Dòng Máu Loạn Luân 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1Phần 1 :

Hai cô gái trông mới độ tuổi trăng tròn nhí nhảnh cười đùa trên xe bus vì cúp học đi chơi. Hai người cười nói vô tư, lại nói chuyện bằng tiếng việt nên hầu như chẳng ai trên xe bus hiểu được hai nàng nói gì.Bình thường nếu nói to thì mọi người sẽ khó chịu, nhưng có lẽ vẻ đẹp á đông của Gia Bảo và Minh Thư đã khiến cho tất cả như không hề để ý đến điều đó nữa. Họ chăm chú ngắm nhìn làn da trắng trẻo, mái tóc đen nhánh và những nụ cười gợi cảm đến mê hoặc khiến ai đã nhìn thì không thể quay mặt đi.

Gia Bảo và Minh Thư bằng tuổi nhau, cùng lớn lên trong một khu phố và học cùng nhau suốt từ thời ấu thơ cho đến tận bây giờ. Cả hai hiện đều 18 tuổi và đang học năm cuối của trường cấp ba. Trong trường không ai là không biết hai người vì cái vẻ đẹp á đông có kiểu cách khác xa với nét đẹp của người phương tây. Gia Bảo có nét đẹp được thừa hưởng từ bà ngoại và mẹ nên nếu nhìn kỹ thì nàng vẫn có nét quyến rũ hơn Minh Thư. Vì theo gen của mẹ là bà Thảo nên tính cách Gia Bảo có phần ương bướng và nghịch ngợm hơn người bạn thân thiết của cô.

Khi chiếc xe bus dừng lại thì có vẻ như mấy gã đàn ông trên xe đều tỏ ra tiếc nuối vì hai người con gái Việt Nam đã xuống. Minh Thư và Gia Bảo vừa đi bộ vừa cười thích thú khi đã chọc vào cái máu dê của đàn ông, hai người biết thừa mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai nàng. Khi chuẩn bị về đến nhà thì Minh Thư hỏi :

– Bố cậu chiều tối nay sang hay là ngày mai ấy nhỉ?

Gia Bảo nghe Minh Thư nhắc tới bố mình là Long thì tự dưng lòng phấn khởi vì ông về Vn thăm bà nội ốm hai tuần nay rồi.

– Chiều tối nay sang rồi. Mẹ Thảo sẽ đi đón ông. Tối nay cậu đến ăn cơm cho vui nhé. Mai là thứ 7 được nghỉ học thì có khi cậu đêm nay ngủ luôn ở nhà tớ cũng được. Tụi mình lại được tám chuyện cả đêm.

– Chắc là bồ muốn kể cho mình nghe về anh chàng đẹp trai đang làm bên Mỹ phải không? Hay là tám về lũ đàn ông trong trường hử? Minh Thư nhí nhảnh cười trêu Gia Bảo.

Gia Bảo nghe vậy cũng cười theo vì hai đứa ngoài chuyện đàn ông ra thì làm gì có chuyện nào vui để nói đâu. Tuy mới 18 tuổi nhưng Gia Bảo cũng đã trải qua vài cuộc tình. Tất cả các mối tình đều đến rất nhanh và ra đi cũng nhanh như gió. Cả Minh Thư và Gia Bảo đều mất đời con gái từ rất sớm, đặc biệt là Gia Bảo khi vừa mới bước vào cái tuổi 13 thì nàng đã để cho ông thầy giáo dậy thêm lấy đi cái trinh trắng của nàng. Gia Bảo có biểu hiện dâm ngay từ bé vì được thừa hưởng cái gen của cả ông bà và bố mẹ. Cộng thêm nàng sống và lớn lên trong ngôi nhà mà cả Long và Thảo suốt ngày chìm trong tình dục, không biết bao nhiêu lần Gia Bảo đã được chứng kiến bố mẹ nó ôm hôn, hay thậm chí là làm tình trong nhà bếp, nhà tắm, phòng khách...v..v nên cái tò mò về giới tính đã phát triển rất sớm trong con người Gia Bảo.

– Tớ sẽ cưới Phan Hải làm chồng!! Bất chợt Gia Bảo dừng lại nhìn Minh Thư như thông báo cho cô một tin rất quan trọng.

Minh Thư nhìn nét mặt của cô bạn, thấy Gia Bảo hình như không phải là nói đùa như mọi khi thì rất lấy làm ngạc nhiên. Cô biết tính bạn mình, hầu như không người đàn ông nào có thể trụ vững nổi quá ba tháng. Vậy mà anh chàng Phan Hải này là ai mà lại khiến cho Gia Bảo muốn cột chặt đời mình vào hắn ta như vậy? Minh Thư cũng đã được nhìn mặt hai lần, cô công nhận Phan Hải rất đẹp trai, nhưng điều đó chưa đến mức để mà khiến một cô gái mới chập chững 18 tuổi muốn dừng học để lên xe hoa. Vẫn chưa tin lời cô bạn nói, Minh Thư phải hỏi lại :

– Bồ vừa nói cái gì cơ? Cưới á? Hic hic, tớ có nghe nhầm không vậy?

Gia Bảo mặt bộc lộ sự nghiêm túc trả lời :

– Tớ đang nói thật lòng đấy. Tớ sẽ cưới Phan Hải.

– Cậu mới quen anh ta được bao lâu nhỉ? Minh Thư cố ý hỏi xoáy Gia Bảo vì cô biết hai người cũng mới chỉ quen nhau.

– Ba tháng! Gia Bảo trả lời không chút đắn đo.

Minh Thư đưa tay lên che miệng cười vì thấy Gia Bảo hôm nay trông như người lớn. Cô lại trêu :

– Hình như ba tháng là con số tớ thấy nghe quen quen . Vì chưa có gã nào cậu yêu được quá con số đó.

– Nhưng lần này là khác.

– Chỉ vì anh ta đẹp trai? Minh Thư đoán Gia Bảo thích Phan Hải chỉ vì điều đó.

– Cũng không hẳn là như vậy đâu. Gia Bảo trả lời. Vì chưa có người đàn ông nào khiến tớ yêu say đắm như vậy. Phan Hải khác xa với những người đàn ông còn lại trên thế gian này.

Thấy bạn mình có vẻ đang hạnh phúc và rất tự hào về người yêu, Minh Thư không muốn cô mất hứng nên chỉ hỏi để khuyên dăn :

– Ừ thì cứ cho là như vậy đi. Nhưng hai người mới yêu nhau được ba tháng, tớ sợ cậu quá vội vàng với quyết định đó thôi. Cứ từ từ và tìm hiểu cho kỹ đã chứ. Cưới rồi là không rút lại được đâu đấy.

Gia Bảo biết Minh Thư nói đúng nên đành khai thật ra cho bạn cô biết :

– Thì tớ cũng nghĩ vậy, nhưng tớ sợ mất anh ấy. Cậu cũng biết là xung quanh anh ta hàng tá người đẹp vây quanh. Tớ chỉ muốn anh ấy là của riêng mình thôi.

– Thì thiếu gì cách để giữ, sao cứ phải là cưới? Minh Thư tỏ vẻ không hiểu. Đầy người cưới nhau rồi nhưng vẫn ngoại tình đấy thôi.

– Nhưng..nhưng...Gia Bảo ấp úng.

– Nhưng sao? Hay anh ta bắt cậu phải cưới? Minh Thư hỏi vu vơ.

– Ừ đúng vậy. Gia Bao khai thật. Anh ấy muốn cưới ngay sau khi tớ tốt nghiệp.

Minh Thư không nhịn được cười, cô không ngờ mình đoán bừa lại là sự thật như vậy. Cô trêu Gia Bảo :

– Chắc anh ta không biết bồ mới 18 tuổi hả?

– Mười tám thì có sao đâu? Gia Bảo trả lời với sự thách thức tất cả. Ngày trước bố mẹ tớ chẳng cũng lấy nhau khi mới mười chín hai mươi đấy thôi.

Minh Thư thấy Gia Bảo có vẻ cương quyết chuyện này thì cô nghĩ rằng đây không còn là trò đùa nữa rồi. Cô biết tính Gia Bảo nông nổi, hiếu thắng, thích cái gì hay thích ai là phải giành bằng được về mình, và chưa bao giờ Gia Bảo chịu thua.

– Ok, được rồi. Minh Thư xuống nước không còn trêu trọc Gia Bảo như trước nữa. Nhưng mình chỉ không hiểu là tại sao anh ta lại vội vàng đòi cưới mày ngay như vậy thôi. Cậu không biết là dưới chân cậu là cả một gia tài khổng lồ à? Cậu có bao giờ nghĩ rằng Phan Hải đòi cưới ngay lập tức chỉ vì tiền không?

– Mình biết mọi người sẽ nghĩ như vậy nhưng bọn mình đã quyết định là không để ý đến chuyện đó. Gia Bảo cố giải thích để Minh Thư hiểu. Anh ấy nói rằng hiện nhiều công ty bên Mỹ mời anh ấy làm với mức lương rất khá. Giờ nếu tớ muốn anh ấy ở lại Đức thì chỉ còn cách là hai đứa cưới nhau thôi. Tớ không muốn mất Phan Hải và bản thân tớ cũng muốn sống trọn đời với anh ấy.

Minh Thư nghe và lờ mờ cũng đoán được ý đồ của Phan Hải, nhưng cô không hiểu một người thông minh như Gia Bảo lại khù khờ như vậy. Chẳng nhẽ tình yêu đã làm cho cô ta mất hết lý trí? Minh Thư nghĩ thầm rồi hỏi vào vấn đề chính :

– Cưới nhau xong chắc anh ta sẽ về làm cho Loth Company của nhà cậu đúng không? Và mẹ cậu chắc chắn không nỡ để cho cậu con rể yêu quý làm một nhân viên quèn?

Thấy Minh Thư như biết hết mọi chuyện nên Gia Bảo gật đầu thừa nhận cô ta nói đúng.

– Ừ, đúng là như vậy. Phan Hải là người thông minh, lại tốt nghiệp đại học bên Mỹ, và tớ nghĩ rằng chắc chắn mẹ tớ sẽ thích và coi trọng tài năng của anh.

– Hình như anh ta 27 tuổi phải không?

– 28 tuổi, hơn tớ mười tuổi. Gia Bảo trả lời không chút ngại ngùng khi Phan Hải lớn hơn cô rất nhiều.

Hai cô bạn chợt ngừng tranh luận khi đã bước chân đến cổng nhà Minh Thư. Đang mở cổng đi vào thì Gia Bảo đi đằng sau vỗ nhẹ tay lên vai Minh Thư ra điều như phát hiện thứ gì đó không ổn. Minh Thư quay lại hỏi :

– Chuyện gì vậy? Vào nhà đi.

Gia Bảo đứng im không trả lời, cô chỉ tay về hướng hai chiếc ô tô đang đỗ cách đó vài mét cho Minh Thư thấy. Hai chiếc ô tô này làm sao mà không nhận được ra khi một chiếc là Lexus bóng loáng, cả thành phố chỉ có vài chiếc. Còn cái thứ hai cũ hơn nhưng là của ông Phan Quân- bố của Minh Thư nên cô nhận ra được ngay. Minh Thư cũng hốt hoảng hỏi Gia Bảo :

– Chết! Sao giờ này bố tớ và mẹ cậu lại ở đây nhỉ? Giờ này đáng nhẽ hai người phải ở công ty chứ.

– Tớ cũng đang thắc mắc điều đó đây.

– Giờ làm thế nào? Vào nhà hay lại lượn? Minh Thư hỏi

Gia Bảo nhìn cái trời nắng chang chang, cô ngại quốc bộ thêm lần nữa nên mạnh dạn bảo Minh Thư cứ đi vào trong nhà.

– Thôi cứ vào đi. Nếu ông bà có hỏi thì bảo hôm nay được nghỉ sớm, không sao đâu. Còn hơn là lang thang giữa cái thời tiết vừa nóng vừa oi bức thế này.

Minh Thư thấy Gia Bảo nói có lý nên quay người mở cổng đi trước. Vào đến trong vườn, chợt Minh Thư quay lại ra dấu cho Gia Bảo đi nhẹ rồi dẫn cô đi ra đằng sau ngôi nhà nơi có chiếc cửa sổ bằng kính. Gia bảo lóc cóc theo sau vì cô cũng tò mò không hiểu tại sao mẹ mình lại đang ở đây với bố của Minh Thư.

Ông Phan Quân, một trợ lý và cũng là một cánh tay đắc lực của Thảo trong suốt mười mấy năm qua. Thảo cảm thấy may mắn khi kiếm được một người vừa tài giỏi vừa trung thành như ông. Cơ đồ của Loth Company có được như ngày hôm nay là nhờ vào bộ óc cực kỳ nhạy bén của ông Phan Quân. Sau khi lên nắm quyền điều hành, Thảo đặt lại tên công ty là Loth- mang hai chữ cái đầu của vợ chồng cô. Dưới bàn tay của Thảo, và với tham vọng cực kì lớn, Thảo và Phan Quân đã biến Loth company thành đế chế hùng mạnh khắp nước Đức. Loth Company không chỉ đánh các mặt hàng Việt Nam sang bán như thời ông Hùng còn sống, Thảo mạnh dạn mở rộng các mặt hàng, đưa sản phẩm của công ty đi khắp châu âu. Từng bước, từng bước khắp nước Đức mọc lên các dãy nhà hàng châu á và các siêu thị bán lẽ mini mang tên Loth. Tham vọng chưa dừng lại ở đó, Thảo đưa Loth lên thị trường chứng khoán của Đức, phát hành cổ phiếu công ty và Loth dần dần tham gia cả vào lĩnh vực bất động sản, kinh doanh khách sạn...v..v..Bất cứ lĩnh vực nào kiếm được tiền là Thảo không ngần ngại tham gia và đầu tư.

Ngôi nhà khá to tuy chỉ có hai bố con Minh Thư ở. Mẹ của Minh Thư mới qua đời cách đây hai năm vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Ông Phan Quân hiện đã 47 tuổi, vợ mất ông không đi bước nữa mà ở vậy nuôi nấng Minh Thư khôn lớn và toàn tâm toàn ý phục vụ hết mình cho Loth Company.

Hai cái đầu bắt đầu lấp ló bên ngoài ô cửa sổ, rồi khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong ngôi nhà thì không ai bảo ai cả Gia Bảo và Minh Thư đều há hốc mồm quay mặt nhìn nhau bởi ngạc nhiên quá sức tưởng tượng. Hai cô gái lại nhìn vào trong lần nữa để xem có phải là thực không hay chỉ là nhìn nhầm, nhưng chúng không nhầm, chúng thấy rõ bên trong ngôi nhà mẹ của Gia Bảo là bà Thảo đang ngồi ở ghế salon và dạng hai chân ra. Còn bố của Minh Thư là ông Phan Quân thì đang đứng dưới đất dơ hai chân của bà Thảo lên thật cao rồi cứ thế ông nhấp thật nhanh và mạnh dương vật của mình vào cái lồn xinh đẹp của người phụ nữ mới bước sang cái tuổi ba mươi tám, cái lồn quyền quý mà ông Phan Quân biết chắc chắn hàng trăm nhân viên muốn đều mơ ước được một lần chạm tới...

Hai mắt của Thảo mở thật to nhìn ông Quân, hai tay cô tự đưa lên bóp lấy hai bầu vú vẫn căng tròn chưa có dấu hiệu sập sệ như những phụ nữ cùng tuổi. Miệng cô rên rỉ khi bị dương vật gân guốc của ông Quân cứ thế đâm vào :

– A..A..A...mạnh nữa lên anh...Thảo sướng quá....mạnh nữa...địt cho Thảo sướng lồn đi anh...

Từ ngày vợ mất, hai năm nay ông Quân chịu đựng sự thiếu thốn đàn bà và chuyện của ông với Thảo đã bùng nổ gần một tháng nay khi cả hai không còn kìm chế được nữa. Là thằng đàn ông, Thảo lại xinh đẹp quý phái, ông Quân chỉ dám thương thầm nhớ trộm chứ chưa bao giờ ông có ý định tán tỉnh. Nhưng chuyện vô tình xảy ra khi Long về Vn một tháng. Chính Thảo là người chủ động kéo ông lên giường và một tháng nay ông may mắn khi liên tục được sở hữu tấm thân đẹp tuyệt mĩ của bà chủ tịch Loth Company danh giá.

Không muốn để bà chủ tịch phải thất vọng, ông Quân tuy đã 47 tuổi nhưng ông vẫn chứng minh sức mình vẫn còn rất dẻo dai khi liên tục nhấp rất mạnh khiến lồn của Thảo ướt nhẹp vì dâm thủy từ trong chảy ra lênh láng.

Mọi chuyện vậy là đã rõ và xem cũng chán rồi nên Gia Bảo ngoặc tay Minh Thư rút lui đi về phía cổng.

– Giờ đi đâu hả mày? Minh Thư ngơ ngác hỏi vì vẫn chưa thể tin vào cái chuyện vừa được xem.

– Về nhà tớ thôi rồi tối cậu ở lại ăn cơm và ngủ luôn ở đó.

– Ừ, vậy cũng được.

Hai cô gái lại lóc cóc trên đường đi ra bến bus, vừa đi hai người vừa nói chuyện về vấn đề vừa xảy ra.

– Thật không ngờ là bố tớ với mẹ cậu lại dan díu tình cảm với nhau. Không biết hai người đã ăn nằm với nhau lâu chưa nhỉ? Minh Thư lên tiếng trước.

Từ nãy Gia Bảo không nói gì vì cũng mải suy nghĩ về chuyện đó. Vậy là mẹ đã ngoại tình và cắm sừng lên đầu bố cô. Thấy Minh Thư hỏi thì cô mới mở miệng ra nói :

– Tớ cũng như cậu, làm sao mà biết được. Thôi đó là chuyện của người lớn, mình quan tâm làm gì cho mệt đầu.

– Ừ. Minh Thư cũng đồng tình như vậy. Công nhận mẹ cậu vẫn còn trẻ đẹp nhỉ? Nhìn bà như phụ nữ không tuổi ý.

Gia Bảo biết mẹ mình rất đẹp, đôi khi cô thấy bà quá đẹp để bất cứ người phụ nữ nào cũng thể ghen tị, kể cả cô. Mỉm cười khi thấy Minh Thư khen mẹ mình như vậy, Gia Bảo trả lời lảng sang ông Phan Quân :

– Bố cậu cũng vậy mà. Không ngờ tuổi ông gần năm mươi rồi mà vẫn còn khỏe như vậy. Nghe mẹ tớ rên rỉ như vậy cũng thấy rằng bố cậu đang làm cho bà sướng như thế nào.

– Hihi, chắc thế. Cũng tội cho ông, thiếu đàn bà hai năm nay rồi. Minh Thư chợt cũng tỏ ra thông cảm cho bố mình.

Hai cô bạn cười đùa vui vẻ rồi lên xe bus đi thẳng về hướng nhà Gia Bảo với sự thích thú khi khám phá ra chuyện thầm kín của bố và mẹ mình.

Chương 2Phần 2 :

Long rót chai rượu vang vào các ly cho mọi người trong gia đình một cách chậm rãi, khi đến chiếc ly cuối cùng thì anh mỉm cười nhìn Gia Kiên hỏi, cậu con trai duy nhất trong nhà mới đang độ tuổi mười sáu :

– Con trai! Có uống chút vang nhẹ không? Bố mẹ cho phép đấy.

– Con mười sáu rồi mà bố. Ở trường thỉnh thoảng con cũng uống với bạn bè mà. Gia Kiên ngước mắt trả lời với vẻ không hài lòng khi bố mẹ luôn coi nó còn trẻ con.

– Khà khà. Em xem, con trai mình ra dáng người lớn rồi đấy. Long quay về hướng Thảo nói.

– Anh cứ chiều chúng nó, rồi hư hỏng thì tại anh hết đấy nhé. Thảo không đồng tình khi Long cho phép Gia Kiên uống rượu.

– Chỉ là vang nhẹ thôi mà mẹ. Có phải lúc nào bố cũng thế đâu. Hôm nay nhà mình quây quần vui vẻ thì cho em Kiên uống một chút thì có sao đâu. Gia Bảo lên tiếng bênh vực em trai và bố.

– Đấy, em thấy chưa, đừng cứng nhắc quá. Quan trọng là nhà mình ai cũng cảm thấy vui là được. Thôi mọi người cầm ly lên cụng cái cho có khí thế nhỉ! Minh Thư, cháu cầm ly lên đi. Gớm, con bố Quân càng ngày càng xinh ra đấy.

Gia Bảo và Minh Thư cùng cầm ly lên và nhìn nhau mỉm cười. Hai cô cười là vì cái tên Quân vừa được Long nhắc tới, bởi Long đâu biết rằng lúc ban trưa chính cái tên đó và bà Thảo đã mây mưa với nhau suốt cả buổi chiều mà anh không hề biết gì.

Long bây giờ đã bước sang tuổi bốn mươi, độ tuổi chưa hẳn đã quá già nhưng mái tóc của anh đã có chút chuyển sang màu hoa râm. Khuôn mặt điển trai ngày nào giờ đã bị che lấp bởi bộ râu rậm rạp như một ông giáo sư. Sau cái vụ scandal nổ ra vào mười sáu năm trước, Long không còn mặt mũi nào để đứng lên tiếp tục làm trong công ty nữa. Mặc dù Thảo đã tha thứ hết mọi lỗi lầm, nhưng bản tính kiêu ngạo và một chút tự ái nên Long quyết định tìm một việc khác cho bản thân mình và tự hứa từ nay không nhúng tay vào bất cứ việc gì của công ty.Thảo biết tính Long tự ái, biết Long không chịu đứng dưới quyền vợ nên cô đành chấp nhận để Long rút lui và cô cũng giúp đỡ cho chồng mở một văn phòng kế toán chuyên khai thuế và tư vấn tài chính cho cộng đồng người Việt Nam ở bên Đức. Càng ngày thì văn phòng của Long càng có uy tín và đông khách.
Mỗi năm Long đút túi nhẹ nhàng 100 đến 200 nghìn euro và Long thấy như thế là đủ, anh không muốn mở rộng để rồi lại phải lao vào vòng xoáy của tiền bạc.

Bị cú sốc thất bại trên mọi chiến trường, đặc biệt là để mất bà Linh vào tay Thành nên Long về sau như người quy ẩn giang hồ. Không còn những tham vọng và hoài bão như ngày trẻ, thay vào đó anh cảm thấy nhẹ nhõm khi chạy chốn được thế giới đầy phức tạp và bon chen. An nhàn và thoải mái khi được làm việc tự do, Long có thể vẫn làm việc mà vẫn có thời gian để chăm sóc ba đứa trẻ yêu quý của mình. Có lẽ việc tình cảm bị tổn thương nên Long không còn hứng thú chuyện trai gái bên ngoài, anh tập chung hết tình cảm vào ba đứa con : Gia bảo cùng hai đứa sinh đôi là Gia Kiên và Gia Hân. Trong ba đứa thì Long thương nhất đứa út là Gia Hân khi ngay từ bé con gái anh bị chứng bệnh trầm cảm và tự kỷ khi suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng. Long cảm nhận trong con người Gia Hân hình như chứa đựng mọi tội lỗi của ông bà và bố mẹ nó hay sao nên lúc nào khuôn mặt nó cũng đượm vẻ u buồn, chẳng thấy thiết tha với cuộc sống bên ngoài. Cả Long và Thảo đã tìm cách chữa trị cho con bé nhưng đều vô ích. Cuối cùng nghe lời bác sĩ, Long và Thảo đành để cho Gia Hân sống và học tập trong trường nội trú với hy vọng ở đó con bé được tiếp xúc với mọi người nhiều hơn và sẽ dần bỏ được cái tính trầm cảm đeo bám suốt mười sáu năm qua. Thương con bé là một chuyện, nhưng mỗi lần nhìn nó là Long như thấy được hình bóng của bà Linh. " Con bé sao giống Linh ngày nào quá đi mất! ". Long đôi khi nhủ thầm như vậy và cũng không hiểu sao chỉ có anh mới nhìn thấy được Gia Hân như là bản sao của bà Linh.

Sau khi cả nhà ăn uống xong, Gia Bảo nháy mắt với Minh Thư rồi đứng dậy rút luôn về phòng mình.

– Chúng con đi về phòng trước đây, chúc bố mẹ ngủ ngon. Gia Bảo lễ phép hôn mẹ rồi đi về hướng Long hôn nhẹ lên chán ông.

Long nhìn đứa con gái nhí nhảnh với lòng vui mừng khi thấy Gia Bảo giờ đã lớn khôn của một người phụ nữ trưởng thành. Nhìn con bé, long thấy Gia Bảo giống Thảo từ hình dáng đến tính nết. Có lẽ được thừa hưởng gen của mẹ nên Gia Bảo cũng xinh đẹp, tính tình cũng bướng bỉnh, đanh đá và cực kỳ hiếu thắng.

Trong căn phòng chỉ để ánh sáng lờ mờ, hai cô gái xinh đẹp của tuổi trăng tròn cười đùa trên giường khi trên người chỉ mặc độc chiếc áo mỏng hai dây và chiếc quần lót mỏng tang. Nói chuyện trên trời dưới biển xong thì Minh Thư chợt hỏi sang chuyện khác :

– Cậu kể cho tớ nghe về anh chàng đẹp trai Phan Hải đi! Chắc anh ta phải có điểm gì đặc biệt thì mới cuốn hút cậu như thế chứ.

Gia Bảo nghe Minh Thư nhắc đến người yêu mình thì mắt cô sáng long lanh đầy vẻ tự hào và hạnh phúc. Không thể giấu diếm được điều gì mỗi khi cô bạn thân hỏi, Gia Bảo hào hứng khoe khoang :

– Anh ấy không những đẹp trai như tài tử điện ảnh, mà ăn nói rất là có duyên. Tớ cảm thấy rất hợp khi nói chuyện với anh ấy. Kể tỉ mỉ thì tớ chẳng biết kể như thế nào để cậu hiểu, nói chúng anh ta có cái gì đó đặc biệt mà khiến tớ phải si mê. Cậu cũng biết tính tớ rồi đó. Chỉ có những người đàn ông trên cơ tớ thì mới làm cho tớ thích được thôi. Ở bên cạnh anh ta, mình cảm thấy vô cùng nhỏ bé.

– Khiếp! Nghe cậu tả mà tớ đang hình dung anh ta là David Beckham đây này. Nhưng chắc cái khoản kia thì anh ấy cũng tuyệt vời lắm phải không? Minh Thư hỏi sang vấn đề đó thì miệng cười tươi và đôi mắt hấp háy đầy tinh nghịch.

Nghe Minh Thư nhắc đến chuyện đó thì Gia Bảo nghĩ ngay đến những lần cô và Phan Hải có điều kiện mặn nồng trong nhà nghỉ. Người Gia Bảo chợt như căng lên, cảm giác nóng bừng toàn thân.

– Trên cả tuyệt vời. Anh ấy có lẽ nhiều kinh nghiệm trong chuyện này nên lần nào cũng làm cho tớ đê mê.

Minh Thư cũng giống như Gia bảo, tưởng tượng cảnh hai người trần truồng quần nhau trên giường mà cô thấy rạo rực, thấy cái lồn của mình như đang ươn ướt.

– Thế cái kia của anh ta có to không? Minh Thư tự dưng muốn biết về kích cỡ dương vật của Phan Hải. Hỏi xong câu đó thì mặt cô đỏ ửng vì xấu hổ.

Gia Bảo cười nắc nẻ khai thật :

– To và đẹp lắm. Thôi được rồi. Tớ sẽ cho cậu xem clip ngắn mà bọn tớ quay được một ít để làm kỷ niệm nhé.

Minh Thư vừa tò mò vừa háo hức chờ Ga Bảo bật điện thoại lên để xem cảnh sex của hai người. Khi màn hình chiếc điện thoại chiếu cảnh người đàn ông nằm trên với tấm thân đẹp như trong tranh với cơ bắp cuồn cuộn, 2 ngực nở nang và cái bụng sáu múi thì dâm thủy liền chảy ra như suối khiến Minh Thư cảm thấy khô họng. Mắt dán chặt vào màn hình xem Phan Hải dập điên cuồng,cô cảm thấy ghen tị và thèm thuồng một cách kinh khủng. " Ôi, sao con cặc của hắn ta lại vừa dài và vừa đẹp như vậy cơ chứ! " Minh Thử nhìn kỹ con cặc của Phan Hải và nhủ thầm trong đầu như vậy. Đáng tiếc là clip chỉ dài được có 5 phút nên Minh Thư cảm thấy hơi hụt hẫng và luyến tiếc.

– Sao? Thấy thế nào? Gia Bảo cười và nháy mắt trêu cô bạn dù biết rằng Minh Thư đang nứng lồn khủng khiếp.

– Đang hay thì hết. Sao ngắn thế? Minh Thư đưa chiếc điện thoại cho Gia Bảo và không ngần ngại đưa tay xuống vuốt ve cái mu lồn của mình bên ngoài chiếc quần lót màu trắng.

– Quay được thế thôi vì phải tập chung vào chuyên môn chứ. Gia bảo trả lời.

Minh Thư day mạnh cái lồn, cô biết rằng bên trong đang ướt lắm rồi. Nhìn Gia Bảo, cô nói :

– Xem mà nứng lồn quá mày ạ. Giờ mà có con cặc nào ở đây để địt thì sướng biết mấy.

Gia Bảo cười thích thú khi thấy Minh Thư đang nứng lồn thèm cặc. Chợt như nghĩ đến ai đó nên cô trả lời :

– Cậu có muốn không? Có một người giúp được đấy.

Mắt Minh Thư sáng quắc lên khi nghe Gia Bảo nói vậy. Cô hỏi ngay :

– Ai? Nói luôn đi.

Gia Bảo lại cười khi thấy bạn mình tỏ ra sốt sắng, cô ghé miệng nói nhỏ vào tai Minh Thư :

– Gia Kiên.

Minh Thư há hốc mồm khi nghe đến cái tên Gia Kiên.

– Gia Kiên á? Thằng em cậu bé tí biết gì mà đụ với đéo. Minh Thư lắc đầu nguầy nguậy từ chối.

– Bé gì nó. Mười sáu rồi đấy. Đầy lần tớ bắt gặp nó xem phim sex và thủ dâm. Nó cũng kể cho tớ biết là đã quan hệ tình dục mấy lần với mấy con tây trong trường rồi. Cậu đừng có mà coi thường thằng ranh đấy.

– Vậy á? Nhưng với ai thì được chứ với em trai của cậu thì tớ thấy sao sao ý. Với lại tớ không thích bọn trẻ mấy.

– Nó là em trai tớ chứ có phải em trai cậu đâu mà cậu phải ngại. Chỉ là giải quyết tạm thời thôi mà. Nếu cậu không muốn thì thôi vậy.

Minh Thư suy nghĩ một lúc, nửa muốn nửa không vì cô hơi ngại.

– Nhưng phải làm thế nào? Minh Thư quay sang hỏi Gia Bảo như đã đồng ý.

Gia Bảo cười đứng dậy kéo tay cô bạn xuống giường. Hai người đi khẽ như hai con mèo rồi mở cửa bước ra ngoài. Lúc này bên trong ngôi nhà đã tắt điện hết vì ai cũng đã đi ngủ hết rồi. Tiếng chân nhẹ nhàng chợt dừng lại khi đã đứng trước cửa phòng. Gia Bảo mỉm cười rồi mạnh dạn cầm nắm cửa xoay nhẹ và mở ra.

– Vào đi, tớ đứng ngoài xem và canh cho. Đừng sợ gì hết! Gia Bảo nói nhỏ vào tai Minh Thư.

Minh Thư hơi chần chừ lưỡng lự, nhưng đã lỡ bước chân đến đây rồi chẳng nhẽ cô lại quay về nên tặc lưỡi đi vào trong phòng trước khi quay đầu lại nhìn Gia Bảo đang đứng bên ngoài mỉm cười.

Gia Kiên vừa mới chợp mắt sau khi xem hết quyển tạp chí playboy. Đang vào độ tuổi dậy thì, mọi bộ phận trên cơ thể của Gia Kiên đều phát triển một cách mạnh mẽ. Nhưng có lẽ phát triển nhất đó chính là nhu cầu tình dục của cậu thanh niên mới bước vào độ tuổi mười sáu.

Gia Kiên cứ nghĩ mình đang mơ khi cảm nhận được có ai đó đang vuốt ve tấm ngực trần của mình. Bàn tay của người phụ nữ trườn xuống nắm lấy khúc dương vật vuốt ve thì Gia Kiên chợt tỉnh giấc và mở mắt ra.

– Ơ chị Thư! Sao chị lại ở đây? Gia Kiên hốt hoảng và bất ngờ khi thấy Minh Thư đang nằm bên cạnh và sóc cặc cho mình.

– Suỵt! Nói khẽ thôi không mọi người nghe thấy bây giờ. Minh Thư mỉm cười nói nhỏ và cố gắng trổ tài sóc lọ để làm cho cu cậu thích thú.

– Nhưng chị đang làm gì vậy? Sao chị lại thế?Gia Kiên thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

Minh Thư lúc này không còn ngại ngùng như ban đầu, cô tỏ ra là đàn chị đang mê hoặc cậu em kém tuổi. Nhìn con cặc của Kiên đỏ hỏn và đang lớn dần trong lòng bàn tay, Minh Thư thích thú và trả lời thẳng cho Gia Kiên hiểu :

– Chị em mình vui vẻ tí nhé. Chị đang nứng lồn quá. Em có thích chị bú cặc cho không?

Làm sao có thể từ chối được lời đề nghị của một hot girl xinh đẹp như Minh Thư, Gia Kiên sung sướng cứ ngỡ như đang được ông trời ban tặng cho một món quà quý giá.

– Có thích không? Minh Thư bóp nhẹ cục thịt nóng hổi và hỏi lại khi thấy Gia Kiên im lặng không trả lời.

– Có..có..em thích...chị bú cặc cho em đi. Lần này Gia Kiên trả lời thật nhanh như sợ Minh Thư đổi ý.

Minh Thư nhoẻn miệng cười rồi cúi đầu xuống, cô từ từ chậm rãi hé miệng ra để nuốt chọn con cặc vào bên trong.

– AAA..Ui za...chị mút phê quá...chị làm em sướng chị Thư ơi.

– Sướng phải không?

– Dạ...sướng hơn mấy con tây mút. Miệng chị sao ấm áp quá đi. Mút xong chị có cho em địt không?

Minh Thư đang ngậm con cặc trong mồm, cô phải nhả ra để cười khi nghe câu hỏi đầy ngu ngơ nhưng mà lại rất đáng yêu của Gia Kiên. " Nếu không địt thì sang đây để làm gì? " Minh Thư nghĩ thầm như vậy.

– Nếu em muốn thì chị sẽ cho. Minh Thư trả lời ra vẻ cành cao mặc dù chính cô là người chủ động mò vào phòng trước.

Gia Bảo đứng ngoài cửa hé mắt nhìn vào trong, thấy Minh Thư đã mút cặc của Gia Kiên thì cô mỉm cười đắc ý. Vì Minh Thư thực ra là không biết rằng đã có lần Gia Kiên nhờ Gia Bảo giúp để tìm cách làm sao có cơ hội được địt cô bạn mình. Đổi lại, Gia Kiên sẽ hết mình ủng hộ chuyện thuyết phục bố mẹ cho phép cô chị được lấy chồng sớm.

Nhìn cảnh hai người bú liếm cho nhau ở tư thế 69 lộn ngược mà Gia Bảo cũng bắt đầu rạo rực nóng bừng khắp cơ thể. Nhìn cái miệng xinh xắn của cô bạn say sứa mút cặc mà Gia Bảo cũng thấy thèm có một con cặc bằng thịt ngay bây giờ để mút. Dâm thủy trong lồn đã ứa ra khi ngón tay của cô liên tục đưa xuống để thụt vào. Gia Bảo mải mê vừa xem vừa tự sướng một mình thì bỗng cô nghe thấy tiếng nói chuyện của bố mẹ ở căn phòng xa xa.

Bỏ dở bộ phim đang hấp dẫn, Gia Bảo chợt tò mò nên nhẹ nhàng đi về phía phòng của bố mẹ. Cánh cửa không được đóng kín mà chỉ khép hờ, Gia Bảo không ngần ngại hé cửa ra và ngó vào trong để xem bố mẹ có phải cũng đang làm chuyện người lớn không.

Long đang gục mặt vào cái ngã ba sung sướng của Thảo, anh liếm từ nãy đến giờ mà cái lồn dâm của vợ hôm nay không hiểu sao mãi vẫn chưa ra nước.

– Hôm nay em nhiều việc, hơi mệt nên không có hứng. Để mai đi anh! Giọng Thảo nói nhỏ cho chồng biết nguyên nhân tại sao xảy ra hạn hán.

– Nhưng anh đang nứng. Long cố nài nỉ rồi lại vục mặt xuống để liếm và hy vọng sẽ đánh thức được bản năng dâm đãng của vợ mình.

Gia Bảo đứng ngoài nhìn, cô thấy tội nghiệp cho bố khi ông cố gắng tận tình liếm láp mà mẹ cô nằm vẫn cứ trơ ra như khúc gỗ.Gia Bảo biết rõ nguyên nhân bà Thảo mệt không phải vì công việc, biết rõ mẹ mình không có hứng là bởi cả chiều bà và ông Quân đã địt nhau mấy tiếng liền. " Khổ thân cho bố khi ông không biết gì cả!", Gia Bảo nghĩ như vậy và nhìn Long vừa liếm lồn vừa cho tay xuống tự sục cặc cho mình. " Bây giờ mình mà được liếm thế kia thì chắc nước ra cả chậu ", Gia Bảo thèm thuồng muốn có ai đó ngay bây giờ cũng liếm lồn cho mình như vậy. " Con cặc của bố cũng dài gớm!" Gia Bảo thầm so sánh cặc của Long với Phan Hải và nhận xét rằng cặc của người yêu cô chỉ trông đẹp hơn vì anh còn trẻ, chứ về độ dài thì có lẽ hai người ngang nhau.

Trong khi đó ở bên trong, Long chán nản nằm vật ra khi thấy Thảo đã nhắm mắt ngủ từ bao giờ. Chẳng còn cách nào, Long với tay tắt chiếc đèn ngủ rồi cũng cố nhắm mắt xua đi cơn dục vọng trong người để chìm vào giấc mộng ngàn thu.

Thảo khép cánh cửa lại rồi quay người đi về phía phòng của cậu em trai. Tiếng rên rỉ của Minh Thư bên trong căn phòng vọng ra báo cho Gia Bảo biết rằng hai người đã vào trận chiến. Ngó đầu qua khe cửa, Gia Bảo mỉm cười khi thấy cậu em trai đang nằm trên và dập mông xuống. " Thằng nhãi này cũng được đấy chứ!", Gia Bảo thầm khen ngợi Gia Kiên khi thấy nó cũng biết dập rất khỏe, đến nỗi Minh Thư nằm dưới chỉ biết rên rỉ ứ ớ vì được sướng cái lồn.

Chiếc giường đang rung như cái lò xo, tiếng hai cơ thể đang va đập vào nhau dữ dội, tiếng nhóp nhép phát ra vì Gia Bảo đang dùng tay thụt nhanh dần thì bất ngờ Gia Kiên rút con cặc ra và chĩa thẳng lên bụng Minh Thư như để bắn.

– Chị...em không kìm được...em ra...aaaaaaaaaaaa....sướng...

Gia Bảo đứng ngoài bực mình vì đang xem hay thì bộ phim bị ngắt quãng giữa chừng. Bên trong, Minh Thư cùng cảnh ngộ vì đang vào độ cào trào, đỉnh núi mới leo được ba phần tư thì Gia Kiên đã out mất rồi. Cầm con cặc sục lên sục xuống để vắt kiệt những giọt tinh khí cuối cùng, Minh Thư đưa bàn tay nhớt nhát vào miệng rồi liếm liếm. Cô nhìn Gia Kiên đang thở hồng hộc liền mắng yêu :

– Thanh niên gì mà yếu thế. Chưa được năm phút đã ra rồi. Chị đang sướng.

Nghe Minh Thư nói vậy thì Gia Kiên cũng hơi xấu hổ. Chĩa thẳng con cặc vào miệng cô, nó trả lời để lấy lại phong độ của thằng đàn ông :

– Chị mút cho em tiếp đi. Yên tâm là năm phút sau nó lại cứng lên được ngay.

Đúng là chỉ sau năm phút, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, con cặc của Gia Kiên lại cứng đơ khi được Minh Thư mút mát. Bây giờ thì Minh Thư leo lên nằm trên, cô đút cặc của Gia Kiên vào lồn thật nhanh rồi bắt đầu nhún mông.

Gia Bảo mỉm cười như tự hào về khả năng hồi sức rất nhanh của cậu em trai. " Đúng là cha nào còn nấy!", cô thấy Gia Kiên cũng tỏ ra phong độ không kém gì ông bố.

Minh Thư biết Gia Bảo đang đứng ngoài cửa nhìn hai người địt nhau, cô cố tình rên lên thật to để trêu tức bạn mình với ý đồ muốn Gia Bảo bị kích thích mạnh. Nhưng cô đâu ngờ rằng, chính tiếng rên của cô đã đánh thức một người.

Gia Bảo đang đứng bên ngoài mải mê theo dõi diễn biến của hai người ở trên giường thì bỗng có ánh đèn hắt ra từ phòng của bố mẹ. Nghe thấy tiếng động, Gia Bảo sợ quá mà quên mất đánh động cho Minh Thư, cô đi ngay xuống cầu thang về phòng mình ở tầng dưới.

Long vì nứng cặc nên nằm mãi không ngủ được. Đang thiu thiu chuẩn bị chìm vào giấc mộng thì bỗng bên tai văng vẳng ở đâu đó có tiếng rên rất khẽ của người con gái. Mở mắt ra nín thở để nghe cho rõ,Long thấy đúng là có tiếng rên ở bên ngoài. Tò mò không biết ai ở trong nhà đang làm chuyện gì giữa đêm khuya như vậy nên anh ngồi dậy đi ra ngoài để kiểm tra. Ra đến ngoài cửa, tiếng rên ngày một rõ hơn, nhưng điều làm Long ngạc nhiên là tại sao tiếng rên lại ở trong phòng của Gia Kiên, cậu con trai của anh mới mười sáu tuổi. Long bắt đầu toát mồ hôi và lo sợ, anh nghĩ ngay đến chuyện xấu giữa Gia Kiên và Gia Bảo, anh không muốn chị em nó loạn luân như bố mẹ của chúng...

Ngó đầu vào khe cửa, Long giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng không mong muốn đúng như anh đã nghĩ trước đó. Trên giường đang là hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau và rên rỉ đầy khoái lạc. Long không thể nhìn rõ mặt vì người con gái nằm trên, cô ta gục xuống tấm ngực của người con trai đang nằm dưới.

– Sướng quá chị ơi! Lồn chị địt sướng thật đấy. Em tê hết cả buồi rồi đây này.

Nghe người con trai nằm dưới khẩu dâm bậy bạ như vậy thì Long đã biết đó chính xác là cậu con trai quý tử của mình rồi. Long không ngờ Gia Kiên còn nhỏ mà đã nói bậy đầy dâm dục như bố nó ngày nào. Nhưng hai từ " chị ơi " làm Long thấy ớn lạnh, nó buốt chạy dọc khắp sống lưng. " Chẳng nhẽ hai chị em nó loạn luân thật rồi sao?" Long nhủ thầm và tức giận định mở toang cửa hét lên, nhưng bỗng người con gái ngồi thẳng dậy với hai tay chống xuống ngực Gia Kiên thì Long chợt dừng ý định lại khi thấy người con gái đó không phải là Gia Bảo, mà lại là Minh Thư.

Cảm giác của Long lúc này là nhẹ nhõm hẳn ra, anh thở phào khi người con gái là Minh Thư chứ không phải là Gia Bảo. Bây giờ thì Long lại thầm khâm phục cậu con trai của mình, " Thế quái nào mà nó lại gạ được con bé ngon lành cành đào như Minh Thư lên giường nhỉ?"

Biết rõ sự tình, Long định đi về phòng vì ở cái đất châu âu này, thanh niên quan hệ tình dục từ 14 tuổi là chuyện hết sức bình thường. Nhưng tấm thân đẹp tuyệt mỹ của Minh Thư đã níu chân Long ở lại. Ở tư thế ngồi trên, Long không thể cưỡng lại được vẻ đẹp gợi cảm quyến rũ đến mê hồn của người con gái mới vào độ tuổi mười tám đôi mươi. Cái mông cong tớn cứ sàng sàng đưa đẩy, hai bầu vú không quá to nhưng lại vểnh lên đầy kiêu hãnh mà bất cứ ai nhìn thấy cũng phải thèm muốn. Sự thèm muốn lại trỗi dậy, Long bắt đầu bị kích thích và cảm thấy ghen tị với cậu con trai khi thấy nó quá là may mắn.

Mười mấy năm nay Long sống như người quy ẩn, anh luôn cố gắng gạt bỏ những thứ sex bệnh hoạn ra khỏi đầu như là some, loạn luân mà trong quá khứ anh đã lao vào nó với sự đam mê bất tận. Cứ nghĩ mình đã thành một người cha mẫu mực, nhưng giờ đây con quỷ dâm dục trong người lại nhen nhóm bùng cháy, Long thấy mình không kìm chế được, anh cũng muốn giá như được đè Minh Thư nằm ngửa ra ngay lúc này để nện thật mạnh con cặc vào cái lồn non tơ bóng nhẫy không một cọng lông đó...

Gia Bảo mỉm cười không dám nói cho Minh Thư biết cái chuyện mà cô vừa được chứng kiến. Minh Thư sau khi đã được thỏa mãn thì nằm ngủ ngon lành, còn Gia Bảo thì nằm thổn thức với những suy nghĩ mông lung.Vừa nãy cô đã thấy được một điều hết sức thú vị mà có lẽ chỉ mình cô biết được, đó là bố cô đã đứng ngoài cửa xem trộm con trai mình và Minh Thư quan hệ tình dục và ông đã thủ dâm ngay tại chỗ. Gia Bảo không thể nào quên được khi nhìn thấy bố tay cầm chim sóc, cô thấy được sự thỏa mãn của ông khi những dòng tinh trùng bắn khắp ra tay và xuống đất. Nghĩ đến cái đoạn đó, bỗng dưng cô ưỡn cái mông lên, lồn cô lại rỉ nước....

Chương 3Phần 3 :

Long diện một bộ vest sang trọng và quý phái để chuẩn bị đi dự tiệc. Hôm nay là một ngày đặc biệt khi Thảo tổ chức buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập Loth Company. Sự kiện này được tổ chức tại khách sạn Hilton năm sao với lượng khách lên đến hơn trăm người. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Long quay sang thấy vợ mình diện bộ váy trông thật quyến rũ. Mặc dù đã bước sang cái tuổi ba mươi tám, nhưng Thảo vẫn đẹp như ngày nào, thậm chí còn đẹp mặn mà hơn xưa. Long tin rằng với khuôn mặt và những đường cong nẩy nở đó thì cả tỉ đàn ông trên thế giới này đều phải quỳ dưới chân với mong ước được nàng ban phước cho một lần ái ân.

– Xong chưa hả em? Nhanh lên không kẻo đến muộn bây giờ. Long hỏi khi nhìn Thảo đang ngồi trang điểm.

Thảo quay ra nhìn Long thật là bảnh trong bộ Comple và cô trả lời :

– Em xong ngay đây anh đừng lo. Mà hôm qua anh đến trường thăm Gia Hân, anh chẳng đưa nó về nhà luôn để hôm nay đi dự tiệc cùng gia đình. Cả nhà thì vui, trong khi nó lại lủi thủi một mình, nghĩ mà thấy thương và tội cho nó quá.

Long bước lại gần ôm lấy vợ từ đằng sau trả lời nhỏ nhẹ :

– Anh biết điều đó chứ. Anh cũng định đưa nó về thăm nhà nhưng hiện giờ lớp Gia Hân đang có kỳ kiểm tra môn học, với lại em cũng biết tính con gái mình rồi đấy, con bé có bao giờ thích đến chỗ đông người đâu.Đưa nó đi rồi lại nhìn con bé lủi thủi một chỗ thì anh thấy còn tội cho nó hơn.

Thảo thở dài thườn thượt khi nghĩ đến cái bệnh tự kỷ của con gái cô. Đã chữa chạy các kiểu nhưng vẫn ko có tác dụng. Giờ cả nhà chỉ biết nghe theo lời bác sĩ là hy vọng con bé lớn lên, trưởng thành hơn thì suy nghĩ cũng sẽ thay đổi. Theo thời gian, theo môi trường sống, mọi động vật đều phải tập thích nghi để tồn tại. Đó chính là lý do vì sao vợ chồng Long gửi Gia Hân sống nội trú ở trường cách xa nhà 40 km với mục đích hy vọng con bé sẽ thích nghi được thế giới bên ngoài.

– À anh này! Có chuyện này không biết Gia Bảo đã nói cho anh biết chưa nhỉ? Thảo hỏi Long sang vấn đề của cô chị.

– Không, anh không thấy con nói gì cả. Chuyện gì vậy hả em?

– Hôm nọ Gia Bảo có tâm sự với em rằng là hôm nay, nó sẽ giới thiệu bạn trai cho vợ chồng mình xem mặt đấy.

Long tưởng chuyện gì nghiêm trọng, chứ chuyện Gia Bảo khoe bạn trai thì chẳng có gì ngạc nhiên. Long biết Gia Bảo giống bố mẹ nó khi mà cô thuộng dạng hơi lẳng lơ và thay người yêu như thay áo.

– Năm nay là năm cuối cấp, học hành không lo, cứ lo mấy cái chuyện yêu đương. Em nên nhắc nhở con gái một chút.

– Nhưng lần này là chuyện nghiêm túc đấy anh ạ. Nó bảo nó muốn xin phép bố mẹ cho cưới anh chàng đó ngay sau khi tốt nghiệp. Thảo nhìn chồng nói với khuôn mặt không có chút gì là đùa cợt.

– Em nói cái gì cơ? Long vừa bất ngờ vừa tức giận.

Thảo nhắc lại để Long nghe rõ :

– Nó bảo sau khi tốt nghiệp trung học thì nó muốn lấy chồng.

– Vớ vẩn! Để anh sang mắng cho nó một trận. Long gằn giọng rồi đùng đùng quay người bước ra khỏi phòng.

– Từ từ đã anh. Để em nói nốt cho anh hiểu vấn đề. Thảo đã kịp túm lấy tay Long ngăn không cho sang phòng con gái để mắng mỏ.

– Có phải nó bảo em thuyết phục anh đúng không? Long nhìn thẳng vào mặt vợ để hỏi.

Thảo cúi đầu, giọng lí nhí :

– Vâng. Nhưng quan trọng là em thấy nếu nó muốn lấy chồng sớm thì cũng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Và thêm nữa là như nghe con bé kể thì chàng rể tương lai này ok lắm. Cao ráo, đẹp trai, tốt nghiệp đại học bên Mỹ và hiện cũng đang làm việc cho các công ty bên đó với mức lương rất cao. Người tài như vậy thì anh cũng biết rằng là em cũng rất cần để điều hành Loth Company.

Long nhếch mép mỉa mai khi nghe vợ nói câu cuối :

– Vậy là em đồng ý chỉ bởi em cần một người giỏi về làm cho em thôi chứ gì.

Thảo tức giận khi thấy Long nói xỉa xói, cô bình tĩnh cố gắng giải thích :

– Anh đừng nghĩ như thế được không. Đẹp trai và tài giỏi thì bố mẹ nào chẳng mong con gái mình lấy được. Gia Bảo chắc phải có số may mắn mới vớ được người như vậy. Nó muốn cưới ngay là muốn giữ chân anh ta ở lại Đức và về làm việc cho Loth. Còn nếu để đợi mấy năm nữa thì nó sợ sẽ mất anh chàng đó khi để anh ta tự do một mình sống bên Mỹ. Cá nhân em thì thấy Gia Bảo nói cũng có lý nên cũng không muốn ngăn cản hai đứa đến với nhau.

– Nếu hai mẹ con đã thống nhất như vậy rồi thì cần gì phải hỏi anh. Mười mấy năm nay em luôn là người quyết định cuối cùng mà. Long bực dọc nên cố tình lôi chuyện cũ ra để kháy vợ.

Thảo nhìn Long đi ra ngoài thì thở dài. Nhưng cô mặc kệ vì cô cũng đã duyệt. Hiện giờ Loth Company đang rất cần người giỏi và tin cậy để giao cho các trọng trách lớn. Ngoài Phan Quân ra thì trong tay Thảo chẳng còn ai để cô có thể tin dùng như là người trong nhà. Tối nay gặp mặt, nếu thấy ưng là cô sẽ làm đám cưới cho hai đứa luôn.

Trên chiếc giường ngủ là mười mấy bộ váy mà Gia Bảo cứ mặc lên người xong lại thay ra và thử bộ khác. Cô thấy không ưng được bộ nào vì bản thân muốn mặc hở hở một chút để khoe khoang đôi gò bồng đào căng tràn nhựa sống với mọi người, và đặc biệt là với Phan Hải. Nhưng trước đó bố mẹ cô lại dặn phải ăn mặc lịch sự trang trọng một chút vì hôm nay có nhiều khách quan lớn tuổi là bạn làm ăn với mẹ cũng đến dự. Gia Bảo nhăn nhó khó chịu vì cái suy nghĩ có phần hơi lạc hậu của ông bà,nhưng cuối cùng thì cô cũng chim ưng được bộ váy đen có ren trước ngực. Cô mỉm cười khi thấy bầu ngực mờ mờ ảo ảo bên trong lớp ren mà ai đó nếu đã nhìn thì sẽ phải nhìn suốt để khám phá bên trong như thế nào. Cái váy không hở hang quá nhiều nhưng vẫn tôn lên vẻ quyến rũ sexy đến chết người.

– Gia bảo! Con xong chưa?

Giật mình, Gia Bảo quay lại. Cô nghe thấy tiếng bước chân và liền đó là bà Thảo mở cửa bước vào phòng ngủ của cô.

– Mẹ đấy à. Con sắp xong rồi. Mãi mới chọn được váy thấy ưng ưng một tí. Gia Bảo quay ra xòe cái váy để khoe cho mẹ nhìn thấy.

– Con gái mẹ đã xinh, giờ mặc bộ váy này lại càng xinh hơn nữa. Thảo thấy đúng là Gia Bảo có nét quyến rũ đến chết người.

– Con nổ mũi rồi đấy mẹ ơi. Gia Bảo nói vậy nhưng lòng sung sướng lắm khi được mẹ khen.

– Được rồi được rồi. Nếu con không thích thì mẹ không khen nữa vậy. Nhìn con tươi cười và háo hức thì mẹ đoán có phải là do sắp được gặp người yêu đúng không?

– Hihi...vâng ạ. Anh ấy chiều nay đã xuống sân bay và lát sẽ lái xe qua đón con đến buổi tiệc.

Không cần phải theo dõi thì Thảo cũng biết là Gia Bảo cũng đã trải qua dăm mối tình rồi. Nhưng cô chưa thấy người nào khiến Gia Bảo yêu và nhớ phát cuồng như người này nên đâm ra cô cũng rất tò mò muốn gặp để xem mặt mũi ra sao.

– Ai mà may mắn lọt được vào trái tim của con gái mẹ như vậy? Thảo hỏi. Chắc anh chàng phải đặc biệt lắm thì mới bùng nổ một tình yêu dữ dội như vậy. Trước nay mẹ cứ nghĩ không thể có người nào thu phục được con cơ.

Gia Bảo linh động hẳn lên khi mẹ cô nói tới điều đó, cô hồ hởi trả lời ngay :

– Đúng thế đấy mẹ ạ. Anh ấy thật tuyệt vời, một con người tốt bụng và giỏi dang. Dĩ nhiên cũng rất mạnh mẽ và quyết đoán.

Thảo chăm chú nhìn con gái. Rõ ràng Gia Bảo đang nói sự thật.Trong cô tràn ngập yêu thương và hạnh phúc. Chính điều đó làm cho Thảo cảm thấy mình đã già nua khi không thể có được tình yêu nồng cháy như hồi còntrẻ. Mắt Gia Bảo sáng lấp lánh, đôi môi nở nủ cười để lộ những chiếc răng trắng muốt đều tăm tắp. " Trời đất, con gái mình đẹp quá!" Thảo sửng sốt nghĩ thầm, trong cô thầm tự hào khi sinh ra được người con gái đẹp như vậy, nhưng cũng hơi gợn lên sự ghen tị nho nhỏ. Từ ngày Gia Bảo bắt đầu trở thành thiếu nữ, Thảo không thích ai đó cứ khen hay là so sánh vẻ đẹp của hai mẹ con cô, đặc biệt cô không thích nếu người nào khen Gia Bảo đẹp hơn mình. Cảm thấy hơi ngượng vì mình là mẹ mà lại đi đố kỵ với con, Thảo cố gắng mỉm cười và lảng sang chuyện khác.

– Thôi mặc váy nhanh lên không lại không kịp bây giờ. Có cần mẹ giúp một tay không?

Gia Bảo cầm lấy bàn tay mẹ xiết trong tay mình, cô thấy sao yêu mẹ mình quá đi. Như nhớ ra chuyện gì quan trọng, cô hỏi :

– Mẹ đã nói chuyện của con với Phan Hải cho bố biết chưa?

– Mẹ nói rồi. Nhưng có vẻ bố không đồng ý cho lắm. Con thông cảm cho bố vì bố Long không muốn con cái phải nghỉ học để lấy chồng như mẹ ngày xưa.Bố muốn con phải học đại học rồi mới tính đến chuyện cưới xin. Nhưng dù sao mẹ thấy bố nói cũng đúng khi thấy chuyện diễn ra quá nhanh. Con này, con có tin chắc là con đang hành động đúng đấy chứ? Có vội vã quá không? Con đã tìm hiểu kỹ chưa?

– Chưa lần nào con yêu say đắm và vững tin như lần này. Gia Bảo quả quyết để mẹ cô bạn an tâm.

Thảo nghiêm nghị nhìn Gia Bảo lần nữa rồi nắm chặt tay cô nói :

– Ừ mẹ tin con. Lát ở buổi tiệc hai đứa cố gắng làm cho bố hài lòng nhé. Mẹ nghĩ bố cũng không quá khắt khe lắm đâu. Tất cả là do hai con đó nên khéo ăn khéo nói vào.

Miệng Gia Bảo cười chúm chím đầy sự tự tin, cô trả lời :

– Vâng, mẹ yên tâm là con đảm bảo bố sẽ thích anh ấy cho mà coi. Tính cách của anh ấy chưa bao giờ khiến ai phải phật lòng.

– Được rồi cô không phải khoe nữa. Để lát mẹ xem có đúng như lời con nói không. Thôi muộn rồi, bố mẹ và Gia Kiên đi trước đây. Con ở lại đợi bạn con đến đón phải không?

– Dạ vâng. Bố mẹ và em cứ đi trước đi.

– Ừ, nhớ đừng đến muộn đấy nhé.

– Mẹ đừng lo, con biết rồi mà.

Trong khi đó, một chiếc xe WW màu đen bốn chỗ đang phóng như điên trên đường để đến nhà Gia Bảo.Người ngồi đằng sau dơ tay lên nhìn đồng hồ với vẻ mặt nhăn nhó :

– Nhanh chút nữa đi mày. Muộn quá rồi. Có thằng ngốc nào đi đến dự bữa tiệc của chính nhà bạn gái mình mà lại đến muộn không?

– Bình tĩnh đi anh. Berlin luôn luôn tắc đường mà. Người ngồi đằng trước quay lại bình tĩnh trả lời. Trước đó anh ta đã phải ngồi chờ tận hơn một tiếng để Phan Hải trang điểm đầu tóc như đàn bà trong phòng.

– Nhưng đến muộn quá Gia Bảo lại giận anh bây giờ. Hôm nay lại là ngày ra mắt với bố mẹ cô ấy nên không thể để mất điểm ngay lần đầu tiên gặp mặt được.

– Nhưng hình như anh muốn thế cơ mà. Anh muốn cho Gia Bảo thấy rằng ai quan trọng hơn đúng không? Anh hãy công nhận là em nói đúng đi.

– Nói ít thôi thằng ranh. Tập trung vào lái xe cho cẩn thận đi. Một thằng đã hai mấy tuổi đầu nhưng mới biết mùi đàn bà mà cũng đòi lên lớp bắt nọn anh á?

– Nhưng đêm kia em vừa được địt cùng lúc với hai con tóc vàng xong đấy.

– Lần đầu tiên trong đời. Phan Hải mỉa mai vì trong đời anh ta không biết đã ngủ với biết bao đàn bà rồi.

– Nhưng không phải là lần cuối cùng.

Phan Hải im lặng. Đó là sự thật. Thời ăn chơi trác táng của anh có lẽ cũng sắp hết nếu như anh cưới Gia Bảo làm vợ. Phan Hải thoáng rùng mình khi nghĩ đến sự mất tự do bởi một người đàn bà.

Có lẽ hơi ân hận khi làm cho Phan Hải bực mình, người thanh niên đang cầm lái nói nhằm xoa dịu :

– Anh đừng lo. Người kinh nghiệm như anh thì làm sao có ai ngăn cản được sự tự do của anh cơ chứ.

– Giờ anh mới thấy chú mày nói đúng được một câu. Hehe, đúng là không ai có thể lấy đi được sự tự do của anh cả.

Phan Hải nói xong cười đắc ý khiến cậu thanh niên phải ngoái đầu lại nhìn rồi nhủ thầm :" Chắc mình là con gái thì mình cũng bị mất hồn vì anh ta mất. Chẳng có gì ngạc nhiên khi mà tất cả các thiếu nữ, các đàn bà có chồng hay chưa có chồng đều điên dại vì anh ta.

Phan Quân đứng chờ mọi người tại khách sạn với vẻ mặt của một người đang đứng trước sự kiện quan trọng. Ông là người đã cùng Thảo gây dựng lên một đế chế kinh doanh đồ sộ và nhờ có ông mà mới có được một Loth Company như ngày hôm nay. Ông là người đến sớm nhất và làm mọi việc để sao cho buổi tiệc phải thật đàng hoàng và sang trọng. Tất cả mọi thứ ở khách sạn, nơi tổ chức buổi tiệc đã được ông chỉ đạo đâu ra đấy. Gương mặt đã có một chút nhăn nheo rám nắng của ông, dấu tích của mười mấy năm khi ông cùng với Thảo lăn lộn khắp những vùng miền của nước Đức và các nước châu âu vẫn giữ được vẻ cởi mở khi trò chuyện thân mật với khách khứa đến dự buổi tiệc. Đã mười sáu năm trôi qua, ông Quân vẫn nhớ như in cái ngày Thảo gõ cửa phòng ông và đề nghị ông về làm cho công ty của cô ấy. Ông vẫn nhớ một cô gái xinh xắn tuổi đời còn rất trẻ nhưng lại có tham vọng cực lớn, cái tham vọng mà khi ông nghe cô nói ra đã làm ông cuốn hút và bị thuyết phục ngay lập tức. Rồi ông đồng ý và ông đã giúp cô gái trẻ tuổi đạt được niềm ước mơ, đạt được cái tham vọng cháy bỏng là biến Loth Company trở thành một đế chế khổng lồ. Nhìn thành tựu mà hai người đã làm được, ông Quân tỏ ra sung sướng và tự hào.

Bữa tiệc đã diễn ra hết sức thành công và mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Thảo, chủ tịch của Loth Company luôn nở nụ cười trên môi với các bạn bè và khách mời. Nhưng khi Gia Bảo xuất hiện cùng một chàng trai bên cạnh, cô giới thiệu cho Thảo và Long biết đây là Phan Hải, người yêu và cũng là người mà cô muốn lấy làm chồng thì Thảo phải hơi cúi đầu xuống để không một ai, nhất là Long chồng cô có thể nhìn thấy được khuôn mặt đang bừng bừng rực lửa. Đó là người đàn ông đẹp nhất mà Thảo được gặp trong đời. Anh ta cao lớn tầm 1m80, gân guốc, mạnh mẽ, mái tóc đen cháy nắng và đôi mắt sáng rực lửa trên gương mặt có những đường nét cổ điển.Nhưng chưa tả hết. Dưới cái vẻ ngoài tuyệt diệu ấy ẩn giấu một cái gì đó rất hoang dã và thú vật. Chỉ sự có mặt của anh ta thôi cũng đã tác động mạnh đến Thảo hệt như cô vừa bị ai đó bất ngờ đấm một cú vào ức đến nghẹt thở. Máu dâng lên mặt cô và chảy giần giật trong huyết quản. Thân thể cô rung lên và cô kinh hoàng nhận thấy chỗ trung tâm dưới háng mình trở nên mềm mại và ẩm ướt. Thảo biết rằng mình đang thật sự điên rồ, nhưng lại sẵn sàng lao theo tiếng gọi điên rồ đó. Tại sao lại như thế, tại sao anh ta lại là người yêu của Gia Bảo?!

Gia Bảo e ấp nở nụ cười luôn miệng, cô có cảm giác ai cũng đang nhìn vào mình với vẻ trầm trồ trước vẻ đẹp kiêu sa của cô. Gia Bảo luôn ngồi sát bên cạnh Phan Hải, hai người cứ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc. Gia Bảo đang rạt rào cảm xúc khi thấy bố mẹ và mọi người ai cũng có cảm tình với bạn trai của cô.Nhưng cô đâu biết rằng trong đầu Phan Hải đang toan tính nhiều thứ. Gia bảo tuy xinh đẹp nhưng không phải là mẫu người mà Phan Hải tự hào chinh phục được. Anh không thích những người con gái tuổi teen, anh thích những mẫu phụ nữ đã có chồng giống như Thảo, mẹ của cô.

Ý nghĩ của Phan Hải liền chuyển qua người phụ nữ Huế gần bốn mươi tuổi mà anh mới đưa cô ta lên giường cách đây vài hôm. Hải hồi tưởng lại ánh mắt khêu gợi thách thức, những chiếc răng trắng nhịn, những đường nét cơ thể đẹp tuyệt trần. Phan Hải hình dung lại cảnh anh tụt chiếc áo mỏng tang khỏi vai, lột trần bộ ngực mềm mại có hai núm vú đã hơi sẫm mầu, cảm thấy làn da, đôi môi và cái lưỡi ướt át của cô ta. Trời ơi, cái lưỡi mới tuyệt vời làm sao, nó ngọt ngào như những chùm nho pháp. Cái cách chủ động táo bạo, những tiếng rên rỉ dâm dục của người đàn bà nhiều kinh nghiệm làm cho Hải cảm thấy kích thích và rạo rực khó tả. Thôi thì Gia Bảo không thuộc mẫu những người đàn bà ưa thích,nhưng cô ta cũng có sự đam mê, đặc biệt cô ta có một thân hình cực kỳ nóng bỏng và quyến rũ, sẵn sàng theo anh lao vào những đam mê xác thịt của dục vọng. Nghĩ đến điều đó, Phan Hải quay sang nhìn Gia Bảo, nhìn xuống đôi gò bồng đào trắng nõn hững hờ sau lớp vải mỏng được ép chặt, thấy cái khe sâu thăm thẳm, Hải nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi bàn tay của anh lân la trên đùi cô đi vào sát háng.

Gia Bảo quay sang mỉm cười và lườm yêu khi thấy bàn tay của Phan Hải đang ở dưới gầm bàn mân mê đúng chỗ nhạy cảm. Cô giữ tay anh ta lại vì sợ mọi người xung quanh nhìn thấy. Nhưng Hải lại cầm tay của cô đưa sáng háng mình và Gia Bảo giật mình đánh thót khi bàn tay cô vừa chạm vào cái vật cứng ngắc như khúc củi. Gia Bảo đưa mắt nhìn mọi người xem ai có nhìn thấy gì không và cô giựt tay lại nhưng không được bởi Hải đã nắm chặt tay cô giữ nguyên ở vị trí đó. Gia Bảo đỏ mặt vì sự táo bạo của người yêu, nhưng dần dần cô cũng cảm thấy kích thích bởi sự táo bạo và hồi hộp như thế này.

– Mình vào nhà vệ sinh đi em yêu. Phan Hải ghé sát miệng vào tai Gia Bảo thì thầm.

Gia Bảo mỉm cười, cô không trả lời nhưng lại đứng lên không nói câu nào cứ thế đi thẳng về hướng nhà vệ sinh. Phan Hải nhếch mép cười hài lòng, một lúc sau anh cũng đứng lên rồi chậm rãi đi về hướng đó.

Trong suốt buổi tiệc, ai cũng vui vẻ và chúc mừng công ty phát triển thành công rực rỡ, nhưng có người ko mấy được vui đó là chính là Thảo, chủ nhân của bữa tiệc. Thấy vợ có biểu hiện lạ, Long lo lắng nhìn cô và quan tâm hỏi :

– Hôm nay là ngày vui của em mà sao em lặng lẽ thế nào ấy. Anh không thấy em ăn gì cả, em có đói không? Để anh lấy cho em chút gì đó ăn nhé.

– Em không đói và anh không phải lo lắng cho em đâu. Thần kinh của Thảo căng lên như những sợi dây đàn. Em chẳng sao đâu. Chẳng qua tự nhiên em thấy người không được khỏe.

– Hừm. Long nghe lời giải thích với vẻ nghi ngờ, nhưng thấy không nên nói ra thì hơn. Mặc dù đã bốn mươi tuổi, nhưng trông anh vẫn hấp dẫn với dáng vẻ cao lớn, gọn gàng và duyên dáng trong bộ comple may rất khéo. Tuy vậy, mười mấy năm trôi qua, đặc biệt từ khi Thảo tiếp quản công ty, Long biết là cô đã không còn yêu anh như trước, mà anh vẫn tiếp tục yêu và luôn cố gắng làm sao giữ được cho ngôi nhà hạnh phúc bởi ba đứa trẻ vẫn cần chỗ dựa từ bố mẹ của chúng. Long thử tiếp cận vợ bằng cách khác :

– Buổi lễ thật là tuyệt phải không em?

– Vâng. Tất cả cũng là nhờ có anh Phan Quân chỉ đạo mọi thứ.

– Trong mắt em hình như ông ấy lúc nào cũng tuyệt vời thì phải. Long bỗng dưng buông ra câu nói đầy ghen tuông.

Thảo thấy chồng ghen, bỗng cô giật mình không biết Long đã biết chuyện của hai người đã quan hệ trên mức bạn bè trong suốt một tháng qua chưa. Cô cố gắng bào chữa :

– Hình như anh đang ghen? Anh cũng biết là em với anh ấy thân thiết còn hơn cả anh em ruột thịt.

– Anh hiểu. Sự thân thiết đó đôi khi khiến em quên mất rằng em còn có một người chồng bên cạnh. Long ghen thực sự.

– Thôi em đang mệt và xin anh đừng nói chuyện này nữa.

Long thấy hối hận khi làm cho Thảo căng thẳng thêm. Anh liền chuyển qua đề tài khác và nghĩ rằng cô sẽ thấy thú vị hơn :

– Em nghĩ thế nào về cậu bạn trai của Gia Bảo?

Thảo suy nghĩ một lát trước khi trả lời :

– Về Phan Hải ấy à? Trông anh ta cũng được đấy chứ. Con gái mình quả không nhìn nhầm người.

" Dù sao thì trong cậu ta vẫn còn có một cái gì đó ".Long nghĩ thầm. Anh không thể không công nhận là hôm nay Phan Hải cư sử rất khá và ghi được nhiều điểm trước mọi người. Anh ta xin lỗi mọi người về sự chậm trễ của mình một cách dễ thương, tỏ ra lịch sự với các bà các cô và chừng mực với cánh đàn ông, đặc biệt rất lễ phép với anh và Thảo. Cậu ta rất chú ý săn sóc Gia Bảo và luôn mỉm cười với mọi người. Để đánh giá về con người này qua cách giao tiếp thì Long thấy Phan Hải rất có tiềm năng để một ngày không xa sẽ thay chân ông Quân điều hành Loth Company.

Khách khứa bắt đầu lác đác lần lượt ra về báo hiệu buổi tiệc chuẩn bị kết thúc.Ông Quân đi ra đầu cửa khách sạn để chào tạm biệt những khách ra về thì bỗng có tiếng gọi ông từ phía sau :

– Chú Quân! Phan Hải bước phía sau cất tiếng gọi. Nghe tên chú từ lâu và hôm nay cháu rất hãnh diện khi được biết chú. Quả đúng như lời đồn không sai, dưới bàn tay của chú, buổi tiệc diễn ra thật tốt đẹp.

Nhận ra chàng trai là người yêu của Gia Bảo, ông Quân cũng đã được Thảo thông báo 80% cậu ta sẽ về làm cho Loth nên ông nhìn chằm chằm vào Phan Hải như để xem anh ta là người như thế nào.

– Cậu có vẻ biết rõ về tôi đấy nhỉ? Ông Quân thận trọng trong cách nói.

– Cháu được Gia Bảo kể cho nghe mà. Cô ấy khen chú nhiều lắm. Phan Hải bình tĩnh mỉm cười trả lời.

– Là Gia Bảo nói cho cậu biết? Hừ, con bé hôm nay trông thật hạnh phúc làm sao.

– Cháu sẽ làm cho Gia Bảo không bao giờ phải hối hận khi làm vợ Phan Hải này.

Bốn con mắt nhìn chằm chằm vào nhau, ông Quân đang cố gắng xem mình đang đứng nói chuyện với ai. "Anh ta tự tin quá!", ông nghĩ thầm đánh giá. Ông Quân bắt đầu e dè không dám khinh thường người thanh niên kém ông đến hai mươi tuổi.

– Tôi hy vọng là như vậy. Ông Quân nói xong liền bước đi.

– Thật tuyệt vời khi mai này được làm việc bên cạnh chú để học tập. Phan Hải vẫn cố nói từ đằng sau.

Ông Quân nghe rõ từng chữ mà Phan Hải nói đằng sau. Sự tự tin của cậu ta khiến ông dừng bước và suy nghĩ. Ông Quân nhíu mày, câu nói của Phan Hải chứa đầy hàm ý, đúng là anh ta có mưu đồ dấn thân vào Loth Company. " Sẽ như thế nào nếu cậu ta là con rể của Thảo?" Ông Quân thận trọng tính toán đường đi mà Phan Hải sẽ thực hiện, ông nhìn vào mắt cậu ta để một lần nữa đánh giá về đối thủ tiềm năng mà sau này sẽ cạnh tranh vị trí của ông.

– Vừa nãy tôi đã được bà Thảo nói rằng cậu sẽ về làm cho Loth. Loth Company luôn rộng mở đón chào những người có tài năng. Hôm nào rảnh cậu có thể đến văn phòng tôi, chúng ta có nhiều thứ để nói chuyện.

Phan Hải lập tức đề phòng.

– Tất nhiên, cháu sẽ đến vào bất cứ thời gian nào mà chú cảm thấy tiện.

– Thế thì hay quá. Trước khi đến cậu cứ gọi điện trước cho tôi. Chúng ta sẽ cùng đi ăn trưa và tôi sẽ giới thiệu anh với Loth Company. Với lại cậu sẽ là chồng con rể tương lai của bà Thảo thì chúng ta cũng cần phải hiểu nhau hơn.

Cháu rất vui khi chú nói vậy. Đúng là cháu và chú cần phải hiểu nhau hơn.

Họ bắt tay nhau.

– Hẹn sớm gặp lại. Ông Quân nói, gật đầu chào rồi bước đi.

Phan Hải cố kìm một nụ cười rạng rỡ, anh ta muốn nhẩy cẫng lên vì vui sướng. " Thế đấy, mình đã thành công rồi ". Anh ta tự chúc mừng nhưng cũng cẩn thận và không muốn mọi thứ diễn ra quá vội vàng...mọi chuyện cần phải làm theo đúng kế hoạch.

Mỉm cười một mình, Phan Hải quay người đi vào bên trong để nói cho Gia Bảo biết hai người chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Đúng lúc đó, một người đàn bà cũng đang tiến về phía trước đối diện nhau. Bốn con mắt chợt khựng lại nhìn nhau, cô ta ngẩng đầu lên và hít thở thật sâu như đang chống chọi lại với cơn chóng mặt.

– Cô Thảo! Hôm nay buổi tiệc vui quá phải không cô. Trông cô có vẻ mệt mỏi? Phan Hải mở lời trước nhưng mắt vẫn dán chặt vào cơ thể của bà mẹ vợ tương lai.

– Ừ, cô cảm thấy không được khỏe và đang muốn đi về. Cháu đã quyết định kỹ về việc trở thành người của Loth chưa? Thảo đang cố chống trọi với cảm xúc để có thể mở mồm nói ra từng câu, từng chữ.

Khuôn mặt, thái độ, và đặc biệt là giọng nói không được bình tĩnh của Thảo đã không qua được con mắt chuyên đi săn máy bay như Hải. Anh ta lập tức để ý đến Thảo và mắt anh nhìn lướt đánh giá thân hình quá ngon lành, ngực tròn đẹp. " Mẹ vợ tương lai của mình đây ư? Thật đáng tiếc khi bà ta là mẹ của Gia Bảo." Phan Hải đang nghĩ nếu như người phụ nữ đang đứng trước mặt mình không phải là mẹ của Gia Bảo thì chắc chắn anh ta sẽ có ý định chinh phục cho bằng được. Nhưng không vì điều đó mà anh đuổi mẹ vợ mình ra khỏi giường đâu....

Thảo thấy cái nhìn chằm chằm vào mình, cô ngại ngùng cúi đầu nhìn xuống đất. Phan Hải thốt lên " Đôi mắt bà ta! Trời ơi, một đôi mắt kỳ diệu làm sao, hệt như mắt mèo, sáng màu và tròn xoe. Phan Hải cảm thấy cái nhìn của đôi mắt đó có chút gì khêu gợi trắng trợn, kinh nghiệm giường chiếu mách bảo anh như vậy.

– Nếu cô muốn thì ngay tuần sau cháu sẽ về làm cho Loth. Phan Hải quyết định thật nhanh, anh muốn được làm việc bên cạnh người đàn bà này quá rồi. " Bà ta có sức hút thật mãnh liệt..."

– Cô rất vui khi cháu đã quyết định như vậy. Thảo bỗng dưng thấy mừng rỡ khi Hải đã quyết định về làm cho Loth.

– Cháu cũng rất vui khi được trở thành người của Loth. Cháu sẽ cố gắng chứng tỏ cô đã không nhìn nhầm người.

– Cô hy vọng là như vậy. Cô đang rất cần những người có tài năng và trẻ trung như cháu.

Phan Hải mỉm cười nhích gần hơn vào bà mẹ vợ tương lai để thử ra đòn tấn công, anh nói rất khẽ nhưng đủ ngọt ngào chui vào tai người đàn bà đang căng cứng :

– Cháu chưa bao giờ làm cho bất cứ người phụ nữ nào thất vọng cả. Rồi cô sẽ thấy.

Ngụ ý của anh ta trắng trợn đến mức không thể không nhận ra. Nhưng Thảo lại thấy thích vì điều đó, bên trong người cô căng lên, sẵn sàng ưng chịu. Đứng đối mặt với nhau, Thảo cảm thấy mùi cơ thể của Hải, mùi đàn ông đặc trưng khiến cô rạo rực. Cố gắng kìm nén ý muốn đụng chạm vào người, Thảo bạo dạn đi đến quyết định khi cũng trả lời đầy tính ỡm ờ :

– Được! Cô sẽ chờ điều đó. Cô rất muốn nhìn thấy năng nực thực sự của người mà sau này sẽ là con rể của cô.

Hải cười tự mãn trả lời :

– Cháu sẽ không làm cho mẹ vợ của mình phải thất vọng đâu.Đảm bảo năng lực của cháu cực kỳ chất lượng.

Thảo đỏ bừng mặt lườm Phan Hải đầy tình ý rồi chủ động đi về phía Gia Bảo và chồng đang ngồi nói chuyện ở bên trong. Gia Bảo thấy mẹ và Phan Hải đang đến gần thì vui mừng hỏi :

– Mẹ và anh Hải đã nói chuyện với nhau nhiều chưa?

Thảo cố gắng bình tĩnh trả lời vì Long đang ngồi ở đó :

– Mẹ và Hải vừa nói chuyện qua về công việc. Mọi việc rất tốt và Hải nói rằng sang tuần có thể đi làm ngay.

Gia Bảo nghe mẹ nói vậy thì mừng rỡ đứng lên ôm chầm lấy Phan Hải hôn chùn chụt lên má anh, cô nói với giọng đầy phấn khởi :

– Vậy là anh sẽ ở lại Đức luôn phải không?

– Nếu như em và mẹ muốn điều đó thì anh không thể từ chối. Phan Hải nói nhưng ánh mắt hơi hướng về Thảo đầy tình ý.

– Em vừa nói chuyện với bố rồi đấy. Bố cùng đã đồng ý cho chúng ta yêu nhau anh ạ.Gia Bảo hào hứng khoe.

Phan Hải giờ mới nhớ ra còn có Long đang ngồi ở đây. Anh gỡ tay Gia Bảo ra rồi nhìn Long nói như hai người đàn ông thực thụ :

– Cháu cám ơn chú và cô đã tin tưởng cháu. Cháu hứa sẽ không bao giờ làm cho Gia Bảo phải buồn, và cháu cũng nguyện toàn tâm toàn ý dốc sức cho Loth.

Long đứng lên vỗ vai cậu con rể tương lai, anh tỏ ra chững chạc và thận trọng :

– Cậu không phải hứa. Cứ làm rồi mọi người sẽ thấy được thôi. Đôi khi muốn thành công cũng cần phải có may mắn nữa đấy. Còn chuyện yêu đương của hai đứa, cô chú không muốn can thiệp quá sâu, chỉ mong hai đứa hãy tìm hiểu kỹ rồi hãy quyết định. Đừng vội vàng quá mà sau này lại hối hận.

– Bố này! Bọn con biết rồi, bố đừng lo quá. Gia Bảo ôm lấy Long nũng nịu. Thôi cả nhà mình chụp bức ảnh để làm kỷ niệm đi nào.

Gia Bảo bình thường nổi tiếng là thông minh và sắc sảo, nhưng giờ vì tình yêu quá lớn trong người mà cô bỗng trở nên là một kẻ khù khờ đến khó tin. Cô hoàn toàn không nhận ra những luồng điện liên tục phóng ngay trước mặt mình. Sự lố bịch của tình huống làm hai người ngượng ngập. Thảo không nhìn Phan Hải mặc dù đôi lúc cảm thấy anh ta cứ đưa mắt liếc mình.

– Nào bố mẹ và anh Hải. Mọi người cùng đứng chụp một kiểu đi nào. Gia Bảo hào hứng kêu lên và nhờ một người ở gần đó chụp hộ kiểu ảnh bốn người.

Phan Hải nghe thấy vậy thì liền bước đến, nhưng anh lịch sự đứng bên cạnh Long và Gia Bảo. Chụp xong thì tình huống trớ chêu vẫn chưa chấm hết khi Gia Bảo lại vô tư đề nghị :

– Nào mẹ. Giờ mẹ hãy chụp với cậu con rể yêu quý của mẹ một tấm đi.

– Con, mẹ đang mệt nên không có hứng thú chụp ảnh. Để hôm khác đi con. Thảo bẽn lẽn từ chối, trông cô giống như một thiếu nữ.

– Mẹ yêu quý của con. Trông mẹ vẫn tuyệt vời lắm. Gia Bảo thích thú cầm tay mẹ kéo sát vào Hải.

Long lịch sự ngồi xuống ghế, thấy con gái hạnh phúc anh cũng vui, nhưng có điều anh thấy Thảo lại không được tự nhiên cho lắm. Có cái gì đó giống như anh và bà Linh ngày xưa, quá khứ chợt hiện về trong đầu Long.

Thảo cảm thấy Phan Hải đang lại gần, tuy nhiên cô vẫn cố gắng tập trung sự chú ý vào Gia Bảo.

– Đứng sát vào nhau nữa đi mẹ. Đây là châu âu chứ có phải ở Việt Nam đâu mà hai người ngượng ngịu như thế nhỉ. Gia Bảo cầm chiếc điện thoại vừa chụp vừa yêu cầu.

Hải nghe vậy thì anh chủ động đưa tay ôm lấy cái eo mềm mại và kéo sát Thảo vào mình. Sự đụng chạm đầu tiên ấy của hai cơ thể sẽ được Thảo nhớ suốt đời. Trong cô dâng lên một niềm ham muốn mạnh mẽ đến nỗi người run lên như trong cơn sốt. Đầu cô quay cuồng vì cái mùi nước hoa, mùi đàn ông từ cơ thể của Hải tỏa ra. Những lời vui sướng của Gia Bảo vọng tới tai cô :" Ôi, tấm ảnh này đẹp quá mẹ ơi..", nhưng ý thức của cô chỉ cảm nhận bàn tay của Hải đặt trên hông và cái đùi nóng ấm đang cọ sát vào đùi cô. Lúc này nếu như không có ai ở đây thì chắc Thảo đã đẩy anh con rể tương lai lên chiếc bàn tiệc, sẽ nhanh chóng lột hết những thứ trên người anh ta ra vì đã làm cho cô ham muốn đến cùng cực. Thảo nhìn Phan Hải thật nhanh và trông qua ánh mắt anh ta, cô biết rằng anh ta đã hiểu tất cả.

Đêm đó Phan Hải còn đưa Gia Bảo đi chơi tăng hai đến tận khuya mới đưa cô về. Thảo nằm không ngủ được. Trước đó cô cương quyết từ chối những cái vuốt ve của chồng, cô lấy cớ rằng cô quá mệt mỏi để có thể làm tình. Long tin rằng Thảo nói thật, nhưng anh đâu biết suốt đêm đó vợ mình đã không thể nào chợp mắt được khi chỉ nghĩ đến cơ thể cường tráng của Phan Hải, và cũng đau đớn hình dung cảnh Gia Bảo lên đến tột đỉnh của khoái lạc, mệt lả sau những trận cuồng phong mà Hải đem tới.

Chương 4Phần 4 :

Ngày thứ sáu, khi đã xế chiều,Long một mình đi dạo dưới những lớp cây dợp bóng mát để trấn tĩnh tinh thần. Mặc dù anh vốn là người ưa ngắm phong cảnh, nhưng hôm nay anh chẳng trông thấy gì quanh mình cả. Tuần vừa rồi ở thật nặng nề. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thảo bỗng dưng thay đổi tính nết, cô trở nên cáu bẳn đến mức anh bắt đầu lo ngại về cô. Trước bữa tiệc, cô tỏ ra rất vui sướng và tự hào vì buổi tiệc như đánh dấu sự thành công cho tham vọng lớn lao của mình. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra với Thảo ở buổi tiệc, Long nghĩ như vậy. Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá để suy nghĩ về mọi thứ.

Suốt buổi tiệc anh luôn để mắt đến vợ, bởi vậy chắc chắn nguyên nhân không phải là một vụ va chạm hay xì căng đan nào cả. Hôm đó, hầu như mọi người nói chuyện với Thảo đều khen ngợi sắc đẹp và quần áo của cô. Quả thật Thảo vẫn còn quá trẻ, quá đẹp, cô được mọi người trầm trồ khen ngợi là một phụ nữ hấp dẫn và quyến rũ.

Nhưng dù sao đi nữa thì cũng vẫn có chuyện gì đó đã xảy ra. Long buồn rầu suy nghĩ mà vẫn không thể tìm ra nguyên nhân. Anh biết ngay đêm đó cô không ngủ được, còn sáng ra lại nằm ườn lâu trên giường với tâm trạng mệt mỏi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đã xảy ra chuyện gì đó phá vỡ sự cân bằng trong tâm hồn cô. Ngay như tối hôm qua,sau khi cả nhà ăn cơm xong, Gia Bảo đứng lên xin phép được đi ra ngoài chơi với Phan Hải. Long nghĩ Thảo sẽ đồng ý vì thấy cô đã có cảm tình với anh ta và đã bằng lòng cho hai đứa lấy nhau ngay sau khi Gia Bảo tốt nghiệp. Thế mà không biết lý do gì, gương mặt của Thảo có vẻ không hài lòng khi con gái ra ngoài đi chơi tối với bạn trai của nó. Cô cau có dặn dò Gia Bảo phải về sớm không cho đi quá khuya. Bản tính của Gia Bảo vốn cũng ương ngạnh, tất nhiên cô không thích mẹ coi cô như là trẻ con nên hai người đã xảy ra to tiếng với nhau và Long phải đứng lên giảng hòa.

Suy nghĩ của Long chợt chuyển sang vấn đề khác. Long công nhận vợ mình cực kỳ quyến rũ, mọi thứ trên cơ thể cô đẹp một cách gần như hoàn hảo, đặc biệt nổi bật với đôi mắt to đầy khiêu khích. Cô rất tự hào vì sự hấp dẫn của mình đối với đàn ông. Tim Long nhói đau nghĩ đến nhiều chuyện mà anh phải cố tình làm ngơ như không biết gì để giữ lấy cho ngôi nhà được bình yên. Anh không muốn bọn trẻ biết được chuyện quá khứ của bố mẹ chúng, càng không muốn cho chúng biết rằng mẹ chúng vẫn hay ngoại tình với những người đàn ông khác. Sở hữu tấm thân gợi cảm, lại sống trong cảnh quyền quý, con người Thảo luôn hừng hực đòi hỏi được thỏa mãn.Những chàng trai nào may mắn được lọt vào mắt xanh của cô thì Long đều biết là họ đã được Thảo khiêu khích đưa lên giường ở những khách sạn sang trọng. Đã muốn cái gì thì bao giờ Thảo cũng phải chinh phục cho bằng được, và có lẽ nào cô ấy đang ghen tị với chính con gái của mình chăng? Ghen tị vì Gia Bảo có được người đàn ông đẹp một cách đến hoàn hảo. Nếu đúng là như vậy thì thật là khó xử khi hai mẹ con cùng yêu một người đàn ông.

" Em tội nghiệp của anh " Long nghĩ với sự thương cảm. " Làm sao giúp em vượt qua được sự đau khổ này đây?" Long vẫn vậy, từ lâu anh vẫn luôn luôn nghĩ cho vợ mình đầu tiên sau đó mới đến mình. Trong chuyện này, Long hết sức thông cảm cho Thảo là bởi trong quá khứ, anh với mẹ cô là bà Linh cũng đã yêu nhau.Ngồi mãi cũng không nghĩ ra được cách nào, Long đứng dậy và quyết định lái xe đến trường học để thăm Gia Hân. Con bé có khuôn mặt hiền hậu, mỗi khi có chuyện gì không vui là Long hay tìm đến nó. Ở bên cạnh Gia Hân, Long thấy được sự bình yên đến kỳ lạ khi mà mọi vẩn đục đều được gió cuốn đi.

Ngôi trường mà Gia Hân đang học nằm ở một vùng nông thôn cách thành phố hơn 50km. Vì Gia Hân sống khép kín,cô bé chỉ thích chơi với động vật, yêu thiên nhiên và thích ngồi một mình vẽ nên Long đã quyết định gửi con bé vào trường đó. Bởi ngôi trường nằm giữa cảnh vật thiên nhiên, không ồn ào như những trường trên thành phố, lũ trẻ lại vô cùng thân thiện nên Long nghĩ ngôi trường này rất phù hợp cho con gái mình.

Khi đi vào trong làng, Long dừng xe rồi chạy vào một cửa hàng để mua vài que kem. " Con bé vẫn vậy, mười năm nay chỉ thích ăn kem, mà chỉ kem dâu mà thôi ", Long mỉm cười nghĩ thầm cầm mấy que kem ra quầy để tính tiền. Khi vào trong trường, Long xin phép rồi đi thẳng lên phòng nội trú nơi mà con gái anh sống tại đó.

– Gia Hân vừa đi với một người phụ nữ ra vườn rồi? Một cô bé người Nga nói cho Long biết như vậy.

" Ai đến thăm Gia Hân vậy nhỉ? " Long vừa đi vừa nghĩ xem là ai. Đi giữa vườn hoa và những bãi cỏ xanh dờn, Long thấy cảnh vật ở đây đẹp quá và cũng muốn mai này được yên nghỉ tuổi già ở những chốn yên bình như nơi đây.

Long dừng chân tại một gốc cây, anh đứng từ đằng xa nhìn về phía chiếc ghế đá, nơi mà Gia Hân đang ngồi mút que kem một cách rất đáng yêu và ngây thơ. Có điều bên cạnh Gia Hân, một người phụ nữ với khuôn mặt vô cùng phúc hậu, miệng luôn mỉm cười và bàn tay cứ vuốt mái tóc của cô bé với sự yêu thương trìu mến. Long đi lại gần về phía hai người, lòng anh không khỏi dâng lên những cung bậc cảm xúc đến nghẹn ngào....bà ấy vẫn vậy, vẫn trẻ đẹp như không có dấu hiệu của thời gian.

– Mẹ! Mẹ đến thăm Gia Hân khi nào vậy? Long đã đến gần chiếc ghế đá và hỏi bà Linh.

Bà Linh nhìn Long một hồi, bà mỉm cười vì thấy thằng con rể ngày nào giờ đã râu ria, tóc bạc như một ông giáo sư đáng kính. Quay sang nhìn cháu gái vẫn đang mút kem, bà Linh trả lời Long :

– Mẹ vừa đến thôi. Nhớ cháu gái tội nghiệp này quá nên mẹ tự lái xe đến đây thăm nó.

Long ngồi xuống bên cạnh Gia Hân, anh vuốt tóc nó rồi hỏi :

– Ở đây có thích không con?

Gia Hân ngừng mút que kem dâu màu đỏ, cô mười sáu tuổi nhưng vẫn như đứa trẻ mãi chưa lớn nhìn bố nói đầy vẻ thích thú :

– Con thích lắm. Ở đây có nhiêu hoa này, có nhiều cây và nhiều chim lắm bố ạ. Chiều nào con cũng ra đây để vẽ và chơi với những chú chim.

Cả Long và bà Linh cùng nhìn nhau, hai người chẳng biết nên vui hay nên buồn khi thấy Gia Hân như vậy. Ai cũng muốn con bé hòa đồng với thế giới con người, chính vì vậy khi thấy Gia Hân cứ quẩn quanh chơi với cây cảnh và nuông thú thì mọi người lại càng tỏ ra lo lắng thêm.

Hai người ngồi chơi với Gia Hân khoảng độ nửa tiếng thì bà Linh đứng lên về trước vì hiện giờ gia đình bà đã sống ở một thành phố khá xa Berlin. Long cũng đứng lên tiễn bà mẹ vợ ra đến tận ngoài cổng trường, vừa đi hai người vừa nói chuyện.

– Các con nên để ý đến Gia Hân một chút. Tội nghiệp con bé quá. Lúc con chưa đến, nó cứ hỏi mẹ là " bà ơi, cháu sinh ra để làm gì hả bà? ". Nghe con bé hỏi câu đó mà mẹ không kìm được nước mắt, chẳng biết trả lời thế nào, chỉ biết thương nó vô vàn. Bà Linh nói đến đó thì đôi mắt đỏ hoe như đang rơm rớm nước mắt.

Long cũng thương con gái anh lắm chứ, nghe bà Linh nói như vậy thì anh chỉ biết thở dài rồi nói :

– Con bé đúng thật là tội nghiệp. Con nghĩ con bé sinh ra như là để gánh hết cái họa cho mọi người trong gia đình hay sao ý. Nhà mình, tất cả mọi người chẳng ai sao cả, thế mà không hiểu sao mỗi mình Gia Hân lại như vậy.

Long dừng lại, im lặng một hồi rồi anh nói tiếp cái điều mà anh đã nghĩ bấy lâu :

– Đôi lúc con có cảm tưởng hình như trong con người Gia Hân đã biết hết những chuyện của mười mấy năm về trước.

Bà Linh cũng im lặng, cái quá khứ hiện về, cái quá khứ mà bà đã cố quên trong suốt mười mấy năm qua. Giờ nghe Long nhắc lại, bà Linh bỗng rùng mình nhói hết cả người khi nhớ lại ngôi nhà mà đã diễn ra những cảnh loạn luân vô cùng dâm dục của cả mấy người, trong đó bà cũng là một diễn viên chính.

– Sao con lại nghĩ vậy?

– Con có cảm nhận như thế. Cái quá khứ luôn hiện về trong con hàng đêm.

" Vậy là nó vẫn luôn nhớ đến mình!" bà Linh nghĩ thầm về câu nói của Long. Bà đi tiếp như để lảng tránh cái tình cảm có lẽ đang bùng phát trong con người cậu con rể.

Long định nói cho bà Linh biết chuyện Gia Bảo sắp lấy chồng, nhưng anh thấy dáng đi của bà hơi vội vã, như thể bà đang trốn chạy điều gì đó nên anh không muốn níu kéo mà cứ để cho bà bước đi.

– Mẹ về đây, thôi con đi vào trong với Gia Hân đi. Bà Linh nói xong liền nổ máy cho xe chạy.

Long vẫy tay chào. Mười mấy năm rồi mà cứ mỗi khi nhìn thấy nhau là cảm xúc lại lùa về. Đó có lẽ chính là lý do mà bà Linh ngại gặp lại Long. Càng ngày Long càng tỏ ra trưởng thành và chín chắn hơn.Anh không còn hành động hồ đồ và thiếu suy nghĩ như ngày xưa nữa. Quá khứ đã là quá khứ! Long vẫn luôn nhủ thầm với lòng mình : Hãy để cho bà Linh được yên ổn và hạnh phúc với người bà đã chọn.

Long trở lại với Gia Hân sau khi đã tiễn bà Linh đi về. Hai bố con ngồi trò chuyện với nhau về trường học, về bạn bè nơi đây. Bỗng Gia Hân quay sang hỏi Long :

– Hình như nhà mình sắp có thành viên mới hả bố?

Ban đầu Long không hiểu sao Gia Hân lại hỏi như vậy, nhưng nghĩ đến đúng là Gia Bảo sắp lấy chồng thì anh bỗng giật mình thảng thốt :

– Ai nói cho con biết vậy?

Gia Hân tay cầm bông hoa, mắt cô vẫn mải mê ngắm vẻ đẹp của chúng, miệng thì trả lời tỉnh bơ như không có gì là bất ngờ :

– Không ai nói cả. Tại con cảm nhận được như thế.

" Con bé có cái giác quan thật kỳ diệu!",Long nghĩ thầm như vậy.Đã rất nhiều lần rồi, Long và Thảo đều ngạc nhiên về cái giác quan thứ sáu của Gia Hân. Con bé có thể dự đoán được nhiều thứ chính xác trong tương lai mà người bình thường không thể có.Đôi lúc Long gọi đó là " Giác quan của đàn bà ", nhưng thỉnh thoảng anh lại nghĩ rằng có thể Gia Hân cảm nhận được là bởi cô hay tiếp xúc với thiên nhiên và các loài nuông thú, cô có khả năng nói chuyện với chúng mà người khác không thể.

Sau chuyến đi đến trường thăm con gái là Gia Hân, Long trở về nhà với tâm trạng trấn tĩnh hẳn ra. Sự trong sáng và thánh thiện của Gia Hân khiến anh không còn quá quan tâm đến sự đời,kể cả việc Thảo có tình nhân hay là yêu ai đi chăng nữa. Mấy ngày hôm sau sự nghi ngờ của Long về việc vợ có tình cảm đặc biệt với chàng rể tương lai ngày càng rõ khi anh thấy cô không còn cau có nữa. Từ hôm Phan Hải bắt đầu chính thức là người của Loth Company, Long thấy Thảo sáng nào cũng hào hứng khi chuẩn bị đồ đi làm. Cô ăn mặc đẹp hơn, trang điểm lâu hơn và hay mỉm cười một mình.Trong ngôi nhà bây giờ ngoài Gia Hân ra, có lẽ Long là kẻ cô độc nhất khi mà Gia Kiên vẫn thỉnh thoảng đi lại với Minh Thư, còn Gia Bảo và Thảo thì lại cùng yêu một người là anh chàng Phan Hải.

Hôm nay trước khi bước vào cuộc họp của hội đồng quản trị, Thảo kéo Phan Quân lên trên tầng thượng của tòa nhà để bàn kế hoạch quan trọng trước khi hai người bước vào cuộc họp.

– Thảo, hôm nay em đẹp quá. Như một bức tranh! Ông Quân không ngần ngại khen vẻ đẹp của Thảo.

– Cám ơn anh. Thảo luôn sung sướng mỗi khi ai đó khen mình xinh đẹp.

– Có chuyện gì mà em kéo anh lên trên này vậy? Ông Quân bắt đầu vào vấn đề chính.

– Anh đã chuẩn bị mọi thứ như em đã dặn chưa?

– Rồi. Nhưng anh thấy không được ổn lắm. Ông Quân tỏ ra thận trọng.

– Sao không ổn vậy anh? Mấy hôm vừa rồi Phan Hải thế nào?

– Rất tốt. Ông Quân thừa nhận. Anh ta đúng là người rất thông minh và có chuyên môn cao. Ông Quân ngập ngừng rồi nói tiếp. Nhưng anh phải nói để em biết là các thành viên hội đồng quản trị chẳng thích thú gì việc này đâu.

– Em cũng chẳng chờ đợi là họ sẽ thích thú . Trong những thời điểm như thế này, Thảo thường rất cứng rắn và kiên quyết. Em hy vọng là anh sẽ thu xếp xong hết việc đó.

– Tất nhiên. Bao giờ em cũng có thể tin tưởng ở anh Thảo ạ....Ông Quân lại ngập ngừng. Nhưng anh vẫn thấy mọi thứ quá dễ dàng.

– Anh lo ngại điều gì mới được chứ? Anh nghĩ em là một con ngốc ư?

– Gia đình Loth chẳng bao giờ có người ngu ngốc cả. Em có thể điều hành Loth theo ý em muốn. Ừ, cứ cho là anh ta có tài và sẽ là chồng của Gia Bảo trong mấy tháng nữa. Nhưng về con người của anh ta thì hầu như chúng ta vẫn chưa biết gì. Đó là điều anh rất lo lắng và thấy rằng em đang quá vội vã. Mọi khi em vẫn hay thận trọng trong mọi vấn đề cơ mà?

Nghe ông Quân phân tích một tràng dài, Thảo biết ông nói đúng. Nhưng cô không thể nói cho ông biết được rằng là cô đã yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giờ đây cô chỉ muốn hàng ngày được ở bên cạnh anh ta, vì anh ta mà cô có thể làm mọi thứ nếu như anh ta muốn.Việc Thảo muốn bổ nhiệm Phan Hải vào chức Giám Đốc điều hành là cô muốn một luồng gió mới, trẻ trung hơn thổi vào công ty. Và sâu xa hơn thì cô coi đó như một món quà trước để kéo anh ta về với mình....cô đã quyết định rồi....Phan Hải phải thuộc về cô.

– Không phải anh ta sắp là con rể của em mà em làm như vậy đâu. Thảo đang cố giải thích cho ông Quân hiểu. Em cần một người trẻ trung và có tài năng như anh ta.Em cần một luồng gió mới với những ý tưởng táo bạo hơn. Và cuối cùng em cần một người tin tưởng để chia sẻ bớt công việc cho em.

Phan Quân nghe Thảo nói xong, ông cảm thấy hơi tự ái vì vỗn dĩ mười mấy năm nay Thảo chỉ tin tưởng mình ông. Giờ đây thấy Thảo chia sẻ sự tin tưởng cho một người khác khiến ông hơi hụt hẫng.Mười mấy năm trung thành và lăn lộn với Loth, bây giờ lại để cho một kẻ kém mình đến hai mươi tuổi và chưa có đóng góp được gì ngồi vào cái ghế mà chức vụ ngang hàng với mình thì không thể nào chấp nhận nổi. Ông Quân nhìn thẳng vào mặt Thảo và nói :

– Loth Company bây giờ có lẽ đã trở thành một đế chế vững chắc. Anh thấy mình cũng đã già rồi và chắc em không còn cần sự giúp đỡ của anh nữa.

– Anh Quân! Anh đừng bao giờ nói vậy. Em thực sự lúc nào cũng cần anh. Thảo kịch liệt phản đối ý kiến của ông Quân khi muốn rút lui. Anh phải biết rằng mười mấy năm nay nếu như không có anh thì Loth đã không thể có được như ngày hôm nay.

Rồi Thảo mỉm cười ngượng ngịu, cô tiến gần đến ông Quân, vẫn còn bài cũ quen thuộc là chinh phục đàn ông bằng sự gợi cảm của mình. Với Thảo, tất cả đàn ông phải nằm dưới chân cô và biết nghe lời. Chỉ có cô mới là người có quyền muốn ai đi thì đi, ai ở thì ở....đó là quyền lực tối thượng mà Thảo luôn muốn có.

– Từ trước đến nay em mới chỉ bay bằng một cánh, giờ em muốn mình có đủ hai cánh để bay được xa hơn. Có anh và Phan Hải bên cạnh thì em tin là Loth sẽ trở thành số 1 của nước Đức trong 10 năm tới.

Ông Quân cảm nhận được bàn tay của Thảo đang mơn trớn ngực mình, mùi thơm của cơ thể cô tỏa ra, ngực cô thật là mềm mại ép nhẹ vào cánh tay ông....ông Quân hoàn toàn gục ngã trước người đàn bà đẹp mê hồn như Thảo, và một lần nữa ông phải đồng ý tiếp tục đi bên cạnh cô để trung thành với Loth.

– Thôi được, có thể là em đúng. Nhưng anh nghĩ sẽ hợp lý hơn nếu... hừm... nếu em cho anh ta một chức vụ gì đấy cũng được. Hội đồng quản trị rất phản đối việc kết nạp anh ta vào BQT.

Thảo mỉm cười, đôi môi gợi cảm của cô cố gắng rót mật vào tai ông Quân :

– Em biết điều đó chứ. Em còn biết là anh cũng đang ghen với anh ta nữa đấy. Anh không hiểu hết suy nghĩ của em rồi. Em muốn anh ta trở thành một con ngựa chiến chung thành và làm hết mình vì Loth. Muốn anh ta thể hiện được hết khả năng thì phải cho anh ta cái quyền.

– Em đúng là một người đàn bà nguy hiểm! ông Quân bắt đầu cảm thấy sợ khi thấy Thảo không tha cho bất cứ ai, kể cả là con rể của mình. Ông cảm nhận ngày mình rời xa Loth cũng không còn bao lâu.

– Cả thế giới này phải là của em. Thảo nói xong hôn nhẹ lên má ông Quân rồi cô quay người bước đi.

Ông Quân nhìn chằm chằm vào dáng đi của Thảo, ông cố gắng trấn tĩnh và nén cơn tức giận. Vậy là ông đã hiểu, Thảo coi ông cũng chỉ là con chó chung thành giúp cô ấy đạt được tham vọng. Hôm nay là lần đầu tiên ý kiến riêng của ông đã bị cô bỏ ra ngoài tai. Nhưng rồi ông cũng nhớ ra trước mặt mình cô ấy là bà chủ tịch của Loth và cô ta đã ra tối hậu thư. Ông Quân mỉm cười một mình, ông không có cách nào khác ngoài việc phải nghe lời và từ bây giờ ông phải chia sẻ quyền lực cho Phan Hải.

Phan Hải tự tin bước vào phòng Thảo, anh đoán chắc phải có việc gì đó rất quan trọng bởi cuộc họp của Hội Đồng Quản Trị vừa mới kết thúc. Nhìn thấy bà mẹ vợ vừa xinh đẹp, vừa uy nghi ngồi ở bàn làm việc nơi có tấm biển để hai " Chủ Tịch" mà anh lại càng muốn chinh phục. " Không biết sẽ tuyệt vời như thế nào khi mình được ở trên giường với bà ta nhỉ?", Phan Hải đứng nhìn và suy nghĩ.

– Cậu ngồi xuống ghế đi. Tiếng Thảo cất lên làm đứt dòng suy nghĩ của Phan Hải. Thảo biết nó đang ngắm nhìn mình.

– Dạ vâng. Có việc gì mà cô gọi cháu vào phòng riêng thế ạ? Phan Hải ngồi xuống chiếc ghế salon và hỏi.

Thảo đứng lên đi ra chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh anh ta. Trước khi thông báo tin quan trọng thì cô hỏi :

– Chuyện của cậu với Gia Bảo vẫn tốt đẹp chứ?

Mùi nước hoa của Thảo thơm phức làm Phan Hải hơi lúng túng, anh bình tĩnh quay sang mỉm cười trả lời :

– Dạ vẫn tốt cô ạ. Nếu cô chú đồng ý thì ba tháng nữa cháu xin phép được cưới Gia Bảo làm vợ.

Thảo có lẽ chẳng thích thú điều đó cho lắm, bằng chứng là cô không thể hiện niềm vui trên khuôn mặt, thay vào đó cô cứ biết là vậy và nói luôn vào ciệc chính :

– Hội đồng quản trị vừa thống nhất đề bạt cho cậu vào chức Giám đốc điều hành công ty.

Phan Hải hơi bất ngờ, anh nhìn chằm chằm vào Thảo như không tin vào lời nói của cô. Anh không tin là mọi người tán thành cho một kẻ mới vào làm được vài hôm nếu như không có sự bảo lãnh của bà mẹ vợ tương lai này. Phan Hải có vẻ đã hiểu lý do, anh mỉm cười hỏi lại :

– Đó là ý của Hội Đồng hay là ý của cô?

Thảo rơi vào thế bí, cô không ngờ anh ta lại hỏi thẳng mình như vậy. Cô có cảm giác mỗi khi đối diện với người đàn ông này, cô luôn rơi vào trạng thái của người cửa dưới....đó là điều mà chưa một người đàn ông nào làm được, kể cả Long.

– Cậu hơi thông minh đấy, không có gì là qua được con mắt của cậu. Thảo trả lời lấp lửng.

Phan Hải cười đắc ý, vậy là anh đã đoán đúng. Tuy Thảo là mẹ vợ tương lai, và cũng là bà chủ tịch đầy quyền lực, nhưng anh vẫn ngửi thấy được ở nơi cô toát ra sự thèm muốn thể xác đến mãnh liệt.Chính vì lẽ đó, Phan Hải luôn luôn tự tin và ngạo nghễ mỗi khi đối diện với người đàn bà này.

– Cậu đã sẵn sàng cho thử thách mới chưa?

– Cháu luôn sẵn sàng với bất cứ thử thách nào. Phan Hải nhìn chằm chằm vào Thảo và trả lời đầy tự tin.

– Tốt. Thảo thấy anh ta thật tự tin và cô thích điều đó ở một người đàn ông bản lĩnh như vậy. Đừng làm cô thất vọng nhé. Thảo vỗ nhẹ tay lên đùi anh ta.

Phan Hải như có phản xạ, anh cầm luôn bàn tay mềm mại đó và tấn công :

– Cháu đã nói rồi. Cháu chưa bao giờ làm cho người phụ nữ nào thất vọng cả.

Ý đồ của anh ta quá rõ ràng và trắng trợn đến phát tởm, Thảo rụt tay lại xấu hổ, cô đã thua anh ta. Khi vừa rụt được bàn tay lại, Thảo đỏ mặt nhìn lên, vậy là anh ta đã cho quả bom nổ trước, đã tỏ ý muốn gì..bốn mắt nhìn nhau đầy dục vọng. Thảo đang cảm thấy khó chịu ở giữa háng thì bất ngờ Phan Hải nhích đầu lại gần, anh ta hôn lên môi cô rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Tim Thảo đập thình thình, anh ta hôn hơi lâu và Thảo tránh nụ hôn thèm khát đó, cô đứng lên.

– Cậu đang làm cái quái gì thế hả Hải? Thảo ra vẻ chống cự.

Hải đứng lên, anh ta vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, nhìn thẳng vào đôi mắt to lấp lánh của Thảo rồi trả lời thẳng :

– Cháu đang làm cái điều mà cả hai đều muốn.

Anh ta nói đúng, chân Thảo như muốn quỵ xuống, môi cô vẫn đang còn dư vị của nụ hôn vừa rồi. Chưa biết khống chế ra sao thì rất may có tiếng gõ cửa bên ngoài. Thảo như vớ được chiếc phao cứu sinh, cô đi luôn về bàn ngồi và trả lời :

– Vào đi!

Cánh cửa mở ra, người bước vào chính là Phan Quân. Nhìn thấy Phan Hải cũng đang ở bên trong, ông Quân như có linh cảm ở đây vừa diễn ra một cuộc chiến vì nhìn thần sắc của hai người ông thấy có điều gì đó ko bình thường.

– Chúc mừng cậu nhé. Cố gắng phát huy. Ông Quân xòe tay ra bắt với Phan Hải.

– Cám ơn chú đã tin tưởng và ủng hộ cháu. Phan Hải bắt tay lại.

Nhìn thẳng vào mắt Phan Hải, ông Quân nói thẳng cho cậu ta hiểu :

– Người tin tưởng nhất là bà chủ tịch. Vậy cậu đừng để bà ấy thất vọng.

– Chắc chắn rồi. Phan Hải tự tin trả lời và đưa mắt nhìn Thảo mỉm cười. Đây là sự kiện lớn trong đời cháu,vậy có lẽ chúng ta nên uống cái gì để cho có khí thế chứ nhỉ. Thế này nhé, tối nay cháu sẽ mời tất cả mọi người đi ra nhà hàng để ăn mừng cho việc này. Chú và cô Thảo thấy thế nào?

" Chẳng có gì phải ăn mừng cả ", với ông Quân là như vậy vì ông chẳng ưa gì cậu ta.

– Mọi người cứ vui vẻ, tôi có việc bận không đến được. Mong cậu thông cảm và hẹn khi khác. Ông Quân lấy lí do để từ chối.

– Không có chú thì thật là điều đáng tiếc. Phan Hải cũng cảm nhận được sự khó chịu của ông Quân.

– Anh đi cho vui. Thảo nói cho có lệ chứ cô cũng biết lý do vì sao ông Quân từ chối.

– Anh có cuộc hẹn mất rồi. Để anh bảo Minh Thư, cho nó đi để vui cùng Gia Bảo.

– Nếu anh đã có hẹn thì thôi không ép anh nữa vậy. Anh nhớ bảo Minh Thư đi nhé.

– Ở Berlin cháu không biết nhiều lắm, cô Thảo có thể giúp cháu chọn nhà hàng được không?

Thấy Phan Hải nhờ tìm nhà hàng, Thảo suy nghĩ một hồi rồi trả lời :

– Thôi đến nhà hàng làm gì, ăn món tây cũng không ngon cho lắm. Thế này đi, chiều nay về sớm chút rồi tụ tập ở nhà cô nướng thịt.Cả cái vườn rộng, mấy chục người cũng chứa được hết. Để cô gọi điện bảo mọi người ở nhà chuẩn bị nhé.

– Thế thì tuyệt vời quá rồi. Để cháu gọi điện báo cho vợ tương lai của cháu biết trước một câu. Như vậy nhé cô, giờ cháu về phòng làm việc cái đã.

Phan Hải đi ra ngoài, anh nháy mắt rất tình ý với Thảo. " Người đàn bà này coi như đã thuộc về anh, quan trọng là khi nào thôi ", Phan Hải vừa đi vừa nghĩ để lên kế hoạch.

Phan Hải đi rồi, ông Quân nhìn Thảo nói :

– Anh linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu ta có một sự tự tin thái quá.

Thảo mỉm cười đi lại gần về phía ông Quân đang đứng, cô trả lời nhỏ nhẹ như không có vấn đề gì :

– Rồi thời gian sẽ chứng minh cho anh thấy rằng em đã lựa chọn đúng.

Ông Quân vẫn không thể hiểu tại sao lần này Thảo lại quá mụ mị như vậy, ông hy vọng là mình sai để không có chuyện gì xảy ra. Ông tự ái nói một câu rồi đi luôn ra ngoài :

– Có vẻ mọi thứ em đã chuẩn bị và quyết định hết rồi. Anh giờ như người thừa khi em không còn nghe anh.

Trên đường từ công ty về, Phan Hải lái xe chạy theo hướng về nhà Gia Bảo. Nghĩ đến mọi việc đã đạt được, anh ta liền lôi điện thoại ra gọi cho một người. Khi đầu máy bên kia co người đã nghe máy thì Phan Hải liền hớn hở thông báo :

– Kế hoạch đang tiến triển một cách hoàn hảo. Sắp tới Loth sẽ có nhiều biến động nhé.

– Tốt! Đầu máy bên kia một giọng nói hài lòng cất lên. Cứ theo kế hoạch mà làm. Nhưng nhớ không được nôn nóng và đặc biệt là không được dính quá sâu vào chuyện tình cảm đấy nhé.

– Em biết em phải làm gì. Có gì em sẽ thông báo sau. Bye!

Phan Hải tắt máy, mỉm cười sung sướng vì đã làm cho hai mẹ con bà Thảo như một con rối trong tay mình. Nhưng nghĩ tới đoạn sắp tới phải lấy Gia Bảo làm vợ thì anh ta thoáng buồn rầu. " Cuộc sống gia đình hoàn toàn không phải dành cho mình.." Về khoản này, Phan Hải thấy sợ, anh luôn luôn sợ một ngày nào đó mình sẽ bị mất sự tự do. Nhớ tới lời dặn vừa nãy là không được lún quá sâu vào chuyện tình cảm, Phan Hải liền nghĩ ngay đến bà Thảo. Vừa nghĩ bà ta, tâm trạng Phan Hải phấn trấn hẳn lên và anh cảm thấy sự thèm muốn mãnh liệt. " Nếu như ông Quân không xuất hiện lúc đó thì sẽ thế nào nhỉ? ", Phan Hải hồi tưởng lại cái lúc hai người đã dành cho nhau nụ hôn chớp nhoáng. "Rõ ràng bà ta đã bị mất kiểm soát và cũng thèm muốn
như mình ",Phan Hải mỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Nhưng giờ đây anh ta đã có Gia Bảo và cô ấy luôn ở bên cạnh. Phan Hải suy nghĩ về điều đó và anh ta thấy mình phải thật cẩn trọng không hỏng hết việc.Không được quên nhiệm vụ chính của mình là gì nên anh ta dừng xe ở một cửa hiệu bán hoa,mua một bó to tướng cả hoa hồng đỏ lẫn hoa hồng trắng để lát tặng cho Gia Bảo.

Mặc dù đã 6h chiều nhưng thời tiết mùa hè vẫn tỏ ra khá nóng nực. Trong ngôi vườn là những tiếng nói cười hết sức sôi động. Ngôi nhà này Thảo và Long đã mua từ hơn mười năm trước, tất nhiên nó to và hoành tráng hơn nhiều so với ngôi nhà cũ mà bốn người đã từng chung sống thời còn có ông Hùng và bà Linh. Ngôi vườn được trang trí toàn những cây cảnh, những bộ bàn ghế bằng gỗ quý mà Thảo cất công nhập từ Việt Nam sang. Ngay gần đó là một bể bơi lớn để thỉnh thoảng mọi người xuống tắm cho mát. Gia Kiên và Minh Thư như hai đứa trẻ, hai người mải mê đùa nghịch dưới nước. Còn Thảo và Phan Hải đứng gần bệ nướng thịt, hai người nhâm nhi rượu vang và nói chuyện về công ty. Thảo say sưa đứng nghe cậu con rể tương lai và cũng là giám đốc điều hành của Loth vẽ ra các kế hoạch để mở rộng công ty phát triển hơn nữa. Gần đó là Long và
Gia Bảo ngồi ghế cũng nói chuyện về nhiều thứ. Hôm nay Gia Bảo vô cùng hạnh phúc vì nghe tin mẹ đã cho chồng sắp cưới của mình vào hẳn vị trí giám đốc điều hành. Như vậy là chuyện cô với Phan Hải thành vợ chồng chỉ còn đếm từng ngày. Nghĩ đến mình sắp sửa lấy chồng, Gia Bảo hỏi dò bố :

– Bố này, sống gần hai mươi năm liền với một người thì như thế nào nhỉ?

Long mỉm cười với câu hỏi ngây thơ đó, anh biết cô con gái rượu của mình đang tò mò về việc lập gia đình.

– Điều đó có mặt tốt và mặt hạn chế của nó. Không có cái gì là hoàn hảo con gái ạ. Long trả lời dè dặt.

– Thế bố và mẹ thấy như thế nào? Có bao giờ hai người tỏ ra là chán nhau chưa? Gia Bảo hỏi điều đó là bởi cô đã thấy mẹ ngoại tình với người đàn ông khác.

Cũng muốn nói cho con gái mình biết chuyện quá khứ của hai người nhưng lại thấy chưa phải là lúc nên Long chỉ trả lời câu hỏi của Gia Bảo với cái bề nổi bên ngoài mà ai cũng có thể thấy được :

– Nhiều gian nan và thử thách lắm con gái ạ. Nhưng dù sao sống với mẹ con bố cũng thấy vui và không buồn chán. Muốn hạnh phúc thì mỗi người phải nghĩ cho nhau, đừng bao giờ tỏ ra ích kỷ.

– Ích kỷ? Bố nói rõ cho con nghe xem nào?

Long cười khà khà vì thấy Gia Bảo đang hơi đi quá sâu, anh trả lời khéo :

– Con gái. Khi nào con lấy chồng, có va vấp thực tế thì con sẽ hiểu.

Nhìn mẹ trông vô cùng vui vẻ, cười luôn miệng khi đứng nói chuyện cùng bạn trai, Gia Bảo cũng vui không kém vì mấy hôm trước cô cứ nghĩ mẹ không thích anh ta.

– Mọi chuyện trong gia đình mình có vẻ đang tiến triển tốt bố nhỉ. Gia Bảo quay sang Long nói. Con rất mừng là mẹ hợp và thích anh Hải. Thế mà mấy hôm trước con cứ lo mẹ không còn thích anh ấy.

– Con cứ lo hoài sức. Long lạnh nhạt nói.

Từ hôm Phan Hải bắt đầu vào làm cho Loth, Long thấy Thảo tỏ ra tươi tỉnh hẳn và vui vẻ một cách lạ thường. Anh biết lý do không phải nơi anh, và chắc chắn cũng không phải từ nơi Gia Bảo.Nhưng Long cũng không thể phát hiện điều gì khả nghi ở cậu con rể tương lai của mình, không thể nói rằng thái độ của Hải vượt quá sự lịch thiệp bình thường.

Sau khi nói chuyện với nhau về công việc, Phan Hải bắt đầu chuyển sang đề tài khác mà theo anh nó sẽ thú vị hơn.

– Cháu chưa thấy một người phụ nữ nào ở cái tuổi gần bốn mươi mà vẫn giữ được vóc dáng đẹp như cô. Phải nói là thật hoàn hảo. Chắc cô cũng phải hay chơi thể thao đúng không?

Thảo cười tươi,cô biết thừa anh ta đang nịnh mình, nhưng cô cũng không phủ nhận là mình thuộc dạng người đàn bà đẹp.

– Thể thao cô cũng thích nhưng hầu như không có thời gian để chơi.

– Thời gian là do mình sắp xếp cô ạ. Phan Hải nói. Ngồi nhiều bàn giấy cũng không tốt cho sức khỏe đâu cô. Như cháu đây, dù bận đến mấy nhưng cháu vẫn thỉnh thoảng dành thời gian đi đánh quần vợt.

" Thảo nào người trông chắc và đẹp thế..." Thảo thầm nhận xét về anh ta.

– Quần vợt cô cũng thích chơi lắm, nhưng lâu lắm rồi cô không chơi.

Phan Hải như vớ được điều gì đó, anh ta nắm lấy ngay cơ hội có một không hai để rủ rê :

– Ồ thật là thú vị. Không ngờ là cô cũng thích quần vợt đấy. Quan trong là có thích hay không thôi. Còn nếu lâu không chơi thì cháu sẽ dậy cô. Nếu cô đồng ý thì cháu sẽ làm huấn luyện viên riêng cho cô.

Nhìn Hải nói và đôi mắt lại hay háy, Thảo hiểu ngay ngụ ý của anh ta. Bên trong người cô, hai đầu ti tự dưng cương lên sẵn sàng cho cuộc phưu lưu mạo hiểm này. Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, Thảo vẫn thấy rõ cái đùm đang nổi lên ở giữa háng. Cố gắng kìm chế sự ham muốn, cô trả lời :

– Tốt thôi. Vậy hôm nào chúng ta sẽ đi chơi vài trận nhé. Nhưng có điều là có định lấy phí của bà mẹ vợ này không đấy hả anh con rể?

Hải nhìn vào ánh mắt và nụ cười của Thảo, anh đã thấy sự đồng ý ngầm, thấy được cái đĩ đĩ trong con mắt của bà mẹ vợ đáng kính. Không ngần ngại, Hải liền vào đề luôn mà không cần úp mở :

– Có chứ. Không những phải lấy mà còn lấy rất đắt. Hải nói ra câu đó rồi cười tự mãn. Nhưng bảo đảm chất lượng cực cao. Rồi mẹ sẽ thấy.

Cái câu " rồi mẹ sẽ thấy " được Phan Hải ghé miệng vào sát tai thì thầm,người Thảo bỗng nóng bừng và thấy kích thích ghê ghớm với trò tán tỉnh bẩn thỉu của anh ta.

– Nào mọi người ăn tiếp thịt nướng nữa đi. Thảo quay ra và đi về phía chồng và con gái tươi cười nói to. Cô sợ không thể kìm chế được ham muốn trong người nếu vẫn tiếp tục đứng nói chuyện về người đàn ông này. Anh ta quá hấp dẫn và cũng quá nguy hiểm.

Trời đã gần tối, không khí cũng đã mát mẻ hơn và mọi người cũng hơi ngà ngà vì men rượu vang. Tiếng nhạc nhẹ vang lên,Thảo vì ngấm men rượu nên cô thấy hứng tình một cách khủng khiếp. Còn Gia Bảo và Minh Thư thì yêu đời, hai người cứ nhí nhảnh hát theo lời bài hát. Chỉ có Long là lặng lẽ, anh vừa thấy cô đơn và vừa thấy ghen khi vợ tỏ ra thân mật với bạn trai của Gia Bảo. Một lúc sau mọi người đều im lặng. Long đứng dậy lên tiếng khi thấy đồ uống đã hết :

– Có ai muốn uống nữa không?

– Chú cứ ngồi xuống và để cháu vào nhà lấy cho ạ. Cô chú từ nay có thể coi cháu là thành viên trong nhà được không?

Long bắt đầu thấy được sự giả tạo nơi con người này,chưa kịp trả lời thì Gia Bảo đã lên tiếng cổ vũ cho chồng sắp cưới của cô :

– Bố cứ để anh Hải vào lấy cũng được. Để cho anh ấy quen với mọi thứ trong nhà đi.

Long ngồi xuống ghế. Phan Hải thì cười đắc ý. Anh quay sang hỏi mọi người :

– Cô chú uống tiếp rượu vang trắng phải không?

– Ừ, cho chú vang trắng của Úc nhé. Long trả lời.

– Anh pha cho em một cốc captain Morgan lẫn coca nhé. Minh Thư cũng đồng thanh nói.

– Ok sẽ có ngay cô em thân mến. Phan Hải trả lời và nở nụ cười thân thiện.

" Anh ta thật tuyệt vời và biết cách chiều lòng tất cả ". Gia Bảo tự hào về người yêu của cô. Đúng lúc đó Hải quay về phía cô với nụ cười thật đặc biệt.

– Em có uống không, em yêu?

– Anh pha cho em một cốc như của Minh Thư nhé. Gia Bảo mỉm cười sung sướng.

Hải đi vào trong nhà và đi xuống dưới bếp nơi mà các loại đồ uống đã được những người giúp việc chuẩn bị sẵn trên bàn.

– Ngày hôm nay nhà mình vui quá. Gia Bảo tươi cười nói. Con hy vọng nhà mình lúc nào cũng được như thế này.

– Bà chị đúng là đang yêu có khác. Cái gì cũng toàn thấy mầu hồng..hihi...Gia Kiên châm chọc chị mình.

– Mày đừng có mà trêu chị nhé. Gia Bảo cười vang. Thế không đúng là hôm nay mọi người ai cũng vui à?

– Thôi hai đứa không cãi nhau nữa. Thảo thấy khó chịu trong người, cô đứng lên và nhìn Long nói. Chắc Hải không biết em thích uống loại vang nào. Để em vào tự lấy vậy.

Long thấy nóng người khi vợ nói vậy.

Thảo bước vào trong nhà, cô đi thẳng xuống dưới bếp nơi mà ánh đèn không được sáng cho lắm. Trông thấy Thảo, Hải nhướng mày như hỏi rồi mỉm cười một mình. Mặc dù về bản chất là một con thú và kẻ săn gái, anh ta vẫn có thể tự hào là suốt đời anh ta chưa ép buộc một người đàn bà nào. Họ luôn luôn tự nguyện đến. Riêng về Thảo thì ngay từ lúc đã hôn nhau trong phòng làm việc, anh ta đã biết là cô sẽ tự đến cho dù cô biết anh là chồng sắp cưới của Gia Bảo. Hải tiếp tục rót chai rum captain morgan vào cốc của Minh Thư,nhấm nháp cảm giác về ưu thế và chiến thắng của mình.

Khi quyết định đi vào bếp, Thảo biết mục tiêu mình phải làm gì, cô không muốn hai người chơi trò mèo vờn chuột nữa. Giờ đây khi đã đứng trước mặt anh ta, tự dưng cô đỏ bừng mặt khi nghĩ đến việc mình chủ động muốn Hải làm chuyện ấy. Lòng cô háo hức ước anh ta cũng thích mình. Phan Hải im lặng nhìn thẳng vào mắt Thảo, cảm thấy mùi cơ thể, hương thơm từ tóc cô và nhìn thấy những đường nét thân thể cô hiện rõ qua chiếc áo mỏng để trần vai. Nhìn khoảng ngực trắng ngần, phía dưới phập phồng hai bầu ngực căng mọng, Hải bắt đầu rạo rực. Cả hai đều biết mình đang muốn gì và quan trọng là ai chủ động trước mà thôi.Phan Hải thấy thời cơ không thể nào thuận tiện hơn được nữa, nuốt nước bọt đánh ực rồi anh không ngần ngại chìa tay vuốt mấy đầu ngón tay lên ngực cô.

Phan Hải vừa chạm vào, hai nụ hoa đã lập tức cương nhanh. Anh ta nhanh chóng cảm thấy bị kích thích, còn Thảo thì bắt đầu vừa thở hổn hển vừa hơi ưỡn ngực về phía trước...cô đã đồng ý. Cả hai nhìn nhau và cảm thấy căng thẳng. Thảo không đủ sức chống lại sức hút từ phía Phan Hải, toàn thân cô bắt đầu run giật vì hồi hộp. Là một cô gái sống theo phong cách tây âu từ bé, Thảo coi sex là chuyện bình thường và nếu ai đó làm cô thích thì cô luôn là người chủ động. Nhưng lần này với Phan Hải, có lẽ trong đời chưa bao giờ cô trải qua cảm giác lo sợ, hồi hộp, kích thích và thèm muốn đến như vậy.

Phan Hải mở chai nước coca, một tay rót vào cốc rum, tay kia liều lĩnh tụt hẳn chiếc quai áo khỏi vai Thảo, rồi kéo tuột luôn cái nịt ngực, lột trần đôi vú cô ra. Hơi thở của Thảo gấp gáp, cô không phản đối, đôi mắt đen hơi nhắm lại rồi cô tự mình kéo tuột hẳn cái nịt vú xuống chút nữa và nhìn Hải đầy ham muốn và khiêu khích.

Thời điểm nguy hiểm, Phan Hải cảm thấy một cơn thèm muốn dâng trào. Cái kiểu vừa muốn lại vừa lo sợ ai nhìn thấy càng khiến anh ta kích thích hơn. Tất cả các sợi lông trên tay dựng đứng lên,Phan Hải nhanh chóng đưa một tay lên chộp lấy một bên ngực no tròn, anh bóp hơi mạnh chút khiến Thảo ứ lên nhè nhẹ trong cổ họng. Đặt chai nước coca xuống bàn, Phan Hải kéo ngay đầu Thảo lại gần và ngay lập tức hai cái miệng phủ lấy nhau. Nụ hôn thèm khát này cả hai đã chờ đợi quá lâu rồi, Phan Hải cảm nhận được cái lưỡi mềm mại và ướt át của Thảo đang chủ động lùa vào miệng mình khoắng khoắng và anh mút nó thật mạnh trong cái sung sướng tột đỉnh. " Thế này mới gọi là hôn chứ.." Hải nghĩ thầm như vậy và thích thú khi được hôn cái đôi môi gợi dục nhất hành tinh.

– Anh phát điên vì em lên mất! Phan Hải thốt lên điều đó để cho Thảo biết là anh ta thèm muốn cô như thế nào.

– Em cũng vậy. Anh có biết, anh đã làm em phát rồ lên không? Anh làm em ướt nhẹp cả chiều nay.Thảo cũng lao theo tiếng gọi của nhục dục, cô cũng xưng anh em với chàng rể của mình. Có lẽ trong mắt cô, Phan Hải chưa bao giờ là chồng của con gái mình.

Chưa có người đàn bà nào mà lại dâm và bạo như Thảo khi nói toẹt điều đó ra, Phan Hải thích thú áp ngay một tay xuống háng cô miết mạnh rồi vừa hôn môi vừa luồn lách bàn tay sao cho chui thẳng vào bên trong để kiểm tra. Chạm vào những đám lông mượt mà, Phan Hải sung sướng trườn nhẹ xuống dưới thì đã gặp những miếng thịt mềm mại và vô cùng ướt át.

– Hừ...Hải...ui...Anh làm em chết mất! Thảo thốt lên nhỏ nhẹ khi bàn tay anh ta đã chạm vào âm đạo của cô.

Đúng lúc đang cao trào thì hai người vội buông nhau ra khi nghe thấy tiếng bước chân đi vào bên trong nhà. Thảo vội vã kéo quai áo về vị trí cũ, gương mặt cô lộ vẻ hoảng sợ.

– Hai người sao lấy rượu lâu thế? Tiếng Long đang bước đến gần hai người.

– À, bọn em đang nói chuyện về những loại vang nổi tiếng trên thế giới mà anh. Thảo nghĩ ngay ra được một lý do để bào chữa.

– Sao không ra ngoài ngồi mà nói chuyện. Mọi người đang đợi kia kìa.Long nói vậy để hai người nhanh nhanh đi ra, anh không muốn Gia Bảo phải buồn khi biết mẹ đã ngoại tình với chính bạn trai của cô. Chỉ cần nhìn lướt qua thái độ lúng túng của hai người, đặc biệt là hai bờ môi của Thảo không còn tí son nào cũng đủ cho Long biết họ đã hôn nhau.

Phan Hải thở phào khi thấy đã thoát nạn. Người anh ta toát mồ hôi vì sợ. Sự căng thẳng tan biến khi Gia Bảo vẫn tươi cười mà không có chút nghi ngờ.

Long biết con gái anh không có chút hoài nghi bởi cô không bao giờ có thể ngờ rằng mẹ mình sao lại có thể làm như vậy.

Ngày vui kết thúc. Long gọi một chiếc taxi để đưa Minh Thư về và anh thoáng thấy khuôn mặt tiếc rẻ của cậu con trai Gia Kiên. Thấy ngoài trời càng về tối càng hơi lạnh lạnh, mấy lần Long có ý định kéo Thảo vào nhà để đi ngủ nhưng cô cứ lơ đi như là không biết gì. Giờ đây cô lại còn khơi chuyện với ý đồ rõ ràng mà Long không thể ngờ tới :

– Hôm nay Hải ở lại đây ngủ cũng được. Giờ cả nhà cũng coi con như là một thành viên trong gia đình rồi, phải không anh? Thảo quay sang nhìn Long nói.

Long như bị vợ dồn vào thế bí, vì giữ thể diện nên anh đành gật đầu. Gia Bảo thì sướng nhẩy cẫng lên, cô không ngờ là hôm nay sao mẹ lại tuyệt vời như vậy....nhưng tất cả đều là một âm mưu. Trong cái vui sướng, Gia Bảo không biết có bốn con mắt vừa nhìn nhau rất nhanh và họ đã hiểu sẽ phải làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro