My you, my eyes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết thảy bị đêm đen mịt mù kia nuốt trọn, tôi không nhìn thấy gì hết. Thứ duy nhất nghe thấy là từng tiếng rít lên như hờn khóc từ đâu đó vọng lại, rạch từng nhát vào đôi mắt đang mở to cố tìm lấy một điểm sáng giữa bóng đêm vô hạn.

Sợ hãi đến tận cùng không làm con người ta gào thét đến khản cổ, mà là đứng chôn chân tại chỗ chờ đợi sự cứu rỗi trong vô vọng, chờ đợi chính bản thân bị nỗi sợ hãi cùng cực ấy nhấn chìm không lối thoát.

Tôi choàng tỉnh, đầu mướt mồ hôi. Khoảng không lọt qua kẽ tay theo một cái bắt tóm bâng quơ. Cảm giác ngột ngạt như bị ai đó siết chặt cổ rồi thả ra, trái tim đập hoảng loạn biểu thị giấc mơ ấy lại kéo đến lần nữa.

Không biết lần thứ bao nhiêu, trong suốt bảy năm ròng rã.

Tôi chỉ thắc mắc rằng, tôi đã thế này rồi, nó còn định đeo bám tôi đến lúc nào nữa.

Tôi vơ đại hộp thuốc lá bên đầu giường, lấy ra, châm lửa, đưa lên miệng rít một hơi sâu. Hai con ngươi thấp thoáng nỗi đau cùng cực trong lần tai nạn bảy năm về trước. Mặc dù không nhìn thấy gì cả, hai tay run rẩy, động tác của tôi vẫn chuẩn xác, liền mạch, nhanh nhẹn và thuần thục.

Có lẽ là do thói quen tìm đến thuốc sau mỗi lần cơn mơ ấy giày vò. Mùi bạc hà của thuốc lá lọt vào khứu giác, đậm rồi nhạt dần, y hệt khi khói thuốc tựu lại thành từng vòng rồi tan đi, biến mất không dấu vết. Tôi xòe tay trước mặt, không nhìn rõ năm ngón, dường như một chút ánh sáng vừa lóe lên khi giấc mơ kéo đến chỉ là ảo giác.

Ảo giác à.

Tôi hướng mặt nhìn ra cửa sổ, hương thuốc trong miệng gần như đắng chát.

Đến bao giờ mặt trời mới mọc lại lần nữa.

Bên tai vọng đến tiếng mở cửa, kèm theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra cửa sổ, người có chìa khóa căn hộ này, ngoài tôi ra, chỉ có duy nhất một người. Tôi nhắm mắt, thử hình dung động tác của người kia.

Em cởi giày, đặt đồ lên kệ bếp, tiếng bước chân ngày một gần hơn, chỉ một thoáng, phần đệm bên cạnh tôi lún xuống. Điếu thuốc bên tay tôi bị cướp mất, em không vứt nó đi, mà theo thói quen đưa lên miệng rít một hơi. Một làn khói khác phả thẳng vào mặt, tôi hơi nhăn mày, em bật cười, hỏi:"Lại là giấc mơ đấy à?"

Tôi gật đầu.

Em lại cười. Tiếng cười khẽ không khiến trái tim đang đập nhanh của tôi bình ổn lại chút nào, nhất là khi mùi hương quen thuộc và hương thuốc lá tôi thích nhất quyện chặt lại làm một. Âm thanh trong trẻo ấy vang vọng mãi không đi, tôi đã định, trong một khắc, đã định hỏi em tại sao lại cười như thế này.

Đầy chua xót và bất lực.

Có chăng cũng giống cảm xúc của tôi ngay lúc này, khi mà không có ánh sáng, thứ âm thanh ấy gần như là sự cứu rỗi tôi đang chờ đợi, dù cho nó không chứa đựng dù chỉ một chút hạnh phúc hay vui vẻ. Có điều, nó cũng giống em, ở ngay gần đó, gần đến mức vươn tay là có thể chạm đến, lại xa đến mức không cách nào sở hữu, cũng chẳng dám độc chiếm một mình. Khi mà, nỗi sợ hãi lấn áp ham muốn chạm vào em.

Triệt để.

Không có đường lùi.

Suy nghĩ trong tôi bị đứt đoạn, bởi em đang tiến gần tôi hơn, mùi hương quen thuộc trở nên ngày một nhạy cảm và rõ ràng. Mùi của vải dệt, của mái tóc, của em, tất cả ùa đến trong phút chốc khiến cả người tôi cứng ngắc. Thứ chân thực nhất lúc này không phải là em, mà là cảm giác ấm áp và mềm mại trên môi, hơi thở nóng bỏng và thơm ngát, gần như nhấn chìm tôi trong mê muội.

Rốt cuộc cũng chỉ là gần như.

Tôi đẩy em ra, một khoảnh khắc do dự và tham luyến kia không để em bắt được. Mà em cũng chẳng cố chấp, ở nơi tôi không nhìn thấy, trên khóe môi em thấp thoáng nụ cười.

"Vẫn không được phải không?"

Tôi hơi thất thần, không còn nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu em hỏi tôi câu này trong suốt bảy năm ròng rã. Một trăm, hai trăm, có thể còn hơn thế nhiều lắm. Em trầm mặc, tôi cũng trầm mặc không đáp, bàn tay run rẩy túm chặt lấy ga giường.

Phải rồi, từ trước đến giờ, tôi đã bao giờ cho em câu trả lời đâu.

Giống như một lần trong quá khứ em hỏi tôi bâng quơ:"Anh thích thuốc hơn hay thích em hơn?"

Còn tôi bình thản rút thêm một điếu nữa, châm lửa, coi như không inghe thấy. Để rồi em mỉm cười, tự mình bảo mình:"Em quên mất. Đã bao giờ anh thích em đâu."

Tôi còn nhớ rõ, một lời này, hàm chứa biết bao chua xót và đắng cay.

"Anh này". Em gọi một tiếng, kéo tôi trở về với thực tại.

Tôi gật đầu, đợi em nói tiếp. Sự bức bối lại làm tôi thèm thuốc, tôi với tay lấy hộp thuốc trên chiếc bàn bên cạnh, lại châm lửa, rít thêm một hơi nữa.

"Ngày mai em đi."

Tàn thuốc rớt xuống, kéo trái tim tôi rơi hẫng một nhịp. Tôi nghe thấy chính mình hỏi em:"Đi đâu?"

Em bật cười, tiếng cười này lọt vào tai khiến tôi cáu kỉnh đến mức chỉ muốn quát em đừng cười nữa. Ít nhất đừng cười kiểu như thế, như thể cả thế giới đều quay lưng bỏ mặc em một mình.

Tôi vẫn còn ở đây mà.

Em vươn tay vuốt ve khuôn mặt tôi, giọng nói gần như mê hoặc:"Anh quan tâm?"

Tôi mặc kệ em làm loạn, đáp ngay lập tức:"Trước đây anh không quan tâm em à?"

Động tác trên tay em khựng lại vài giây, nhẹ giọng tiếp lời:"Ừ nhỉ. Anh vẫn quan tâm. Chỉ không yêu em thôi."

"Em biết là không thể mà. Chúng ta.... không hợp"

"Vì sao?". Em giằng tay ra khỏi tay tôi, gằn từng tiếng một:"Vì anh bị mù hay sao."

Từ ngày đôi mắt này không nhìn thấy ánh sáng, tất cả những người tôi quen hay không quen đều cố gắng tránh nhắc đến hai chữ "mù lòa" ngay trước mặt. Có lẽ họ sợ rằng tôi nghe thấy sẽ cảm thấy tủi thân, tự99i ái hay buồn bã. Còn em, chẳng bao giờ lựa chọn cách nói uyển chuyển như bọn họ, y lời em nói với tôi trước kia:"Anh có thể trốn chạy được một lần, nhưng không thể trốn được cả đời."

Việc một thằng đàn ông bị mù ngay ở thời điểm huy hoàng nhất của sự nghiệp, đối với ai cũng là một cú sốc tinh thần. Việc một người con gái mất đi cha mẹ, gia đình và tương lai khi chỉ mới mười mấy tuổi, có mấy người có thể vượt qua. Hai kẻ cô đơn đến với nhau, vốn là lẽ tự nhiên, có phải không?

Tôi cho em tiền, cho em nơi ở, cho em hi vọng.

Em chăm sóc tôi, quan tâm tôi, cho tôi ánh sáng.

Chúng tôi ở bên nhau như thế suốt bảy năm, tôi dùng đôi mắt mù lòa của mình chứng kiến em lớn lên từng ngày, chúng tôi giúp đỡ nhau vượt qua thử thách khắc nghiệt nhất của ông trời. Vậy mà không biết từ lúc nào, thứ tình cảm đơn thuần ấy thay đổi, chẳng còn được như khoảnh khắc ban đầu nữa. Và cái ranh giới mỏng manh ấy, một người muốn phá bỏ, còn một người cố chấp mãi không buông, nói đúng hơn là, không dám buông.

Sao có thể buông đây.

"Hay là vì khoảng cách mười năm kia?"

Mười tuổi đối với em chỉ là một con số, còn đối với tôi là khoảng cách khó lòng nào vượt qua. Khi mà, thời điểm em mười tám, ở cái ngưỡng thanh xuân đẹp nhất của đời người, thì tôi, ngoài một sự giúp đỡ ít ỏi còn thứ gì có thể cho em? Khi mà, ngay cả ở thời điểm em xinh đẹp nhất, tôi còn chẳng thể say mê nhìn ngắm được một lần.

Nhỡ rằng, thứ tình cảm của em bây giờ, chỉ đơn giản là sự phụ thuộc mà em lầm tưởng thành tình yêu. Đến khi em trưởng thành, độc lập, không còn ỷ lại vào tôi nữa, thứ tình cảm ấy cũng biến mất không dấu vết.

Tôi không cố gặng hỏi em sẽ đi đâu nữa, chậm rãi búng nhẹ điếu thuốc trên tay, thở dài:"Nơi này mãi mãi là nhà của em."

"Vậy còn anh thì sao?". Em hỏi ngay lập tức.

Anh sẽ mãi mãi giống như bây giờ chứ, không thích em, cũng sẽ không thích ai. Anh sẽ mãi mãi là anh như lúc này, mãi mãi là của em phải không?

Không khí ngưng trọng một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng không nhịn được:"Có thể nói cho tôi biết tại sao không?"

Bàn tay tôi đang nắm bỗng run lên, ở nơi tôi không thấy, sắc mặt em tái mét, thoáng lẩm bẩm:"Tại sao...."

"Anh à, lý do không phải đã quá rõ ràng rồi sao?"

Sự bình tĩnh của em có lẽ bị câu hỏi này của tôi đập cho nát bấy, vỡ tan thành từng tiếng nức nở nghẹn ngào, từng tiếng thở dốc và nước mắt em cố lòng kìm nén. Tất cả sự chờ đợi và cố gắng suốt bao nhiêu năm nay, cuối cùng đổi lại được gì đây? Câu trả lời thờ ơ dễ dàng đẩy người ta xuống đáy cùng tuyệt vọng, hay là, một kết thúc không tròn vẹn, giăng kín muộn phiền và nuối tiếc.

"Sáu năm trước, em đã nói sẽ nguyện ý chờ anh, chờ đến khi anh bỏ qua ngăn cản về tuổi tác hay tất cả những thứ khác để chấp nhận em. Nhưng mà, bốn chữ này, từ trước đến nay chưa bao giờ gắn liền với mãi mãi. Ngay cả khi em đợi anh ba năm, năm năm, bảy năm, rồi sẽ có một ngày, em mệt mỏi, không muốn chờ đợi nữa."

"Em có cố chấp của em, nhưng cố chấp, bao giờ cũng đi liền với giới hạn. Thứ em muốn cho, anh không muốn nhận, người khác sẽ muốn nhận. Thứ em muốn nhận, anh không muốn cho, người khác sẽ muốn cho."

"Anh à, nếu anh không sẵn lòng bỏ ra một cái gì đó, sao lại yêu cầu được nhận về một thứ tương xứng cơ chứ!"

"Anh có từng nhớ đã nói với em gì không? Một ngày nào đó, em sẽ nhận ra thứ tình cảm của em với anh không phải là tình yêu. Chỉ là do anh cứu em khi em suýt chết vì đói, vì lạnh, cả gia đình đều bị đám cháy kia cướp mất. Đã sáu năm trôi qua, sáu năm rồi, em không còn là con bé mười mấy tuổi nữa, đến bao giờ anh mới hiểu lời nói của em là thật lòng!"

Em ngồi bệt xuống, hai tay bưng mặt, nước mắt chảy lọt qua kẽ tay, che khuất một mảnh quá khứ dịu dàng, gần như gào lên:"Làm ơn, đừng để ba chữ không phù hợp chết tiệt ấy đè nặng anh nữa!"

"Làm ơn..."

"Làm ơn mà...."

Tôi còn nhớ rõ, trước ngày em đi, em khóc đỏ hai mắt, dường như muốn khóc hết nước mắt của một đời.

Vì đau khổ, chán nản hay tuyệt vọng.

Vì thứ tình cảm suốt sáu năm chẳng hề có hồi đáp.

Vì tôi.

Tôi không rõ, đến một ngày mai kia, rồi một người nào đây sẽ khiến em hạnh phúc?

Mà chắc ai cũng được. Chẳng phải tôi

*

Cánh cửa nơi đó chậm khép chặt, âm thanh lạnh lùng cắt đôi dòng suy nghĩ dở dang. Cửa sổ vẫn đang mở, gió từ ngoài thổi tới tiếng mưa chiều, từng tiếng trĩu nặng như tấm lưới treo cao, chỉ đợi một khắc này mà vội đổ sập xuống.

Và màn trời ngoài kia, hẳn đang là một bức màu xám ngắt, lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy.

Tôi giật mình, vươn tay túm vội chiếc gậy được đặt sẵn bên giường, kéo đôi chân khập khiễng lần mò từng bước về phía cửa.

Gấp gáp, rồi chậm dần.

Ngoài trời vẫn đang mưa, và dường như tôi thấy ai đang khóc.

Người nào đó chỉ cách tôi một cánh cửa, hai tay ôm mặt, khóc tới nỉ non.

Ngốc nghếch thật.

Mà nghĩ lại, trên đời này, nào có ai không ngu ngốc một lần.

Chúng tôi chỉ cách nhau một lớp cửa, vậy mà sự dũng cảm của cả hai cộng lại cũng không đủ để phá sập bức tường mỏng manh ngay trước mắt. Trong lòng tôi hiểu rõ, khoảnh khắc trời tạnh mưa, cũng là lúc tiếng khóc khe khẽ cuối cùng ấy đi mất, để lại mình tôi với đêm đen vô tận, ngay cả đôi chút dũng khí để mở miệng giữ em lại cũng chẳng có.

Tôi ngồi sụp xuống, mặc tiếng mưa rạch đôi vết sẹo cũ. Tôi đã từng nghĩ, sẽ chẳng bao giờ có một ngày cảm thấy đau đớn thế này nữa, không phải vì đôi mắt mù lòa, không phải vì đôi chân tàn tật. Không phải vì ánh sáng không bao giờ trở lại, mà là vì, hình như tia sáng ấy đã đến, thứ ánh sáng rực rỡ cứu vớt tôi khỏi bóng đêm và tuyệt vọng, rồi cuối cùng, bị chính tôi, tự tay tôi đẩy đi thật xa.

Như em nói, chẳng bao giờ trở lại.

Tôi cũng thế, mà em cũng vậy, đến một ngày nào đó, chúng tôi sẽ cùng nhau quên đi sạch sẽ, những kỉ niệm và hồi ức, chôn nó vào một góc sâu nhất trong tâm khảm, chẳng phải bận lòng hay day dứt.

Ngày mà, sẽ có một người nào bên em, cùng em đi khắp những con phố, chụp cho em những tấm hình đẹp nhất, cầm tay em cùng tiến vào lễ đường, một người có thể bù đắp tất cả những thiếu sót của tôi.

Rồi họ sẽ mua một căn nhà, y hệt những lần em tưởng tượng trước kia, căn nhà rộng với ba phòng ngủ, ghế salon và rèm cửa màu lam, một chiếc ghế mây được đặt cạnh cửa sổ để nằm ườn và đọc sách mỗi khi trời đổ mưa nặng hạt.

Chiếc ghế mây vừa đủ chỗ cho hai người.

Có lẽ, nụ cười trên môi em khi đó, sẽ rực rỡ và xinh đẹp hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian.

Nụ cười dành riêng cho kẻ khác.

Nụ cười mà chỉ cần tưởng tượng thôi, đã khiến tôi bức bối đến mức không thở nổi.

Tôi nâng tay che mắt, không hiểu sao lại nghĩ.

Giá như cơn mưa này dài thêm một chút.

Một chút là đủ rồi. Tôi không tham lam đâu.

Một đêm này, tôi không ngủ được. Tôi mơ về một ngày trong kí ức xa xưa, khi em vòng tay ôm chặt lấy cổ, thì thầm vào tai rằng:"Anh này, về sau em gả cho anh được không?"

Tôi gần như ngẩn người sau những lời ấy, lần đầu tiên không cố tình lờ đi, nghĩ vài giây rồi bảo:"Em còn nhỏ. Đến một ngày, em sẽ tìm được người xứng hơn anh nhiều."

Em buông tay, bật cười, hơi ấm kề tai như một lời chế giễu:"Thế nào mới là xứng, là một người yêu em hơn anh sao?"

Tôi lúc đó đã trả lời thế nào nhỉ?

Phải rồi.

"Ít nhất thì, là một người có thể cùng em nhìn ngắm thế giới này."

Đó là lần cuối cùng em nhắc đến chuyện này trước mặt tôi.

Tệ thật.

Từ ngày đó, chẳng đêm nào tôi ngủ được ngon giấc, khi mà trời đổ mưa nhiều hơn, nhiều đến mức khiến nỗi nhớ thi nhau mà dồn lên đầy ắp. Lúc ấy tôi mới hiểu, cái gọi là sớm thôi kia, không hề ngắn ngủi như tôi vẫn kì vọng.

Khi mà, mỗi lần tôi mở mắt, theo thói quen gọi thật to tên em, rồi tự mình nghe từng tiếng gọi ấy quẩn quanh trong nhà mà không có hồi đáp. Để rồi sực tỉnh nhớ ra, em đã đi, chẳng còn ở đây nữa.

Khi mà, từng ngày trôi qua vắng bóng những cái ôm bất chợt từ trước mặt hay sau lưng, tiếng cười giòn tan và tiếng dép loẹt quẹt mỗi lần em di chuyển trong bếp.

Khi mà, tôi vẫn thế, căn nhà này vẫn thế, chỉ khác một điều là, không có em bên cạnh.

Thật nhạt nhẽo

Suốt một tháng bị sự cô đơn ấy giày vò.

Tôi cười khổ, chỉ một tháng mà đã không chịu nổi, thế còn một năm, hai năm, rất nhiều năm về sau nữa, những năm tháng tôi trả giá cho quyết định của mình.

Thậm chí là, trả giá bằng sự cô đơn đến cuối đời.

Bởi vì, em không biết, sẽ chẳng bao giờ biết, thứ mà tôi từ bỏ, không phải chỉ là em, mà còn là.....tình yêu của chính bản thân mình.

Vừa vặn, hôm nay là ngày sinh nhật tôi, một ngày mưa giông từ sáng sớm.

*

Tôi rất thích những ngày mưa thế này, những tiếng động ồn ào ngoài kia giúp tôi cảm thấy cuộc sống này chân thực hơn đôi chút. Không biết tôi từng nghe ai nói, những người ngay cả cảm xúc của mình cũng phải bám víu vào một thứ gì đó, mới thực sự là kẻ cô độc nhất trên đời.

Mà kẻ cô độc ấy lúc này, thèm được trở về một khoảnh khắc trước kia, được em ôm trong vòng tay ấm áp.

Xem kìa, bản thân tôi rốt cuộc khốn nạn và ích kỉ đến mức nào đây.

Tôi tự bảo mình, ngay cả một kẻ đến chăm sóc bản thân còn phải nhờ vào người khác, làm sao xứng đáng được cùng em đồng hành từ nay đến cuối đời.

Tiếng mưa rì rào bên góc ô cửa sổ, ngày sinh nhật chỉ có mưa làm bạn, tôi nhắm mắt, tự tặng mình một điều ước nhỏ nhoi.

Nếu như có một ngày em quay trở lại đây, vì bất kể lí do gì đi chăng nữa, tôi sẽ giữ em lại, bằng tất cả sự ích kỉ và tham lam của mình.

Và có vẻ như tôi đã xui xẻo qua lâu rồi thì phải, nên ước nguyện ấy mới trở thành sự thực.

Khi tiếng bước chân ai.... hòa trong tiếng mưa này.

Tôi đứng phắt dậy, xoay mạnh người , vì vội vã nên bị mất thăng bằng, ngã lăn ra đất. Tôi mặc kệ cơn đau dưới chân, vô thức bật thốt ra cái tên vẫn quanh quẩn trong đầu

"An?"

Làm sao mà sai được, tôi đã nghe tiếng bước chân này đến bảy năm rồi mà.

Mãi một lúc lâu sau, người đó mới tiến lại, đỡ nhẹ lấy tay tôi, muốn kéo tôi đứng dậy. Tôi thuận thế kéo người ấy vào lòng, cố chấp hỏi:"An à?"

Giọng tôi hơi run rẩy. Tôi hiểu, cảm giác này gọi là sợ hãi.

Sợ rằng khoảnh khắc này chỉ một giấc mơ không thực, trong rất nhiều những giấc mơ trước kia.

Em thở dài, rồi đáp khẽ:"Là em."

Tiếng em ướt tiếng mưa, hay là do mắt ai trào lệ.

"Có phải anh thấy em ngu xuẩn lắm không?"

Đúng là ngu ngốc thật. Nhưng em nào có biết, sự ngu ngốc này lại cứu tôi lần nữa, y như cái cách em cứu tôi trước đây. Ít nhất thì, nếu không vì sự ngu ngốc ấy, làm sao tôi biết được, thì ra, thứ mà bản thân hằng mong ngóng, chỉ là một ngày em trở lại.

Thừa nhận rằng, tôi nhớ em đến phát điên.

"Anh luôn tự bảo mình, nếu có một ngày em đi, bằng bất cứ giá nào cũng không được giữ em lại. Anh biết, nếu em ở bên anh, so với những cô gái khác, em sẽ thiệt thòi hơn nhiều lắm."

"Mà anh thì, không muốn em thiệt thòi."

Những lời này, chôn ở đáy lòng tôi rất lâu, lâu đến mức khiến tôi nhiều khi quên mất mình đã từng hèn nhát và tự thôi miên bản thân như thế nào.

Nghe vậy, em đặt tay lên má tôi, hành động âu yếm ngay lúc này không mang theo ngọt ngào, chỉ có duy nhất thê lương và tuyệt vọng:"Em như một con ngu trở lại nơi này, vậy mà, anh lại chuẩn bị định dùng những lời nói cũ rích ấy để đẩy em ra sao!"

Đáy lòng tôi nặng trĩu. Trước đây, tôi không chấp nhận tình cảm của em, không thừa nhận rằng mình yêu em, chỉ vì nghĩ rằng, một người tốt như em, vốn không nên chôn vùi tương lai ở một kẻ mù lòa.

Tôi khi đó đâu biết, chỉ cần chúng tôi bên nhau là hạnh phúc, tất cả những trở ngại tầm thường, những tự ti và mặc cảm dày vò tôi suốt bao nhiêu năm nay, còn ý nghĩa gì nữa.

Càng không biết, tôi đã từng làm tổn thương em đến mức nào.

Có thể cho anh một cơ hội, để anh dùng thứ tình yêu nơi này, bù đắp tất cả những thiếu hụt đó, có được không?

Tôi kéo lấy tay em, đặt lên ngực trái mình, nói ra một lời mà rất lâu trước kia đã muốn nói:"Anh xin lỗi."

Vì hèn nhát mà làm tổn thương em, là anh sai.

Vì hèn nhát mà trốn tránh thừa nhận, là anh sai.

Triệt để sai rồi.

Bây giờ anh sửa, liệu có kịp không?

Người trong vòng tay tôi có lẽ bị một lời này dọa sợ, ngồi ngẩn ngơ không đáp.

"Anh xin lỗi"

"Anh xin lỗi"

Tôi lặp đi lặp lại, bằng tất cả sự chân thành và thứ tình cảm bị đè nén suốt bao nhiêu năm nay.

Không biết đến lần thứ bao nhiêu, người trước mặt bật khóc, chủ động nhào đến, ôm tôi.

Tựa như lời tha thứ.

Và cũng là, một lời nguyện ý đồng hành.

"Anh không sợ em không đồng ý à?"

Tôi đáp lại em bằng cái ôm vội vàng.

Đâu còn quan trọng nữa, vì từ khoảnh khắc em bước chân vào đây, tôi đã thầm thề, sẽ dùng mọi cách để giữ chân em lại.

Sau những giọt mưa cuối, chúng tôi ôm trong tay hạnh phúc của cả cuộc đời mình.

Chỉ cần không trốn chạy, ngày mai, lại là một ngày trời nắng đẹp.

Anh à, nếu anh không nhìn thấy, chặng đường này, để em dẫn anh đi, có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro