồng rải thuốc khử trùng, ra sức mà lau. mặc áo hoa sen màu mận chín của Bạch Hứa Ngôn, tay áo hơi ngắn, từng dùng lực là cánh tay như muốn lao ra khỏi ống tay áo.

Mùi hăng của thuốc khử trùng 84 chầm chậm lan tỏa trong không khí, Bạch Hứa Ngộn nhớ ra Ngụy Văn Thanh có bệnh sạch sẽ.

Chẳng trách hắn lại nhịn cơn buồn nôn giúp mình dọn dẹp đống hỗn độn kia.

Có một tổng giám đốc Ngụy mắc chứng bệnh sạch sẽ không biết Bạch Hứa Ngôn đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng cũng cọ sạch sàn nhà, sau đó nhặt quần áo bẩn mình vừa thay ném vào máy giặt. Tiếng máy giặt chạy ầm ầm, Ngụy Văn Thanh nói vọng ra từ nhà vệ sinh: "Mang cả thẻ Bảo hiểm Y tế nữa."

Chuyện gì cũng muốn quản.

Bạch Hứa Ngôn lấy ví tiền với khẩu trang để trong cặp sách màu đen ra, mấy năm gần đây cậu chưa từng mang thẻ bảo hiểm y tế bên mình. Thế rồi đang đi giày, cậu lại bởi vì cơn chóng mặt mà lả đi, ngồi phịch xuống đất.

Ngụy Văn Thanh dọn dẹp sạch sẽ đi ra, trông thấy Bạch Hứa Ngôn đang nằm trên cái ghế nhỏ trước cửa không ngóc đầu lên nổi, hắn cúi xuống với vẻ mặt lạnh lùng: "Cậu bị cảm lạnh là biến bản thân thành như này à?"

Bạch Hứa Ngôn nhọc nhằn mở mắt, liền thấy giao diện của Ngụy Văn Thanh phóng đại trước mặt mình. Thị lực của cậu từ nãy bị đọng máu nơi đáy mắt đã không tốt là bao, lúc này đây cậu mới có thể chiêm ngưỡng rõ ràng Ngụy Văn Thanh trông như thế nào.

Mắt kính thay loại gọng vàng, tóc mái vuốt ngược ra sau, nhưng nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy bao nhiêu cảm xúc đều được đôi lông mày sắc lẹm của hắn ẩn đi, vẫn như xưa, chẳng thay đổi chút nào.

Nhớ hồi xưa

Ngụy Văn Thanh lớn lên cũng không đến mức hung dữ như người đồn.

Bạch Hứa Ngôn định mở miệng vặn lại rằng bệnh cúm khác với cảm lạnh thông thường, ai dè đột nhiên trời đất đảo lộn, cả cơ thể cậu rời khỏi mặt đất.

Ngụy Văn Thanh đỡ một tay dưới nách cậu, tay kia đỡ đầu gối, bế cậu lên: "Mở cửa."

Còn khom người để cậu tiện chạm tới tay nắm cửa.

Bạch Hứa Ngôn chân không chạm đất, bệnh còn chưa đỡ, đầu cậu lại càng đau càng choáng. Thiết nghĩ Ngụy Văn Thanh bế cũng bế rồi, nếu giờ cậu tay đấm chân đá bảo bản thân có thể tự đi thì quả là vô ơn.

Tổng giám đốc Ngụy đây sức khoẻ dồi dào, lúc dùng lực bắp tay mạch máu nổi lên, áp vào lưng hắn cực kỳ có cảm giác an toàn, như thể có bế hai người như cậu lên cũng không vấn đề gì.

Thế là Bạch Hứa Ngôn mở cửa, nâng người dựa vào vai Ngụy Văn Thanh, vươn tay lấy chiếc túi Ngụy Văn Thanh đang cầm lên.

Ngụy Văn Thanh thuận theo đưa cho cậu, lộ ra vẻ mặt hài lòng 'coi như cậu biết điều' nói: "Chìa khoá xe ở túi quần bên trái."

Tay phải Bạch Hứa Ngôn cầm túi, tay trái tìm, cơn cảm lạnh khiến bàn tay trái vụng về của cậu phải nỗ lực mãi mới có thể cầm được chìa khóa thành công. Chất vải quần hãng Hạ Thiên rất mỏng, Ngụy Văn Thanh cảm giác đùi mình sắp bị bỏng mất thôi.

Hắn ôm Bạch Hứa Ngôn xuống tầng, bước đi đầy vững chắc.

Đang mùa dịch cúm bùng phát, phòng khám ngoại trú đóng cửa, phòng cấp cứu thì chật kín, một số người trẻ tuổi run rẩy vì sốt hoà vào những vụ tai nạn đẫm máu cùng tiếng trẻ con khóc lóc, thậm chí xấu hổ cũng im lặng.

Phòng khám phát phiếu cho mọi người, Ngụy Văn Thanh giúp Bạch Hứa Ngôn làm xét nghiệm máu. Lúc vừa dùng tăm bông lấy mẫu, hắn thực sự lo đối phương sẽ nôn ra, cuối cùng lại thuận lợi hoàn thành. Thay vào đến khâu xét nghiệm máu thì Bạch Hứa Ngôn lại bị sốt đến mất nước, y tá bóp đầu ngón tay cậu, ép mạnh cho đến khi có hạt máu mờ đi.

Ngụy Văn Thanh vô thức nhìn vẻ mặt của Bạch Hứa Ngôn, qua chiếc khẩu trang y tế xanh nhạt chẳng thể thấy gì, đằng sau thì bắt đầu thúc giục: "Được chưa? Sắp được chưa? Bà nhà tôi sắp 80 tuổi rồi!"

Y tá chịu không nổi: "Gọi tới số của cậu rồi hẵng qua đây!" Bạch Hứa Ngôn cầm tăm bông đứng dậy, bình tĩnh nhường vị trí.

Dòng người chen chúc, tiếng khóc đau lòng của trẻ con. Ngụy Văn Thanh cau mày chờ thông báo, từng giây từng phút dài tựa tháng năm, Bạch Hứa Ngôn bỗng nói: "Tôi vào phòng khám, anh ra ngoài hít thở không khí cho thoáng đi."

Cậu rút từ túi ra một gói khăn giấy đưa cho hắn: "Lau đi."

Lúc này Ngụy Văn Thanh mới nhận ra bản thân rất nóng, trên trán toàn là mồ hôi. Hắn có chết cũng phải giữ thể diện mà chịu dựng mặc cái áo nỉ lông cừu, chăm Bạch Hứa Ngôn đang bị bệnh, vừa rồi trên xe cũng không bật điều hoà, mà giờ đang đeo chiếc khẩu trang được Bạch Hứa Ngôn nhét cho, hắn ngột ngạt đến mức khó thở.

Do dự mất một lúc, hắn đành khuất phục, đưa Bạch Hứa Ngôn vào phòng tư vấn, còn bản thân thì ra ngoài hít thở không khí.

Bạch Hứa Ngôn bước vào, bác sĩ cau mày gọi tên hồ sơ của cậu, cậu ngồi xuống nói: "Năm ngoái tôi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu mãn tính. Hiện đang điều trị bằng Glivec, dạo này tình trạng tương đối ổn định."

Bác sĩ thở dài, cậu cũng khẽ thở dài theo.

*

Ngụy Văn Thanh đứng trước cửa hứng gió, người nóng đến mức hắn phải xắn tay áo lên. Bên cạnh có người đàn ông trung niên vẻ mặt cau có hút thuốc. Anh ta đón đầu ngọn gió, hương khói thuốc rẻ phả hết vào mặt.

Người đàn ông ho húng hắng vài tiếng rồi quay đầu đi, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của đối phương, hắn quay đầu đi, không nói lời nào.

Có ba ngàn người trên thế giới đau khổ nhưng bệnh viện chỉ chứa hai ngàn năm trăm người. Ai nấy đều treo trên mặt sự sầu khổ mà vào, mà nhiều người đi ra cũng cười không nổi.

May mắn thay, hắn chỉ là cùng Bạch Hứa Ngôn đi khám bệnh cảm thôi.

Ngụy Văn Thanh lách qua dòng người trở về phòng tư vấn, Bạch Hứa Ngôn lúc này đã ngồi tựa lưng vào cửa. Kết quả cho ra đúng là bệnh cúm A, bác sĩ kê thuốc oseltamivir, nhưng cậu ăn không vô, thân nhiệt cũng cao, thôi thì thử truyền nước xem sao cũng được.

Phòng theo dõi chật kín người, Ngụy Văn Thanh gọi điện thoại, giọng nói mơ hồ bảo có một người bạn bị bệnh đang nằm ở viện nào đó, còn bảo cố gắng giúp hắn sắp xếp giường bệnh. Từ ngày còn học đại học Bạch Hứa Ngôn vẫn luôn tò mò việc Ngụy Văn Thanh làm sao có thể trái biết anh này phải quen chị kia, từ đó đến nay vẫn chẳng thể lý giải.

Chỉ là thấy hắn vừa cúp cuộc gọi này liền kết nối với cuộc gọi khác, mồ hôi trên trán vừa lau đi giờ lại dần xuất hiện, cậu nhíu lấy góc áo của hắn, bảo: "Thôi bỏ đi."

Ngụy Văn Thanh xuống, mặc kệ cậu, đi qua nơi khác gọi điện. Lá sau Đánh lại, trên tay đã cầm thuốc và dụng cụ truyền dịch.

Đánh hỏi bạn: "Còn đi nổi không?"

Tổng giám đốc Ngụy Ngụy có danh tiếng, cuối cùng vẫn được tìm thấy bệnh cho Bạch Hứa Ngôn.

Tất nhiên ở đây không phải phòng bệnh đơn, một phòng cũng phải mười mấy người, để mà có chỗ cũng khó vô cùng.

Y tá truyền nước cho bạn, Bạch Hứa Ngôn ngữ đầu nhìn túi chất thải kia.

Một túi 500ml, hai túi lớn.

Ngụy Văn Thanh xử lý sau hông cạnh sàn bạn, kiểm tra xung quanh, trong phòng không chuẩn bị cho người nhà, đánh nhìn về phía cửa.

Bạch Hứa Ngôn ngữ thực sự đã làm việc đi kiểm tra rất nhiều rồi, còn chưa tính xong nên cảm ơn lửa như ai thì nanh chú thích giường bên bắt đầu tiếng ồn ào với con trai.

Chạy ngược dòng đến giờ cũng đã tối ưu rồi. Trong phòng lúc nào cũng có người ho, Ngụy Văn Thanh đã bỏ trang ra từ sớm.

Cậu giật góc áo Ngụy Văn Thanh, muốn kêu anh đeo lại khẩu trang vào đi.

Ngụy Văn Thanh tỉnh táo lại, cậu bé mày, mang tay cậu lại vào trong chăn.

"Không phải tôi muốn rời đi đâu, để tôi đi mua đồ ăn cho cậu."

Giọng điệu nhẹ nhàng, có hơi thở tương tự hướng dẫn người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro