Day 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


— • PAINT IT RED • —
...

Tiếng trang giấy xoàn xoạt vang lên đều đặn trong sự yên ắng của căn phòng nhỏ. Aurelia lười biếng tựa mình vào khung cửa sổ gỗ trắng. Trên tay ôm một quyển sách to bự che khuất gần nửa khuôn mặt.

Aurelia lướt nhìn trang sách đang mở tung trước mắt một lần nữa.  Trang 59 là một bức tranh vẽ cảnh Alice đang giơ cao thanh gươm Vorpal và chuẩn bị chém phăng đầu Jabberwocky. Nó luôn cảm thấy thích thú mỗi khi đọc vang bài thơ về Jabberwocky lên và tưởng tượng cảnh đầu con quái vật rơi xuống sẽ như thế nào.

JABBERWOCKY

                                                             
'Twas brillig, and the slithy toves
                                                             
Did gyre and gimble in the wabe;
                                                        
All mimsy were the borogroves,

And the mome raths outgrabe.

.

Beware the Jabberwock,my son!           

The jaws that bite, the claws that catch

Beware the Juju bird, and shun

The frumious Bandersnatch!'

.

He took his vorpal sword in hand:

Long time the manxome foe he sought

So rested he by the Tumtum tree,

And stood awhile in thought.

.

And as in uffish thought he stood,

The Jabberwock, with eyes of flames

Came whiffling through the tulgey wood,

And burbled as it came!

                                       .
                 
One, two!! One, two!! And through and through

The vorpal blade went snicker-snack!

He left it dead, and with its head

He went galumphing back.

                                      .
                                 
'And has thou slain the Jabberwocky

Come to my arms, my beamish boy!

O frabjous day! Calloh! Callay!

He chortled in his joy.

.

'Twas brillig, and the slithy toves

Did gyre and gimble in the wabe;

All mimsy were the borogroves,

And the mome raths outgrabe.

Aurelia đọc đi đọc lại bài thơ, như thể điều ấy sẽ khiến con thú nhỏ đang gầm gừ trong người nó yên tĩnh lại. Chỉ một chốc nữa thôi, sớm thôi, nó sẽ được thả ra. Chỉ cần đợi thêm-một-tí-nữa. Và rồi nó lại ngâm nga bài thơ lần thứ hai- mươi mốt. Jabberwock, Jabberwocky...come on, come out, wherever you are... 

Kim đồng hồ tíc tắc từng giây một như tằm ăn lên sự kiên nhẫn mỏng manh của nó. Aurelia lầm bầm trong họng, úp mặt vào quyển sách thở dài. Tiếng bước chân thật nhẹ đều đặn trên cầu thang nhưng Aurelia vẫn không buồn ngẩng đầu lên.

"Dì Esme, dì vào đi con không có khóa cửa." Âm thanh rầu rĩ.

Cánh cửa lập tức mở ra, Esme bước vào với vẻ mặt lo lắng. Nhưng cô nhanh chóng bật cười khi bắt gặp hình ảnh cái đầu nhỏ vùi cả vào trang sách, chỉ chừa lại vài lọn tóc đỏ bên ngoài. 

"Cục cưng, lại buồn chán à?" Esme từ sau ôm con bé vào lòng, vuốt nhẹ mớ tóc xõa tung của nó. Aurelia cuộn mình trong cái ôm ấm áp của Esme, dịu ngoan như một con mèo nhỏ.

Nó lại thở ra một hơi dài thườn thượt, trầm tư như những nhà triết học uyên thâm mỗi khi gặp vấn đề nan giải. Sau một lúc, nó ngửa đầu ra sau nhìn Esme với cặp mắt hẹp dài. Màu hổ phách xinh đẹp giờ đã chuyển dần sang đen thẳm. Đó không phải dấu hiệu tốt. Nó đang đấu tranh với bản năng để dằn lại cơn khát. 

"Lâu quá..." Câu nói không đầu không đuôi nhưng Esme lại rất rõ ràng. Cô nở nụ cười bất đắc dĩ trước sự cứng đầu của con bé. Đối với một ma cà rồng mới sinh thì khả năng chống cự lại cơn khát của Aurelia khá là ấn tượng. Mặc dù không thừa nhận nhưng có thể nói ý chí của Aurelia hơn rất nhiều so với Jasper. 

Mất hai năm để Jasper có thể khống chế được bản thân và đến trường với không khí dày đặc mùi con người. Nhưng đó là với điều kiện không tiếp xúc trực tiếp với máu tươi.

Còn Aurelia, con bé đặc biệt đến bất ngờ. Chỉ mất vài tháng để làm quen với hương người và thêm ba tháng để kiềm chế trước máu tươi. Trước giờ chỉ có một người cô biết có thể dừng chân ngay trước bản năng của mình, và giờ lại có thêm một ngoại lệ.

"Sao con không cùng dì đi săn nào? Chắc phải mất một lúc bọn họ mới về đến nhà." 

"...Không, Carlisle đã hứa rồi." Nó kiên quyết lắc đầu, mặc cho cơn khát giày vò. Ổn mà, chỉ cần đợi thêm chút nữa thôi.

"Hay chúng ta cùng đếm ngược xem nào, nếu đếm hết mà Carlisle vẫn chưa về thì phải cùng dì đi săn nhé." Esme nháy mắt với con bé, đôi lúc cô thật sự ghen tị với Carlisle khi luôn cướp đi vị trí quan trọng hàng đầu trong lòng Aurelia. Nó chần chừ nhìn Esme rồi lại không chịu nổi cái nhìn năn nỉ của cô mà gật đầu.

"Bắt đầu đếm từ 30 nhé."

"...Ngắn quá, 60 đi Esme. Nha?" Tới lượt con bé năn nỉ ngược lại, Esme hiển nhiên không có sức đề kháng trước Aurelia. Cô nhanh chóng đầu hàng, nhưng vẫn không quên tranh thủ véo gò má mềm như bông của nó. Cả hai cười giỡn trong chốc lát rồi bắt đầu đếm. 

"60...59...58...." 

"...10...9...8...7...6..."

Thính giác vô cùng nhạy bén của ma cà rồng rất nhanh nhận thấy được âm thanh của lốp xe ma sát với mặt đường. Và nó đang hướng đến đây với tốc độ cực nhanh.

"...5...4...3...2...."

Bánh xe rít lên, chiếc Mercedes thể thao màu bạc ôm cua một cách tuyệt đẹp rồi dừng hẳn hoi ngay trước cổng khi Aurelia vừa đếm đến 1.

Từ trong lòng của Esme, con bé đứng phắt dậy, quyển sách tội nghiệp cùng với Esme lập tức bị nó quăng sang một bên. Aurelia đẩy mạnh cửa sổ khiến nó phát ra tiếng răng rắc rồi tung người lao đi như một mũi tên.

"...CARLISLE!!!!"

Con bé hét lên sung sướng, đôi mắt nó như lấp lánh ánh sao trước sự hưng phấn quá độ. Aurelia thả người từ khung cửa sổ xuống mà không hề nghĩ ngợi gì về việc sẽ đáp xuống ở đâu. Tất cả sự chú ý của nó đều tập trung vào một thứ, hay nói đúng hơn, là một người.

Người đàn ông tuyệt đẹp bước ra từ chiếc Mercedes. Vẻ ngoài lịch sự giản dị với sự phối hợp giữa áo sơ mi xanh nhạt, quần tây đen phẳng phiu và chiếc áo blouse trắng. Bộ đồ vừa vặn hoàn hảo ôm lấy từng đường nét trên cơ thể tinh tế như người mẫu của anh. Không phải tự nhiên mà ma cà rồng được gọi là đứa con cưng của Thượng Đế.

Nhưng cái mà Aurelia mong đợi không phải điều ấy. Trên người Carlisle có một mùi hương nhẹ khiến cho mỗi dây thần kinh trong cơ thể nó được xoa dịu. Một chút ít mùi bạc hà xen lẫn với sự tinh khiết của sương sớm trên cỏ cây. Và hiển nhiên là vị rỉ sét của máu tươi còn nhàn nhạt trên người anh.

Cả người của Aurelia lập tức bị bao vây bởi hơi thở quen thuộc ấy ngay khi nó rơi vào cái ôm rắn chắc nhưng đầy dịu dàng. Cảm giác đôi cánh tay vòng quanh eo giữ lấy sức nặng toàn bộ cơ thể của mình, Aurelia càng ghì chặt hai chân trên người anh. Hai tay nhỏ bé đỡ lấy bờ vai của người nọ, mặt đối mặt, nụ cười toe toét vẫn luôn hiện hữu trên môi nó.

"Mừng về nhà, Carlisle!"

"Chào con Aurelia." Anh mỉm cười vỗ về mái tóc của nó một cách trìu mến.

Esme cũng lên tiếng chào đón từ trên lầu. Cô bất đắc dĩ nhìn con bé như hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của cô mà bám chặt lấy Carlisle. Cúi người, Esme bắt đầu thu nhập lại tàn cuộc xung quanh, và có lẽ là phải thay khung cửa sổ mới. Cô thở dài.

...

Đối với sự chào đón nồng nhiệt từ một thiên thần bé nhỏ, Carlisle cảm thấy không có điều gì tốt đẹp hơn. Nhưng sau vài giây, thấy con bé vẫn không có ý định rời bỏ tư thế như gấu Koala của nó, anh liền cứ thế mà ôm nó vào nhà. Mặc dù Aurelia đã ở hình dạng 12 tuổi nhưng Carlisle không hề gặp khó khăn khi ôm nó bước đi.

"Carlisle, Carlisle đã hứa là sẽ cùng con đi săn mà..." Aurelia tựa đầu vào một bên vai anh, nhìn chằm chằm chiếc cổ nơi mà với người bình thường sẽ có mạch máu nhảy lên theo nhịp đập trái tim.

Carlisle lập tức dừng bước chân, anh nhìn con ngươi ngày một đậm đi của con bé, nhíu mày.

"Aurelia, ta biết sự khống chế của con rất tốt, nhưng cũng không thể nhịn lâu như vậy được."

"Con biết!" Nó nhe răng cười đầy tự hào. "Con chỉ đang đợi Carlisle mà thôi."

Carlisle lập tức cảm thấy trái tim như mềm nhũn. Anh bất đắc dĩ nhìn gương mặt vô tội của con bé, bao nhiêu lời dạy dỗ sắp thốt ra lại phải kiềm xuống. Thay vào đó anh lại thả nó xuống, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào nhà thả cặp tài liệu và chiếc áo blouse xuống trên ghế sofa rồi quay trở ra. Tất cả chỉ diễn ra trong chưa chưa đến vài giây.

Thấy Carlisle quay trở ra, con bé cười híp mắt. Thật là lạ, dường như trên người anh có sức hút nào vậy. Mỗi lần nhìn thấy anh nó đều cảm thấy rất thoải mái, như có nguồn sáng sưởi ấm cả thân thể vốn lạnh như băng này. Nó thấy... hạnh phúc? Nếu đây là thứ mà mọi người thường gọi là 'hạnh phúc', thì nó rất thích hạnh phúc, thích rất nhiều.

"Nhanh lên Carlisle! Con muốn đi trước khi Emmett về!"

Con bé túm lấy cánh tay Carlisle, ý định lôi kéo anh đi thật mau, nhưng đáng tiếc là không kịp nữa rồi. Chiếc Jeep màu đỏ như một cơn lốc ập đến, theo sau là chiếc BMW của Rosalie. Hiển nhiên chủ nhân của chiếc xe địa hình hầm hố không ai khác ngoài Emmett.

"...Tuyệt!" Nó nhăn mày càu nhàu, ánh mắt lên án nhìn Carlisle.

"NÀY!!! HAI NGƯỜI VÀO RỪNG ĐI SĂN HẢ ?" 

Emmett chồm nửa người ra khỏi cửa kính xe. Thân hình quá khổ đầy cơ bắp của anh chen chúc khỏi khung cửa nhỏ xíu khiến người khác có cảm giác cánh cửa xe sắp nứt toạt ra đến nơi.

"Không, em đi vào rừng để ăn hamburger !" Nó khịt mũi làm vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn.

Esme vừa đi ra đến cửa, nghe nó nói liền bật cười. Đứa nhỏ này, không biết học ai mà mồm miệng lúc dỗ ai thì ngọt như trét mật, còn lúc thì khiến người khác phải cứng họng. Dĩ nhiên người có được vinh hạnh ấy nhiều nhất không ai khác ngoài Emmett.

"Okay, em sẽ đi chung với hai người."

Emmett ý đồ lao người ra nhưng nhanh chóng bị một thân hình nóng bỏng chặn mọi hành động. Nhận ra đó là Rosalie, anh lập tức thu mình lại cười làm lành.

"Anh vừa mới đi săn hồi tuần trước rồi mà!" Rosalie nhướn mày.

"Em yêu, anh chỉ muốn dắt công chúa nhỏ đi chơi thôi."

"Không! Anh lại bắt nạt— " Cô chưa kịp dứt câu Emmett đã chạy biến đi mất, vác theo Aurelia đang giãy dụa trên lưng.

"EMMETT!!!!" Rosalie lo lắng hét toáng lên nhưng cũng đã chậm, hai người họ đã mất hút sau cánh rừng. Trước khi Rosalie kịp đuổi theo, một bàn tay đặt lên vai cô nhẹ vỗ, là Carlisle.

Anh cười lắc đầu nhìn cô, ý bảo không cần phải lo lắng. Rồi lại dùng tốc độ nhanh hơn trước đuổi theo hai người kia.

Lúc này bọn người Edward, Alice đã đi vào trong nhà. Rosalie còn nghe thấy tiếng Alice cười khúc khích về việc chuẩn bị mua những bộ váy công chúa cho Aurelia, còn Edward thì vui vẻ đoán xem Emmett lần này sẽ bị con bé lăn lộn như thế nào.

Cô nghe thấy chỉ biết thở dài, một đám người sống cả trăm năm rồi mà vẫn như con nít vậy. Không khiến người khác bớt lo được.

- — - •†• - — -

Aurelia cố gắng túm lấy mái tóc của bản thân trong vô vọng. Mớ tóc xoăn dài của nó cứ thế mà rối tung trong làn gió đang gào thét bên tai. Bọn họ vẫn đang chạy, nó không tài nào hiểu được cấu tạo não bộ của Emmett và cách nó hoạt động. Thậm chí nó còn ác ý nghĩ, có lẽ không có bộ não nào trong hộp sọ xinh đẹp kia mà chỉ toàn là mớ cơ bắp cuồn cuộn chen chúc nhau.

Emmett chạy nhanh như một con bò tót xổng chuồng. Chạy, chạy, chạy mà không biết chạy đi đâu nữa. Khó chịu nhất là anh vẫn còn đang vác nó như vác bao tải trên lưng. Cơ thể cứng ngắc xốc nảy mỗi lần nhảy lên tảng đá hay né những khúc cây khiến nó gần như phát cáu khi va đập vô số lần.

"THẢ EM XUỐNG!!!"

Nó rít lên qua kẽ răng. Hai chiếc răng nanh của nó bây giờ không còn yếu ớt như lúc còn bé nữa. Một vết cắn, nọc độc truyền qua cũng đủ cho Emmett khổ sở một hồi.

"Sắp tới rồi công chúa!!! Hôm nay Emmett sẽ dắt em đi săn hổ núi!"

Quá đủ cho sự kiên nhẫn có hạn của nó rồi. Từ tư thế nằm úp sấp trên vai, nó dùng hết sức bật ngửa người ra đằng sau. Chân của nó không bị kiềm kẹp lập tức đá vào bên mạn sườn nơi yếu ớt nhất của Emmett.

Không hề phòng bị, Emmett chịu một cú đá bất ngờ theo bản năng liền che chắn. Tay bất giác thả lỏng. Aurelia thừa cơ hội này tránh thoát khỏi móng vuốt của Emmett. Nó đắc ý cười nhạo một cái rồi lắc người ra phía sau lưng anh, đạp vào khuỷu chân trái khiến Emmett ngả nhào về phía trước.

Emmett bị tập kích một hồi liền nhanh chóng phản ứng lại, hào hứng nhào đi lên, thậm chí quên mất đối thủ của mình chỉ là một đứa bé.

Aurelia lúc đầu còn tính toán các nước đi, nhưng sau lại bị sự tấn công nhiệt tình của Emmett khiêu khích thành công, nó liền dùng bản năng còn lại để chiến đấu. Thực chất cả hai như những đứa bé mẫu giáo kéo tóc, vật lộn lẫn nhau. Đánh đấm không hề có chủ đích gì cả. Mãi đến khi Carlisle chạy đến bế con bé xuống khỏi người Emmett, cuộc chiến mới kết thúc. Có sự xuất hiện của Carlisle, cả hành trình đến khi kết thúc cuộc đi săn trở nên yên bình hơn rất nhiều. Emmett săn được một con hổ núi còn Aurelia bất ngờ thay chỉ bắt một con thỏ mập.

"Mặc dù con thỏ này mập thật, nhưng em đủ no sao?" Emmett khó hiểu nhìn chiến lợi phẩm của hai người. Tuần trước anh vừa đi săn rồi nên bây giờ vẫn không vội làm thịt con hổ.

"Đương nhiên là không rồi!" Aurelia hài lòng nói.

"Vậy tại sao— "

"Con thỏ là dành cho anh, Emmett. Con hổ là của em!" Aurelia đem con thỏ nhét vào tay anh.

"...." Emmett trơ mắt nhìn con bé nhanh chóng uốn cạn con hổ. Rồi lại nhìn con thỏ trên tay, cảm giác tim anh đang nhỏ máu. Mặc dù anh không khát nhưng con hổ đó là của anh mà!

"Chẳng phải tuần trước em vừa đi săn rồi đấy sao, đừng lãng phí Emmett." Emmett không thể tin là Carlisle lại dùng ánh mắt khiển trách đầy bao dung nhìn bản thân, như thể anh là một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.

"Cảm ơn vì con hổ nhé Emmett." Aurelia cười sáng lạn khoe hàm răng trắng nõn cùng hai chiếc răng nanh. "Mình đi thôi Carlisle! Carlisle đã hứa sẽ dẫn con đi đến một nơi mà."

Carlisle cong cong khóe mắt khẽ gật đầu. Anh liền ôm con bé lên, để nó ngồi vững trên cánh tay trái, tay còn lại vuốt nhẹ mớ tóc rối màu đỏ. Cả hai nhanh chóng biến mất để lại thân hình lực lưỡng của Emmett trơ trọi trong rừng.

"Đợi em với!!!!"

- — - •†• - — -

Đi được một đoạn Aurelia lại quyết định đi bộ. Carlisle hiển nhiên chiều ý con bé, anh để nó xuống đất rồi dắt bàn tay mảnh mai của nó, bước đi.

"....Váy con dơ mất rồi." Aurelia mếu máo nhìn chiếc váy đăng ten màu xanh biếc chuyển sang màu của bùn đất. Gương mặt cũng lấm lem vết đất, thậm chí trên tóc còn vướn cành cây khô.

Nó tội nghiệp nhìn Carlisle, chỉ thấy anh cuối người lấy vật gì đó ra từ trong túi. Là một chiếc khăn trắng mỏng, rất mềm. Và thậm chí còn mềm mại hơn khi anh cẩn thẩn khom mình lau từng vết dơ trên gương mặt nhỏ nhắn của nó.

Aurelia bỗng im lặng quan sát từng góc cạnh trên gương mặt đang gần sát. Có một sợi tóc vàng rơi xuống trên trán, khiến mái tóc chỉn chu không còn hoàn hảo như lúc đầu. Nhưng nó lại khiến anh trở nên gần gũi, chân thật hơn là một pho tượng thần.

Aurelia nhìn vào đôi mắt vàng óng của anh và tự hỏi, sẽ như thế nào nếu đôi mắt này vẫn còn là màu xanh như khi chưa biến thành kẻ bất tử. Hẳn là rất đẹp, đôi mắt của Carlisle sẽ như dòng biển Caribbean, trong suốt mà sâu thẩm, ôn hòa nhưng ẩn chứa đầy sức mạnh.

"Carlisle thật là xinh đẹp."

"...Cảm ơn con, Aurelia." Lời nói của con bé khiến anh ngơ ngác trong giây lát.

Carlisle biết người khác luôn thưởng thức vẻ ngoài của mình. Nhưng anh chưa bao giờ để trong lòng. Đó là điều xảy ra khi tuổi trẻ của ai đó dừng lại mãi mãi ở một khoảnh khắc. Sống một thời gian quá lâu để nhận thấy rằng 'đẹp' không chỉ dừng ở bề ngoài _ thứ có thể biến mất theo thời gian. Anh đã học cách nhận ra vẻ đẹp thật sự ẩn sâu trong tâm hồn mỗi con người, nhờ vào người thầy Thời gian.

Chưa từng có ai dùng từ 'xinh đẹp' để khen tặng anh. Chưa từng có ai thật sự nhìn vào anh để nói rằng anh thật xinh đẹp.

"Carlisle?" Giọng con bé vang lên bên tai. Anh giật mình nhận ra bản thân nãy giờ vẫn mãi mê suy nghĩ.

"Xin lỗi, ta đã thất thần. Con nói lại đi."

"Chúng ta tới rồi phải không?" Nó hát lên sung sướng.

Trước mặt cả hai là một cánh đồng cỏ trải dài với vô số các bông hoa nhỏ khoe sắc màu. Đứng đấy có thể nhìn ra xa những ngọn đồi thông mà không bị hàng cây cổ thụ che mất. Bên dưới là các thung lũng chảy dài dọc theo con sông Greenwood lên đến thượng nguồn. Không thể không thừa nhận bàn tay tài hoa sáng tạo vô cùng của Mẹ Thiên nhiên khi thổi linh hồn vào mảnh đất này. Thiên nhiên hoang dã hùng vĩ, tuyệt đẹp biết bao khi chưa có sự nhúng tay của con người.

Aurelia tung người như một con chim lần đầu sải cánh, nó rụt rè nhưng lại hưng phấn, khát khao được khám phá. Nó hô to lên mỗi khi tìm thấy một thứ gì đó mới lạ, rồi lại cười sung sướng khi bắt gặp ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo nó.

Carlisle đứng một bên ngắm nhìn vẻ đẹp của nơi này, ngắm nhìn vẻ đẹp căng tràn sức sống của con bé. Ma cà rồng không hô hấp, nhưng lúc này anh cảm nhận được bản thân đang sống.

"Carlisle, mau lại đây đi." Mái tóc rực cháy xuất hiện bên cạnh Carlisle. Con bé kiên quyết không chấp nhận lời chối từ và kéo anh chạy đi. Không phải chạy với tốc độ của ma cà rồng, mà là thật sự chạy như một con người bình thường.

Tiếng cười của nó vang lên trong trẻo khắp khu rừng. Như bị cảm nhiễm, Carlisle bỗng chốc cũng bật cười theo. Nguồn sống, tuổi trẻ của nó truyền đến anh. Rất lâu rồi, lâu đến mức anh không nhớ rõ lần cuối cùng bản thân từng được cười thoải mái đến như vậy là khi nào.

Aurelia kéo anh đến dưới một bụi cây, núp sau đó là một khóm hoa hồng mới nở, đỏ thẳm như máu. Nó đưa tay vuốt ve từng cánh hoa một cách cẩn thận.

"Chúng thật là đẹp! Con muốn đem về một nhánh cho chị Rosalie, được không Carlisle?"

"Đương nhiên là được. Nhưng Aurelia, con phải biết rằng khi ngắt nó xuống hoa hồng sẽ tàn rất mau dù con có cố gắng chăm sóc đến mấy. Những đóa hoa này thuộc về tự nhiên, thuộc về nơi đây. Chỉ có thế nó mới nở rộ đẹp mắt nhất."

Carlisle kiên nhẫn nói từng chút một,anh mỉm cười khi thấy gương mặt con bé dần tỏa sáng. Anh biết con bé sẽ hiểu được những gì anh nói.

"Vậy thì lần sau con sẽ dắt chị Rosalie đến đây xem những bông hoa này! Chị ấy sẽ rất thích cho mà xem." Nó phủi bàn tay dính đầy đất, chuẩn bị đứng lên.

Carlisle rất tự nhiên mà rút chiếc khăn lúc nãy ra, tỉ mỉ lau cho con bé.

"Vườn sau nhà cũng có trồng hoa hồng, Rosalie sẽ không rảnh mà chạy đến đây xem với em đâu công chúa à." Emmett nãy giờ biến mất, cuối cùng cũng xuất hiện. Anh lười biến tựa mình vào một gốc cây gần đó nhìn hai người nọ lững thững đi lại.

Quả thật trong vườn có trồng một giàn hoa hồng, nhưng đó là hoa hồng trắng, không xinh đẹp như những đóa hồng đỏ mọc ở tự nhiên.

"Chúng ta có thể sơn đỏ nó không Carlisle?" Aurelia hỏi, sơn đỏ chúng như Nữ hoàng Đỏ đã làm.

"Chỉ cần con muốn, Aurelia." Giọng nói trầm ấm đầy yêu thương đáp lời.

Nó hài lòng chạy biến đi trước, bỏ lại Emmett và Carlisle đi chầm chậm phía sau.

Emmett chợt nhớ đến hoa ngữ của hoa hồng mà anh vô tình nghe Alice nhắc đến.

Hoa hồng trắng ngoài việc thể hiện cho sự tan tác, chia li, nó còn mang ý nghĩa là thuần khiết và thơ ngây. Hay còn có tên là vẻ đẹp vĩnh cửu.

Còn hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu. Thứ cảm xúc mãnh liệt, rực cháy như ngọn lửa trong những đêm đông.

"Nghĩ lại thì hoa hồng trắng hợp với con bé đấy chứ, thơ ngây, trong sáng."

Carlisle chỉ cười nhẹ, không nói lời nào. Emmett bỗng dưng thấy nhàm chán, anh vọt đến bên Aurelia, cả hai lại tiếp tục cãi cọ về cuộc thách đấu nào đó.

- — - •†• - — -
.

"You're still young,
I will paint it red for you,
Someday."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro