chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thật là ghê tởm!
Anh vẫn vậy, vẫn lạnh lùng nói người lái xe đi. Ngồi trên xe mà như ngồi trên đống lửa, tay anh bấm lia lịa vào màn hình
- Sao cô ấy không trả lời? Anh tự đặt cho mình những câu hỏi. Điện cho cô không đựợc, anh liền điện ngay cho bà quản gia
- Jiyeon đã về chưa.- Giọng nói anh run run đầy lo lắng
- Dạ về rồi ạ. Nhưng từ khi về cô ấy cứ nhốt mình trong phòng
- Đựợc rồi bà hãy chăm sóc cô ấy giúp tôi.
- Dạ
~~~~~~
Chiếc xe lamborghini vừa dừng, anh đã vội vàng mở cửa, lao như bay chạy thẳng lên phòng. Myungsoo nắm cái núm cửa vặn phải, nhưng không nó đã bị khóa. Anh lo cho cô, lo cho đứa con đang từng ngày lớn dần trong bụng jiyeon. Anh hốt hoảng đập vào cánh cửa vẫn đóng kín. Cùng với tiếng rầm rầm của cửa là tiếng gọi đầy lo lắng của Myungsoo
-Jiyeon. Em mở cửa ra đi, em có biết em đang làm anh lo lắm không. Jiyeon! Jiyeon !
Tiếng gọi của anh vẫn vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nhưng cô vẫn im lặng. Cái im lặng khiến anh sợ hãi, lo lắng. Anh vẫn gọi tên cô trong vô vọng. Nhưng rồi anh đi xuống vì anh nghĩ có lẽ cô đã ngủ và hơn nữa lúc này cô không muốn gặp anh.
~~~~~
Jiyeon vẫn ngồi bệt trên sàn nhà. Nước mắt đã làm cho hàng mi cô ướt đẫm rồi mờ dần.
Đau, đau lắm đấy!
Con tim cô như rạn từng vết nứt, nó cứ thế nhói làm cô không thể ngừng không khóc.
" Cô mất anh thật rồi sao?"
Rồi bỗng Jiyeon cảm thấy đau ở bụng, cái đau làm con người cô run lên, cảm giác tê tê lan truyền đên tứ chi. Bàn tay cô bấu víu vào vạt áo ở bụng làm chúng nhăn nhúm. Cô ngất lịm, cơ thể cô mềm nhũn ngã xuống sàn nhà. Từng giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống mũi cô rồi rơi xuống sàn nhà. Phía dưới cô đã được nhuốm màu đỏ của thứ chất lỏng trong người cô chảy ra ngoài.
~~~~~~~~
Myungsoo mệt mỏi nâng những bước chân nặng trịch đi ra khỏi phòng làm việc, chắc có lẽ tối qua anh đã mất ngủ. Anh vào bếp cởi áo ra, uống sữa trong tủ lạnh. Anh có thể già vờ như tối qua không có chuyện gì, cư xử như thể tối qua không có gì xảy ra nhưng anh đã không làm như vậy. Anh nợ cô một lời xin lỗi. Myungsoo cảm thấy sâu trong cổ họng một cơn buồn nôn. Da mặt anh ngứa ngáy bởi những giọt nước mắt khô cong trên má. Anh rửa mặt trong bồn rửa và lau bằng khăn tay treo cạnh đó. Anh bước ra khỏi phòng tằm. Myungsoo ngước mắt lên nhìn trên tầng.
-" Chắc giờ này cô ấy đang ngủ"- Anh nghĩ thầm
- Cậu đã dậy- giọng bà quản gia vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Myungsoo bất giác giật mình quay đầu xuống trả lời
-uk.
Bà quản gia nhìn anh
- Hai người đang có chuyện gì sao?
- Không. À bà lấy giùm tôi cái áo.- Myungsoo lạnh lùng trả lời
Nhận thấy thái độ khác thường của ang bà quản gia "dạ" một tiếng cho xong chuyện rồi nhanh chóng đi lấy áo cho anh. Myungsoo ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Mắt anh hướng lên bầu trời đang dần dịch chuyển sang màu xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro